Tư Mộ Hàn đóng cửa tủ lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, đi về phía cô.
Nguyễn Tri Hạ vô thức lùi về sau một bước.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn càng kém hơn, anh giữ lấy tay Nguyễn Tri Hạ lại: “Em trốn cái gì?”
Nguyễn Tri Hạ ăn ngay nói thật: “Em sợ bị anh đánh.
”
“Ồ.
” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Nếu mỗi lần em chọc giận anh, anh đều muốn đánh em, vậy thì em đã chết không dưới mười nghìn lần rồi.
”
“Em thường xuyên chọc cho anh tức giận hả?” Nguyễn Tri Hạ bị một câu “mười nghìn lần” trong miệng anh làm cho khiếp sợ.
Hai người ít khi có dạng tranh cãi hài hòa như vậy, Nguyễn Tri Hạ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Tư Mộ Hàn làm ra vẻ hung dữ: “Em cảm thấy như thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ che miệng nở nụ cười, cô đang muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.
Hai người liếc thoáng qua nhau, biết là người mang kết quả xét nghiệm DNA cha con đến.
Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ lên tay anh: “Em đi mở cửa.
”
Tư Mộ Hàn buông cô ra, đi đến sofa ngồi xuống.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa, phát hiện người đứng ở bên ngoài là Thời Dũng.
Thời Dũng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, anh ta không cảm thấy kinh ngạc, theo thói quen gọi một tiếng: “Mợ chủ.
”
“Anh nhanh vào đi.
” Nguyễn Tri Hạ nghiêng người đứng sang một bên, sau khi Thời Dũng đi vào, cô liền đóng cửa.
Thời Dũng cầm theo một chiếc túi giấy kraft, đi nhanh đến trước mặt Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đây là kết quả xét nghiệm DNA.
”
Tư Mộ Hàn lấy kết quả xét nghiệm DNA từ trong túi giấy kraft, lật từng tờ ra xem, cuối cùng ánh mắt anh dừng ở trên mấy chữ “có quan hệ cha con”.
Ánh mắt anh dừng lại ở trên đó mấy giây rồi đưa cho Nguyễn Tri Hạ.
Lúc anh đọc kết quả xét nghiệm DNA, Nguyễn Tri Hạ an tĩnh ngồi bên cạnh anh.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy, trên mặt không che giấu được vẻ khiếp sợ: “Không ngờ Trần Tuấn Tú thật đúng là con riêng của bố anh.
”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên iên tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ đặt kết quả xét nghiệm DNA trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Nếu như Trần Tuấn Tú là con riêng của bố anh, như vậy mẹ đẻ của anh ta là ai?”
Tư Mộ Hàn không trả lời vấn đề của cô, anh chỉ nói: “Cô anh kết hôn từ rất sớm, lúc cô mười tám tuổi liền sinh ra Trần Tuấn Tú, chồng của cô là Trần Minh Hoàn, một người làm về nghệ thuật.
Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn thì ra nước ngoài định cư.
”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã sao? Như vậy tình cảm của bọn họ nhất định là rất tốt, đúng không anh?”
“Ừ, năm đó lúc anh ở nhà bọn họ, anh nhìn ra được, chú rất yêu cô.
” Tư Mộ Hàn nói xong liền nhíu mày.
“Tết năm ngoái, vì sao người mọi nhà cô anh đều trở về, chỉ có chú là không?” Vấn đề này, giao thừa năm ngoái, Nguyễn Tri Hạ đã muốn hỏi.
Sau đó cô nghĩ đến những lời Tư Gia Thành đã nói.
“Tiểu Thành có nói với em, cậu ta cảm thấy tình cảm của bố mẹ cậu ta không tốt, có lẽ người trẻ tuổi không thể hiểu được tình yêu của những người lớn, nhưng bố mẹ có yêu nhau hay không, cậu ta nhất định có thể cảm nhận được, hơn nữa ở vào độ tuổi này của cậu ta, Tiểu Thành rất mẫn cảm với loại chuyện này, em tin cậu ta không nói dối.
”
Nếu như Trần Minh Hoàn và Tư Liên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, vào năm mười tám tuổi, hai người bọn họ đã sinh ra đứa bé đầu tiên, như vậy tình cảm của hai người nhất định rất sâu đậm.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều rất kỳ lạ.
“Nếu như Trần Tuấn Tú là con trai của bố anh, vậy con của cô anh đâu?”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, chính bản thân cô rơi vào trầm tư.
.
/2315
|