Hồi lâu, Tư Mộ Hàn thở dài, trong giọng nói hiếm thấy có một chút mệt mỏi: “Bọn họ đối với anh có chỗ cố kỵ, anh không thể đem em ra mạo hiểm.”
Mấy năm này, anh điều tra vụ án của mẹ vẫn không có manh mối, vừa có một chút manh mối, liền mất tung tích.
Anh cũng từng cho là, có lẽ thật sự là mình suy nghĩ nhiều.
Có lẽ vụ án anh với mẹ bị bắt cóc, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Cho đến khi ông cụ Tư xảy ra chuyện.
Trước khi ông cụ Tư xảy ra chuyện, đi tìm anh, nói chờ yên ổn qua năm, liền đem chuyện anh muốn biết đều nói cho anh.
Nhưng ông cụ Tư lại không thể qua hết năm đó.
Buổi sáng đầu năm, từ trên cầu thang té xuống, lúc tỉnh lại, đã ngây ngốc không có thần trí.
Rồi sau đó, Nguyễn Tri Hạ trở thành hung thủ hãm hại ông cụ Tư.
Tất cả những thứ này đều là cảnh cáo của người nhà họ Tư đối với anh.
Một số người nhà họ Tư, không muốn để cho anh biết chân tướng phía sau vụ án của mẹ anh năm đó, bọn họ không ngừng dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Cho dù không lấy em ra mạo hiểm, thì có thể không quan tâm sao?”
Cô nói xong, lại bổ sung một câu: ” Chuyện của ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh còn rõ hơn em, cho dù cái gì em cũng không làm, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho em, em chỉ qua là không hiểu, bọn họ tại sao phải phí hết tâm tư như vậy đi đối phó anh.”
Nguyễn Tri Hạ mấy ngày nay cũng nghĩtới chuyện này một lần.
Lúc ông cụ Tư xảy ra chuyện, cô liền nghi ngờ Tư Đình Phong và Tư Liên.
Đêm giao thừa, cô từng nhìn thấy Tư Đình Phong và Tư Liên hai người bí mật đi vào trong một căn phòng, sau đó ông cụ Tư xảy ra chuyện, cô bị vu oan hãm hại.
Những chuyện này xem ra đều là cố ý làm.
Cô vẫn không biết bọn họ tại sao phải làm như vậy, cũng không biết Tư Mộ Hàn giấu cái gì, cho đến khi không thấy Tư Hạ nữa, Nguyễn Tri Hạ mới bừng tỉnh hiểu một chút.
Bọn họ đang uy hiếp Tư Mộ Hàn, cũng muốn hãm chân Tư Mộ Hàn.
Bọn họ muốn Tư Mộ Hàn ngoan ngoãn nghe lời.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, vẫn ngước mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô nghĩ, nếu như Tư Mộ Hàn nói cho cô biết một ít sự thật thì tốt rồi.
Tư Mộ Hàn chỉ là đổi đề tài: “Anh đói rồi.”
“Đói rồi thì đi ăn cơm.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, né người lui về hướng bên cạnh, tỏ ý anh có thể đi.
Tư Mộ Hàn không chỉ không đi, ngược lại trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, ung dung nói: “Anh không biết nấu cơm.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không mềm lòng chút nào: “Đi nhà hàng ăn.”
Biểu cảm trên mặt Tư Mộ Hàn cũng bình thường không có gì khác biệt, giọng đứng đắn lại có chút vô lại: “Nhà hàng cơm ăn không ngon.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới bên cạnh anh: “Anh đây là quyết định muốn nương nhờ chỗ này của em sao?”
Tư Mộ Hàn dựa vào phía sau một chút, vẫn ung dung nói: “Chúng ta có giấy đăng kỳ kết hôn rồi.”
Nếu không phải muốn làm hộ khẩu cho Tư Hạ, cô sẽ không gấp gáp như vậy đi làm giấy đăng ký kết hôn với Tư Mộ Hàn.
Cô chỉ nghĩ rằng, trên hộ khẩu viết tên Tư Hạ, như vậy sẽ có một nơi để dựa vào.
Cho dù chỉ là gặp qua một lần, cô cũng muốn cho Tư Hạ biết, ba mẹ đều yêu thương cô bé.
Nguyễn Tri Hạ cuối cùng vẫn không có lòng dạ đuổi Tư Mộ Hàn đi, cô trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn một cái: “Chờ chút.”
Sau đó, cô liền xoay người đi vào phòng bếp..
/2315
|