Chương 1372:
“Không cần.” Lưu Chiến Hằng lên tiếng từ chối, từ trong hộp đổ ra mấy viên thuốc.
Anh ta cầm thuốc đang định đưa vào trong miệng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc lập tức trở nên hơi kích động, lại cầm hộp thuốc từ bên trong đổ ra một nắm nhỏ, bỏ thẳng vào miệng.
Ly biến sắc, thật nhanh đi tới, một tay nắm chặt cánh tay của anh ta, ngăn cản anh ta một lúc uống nhiều thuốc như vậy.
“Những thuốc này vốn có hại với cơ thể ngài, ngài không thể uống nhiều như vậy nữa.” Ly lắc đầu, vẻ mặt khẩn cầu: “Tôi xin ngài, đừng uống nữa.”
Thuốc ba phần độc, uống một nắm thuốc như thế, tổn thương với cơ thể người lớn cỡ nào.
Lưu Chiến Hằng không hề nhìn Ly, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Tôi không!” Ly luôn trung thành với Lưu Chiến Hằng, nhưng lúc này, cô ta không thể bỏ mặc anh ta.
Lưu Chiến Hằng cũng không nói thêm gì, trực tiếp chém cổ tay xuống cổ tay Ly, Ly bị đau lập tức buông lỏng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Chiến Hằng nuốt nắm thuốc kia vào.
Ngoài cửa, qua khe cửa Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng uống nhiều thuốc như vậy, trên mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Lưu Chiến Hằng đây là có bệnh gì, một lần mà phải uống nhiều thuốc như vậy?
Cô vừa mới mang Tư Hạ trở về phòng, trái lo phải nghĩ, nên muốn đến phòng đọc sách nhìn một chút. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong là tiếng rống giận dữ của Lưu Chiến Hằng.
Cô thử hé cửa, Lưu Chiến Hằng và Ly không phát hiện ra cô, mà còn để cô nhìn rõ tình hình bên trong
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng u ám, miễn cưỡng nuốt số thuốc này vào.
Ly đứng phía sau anh ta, vẻ mặt đau lòng: “Cho dù anh không uống thuốc cũng không sao! Mặc kệ anh là Lưu Chiến Hằng hay Lưu Chiến Thiên, tôi cũng sẽ không…”
Lưu Chiến Hằng vất vả nuốt số thuốc đó, giọng hơi khàn nhưng lộ ra tia lạnh: “Im miệng.”
Ly không nói nữa, chỉ nhìn anh ta muốn nói lại thôi.
“Tôi là tôi, Tiểu Thiên là Tiểu Thiên.” Lúc nói chuyện, bàn tay đặt trên bàn làm việc của Lưu Chiến Hằng vô thức siết chặt lại.
Ly không nhịn được lại nói một câu: “Nếu lần này không phải vì anh phát bệnh, anh sẽ tiến hành kế hoạch, dụ Nguyễn Tri Hạ tới nước M chứ?”
Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn Ly, từ góc độ của Nguyễn Tri Hạ, cô chỉ nhìn thấy gò má của Lưu Chiến Hằng, nhưng gò má này cũng đủ lạnh lẽo.
Chắc chắn vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng rất khó coi, giọng nói của Ly hơi yếu ớt: “Có phải anh đã thích Nguyễn Tri Hạ rồi đúng không? Anh sẽ không quên mục đích ban đầu của mình chứ? Bây giờ Loan Loan vẫn còn nằm trong bệnh viện dựa vào máy trợ thở mà sống…”
Bốp!
Lời nói của Ly bị cái tát của Lưu Chiến Hằng cắt đứt.
Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa cũng bất ngờ bởi cái tát bất ngờ của Lưu Chiến Hằng.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ đã sớm biết Lưu Chiến Hằng không phải là người tốt, nhưng cô không ngờ anh ta lại đánh phụ nữ, hơn nữa còn là Ly, người trung thành với anh ta như vậy.
Lưu Chiến Hằng tát rất mạnh, Ly lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại, cô ta không đưa tay ôm mặt, khẽ cúi đầu không nói gì.
Một người phụ nữ cố chấp lại kiêu ngạo.
Lưu Chiến Hằng đứng dậy quay lưng về phía cửa, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, chỉ nghe tiếng anh ta nói: “Tôi làm chuyện gì, đến lượt cô nhắc nhở à?”
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Ly mới vang lên: “Xin lỗi ngài, là tôi quá phận.”
Lưu Chiến Hằng xoay người lại, vẻ mặt thâm trầm, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Ly khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ rất cung kính.
Mắt thấy Ly sắp đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ vội vàng cẩn thận cài cửa lại, xoay người nhẹ nhàng nhanh chóng trở về phòng Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện giữa Lưu Chiến Hằng và Ly, mà cô vừa nghe thấy ngoài cửa.
Cô không biết Lưu Chiến Hằng có thích cô hay không, cô chỉ muốn biết mục đích cuối cùng của Lưu Chiến Hằng là gì.
/2315
|