Lâm Thanh Tuấn nhíu mày: "Như vậy thì không tốt đâu, Cẩm Sương đang bị bệnh, mà chúng ta còn đi mua sắm.."
Thượng Vân Dương có chút tức giận: "Lúc ở thành phố Trà Giang, em sợ Phùng Hoàng Hân bởi vì em đến gần anh, mà nhắm vào em, bây giờ ở Nha Trang.
Anh cũng không thể cùng em đi mua sắm sao, anh không phải nói chúng ta là bạn tốt sao?"
Trong lòng Thượng Vân Dương biết rõ, cô ta và Lâm Thanh Tuấn bây giờ đang rất mơ hồ, trên danh nghĩa là tình bạn, nhưng cô ta đã vượt qua mức tình bạn, mà đòi hỏi một số yêu cầu của bạn gái.
Cô ta rất kiên nhẫn, chỉ cần đợi đến lúc Lâm Thanh Tuấn tỏ tình, sau đó, thì bọn họ có thể thuận theo tự nhiên.
Bọn họ chỉ kém một bước, bây giờ Lâm Thanh Tuấn rất bao dung cô, mà cô ta cũng xem mình như là bạn gái của anh.
Trong lòng Thượng Vân Dương nghĩ rất đẹp, nhưng, Lâm Thanh Tuấn do dự một chút, liền từ chối: "Không được, Cẩm Sương bây giờ còn đang bệnh, anh không muốn cùng em đi mua sắm!"
Sắc mặt Thượng Vân Dương trầm xuống, bắt đầu không bình tĩnh: "Lâm Thanh Tuấn, ý anh là gì?"
Lâm Thanh Tuấn im lặng không nói gì.
Lâm Kim Thư cũng không nhịn được nữa, liền đi về phía trước: "Đàn anh!"
Lâm Thanh Tuấn giật mình, lập tức quay lại nhìn cô: "Lâm Kim Thư, em xuống máy lúc máy lúc nào, sao lại không điện thoại cho anh?"
Lâm Kim Thư lạnh lùng, là người thẳng thắn, liền trực tiếp nói: "Vừa xuống máy bay!"
Sau đó, xoay người và nói với Thượng Vân Dương: "Cô Thượng, Cẩm Sương bị bệnh, đàn anh cũng đang lo lắng, hy vọng cô đừng vô cớ gây chuyện nữa!"
Thượng Vân Dương ngây người, chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi: "Cô Lâm, chuyện này có liền quan gì đến cô sao?"
Lâm Kim Thư mím môi, lạnh lùng nói: "Cẩm Sương là bạn của tôi! Cô ấy bị bệnh, đàn anh cũng lo lắng cho cô ấy, cô đừng làm khó anh ãy nữa!"
Thượng Vân Dương cười mỉa mai: "Ồ, tôi hiểu rồi, tình cảm của hai người bạn thân các người, ÿ nhiều người bắt nạt một mình tôi, phải không?"
Lâm Thanh Tuấn cũng không nghe được nữa, trực tiếp nói: "Thượng Vân Dương, đủ rồi, Lâm Kim Thư cũng không phải có ý đó!"
Thượng Vân Dương cũng có chút kiêu ngạo: "Cô ta không phải ý đó, vậy ý cô ta là gì? Tôi nói Lâm Thanh Tuấn, có phải anh cũng thích cô ta, nên mới đối với cô ta như vậy!"
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn thay đổi: "Cô đang nói lung tung gì đó!"
Thượng Vân Dương khịt mũi: "Tôi chẳng qua chỉ nói thật, làm sao, anh không dám nói phải không?"
Lâm Thanh Tuấn vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Kim Thư như là em gái tôi!"
Thượng Vân Dương cười lạnh, châm chọc: "Hừ, vậy anh có mấy người em gái tốt!"
Hai mắt Lâm Kim Thư đỏ lên, liền cao giọng nói: "Đủ rồi!"
Cô vừa hét lên một câu, không chỉ Thượng Vân Dương và Lâm Thanh Tuấn im lặng, mà cả những người đang ở sân bay, cũng nhìn qua.
Lâm Kim Thư chưa bao giờ xấu hổ như vậy, người cô thích chỉ xem cô như em gái, còn tình địch lại kiêu căng, ngạo mạn mà khiêu khích cô.
Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng: "Tôi đi thăm Cẩm Sương trước, hai người có tùy ý đi!"
Lâm Kim Thư nói xong, cô nhanh chóng xoay người, đi về hướng bên ngoài sân bay.
Lâm Thanh Tuấn cũng xoay người muốn đuổi theo, kết quả, Thượng Vân Dương lại kéo cánh tay anh lại: Lâm Thanh Tuấn, nếu anh muốn đuổi theo cô ta, thì chúng ta không thể làm bạn tốt nữa!"
Lâm Thanh Tuấn nghiêm túc nhìn cô ta, anh và Thượng Vân Dương, tuy nói là bạn tốt, nhưng cả hai đều có ý với đối phương, cũng muốn thử bên nhau.
Nhưng, Thượng Vân Dương trước đây che giấu rất tốt, anh chưa từng biết, Thượng Vân Dương lại có một mặt vô cớ gây chuyện như vậy.
Lúc nãy rõ ràng là Lâm Kim Thư bị lời nói của cô ta làm xấu hổ, tức giận mà bỏ ởi.
Ngược lại, Lâm Thanh Tuấn càng lo lắng cho Lâm Kim Thư hơn.
Anh nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta đừng làm bạn tốt nữa!"
Anh nói xong, liền gỡ tay của Thượng Vân Dương ra, đuổi theo Lâm Kim Thư.
Thượng Vân Dương tức giận dậm chân.
Phòng bệnh trong bệnh viện.
Bạch Cẩm Sương để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân đang đọc tài liệu trên sofa: "Anh Mặc, anh trở về đi, một mình tôi ở đây cũng được!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cô có năng lực vậy, hôm nay lúc bị ngất, làm sao lại không nói một mình cũng được!"
Bạch Cẩm Sương bị anh nói như vậy, cũng không nói nên lời.
Chỉ là, Mặc Tu Nhân ở đây, làm việc cũng không tiện, còn phải chăm sóc cô.
Cô thật sự cảm thấy mối quan hệ của họ, cũng không đến bước này.
Cô mím môi: "Anh Mặc, vậy bây giờ tôi có thể xuất viện chưa?"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân nghiêm túc: "Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?"
Bạch Cẩm Sương nói thật: "Tôi muốn xuất viện, mấy nốt mẩn đỏ trên người tôi cơ bản cũng đã hết, các triệu chứng của dị ứng cũng biến mất, tôi cảm thấy cơ thể đã hồi phục, có thể xuất viện được rồi!"
Mặc Tu Nhân châm chọc, nhìn cô: "Như vậy nói, cô là bác sĩ, có thể tự chữa bệnh sao?"
Bạch Cẩm Sương khóe miệng giật hai lần: "Cơ thể của tôi, tôi tự biết!".
Bạn có biết trang truyện == TrùmTruyện .NE T ==
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, căn bản không xem trọng lời cô nói: "Nếu như cô thật sự biết, thì đã không dị ứng đến mức bị sốc!"
Bạch Cẩm Sương nghe như vậy, cũng có chút chột dạ: "Đó không phải là...!Ngoài ý muốn sao?"
Giọng điệu Mặc Tu Nhân trầm xuống, lời nói kỳ quái: "Thêm một lần ngoài ý muốn, thì cô có thể đi gặp diêm vương báo danh rồi!"
Bạch Cẩm Sương mặt đen lại, người đàn ông này sao lại độc mồm độc miệng như vậy chứ! Lúc này, cửa phòng bệnh có tiếng gõ
/1097
|