Bạch Cấm Sương mím chặt môi, nếu lại từ chối, thì đã là lần thứ ba rồi! Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp: “Thôi được rồi, anh gửi địa chỉ cho em! Em đến chỗ anh!”
Tân Vô Đoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ở Đình Qua nhé, bây giờ anh đang ở đấy, anh nhớ rằng trước đây em rất thích ăn mì Ý ở nhà hàng đó!” Đình Qua là một nhà hàng phương Tây rất có phong cách, khi còn học đại học, Bạch Cẩm Sương và Tân Vô Đoan thường đến đó ăn cơm.
Khi đó, Bạch Cấm Sương cho rằng, tuy bọn họ không công khai, nhưng trông hai người cũng không khác gì những đôi tình nhân hạnh phúc ngoài kia.
Cho đến khi Tống Ngọc Tiên xuất hiện, phá vỡ tất cả những suy nghĩ trong cô, khiến lòng tự tôn, sự tự tin mạnh mẽ từ trước đến nay của cô không còn sót lại chút nào.
Cô gật đầu: “Vâng, vậy hẹn anh ở Đình Qua nhé!” Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương đi đến Đình Qua, Lâm Kim Thư cũng đi ra ngoài.
Kế từ sau khi cô ấy thể hiện kĩ năng của mình trong công ty trò chơi, Cảnh Hạo Đông một ngày gọi cho cô ấy năm lần bảy lượt, lúc nào cũng rủ cô ấy ra ngoài đi ăn đi chơi.
Lâm Kim Thư thì chưa một lần đồng ý.
Đúng lúc tối hôm nay Bạch Cẩm Sương phải đi ra ngoài, Cảnh Hạo Đông cũng lại đến làm phiền cô ấy, cô ấy đành đông ý đi cùng.
Khi Bạch Cẩm Sương đến Đình Qua, Tân Vô Đoan đã ở đó.
Anh ngôi bên cửa sổ, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, anh mỉm cười vẫy vẫy tay.
Bạch Cẩm Sương vừa định qua đó thì điện thoại của Mặc Tu Nhân gọi đến.
Bạch Cấm Sương đứng im tại chỗ, cầm điện thoại nghe máy: “Alo!l Anh Mặc ạ!” Cô vừa mở miệng, liền khiến cho sắc mặt của Mặc Tu Nhân tối sầm lại: “Em vẫn không sửa được hả?” Bạch Cẩm Sương mím môi: “Em quen rồi!” Mặc Tu Nhân chán không thèm sửa nữa: “Thôi được rồi, tùy em vậy, cái chăn sáng nay...!Anh nghe quản gia nói là do em đắp cho anh!” Bạch Cẩm Sương khóe miệng giật giật hai cái: “Ừm, em sợ anh bị cảm!" Giọng nói của Mặc Tu Nhân rõ ràng có chút không tự nhiên: “Nói như vậy, là em vân rất quan tâm đến anh mà!” Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương hết sức mất bình tĩnh: “Anh gọi điện có chuyện gì không?” Mặc Tu Nhân hãng giọng, nhưng giọng nói vẫn rất bá đạo: “Tối nay nhớ về ăn cơm!” Mặc Tu Nhân nói rằng, khi tự mình vào bếp nấu một bữa tối thịnh soạn, anh rất có cảm giác vừa đạt được thành tựu.
Phải biết rằng, khi anh đi du học, những món ăn Trung Quốc mà anh nấu đã được bạn bè trong và ngoài nước hết lời khen ngợi.
Tổng giám đốc Mặc không dễ gì mới tự tay vào bếp một lần, cuối cùng lại bị Bạch Cấm Sương trực tiếp từ chối: “Xin lôi, anh Mặc, tối nay em có việc, anh ăn cơm một mình nhé!” Giọng nói của Mặc Tu Nhân lập tức không vui: “Em có việc gì?” Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Tân Vô Đoan cách đó không xa, liên vô thức nói dối: “Em đang ở cùng Lâm Kim Thư, hiện tại tâm trạng của cô ấy không tốt!” Giọng điệu của Mặc Tu Nhân có chút buồn rầu, nhưng nghĩ đến hai ngày trước Lâm Kim Thư vừa giúp anh và Cảnh Hạo Đông không công, anh chỉ có thể rầu rĩ nói: “Thôi được rồi, buổi tối nhớ về sớm nhé!” Bạch Cẩm Sương cảm thấy hành động của Mặc Tu Nhân có chút kỳ quái, phải hiếu là, sau khi nhận được giấy chứng nhận, có về nhà ăn cơm hay không, đôi bên đều sẽ không ràng buộc lẫn nhau.
Mặc Tu Nhân hôm nay đột nhiên lại thể hiện như vậy, khiến Bạch Cẩm Sương có chút ngạc nhiên, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương đi đến chỗ Tần Vô Đoan.
Về nước lâu như vậy, lần đầu tiên một mình gặp Bạch Cẩm Sương, khóe miệng của Tân Vô Đoan không khỏi nhếch lên.
Anh vui sướng nhìn Bạch Cẩm Sương, chủ động đứng dậy kéo ghế ra cho cô.
Bạch Cẩm Sương ngồi xuống, Tân Vô Đoan cười hỏi cô: “Em muốn ăn gì, chọn món trước đì!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, câm thực đơn lên, gọi suất ăn một người, rồi đưa thực đơn cho Tân Vô Đoan.
Kết quả là Tân Vô Đoan không thèm nhìn, liên gọi mệt suất ăn tình yêu.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Chị Tống cũng đến đây ạ?”
Nụ cười trên mặt Tân Vô Đoan cứng đờ: “Không thể chỉ có em với anh cùng nhau ăn cơm sao?”
Sắc mặt của Bạch Cấm Sương có chút phức tạp, nhưng cô lại không chút do dự nói thắng: “Anh Vô Đoan, chúng ta chỉ là bạn!”
Vẻ mặt của Tân Vô Đoan có chút thất vọng, nhìn thấy sắc mặt của Bạch Cẩm Sương vô cùng nghiêm túc, anh ta có chút miễn cưỡng: “Được rồi, được rồi, chỉ là bạn bè thôi! Anh đói quá rồi, sợ ăn suất ăn cho một người không đủ no!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, không nói thêm gì nữa, thái độ của cô đã nói lên rất rõ rồi.
Tân Vô Đoan rất hiếu cô, chủ động nhắc đến mấy chủ đề mà Bạch Cẩm Sương thích, nhưng không chủ động kéo lại mối quan hệ nữa, hai người lại nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nếu bỏ qua những chuyện đã xảy ra hai năm trước, bọn họ lại giống như anh trai khóa trên và em gái khóa dưới có mối quan hệ thân thiết nhưng đã hai năm không gặp lại.
Lại nói đến Mạc Tu Nhân ở nhà một mình, mặc dù anh đã nấu một bàn đầy thức ăn, nhưng anh quả thật không có chút cảm giác ngon miệng nào.
Anh ngồi trên ghế sofa, ngây ngốc cầm điện thoại.
Đột nhiên, Cảnh Hạo Đông gửi đến một bức ảnh.
Nhìn bóng lưng thì đó là hình một cô gái đang ném bóng rổ.
Cảnh Hạo Đông: [Trông có đẹp không? Nhìn từ phía sau đã thấy hấp dẫn rồi!]
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sắc mặt của anh bỗng trở nên u ám.
Mặc Tu Nhân: [Cậu đang đi cùng Lâm Kim Thư à?]
Cảnh Hạo Đông: [Đúng vậy, không phải hôm trước tôi đã nói với cậu rồi à, cô ấy quả thực là nữ thần của tôi, lần này tôi đã thực sự rung động rồi, tôi rất thích cô ấy, này người anh em tốt, cậu đừng có ngăn cản tôi nhé! Cậu phải biết là, đây là lần đầu tiên cô ấy đồng ý đi chơi với tôi! Thật là vui]
Mặc Tu Nhân: [Chỉ có hai người thôi sao?]
Cảnh Hạo Đông: [Cậu hỏi thừa à? Đi hẹn hò không đi hai người, chẳng nhẽ lại đi ba người! Mặc Tu Nhân rõ ràng đã biết Bạch Cẩm Sương nói dối anh, nhưng anh vẫn không chịu tin.
Mặc Tu Nhân: [Bạch Cẩm Sương...không đi cùng hai người à?]
Cảnh Hạo Đông: [Ý cậu là gì? Tại sao cô ấy lại đi cùng chúng tôi chứ?]
Mặc Tu Nhân: [Được rồi, tôi biết rồi, hai người đi chơi vui vẻ nhé] Anh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt u ám hơn bao giờ hết! Một cảm giác tức giận vì bị lừa dối dâng lên trong lồng ngực, biến anh trở thành một người nguy hiểm dị thường.
Bạch Cấm Sương đã đi đâu? Tại sao cô ấy lại phải nói dối mình? Khi Mặc Tu Nhân đang thẫn thờ ra đó, thì có một người tên Tăng Vỹ gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh là khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, còn có bóng lưng của một người đàn ông.
Bóng lưng của người đàn ông rất mơ hồ, nhưng khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương lại rất rõ nét, ảnh chụp vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương điềm đạm, đang nói chuyện cùng người đàn ông kia Tăng Vỹ: [Tổng giám đốc Mặc, đây có phải là nhà thiết kế nổi tiếng tên Bạch Cẩm Sương trong công ty của anh không?] Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân thâm trầm như nước.
Mặc Tu Nhân: [Anh nhìn thấy họ ở đâu?)
Tăng Vỹ: [Ở Đình Qua, tôi đến đó ăn tối với bạn bè, vừa vặn lại cách họ không xa, tôi nhìn trông rất quen, người đàn ông đó là bạn trai của Bạch Cẩm Sương, tôi thấy họ còn gọi suất ăn tình yêu đấy! Nhân tiện, tôi đang muốn làm quen với nhà thiết kế Bạch, vợ chưa cưới của tôi cũng muốn tìm cô ấy để đặt đồ trang sức!]
Mặc Tu Nhân xem tin nhắn của Tăng Vỹ xong, không trả lời lại.
Trong mắt anh hiện lên lửa giận, anh trực tiếp câm chìa khóa xe, đứng dậy lao ra ngoài.
Tăng Vỹ đợi rất lâu, nhưng không nhận được hồi âm.
Anh ta có chút bôn chôn, lại gửi thêm một tin nhắn.
Tăng Vỹ: [Tổng giám đốc Mặc, anh đang bận à?] Kết quả là vẫn không có hồi âm từ Mặc Tu Nhân.
Tăng Vỹ vốn dĩ muốn đi lên phía trước chào hỏi Bạch Cẩm Sương vài câu, cuối cùng lại thành ra Mặc Tu Nhân còn chẳng thèm quan tâm đến anh ta.
Cuối cùng, anh ta đành phải bỏ đi ý nghĩ đó, ăn xong liền rời đi.
/1097
|