Mà giọng điệu Tư Mộ Hàn bây giờ là đang muốn đuổi cô đi?
Quả nhiên, một giấy tiếp theo cô nghe được Tư Mộ Hàn nói: “Nếu không còn việc gì thì cô có thể đi rồi.”
“Ông chủ, tôi…..” Thẩm Lệ thật khó khăn mới có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn một lần, đương nhiên không muốn lập tức rời đi như vậy rồi.
Trước đó, lúc cô ấy biết chuyện Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đều mất trí nhớ, trong lòng cô nghĩ không nói cho Nguyễn Tri Hạ chuyện của cô và Tư Mộ Hàn.
Nhưng mà, cô nhìn thấy Tư Hạ.
Tư Hạ là con gái ruột của Nguyễn Tri Hạ, là miếng thịt dứt ra từ trên người cô ấy.
Cho dù đời này Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không có duyên phận, nhưng mẹ con Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ phải nhận lại nhau.
Nguyễn Tri Hạ có quyền được biết bản thân cô có đứa con gái.
Tư Hạ cũng có quyền được biết mẹ ruột con bé là ai.
Đứa bé đáng yêu như vậy, con bé nất định phải nhận được đầy đủ mọi thứ, nhất là tình thương của mẹ.
Tư Mộ Hàn thấy Thẩm Lệ còn chưa đi, lập tức lên tiếng uy hiếp nói: “Cô là người của công chúng, không để ý đến hình tượng của mình chút nào sao?”
Không đợi Thẩm Lệ phản ứng lại, Tư Mộ Hàn cầm điện thoại, dường như muốn gọi cho bảo vệ.
Thẩm Lệ cắn rang, đạp tay xuống bàn cơm, giọng nói nghiêm túc: “Trước khi đi tôi chỉ muốn nói một câu.”
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cô ấy.
Thẩm Lệ nuốt nước miếng nói: “Mẹ ruột của Tư Hạ không phải là Tô Miên, chị anh đang lừa anh.”
Thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn càng ngày càng lạn, cô ấy cũng chỉ có thể tạm thời nói như vậy.
Lúc trước bởi vì Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đối xử với cô cũng có chút khách khí.
Nhưng bây giờ, Thẩm Lệ cũng không dám chắc cô ấy ở lại đây sau khi chọc giận Tư Mộ Hàn thì anh sẽ làm gì.
Thẩm Lệ nói xong, lập tức xoay người bước đi thật nhanh.
Tư Hạ bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cô nhìn theo hướng Thẩm Lệ vừa mới đứng, nhấc tay mũm mĩm lên nói: “Chị gái xinh đẹp?”
Miệng cô bé còn dính hạt cơm và nước canh.
Gương mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi lau giúp cô bé, Tư Hạ không nhận được đáp án mong muốn, có chút không yên, lắc đầu, cúi đầu đi tìm Thẩm Lệ.
Bàn tay to của Thẩm Mộ Hàn duỗi ra, ôm lấy đầu cô bé, cưỡng ép Tư Hạ đối diện với anh.
Tư Hạ khẽ nhếch miệng, chớp chợp mắt nhìn anh: “Chị xinh đẹp đi đâu vậy ạ?”
Tư Mộ Hàn sửa lại lời cô bé: “Đó không phải là chị xinh đẹp.”
Tư Hạ nhíu mày: “Chị ấy là.”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày: “Cô ta là dì xấu xí.”
Vốn dĩ anh không có phản cảm với Thẩm Lệ, kết quả nhìn Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Tư Hạ.
Phụ nữ bây giờ thật kỳ lạ, không phải đến vì anh, lại đến vì con gái anh.
“Chị ấy là….”
Tư Hạ còn muốn phản bác, đã bị Tư Mộ Hàn đánh gãy lời cô bé: “Nói theo ba, cô ta là, dì – xấu – xí.”
Học tập của Tư Hạ cực kỳ mãnh liệt, ngoan ngoãn nói theo: “Dì xấu xí.”
Đáy mắt Tư Mộ Hàn hiện lên một tia vừa lòng: “Về sau nhìn thấy dì xấu xí này, phải cách xa cô ta một chút, không thể nói chuyện với cô ta.”
Tư Hạ nửa hiểu nửa không gật đầu..
/2315
|