“Cậu và vợ cậu…” Tư Mộ Hàn cau mày lại càng nhíu chặt mày.
Dường như anh hơi bực bội, dừng một chút, mới nói tiếp: “Các cậu có cãi nhau không?”
Thời Dũng hơi kinh ngạc khi Tư Mộ Hàn hỏi loại vấn đề này, nhưng trên mặt anh ta cũng không có biểu hiện gì: “Đương nhiên là có.”
Dường như Tư Mộ Hàn cảm thấy rất hứng thú đối với vấn đề này, ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt thành thật hỏi: “Sau khi cãi nhau sẽ thế nào?”
“Cô ấy không để ý tới tôi, tôi… Cũng không để ý tới cô ấy.” Đây là lần đầu tiên Thời Dũng bị Tư Mộ Hàn hỏi loại việc riêng tư này, cũng hơi xấu hổ mở miệng.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn hơi trầm xuống: “Vậy phải làm sao?”
Có thể Tư Mộ Hàn không phát hiện được, lúc anh nói lời này, hai đầu lông mày mang theo nghi hoặc không biết xử lý thế nào hết sức rõ ràng.
Lòng Thời Dũng sáng như gương, gần như có thể chắc chắn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau.
Nói cãi nhau cũng không hắn là chính xác, có thể do Tư Mộ Hàn nói lời gì khó nghe, chọc Nguyễn Tri Hạ tức giận, hai người lâm vào chiến tranh lạnh.
“Nếu như không phải vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ chủ động làm hòa với cô ấy, tình cảm phụ nữ tương đối tinh tế tỉ mỉ, có đôi khi chỉ là nổi nóng mà thôi.”
Thời Dũng cảm thấy, Tư Mộ Hàn đã chủ động tìm anh ta hỏi loại vấn đề này, cũng coi như một chuyện tốt.
Vấn đề nguyên tắc ư?
Tư Mộ Hàn nghĩ đến tờ báo kia, lạnh giọng nói: “Thẩm Sơ Hoàng thật sự là mối tình đầu của Nguyễn Tri Hạ?”
Hiện tại anh bị mất trí nhớ không sai, nhưng chuyện nên biết anh đều biết hết.
Trước khi anh ở cùng Nguyễn Tri Hạ, nhưng một người phụ nữ cũng không có, ngược lại Nguyễn Tri Hạ thì tốt rồi, còn có cái gì mà mối tình đầu.
Trên trán Thời Dũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đây hoàn toàn là một đề tài trí mạng.
Nếu không nói thật, Tư Mộ Hàn sẽ tức giận, nếu nói thật, Tư Mộ Hàn càng tức giận.
Tư Mộ Hàn là người thông minh cỡ nào, thấy Thời Dũng do dự chậm chạp không mở miệng, anh còn có cái gì không hiểu.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài đi.”
Thời Dũng thở dài một hơi, đang định ra ngoài, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.
“Cậu chủ, trước cậu chủ dặn tôi tìm bác sĩ thôi miên, tôi đã tìm được mấy bác sĩ tương đối có danh tiếng, cậu chủ xem…”
Thời Dũng nói đến đây, liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tư Mộ Hàn.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Tư Mộ Hàn bỗng nhiên phát lạnh: “Trước hết tìm người thử một lần mấy bác sĩ thôi miên kia, nếu như bọn họ có thể phong tỏa được ký ức con người, hãy để cho bọn họ tới gặp tôi.”
Thời Dũng khẽ vuốt cằm: “Tôi hiểu rồi.”
“Mặt khác, còn có một việc muốn nói cùng cậu chủ một chút.”
Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì thì nói ngắn gọn một lần.”
“Là chuyện liên quan tới Lưu Chiến Hằng, anh ta là tiến sĩ tâm lý học, định cư ở nước ngoài, ba năm trước được đội hình sự mời về nước…”
Không đợi Thời Dũng nói xong, Tư Mộ Hàn liền ngắt lời anh ta: “Nói điểm chính.”
“Lưu Chiến Hằng ở nước ngoài, là chuyên gia tâm lý học tương đối có danh tiếng, thời gian anh ta ở trong nước còn quá ngắn, cho nên tiếng tăm ở trong nước cũng không nổi lắm, tâm lý học và thôi miên nói theo một nghĩa nào đó đều là một, cậu chủ có muốn tìm anh ta thử xem một chút hay không?”
Biểu cảm trên mặt Tư Mộ Hàn cũng không thay đổi rõ ràng, giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “Cậu cảm thấy tôi có muốn tìm anh ta thử một chút không?”
Càng là lúc không biểu hiện cảm xúc gì, ngược lại càng là lúc tức giận.
Đây là Tư Mộ Hàn đang tức giận..
/2315
|