Bận rộn một ngày sắp kết thúc, mọi người đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về thì một người đàn ông dáng dấp tuấn tú, một thân hàng hiệu xuất hiện ở trước quầy lễ tân của công ty , khi giơ tay nhấc chân, nghiễm nhiên một bộ ta đây là đại gia.
"Xin hỏi, Thu Linh Tố có làm việc ở đây không ?" Người đàn ông mỉm cười nhìn nhân viên lễ tân , nhàn nhạt nói qua.
"Lâm Diệp, anh muốn chết sao?" Không đợi nhân viên lễ tân mở miệng, Thu Linh Tố vừa vặn sửa sang xong tài liệu từ phòng họp đi ra, nhìn Lâm Diệp đứng trước quầy lễ tân , không để ý rất nhiều người của công ty đang ở đây, kêu to.
"Nhớ em muốn chết !" Lâm Diệp thấy Thu Linh Tố cũng không tức giận, trực tiếp nghênh đón, cười hì hì nói qua.
" Đừng có đùa bỡn lắm mồm, đi ra ngoài chờ, tôi còn chưa hết việc đấy." Thu Linh Tố liếc nhìn Lâm Diệp có chút không vui nói.
"Vậy anh ở chỗ này chờ em tan sở có được hay không?" Lâm Diệp chỉ chỉ ghế sa lon, năn nỉ .
"Tốt lắm, tốt lắm, đi đi!" Nhìn Lâm Diệp làm bộ đáng thương , Thu Linh Tố khoát khoát tay, cầm tài liệu hướng vị trí của mình đi tới, không có ở đây để ý đến hắn.
Một màn này khiến những nhân viên nữ chưa cưới trong công ty kinh ngạc ngay cả miệng cũng không có khép lại , rối rít ở trong lòng nghĩ bụng , người đàn ông này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Thu Linh Tố , cũng hoặc là mình nên dùng biện pháp gì mới có thể biết đến vị đại gia này.
"Tiểu Diệp, làm sao cậu lại ở đây ?" Nhìn nhanh đến giờ nghỉ, Tiêu Thần từ phòng làm việc của mình đi ra, nhìn Lâm Diệp ngồi ở trên ghế salon ở công ty mình có chút giật mình hỏi thăm.
"Anh, em tìm Thu Linh Tố." Lâm Diệp có chút xấu hổ nhìn Tiêu Thần một cái, ánh mắt lại phiêu hướng Thu Linh Tố.
"Buổi tối tụ tập cậu có tham gia không ?" Tiêu Thần nhìn Lâm Diệp, lại nhìn Thu Linh Tố, ý vị sâu xa nói qua.
"Hắc hắc, anh biết con người của em mà ." Lâm Diệp hì hì cười một tiếng, không có tiếp tục nói hết, thật ra thì lần này hắn đi theo Hàn Dạ trở lại, cũng là bởi vì biết Thu Linh Tố vẫn còn đang thành phố S .
"Ừ, biết, lập tức liền đến giờ về rồi, tôi đi xuống trước ." Tiêu Thần hướng Hạ Toa ra dấu tay , vỗ vỗ bả vai Lâm Diệp , đi ra cổng đi.
Lâm Diệp gọi một tiếng anh , có thể chính là lại để những nhân viên nữ trong phòng làm việc kia thiếu chút nữa thét chói tai ra ngoài, vốn là mấy người để ý Lâm Diệp cũng có chút không kềm chế được tâm tình kích động , hận không được lập tức xông tới quyến rũ hắn.
Khi cây kim đồng hồ chỉ mới vừa nhích tới năm giờ rưỡi, những nhân viên nữ đã sớm rục rịch chộn rộn không hẹn mà cùng hướng về phía Lâm Diệp vọt tới, nháy mắt liền đem Lâm Diệp bao bọc vây quanh.
"Em là Tiểu Mạn , đây là điện thoại của em."
"Em là Na Na, đây là danh thiếp của em."
"Em tên là Lộ Lộ, đây là điện thoại của em , nhất định phải gọi cho em nhé!"
Hạ Toa và Thu Linh Tố nhìn một màn này, không hẹn mà cùng lắc đầu liên tục, nắm tay rời đi, cũng không để ý tới Lâm Diệp.
"Thu Thu, chờ anh một chút!" Thấy Thu Linh Tố rời đi, Lâm Diệp có chút buồn bực nhìn mấy người phụ nữ còn vây quanh mình , hướng Thu Linh Tố lớn tiếng kêu.
Chờ Lâm Diệp tránh ra khỏi đám nhân viên nữ này thì quần áo trên người vốn là thẳng cũng đã có nhiều nếp nhăn rồi, một đường chạy như điên, rốt cuộc đuổi theo được Thu Linh Tố sắp đi ra khỏi tòa nhà.
"Thu Thu, sao em không đợi anh ." Lâm Diệp vừa há mồm thở dốc, vừa có chút ai oán nhìn Thu Linh Tố.
"Anh không phải là đuổi theo sao?" Thu Linh Tố nhìn Lâm Diệp ở bên cạnh , hì hì một tiếng bật cười, tóc rối loạn, y phục nhăn nhíu, xem ra bị đám nhân viên nữ kia giày xéo không ít a.
" Em còn cười anh , anh không sống được." Nhìn Thu Linh Tố không chút khách khí cười ha ha , Lâm Diệp hận không được có một cái hố trực tiếp chui vào, quá là mất mặt rồi 囧 , thật sự là quá mất mặt囧 rồi.
"Tốt lắm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Nhìn Lâm Diệp có chút xấu hổ, Thu Linh Tố cười nhạt, giơ tay vẫy một chiếc taxi, hướng về phía Lâm Diệp nói.
"Ừ." Lâm Diệp gật đầu một cái, đi theo Thu Linh Tố lên taxi.
Nhìn Thu Linh Tố cùng Lâm Diệp ngồi ở trong xe nghênh ngang rời đi, những nhân viên nữ mới vừa từ công ty ra ngoài , trên mặt mỗi người biểu tình đều không giống nhau , chỉ là nhìn về phía Thu Linh Tố ánh mắt cũng như nhau , đó chính là trắng trợn ghen tỵ, hâm mộ, hận.
"Xin hỏi, Thu Linh Tố có làm việc ở đây không ?" Người đàn ông mỉm cười nhìn nhân viên lễ tân , nhàn nhạt nói qua.
"Lâm Diệp, anh muốn chết sao?" Không đợi nhân viên lễ tân mở miệng, Thu Linh Tố vừa vặn sửa sang xong tài liệu từ phòng họp đi ra, nhìn Lâm Diệp đứng trước quầy lễ tân , không để ý rất nhiều người của công ty đang ở đây, kêu to.
"Nhớ em muốn chết !" Lâm Diệp thấy Thu Linh Tố cũng không tức giận, trực tiếp nghênh đón, cười hì hì nói qua.
" Đừng có đùa bỡn lắm mồm, đi ra ngoài chờ, tôi còn chưa hết việc đấy." Thu Linh Tố liếc nhìn Lâm Diệp có chút không vui nói.
"Vậy anh ở chỗ này chờ em tan sở có được hay không?" Lâm Diệp chỉ chỉ ghế sa lon, năn nỉ .
"Tốt lắm, tốt lắm, đi đi!" Nhìn Lâm Diệp làm bộ đáng thương , Thu Linh Tố khoát khoát tay, cầm tài liệu hướng vị trí của mình đi tới, không có ở đây để ý đến hắn.
Một màn này khiến những nhân viên nữ chưa cưới trong công ty kinh ngạc ngay cả miệng cũng không có khép lại , rối rít ở trong lòng nghĩ bụng , người đàn ông này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Thu Linh Tố , cũng hoặc là mình nên dùng biện pháp gì mới có thể biết đến vị đại gia này.
"Tiểu Diệp, làm sao cậu lại ở đây ?" Nhìn nhanh đến giờ nghỉ, Tiêu Thần từ phòng làm việc của mình đi ra, nhìn Lâm Diệp ngồi ở trên ghế salon ở công ty mình có chút giật mình hỏi thăm.
"Anh, em tìm Thu Linh Tố." Lâm Diệp có chút xấu hổ nhìn Tiêu Thần một cái, ánh mắt lại phiêu hướng Thu Linh Tố.
"Buổi tối tụ tập cậu có tham gia không ?" Tiêu Thần nhìn Lâm Diệp, lại nhìn Thu Linh Tố, ý vị sâu xa nói qua.
"Hắc hắc, anh biết con người của em mà ." Lâm Diệp hì hì cười một tiếng, không có tiếp tục nói hết, thật ra thì lần này hắn đi theo Hàn Dạ trở lại, cũng là bởi vì biết Thu Linh Tố vẫn còn đang thành phố S .
"Ừ, biết, lập tức liền đến giờ về rồi, tôi đi xuống trước ." Tiêu Thần hướng Hạ Toa ra dấu tay , vỗ vỗ bả vai Lâm Diệp , đi ra cổng đi.
Lâm Diệp gọi một tiếng anh , có thể chính là lại để những nhân viên nữ trong phòng làm việc kia thiếu chút nữa thét chói tai ra ngoài, vốn là mấy người để ý Lâm Diệp cũng có chút không kềm chế được tâm tình kích động , hận không được lập tức xông tới quyến rũ hắn.
Khi cây kim đồng hồ chỉ mới vừa nhích tới năm giờ rưỡi, những nhân viên nữ đã sớm rục rịch chộn rộn không hẹn mà cùng hướng về phía Lâm Diệp vọt tới, nháy mắt liền đem Lâm Diệp bao bọc vây quanh.
"Em là Tiểu Mạn , đây là điện thoại của em."
"Em là Na Na, đây là danh thiếp của em."
"Em tên là Lộ Lộ, đây là điện thoại của em , nhất định phải gọi cho em nhé!"
Hạ Toa và Thu Linh Tố nhìn một màn này, không hẹn mà cùng lắc đầu liên tục, nắm tay rời đi, cũng không để ý tới Lâm Diệp.
"Thu Thu, chờ anh một chút!" Thấy Thu Linh Tố rời đi, Lâm Diệp có chút buồn bực nhìn mấy người phụ nữ còn vây quanh mình , hướng Thu Linh Tố lớn tiếng kêu.
Chờ Lâm Diệp tránh ra khỏi đám nhân viên nữ này thì quần áo trên người vốn là thẳng cũng đã có nhiều nếp nhăn rồi, một đường chạy như điên, rốt cuộc đuổi theo được Thu Linh Tố sắp đi ra khỏi tòa nhà.
"Thu Thu, sao em không đợi anh ." Lâm Diệp vừa há mồm thở dốc, vừa có chút ai oán nhìn Thu Linh Tố.
"Anh không phải là đuổi theo sao?" Thu Linh Tố nhìn Lâm Diệp ở bên cạnh , hì hì một tiếng bật cười, tóc rối loạn, y phục nhăn nhíu, xem ra bị đám nhân viên nữ kia giày xéo không ít a.
" Em còn cười anh , anh không sống được." Nhìn Thu Linh Tố không chút khách khí cười ha ha , Lâm Diệp hận không được có một cái hố trực tiếp chui vào, quá là mất mặt rồi 囧 , thật sự là quá mất mặt囧 rồi.
"Tốt lắm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Nhìn Lâm Diệp có chút xấu hổ, Thu Linh Tố cười nhạt, giơ tay vẫy một chiếc taxi, hướng về phía Lâm Diệp nói.
"Ừ." Lâm Diệp gật đầu một cái, đi theo Thu Linh Tố lên taxi.
Nhìn Thu Linh Tố cùng Lâm Diệp ngồi ở trong xe nghênh ngang rời đi, những nhân viên nữ mới vừa từ công ty ra ngoài , trên mặt mỗi người biểu tình đều không giống nhau , chỉ là nhìn về phía Thu Linh Tố ánh mắt cũng như nhau , đó chính là trắng trợn ghen tỵ, hâm mộ, hận.
/217
|