Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 21

/132


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Một tay Địch Thần giữ xe, đồng thời còn lấy bình ô-xy ra hít mấy hơi. Con xe điện rẻ bèo này chạy không nhanh lắm, cho dù vặn tốc độ tối đa vẫn không thể nhanh hơn, chậm như rùa bò. Đã thế chỗ này khắp nơi đều có núi giả, sườn núi nhỏ, đường lối quanh co lòng vòng.

"Tiên sinh, trong tiểu khu này không thể lái nhanh như thế." Bảo vệ tuần tra ngăn anh Thần nhanh như một cơn gió.

Địch Thần không có thời gian nói lời vô ích với bọn họ, ném xe điện chạy bộ luôn, một tay chống vào lan can bay lên núi giả, trượt xuống theo thảm cỏ. Cái tư thế chạy tàn bạo như ma đuổi thế này, y chang mấy tên trộm bị bắt gặp, mấy nhân viên an ninh lập tức đuổi theo.

Đợi đến lúc Địch Thần đi đường tắt chạy đến toà nhà 15 thì anh trai giao hàng mang vật gì đó thần bí đã đứng trước cửa nhà Cao Vũ Sanh. Cửa sắt đằng trước sân mở rộng, rõ ràng là tiên sinh thỏ trong nhà không ngoan ngoãn chút nào, vậy mà đã mở cửa cho người xấu.

Địch Thần lại hít thêm một hơi ô-xy, từ bên hông lắc mình đi vào yên lặng không một tiếng động đến gần, giơ cao móng vuốt với anh trai giao hàng không hề chuẩn bị.

"Làm gì thế!" Bảo vệ thở hổn hển hét lớn một tiếng.

Anh trai giao hàng quay đầu lại theo bản năng, đồng thời, Cao Vũ Sanh đã thay đồ mặc ở nhà ra mở cửa. Không khí dừng lại trong một cái chớp mắt, anh trai giao hàng nhìn Địch Thần hung thần ác sát, ấp ấp úng úng đưa đồ trong tay cho Cao Vũ Sanh: "Tiên sinh, nước tương mà anh cần đây."

Nước tương!

Bàn tay giơ ra của Địch Thần nhanh chóng quẹo một cái, khoác lên gáy mình gãi gãi: "Cậu gọi nước tương giao đến nhà à?"

Cao Vũ Sanh nhìn anh một chút, mắt bỗng cong cong lên: "Ừm."

"Tiên sinh, hai người biết nhau à?" Bảo vệ đi đến, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Địch Thần.

"Ừ, anh ấy là anh trai tôi, cứ nghĩ tôi xảy ra chuyện nên mới chạy vội như thế, thật xin lỗi." Cao Vũ Sanh đưa cho bảo vệ chút phí an ủi, nhờ bọn họ đưa xe điện đến, nghiêng đầu ý nói Địch Thần vào nhà đi.

Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi, Địch Thần bưng lên ly nước mát trên bàn, rót cho mình một ly nước bạc hà lớn, ừng ực uống cạn. Vừa nãy chỉ nghĩ là Cao Vũ Sanh không ăn đồ giao hàng, lại quên mất an ninh của tiểu khu này rất nghiêm ngặt, trước khi để cho người giao hàng vào thì sẽ gọi điện xác nhận với khách hàng cái đã, hơn nữa chỗ nào cũng có gắn camera.

Việc này thật có chút mất mặt, Địch Thần uống nước xong ho nhẹ một tiếng: "À thì, không có việc gì nữa tôi đi đây."

"Ở lại ăn cơm đi, tôi đang chuẩn bị nấu thịt kho tàu." Cao Vũ Sanh mở hộp ra, rót nước tương vào một cái hũ.

"Không được, còn phải đi đón Mông Mông nữa." Địch Thần xua tay từ chối, xuyên qua cửa sổ thấy bảo vệ đã đặt xe điện trước cửa sân, liền nhấc chân tính đi.

"Khoan đã." Cao Vũ Sanh gọi anh lại, "Để tôi đưa anh ra ngoài."

"Không cần đâu." Từ nãy đến giờ, ý cười trong mắt Cao tổng không giảm chút nào, Địch Thần thấy cậu nhóc này có chút không đúng lắm, "Cậu đưa tôi ra ngoài đó, sau đó tôi lại còn phải hộ tống cậu về."

"Tiểu khu này an toàn lắm, đừng lo." Dường như Cao Vũ Sanh đang chìm trong một loại trạng thái hưng phấn không rõ, nhanh chóng thay đồ, kiên quyết đưa Địch Thần đến cửa chính.

Đá cuội được xếp thành một đường nhỏ, giống như con đường đá ở thôn lúc nhỏ vậy, từng cái từng cái cứ như không bao giờ chạm chân được đến cuối đường. Cao Vũ Sanh đi sau lưng Địch Thần, hơi xuất thần nhìn bóng lưng cao ngất kia.

Chỗ thôn núi tối tăm không có lấy ánh mặt trời trong trí nhớ, người được gọi là cha lại có dáng dấp của ác quỷ, nếu không phải lấy cành liễu đánh hắn thì lại phạt hắn quỳ không được ăn. Có một lần, khi đó hắn cố gắng chạy trốn, người cha kia như nổi điên cầm roi đánh hắn, mỗi một roi xuống là da tróc thịt bong. Hắn đau đến độ không khóc được nữa, roi thứ hai hạ xuống thì gần như bị doạ ngất đi, theo bản năng nhắm mắt lại, lại nghe được một tiếng trầm đục "bịch" một cái.

Người cha cao lớn như núi kia bỗng nhiên ngã xuống, lộ ra tiểu thiếu niên hai tay ôm mặt thở hổn hển —— Tinh ca ca của hắn.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, Địch Thần liền ngăn Cao Vũ Sanh lại ý bảo hắn mau về đi, híp mắt nhìn về mấy tên vị thành niên không có ý tốt ở không xa. Lúc nãy bị "Thiên phạt giả" ảnh hưởng nên khiến cho anh nghĩ nhầm, những người này không phải đến gây phiền phức cho Cao Vũ Sanh mà là đến tìm anh.

"Vệ sĩ nhỏ bé, đã lâu không gặp." Vương Cánh Hàng đi tới từ trong đám người, khoe khoang tàn bạo sờ đầu một cái, liếc con mắt trắng nhìn anh.

"Thì ra là mày à." Địch Thần cười xuỳ một tiếng, "Làm sao, đuôi mới khỏi lại vẫy lên trời à, đến tìm cha mày gây phiền phức hả?"

"Con mẹ nó mày..." Vương Cánh Hàng tức giận đến suýt chút nữa xông lên, bị tiểu đệ bên cạnh kéo lại mới dừng lại, "Lần trước mày đánh tao, tao không cần bồi thường của mày, hôm nay chúng ta tính sổ đi. Làm sao, có dám chơi với lão tử không?" Ngón tay cái chỉ vào công trường bên cạnh, đó là công trình dang dở chưa xong của Đông Ly Ngọc Đường Loan, mới đào hố thôi chứ chưa làm gì cả, gần đây do nóng quá nên đình công.

"Chó ngoan không cản đường, cha mày bận lắm." Loại chiến trận này Địch Thần đã thấy nhiều từ bé đến lớn, người đã bôn ba thật sự chẳng có hứng thú chơi với đám trẻ con kéo bè kéo lũ đánh nhau này.

"Sợ rồi à? Ha ha ha ha!"

"Anh Vương, sao anh lại gọi tụi em đến đánh tên thế này chứ, đây không phải chính là ăn hiếp con gà què à?"

"Ai, không phải mày tính báo thù cho cái đồ đê tiện Lý Đình à? Chỉ bằng cái bộ dáng hoảng hốt này của mày thì làm sao để báo?"

Mấy tên tiểu lưu manh bắt đầu nói khích, cố gắng chọc tức Địch Thần.

"Mày nói lại lần nữa xem." Địch Thần thả xe điện, chậm rãi đi đến trước mặt tên tiểu lưu manh chửi Lý Đình, cư cao lâm hạ trừng hắn.

"A a a, không vui!" Tiểu lưu manh hừ hừ giơ tay lên tính đánh Địch Thần, lại bị anh giơ tay nắm chặt cổ tay.

"Vệ sĩ nhỏ, hôm nay chúng ta đao thật thương thật đánh một trận đi, mày để tao đánh hai cái thì xem như hai ta hết nợ nần. Nếu không thì mày coi chừng thằng nhỏ nhà tụi mày đấy." Vương Cánh Hàng hạ giọng uy hiếp nói, cặp mắt trắng kia có cố chấp và điên cuồng đầy ắp.

Con mắt Địch Thần co rút. Sau khi theo đuôi bạn gái, không chiếm được thì muốn giết chết người ta, đối với những chuyện khác thì cũng giống thế. Người như thế giống như mụn độc vậy, nếu như chạm đến thì sẽ dây dưa không ngừng, đáng ghét muốn chết. Mông Mông chính là điểm mấu chốt của Địch Thần, khi nghe Vương Cánh Hàng nói đến bé thì lửa giận xông thẳng lên đầu: "Muốn đến công trường đúng không? Tụi mày dẫn đường đi." Nói xong, bỗng nhiên cổ tay được một bàn tay ấm áp khô ráo kéo lại, kéo về phía sau một chút.

"Mấy người muốn làm gì?" Cao Vũ Sanh kéo Địch Thần đến bên người, lùi hai bước về phía cửa tiểu khu.

"Cậu không cần xen vào." Địch Thần vỗ vỗ Cao Vũ Sanh, ý bảo hắn tránh ra. Cho dù có phải ngồi tù, anh cũng phải đánh Vương Cánh Hàng đến độ không thể tự gánh vác được cuộc sống mình, nếu không làm thế thì Mông Mông sẽ gặp nguy hiểm.

Cao Vũ Sanh lại bướng bỉnh che trước người Địch Thần: "Mấy người đừng làm hại anh ấy, muốn tiền thì nói tôi, tôi cho." Nói xong, lấy một cái ví da từ trong túi, lấy một xấp tiền, ném thẳng đến, sau đó kéo Địch Thần chạy đi.

Vương Cánh Hàng bị hành động bất thình lình của Cao tổng làm cho hết hồn. Mấy tên tiểu lưu manh này là hắn ta dùng tiền mướn đến, là một lũ tham tiền, thấy mấy tờ tiền bay đầy trời, theo bản năng xoay người lại nhặt.

"Làm gì thế!" Vệ sĩ ở cửa cuối cùng cũng thấy chủ nhà trong khu mình bị tiểu lưu manh uy hiếp, nhanh chóng đến kiểm tra.

Cao Vũ Sanh kéo Địch Thần chạy vào bên trong, nói với bảo vệ ở trong đó: "Cướp giật, báo cảnh sát." Mấy tên tiểu lưu manh cuối cùng cũng nhặt hết tiền, tiến lên muốn đuổi theo Địch Thần thì bị hai bảo vệ gác trước cửa ngăn lại.

Địch Thần bị kéo đến góc chết chỗ trạm canh gác, nhanh chóng hít một hơi ô-xy sau khi Cao Vũ Sanh nói. Lúc này, Vương Cánh Hàng đột phá phòng tuyến đuổi đến, bị Địch Thần đánh vào mặt một cái, bay thẳng ra ngoài té vào chỗ hàng rào. Bảo vệ báo cảnh sát, đội tuần tra cũng nhanh chóng chạy đến. Đám tiểu lưu manh và Vương Cánh Hàng thì không đến mười người, đội bảo vệ thì chừng hơn hai mươi người, dùng ưu thế áp đảo nhanh chóng chế ngự được.

Từ đồn công an khu Đông đến đây không xa, khoảng năm phút thì cảnh sát đã đến, hỏi xem là có chuyện gì xảy ra.

Tiểu lưu manh có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo trước mặt dân thường an phận thủ thường, khi nhìn thấy cảnh sát thì sợ hãi, cúi đầu nói nhỏ như giọng muỗi: "Kéo bè kéo lũ đánh nhau."

"Là do hắn ta ra tay trước!" Trên mặt Vương Cánh Hàng tím bầm một khối, khập khiễng đi đến, chỉ vào Địch Thần ý muốn ác nhân cáo trạng trước. So sánh với Địch Thần trên người chỉnh tề, Vương Cánh Hàng bị thương thì càng giống người bị hại hơn. Nhưng nơi đây là tiểu khu cao cấp, một đám tiểu lưu manh không nên xuất hiện ở đây và Cao Vũ Sanh ăn mặc đàng hoàng đứng chung một chỗ, cán cân trong lòng người qua đường không tự chủ nghiêng về phía Cao tổng.

"Là anh báo cảnh sát đúng không?" Cảnh sát quay đầu hỏi Cao Vũ Sanh.

"Là tôi nói bảo vệ báo cảnh sát, mấy người bọn họ vừa cướp của tôi mười ngàn, bị bảo vệ của tiểu khu chúng tôi bắt được." Cao Vũ Sanh mặt không đổi sắc nói, lấy ví tiền rỗng tuếch ra cho cảnh sát nhìn, "Nơi này có camera, mọi người có thể kiểm tra."

Vương Cánh Hàng hoảng sợ, giờ hắn ta mới hiểu được tại sao lúc nãy Cao Vũ Sanh lại ném tiền ra ngoài. Nếu như kéo bè kéo lũ đánh nhau không tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì cũng chỉ xem là nhiễu loạn trị an xã hội, nhiều lắm là giam vài ngày, nhưng cướp giật thì không giống thế!

"Anh nói láo, rõ ràng anh chính là người ném tiền ra!" Đám tiểu lưu manh cũng phản ứng kịp, nhao nháo phản bác lại.

"Không được ồn ào, mang hết đi." Nghe thấy là vụ cướp giật, nhóm cảnh sát bỗng nhiên thấy nghiêm trọng, còng đám tiểu lưu manh và cả Vương Cánh Hàng lại.

Đội hình cảnh cục công an thành phố, Phương Sơ Dương đọc xong tất cả lời khai của mọi người, chân mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.

Lần đột kích này, tuy là bắt được thủ phạm của vụ án của Lý Đình là bà Thái, nhưng bà ta cũng chỉ là người tham dự vào hoạt động của tà giáo thôi, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì cả, phê bình giáo dục một phen là phải thả người. Mà cũng như vậy, đầu mối ở Nam Thành bị cắt đứt hoàn toàn, sợ là cái gì cũng chẳng tra được nữa.

"Đội phó, chúng ta bắt Vương Cánh Hàng đến đây đi." Tiểu Mã theo dõi Vương Cánh Hàng ở bệnh viện lâu như vậy, đã nhìn thấu thuộc tính cặn bã của tên này, "Hắn ta đã thừa nhận chuyện mình xúi giục cha mẹ của Lý Đình đến công ty ăn vạ, mấy tên vô lại kia cũng là do hắn ta thuê, tiền của bà Thái chắc chắn cũng là do hắn ta đưa!"

"Không có lệnh bắt giữ thì cũng chỉ có thể giam hai mươi bốn tiếng, cậu có thể đảm bảo hỏi được gì trong vòng hai mươi bốn tiếng không?" Trần Chiếu Huy hỏi lại Tiểu Mã.

"Vậy phải làm sao đây? Bắt trước rồi tính tiếp." Tiểu Mã tức giận không thôi, biết rõ hung thủ là ai nhưng lại không thể bắt, loại kìm nén này thực sự rất chi là khó chịu.

Đang nói, Tiểu Trương đang xem hệ thống thông báo bên kia bỗng nhiên mở miệng: "Đội phó, Vương Cánh Hàng bị đồn công an khu Đông bắt!"

"Nguyên nhân là gì?" Hai mắt của Phương Sơ Dương sáng lên.

"Cướp... cướp giật."

/Hết chương 21/

/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status