Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1046

/2315




Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giọng điệu hơi lạnh: “Có chuyện thì cũng là chuyện giữa em và Lưu Chiến Hằng, liên quan gì đến anh?”
Gần đây cô đã rất nhẫn nại rồi, Tư Mộ Hàn ỷ vào mất trí nhớ nên muốn làm gì thì làm.

Bây giờ còn nhìn cô với ánh mắt này, tất nhiên cô không thể nào nhịn được.

Tư Mộ Hàn bỗng chốc sa sầm mặt.


“Không liên quan đến tôi?” Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Nguyễn Tri Hạ, em có giỏi thì nói lại lần nữa?”
Nguyễn Tri Hạ từ tốn nói lại một lần: “Không liên quan đến anh.”
Dứt lời còn nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ đầy khiêu khích.

Đời người chính là phải can đảm thử nghiệm, không phải sao?
Đây là lần đầu tiên cô dám nói lại những lời chọc giận anh trong khi Tư Mộ Hàn đã nổi giận.

Có chút sảng khoái.

Sắc mặt tái mét của Tư Mộ Hàn nhìn vào Nguyễn Tri Hạ, trông khó coi vô cùng.

Lúc này Lưu Chiến Hằng lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì, cho dù để ngài Tư biết được cũng không sao.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh, anh nhếch mép: “Ba năm trước, Tri Hạ chờ sanh ở Úc, một đêm nọ, có phải em thấy có người đánh nhau và đã báo cảnh sát đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ nghe lời anh nói xong liền tỏ ra vẻ ngỡ ngàng.


Lưu Chiến Hằng đoán có thể cô đã quên đi, trong nụ cười chan chứa theo tia thất vọng: “Dù sao thì đã trôi qua lâu như vậy, em không nhớ cũng rất bình thường, nhưng tôi rất cảm kích em, nếu lúc đó không nhờ em báo cảnh sát thì bây giờ tôi cũng không có cơ hội đứng đây nói chuyện với em.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi và nói: “Xin lỗi.”
Cô thực sự không nhớ ra, có thể là do quá lâu cũng có thể là một chuyện quá mức nhỏ nhặt, trong chốc lát cô liền quên đi.

Nhưng Lưu Chiến Hằng có thể luôn nhớ trong lòng, hơn nữa ba năm trước anh đã ra tay giúp đỡ cô, anh cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.

Cô nghĩ đến đây bèn có chút cảm khái mà nói: “Ba năm trước nếu không phải anh cứu tôi thì bây giờ tôi cũng không thể đứng ở đây nói chuyện với anh.”
Tư Mộ Hàn nãy giờ không lên tiếng, lúc này bỗng đứng dậy kéo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

“Anh làm gì vậy? Em còn chưa nói xong mà!” Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn lại bị gì, hành động cử chỉ y như trẻ con vậy.

Cô thử vùng vẫy nhưng nhận ra cô hoàn toàn không thể thoát khỏi tay của Tư Mộ Hàn.

Anh nắm quá chặt.

Sau khi Tư Mộ Hàn kéo cô đứng dậy liền nói với Lưu Chiến Hằng: “Mặc dù biết được ngài Lưu đây vẫn còn độc thân, nhưng cũng phiền ngài Lưu có thể hiểu được người làm cha mẹ như chúng tôi, nếu để một mình đứa nhỏ ở nhà thì chúng tôi sẽ rất nóng lòng, hôm nay không nhiều lời với ngài Lưu nữa.”

“Tất nhiên tôi hiểu được.” Lưu Chiến Hằng cười với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, lần sau gặp.”
“Tạm…”
Vẫn chưa nói chữ “biệt” ở phía sau ra, Nguyễn Tri Hạ đã nhanh chóng bị Tư Mộ Hàn kéo ra ngoài.

Bước ra ngoài phòng khám tâm lý của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ liền hất tay Tư Mộ Hàn ra, tự mình mở cửa xe ngồi vào đó rồi đóng sầm cửa xe lại.

“Tư Mộ Hàn, anh có ấu trĩ quá không?”
Nguyễn Tri Hạ buồn bực đưa tay túm lấy tóc mình và nói: “Em không biết tại sao anh không ưa Lưu Chiến Hằng, nhưng anh ta là ân nhân cứu mạng của em, em không thể vì anh không vui mà không nói chuyện không gặp mặt với anh ta được, huống chi chúng tôi cũng chưa từng có hành vi vượt mức nào cả!”
“Em đã cứu anh ta một lần, anh ta cũng cứu em một lần, vừa đúng hai người huề nhau, nếu đã huề nhau thì tại sao còn phải gặp mặt nữa?” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa nổ máy, giọng điệu lạnh lùng không chan chứa một tia tình cảm.

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Tư Mộ Hàn! Trước kia anh không phải là người máu lạnh vô tình như vậy!”.



/2315

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status