rất căng ra hai tiểu đầu vú cứng ngắc vểnh lên.
"Đồ....chơi? Lãnh thiếu gia tôi không có gì chơi vui a!" Một cổ tê dại bủn rủn tách ra ý thức cô đôi cự chưởng phảng phất chạy ra khoái cảm nào đó dẫn dắt người trầm mê.
Lý trí Băng Nhi như là mặt trời đã khuất sương sớm rất nhanh bốc hơi đãi gai.
"Chơi vui hay không do tôi nhận định, cô chỉ cần nhớ kỹ cô là vật cưng của tôi việc gì cũng phải nghe lời tôi" Hắn dùng hai ngón tay kẹp nụ hoa bên tai cô lẩm bẩm như đầu độc.
"Được......" Tinh mâu Băng Nhi hơi mở mê man phụ họa.
"Yên tâm, cô đã là vật cưng của tôi không thể thiếu cưng chiều a!" Hắn đột nhiên buông cô từ trong ngực ra làm cô lập tức sinh ra cảm giác mất mác.
"Cưng chiều?" Không đủ thời gian để cô lấy lại tinh thần, dường như nghe thấy từ này.
"Nhìn lại bản thân mình sẽ hiểu rõ" Hắn rời đi như cơn gió lưu lại lời giải thích làm cho người ta không bthể hiểu.
Đỗ Lệ Nhi mới từ chỗ ban tổ chức buổi tiệc nghênh đón người mới của trung học Thánh Thắm về nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ bởi vì phẫn nộ mãnh liệt mà rạn nứt bong ra từng mảng.
"Tại sao?! Mẹ, tại sao mẹ có thể đáp ứng cho tiểu tạp chủng kia đi học trung học?" Cô cơ hồ là thét lên.
"Không có biện pháp a! Loại tình huống đó mẹ có thể không đáp ứng sao?" Khổng Lan Huân và con gái trong nội tâm giống nhau tràn đầy oán hận, biểu lộ trên mặt muốn có bao nhiêu âm lãnh thì có bấy nhiêu.
"Quái, Lãnh bá bá tại sao lại biến thành thích lo chuyện bao đồng như vậy!" Đỗ Lệ Nhi xoay hướng mũi tên chuyển chướng người khởi xướng.
Cô làm sao cũng không hiểu nổi Lãnh bá bá tại sao đột nhiên lại hỏi tới Đỗ Băng Nhi, Thậm chí chủ động hỏi mẫu thân muốn để cho Đỗ Băng Nhi đến học tại trung học Thánh Thấm cô càng nghĩ càng tức giận.
"Ông ta là người quản lý trung học Thánh Thắm lại là người có thế lực trên thường trường, ông ta đã mở miệng mẹ sao lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt." Khổng Lan Huân cũng là một bụng tức giận đang chờ phát tiết.
Trong trường hợp trên buổi tiệc đông đảo quan khách tụ họp, bà cho dù có trăm ngàn lần không muốn cũng không thể lộ ra thần sắc khinh bỉ, cuối cùng trước mặt mọi người chỉ có thể cười cười nhận lời để cho con tiện nha đầu kia được đến trung học Thánh Thắm học.
Nhưng bà lấy lý do Đỗ Băng Nhi sau này đã có sắp xếp chương trình bồi dưỡng văn hóa chỉ còn thời gian ban đêm có thể lợi dụng, chỉ đồng ý cho cô học lớp ban đêm nếu không Đỗ Lệ Nhi nhất định chịu không nổi.
"Con không cần, con mới không muốn cung đứa tạp chủng kia học chung trường!" Đỗ Lệ Nhi một phen quăng gối ôm gấm tức sùi bọt mép.
Cô không cho phép Đỗ Băng Nhi xuất hiện trong cuộc sống của cô, không cho bất kỳ người nào biết Đỗ Băng Nhi là em gái cùng cha khác mẹ với cô!.
"Dù sao con học lớp ban ngày nó học lớp ban đêm lại không đụng mặt." Biết rõ tâm lý con gái tức giận, Khổng Lan Huân ôn nhu khuyên bảo an ủi con gái bảo bối đang nổi trận lôi đình.
"Con chính là không muốn cho người khác biết đến nó, làm không tốt những người không biết sẽ nghĩ nó cũng là tiểu thư của Đỗ gia chúng ta!" Loại chuyện cổ vũ khí thế cho Đỗ Băng Nhi bà tuyệt đối không cho phép!
"Nhưng mà mẹ cũng đã đồng ý với Lãnh bá bá rồi!" bà cũng là không cam tâm tình nguyện đồng ý!
"Con không biết, con không quan tâm a!" Sử dụng tư thái của người phụ nữ chanh chua đanh đá Đỗ Lệ Nhi cầm điện thoại lên liền đập bể.
"Lệ Nhi đừng nóng giận vì con xú nha đầu kia không đáng a!" 3Nữ nhi lơ mơ làm mẹ chỉ có sủng nịch tùy ý cô ném đồ đã nghiền.
"MẹĐập nát đồ vật trong tay Đỗ Lệ Nhi một thân ngang ngược cuối cùng bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, trong buổi tiệc có quen biết quý công tử nhà nào không!" Thấy con gái cơ hồ phát tiết xong, Khổng Lan Huân tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
"Có thì có nhưng bọn họ so ra đều kém anh Lãnh Tiêu" Đỗ Lệ Nhi khôi phục tỉnh táo ngạo mạn phất tay ý bảo hạ nhân dọn dẹp phòng một chút.
"Con gái a, đừng chết hy vọng như vậy, Lãnh Tiêu tuy rất tốt nhưng quen biết thêm một ít con cháu của quan lớn danh nhân đối với con trăm điều lợi mà không một điều hại." Ai! Khổng Lan Huân trong nội tâm hiểu rõ con gái cuồng dại người ta chưa chắc cảm kích, bà ôn nhu khuyên bảo.
Những năm gần đây Lãnh gia nhị lão rất ít nhúng tay vào chuyện của công ty, trên thực tế hiện tại người cầm quyền là Lãnh Tiêu, tuy trẻ tuổi nhưng có cái nhìn sắc bén và phong cách làm việc có trách nhiệm, là cmột người đàn ông có chất lượng tốt.
Bất quá, Khổng Lan Huân trong lòng biết rõ người đàn ông có tính cách cao ngạo cuồng vọng như Lãnh Tiêu con gái sẽ không có khả năng ckhống chế, Lệ Nhi mặc dù mềm mại nhưng Lãnh Tiêu càng kiêu ngạo, hai người nếu là miễn cưỡng gom góp thành một đôi người bị ăn tuyệt đối là Lệ Nhi.
Dựa vào bà chứng kiến tương lai một nửa khác của Lệ Nhi phải là người đàn ông biết nghe lời mới thỏa đáng.
"Nhưng người ta chỉ muốn anh Lãnh Tiêu!" Lần đầu tiên thấy Lãnh Tiêu Đỗ Lệ Nhi nhất định hắn là người yêu duy nhất của cô, đối với hắn mê luyến càng ngày càng tăng đã đến tình trạng không có thuốc chữa.
"Quên đi, con cũng còn trẻ Lãnh Tiêu cũng vừa tiếp nhận sự nghiệp của Lãnh gia còn nhiều thời gian" Khổng Lan Huân không muốn hất nước lạnh vào con gái nên bà chấm dứt đề tài này.
Lúc này, một nữ hầu có vóc người trung bình đi vào phòng khách là quản gia Má Chu.
"Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi muốn ăn khuya không?" Biểu hiện trên mặt quản gia vô cùng khép nép cung kính hỏi thăm.
"Lệ Nhi, đói bụng chưa?" Khổng Lan Huân đau lòng hỏi.
"Khá tốt" Vừa mới tiêu hao chút ít thể lực xác thực cần bổ sung dinh dưỡng.
"Ăn trước ít đồ a!" Khổng Lan Huân đẩy đẩy Lệ Nhi hướng nhà ăn ôn nhu dụ dỗ.
"Má Chu, đợi chuyện trong cbếp làm xong gọi Băng Nhi đến phòng khách chờ" Thấy con gái đã tiến vào phòng ăn, Đỗ gia nữ chủ nhân lúc này mới hời hợt vứt xuống dưới một câu như vậy.
"Dạ vâng, phu nhân" Má Chu vẫn là một bộ cung kính.
Mang theo tâm tình nơm nớp lo sợ, Băng Nhi ở đầu bếp một câu kết thúc công việc liền bước nhanh đi vào phòng khách. Cô sợ tới quá muộn sẽ làm phu nhân không vui tuy từ trước đến nay phu nhân chưa từng bày ra nét mặt tươi cười trước mặt cô chứ đừng nói là cho cô sắc mặt tốt nhìn.
Phòng khách được trang trí hoa lệ tinh mỹ, Khổng Lan Huân ngồi ngay ngắn trên nệm gấm thêu thủ công tinh xảo phủ trên mặt ghế.
Bà để Băng Nhi đứng đợi hơn mười phút sau mới chậm rãi bỏ tách cà phê trong tay xuống.
"Tối mai bảy giờ tự mình đến phòng giáo vụ trung học Thánh Thắm báo danh!” Âm điệu không nóng không lạnh không mang một tia cảm tình.
"Trung học Thánh Thắm? Báo danh?" Băng Nhi kinh ngạc trừng to con mắt nhất thời cho là lỗ tai cô khả năng đã xảy ra chướng ngại nào đó, như là nghe nhầm.
"Đúng vậy, coi như mày may mắn ở trường học trong nước thành tích không tệ, tệ đến có thể làm cho một vị quản lý trung học Thánh Thấm mở miệng thay ngươi cầu tình thuyết phục tao cho mày đến trường. Khi ông ấy nói toàn bộ học phí đều miễn tao cũng chỉ có thể đáp ứng thôi" Đỗ phu nhân âm điêu cao ngạo thật không kiên nhẫn.
"Cám cơn phu nhân! Cám ơn phu nhân!" Qua mười giây đồng hồ Băng Nhi mới hoàn toàn tiêu hóa lời khổng Lan Huân nói.
Chỉ thấy cô cúi đầu khòm người luôn miệng nói cám ơn, Loại kinh hỉ từ trên trời rơi xuống này làm cho cô nghĩ như là một giấc mộng làm người ta khó có thể tin.
"Nhớ kỹ, công việc mỗi ngày cần làm đều phải làm xong mày mới có thể đi học" Uống cạn cà phê trong ly khổng Lan Huân nghiêm khắc ra lệnh, kiệt lực nhịn xuống ham muốn bóp chết con thiện nha đầu cười đến hạnh phúc này.
"Dạ, Băng Nhi nhớ kỹ" Chỉ cần có thể đến trường bắt cô làm cái gì cũng được.
"Còn nữa, không cho phép nói với bất kỳ ai quan hệ của mày và Lệ Nhi nếu không tao tùy thời có thể tước bỏ quyền lợi đến trường của mày" Đứng dậy nâng lên cái cằm đang muốn đi ra phòng khách Khổng Lan Huân uy ehiếp nói.
"Sẽ không, tôi tuyệt sẽ không nói nửa chữ" Băng Nhi cảm thấy mỹ mãn cam kết.
Kỳ thật Băng Nhi vốn cũng không thích để cho người khác biết rõ thân phận của cô cho nên mệnh lệnh của Khổng Lan Huân đối với cô mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề.
Cô rốt cục có thể đi học!
Đây chính là kinh hỉ từ trên trời rơi xuống làm cho Băng Nhi cơ hồ một đêm khó ngủ.
Bởi vì chuyện này dù Lệ Nhi tìm mọi cách làm khó dễ đối với cô mà nói dường như trở nên không thống khổ không khó khăn nữa, thời gian tại Đỗ gia trở nên không hề giày vò khó khăn nữa được đến trường có thể xoa dịu mọi hành hạ tra tấn.
Sau giữa trưa thừa dịp thời gian mọi người nghỉ ngơi, Băng Nhi vụng trộm đi vào bóng rừng nơ cô cùng Tiểu Bạch gặp gỡ muốn đem vui sướng trong lòng chia xẻ với nó.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch" Đứng tại bức tường thấp phân cách với Lãnh gia cô nhẹ giọng hô hoán.
Qua mười phút, tâm tình Băng Nhi vốn tung tăng như chim sẻ trộn lẫn chút ít lo lắng.
Kỳ quái, Tiểu Bạch sao còn chưa tới bình thường chỉ cần cô ở chỗ này ọi nó con vật nhỏ đáng yêu đó không tới ba phút sẽ từ lỗ nhỏ chui qua tới nhưng mà hôm nay không biết làm sao rồi?
Có phải là ngã bệnh rồi hay không?!
Trong lòng Băng Nhi tràn đầy lo âu đi tới đi lui ngẩng đầu nhìn xem tường vây ước chừng cao 2m, thầm nghĩ mình có cần vụng trộm bò qua xem.
"Ê, cô có muốn qua đây thăm vật cưng của cô một chút không!" Ngoài dự liệu của cô Tiểu Bạch không có tới Lãnh Tiêu lại đến đây.
"Di, Lãnh thiếu gia?" Ngoại trừ kinh ngạc Băng Nhi thình lình phát hiện nhịp tim tăng vọt mơ hồ hiện lên cảm giác ... mừng rỡ?!
Chẳng lẽ trong tiềm thức của cô khát vọng có thể gặp lại anh ta? Không thể nào! Dựa theo lẽ thường phán đoán cô không nên chạm mặt với anh ta.
Giật mình, cô rõ ràng không cách nào phân biệt ra tâm tư của mình đến tột cùng là như thế nào.
"Sao vậy? Không vui khi thấy tôi?" Hắn nhíu mày không vui kéo kéo tóc cô.
"Không có. Tôi làm sao có thể không vui chỉ là sợ hết hồn" Cô bối rối lắc đầu khoát tay lung tung giải thích một trận.
"Đây là lần thứ ba tôi chạy eđến nơi đây chờ cô xuất 14hiện, cô rốt cuộc fcó muốn đi xem chú 4dchó bảo cbối của cô không?" aaHắn nghiêng 9dđầu ý adbảo cô đuổi 7atheo vòng 4qua vài khóm a9cây tường 23vây bên này 18thoạt nhìn e0tựa hồ 3tương đối d0thấp hơn.
"Tiểu Bạch nó làm sao vậy?!" Lúc này Băng Nhi toàn bộ chú ý đều ném tại trên người Tiểu Bạch.
"Cô không biết
"Đồ....chơi? Lãnh thiếu gia tôi không có gì chơi vui a!" Một cổ tê dại bủn rủn tách ra ý thức cô đôi cự chưởng phảng phất chạy ra khoái cảm nào đó dẫn dắt người trầm mê.
Lý trí Băng Nhi như là mặt trời đã khuất sương sớm rất nhanh bốc hơi đãi gai.
"Chơi vui hay không do tôi nhận định, cô chỉ cần nhớ kỹ cô là vật cưng của tôi việc gì cũng phải nghe lời tôi" Hắn dùng hai ngón tay kẹp nụ hoa bên tai cô lẩm bẩm như đầu độc.
"Được......" Tinh mâu Băng Nhi hơi mở mê man phụ họa.
"Yên tâm, cô đã là vật cưng của tôi không thể thiếu cưng chiều a!" Hắn đột nhiên buông cô từ trong ngực ra làm cô lập tức sinh ra cảm giác mất mác.
"Cưng chiều?" Không đủ thời gian để cô lấy lại tinh thần, dường như nghe thấy từ này.
"Nhìn lại bản thân mình sẽ hiểu rõ" Hắn rời đi như cơn gió lưu lại lời giải thích làm cho người ta không bthể hiểu.
Đỗ Lệ Nhi mới từ chỗ ban tổ chức buổi tiệc nghênh đón người mới của trung học Thánh Thắm về nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ bởi vì phẫn nộ mãnh liệt mà rạn nứt bong ra từng mảng.
"Tại sao?! Mẹ, tại sao mẹ có thể đáp ứng cho tiểu tạp chủng kia đi học trung học?" Cô cơ hồ là thét lên.
"Không có biện pháp a! Loại tình huống đó mẹ có thể không đáp ứng sao?" Khổng Lan Huân và con gái trong nội tâm giống nhau tràn đầy oán hận, biểu lộ trên mặt muốn có bao nhiêu âm lãnh thì có bấy nhiêu.
"Quái, Lãnh bá bá tại sao lại biến thành thích lo chuyện bao đồng như vậy!" Đỗ Lệ Nhi xoay hướng mũi tên chuyển chướng người khởi xướng.
Cô làm sao cũng không hiểu nổi Lãnh bá bá tại sao đột nhiên lại hỏi tới Đỗ Băng Nhi, Thậm chí chủ động hỏi mẫu thân muốn để cho Đỗ Băng Nhi đến học tại trung học Thánh Thấm cô càng nghĩ càng tức giận.
"Ông ta là người quản lý trung học Thánh Thắm lại là người có thế lực trên thường trường, ông ta đã mở miệng mẹ sao lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt." Khổng Lan Huân cũng là một bụng tức giận đang chờ phát tiết.
Trong trường hợp trên buổi tiệc đông đảo quan khách tụ họp, bà cho dù có trăm ngàn lần không muốn cũng không thể lộ ra thần sắc khinh bỉ, cuối cùng trước mặt mọi người chỉ có thể cười cười nhận lời để cho con tiện nha đầu kia được đến trung học Thánh Thắm học.
Nhưng bà lấy lý do Đỗ Băng Nhi sau này đã có sắp xếp chương trình bồi dưỡng văn hóa chỉ còn thời gian ban đêm có thể lợi dụng, chỉ đồng ý cho cô học lớp ban đêm nếu không Đỗ Lệ Nhi nhất định chịu không nổi.
"Con không cần, con mới không muốn cung đứa tạp chủng kia học chung trường!" Đỗ Lệ Nhi một phen quăng gối ôm gấm tức sùi bọt mép.
Cô không cho phép Đỗ Băng Nhi xuất hiện trong cuộc sống của cô, không cho bất kỳ người nào biết Đỗ Băng Nhi là em gái cùng cha khác mẹ với cô!.
"Dù sao con học lớp ban ngày nó học lớp ban đêm lại không đụng mặt." Biết rõ tâm lý con gái tức giận, Khổng Lan Huân ôn nhu khuyên bảo an ủi con gái bảo bối đang nổi trận lôi đình.
"Con chính là không muốn cho người khác biết đến nó, làm không tốt những người không biết sẽ nghĩ nó cũng là tiểu thư của Đỗ gia chúng ta!" Loại chuyện cổ vũ khí thế cho Đỗ Băng Nhi bà tuyệt đối không cho phép!
"Nhưng mà mẹ cũng đã đồng ý với Lãnh bá bá rồi!" bà cũng là không cam tâm tình nguyện đồng ý!
"Con không biết, con không quan tâm a!" Sử dụng tư thái của người phụ nữ chanh chua đanh đá Đỗ Lệ Nhi cầm điện thoại lên liền đập bể.
"Lệ Nhi đừng nóng giận vì con xú nha đầu kia không đáng a!" 3Nữ nhi lơ mơ làm mẹ chỉ có sủng nịch tùy ý cô ném đồ đã nghiền.
"MẹĐập nát đồ vật trong tay Đỗ Lệ Nhi một thân ngang ngược cuối cùng bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, trong buổi tiệc có quen biết quý công tử nhà nào không!" Thấy con gái cơ hồ phát tiết xong, Khổng Lan Huân tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
"Có thì có nhưng bọn họ so ra đều kém anh Lãnh Tiêu" Đỗ Lệ Nhi khôi phục tỉnh táo ngạo mạn phất tay ý bảo hạ nhân dọn dẹp phòng một chút.
"Con gái a, đừng chết hy vọng như vậy, Lãnh Tiêu tuy rất tốt nhưng quen biết thêm một ít con cháu của quan lớn danh nhân đối với con trăm điều lợi mà không một điều hại." Ai! Khổng Lan Huân trong nội tâm hiểu rõ con gái cuồng dại người ta chưa chắc cảm kích, bà ôn nhu khuyên bảo.
Những năm gần đây Lãnh gia nhị lão rất ít nhúng tay vào chuyện của công ty, trên thực tế hiện tại người cầm quyền là Lãnh Tiêu, tuy trẻ tuổi nhưng có cái nhìn sắc bén và phong cách làm việc có trách nhiệm, là cmột người đàn ông có chất lượng tốt.
Bất quá, Khổng Lan Huân trong lòng biết rõ người đàn ông có tính cách cao ngạo cuồng vọng như Lãnh Tiêu con gái sẽ không có khả năng ckhống chế, Lệ Nhi mặc dù mềm mại nhưng Lãnh Tiêu càng kiêu ngạo, hai người nếu là miễn cưỡng gom góp thành một đôi người bị ăn tuyệt đối là Lệ Nhi.
Dựa vào bà chứng kiến tương lai một nửa khác của Lệ Nhi phải là người đàn ông biết nghe lời mới thỏa đáng.
"Nhưng người ta chỉ muốn anh Lãnh Tiêu!" Lần đầu tiên thấy Lãnh Tiêu Đỗ Lệ Nhi nhất định hắn là người yêu duy nhất của cô, đối với hắn mê luyến càng ngày càng tăng đã đến tình trạng không có thuốc chữa.
"Quên đi, con cũng còn trẻ Lãnh Tiêu cũng vừa tiếp nhận sự nghiệp của Lãnh gia còn nhiều thời gian" Khổng Lan Huân không muốn hất nước lạnh vào con gái nên bà chấm dứt đề tài này.
Lúc này, một nữ hầu có vóc người trung bình đi vào phòng khách là quản gia Má Chu.
"Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi muốn ăn khuya không?" Biểu hiện trên mặt quản gia vô cùng khép nép cung kính hỏi thăm.
"Lệ Nhi, đói bụng chưa?" Khổng Lan Huân đau lòng hỏi.
"Khá tốt" Vừa mới tiêu hao chút ít thể lực xác thực cần bổ sung dinh dưỡng.
"Ăn trước ít đồ a!" Khổng Lan Huân đẩy đẩy Lệ Nhi hướng nhà ăn ôn nhu dụ dỗ.
"Má Chu, đợi chuyện trong cbếp làm xong gọi Băng Nhi đến phòng khách chờ" Thấy con gái đã tiến vào phòng ăn, Đỗ gia nữ chủ nhân lúc này mới hời hợt vứt xuống dưới một câu như vậy.
"Dạ vâng, phu nhân" Má Chu vẫn là một bộ cung kính.
Mang theo tâm tình nơm nớp lo sợ, Băng Nhi ở đầu bếp một câu kết thúc công việc liền bước nhanh đi vào phòng khách. Cô sợ tới quá muộn sẽ làm phu nhân không vui tuy từ trước đến nay phu nhân chưa từng bày ra nét mặt tươi cười trước mặt cô chứ đừng nói là cho cô sắc mặt tốt nhìn.
Phòng khách được trang trí hoa lệ tinh mỹ, Khổng Lan Huân ngồi ngay ngắn trên nệm gấm thêu thủ công tinh xảo phủ trên mặt ghế.
Bà để Băng Nhi đứng đợi hơn mười phút sau mới chậm rãi bỏ tách cà phê trong tay xuống.
"Tối mai bảy giờ tự mình đến phòng giáo vụ trung học Thánh Thắm báo danh!” Âm điệu không nóng không lạnh không mang một tia cảm tình.
"Trung học Thánh Thắm? Báo danh?" Băng Nhi kinh ngạc trừng to con mắt nhất thời cho là lỗ tai cô khả năng đã xảy ra chướng ngại nào đó, như là nghe nhầm.
"Đúng vậy, coi như mày may mắn ở trường học trong nước thành tích không tệ, tệ đến có thể làm cho một vị quản lý trung học Thánh Thấm mở miệng thay ngươi cầu tình thuyết phục tao cho mày đến trường. Khi ông ấy nói toàn bộ học phí đều miễn tao cũng chỉ có thể đáp ứng thôi" Đỗ phu nhân âm điêu cao ngạo thật không kiên nhẫn.
"Cám cơn phu nhân! Cám ơn phu nhân!" Qua mười giây đồng hồ Băng Nhi mới hoàn toàn tiêu hóa lời khổng Lan Huân nói.
Chỉ thấy cô cúi đầu khòm người luôn miệng nói cám ơn, Loại kinh hỉ từ trên trời rơi xuống này làm cho cô nghĩ như là một giấc mộng làm người ta khó có thể tin.
"Nhớ kỹ, công việc mỗi ngày cần làm đều phải làm xong mày mới có thể đi học" Uống cạn cà phê trong ly khổng Lan Huân nghiêm khắc ra lệnh, kiệt lực nhịn xuống ham muốn bóp chết con thiện nha đầu cười đến hạnh phúc này.
"Dạ, Băng Nhi nhớ kỹ" Chỉ cần có thể đến trường bắt cô làm cái gì cũng được.
"Còn nữa, không cho phép nói với bất kỳ ai quan hệ của mày và Lệ Nhi nếu không tao tùy thời có thể tước bỏ quyền lợi đến trường của mày" Đứng dậy nâng lên cái cằm đang muốn đi ra phòng khách Khổng Lan Huân uy ehiếp nói.
"Sẽ không, tôi tuyệt sẽ không nói nửa chữ" Băng Nhi cảm thấy mỹ mãn cam kết.
Kỳ thật Băng Nhi vốn cũng không thích để cho người khác biết rõ thân phận của cô cho nên mệnh lệnh của Khổng Lan Huân đối với cô mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề.
Cô rốt cục có thể đi học!
Đây chính là kinh hỉ từ trên trời rơi xuống làm cho Băng Nhi cơ hồ một đêm khó ngủ.
Bởi vì chuyện này dù Lệ Nhi tìm mọi cách làm khó dễ đối với cô mà nói dường như trở nên không thống khổ không khó khăn nữa, thời gian tại Đỗ gia trở nên không hề giày vò khó khăn nữa được đến trường có thể xoa dịu mọi hành hạ tra tấn.
Sau giữa trưa thừa dịp thời gian mọi người nghỉ ngơi, Băng Nhi vụng trộm đi vào bóng rừng nơ cô cùng Tiểu Bạch gặp gỡ muốn đem vui sướng trong lòng chia xẻ với nó.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch" Đứng tại bức tường thấp phân cách với Lãnh gia cô nhẹ giọng hô hoán.
Qua mười phút, tâm tình Băng Nhi vốn tung tăng như chim sẻ trộn lẫn chút ít lo lắng.
Kỳ quái, Tiểu Bạch sao còn chưa tới bình thường chỉ cần cô ở chỗ này ọi nó con vật nhỏ đáng yêu đó không tới ba phút sẽ từ lỗ nhỏ chui qua tới nhưng mà hôm nay không biết làm sao rồi?
Có phải là ngã bệnh rồi hay không?!
Trong lòng Băng Nhi tràn đầy lo âu đi tới đi lui ngẩng đầu nhìn xem tường vây ước chừng cao 2m, thầm nghĩ mình có cần vụng trộm bò qua xem.
"Ê, cô có muốn qua đây thăm vật cưng của cô một chút không!" Ngoài dự liệu của cô Tiểu Bạch không có tới Lãnh Tiêu lại đến đây.
"Di, Lãnh thiếu gia?" Ngoại trừ kinh ngạc Băng Nhi thình lình phát hiện nhịp tim tăng vọt mơ hồ hiện lên cảm giác ... mừng rỡ?!
Chẳng lẽ trong tiềm thức của cô khát vọng có thể gặp lại anh ta? Không thể nào! Dựa theo lẽ thường phán đoán cô không nên chạm mặt với anh ta.
Giật mình, cô rõ ràng không cách nào phân biệt ra tâm tư của mình đến tột cùng là như thế nào.
"Sao vậy? Không vui khi thấy tôi?" Hắn nhíu mày không vui kéo kéo tóc cô.
"Không có. Tôi làm sao có thể không vui chỉ là sợ hết hồn" Cô bối rối lắc đầu khoát tay lung tung giải thích một trận.
"Đây là lần thứ ba tôi chạy eđến nơi đây chờ cô xuất 14hiện, cô rốt cuộc fcó muốn đi xem chú 4dchó bảo cbối của cô không?" aaHắn nghiêng 9dđầu ý adbảo cô đuổi 7atheo vòng 4qua vài khóm a9cây tường 23vây bên này 18thoạt nhìn e0tựa hồ 3tương đối d0thấp hơn.
"Tiểu Bạch nó làm sao vậy?!" Lúc này Băng Nhi toàn bộ chú ý đều ném tại trên người Tiểu Bạch.
"Cô không biết
/16
|