Mặt Bạch Cẩm Sương căng thẳng: "Cô Tống!"
Tống Ngọc Tiên xoay người, dựa vào bồn rửa tay, lười biếng nhìn Bạch Cẩm Sương: "Lại nói, cô thật đúng là âm hồn không tan đấy! Tôi và Vô Đoan mới vừa về nước đã gặp cô, cô xa đàn ông thì không thế sống à?"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương khó coi, cô đứng đờ cả người nhìn Tống Ngọc Tiên: "Cô Tống, cô nói chuyện thì chú ý chút đi!"
Tống Ngọc Tiên đưa bộ móng tay mới làm lên, một tay khác nhẹ vuốt ve viên đá quý trên móng tay, cười không chút để ý: "Chú ý...!
Tôi phải chú ý cái gì?"
Cô ta dừng một chút, nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương, giọng điệu châm chọc: "Nói thật, dù là phải chú ý cũng là chú ý đề phòng cô, đề phòng cô quyến rũ chồng chưa cưới của tôi mới đúng!"
Đồng tử Bạch Cẩm Sương hơi co lại, sắc mặt trở nên khó chịu: "Cô Tống, tôi đã có bạn trai, hy vọng cô đừng bị bệnh vọng tưởng người bị hại, một vừa hai phải thôi!"
Tống Ngọc Tiên buông tay xuống, liếc mắt nhìn cô một cái: "Người cô nói là Trịnh Hoài Thanh sao?"
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi: "Không phải!"
Tống Ngọc Tiên hừ lạnh một tiếng: "Cô lại tuỳ tiện tìm một người đàn ông để giả vờ sao, cô cho rằng tôi sẽ tin à?"
Bạch Cẩm Sương không thể nhịn được nữa: "Tống Ngọc Tiên, đừng có mà quá đáng!"
Bạch Cẩm Sương nói xong thì xoay người muốn đi.
Kết quả, cô mới vừa đi đến cửa phòng vệ sinh đã nghe được Tống Ngọc Tiên lạnh lùng nói: "Bạch Cẩm Sương!"
Bước chân của Bạch Cẩm Sương cứng đờ.
Đến giờ cô vẫn không cách nào đứng thẳng lưng được ở trước mặt Tống Ngọc Tiên.
Bởi vì trong một tình huống không thích hợp suýt chút nữa cô đã trở thành kẻ thứ ba, đây là điều cô không thể chấp nhận được nhất.
Nói đến cùng, là lúc trước Tần Vô Đoan không nói rõ ràng với cô, nhưng mà Tần Vô Đoan che chở cô nhiều năm, cô thật sự không có cách nào trách móc anh ấy.
Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng cách hai người kia xa một chút.
Nhưng mà bây giờ cô không muốn tìm phiền phức, phiền phức lại tìm tới cửa rồi, cô thật sự cảm thấy sắp nhịn không nổi nữa.
Bạch Cẩm Sương muốn đi, không cần mặt mũi nữa, giọng của Tống Ngọc Tiên trở nên tức giận hơn: "Bạch Cẩm Sương, năm đó tôi cho rằng, với quan hệ của tôi và Vô Đoan cô sẽ biết khó mà lui như lời cô nói, bây giờ xem ra, cô vẫn không hiểu rõ thân phận của mình!"
Bạch Cẩm Sương xoay người, trầm mặt, lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Tiên: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
Tống Ngọc Tiên ra vẻ cao nhân bậc nhất lên giọng: "Vậy tôi nói với cô, bố của Tần Vô Đoan là Tần Hạo có năm anh chị em, Tần Hạo là em út rất được các anh chị ở trên yêu thương, nhà họ Tần có ba đứa con trai, hai đứa con gái, anh cả làm chính trị, anh hai tòng quân, chị ba liên hôn với thương nhân, chị tư liên hôn chính trị!"
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tiên, mặt không cảm xúc.
Tống Ngọc Tiên tiếp tục ba hoa khoác lác: "Đến bố của Vô Đoan là Tần Hạo, ông ấy làm ăn buôn bán, nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang gần như là không bán hai giá, chắc là cô cũng rõ ràng quyên thế địa vị của bọn họ, căn bản không phải thứ cô có thể nghĩ đến.
Hơn nữa, quan hệ của người nhà họ Tần đặc biệt chặt chẽ, bối cảnh nhà họ không giống như bình thường, mỗi người đều có lĩnh vực riêng của mình, đạt tới độ cao mà người bình thường khó có thể với tới, đại gia đình như vậy, cô cho rằng cô có thế vào sao?"
Tống Ngọc Tiên châm chọc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Hay là cô cảm thấy với gia cảnh nhà họ Bạch cô xứng đôi với Võ Đoan? Bạch Cẩm Sương, nói thật cho cô biết, muốn làm con dâu nhà họ Tần thì đợi kiếp sau đi!"
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tiên, đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Người thiếu cái gì nhất thì sẽ thích khoe ra cái đó nhất.
Tống Ngọc Tiên muốn gả cho Tần Vô Đoan, muốn làm con dâu nhà họ Tần, cô ta có quan hệ vợ chồng chưa cưới với Tần Vô Đoan nhiều năm như vậy lại chưa thể nghênh ngang vào nhà.
Thứ cô ta khoe ra là thứ cô ta muốn nhất lại không có được.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cười: "Cô nói rất đúng, đúng là tôi không thể trèo cao với tới nhà họ Tần như vậy, chẳng qua, Tống Ngọc Tiên, cho cô một lời khuyên, là cô muốn gả cho Tần Vô Đoan chứ không phải vì bối cảnh gia thế của cô mà cô có thể gả, cô không đặt đúng vị trí của mình, dù là cô kết hôn cùng Tần Vô Đoan được như ước nguyện, thì trước sau gì ở trong hôn nhân cô cũng là một kẻ thất bại loser!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, rời đi không quay đầu lại.
Tống Ngọc Tiên tức giận la to: "Cô mới là loser, Bạch Cẩm Sương, cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy!"
Bạch Cẩm Sương không thèm phản ứng với cô ta.
Năm đó, cô không chịu nổi ánh mắt khinh thường chế nhạo của Tống Ngọc Tiên, giống như mình là kẻ thứ ba Vậy.
Nhưng thật ra, cô và Tần Vô Đoan cũng không ở bên nhau, chỉ là cô yêu thầm anh ấy.
Cô vẫn luôn không quên được, nhưng là cảm thấy mình làm sai, Tống Ngọc Tiên đứng ở điểm đạo đức cao hơn nhục nhã tình yêu của cô.
Hôm nay nghe được những lời này của Tống Ngọc Tiên, cô đã buông xuống.
Việc gì phải làm khó cô ta, Tống Ngọc Tiên cũng chưa chắc có thể đạt được điều mình muốn.
Nhưng mà cô thật không nghĩ đến gia thế bối cảnh nhà họ Tần như thề, thế lực đan xen rắc rối, người như cô không thể tưởng tượng ra được.
Khi Bạch Cẩm Sương đi đến cửa vào sảnh tiệc, vừa vặn đụng phải Tần Vô Đoan.
Giờ phút này ánh mắt Bạch Cẩm Sương nhìn anh ấy thản nhiên rất nhiều: "Đàn anh? Anh định làm gì?"
Tần Vô Đoan yên lặng nhìn cô, một lát sau thì hé môi mỏng, sắc mặt có chút tự giễu: "Bây giờ cũng không muốn gọi là anh Vô Đoan nữa sao?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Họp mặt bạn cùng trường nên em chỉ gọi theo mọi người thôi, không phải không muốn, anh Vô Đoan!"
Đôi mắt của Tần Vô Đoan loé lên: "Cẩm Sương, anh rất vui khi lại được gặp em lần nữa!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thờ ơ: "Em cũng rất vui khi gặp lại anh! Nhưng mà chúng ta vẫn nên đi vào trước đi, em đi ra ngoài đã lâu rồi!"
Tần Vô Đoan cười gật đầu, hiển nhiên câu anh Vô Đoan của Bạch Cẩm Sương đã cho anh ấy dũng khí không nhỏ.
Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoan trở lại, những người bạn cùng trường nghỉ ngơi ở ghế sô pha bên kia cười trêu ghẹo Tần Vô Đoan: "Đàn anh, không phải anh đi WC sao? Tốc độ nhanh như vậy!"
/1097
|