Vị Trí Hoàng Hậu Sẽ Thuộc Về Ai

Chương 12 - Chương 12

/23


Đào Cảnh Thù và Hứa Minh Nguyệt đều sững sờ, “Chu… Chu thế tử?”.

Chu Như Hội vội vã bò dậy khỏi giường, nhặt quần áo trên đất lên mặc vào người, Quách Thuấn Minh bỗng nhiên lao lên đạp hắn một cước.

Nữ nhân trên giường nghe thấy động tĩnh, trốn trong chăn run rẩy không thôi. Quách Thuấn Minh kéo chăn một cái, nữ nhân đó áo quần xộc xệch, búi tóc rối tung, nàng ta chính là Thẩm Mạn Hoa đang dưỡng thai ở Đông Cung.

Thấy Hứa Minh Nguyệt sắp ngất xỉu, ta vội vã bảo Đào Cảnh Thù: “Còn không mau dẫn Hứa cô nương ra ngoài!” nhìn hai nàng rời đi, ta bỗng nhớ tới nhóm cung nhân tùy tùng, “Đào mỹ nhân! Cho tất cả mọi người tới chờ ở điện Diên Anh, không có lệnh của bản cung thì không được di chuyển!”

Trên giường, Chu Như Hội và Thẩm Mạn Hoa mặt mày tái nhợt, sắc mặt Quách Thuấn Minh cũng u ám. Lương đệ của thái tử và ngoại thần bị bắt gian tại giường, chuyện xấu này không thể để lộ ra, việc cấp bách bây giờ là phong tỏa tòa cung điện này, chờ Quách Cù đến xử trí.

“Thái tử điện hạ, nơi đây gần với ngoại triều, một khi tin tức truyền ra e rằng khó mà thu lại. Ta nên để cấm vệ quân phong tỏa chỗ này trước rồi tính sau”

Quách Thuấn Minh trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói: “Phiền Tịnh mẫu phi tìm một a hoàn lanh lợi tới Cấm Vệ Tư một chuyến”.

Ta quay người rời khỏi, chỉ nghe thấy trong phòng thấp thoáng truyền ra tiếng gào khóc của đàn ông.

Mùa đông còn chưa tới, trong điện Diên Anh tuy có bày biện chậu than nhưng cũng không thể cản được hàn khí toát ra trên người Quách Thuấn Minh.

Ta và Đào Cảnh Thù ngồi bên dưới, ngại ngùng cúi đầu. Hứa Minh Nguyệt chưa từng thấy qua cảnh này, vừa giận dữ vừa xấu hổ vừa căm phẫn, khóc đến mức hai mắt sưng lên, lúc này nàng ta đang nghỉ ở sảnh phụ.

Các cung nhân đứng xa xa phía ngoài điện, trước cổng là một nhóm cấm vệ quân mặc áo giáp, hông đeo kiếm, mặt mày trang nghiêm, khu vực gần điện Diên Anh bị giới nghiêm, không cho phép tùy tiện ra vào.

“Bệ hạ, Kỷ thống lĩnh đã đưa người tới rồi” Thôi Hải đứng cung kính bên ngoài cửa, phá tan sự yên lặng lúc này.

Quách Cù xoa xoa sống mũi, “thái tử đâu?”.

“Hồi bệ hạ, thái tử điện hạ đã trở về Đông Cung”

Quách Cù sững lại một hồi, sau đó giận dữ nói: “Hồ đồ, mau gọi thái tử tới cho trẫm!”

Thôi Hải bị dọa đến mức quỳ sụp xuống, sau đó hắn mau chóng bám lấy cánh cửa đứng lên, chạy nhanh về phía Đông Cung.

“Quý phi, hôm nay rốt đã cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc ta sai người báo cho Quách Cù, chỉ nói trong cung có chuyện ta không thể giải quyết, mời hắn tới định đoạt. Tới khi Quách Cù tới đây, thấy Chu Như Hội và Thẩm Mạn Hoa liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều hắn vẫn chưa biết căn nguyên sự việc.

“Hôm nay, thần thiếp và Đào mỹ nhân, Hứa cô nương muốn tới Tùy Thanh Các ngắm hoa phù dung, vừa hay gặp thái tử điện hạ, mọi người liền đi cùng nhau. Lúc đi qua nơi này, thái tử điện hạ nghe thấy âm thanh bất thường, thần thiếp và mọi người đi theo thì thấy hai người đó…”

Thấy sắc mặt Quách Cù càng lúc càng tối đi, ta không kể tiếp nữa, chỉ nói: “Bệ hạ bớt giận”.

“Sao đột nhiên lại muốn ngắm hoa?”

Ta cúi đầu, giọng nói của Đào Cảnh Thù từ bên cạnh truyền tới, “bệ hạ bớt giận, là thần thiếp thấy Hứa cô nương thích hoa phù dung thêu trên tấm vải, mới nói với nương nương muốn tới Tùy Thanh Các thưởng hoa”.

Quách Cù gật đầu không nói gì, bên ngoài rất nhanh truyền tới tiếng bước chân, có lẽ là Quách Thuấn Minh đã tới.



Quách Thuấn Minh bước qua ngưỡng cửa, đi tới trước mặt Quách Cù, còn chưa hành lễ đã quỳ sụp xuống.

“Xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần”

Lời nói vừa dứt thì có tiếng đập đầu vang lên, nghe thôi là có thể biết đập khá mạnh, lúc ngẩng đầu trên trán hắn đỏ lên một mảng.

Thôi Hải không theo kịp bước chân Quách Thuấn Minh, lúc vừa bước vào điện thì thấy cảnh này, lại nhìn thấy ánh mắt Quách Cù, hắn vội vã tới đỡ Quách Thuấn Minh dậy, “thái tử gia người đang làm gì vậy! Ôi trời! người mau đứng lên đi!”

Quách Cù đương nhiên thương xót đứa con bảo bối này, thấy Thôi Hải dìu Quách Thuấn Minh dậy, kêu hắn ngồi xuống, “Thôi Hải, kêu Kỷ Sưởng đưa người tới đây”.

Chu Như Hội và Thẩm Mạn Hoa bị trói chặt hai tay, trong miệng bị nhét vải. Thẩm Mạn Hoa vô cùng sợ hãi, gương mặt ướt nhòe nước mắt, lớp trang điểm cũng bị hủy hoại, cả khuôn mặt giống như một bức tranh bị người ta dội nước lên, không còn chút dáng vẻ nào của mỹ nhân Biện Kinh trước đây nữa.

Quần áo Chu Như Hội xộc xệch, trên n.g.ự.c lưu lại dấu chân xanh tím, trên mặt cũng đầy vết thương, nhìn Chu Như Hội đang quỳ rạp trên mặt đất lúc này khó mà liên tưởng tới Chu thế tử phong lưu tiêu sái trước đây.

“Vết chân kia là con đạp?”

Quách Thuấn Minh không hề do dự, “vâng, vết thương trên mặt hắn cũng là do nhi thần đánh!”

Quách Cù không nói gì, chỉ thở dài một hơi, “ban đầu chuyện của Thẩm Mạn Hoa, trẫm muốn áp xuống, là trẫm đã khiến con uất ức”.

Miệng Thẩm Mạn Hoa bị nhét vải, chỉ có thể kêu lên vài tiếng “ưm ưm”. Ta nhìn xuống bụng nàng ta, cái bụng dưới lớp quần áo vẫn chưa lộ rõ. Hôm nay, cho dù mọi chuyện có được xử lí ra sao, đứa trẻ này cũng không thể giữ được nữa.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn hỏi đôi gian phu tiện phụ này tại sao lại làm như vậy”

Quách Cù vuốt mi tâm, sai người bỏ miếng vải đang nhét trong miệng hai kẻ đó ra.

Chu Như Hội xoay người ra sức bò về phía trước, vừa dập đầu vừa khóc lóc: “Bệ hạ! Bệ hạ! Là Thẩm lương đệ hẹn thần nói có chuyện cần thương nghị, là thần nhất thời hồ đồ! Bệ hạ tha mạng!” nói xong liền hướng về phía Quách Thuấn Minh, “điện hạ! là nàng ta quyến rũ thần! Nhất định là nàng ta đã hạ dược nên mới khiến thần trí của thần u mê, phạm phải đã tội tày đình như vậy, điện hạ!”.

Thẩm Mạn Hoa nghe thấy lời hắn nói, hai mắt trợn trừng không dám tin nhìn Chu Như Hội, “ngươi…”.

Chu Như Hội thấy Thẩm Mạn Hoa định lên tiếng, khóc lóc nói với nàng ta: “Thẩm lương đệ ngươi lừa ta nói Hứa cô nương hẹn, sau đó lại…”.

“Câm miệng!” Quách Cù thấy hắn còn muốn kéo Hứa Minh Nguyệt vào, liền ném tách trà bên cạnh xuống, tách trà rơi trước mặt Chu Như Hội, chặn đứng tiếng khóc của hắn. Thẩm Mạn Hoa giờ đây như phát điên, bắt đầu cười to lên.

Ta nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, chỉ cảm thấy thật nực cười, nam nữ say tình trên thế gian, lúc ân ái thì quấn quít không rời, nhưng khi gặp chuyện liền trở mặt thành thù, chỉ hận không thể giẫm nát xương thịt đối phương, sau đó xoay người, rũ bỏ tất cả.

Ta mượn tay Thẩm Mạn Hoa để Thẩm Uyển Hoa có được hợp hoan tán, không ngờ kẻ đã có người trong lòng là Thẩm Mạn Hoa đầu óc lại mê muội, diễn màn kịch cứu Quách Thuấn Minh để bước vào Đông Cung. Sau khi được như ý nguyện, lại không chịu tu tâm dưỡng tính, tiếp tục dây dưa cùng Chu Thế Hội. Mọi việc đi đến bước đường ngày hôm nay, đều là quả báo của việc nàng ta làm trước đó.

Thẩm Uyển Hoa vẫn giữ được tính mạng, tịnh tu trong miếu. Còn Thẩm Mạn Hoa chỉ nhận được một chén thuốc độc, một xác hai mạng.

Quách Cù thu hồi thánh chỉ ban hôn, nói với bên ngoài bát tự hai người không hợp, hôn sự được bãi bỏ, ban cho Hứa Minh Nguyệt tước hiệu quận chúa, thường cho Hứa quốc công rất nhiều vàng bạc, châu báu và lương điền,

Chu Như Hội là con của ngoại thần, nếu ban c.h.ế.t trong cung sẽ khiến người ta nghi vấn, Quách Cù sai người áp giải hắn về Tương Dương Hầu phủ, cũng đưa theo một bức mật chỉ. Vài ngày sau, Chu Như Hội bỗng nhiễm bệnh hiểm nghèo, nằm liệt giường nửa tháng rồi qua đời. Tương Dương Hầu cũng ngã bệnh, dâng tấu thư xin từ chức, lúc đó ta đang mài mực cho Quách Cù, hắn không thèm xem lập tức phê chuẩn.

Thẩm gia liên tiếp mất đi hai nữ nhi, lại bị Ngự Sử tóm được thóp, Võ Định Bá bị giáng hai cấp, trên triều bị Quách Cù trách mắng là lòng lang dạ sói; trong cung, Thẩm tần bị cấm túc, Tư Di lại được giao cho Tưởng tiệp dư nuôi dưỡng, Thẩm gia đang bị công kích nặng nề nên cũng không quan tâm nổi tới kế nữ đang than khóc kêu trời trong cung.

Mọi chuyện cũng chỉ ầm ĩ một thời gian, những ngày sau sẽ lại có chuyện mới xuất hiện, mọi người sẽ chẳng còn nhớ gì về trò hề này nữa.



Lời cảnh tỉnh của Trọng Nguyên Thanh, cuộc gặp gỡ tình cờ với Quách Thuấn Minh, tại sao Thẩm Mạn Hoa và Chu Như Hội lại gặp nhau ở tòa cung điện bỏ hoang đó mà không phải ở ngoài cung? Thẩm Mạn Hoa đã có thai, vì để được ở bên tình lang mà không quan tâm tới đứa bé trong bụng sao?

Đã rất lâu rồi ta không bước chân vào Đông Cung, lúc ta đến điện Thanh Huy, Quách Thuấn Minh vẫn chưa tới, ta đứng trong một căn phòng ấm áp như mùa xuân nhưng lại cảm thấy toàn thân rét buốt. Nếu như Quách Thuấn Minh đã biết chuyện của Thẩm Mạn Hoa, vậy hắn biết từ khi nào? Sau khi Thẩm Mạn Hoa vào Đông Cung hay là từ trước khi bách hoa yến diễn ra?

Trong cung cấm này, tính kế người thân, tính kế người bên gối, tính kế đối thủ, tính kế đồng mình đều chẳng là gì. Bị tính kế chứng tỏ ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, người nắm giữ ngươi trong tay lại có thể nằm ngoài ván cờ sao?

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta quay người lại, “không biết thái tử điện hạ có gì phân phó?”

Quách Thuấn Minh không trả lời, đi lướt qua ta, cầm chiếc hộp gấm đang để trên bàn lên.

“Đây là chiếc kẹp tóc Cô sai người làm”. Kiểu dáng của chiếc kẹp tóc này rất đặc biệt, phần đuôi có hai dây tua rua ngọc trai rủ xuống, viên nào viên nấy đều tròn trịa, nhìn thoáng qua là biết giá trị không nhỏ.

“Chiếc kẹp tóc tinh xảo như vậy, thái tử phi tương lai nhất định sẽ rất thích”

Quách Thuấn Minh mặt không đổi sắc, chỉ nở nụ cười nhìn ta, “Cô đeo lên giúp nàng”.

Thấy hắn giơ thay định đêm chiếc kẹp cài lên búi tóc ta, ta vội vã lùi lại mấy bước, “không công không nhận thưởng, ý tốt của điện hạ, bản cung xin nhận tấm lòng”.

Bàn tay đang cầm kẹp tóc của hắn từ từ buông xuống, tua rua ngọc trai trên đó đập lên miếng ngọc bội hắn đeo ở thắt lưng, phát ra âm thanh lanh lảnh. Nụ cười trên mặt hắn biến mất, đi từng bước từng bước tiến về phía ta, “Cô sẽ không cưới thái tử phi”.

Hắn cứ thế bước tới, ta chỉ có thể lui về phía sau, “Bệ hạ nhất định sẽ chọn một thái tử phi vừa ý điện hạ”.

Lưng của ta lúc này đã dán lên cạnh bàn, không còn đường để lui nữa.

“Vậy phải để phụ hoàng thất vọng rồi”

Ta ngẩng phắt đầu lên, hơi thở của hắn phả lên gò má ta, khoảng cách của ta và hắn quá gần, “điện hạ vẫn muốn nếm thử cảm giác bị trâm cài tóc đ.â.m sao?”

Hắn nắm chặt lấy bàn tay đang định rút trâm của ta, sau đó đặt lên môi, hôn nhẹ một cái.

Đầu óc ta bỗng chốc trở nên trống rỗng, nụ hôn này của Quách Thuấn Minh như đang thăm dò, ánh mắt hắn nhìn chằm chặp vào môi ta, rồi từ từ áp sát. Ta không quan tâm phần eo đang tì lên bàn đau nhức và bàn tay bị hắn nắm chặt đến phát đau, vẫy vùng đẩy hắn ra.

“Quách Thuấn Minh! Ngươi điên rồi!”

Hắn lại nở nụ cười, ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi ta, “trong cung này có ai mà không điên?”

“Thiệu Lạc An, không ai có thể cướp được nàng khỏi ta, phụ hoàng cũng không thể”

Ta hận không thể xông tới tát cho hắn hai bạt tai để hắn thanh tỉnh lại, ta hít sâu một hơi, “trước đây bản cung tới tìm điện hạ trong đêm vì chuyện của Thiệu Như Quý, đến nay sự đã thành, đây sẽ là lần cuối cùng ta tới đây”.

Quách Thuấn Minh cầm chiếc kẹp tóc trên bàn lên bỏ lại vào hộp gấm, “có vài chuyện một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể kết thúc, Cô đợi tới ngày nàng đeo nó lên”.

Ta không muốn nghe thêm những lời nói điên cuồng của hắn, quay người rời đi.

Tòa cung điện ẩn sâu trong bóng tối giống như một con quái vật ăn thịt người đang há to miệng, khiến người ta cam tâm tình nguyện tiến vào cái bẫy do nó bày ra, sau đó bị nuốt chửng. Ta nhìn vào chỗ móng tay bị gãy đang rỉ máu, đôi mắt từ từ nhắm chặt lại.

/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status