“Cậu chủ đang ở phòng làm việc” Thời Dũngchỉ tay lên lầu.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hướng trên lầu nói: ” Vậy để tôi bê lên cho anh ấy.”
Thời Dũngmặt lộ vẻ kinh ngạc: ” Cô Hạ, cô….”
Anh không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại kiên nhẫn như vậy.
“Lúc trước trợ lý Thời chưa bao giờ gọi tôi là Cô Hạ.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh, kèm theo nụ cười nói.
Thời Dũngkhông chắc canh lắm gọi một tiếng: ” Mợ chủ?”
“Tôi bê lên trước” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, xem như thừa nhận bản thân đã khôi phục trí nhớ rồi.
Thời Dũngmặt lộ vẻ vui mừng, nhưng nghĩ lại tình trạng bây giờ của Tư Mộ Hàn, lại không khỏi có chút rầu rĩ.
Lúc trước Tư Mộ Hàn khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, kết quả lại biến thành như thế này, nhưng Nguyễn Tri Hạ đột nhiên khôi phục lại được kí ức.
Cũng coi như là một việc tốt.
Nguyễn Tri Hạ lấy tay gõ gõ cửa phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.
Người bên trong không hề lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đẩy của đi vào.
Vừa đẩy cửa ra đột nhiên có thứ gì đó bị ném tới, Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng người một cái, mới tránh được đồ vật bị Tư Mộ Hàn ném qua.
Đợi thứ đó rơi xuống đất, Nguyễn Tri Hạ định thần lại, lúc này mới phát hiện đó là cốc cà phê, ném xuống đất nhưng không bị bể.
Sau một khắc, tiếng hét giận giữ của Tư Mộ Hàn vang lên: ” Đi ra!”
Nguyễn Tri Hạ bị tiếng hét của anh làm cho sửng sốt, sau đó mới đóng cửa lại đi về phía anh.
Kịch…
Cái khay đặt trên bàn làm việc phát ra âm thanh của tiếng va chạm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi tới, ánh mắt của Tư Mộ Hàn không tự chủ được nhìn theo.
Nguyễn Tri Hạ đem bát mì trộn lấy ra đặt trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhếch môi nhưng không cười: ” Chỉ biết có nấu mì thôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ đáp: Không phải, em còn biết nấu nhiều món nữa, anh có thể nếm thử trước.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, lần này thật sự là bật cười, nhưng mà nụ cười đó không chạm tới đáy mắt:” Ở đâu ra mà tự tin rằng tôi nhất định sẽ ăn đồ ăn do cô nấu?”
” Em không hề có ý nghĩ như vậy.
” Nguyễn Tri Hạ hơi cuối mắt xuống, trông có vẻ như không vấn đề gì.
Tư Mộ Hàn lấy đũa khuấy khuấy bát mì liền ném đôi đũa đi: ” Mì nát quá, làm lại bát khác.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bộ dạng anh cố ý gây khó dễ cho người khác thật là ấu trĩ.
Tư Mộ Hàn lúc trước đối xử với cô cực kì tốt, bây giờ như vậy khiến cô có chút không thích ứng nổi.
Nhưng, Nguyễn Tri Hạ trong lòng biết rõ, Tư Mộ Hàn bây giờ chỉ là không có cảm giác an toàn.
Tất cả hiện thực bày ra trước mặt anh đều không khớp với kí ức vốn có của anh.
Anh sẽ không thích ứng, sẽ trở nên nóng nảy, dễ nổi giận.
Càng huống hồ, Tư Mộ Hàn vốn dĩ là kẻ tâm tình bất định.
Bởi vì đặt mình vào hoàn cảnh của Tư Mộ Hàn mà nghĩ, vì vậy Nguyễn Tri Hạ không tức giận.
Cô cúi mắt xuống, nghiêng người đi tới, lấy tay nhặt đôi đũa Tư Mộ Hàn ném trên bàn, gắp mì trong bát lên.
Tư Mộ Hàn thấy thế, mắt hơi híp lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ..
/2315
|