Chương 277:
Cho nên, trên người anh mới có hơi thở u ám như vậy.
Cho nên, anh mới không lộ diện trước mặt người khác.
Cho nên, lần đó lúc cô bị hai người đàn ông trói lại, Tư Mộ Hàn đi cứu cô mới có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Anh liên tục ép Ông cụ Nguyễn phải trở về nước, có phải là, Ông cụ Nguyễn và vụ bắt cóc năm đó cũng có liên quan?
“A!”
Nguyễn Tri Hạ kinh hãi tài liệu trong tay đều rơi xuống đất, mới phục hồi lại tinh thần.
Hình như cô biết Tư Mộ Hàn muốn làm chuyện gì rồi.
…
Buổi trưa, Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn, hẹn anh cùng ăn cơm trưa.
Lần đầu tiên Tư Mộ Hàn lại từ chối.
Trái lại Tư Gia Thành gửi tin cho cô: “Chị Tri Hạ , buổi trưa chị ăn gì?”
“Vẫn chưa ăn, còn em?”
Tư Gia Thành gửi cho cô một biểu cảm “vừa đúng lúc”: “Thật trùng hợp, em cũng chưa ăn.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, cô tất nhiên nhìn rõ trong đầu tên tiểu quỷ này có ý gì.
“Đúng lúc em đang tìm nhà hàng gọi món, vừa khéo chờ chị lái xe đến là có có thể ăn, để em gửi địa chỉ có chị.”
Nguyễn Tri Hạ chọn đồ ăn xong không bao lâu, thì Tư Gia Thành đến.
Cậu ta cười hì hì ngồi xuống, cầm chiếc đũa ăn một miếng, liền cau mày nói: “Không ngon bằng chị Tri Hạ làm.”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt liếc cậu ta: “Bớt nịnh hót.”
Hai người ăn cơm xong đi ra nhà hàng, điện thoại Tư Gia Thành đột nhiên vang lên.
Cậu ta dừng bước, nhìn tên trên trên điện thoại di động hơi sửng sốt: “Đào Binh?”
“Học sinh nam bị cậu đánh ngày hôm qua?” Nguyễn Tri Hạ tiến đến nhìn thoáng qua, có chút ấn tượng với cái tên này.
Tư Gia Thành gật đầu: “Đúng, không biết đột nhiên cậu ta gọi cho em làm gì!”
Cậu ta vừa nghe máy, đầu bên kia điện thoại giọng Đào Binh điên loạn liền vang lên: “Tư Gia Thành! Có phải cậu tìm giết bố tôi đúng không!”
“Đào Binh cậu bị điên à! Hôm qua tôi không đánh vào đầu cậu, sao đầu cậu đã bị hỏng rồi?” Tư Gia Thành vừa nghe giọng này của Đào Binh, giọng điệu cậu ta cũng không tốt lắm.
“Tôi muốn cậu đền mạng cho bố tôi!” Đào Binh nói xong câu đó, liền cúp điện thoại “Rầm” một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ cũng nghe được Đào Binh nói: “Cậu ta nói cậu giết bố cậu ta?”
“Đây không phải bị bệnh tâm thần sao? Tôi với bố cậu ta có thù gì mà có thể giết bố cậu ta chứ?” Tư Gia Thành rõ ràng hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Nhưng hai người còn chưa đi được bao xa, hai người đàn ông liền đi đến trước mặt.
Hai đàn ông vóc người cao lớn, mặt mày nghiêm túc.
Dựa vào trực giác, Nguyễn Tri Hạ nghĩ hai người kia có thể là — cảnh sát.
Cô bình tĩnh đứng chắn trước Tư Gia Thành.
Quả nhiên, lúc hai người này đến gần, lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra: “Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, chúng tôi nghi ngờ Tư Gia Thành có liên quan đến một vụ án, xin phối hợp điều tra.”
Ánh mắt của bọn họ vẫn luôn gắt gao nhìn Tư Gia Thành.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, xoay người liếc mắt nhìn Tư Gia Thành.
/2315
|