Đối với chuyện mới vừa rồi, Tần Lạc cũng không có nhiều lời, chỉ là đem cơm mình vừa mua để ở phòng bếp lấy ra, chỉ chốc lát, ba món ăn một món canh liền hoàn thành. Nhìn Tần Lạc đặc biệt nguyện vì mình chuẩn bị cơm trưa, đi tới phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tần Lạc, nhỏ giọng nói, "Tần Lạc, buổi tối em cho anh …ăn …em…đi!" Lời kia vừa thốt ra Hạ Toa mặt trắng xanh đỏ bừng, cô dám nói ra lời nói mịt mờ như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Hôm nào đi, anh không hy vọng em làm ra chuyện để sau này mình phải hối hận." Tần Lạc khóe miệng nâng lên một nụ cười, rất muốn đồng ý, nhưng hắn còn là hi vọng Hạ Toa có thể hiểu rõ ràng, không cần nhất thời xúc động, tránh cho tương lai hối hận. Từ ánh mắt cô nhìn Tống Tử Phong là hắn biết cô còn không có chân chính để xuống.
"Tốt!" Nghe được Tần Lạc nói như vậy, Hạ Toa giờ phút này chỉ có thể muốn tìm cái hang trực tiếp chui xuống dưới, quá lúng túng.
"Nha đầu ngốc, về sau có thời gian, không cần phải gấp, ăn cơm trước đi." Tần Lạc xoay người ôm lấy Hạ Toa, vỗ nhẹ nhẹ gáy cô nói.
Hạ Toa gật đầu một cái, đẩy ra Tần Lạc, bước nhanh chạy đến bên cạnh bàn, vùi đầu ăn cơm .
"Dùng bữa, đừng chỉ ăn cơm không ăn thức ăn!" Tần Lạc nhìn Hạ Toa cũng không gắp thức ăn, cười cười nói.
"A Di gọi điện thoại cho anh, hẹn em buổi chiều đi ra ngoài dạo phố, em không có việc gì thì hãy đi đi." Nhìn Hạ Toa lúng túng, Tần Lạc vội dời đi đề tài.
"A Di tại sao không gọi cho em đây?" Hạ Toa có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Lạc hỏi.
"Em hôm nay không có mở máy." Tần Lạc gắp chân gà thả vào chén cho Hạ Toa, bật thốt lên.
"A, lại không mở máy?" Nghe Tần Lạc vừa nói như thế, Hạ Toa xin lỗi lầm bầm một câu, cô thật càng ngày càng đần, thường quên mở điện thoại di động, xem ra cô muốn đi mua chút thuốc bổ đầu óc gì đó ha ha. Nếu không sớm muộn gì có một ngày bị người khác bán còn giúp người đếm tiền đấy.
"Mới vừa rồi người nọ chính là trước kia tặng hoa cho em thôi." Vốn là muốn không quan tâm tới nên vẫn không hỏi, tò mò hại chết mèo, vẫn không thể nào đình chỉ.
"Khụ khụ ~~~" bất thình lình một câu nói, khiến Hạ Toa không chú ý, bị sặc, ho mãnh liệt .
"Em ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, ưm không cần tin !" Nhìn Hạ Toa không ngừng ho khan, Tần Lạc đi lên trước, vuốt lưng cô , trách cứ .
"Không có việc gì." Nếu không phải là anh em sẽ khụ thành ra như vậy sao? Hạ Toa vừa vỗ ngực, vừa ở trong lòng nghĩ bụng .
"Uống nước đi." Nhìn Hạ Toa ho khan không có lợi hại như vậy, Tần Lạc đi tới một bên, rót một chén nước đưa tới.
Hạ Toa nhận lấy cái ly, một hơi uống hơn phân nửa ly, thuận thuận cổ, nhìn Tần Lạc chạy tới đối diện mình ngồi xuống, muốn hướng về phía hắn nổi giận, nhưng khi nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, chỉ có thể nhịn.
"Là hắn, tên tiếng Anh của hắn Thomas, chẳng qua lúc đó em căn bản không có nghĩ đến sẽ là hắn, dù sao em cùng hắn chia tay cũng đã nhiều nhiều năm." Cho nên khi biết người thần bí chính là Tống Tống, đó cũng là bởi vì một lần điện thoại kia , cô trong mơ hồ nghe được có người hô một tiếng Thomas lúc này mới nhớ tới, tên tiếng Anh của hắn chữ đầu chính là T.
"Mặc dù anh vắng mặt mấy năm, nhưng anh đã trở về, về sau anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, sẽ không để cho em cảm thấy cô đơn." Tần Lạc lôi kéo tay hạ Toa , thâm tình nhìn cô, cam kết.
Nghe được lời hữu ích, Hạ Toa đầu óc cảm giác trống rỗng, lời này Tống Tống cũng đã từng nói như vậy , đó là bọn họ lần đầu tiên gặp lại sau khi chia tay. Lời nói vẫn như cũ nhưng mà người nói chuyện thì mới.
"Nghĩ gì thế? Không tin anh sao?" Nhìn dáng vẻ Hạ Toa ngơ ngác, Tần Lạc dùng sức lôi kéo tay của cô, tò mò nhìn cô hỏi.
"Không có gì, không có gì? Đúng rồi A Di hẹn em mấy giờ a, cô có đi không ?"Hạ Toa phục hồi tinh thần lại, chuyển đổi đề tài.
"Ăn xong nghỉ ngơi , anh sẽ đưa em đi, cô cũng sẽ đi , thế nào tối ngày hôm qua không có tán gẫu đủ đây?" Nhìn dáng vẻ mong đợi của Hạ Toa, Tần Lạc có chút ghen ghét, tối ngày hôm qua ba người nói chuyện quên cả trời đất , hoàn toàn đem ba người bọn hắn làm thành tàng hình được rồi, nếu không phải là Hàn Dạ mệt trực tiếp ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, đoán chừng ba người này thật đúng là có thể hàn huyên tới sáng.
"Hắc hắc, thế giới phụ nữ anh không hiểu!" Hạ Toa hướng về phía Tần Lạc cười cười, buông chén xuống hướng trên lầu chạy đi.
"Em làm gì thế ,đi à?" Nhìn Hạ Toa vội vàng hướng trên lầu chạy đi, Tần Lạc xoay người hỏi.
"Thay quần áo, trang điểm , ra cửa!" Hạ Toa đứng ở chỗ quẹo ở lầu hai, nhìn Tần Lạc ở lầu dưới khẽ cười nói.
Nghe Hạ Toa vừa nói như thế, Tần Lạc bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy người phụ nữ gặp mặt còn phải trang điểm, khi mấy người đàn ông bọn hắn gặp nhau tuyệt không vậy a, thật là không thể so a. Đúng là tre già măng mọc a.
Tần Lạc rửa xong chén đũa, lau tay, từ trên bàn cầm lên tờ báo buổi sáng chưa kịp đọc xong ngồi ở trên ghế sa lon đọc lại. Chờ hắn đem nguyên cái tờ báo đều đọc xong rồi, vẫn là không có nhìn thấy Hạ Toa xuống, không khỏi nhíu mày một cái, này đều đi qua một giờ đồng hồ, thế nào còn chưa xong?
"Hạ Toa, em còn chưa xong sao?" Tần Lạc đi tới cầu thang hướng trên lầu kêu. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có phản ứng, không khỏi có chút bận tâm , chạy lên lầu đi.
Đẩy cửa phòng, lại thấy Hạ Toa ngồi ở trên giường yên lặng rơi nước mắt.
"Sao vậy Hạ Toa?" Tần Lạc vội đi tới bên giường đem Hạ Toa ôm vào trong lòng, lo lắng hỏi thăm.
"Tô Tô nói, Tống Tử Phong mới bị tai nạn xe cộ." Vốn cho là Tô Mạc cố ý lừa gạt cô, nhưng nghe được tiếng huyên náo của bệnh viện , cô không thể không tin tưởng đây tất cả đều là thật, mới vừa rồi, Tống Tống từ nhà cô đi ra ngoài thì bị tai nạn xe cộ.
"Này?" Tin tức này khiến Tần Lạc im lặng, này xướng ra tuồng gì a, khổ nhục kế à?
"Em muốn đi xem hắn, có thể không?" Nghe tin tức này cô thật không cách nào bình tĩnh xuống, dù sao cũng là đã từng yêu , dù sao cũng là từ chính nhà mình đi ra ngoài xảy ra chuyện, mặc kệ loại nào, cô đều không thể làm bộ như không biết.
"Uh, bệnh viện gì, anh đưa em đi." Nhìn Hạ Toa khóc , trong lòng hắn mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy nhiên hắn không cách nào không đi bận tâm cảm thụ của Hạ Toa ." Cám ơn anh, Tần Lạc." Hạ Toa ngẩng đầu nhìn bên cạnh mình Tần Lạc, trong lòng rất chua , cô nghĩ kỹ tốt cùng hắn sống qua ngày, bình thường thật vui vẻ là tốt rồi, nhưng tại sao Tống Tống muốn trở về, tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, tại sao?
"Cám ơn cái gì? Anh là bạn trai em, mặc dù là thử việc nhưng cũng là bạn trai em không phải sao? " Tần Lạc từ một bên trên tủ đầu giường lấy ra khăn giấy, vì Hạ Toa lau nước mắt.
Hạ Toa ôm lấy Tần Lạc, tựa vào trên bả vai của hắn, cứ như vậy ôm thật chặt lẫn nhau, cũng không có ai mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Hôm nào đi, anh không hy vọng em làm ra chuyện để sau này mình phải hối hận." Tần Lạc khóe miệng nâng lên một nụ cười, rất muốn đồng ý, nhưng hắn còn là hi vọng Hạ Toa có thể hiểu rõ ràng, không cần nhất thời xúc động, tránh cho tương lai hối hận. Từ ánh mắt cô nhìn Tống Tử Phong là hắn biết cô còn không có chân chính để xuống.
"Tốt!" Nghe được Tần Lạc nói như vậy, Hạ Toa giờ phút này chỉ có thể muốn tìm cái hang trực tiếp chui xuống dưới, quá lúng túng.
"Nha đầu ngốc, về sau có thời gian, không cần phải gấp, ăn cơm trước đi." Tần Lạc xoay người ôm lấy Hạ Toa, vỗ nhẹ nhẹ gáy cô nói.
Hạ Toa gật đầu một cái, đẩy ra Tần Lạc, bước nhanh chạy đến bên cạnh bàn, vùi đầu ăn cơm .
"Dùng bữa, đừng chỉ ăn cơm không ăn thức ăn!" Tần Lạc nhìn Hạ Toa cũng không gắp thức ăn, cười cười nói.
"A Di gọi điện thoại cho anh, hẹn em buổi chiều đi ra ngoài dạo phố, em không có việc gì thì hãy đi đi." Nhìn Hạ Toa lúng túng, Tần Lạc vội dời đi đề tài.
"A Di tại sao không gọi cho em đây?" Hạ Toa có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Lạc hỏi.
"Em hôm nay không có mở máy." Tần Lạc gắp chân gà thả vào chén cho Hạ Toa, bật thốt lên.
"A, lại không mở máy?" Nghe Tần Lạc vừa nói như thế, Hạ Toa xin lỗi lầm bầm một câu, cô thật càng ngày càng đần, thường quên mở điện thoại di động, xem ra cô muốn đi mua chút thuốc bổ đầu óc gì đó ha ha. Nếu không sớm muộn gì có một ngày bị người khác bán còn giúp người đếm tiền đấy.
"Mới vừa rồi người nọ chính là trước kia tặng hoa cho em thôi." Vốn là muốn không quan tâm tới nên vẫn không hỏi, tò mò hại chết mèo, vẫn không thể nào đình chỉ.
"Khụ khụ ~~~" bất thình lình một câu nói, khiến Hạ Toa không chú ý, bị sặc, ho mãnh liệt .
"Em ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, ưm không cần tin !" Nhìn Hạ Toa không ngừng ho khan, Tần Lạc đi lên trước, vuốt lưng cô , trách cứ .
"Không có việc gì." Nếu không phải là anh em sẽ khụ thành ra như vậy sao? Hạ Toa vừa vỗ ngực, vừa ở trong lòng nghĩ bụng .
"Uống nước đi." Nhìn Hạ Toa ho khan không có lợi hại như vậy, Tần Lạc đi tới một bên, rót một chén nước đưa tới.
Hạ Toa nhận lấy cái ly, một hơi uống hơn phân nửa ly, thuận thuận cổ, nhìn Tần Lạc chạy tới đối diện mình ngồi xuống, muốn hướng về phía hắn nổi giận, nhưng khi nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, chỉ có thể nhịn.
"Là hắn, tên tiếng Anh của hắn Thomas, chẳng qua lúc đó em căn bản không có nghĩ đến sẽ là hắn, dù sao em cùng hắn chia tay cũng đã nhiều nhiều năm." Cho nên khi biết người thần bí chính là Tống Tống, đó cũng là bởi vì một lần điện thoại kia , cô trong mơ hồ nghe được có người hô một tiếng Thomas lúc này mới nhớ tới, tên tiếng Anh của hắn chữ đầu chính là T.
"Mặc dù anh vắng mặt mấy năm, nhưng anh đã trở về, về sau anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, sẽ không để cho em cảm thấy cô đơn." Tần Lạc lôi kéo tay hạ Toa , thâm tình nhìn cô, cam kết.
Nghe được lời hữu ích, Hạ Toa đầu óc cảm giác trống rỗng, lời này Tống Tống cũng đã từng nói như vậy , đó là bọn họ lần đầu tiên gặp lại sau khi chia tay. Lời nói vẫn như cũ nhưng mà người nói chuyện thì mới.
"Nghĩ gì thế? Không tin anh sao?" Nhìn dáng vẻ Hạ Toa ngơ ngác, Tần Lạc dùng sức lôi kéo tay của cô, tò mò nhìn cô hỏi.
"Không có gì, không có gì? Đúng rồi A Di hẹn em mấy giờ a, cô có đi không ?"Hạ Toa phục hồi tinh thần lại, chuyển đổi đề tài.
"Ăn xong nghỉ ngơi , anh sẽ đưa em đi, cô cũng sẽ đi , thế nào tối ngày hôm qua không có tán gẫu đủ đây?" Nhìn dáng vẻ mong đợi của Hạ Toa, Tần Lạc có chút ghen ghét, tối ngày hôm qua ba người nói chuyện quên cả trời đất , hoàn toàn đem ba người bọn hắn làm thành tàng hình được rồi, nếu không phải là Hàn Dạ mệt trực tiếp ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, đoán chừng ba người này thật đúng là có thể hàn huyên tới sáng.
"Hắc hắc, thế giới phụ nữ anh không hiểu!" Hạ Toa hướng về phía Tần Lạc cười cười, buông chén xuống hướng trên lầu chạy đi.
"Em làm gì thế ,đi à?" Nhìn Hạ Toa vội vàng hướng trên lầu chạy đi, Tần Lạc xoay người hỏi.
"Thay quần áo, trang điểm , ra cửa!" Hạ Toa đứng ở chỗ quẹo ở lầu hai, nhìn Tần Lạc ở lầu dưới khẽ cười nói.
Nghe Hạ Toa vừa nói như thế, Tần Lạc bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy người phụ nữ gặp mặt còn phải trang điểm, khi mấy người đàn ông bọn hắn gặp nhau tuyệt không vậy a, thật là không thể so a. Đúng là tre già măng mọc a.
Tần Lạc rửa xong chén đũa, lau tay, từ trên bàn cầm lên tờ báo buổi sáng chưa kịp đọc xong ngồi ở trên ghế sa lon đọc lại. Chờ hắn đem nguyên cái tờ báo đều đọc xong rồi, vẫn là không có nhìn thấy Hạ Toa xuống, không khỏi nhíu mày một cái, này đều đi qua một giờ đồng hồ, thế nào còn chưa xong?
"Hạ Toa, em còn chưa xong sao?" Tần Lạc đi tới cầu thang hướng trên lầu kêu. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có phản ứng, không khỏi có chút bận tâm , chạy lên lầu đi.
Đẩy cửa phòng, lại thấy Hạ Toa ngồi ở trên giường yên lặng rơi nước mắt.
"Sao vậy Hạ Toa?" Tần Lạc vội đi tới bên giường đem Hạ Toa ôm vào trong lòng, lo lắng hỏi thăm.
"Tô Tô nói, Tống Tử Phong mới bị tai nạn xe cộ." Vốn cho là Tô Mạc cố ý lừa gạt cô, nhưng nghe được tiếng huyên náo của bệnh viện , cô không thể không tin tưởng đây tất cả đều là thật, mới vừa rồi, Tống Tống từ nhà cô đi ra ngoài thì bị tai nạn xe cộ.
"Này?" Tin tức này khiến Tần Lạc im lặng, này xướng ra tuồng gì a, khổ nhục kế à?
"Em muốn đi xem hắn, có thể không?" Nghe tin tức này cô thật không cách nào bình tĩnh xuống, dù sao cũng là đã từng yêu , dù sao cũng là từ chính nhà mình đi ra ngoài xảy ra chuyện, mặc kệ loại nào, cô đều không thể làm bộ như không biết.
"Uh, bệnh viện gì, anh đưa em đi." Nhìn Hạ Toa khóc , trong lòng hắn mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy nhiên hắn không cách nào không đi bận tâm cảm thụ của Hạ Toa ." Cám ơn anh, Tần Lạc." Hạ Toa ngẩng đầu nhìn bên cạnh mình Tần Lạc, trong lòng rất chua , cô nghĩ kỹ tốt cùng hắn sống qua ngày, bình thường thật vui vẻ là tốt rồi, nhưng tại sao Tống Tống muốn trở về, tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, tại sao?
"Cám ơn cái gì? Anh là bạn trai em, mặc dù là thử việc nhưng cũng là bạn trai em không phải sao? " Tần Lạc từ một bên trên tủ đầu giường lấy ra khăn giấy, vì Hạ Toa lau nước mắt.
Hạ Toa ôm lấy Tần Lạc, tựa vào trên bả vai của hắn, cứ như vậy ôm thật chặt lẫn nhau, cũng không có ai mở miệng phá vỡ trầm mặc.
/217
|