Vô Địch Hắc Quyền

Chương 616: Nghi vấn

/662


Diệp Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Mông Nghĩa. Điều hắn cần bây giờ là tìm hiểu rõ ràng chi tiết của bốn nhà Thục Trung. Chỉ có như vậy, mới có thể dùng cách này đánh Thiếu Lâm.

“Tiên sinh, bản đồ kho báu của Triệu gia đang trong tay chúng ta, ngài thấy chúng ta có nên trả lại không?” Mông Nghĩa vô tình cố ý đem quyết sách của Mông gia trưng cầu ý kiến của Diệp Thiên Vân, nói cho cùng vẫn muốn thống nhất một chiến tuyến, mở rộng thế lực của mình.

Diệp Thiên Vân, “Sao lại hỏi tôi?”

“Tiên sinh” Mông Nghĩa vô cùng chân thành nói: “Bình định Mông gia, trong đó công lao của ngài lớn nhất. Không có ngài, tôi bây giờ không biết đã bị chôn ở đâu rồi. Cho nên tôi thật lòng thật dạ muốn mời ngài vào Mông gia, những sản nghiệp này là của tôi, cũng là của ngài.”

Diệp Thiên Vân im lặng, hắn không muốn có quan hệ quá thân thiết với Mông Nghĩa, từ chối rất dứt khoát nói: “Tôi không phải người của Mông gia, ngài cũng đừng vọng tưởng dùng những thứ đó cuốn tôi vào trong. Tôi chỉ là tôi, tin chắc ngài có thể hiểu ý của tôi”.

Mông Nghĩa lập tức lộ ra vẻ thất vọng, Diệp Thiên Vân đã không muốn bất cứ ai cũng hết cách, suy tư chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi”.

Diệp Thiên Vân lần nữa lại vạch rõ quan hệ giữa hai người, chính là không muốn dính dáng quan hệ tới Mông gia. Người như Mông Nghĩa có lẽ có thể hợp tác, nhưng tuyệt đối không thể là bạn.

Nhớ tới Mân Nam Tứ Hung vẫn đang ở khách sạn, trầm ngâm nói: “Tôi có mấy người bạn, muốn có chức vị trong tay ngài, có thân phận chính đáng, cũng tiện làm việc”.

Mông Nghĩa không hề do dự trong chuyện này, ngay cả hỏi cũng không hỏi, vô cùng thoải mái nói: “Giao tài liệu cho tôi. Chuyện này chắc chắn sẽ lo liệu thỏa đáng cho ngài”.

Diệp Thiên Vân mỉm cười, quan hệ của hắn và Mông Nghĩa như một loại trao đổi, quan hệ rất đơn giản nhưng cũng rất phức tạp.

Xử lý mọi chuyện xong, đã là hơn chín giờ tối rồi.

Sau khi trở về nhà, đầu tiên Diệp Thiên Vân tới thăm Diệp Trí Viễn trên giường, kiểu quan hệ huyết mạch thế này, khiến hắn có cảm giác vô cùng thân thiết.

Cậu bé không hề sợ hãi,dùng móng tay khẽ vuốt trên mũi Diệp Thiên Vân, chọc cho Hứa Tình cười lớn ha ha.

“Thế giới này chỉ có con mới chế ngự được anh” Hứa Tình có chút giận rỗi làm nũng trong ngực Diệp Thiên Vân nói: “Mấy ngày không thấy bóng anh, trong lòng luôn thấy là lạ”.

Diệp Thiên Vân thở dài, đời mình có lẽ chỉ có thể thẹn với Hứa Tình. Người có dính dáng tới võ lâm, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt. Không chỉ luôn bận rộn, mà bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng kỳ lạ là, vẫn có không ít người muốn dấn thân vào giang hồ.

Hứa Tình mặc dù mạnh miệng, nhưng trong lòng lại mềm nhũn như kẹo đường. Thoáng cái đã tới Thục Trung nửa năm, ngoài hai tháng trước cùng hắn chịu khổ ra. Cuộc sống càng ngày càng tốt. Đồ đạc trong nhà, đầy đủ mọi thứ. Đây đều là công của mình Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân đặt con trai vào trong giường nhỏ, do dự một lát mới mở miệng nói: “Cha còn chưa nhìn thấy đứa bé, chắc ông rất muốn nhìn thấy”.

Vừa nhắc tới việc này, mắt Hứa Tình sáng lên. Từ sau khi cùng Diệp Thiên Vân rời khỏi Hình Ý môn, không gặp lại cha và anh trai. Theo lý mà nói, nên gặp mặt họ, vội vàng nói: “Anh để em trở về xem?”

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, khẽ vuốt trên người Diệp Trí Viễn, nói: “Nếu không đi, chỉ e ba sẽ thấp thỏm nhớ mong nhóc này”.

“Anh thật tốt, Thiên Vân” mặc dù mấy tháng này Hứa Tình không nói, nhưng rất nhớ nhà, nghĩ tới vành mắt đỏ lên nói: “Mẹ em mất sớm, mình cha nuôi em lớn khôn….”

Diệp Thiên Vân có thể hiểu nỗi nhớ nhà của Hứa Tình, vội an ủi nói: “Đừng khóc, hai ngày nữa em và con sẽ trở về”.

Hứa Tình đột nhiên ngừng khóc, mắt mở lớn nghi ngờ nói: “Anh không về sao?”

Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Mục tiêu của anh quá lớn, tạm thời không thể quay về. Hơn nữa hiện giờ Thục Trung không ổn định, nên anh mới muốn để em tránh về nhà”.

“Cái gì….” Khuôn mặt Hứa Tình trở nên trắng bệch, khó khăn lắm mới cùng Diệp Thiên Vân trải qua những ngày tháng yên ổn, thời gian ngắn như vậy lại có phiền phức rồi, khó nhọc nói: “Là ai? Họ phát hiện ra anh rồi sao?”

Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, nói hết với Hứa Tình: “Thiếu Lâm đã tới Tứ Xuyên, mặc dù họ chưa phát hiện ra anh, nhưng rất nguy hiểm”.

Hứa Tình nghe xong vừa sợ vừa giận nói: “Tại sao tới đâu cũng không thể bình yên, những hòa thượng Thiếu Lâm đó sao không chịu buông tha cho chúng ta?”

Diệp Thiên Vân cũng muốn hỏi tại sao, nhưng không ai có thể trả lời hắn, khẽ vuốt tóc Hứa Tình, thản nhiên nói: “Có lúc anh càng trốn tránh, bọn họ ngược lại càng bức ép hơn. Anh đã đặt vé máy bay rồi, em với con về nhà ở lại đó một thời gian trước, đợi Tứ Xuyên ổn định, rồi trở về cũng không muộn”.

Hứa Tình nghĩ tới lại phải chia xa, trong lòng giống như bị đâm mạnh mấy cái. Nhìn Diệp Thiên Vân đang trầm tư, có ý muốn bảo vệ trước nay chưa từng có.

Trọng trách trên vai Diệp Thiên Vân, không phải ở tuổi hắn có thể tiếp nhận được, kéo đầu hắn tới an ủi nói: “Thiên Vân, em luôn ủng hộ anh. Nếu họ lại dây dưa nữa, chúng ta có liều mạng, cũng phải chiến đấu với họ tới cùng”.

Diệp Thiên Vân nghe được câu này, ngược lại nở nụ cười. Hứa Tình lúc này hiện lên tình mẹ chói lọi, đó là điều không có trước đây, cố ý thoải mái nói: “Vậy chúng ta sinh thêm nhiều em bé, cho chúng chiến đấu với Thiếu Lâm thôi”.

“Đáng ghét” Hứa Tình bị Diệp Thiên Vân nhào tới, thấy Tiểu Trí Viễn bên cạnh hai mắt tròn xoe, thơ ngây vô hại, giãy ra ngượng ngùng nói: “Con vẫn đang nhìn đó, anh đừng….”

Diệp Thiên Vân không để ý tới cô giãy dụa, đột nhiên đẩy chiếc giường nhỏ ra….

Ba ngày sau, tận mắt nhìn Hứa Tình và con lên máy bay, Diệp Thiên Vân thở dài một hơi. Hứa Phóng Sơn và Hứa Phạm đều đã đợi ở sân bay, không có gì đáng lo lắng. Ngũ Vĩ đã đổi thân phận mới cho Hứa Tình, ít nhất có thể giấu diếm được một số người.

Tới khách sạn Hàn Đình, Diệp Thiên Vân thấy Mân Nam Tứ Hung. Ngọc Tranh vì vết thương quá nặng vẫn đang hôn mê, nhưng Sử Ân Vũ đã có thể xuống giường đi lại rồi, hôm đó cổ hắn bị mấy vết thương ngoài da.

Diệp Thiên Vân muốn tài liệu về mấy người, nói với Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu: “Thu dọn hành lý của mọi người, mang theo vài bộ quần áo, chúng ta phải ra ngoài”.

Hai người cùng ngẩn ra, mặt Hoa Lỗi có chút khổ sở nói: “Vết thương của sư huynh tôi vẫn chưa biết sống chết. lúc nào cũng có khả năng chuyển biến xấu đi, ít nhất cần có người chăm sóc họ”.

Diệp Thiên Vân kiểm tra hơi thở của hắn, lấy ra Hoàn hồn thang nói: “Uống mười liều. Hắn chắc chắn sẽ bình yên vô sự. Đương nhiên, tôi sẽ không ép buộc bất cứ ai”.

Hoa Lỗi nhìn thuốc trong tay Diệp Thiên Vân, không khỏi thở dài, mười liều Hoàn hồn thang có công hiệu cải tử hoàn sinh. Hôm qua chỉ có một liều, nhưng vết thương của Ngọc Tranh đã ổn định rất nhiều.

Hai người nhìn nhau, Hoa Lỗi run rẩy nhận thuốc, trong võ lâm vì mười liều thuốc này, không biết có bao nhiêu người phải chết, Nhẫn tâm gật đầu nói: “Được, mặc dù chúng tôi được gọi là Mân Nam Tứ Hung, nhưng nói chuyện rất trọng chữ tín”.

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, đồng thời lại lấy ra một lọ thuốc trong túi quần ném cho hai người.

“Lại gì nữa đây?” Hoa Lỗi có chút khó hiểu hỏi.

“ La Hán đơn, vị tông sư nào của Võ Đang cũng đều uống, tin chắc hai người biết cách dùng chứ?” Diệp Thiên Vân biết, quan hệ với bốn người đang trong giai đoạn giằng co. Muốn mở ra cục diện, cần không ngừng hòa hoãn.

“La Hán đơn?” Hoa Lỗi lấy thuốc, không khỏi hít vào hơi lạnh. Diệp Thiên Vân đồng thời có thuốc hoàn hồn của Thiếu Lâm, còn có La Hán đơn của Võ Đang. Phải biết rằng loại thuốc này trong võ lâm ngàn vàng khó cầu. La Hán đơn có thể tạm thời kéo dài và khống chế già yếu của cơ thể, đây là bảo bối đắc ý nhất của Võ Đang.

Hoa Lỗi lắc lắc bình, bên trong ít nhất có mấy chục viên, trong lòng không khỏi kích động. Thái Cực môn mặc dù vô cùng có kiến giải với việc dưỡng sinh, nhưng nói tới luyện đan, Võ Đang vẫn thuộc bậc cao.

Tới điểm đã hẹn với Mông Nghĩa, Diệp Thiên Vân chậm rãi nói với hai người: “Ta tin rằng Thái Cực môn đã sắp xếp nhiệm vụ cho các người, lát nữa chúng ta sẽ gặp gia chủ của Mông gia, sau đó cùng lên đường tới Thục Trung Triệu gia.”

Hoa Lỗi tuy là đối thủ, nhưng không bội phục hắn làm việc nhanh gọn sạch sẽ, không hề kéo dài, gật đầu nói: “Sau khi tới Triệu gia chúng ta có thể đi lại tùy ý không?”

“Thái Cực môn bảo các người tìm hiểu tin tức gì, tôi không biết, cũng không muốn biết” Diệp Thiên Vân bình thản nói: “Các người đi lại tự do, nhưng đừng để liên lụy tới ta, nếu không đều không có lợi cho ai cả”.

Hoa Lỗi gật đầu nói: “Trước khi chúng tôi tới, Ngô Lập Sâm đã dặn dò chuyện này rồi”.

Đang nói chuyện, một chiếc xe từ xa chạy tới dừng lại trước mặt Diệp Thiên Vân, Mông Nghĩa mặc tây phục từ trong xe đi ra, thấy hai ông lão trọc đầu phía sau Diệp Thiên Vân, hoài nghi nói: “Họ chính là bạn của ngài?”

“Uh” Diệp Thiên Vân gật gật đầu, nhìn phía sau một cái, đáp: “Lần này tới Triệu gia, hai người họ có lẽ có thể giúp ích”.

Mông Nghĩa bán tín bán nghi, quan sát hai ông lão, quần áo rộng thùng thình che lấp cả thân hình, nhưng khuôn mặt già nua của hai người với con mắt đục ngầu, rõ ràng đã có tuổi. Trong lòng hắn không quá tin tưởng, chỉ là Diệp Thiên Vân làm việc vô cùng chu đáo, liền nói đùa: “Vậy vất vả cho hai ông rồi”.

Trong lòng Diệp Thiên Vân bật cười, nhưng không giải thích gì cả.

Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu nghe khẩu khí của Mông Nghĩa, sắc mặt thay đổi. Trong Thái Cực môn hai người cũng chức vị cao, sao có thể chịu sự châm chọc khiêu khích của người khác?”

Hoa Lỗi ngại thể diện của Diệp Thiên Vân, hừ lạnh một tiếng nói: “Người trẻ tuổi, khẩu khí nói chuyện khiêm tốn một chút. Cần biết họa từ miệng mà ra, lẽ nào không ai nói cho cậu sao?”

Mông Nghĩa còn chưa phản ứng lại, vệ sỹ bên cạnh đã phát hiện không khí không ổn, từ hai bên trái phải đồng thời bảo vệ phía sau Mông Nghĩa, tay đều thò vào trong tây phục.

Lúc Hoa Lỗi nói chuyện đã thầm quan sát phản ứng của Diệp Thiên Vân, thấy hắn không có ý gì, trong lòng càng quyết tâm, người nhoáng một cái, đã tới trước hai vệ sỹ kia.

Vệ sỹ vừa nhìn thấy không ổn, theo phản xạ rút súng ra, chỉ là họ vừa hành động, vai Hoa Lỗi đã tới, hai khuỷu đồng thời đánh trên người hai vệ sỹ.

Vệ sỹ mặc dù có chút công phu, nhưng gặp phải tông sư đâu có thực lực chống đỡ, kêu cũng không kịp đã tê liệt ngã trên mặt đất.

Hai tay Hoa Lỗi một phóng ra một thu về, trong tay đã có hai khẩu súng ngắn lạnh như băng, nhắm họng súng về phía Mông Nghĩa, cười tà ác nói: “Cậu có thể tránh được sao?”


/662

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status