Vô Lại Quần Phương Phổ 1

Chương 180: Hoa lệ đích 4P

/194


Lâm Lung Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve trên người nàng kia, gây cho nàng từng trận kích thích dị thường, nàng dần dần hé mở đôi môi anh đào, bắt đầu rên rỉ, chỉ tiếc là, lại không cách nào phát ra âm thanh, trông cũng chỉ như là há há mồm thôi.
Dạ Khanh Khanh nha đầu mơ hồ này, lúc này vẫn như cũ đang chơi một trò chơi vui vẻ, ở trên người Lâm Lung Nguyệt sờ mó chỗ này, vuốt ve chỗ kia, da dẻ Lâm Lung Nguyệt trắng trẻo dị thường, độ co giãn lại vô cùng xuất sắc, cảm giác tất nhiên cũng là tương đối không tồi.
"Lung Nguyệt tỷ tỷ chỗ này lớn quá." Dạ Khanh Khanh mân mê ngọc nhũ của Lâm Lung Nguyệt, lại ngắm nhìn của mình, lời nói có chút hâm mộ.
."Khanh Khanh, muốn lớn như nàng ư?" Thanh âm của Diệp Vô Ưu từ bên tai nàng truyền tới, "ta có thể giúp ngươi đó!".
Từ phía sau Dạ Khanh Khanh ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Diệp Vô Ưu một tay bao phủ lên song phong của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, hắn kỳ thật đã thấy được, Lâm Lung Nguyệt đã sớm động tình, nhưng mà, hắn đột nhiên lại toát ra một ý nghĩ, trước tiên chiếm hữu Dạ Khanh Khanh tiểu nha đầu này đã rồi hẵng nói, cho nên Lâm Lung Nguyệt à, để nàng bị dày vò một chút đi.
"Hàm Yêntỷ tỷ, người làm gì vậy?" Dạ Khanh Khanh rên nhẹ một tiếng, trước ngực truyền đến cảm giác lạ thường, khiến nàng có chút không thích ứng lắm, nàng muốn xoay người lại, chỉ có điều, Diệp Vô Ưu sẽ không để nàng thành công.
"Khanh Khanh a, ta với muội chơi một trò chơi sẽ khiến ngươi vui sướng, được không?" Bộ vị cứng rắn kia của Diệp Vô Ưu đặt trên khe đùi của nàng, ôm lấy thân thể xích loã yêu kiều của nàng, Diệp Vô Ưu thấp giọng nói.
"Được, hay quá!" Nghe nói được chơi đùa, Dạ Khanh Khanh liền rất cao hứng, lập tức lại có chút uỷ khuất nói: "Nhưng, Hàm Yên tỷ tỷ, ta bây giờ có chút khó chịu a!"
"Ngoan nào, rất nhanh sẽ hết khó chịu thôi." Diệp Vô Ưu ở bên tai dối gạt nàng, cúi xuống hôn lên chiếc lưng trần, hai tay vẫn như cũ dạo chơi trên ngọc phong cao vút, mà kiên đĩnh ở hạ thân, lại từ phía sau tiến đến sát mép cấm khu của nàng, nhẹ nhàng ma sát.
Lâm Lung Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt ra, vừa nhìn liền tháy Diệp Vô Ưu hai tay đang nhào nặn trên ngọc thố nhỏ nhắn xinh xắn kia, động tác của hắn vô cùng thành thạo, đem song phong của Dạ Khanh Khanh nặn ra đủ loại hình dạng bất đồng, không biết vì sao, nhìn thấy tình trạng này, Lâm Lung Nguyệt tựa hồ cảm giác song nhũ của mình cũng đang bị Diệp Vô Ưu nhào nặn như vậy. Thân thể của nàng càng trở nên nóng rực lên, cỗ khát vọng trong nội tâm kia cũng càng thêm mãnh liệt.
Đáng tiếc, Diệp Vô Ưu tựa hồ không cảm giác được nàng đang nghĩ gì trong lòng, nàng cũng không cách nào mở miệng nói ra, lúc này, Diệp Vô Ưu vẫn như trước toàn tâm toàn ý trêu ghẹo Dạ Khanh Khanh tiểu tiên nữ mơ hồ này, mà dưới sự khêu gợi của hắn, thân thể yêu kiều của nàng cũng dần dần trở nên mềm mại nóng ran lên, trong miệng còn y y nha nha phát ra tiếng rên rỉ mê người.
"Hàm Yên tỷ tỷ. Ta khó chịu quá." Dạ Khanh Khanh nhõng nhẽo nói.
"Khanh Khanh, muội sẽ hết khó chịu ngay thôi, đến lúc nữa sẽ đau một chút, ngươi gắng chịu đựng nha, rất nhanh sẽ tốt thôi." Diệp Vô Ưu ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, đột nhiên xoay người nàng lại, đặt chồng lên trên người Lâm Lung Nguyệt, sau đó, nhẹ nhàng tách đùi ngọc ra, ưỡn lưng chầm chậm tiến vào nơi xử nữ của nàng.
"A...... đau......" Dạ Khanh Khanh uý khuất kêu lên, bộ dạng sắp khóc đến nơi, "Hàm Yên tỷ tỷ, ta không chơi nữa, đau lắm a!"
"Ngoan nào, rất nhanh sẽ hết đau thôi!" Diệp Vô Ưu một bên an ủi nàng, một bên tiếp tục tiến vào, cho đến khi hoàn toàn công chiếm địa phương xử nữ của nàng mới dừng lại.
"Tỷ tỷ, không được động, Khanh Khanh đau lắm!" Dạ Khanh Khanh khuôn mặt có phần trắng bệch, nhẹ giọng cầu khẩn.
"Được, ta không động." Diệp Vô Ưu vội vàng nói, hai tay trên ngọc nhũ nàng tiếp tục xoa bóp. chỉ có tiếp tục khêu gợi tình dục của nàng, mới có thể khiến sự thống khổ của nàng giảm đi chút ít.
Một lát sau, Dạ Khanh Khanh sắc mặt tốt hơn một chút, lại nũng nịu nói: "Ta nơi đó khó chịu quá, tỷ giúp đỡ ta, động chạm một chút được không?"
Diệp Vô Ưu tất nhiên là cầu còn không được, bắt đầu chậm rãi và ôn nhu xâm chiếm, mà lúc này, Dạ Khanh Khanh không có kêu đau nữa, không lâu sau, tiếng rên rỉ trong trẻo đáng yêu trong phòng bắt đầu vang lên, nha đầu Dạ Khanh Khanh này cũng không biết thẹn thùng, tự nhiên muốn kêu thế nào thì kêu, mà như vậy, càng kích thích dục vọng của Diệp Vô Ưu.
Mà Lâm Lung Nguyệt, lúc này lại đang ở trong lòng đem Diệp Vô Ưu ra chửi vô số lần, thậm chí ngay cả Dạ Khanh Khanh cũng bị lôi vào chửi theo, đôi gian phu dâm phụ này, bọn họ muốn làm cái loại việc hạ lưu này cũng được, làm sao lại muốn dùng thân thể của nàng làm chiến trường, mỗi lần Diệp Vô Ưu trùng kích, đều khiến thân thể Dạ Khanh Khanh một lần rung động, mà Dạ Khanh Khanh gối trên người Lâm Lung Nguyệt, mỗi một lần đều như là tại đôi ngọc nhũ kia của nàng tiến hành một lần xoa bóp, khiến Lâm Lung Nguyệt khó chịu vô cùng.
Dạ Khanh Khanh nha đầu ngây thơ này mặc dù rất điên cuồng nhưng lại khá yếu ớt, không lâu sau, nàng đã tê liệt giống như một đống bùn, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có nữa, Diệp Vô Ưu liền kéo nàng sang một bên, đặt cùng chỗ với Lâm Thanh Diệp, sau đó chuyển hướng mục tiêu sang Lâm Lung Nguyệt.
Ngón tay khẽ giương lên, Diệp Vô Ưu đã giải khai huyệt câm của Lâm Lung Nguyệt, đồng thời cũng giải trừ tiêu hồn bát chỉ trên người nàng, sau đó, liền đè lên trên.
"Lung Nguyệt bảo bối, bây giờ cảm giác như thế nào?" Diệp Vô Ưu cười hi hi hỏi.
"Ngươi là dâm tặc, cầm thú!" Lâm Lộng Nguyệt phẫn hận mắng, "ngươi không phải người, ngươi không bằng heo chó, ngươi…"
Lâm Lung Nguyệt một hơi chửi hơn mười câu, nàng có thể nghĩ ra câu gì mắng người, một hơi đều nói ra, chỉ là, cỗ khát vọng dị thường kia, lại càng trở nên mãnh liệt, mặc dù cấm chế trên người đã được giải khai, nhưng nàng phát hiện mình vẫn như cũ là không có khí lực, thân thể yêu kiều vẫn mềm nhũn vô lực.
"Mắng đủ chưa?" Diệp Vô Ưu hi hi cười.
"Làm sao mà đủ? Tên hỗn đản nhà ngươi…Ư…" Lâm Lung Nguyệt đột nhiên không chửi tiếp nữa, bởi vì, lúc này, thân thể nàng đã bị Diệp Vô Ưu xâm nhập, sự nhói đau nhẹ nhàng này, tuyệt đối không có mang lại ảnh hưởng quá lớn với nàng, ngược lại cái loại cảm giác sung sướng này, tựa hồ khiến nàng dễ chịu một chút.
"Lung Nguyệt bảo bối, đêm nay ta đã rất mệt rồi, vì thế nên, tiếp theo phải giao cho nàng rồi!" Diệp Vô Ưu cười hi hi, ôm nàng xoay mình một cái, nhất thời đổi thành tư thế nam dưới nữ trên, hai tay hắn không chế kiều đồn của Lâm Lung Nguyệt, để nàng bắt đầu chuyển động lên xuống, Lâm Lung Nguyệt dần dần chìm vào trong mê loạn, khát vọng trong lòng, khiến nàng không tự chủ được rất nhanh đã nhấp nhô lên xuống, mà nàng không biết từ lúc nào, Diệp Vô Ưu đã không cần dùng sức nữa, chỉ yên tâm hưởng thụ tuyệt thế đại mỹ nhân này hầu hạ.
Rên rỉ cùng tiếng thở hổn hển đan xen lẫn nhay, khi Diệp Vô Ưu đem tinh hoa sinh mạng đều truyền vào trong cơ thể Lâm Lung Nguyệt, nàng cũng đột nhiên đổ nhào trên người Diệp Vô Ưu, nhè nhẹ thở gấp, không động đậy chút nào, da thịt ửng hồng cũng bắt đầu dần dần khôi phục bình thường.
."Lung Nguyệt bảo bối, cảm giác tốt chứ?" Diệp Vô Ưu hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên kiều đồn của nàng, thấp giọng hỏi.
"Vương bát đản, ta phải giết ngươi!" Lâm Lung Nguyệt căm hận mắng.
"Nàng vẫn còn muốn giết ta bằng được sao?".
"Ta nếu có sức lực, bây giờ sẽ giết ngươi!" Lâm Lung Nguyệt căm giận nói, cũng không biết lời này của nàng là thật hay là giả, bất quá bây giờ nàng quả thật không có khí lực.
"À, Lung Nguyệt bảo bối, nàng cùng Thanh Diệp tỷ tỷ cảm tình như thế nào?" Diệp Vô Ưu kỳ thật cũng có chút lo lắng Lâm Lung Nguyệt sẽ giết hắn, vì vậy, hắn cảm thấy nên tìm cho Lâm Lung Nguyệt một lý do không giết hắn.
"Nói thừa, ta với sư phụ cảm tình đương nhiên rất tốt!" Lâm Lung Nguyệt tức tối nói, nói xong không nhịn được quay đầu nhìn Thanh Diệp nằm ở bên cạnh một cái, nghĩ tới thân thể băng thanh ngọc khiết của sư phụ cũng bị tên sắc lang vô sỉ ở dưới thân này bôi nhọ, Lâm Lung Nguyệt trong lòng tức thì khó chịu một hồi.
"Sư phụ, người, người bây giờ thế nào? Đều tại ta, là ta hại người, nếu ta không kêu cứu mạng, người cũng sẽ không bị như vậy." Lâm Lung Nguyệt trong ngữ khí hơi mang theo một tia nghẹn ngào, mặc dù nàng có chút tự do, nhưng cảm tình đối với sư phụ cũng là không phải nghi ngờ.
"Lung Nguyệt, ta không có việc gì." Lâm Thanh Diệp giờ phút này cũng là cực kỳ bình tĩnh, "đó là số kiếp của hai sư đồ chúng ta, ngươi cũng không cần quá thương tâm, biết không? Tương lai còn dài, chúng ta phải sống tiếp cho tốt."
Lâm Thanh Diệp tuyệt không phải không thương tâm, chỉ là, nàng biết mình bây giờ phải kiên cường một chút, nếu không thì, nàng lo lắng Lâm Lung Nguyệt không thể nào chống đỡ tiếp được, vì vậy, phải giả vờ bình tĩnh như vậy.
"Ài, Lung Nguyệt bảo bốit, ta đúng là nam nhân đầu tiên của sư phụ nàng, nếu ta chết rồi, sư phụ nàng cả đời này sẽ không hạnh phúc, nàng có tin hay không?" Diệp Vô Ưu con mắt láo liên, cười hi hi nói.
"Ngươi nói dối, không có ngươi, sư phụ lại càng hạnh phúc." Lâm Lung Nguyệt mắng.
"Trước khi sư phụ nàng còn không có tìm được nam nhân mới, ta đúng là nam nhân quan trọng nhất của nàng, nếu nàng giết ta, đúng là giết chết nam nhân quan trọng nhất của sư phụ, nàng với sư phụ cảm tình tốt như vậy, nàng có thể đối với sư phụ nàng như thế sao?" Diệp Vô Ưu tiếp tục nói. Nguồn: http://truyenyy.com
"Lung Nguyệt, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, nếu ngươi thật sự hận hắn, hãy giết hắn!" Lâm Thanh Diệp ở bên cạnh lạnh lùng nói, "Diệp Vô Ưu, vốn cảm giác của ta đối với ngươi cũng không tệ lắm, nhưng sau đêm nay, chúng ta đúng là người dưng."
"Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng hà tất phải nói như vậy, kỳ thật ta biết, nàng khá là thích ta." Diệp Vô Ưu da mặt không phải dày bình thường, "lại nói, ta là nam nhân đầu tiên của đồ đệ bảo bối của nàng, nể mặt đồ đệ, nàng phải đối với ta tốt một chút mới được chứ?
"
Vô sỉ!" Lâm Thanh Diệp cùng Lâm Lung Nguyệt hai miệng đồng thanh mắng ra, dâm tặc này rõ ràng là không phải vô sỉ bình thường, lợi dụng cảm tình cảu hai sư đồ các nàng, để đồ đệ vì sư phụ mà không giết hắn, sau đó quay ngược lại bảo sư phụ vì đồ đệ mà đối tốt với hắn, tính toán của hắn cũng quá là tốt đi.
"
Chỉ là, cơ hồ trong cùng lúc, trong lòng hai nàng đều có một suy nghĩ giống nhau.
"Có lẽ, vì sư phụ, ta thật sự nên cho dâm tặc này một cơ hội." Đây là ý nghĩ của Lâm Lung Nguyệt.
"Hắn nói kỳ thực cũng có đạo lý, vì Lung Nguyệt, ta ít nhất hiện tạu không thể giết hắn." Đó là suy nghĩ của Lâm Thanh Diệp.

/194

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status