Phì Phì về đến nhà, Sắt Sắt đang tắm, bà Giả thấy Phì Phì bước vào nhà, hưng phấn gọi Phì Phì: “Phì Phì, cuối cùng con cũng về, đã gần nửa tháng mẹ không nói chuyện với con hơn 2 câu rồi, đến đây, qua đây ngồi.”
Thấy bà Giả vui mừng như vậy, mắt to của Phì Phì xoay một vòng, liền biết là bà mai đã tới cửa.
“Phì Phì, đến đây, nhìn những ảnh chụp này đi.” Bà Giả cầm ảnh chụp của một người đàn ông vẫy tay với Phì Phì.
Phì Phì biết tránh không khỏi, đến ngồi xuống trước, lấy ảnh chụp trong tay bà Giả qua, nhìn sơ lược, rồi nói: “Sao lại có loại hàng như vậy, mẹ già à, mẹ không thể lấy loại có chất lượng tốt chút về cho con xem sao?”
Bà Giả cười xảo quyệt, nói: “Mẹ đã nói mà, những đàn ông này sao đều ‘dưa méo táo nứt’ như vậy, không có ai có thể so sánh với anh Giang Đào của con, nhưng mà đâu có người bình thường nào có thể so sánh được với anh Giang Đào của con….”
Phì Phì vừa nghe, liền hiểu rõ ý của bà Già, hóa ra bà mai căn bản không đến cửa, lần này là tự bà giả muốn làm bà mai, Phì Phì ném ảnh chụp xuống bàn, chuẩn bị vào phòng.
“Phì Phì, con đừng nghĩ rằng bây giờ con còn là cô bé 18 tuổi, tùy con lựa chọn, bây giờ con đúng là người gặp người sầu, gái ế độc thân không đắt giá, con cũng đã 25 tuổi rồi, cả bạn trai cũng không có, con rốt cuộc muốn như thế nào, hả? con muốn ở nhà cả đời sao? Giang Đào người ta, mẹ có thề nói cho con…”
Phì Phì vào phòng đóng cửa lại, âm thầm thán phục hiệu quả cách âm của cánh của này, vậy mà không nghe thấy mẹ già lải nhải nữa rồi. Mỗi lần bà Giả đụng đến Phì Phì không chịu nói chuyện hôn sự, nhất định sẽ nói ra những lời chê bai Phì Phì.
Nghe bà Giả lải nhải, còn không bằng tìm Băng Thiên Tuyết Địa nói chuyện phiếm. Phì Phì cũng không nhớ được rõ ràng là từ lúc nào thì bắt đầu nói chuyện phiếm với Băng Thiên Tuyết Điạ, khoảng chừng có hai ba năm đi, lúc mới đầu là cố ý vô tình trả lời, mặc dù chỉ là thứ không liên quan, nhưng trong lòng đột nhiên có chỗ dựa vào, vì thế liền thành nghiện. Mỗi buổi tối Phì Phì mở máy vi tính chuyện đầu tiên làm chính là xem Băng Thiên Tuyết Địa có ở đó hay không, sau đó gửi vài lời lải nhải khiến người ta nhàm chán, anh ta nói anh ta là công nhân ở một công trường, Phì Phì nói mình là chủ một quán vỉa hè, kiểu người vớ vẩn nhưng thoải mái rồi nói chút vấn đề có lẻ rất ngu ngốc, cũng không có hỏi đến tên thật của đối phương, anh ta tựa như Tiểu Minh hay Tiểu Cương trong bài tập nhìn hình vẽ lời thoại trong vô số sách giáo khoa hồi còn bé, bịa ra một hoàn cảnh khác rồi đóng vai một nhân vật, cái tên có còn quan trọng hay không? Không suy đoán nhân phẩm của anh ta, không suy đoán tính cách của anh ta, đơn giản vì có thêm một người nghe thì có thêm một phần vui vẻ vô hạn.
Đúng lúc, Băng Thiên Tuyết Đại cũng ở đây.
“Mẹ tôi phiền chết đi được, còn bàn đến chuyện hôn nhân của tôi.”
“Ha ha.”
“Nếu không thì, anh đến thành phố N đi, chúng ta xem mát, nếu có thể, chúng ta yêu đương đi.” Phì Phì gõ trên bàn phím những lời này, do dự chốc lát, ấn nút gửi đi, tựa như bắt đầu một cuộc phiêu lưu đẹp đẽ và rực rỡ.
Thật lâu sau, ít nhất đối với Phì Phì mà nói, thật lâu sau, Băng Sơn Tuyết Địa cũng không có phản ứng.
Phì Phì vẫn không nhúc nhích ngồi trước máy tính, núi lửa trong lòng lan ra, lại tích tụ lại, trái tim đập bằng tốc độ chưa bao giờ có, lồng ngực tức giận đến run rẩy, cái người này, vì sao phải tỏ ra rất quan tâm rất để ý đến mình, để mình từ từ sa vào, rồi anh ta lại rút người ra đi. Phải không vậy, ít nhất cũng phải có lời giải thích chứ. Phì Phì lắc lắc đầu, lập tức cảm thấy bản thân mình thật rất buồn cười, internet là cái gì chứ? Mình dựa vào cái gì mà yêu cầu người ta?
Lúc Phì Phì đang hết sức ảo não, Băng Thiên Tuyết Địa có phản ứng: “Được, nhưng mà thấy tôi, cô không được phép hối hận đấy…”
Cứ như vậy, Phì Phì và Băng Thiên Tuyết Địa hẹn thời gian địa điểm, xem mắt.
Phì Phì có chuyện vui luôn chia sẻ với Sắt Sắt, cũng như Sắt Sắt có chuyện đau lòng thì luôn chia sẻ với Phì Phì = =
“Em và Băng Thiên Tuyết Địa xem mắt, ha ha.” Biểu hiện của Sắt Sắt còn hưng phấn hơn cả lúc bà Giả thấy Phì Phì đồng ý đi xem mắt : “Bây giờ, Ni Cô già em cuối cùng cũng thông suốt rồi. khi nào đi?”
“Chủ nhật tuần sau.”
“Chủ nhật tuần sau, còn có mười ngày thôi, đến lúc đó chị trang điểm cho em, kỹ thuật trang điểm kia của em không cần hù té người ta, hôm đó phải ăn mặc thục nữ một chút hãy đi, nhớ phải tỏ ra nhã nhặn một chút, tùy tiện giống như em ngày thường, chớ có dọa người ta chạy. tốt nhất từ giờ trở đi nên rèn luyện để thành thục nữ một chút.” Sắt Sắt nhận làm quân sư quạt mo cho Phì Phì.
“Người ta cũng đã sớm biết em không phải thục nữ rồi, còn ra vẻ gì nữa?” Phì Phì vừa nhắc đến giả thục nữ liền nhức đầu.
Sắt Sắt suy nghĩ, nói: “Vậy cũng phải, đâu phải toàn bộ đàn ông đều thích thục nữ, nói không chừng Băng Thiên Tuyết Địa này thật sự thích tính tùy tiện của em.”
“Đúng rồi Sắt Sắt, Thẩm Dục Luận kia của chị đâu?” mấy ngày nay Phì Phì bận rộn, cũng chưa hỏi thăm Sắt Sắt và bạn học Thẩm phát triển đến đâu rồi.
Vừa nhắc đến bạn học Thẩm, trên mặt Sắt Sát liền hiện lên một tia sầu muộn, nhíu chặt mày, yếu ớt nói: “Bạn học Thẩm không giống những đàn ông khác, anh ấy âm trầm, thận trọng, chị lại không đoán được tâm tư của anh ấy, rõ ràng cảm thấy anh ấy muốn đến gần, vậy mà cứ chậm chạp không hành động.”
“Chị có cho anh ta chút ám hiệu à.” Phì Phì biết Sắt Sắt cưa trai cũng có chút vốn liếng, đâu có đàn ông nào mà Sắt Sắt không trị được.
“Ám hiệu chị cũng đã cho rồi, nhưng anh ấy giống như không thể hiểu được.” Sắt Sắt càng nhíu chặt mày.
“Vậy….” Phì Phì thật không thích Thẩm Dục Luận dụ dỗ Sắt Sắt, nếu Thẩm Dục Luận kia là đàn ông tốt, vậy trên đời này còn có đàn ông hư hỏng sao, vì vậy mắt to xoay một vòng nói: “Vậy đừng muốn anh ta nữa, em thấy anh ta còn không bằng Chu Xuyên…”
“Sao em và mẹ giống nhau vậy, mở miệng liền Chu Xuyên, chị thật không biết Chu Xuyên rốt cuộc cho cái người thứ tốt gì?” vừa nhắc đến Chu Xuyên, Sắt Sắt liền không kiên nhẫn nữa.
Phì Phì thật không hiểu Chu Xuyên có chỗ nào không tốt, nhưng mà chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, chẳng phải có câu’dưa hái xanh không ngọt’ sao, chẳng phải chính Phì Phì cũng nhìn cái này không vừa mắt cái kia không thuận mắt sao, vừa nhìn liền nhìn đến 25 tuổi. Phì Phì thấy Sắt Sắt mất hứng, liền lẳng lặng đứng ở bên giường, quan sát cản thận ánh mắt của Sắt Sắt, con ngươi đen trong suốt, lướt qua gương mặt xinh đẹp kia của Sắt Sắt, bởi vì thấy Sắt Sắt nét mặt u buồn, đáy mắt Phì Phì hiện lên nỗi lo lắng sâu thẳm, nếu Sắt Sắt thật sự sa vào lưới tình của Thẩm Dục Luận, Sắt Sắt chỉ chịu đau khổ, Thẩm Dục Luận là ai chứ, không nói cái khác, chỉ nhân phẩm thôi là thấy không tốt rồi.
Sáng sớm mùa thu, phía chân trời mây đen dầy đặc, từng cơn mưa phùn đổ xuống. Thời tiết ẩm ướt lành lạnh. Sắt Sắt đưa tay ra khỏi ổ chăn, lập tức cảm thấy lạnh lẽo, thật không muốn rời khỏi giường, Sắt Sắt trở về chỗ cũ tiếp tục giấc mộng đẹp, dường như trong không khí còn lưu lại hơi thở của Thẩm Dục Luận. Sắt Sắt mơ thấy Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận trong mơ dịu dàng đằm thắm, khẽ ôm lấy eo nhỏ của Sắt Sắt, vẻ mặt thản nhiên. Sắt Sắt lại bịt kín chăn, khẽ về với tình cảnh trong mộng.
“Sắt Sắt, con còn chưa chịu rời giường à, hôm nay không có lớp sao? bữa sáng cũng đã lạnh ngắt rồi, Phì Phì cũng đã đi làm lâu lắm rồi đó!” bà Giả ở bên ngoài thúc giục Sắt Sắt rời giường.
“Ai, đến đây.” Sắt Sắt vừa đáp, vừa nhớ đến mơ mới vừa nãy, nét đỏ ửng xinh đẹp, nhuộm đầy hài gò má phấn.
Sắt Sắt đi chầm chậm vào lớp công xí 07, đầu tiên là không nhịn được đảo mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy Thẩm Dục Luận đang ngồi ở vị trí mà anh ngồi mỗi lần, trên lớp cũng không có sắp chỗ ngồi, các học sinh mỗi ngày đều là tùy tiện giành ngồi, thế nhưng Thẩm Dục Luận hay ngồi ở dãy thứ ba cạnh cửa sổ, các học sinh cũng biết thói quen của bạn học già này, nên cũng không có ai giành chỗ của anh.
Thẩm Dục Luận cũng đúng lúc đưa mắt nhìn về phía bục giảng, cùng Sắt Sắt bốn mắt giao nhau, Sắt Sắt lập tức như bị giật điện, dòng điện trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Sắt Sắt cúi đầu, cố hết sức kiềm chế, dùng giọng bình thản nói: “Tiết trước đã nói đến sáu mô-đun của Nguồn nhân lực…” Sắt Sắt nghĩ tiếng nói của mình đang run rẩy.
Hết giờ học, Sắt Sắt vẫn còn phải đến Đông viện lên lớp, đang đi Đông viện trên con đường hướng về phía ánh mắt trời, nhìn thấy Thẩm Dục Luận đi ở phía trước, mưa phùn lâm râm bay đầy trời, Thẩm Dục Luận không có mở dù, mái tóc đen nhánh của anh bị phủ một tầng nước nhộm thành màu trắng xám, Sắt Sắt bước nhanh vài bước đuổi đến, khẽ gật đầu với Thẩm Dục Luận, cố gắng thong thả chào hỏi, giọng nói lại có phần run rẩy không thua kém, trái tim nhỏ bé càng đập kịch liệt.
“Bạn học Thẩm, anh cũng đến Đông viện sao? đi cùng nhé, tôi có dù.” Nói xong Sắt Sắt định cầm cây dù hoa nhỏ có đường viền hoa trên tay che lên đỉnh đầu của thẩm Dục Luận.
Thẩm Dục Luận lại theo bản năng lùi một bước nhỏ, nở nụ cười nói: “Cô Giả, tôi đến Thư viện, mưa này nhỏ, tôi không cần che, cảm ơn.”
Cảm giác thất vọng, lặng lẽ trào lên trong lòng Sắt Sắt, Sắt Sắt vẫn cười rất dịu dàng, nói: “À, vậy tốt rồi, thế tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Sắt Sắt đi xa, lại không nhịn được quay đầu nhìn, Thẩm Dục Luận đã biến mất trong mưa, Sắt Sắt đứng sửng sốt một hồi, bạn học Thẩm này, trong hồ lô rốt cuộc đựng cái gì? Cư nhiên cố tình chờ ở trước cổng trường học để đưa mình về nhà, còn cố tình để mình biết anh ta từng hỏi thăm qua món ăn ưa thích của cô, nhưng mà vì sao, lại chậm chạm không chịu đến gần? Thẩm Dục Luận càng như vậy, Sắt Sắt càng muốn thăm dò đến cùng, Sắt Sắt trước giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào khó gọt dũa như vậy, tận đáy lòng cảm thấy rằng bạn học Thẩm này, rất có mùi vị.
Sắt Sắt ngẩng đầu, thấy Bạo Long bước đến, Sắt Sắt xoay người bước đi, Bạo Long này, vẫn nên ít trêu chọc câu ta thì tốt hơn. Ai ngờ Bạo Long muốn cố tình ngăn cẳn Sắt Sắt, thật xa liền gọi: “Cô Giả, cô chờ chút đi.”
Bạo Long đuổi theo, thay đổi thái dộ bất cần đời của ngày thường với Sắt Sắt, cư nhiên thành tâm thành ý kêu một tiếng: “Cô Giả.”
Biểu cảm trên mặt Bạo Long, trái lại khiến Sắt Sắt hiếu kì, vì vậy nhướng mày, nói: “Trò Long Tiểu Cảnh, có gì sao?”
Long Tiểu Cảnh sờ sờ cái ót, cười hì hì nói: “Cô Giả, em chỉ muốn hỏi cô một chút, số điện thoại của em gái cô---Phì Phì.”
“Sao? em muốn số điện thoại của em ấy làm gì?” Sắt Sắt càng khó hiểu, chẳng lẻ Bạo Long này muốn nghĩ cách chỉnh Phì Phì? Sắt Sắt đánh giá trên dưới Bạo Long, nghĩ thầm, đấu với Phì Phì, Bạo Long này còn chưa phải là đối thủ.
“À, lần trước cùng leo núi với Phì Phì, cô ấy làm rớt đồ, bị em nhặt được, em muốn trả cho cô ấy.” Sắt Sắt vừa nghe liền biết bên trong có ẩn tình, vì thế mặt không đổi sắc nói: “Thứ gì đó, em giao cho cô là được, cô về đưa lại cho em ấy.”
“Cái này…cái đó…” Bạo Long nhất thời nghẹn họng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh nói: “Em vẫn muốn tự tay giao cho cô ấy, nếu không thì vậy đi, đây là số điện thoại của em, phiền cô Giả giao cho Phì Phì, hãy nói em nhặt được đồ của cô ấy, để cô ấy liên lạc với em.” Nói xong Bạo Long liền nhét một mảnh giấy vào trong tay Sắt Sắt, xoay người chạy.
Sắt Sắt nhìn tờ giấy trong tay đã bị vò đến rất nhăn nhúm, phía trên viết chữ ‘Long Tiểu Cảnh 1375142xxxx’ nghiêng nghiêng ngã ngã Sắt Sắt lại nhìn đến bóng lưng dưới mưa của Long Tiểu Cảnh, nghĩ thầm, chắc không phải Phì Phì đào hoa chứ? Cả tên nhóc con này cũng thích Phì Phì?
Sắt Sắt mang tờ giấy nhăn nhúm của Long Tiểu Cảnh về nhà giao cho Phì Phì, tiện thể chúc mừng Phì Phì trở thành sát thủ thiếu nam rồi.
“Sắt Sắt, sao đầu chị đầy những chuyện nam nam nữ nữ vậy, chị không thể nghĩ được chút gì khác à? Chị cũng không nghĩ lại xem, Bạo Long này mới bao lớn, mới vừa trường thành, cậu ta không đi thích thiếu nữ như hoa kia, thích gái ế một đống tuổi như em làm gi? Xin chị đừng sỉ nhục tinh thần ‘không nhặt của rơi’ của bạn học Long Tiểu Cảnh người ta.” Phì Phì nghĩ đến tình huống thấy Bạo Long ở nhà hàng Thái Tử, chẳng lẻ Bạo Long này thật sự có chuyện phải tìm Phì Phì?
“Cắt, dạo này, một người đàn ông, bám lấy một người phụ nữ, ngoại trừ muốn tán tỉnh cô ấy, thì còn có cái gì khác?” Sắt Sắt không phục trách móc Phì Phì.
“Vấn đề là, Long Tiểu Cảnh người ta còn chưa phải là đàn ông.”
“Vậy cậu ta là gì?”
“Cậu bé.”
Sắt Sắt càng cười sằng sặc, chỉ vào Phì Phì nói: “Em không phải cô bé sao? cậu bé tìm cô bé, không phải đúng lúc sao?”
“Chị…” Phì Phì biết Sắt Sắt lại muốn trêu chọc lão xử nữ cô đây, trừng mắt to, nói không ra lời phản bác Sắt Sắt.
Quả nhiên, Sắt Sắt vỗ vỗ vai Phì Phì, nói: “Chưa vượt Vu Sơn, không biết ân ái. Không cần nói cho chị biết em là phụ nữ đâu, ha ha…”
Phì Phì đuổi Sắt Sắt đi ra, đóng cửa lại. Nghĩ cẩn thận, thật sự mình không có mất cái gì, Bạo Long nói nhặt được đồ của Phì Phì, chắc là giả. Lại nghĩ đến chuyện ở nhà hàng Thái Tử nhìn thấy ánh mắt né tránh của Bạo Long, có phải Long Tiểu Cảnh này có loại chuyện oan tình quan trọng hay không, bình thường đứa bé có biểu hiện bất thường với người khác luốn là có chỗ đặc biệt, chẳng lẽ, Bạo Long muốn tìm nữ hiệp Phì Phì này bàn chuyện đại sự? Phì Phì lại cảm thấy sao trí tưởng tượng của mình còn phong phú hơn so với Sắt Sắt vậy.
Chẳng phải gọi điện thoại là cái gì cũng biết rồi sao.
Thấy bà Giả vui mừng như vậy, mắt to của Phì Phì xoay một vòng, liền biết là bà mai đã tới cửa.
“Phì Phì, đến đây, nhìn những ảnh chụp này đi.” Bà Giả cầm ảnh chụp của một người đàn ông vẫy tay với Phì Phì.
Phì Phì biết tránh không khỏi, đến ngồi xuống trước, lấy ảnh chụp trong tay bà Giả qua, nhìn sơ lược, rồi nói: “Sao lại có loại hàng như vậy, mẹ già à, mẹ không thể lấy loại có chất lượng tốt chút về cho con xem sao?”
Bà Giả cười xảo quyệt, nói: “Mẹ đã nói mà, những đàn ông này sao đều ‘dưa méo táo nứt’ như vậy, không có ai có thể so sánh với anh Giang Đào của con, nhưng mà đâu có người bình thường nào có thể so sánh được với anh Giang Đào của con….”
Phì Phì vừa nghe, liền hiểu rõ ý của bà Già, hóa ra bà mai căn bản không đến cửa, lần này là tự bà giả muốn làm bà mai, Phì Phì ném ảnh chụp xuống bàn, chuẩn bị vào phòng.
“Phì Phì, con đừng nghĩ rằng bây giờ con còn là cô bé 18 tuổi, tùy con lựa chọn, bây giờ con đúng là người gặp người sầu, gái ế độc thân không đắt giá, con cũng đã 25 tuổi rồi, cả bạn trai cũng không có, con rốt cuộc muốn như thế nào, hả? con muốn ở nhà cả đời sao? Giang Đào người ta, mẹ có thề nói cho con…”
Phì Phì vào phòng đóng cửa lại, âm thầm thán phục hiệu quả cách âm của cánh của này, vậy mà không nghe thấy mẹ già lải nhải nữa rồi. Mỗi lần bà Giả đụng đến Phì Phì không chịu nói chuyện hôn sự, nhất định sẽ nói ra những lời chê bai Phì Phì.
Nghe bà Giả lải nhải, còn không bằng tìm Băng Thiên Tuyết Địa nói chuyện phiếm. Phì Phì cũng không nhớ được rõ ràng là từ lúc nào thì bắt đầu nói chuyện phiếm với Băng Thiên Tuyết Điạ, khoảng chừng có hai ba năm đi, lúc mới đầu là cố ý vô tình trả lời, mặc dù chỉ là thứ không liên quan, nhưng trong lòng đột nhiên có chỗ dựa vào, vì thế liền thành nghiện. Mỗi buổi tối Phì Phì mở máy vi tính chuyện đầu tiên làm chính là xem Băng Thiên Tuyết Địa có ở đó hay không, sau đó gửi vài lời lải nhải khiến người ta nhàm chán, anh ta nói anh ta là công nhân ở một công trường, Phì Phì nói mình là chủ một quán vỉa hè, kiểu người vớ vẩn nhưng thoải mái rồi nói chút vấn đề có lẻ rất ngu ngốc, cũng không có hỏi đến tên thật của đối phương, anh ta tựa như Tiểu Minh hay Tiểu Cương trong bài tập nhìn hình vẽ lời thoại trong vô số sách giáo khoa hồi còn bé, bịa ra một hoàn cảnh khác rồi đóng vai một nhân vật, cái tên có còn quan trọng hay không? Không suy đoán nhân phẩm của anh ta, không suy đoán tính cách của anh ta, đơn giản vì có thêm một người nghe thì có thêm một phần vui vẻ vô hạn.
Đúng lúc, Băng Thiên Tuyết Đại cũng ở đây.
“Mẹ tôi phiền chết đi được, còn bàn đến chuyện hôn nhân của tôi.”
“Ha ha.”
“Nếu không thì, anh đến thành phố N đi, chúng ta xem mát, nếu có thể, chúng ta yêu đương đi.” Phì Phì gõ trên bàn phím những lời này, do dự chốc lát, ấn nút gửi đi, tựa như bắt đầu một cuộc phiêu lưu đẹp đẽ và rực rỡ.
Thật lâu sau, ít nhất đối với Phì Phì mà nói, thật lâu sau, Băng Sơn Tuyết Địa cũng không có phản ứng.
Phì Phì vẫn không nhúc nhích ngồi trước máy tính, núi lửa trong lòng lan ra, lại tích tụ lại, trái tim đập bằng tốc độ chưa bao giờ có, lồng ngực tức giận đến run rẩy, cái người này, vì sao phải tỏ ra rất quan tâm rất để ý đến mình, để mình từ từ sa vào, rồi anh ta lại rút người ra đi. Phải không vậy, ít nhất cũng phải có lời giải thích chứ. Phì Phì lắc lắc đầu, lập tức cảm thấy bản thân mình thật rất buồn cười, internet là cái gì chứ? Mình dựa vào cái gì mà yêu cầu người ta?
Lúc Phì Phì đang hết sức ảo não, Băng Thiên Tuyết Địa có phản ứng: “Được, nhưng mà thấy tôi, cô không được phép hối hận đấy…”
Cứ như vậy, Phì Phì và Băng Thiên Tuyết Địa hẹn thời gian địa điểm, xem mắt.
Phì Phì có chuyện vui luôn chia sẻ với Sắt Sắt, cũng như Sắt Sắt có chuyện đau lòng thì luôn chia sẻ với Phì Phì = =
“Em và Băng Thiên Tuyết Địa xem mắt, ha ha.” Biểu hiện của Sắt Sắt còn hưng phấn hơn cả lúc bà Giả thấy Phì Phì đồng ý đi xem mắt : “Bây giờ, Ni Cô già em cuối cùng cũng thông suốt rồi. khi nào đi?”
“Chủ nhật tuần sau.”
“Chủ nhật tuần sau, còn có mười ngày thôi, đến lúc đó chị trang điểm cho em, kỹ thuật trang điểm kia của em không cần hù té người ta, hôm đó phải ăn mặc thục nữ một chút hãy đi, nhớ phải tỏ ra nhã nhặn một chút, tùy tiện giống như em ngày thường, chớ có dọa người ta chạy. tốt nhất từ giờ trở đi nên rèn luyện để thành thục nữ một chút.” Sắt Sắt nhận làm quân sư quạt mo cho Phì Phì.
“Người ta cũng đã sớm biết em không phải thục nữ rồi, còn ra vẻ gì nữa?” Phì Phì vừa nhắc đến giả thục nữ liền nhức đầu.
Sắt Sắt suy nghĩ, nói: “Vậy cũng phải, đâu phải toàn bộ đàn ông đều thích thục nữ, nói không chừng Băng Thiên Tuyết Địa này thật sự thích tính tùy tiện của em.”
“Đúng rồi Sắt Sắt, Thẩm Dục Luận kia của chị đâu?” mấy ngày nay Phì Phì bận rộn, cũng chưa hỏi thăm Sắt Sắt và bạn học Thẩm phát triển đến đâu rồi.
Vừa nhắc đến bạn học Thẩm, trên mặt Sắt Sát liền hiện lên một tia sầu muộn, nhíu chặt mày, yếu ớt nói: “Bạn học Thẩm không giống những đàn ông khác, anh ấy âm trầm, thận trọng, chị lại không đoán được tâm tư của anh ấy, rõ ràng cảm thấy anh ấy muốn đến gần, vậy mà cứ chậm chạp không hành động.”
“Chị có cho anh ta chút ám hiệu à.” Phì Phì biết Sắt Sắt cưa trai cũng có chút vốn liếng, đâu có đàn ông nào mà Sắt Sắt không trị được.
“Ám hiệu chị cũng đã cho rồi, nhưng anh ấy giống như không thể hiểu được.” Sắt Sắt càng nhíu chặt mày.
“Vậy….” Phì Phì thật không thích Thẩm Dục Luận dụ dỗ Sắt Sắt, nếu Thẩm Dục Luận kia là đàn ông tốt, vậy trên đời này còn có đàn ông hư hỏng sao, vì vậy mắt to xoay một vòng nói: “Vậy đừng muốn anh ta nữa, em thấy anh ta còn không bằng Chu Xuyên…”
“Sao em và mẹ giống nhau vậy, mở miệng liền Chu Xuyên, chị thật không biết Chu Xuyên rốt cuộc cho cái người thứ tốt gì?” vừa nhắc đến Chu Xuyên, Sắt Sắt liền không kiên nhẫn nữa.
Phì Phì thật không hiểu Chu Xuyên có chỗ nào không tốt, nhưng mà chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, chẳng phải có câu’dưa hái xanh không ngọt’ sao, chẳng phải chính Phì Phì cũng nhìn cái này không vừa mắt cái kia không thuận mắt sao, vừa nhìn liền nhìn đến 25 tuổi. Phì Phì thấy Sắt Sắt mất hứng, liền lẳng lặng đứng ở bên giường, quan sát cản thận ánh mắt của Sắt Sắt, con ngươi đen trong suốt, lướt qua gương mặt xinh đẹp kia của Sắt Sắt, bởi vì thấy Sắt Sắt nét mặt u buồn, đáy mắt Phì Phì hiện lên nỗi lo lắng sâu thẳm, nếu Sắt Sắt thật sự sa vào lưới tình của Thẩm Dục Luận, Sắt Sắt chỉ chịu đau khổ, Thẩm Dục Luận là ai chứ, không nói cái khác, chỉ nhân phẩm thôi là thấy không tốt rồi.
Sáng sớm mùa thu, phía chân trời mây đen dầy đặc, từng cơn mưa phùn đổ xuống. Thời tiết ẩm ướt lành lạnh. Sắt Sắt đưa tay ra khỏi ổ chăn, lập tức cảm thấy lạnh lẽo, thật không muốn rời khỏi giường, Sắt Sắt trở về chỗ cũ tiếp tục giấc mộng đẹp, dường như trong không khí còn lưu lại hơi thở của Thẩm Dục Luận. Sắt Sắt mơ thấy Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận trong mơ dịu dàng đằm thắm, khẽ ôm lấy eo nhỏ của Sắt Sắt, vẻ mặt thản nhiên. Sắt Sắt lại bịt kín chăn, khẽ về với tình cảnh trong mộng.
“Sắt Sắt, con còn chưa chịu rời giường à, hôm nay không có lớp sao? bữa sáng cũng đã lạnh ngắt rồi, Phì Phì cũng đã đi làm lâu lắm rồi đó!” bà Giả ở bên ngoài thúc giục Sắt Sắt rời giường.
“Ai, đến đây.” Sắt Sắt vừa đáp, vừa nhớ đến mơ mới vừa nãy, nét đỏ ửng xinh đẹp, nhuộm đầy hài gò má phấn.
Sắt Sắt đi chầm chậm vào lớp công xí 07, đầu tiên là không nhịn được đảo mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy Thẩm Dục Luận đang ngồi ở vị trí mà anh ngồi mỗi lần, trên lớp cũng không có sắp chỗ ngồi, các học sinh mỗi ngày đều là tùy tiện giành ngồi, thế nhưng Thẩm Dục Luận hay ngồi ở dãy thứ ba cạnh cửa sổ, các học sinh cũng biết thói quen của bạn học già này, nên cũng không có ai giành chỗ của anh.
Thẩm Dục Luận cũng đúng lúc đưa mắt nhìn về phía bục giảng, cùng Sắt Sắt bốn mắt giao nhau, Sắt Sắt lập tức như bị giật điện, dòng điện trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Sắt Sắt cúi đầu, cố hết sức kiềm chế, dùng giọng bình thản nói: “Tiết trước đã nói đến sáu mô-đun của Nguồn nhân lực…” Sắt Sắt nghĩ tiếng nói của mình đang run rẩy.
Hết giờ học, Sắt Sắt vẫn còn phải đến Đông viện lên lớp, đang đi Đông viện trên con đường hướng về phía ánh mắt trời, nhìn thấy Thẩm Dục Luận đi ở phía trước, mưa phùn lâm râm bay đầy trời, Thẩm Dục Luận không có mở dù, mái tóc đen nhánh của anh bị phủ một tầng nước nhộm thành màu trắng xám, Sắt Sắt bước nhanh vài bước đuổi đến, khẽ gật đầu với Thẩm Dục Luận, cố gắng thong thả chào hỏi, giọng nói lại có phần run rẩy không thua kém, trái tim nhỏ bé càng đập kịch liệt.
“Bạn học Thẩm, anh cũng đến Đông viện sao? đi cùng nhé, tôi có dù.” Nói xong Sắt Sắt định cầm cây dù hoa nhỏ có đường viền hoa trên tay che lên đỉnh đầu của thẩm Dục Luận.
Thẩm Dục Luận lại theo bản năng lùi một bước nhỏ, nở nụ cười nói: “Cô Giả, tôi đến Thư viện, mưa này nhỏ, tôi không cần che, cảm ơn.”
Cảm giác thất vọng, lặng lẽ trào lên trong lòng Sắt Sắt, Sắt Sắt vẫn cười rất dịu dàng, nói: “À, vậy tốt rồi, thế tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Sắt Sắt đi xa, lại không nhịn được quay đầu nhìn, Thẩm Dục Luận đã biến mất trong mưa, Sắt Sắt đứng sửng sốt một hồi, bạn học Thẩm này, trong hồ lô rốt cuộc đựng cái gì? Cư nhiên cố tình chờ ở trước cổng trường học để đưa mình về nhà, còn cố tình để mình biết anh ta từng hỏi thăm qua món ăn ưa thích của cô, nhưng mà vì sao, lại chậm chạm không chịu đến gần? Thẩm Dục Luận càng như vậy, Sắt Sắt càng muốn thăm dò đến cùng, Sắt Sắt trước giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào khó gọt dũa như vậy, tận đáy lòng cảm thấy rằng bạn học Thẩm này, rất có mùi vị.
Sắt Sắt ngẩng đầu, thấy Bạo Long bước đến, Sắt Sắt xoay người bước đi, Bạo Long này, vẫn nên ít trêu chọc câu ta thì tốt hơn. Ai ngờ Bạo Long muốn cố tình ngăn cẳn Sắt Sắt, thật xa liền gọi: “Cô Giả, cô chờ chút đi.”
Bạo Long đuổi theo, thay đổi thái dộ bất cần đời của ngày thường với Sắt Sắt, cư nhiên thành tâm thành ý kêu một tiếng: “Cô Giả.”
Biểu cảm trên mặt Bạo Long, trái lại khiến Sắt Sắt hiếu kì, vì vậy nhướng mày, nói: “Trò Long Tiểu Cảnh, có gì sao?”
Long Tiểu Cảnh sờ sờ cái ót, cười hì hì nói: “Cô Giả, em chỉ muốn hỏi cô một chút, số điện thoại của em gái cô---Phì Phì.”
“Sao? em muốn số điện thoại của em ấy làm gì?” Sắt Sắt càng khó hiểu, chẳng lẻ Bạo Long này muốn nghĩ cách chỉnh Phì Phì? Sắt Sắt đánh giá trên dưới Bạo Long, nghĩ thầm, đấu với Phì Phì, Bạo Long này còn chưa phải là đối thủ.
“À, lần trước cùng leo núi với Phì Phì, cô ấy làm rớt đồ, bị em nhặt được, em muốn trả cho cô ấy.” Sắt Sắt vừa nghe liền biết bên trong có ẩn tình, vì thế mặt không đổi sắc nói: “Thứ gì đó, em giao cho cô là được, cô về đưa lại cho em ấy.”
“Cái này…cái đó…” Bạo Long nhất thời nghẹn họng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh nói: “Em vẫn muốn tự tay giao cho cô ấy, nếu không thì vậy đi, đây là số điện thoại của em, phiền cô Giả giao cho Phì Phì, hãy nói em nhặt được đồ của cô ấy, để cô ấy liên lạc với em.” Nói xong Bạo Long liền nhét một mảnh giấy vào trong tay Sắt Sắt, xoay người chạy.
Sắt Sắt nhìn tờ giấy trong tay đã bị vò đến rất nhăn nhúm, phía trên viết chữ ‘Long Tiểu Cảnh 1375142xxxx’ nghiêng nghiêng ngã ngã Sắt Sắt lại nhìn đến bóng lưng dưới mưa của Long Tiểu Cảnh, nghĩ thầm, chắc không phải Phì Phì đào hoa chứ? Cả tên nhóc con này cũng thích Phì Phì?
Sắt Sắt mang tờ giấy nhăn nhúm của Long Tiểu Cảnh về nhà giao cho Phì Phì, tiện thể chúc mừng Phì Phì trở thành sát thủ thiếu nam rồi.
“Sắt Sắt, sao đầu chị đầy những chuyện nam nam nữ nữ vậy, chị không thể nghĩ được chút gì khác à? Chị cũng không nghĩ lại xem, Bạo Long này mới bao lớn, mới vừa trường thành, cậu ta không đi thích thiếu nữ như hoa kia, thích gái ế một đống tuổi như em làm gi? Xin chị đừng sỉ nhục tinh thần ‘không nhặt của rơi’ của bạn học Long Tiểu Cảnh người ta.” Phì Phì nghĩ đến tình huống thấy Bạo Long ở nhà hàng Thái Tử, chẳng lẻ Bạo Long này thật sự có chuyện phải tìm Phì Phì?
“Cắt, dạo này, một người đàn ông, bám lấy một người phụ nữ, ngoại trừ muốn tán tỉnh cô ấy, thì còn có cái gì khác?” Sắt Sắt không phục trách móc Phì Phì.
“Vấn đề là, Long Tiểu Cảnh người ta còn chưa phải là đàn ông.”
“Vậy cậu ta là gì?”
“Cậu bé.”
Sắt Sắt càng cười sằng sặc, chỉ vào Phì Phì nói: “Em không phải cô bé sao? cậu bé tìm cô bé, không phải đúng lúc sao?”
“Chị…” Phì Phì biết Sắt Sắt lại muốn trêu chọc lão xử nữ cô đây, trừng mắt to, nói không ra lời phản bác Sắt Sắt.
Quả nhiên, Sắt Sắt vỗ vỗ vai Phì Phì, nói: “Chưa vượt Vu Sơn, không biết ân ái. Không cần nói cho chị biết em là phụ nữ đâu, ha ha…”
Phì Phì đuổi Sắt Sắt đi ra, đóng cửa lại. Nghĩ cẩn thận, thật sự mình không có mất cái gì, Bạo Long nói nhặt được đồ của Phì Phì, chắc là giả. Lại nghĩ đến chuyện ở nhà hàng Thái Tử nhìn thấy ánh mắt né tránh của Bạo Long, có phải Long Tiểu Cảnh này có loại chuyện oan tình quan trọng hay không, bình thường đứa bé có biểu hiện bất thường với người khác luốn là có chỗ đặc biệt, chẳng lẽ, Bạo Long muốn tìm nữ hiệp Phì Phì này bàn chuyện đại sự? Phì Phì lại cảm thấy sao trí tưởng tượng của mình còn phong phú hơn so với Sắt Sắt vậy.
Chẳng phải gọi điện thoại là cái gì cũng biết rồi sao.
/45
|