Sắc mặt Mặc Tu Nhân cực kỳ u ám.
Mặc Tu Nhân: “Nhìn thấy tôi đang trong hoàn cảnh khó khăn bế tắc thế này, anh còn có thể vui vẻ đến thế nhỉ, anh hãy giúp tôi đưa ra một chút ý kiến được không?”
Cảnh Hạo Đông: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân không cười anh nữa, thật ra tôi cũng không có ý kiến nào hay cả, nhưng mà, tình huống chiến tranh lạnh này cần phải kết thúc sớm, bất luận như thế nào, cũng phải nghĩ cách đưa cô ấy đến buổi tiệc giao lưu kinh doanh thương mại đó, và tất nhiên cô ấy không thể nào không nói chuyện với anh được!”
Mặc Tu Nhân: “Anh có cách gì hay không?”
Cảnh Hạo Đông: “Anh tự suy nghĩ đi, làm thế nào mà có thể đưa cô ấy quay trở về ấy, anh hiểu rõ Bạch Cẩm Sương hơn tôi mà, cách anh nghĩ ra, chắc chắn sẽ có hiệu nghiệm hơn tôi!”
Mặc Tu Nhân im lặng, không nói gì với Cảnh Đông Hạo.
Anh nghĩ đến nửa ngày, cuối cùng cũng bắt đầu lấy điện thoại ra nhắn tin.
Zalo không thể nhắn tin được, nhưng nhắn tin điện thoại thì có thế! Mặc dù Mặc Tu Nhân suy nghĩ như thế, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm, lo lắng không yên, anh sợ Bạch Cấm Sương thật sự cho anh vào danh sách đen! “Bạch Cẩm Sương, thành thật mà nói, chuyện tối qua, cả hai chúng ta đều có lỗi, em buồn thì buồn, nhưng chúng ta đều là người lớn cả rồi, không thể vì tính trẻ con mà ảnh hưởng đến mọi chuyện được, tối nay có anh một buổi tiệc giao lưu kinh doanh thương mại, cân em đi cùng với anh, nhận được tin nhắn hãy trả lời cho anh nhé!”
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân cố gắng hết sức hòa hoãn, giống như đang bàn một công việc nào đó, ngay cả khi chuyện của tối qua, bọn họ cũng trải qua không ít lần, anh chỉ hi vọng Bạch Cẩm Sương không còn tức giận nữa, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của anh, quả nhiên anh lại kết bạn lại zalo với cô.
Mặc Tu Nhân còn chưa kịp vui mừng, thì tin nhắn của Bạch Cẩm Sương gửi đến.
Bạch Cẩm Sương: “Được thôi, chuyện này quả thật là em chưa chín chắn, sau này, em sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác hôn nhân của chúng ta” Mặc Tu Nhân nhìn thấy dòng chữ quan hệ hợp tác hôn nhân kia, biếu cảm trên khuôn mặt của anh đột nhiên đông cứng lại.
Một lúc sau, anh bất lực thở dài.
Mặc Tu Nhân: “Hiện giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em đi làm tóc, trang điểm!” Bạch Cẩm Sương: “Anh hãy nhắn tin địa chỉ cho em, em sẽ tự mình đến đó!” Thái độ của Bạch Cẩm Sương dần trở nên lạnh nhạt, thờ ơ, giống như có một dòng sông Chu Hà ngăn cách mối quan hệ giữa hai bọn họ, phân biệt rõ ràng.
Khi Bạch Cẩm Sương đến tiệm trang điểm, Mặc Tu Nhân đã có mặt ở đó.
Bạch Cấm Sương cùng với stylist trực tiếp đi vào phòng trang điểm làm tóc.
Hơn một tiếng sau, Bạch Cẩm Sương từ phòng trang điểm bước ra.
Mặc Tu Nhân lúc này nhướng mắt, liếc mắt nhìn, đột nhiên ánh mắt anh lại chăm chú trên người cô.
Trước giờ anh luôn biết Bạch Cẩm Sương vô cùng xinh đẹp, thế nhưng, dưới bàn tay khéo léo của stylist, sau khi được trang điểm tỉ mỉ, cô lại càng trở nên kiều diễm xinh đẹp hơn, tựa như một tiên nữ giáng trần.
Kiểu tóc mà stylist vốn đĩ làm cho cô là mái tóc nhẹ nhàng, thanh lịch, nhưng bây giờ lại mặc trên người một chiếc váy dạ hội màu trắng đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng.
Mỗi bước đi uyển chuyển của cô, chiếc váy dạ hội lại bồng bềnh và thướt tha, vừa thanh khiết lại vừa nhẹ nhàng, mọi thứ đều kết hợp hoàn hảo, giống như một nữ thân.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương vân đang chiến tranh lạnh với Mặc Tu Nhân, thế nhưng, dưới ánh nhìn đắm đuối của anh như thế, cô vẫn không khỏi e thẹn ngại ngùng, mặt ửng hồng.
Cô khẽ ho một tiếng, có chút e ngại, nói: Phong cách này...thật sự không phù hợp với tôi!” Giọng nói Mặc Tu Nhân vô cùng trâm ấm: “Rất đẹp!” Ngày thường Bạch Cẩm Sương đều mặc đồ công sở, rất ít khi thấy cô mặc những bộ đồ thuần khiết như thế này.
Cô lúc này, vẻ đẹp tự nhiên cùng với khí chất thuần khiết, khiến người khác không kiềm được lòng ham muốn, chiếm lấy cô Một tia sáng lóe qua trong đôi mắt Mặc Tu Nhân, anh thu hôi lại tâm tình của mình: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi!" Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương cô biết, Mặc Tu Nhân cũng có khía cạnh phong độ và lịch lãm như thế.
Anh chủ động đưa cánh tay ra, để Bạch Cẩm Liên khoát tay anh, anh săn sóc vô cùng chu đáo, bước đi chầm chậm, khiến Bạch Cẩm Sương đang mang đôi giày cao gót đỡ phải tốn sức lực.
Khi đứng bên cạnh xe, anh chủ động mở cửa giúp cô, lấy tay chắn ngay ở trên xe, sợ cô sẽ không cẩn thận, va trúng đầu.
Cho đến khi đi đến buổi tiệc giao lưu kinh doanh thương mại, Bạch Cẩm Sương vẫn chưa kịp hoàn hồn, ổn định lại tỉnh thân, giống như Mặc Tu Nhân của ngày hôm nay, là một người khác vậy.
Bọn họ đã đi đến địa điểm của buổi tiệc tối.
Bạch Cẩm Sương đi theo Mặc Tu Nhân tiến vào trong đại sảnh, thì có vô số ánh mất ngoảnh nhìn.
Bạch Cẩm Sương không quen với cảm giác mình trở thành tâm điểm như thế này.
Cô và Mặc Tu Nhân đi được một lúc, liền đưa ra ý kiến: “Ngài Mặc, em mang giày cao gót hơi mỏi, em có thể tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc được không?” Mặc Tu Nhân “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng đỡ cô đi đến một góc yên tĩnh, trên chiếc ghế sofa ở phía bên kia, cũng không có ai ngồi.
Bạch Cẩm Sương ngồi xuống, Mặc Tu Nhân liên bị một đối tác làm ăn nhiệt tình lôi kéo anh trò chuyện.
Bạch Cẩm Sương yên lặng ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn một lúc.
Đột nhiên, có một giọng lảnh lót chói tai vang lên: “Cô chính là Bạch Cẩm Sương ưt” Bạch Cẩm Sương ngước mắt lên nhìn, và liên nhận ra người này.
Mặc dù cô chưa từng gặp người phụ nữ này ở ngoài đời, nhưng, đối phương là một minh tinh nổi tiếng, có tên tuổi rất lớn, không có ai là không biết cô ta.
Chỉ là, cô nhân ra cô ta thì không có gì hiếm lạ, nhưng đối phương lại nhận ra cô mới chính là vấn đề.
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên nhìn cô ta nói: “Cô Doãn, cô biết tôi sao?” Doãn Nhược Liên nhìn Bạch Cẩm Sương từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút mỉa mai: “Chà chà, giống, thật sự rất giống, chẳng trách trở thành đồ thay thế!” Bạch Cẩm Sương căn bản không hiểu được, trong lời nói của Doãn Nhược Liên có ý tứ gì.
Cô cau mày lại: “Cô Doãn, rốt cuộc là cô có ý gì chứ?” Doãn Nhược Liên cười mỉa: “Cô thật sự không hiểu lời tôi nói ự?” Bạch Cẩm Sương mù mịt, không hiểu gì, cảm thấy vị minh tinh nổi tiếng này, thật là kì lạ.
Cô nhíu mày: “Tôi cần phải hiểu lời cô nói ư?” Trong mắt Doãn Nhược Liên lóe lên một tia ác ý: “Tôi nghe nói, người ta gọi cô là Tiểu Tống Chí Nam?” Bạch Cấm Sương liền biến sắc: “Đây là mọi người đều thừa nhận năng lực của tôi, tôi cảm thấy là bản thân còn thua kém so với Tống Chí Nam” Doãn Nhược Liên lạnh lùng cười một tiếng: “Xem như là cô biết điều, cô có thế không biết, tôi chính là bạn thân của Tống Chí Nam” Bạch Cẩm Sương sững sờ, dường như có thể hiểu được, ý thù địch của Doãn Nhược Liên xuất phát từ đâu.
Hai mắt cô lóe lên: “Đúng không? Trước giờ tôi không hề biết!”
Doãn Nhược Liên híp mắt, lạnh lùng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Vậy bây giờ cô biết rồi chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi, tổng giám đốc Mặc rốt cuộc là nhìn trúng cô cải gì? Cô có điểm gì mà so sánh với Tống Chí Nam chứ, chắc cô cũng biết, trước đây Tống Chí Nam cũng đến từ Hoàng Thụy!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nói: “Tôi biết!” Cô cho rãng, ý của Doãn Nhược Liên là, cô ở trong công ty, thay thế chức vụ của Tống Chí Nam, và trở thành vật thay thế của cô ta,bị dư luận bên ngoài đàm tiếu, gọi là Tiểu Tống Chi Nam, năng lực lại không bằng cô ta, chính vì thế, đây là điều khiến Doãn Nhược Liên, bạn thân của Tống Chí Nam, vô cùng không vui.
Doãn Nhược Liên ưỡn ngực, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt thanh tú của Bạch Cấm Sương, giọng điệu u ám: “Khuôn mặt này, quả thực rất ưa nhìn, nhưng dù có ưa nhìn đến đâu, cũng chỉ là đô thay thê! Bạch Cẩm Sương, tốt nhất cô nên từ bỏ chức vụ của mình đi, cô mãi mãi cũng không bao giờ sánh bằng với Tông Chỉ Nam của chúng tôi!” Bạch Cẩm Sương cảm thấy, bản thân mình bị cô gái mình tỉnh nổi tiếng này áp bức tống tiền vậy! Cô chưa bao giờ cảm thấy rằng mình giỏi hơn Tống Chí Nam cả, hơn nữa, tại sao cô lại đi so sánh với người khác chứ! Là chính bản thân mình không tốt sao? Cô đang suy nghĩ, làm cách nào để thoát khỏi bà cô minh tỉnh khó chiều này.
Cuối cùng là, một giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Nhân vang lên, sắc mặt của anh lạnh lùng đáng sợ.
Anh vừa bước đến, liên nghe thấy những lời cuối cùng của Doãn Nhược Liên nói với cô.
Anh cảnh cáo nhìn Doãn Nhược Liên, giọng nói hạ xuống hết mức: “Doãn Nhược Liên, cô hồ đồ đến mức không muốn sống ở giới showbiz nữa à?”
/1097
|