chân tường màu nâu đen có một cái lỗ nhỏ cô giương giọng hô hoán.
"Tiểu Bạch, mau tới uống sữa tươi." ngữ khí nhẹ nhàng tràn đầy sung sướng.
Một con Mal tế tư khuyển Ling cao hứng lắc mạnh cái đuôi phi thân nhào vào trong lòng Băng Nhi, cái lưỡi màu hồng phấn nhiệt tình liếm láp gò má trắng nõn của cô.
"Sắp làm mẹ rồi còn làm nũng mê người như vậy." Băng Nhi nhẹ tay phủi đi bùn đất bám trên lông Mal tế tư khuyển, giọng ôn nhu vô cùng cưng chiều như đối đãi với người thân.
"Gâu!" Chú chó hưng phấn hướng cô mà sủa.
"Hư, đừng ồn bào bị người ta nghe thấy sẽ không hay." Băng Nhi dựng thẳng lên ngón trỏ phải tựa dở bên môi khẩn trương quát khẽ.
Tiểu Bạch là Mal tế tư khuyển vật cưng của Lãnh gia cùng Đỗ gia là hàng xóm, bởi vì chủ nhân nhiều năm cư trú ở nước ngoài đem nó cho những hạ nhân trong coi.
Sau hôm mẫu thân qua đời không lâu Băng Nhi lại bị Lệ Nhi kiêu căng khi dễ chịu ủy khuất chỉ có thể trốn đến nơi sâu trong hoa viên này mà thương tâm khóc.
Nhưng vào lúc này cô vô tình gặp Tiểu Bạch trốn ra.
Cô vốn rất thương tâm lại bị động tác giải trí tứ chi của chó con dẫn tới nét mặt tươi cười, từ đó về sau liền cùng nó làm bạn tốt chỉ cần cô rãnh sẽ tới chỗ này chờ gặp Tiểu Bạch cùng nó chơi đùa.
"Hahaha ...." Chó con nhắm bên gáy Băng Nhi chui cọ chọc cho cô tươi cười rạng rỡ "Được rồi được rồi, tao biết mày rất cao hứng, tao cũng rất cao hứng a!"
Băng Nhi ngăn lại Tiểu Bạch tâm tình vô cùng hưng phấn lấy ra sữa tươi đã chuẩn bị đổ vào trong chén nhỏ màu vàng.
"Rất ngoan, uống chậm một chút lại không có người giành với mày." Nhìn chó con lắc lư cái đuôi nhỏ vùi đầu vào chén liếm uống, biểu hiện thỏa mãn hiện trên mặt Băng Nhi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá chiếu rọi ra nhiều vệt sáng trắng, Băng Nhi vui vẻ vuốt bộ lông trắng của chú chó nhỏ hồn nhiên chưa phát giác ra một đạo thân ảnh cao to theo đuôi Tiểu Bạch tới.
"Thì ra là nó thường chạy tới nơi này!" Thân hình cao lớn dựa trên thân cây hai tay vòng ở trước ngực ngũ quan khắc sâu đối lập với quang cảnh lờ mờ thấp thoáng càng lộ vẻ lạnh lùng dọa người.
Con ngươi đen rủ xuống làm người ta không phát hiện được chút nhiệt độ nào, vành môi mỏng nhếch lên như không vui. Sau khi Lãnh Tiêu xem xét trọn vẹn một người một chó nhiệt tình hẹn hò hơn nữa canh giờ quyết định lên tiếng cắt đứt.
Đôi mắt kinh hoàng trong phút chốc nâng lên theo tiếng, trái tim thiếu nữ không khỏi chấn động lập tức gia tăng tốc độ nhảy không ngừng.
"Anh là Lãnh thiếu gia!" Vừa thấy người đến đúng là chủ nhân đích thực của Tiểu Bạch Băng Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Cô đã từng tránh ở góc rất xa xem qua anh Lãnh Tiêu trong miệng Lệ Nhi nhớ mãi không quên này, biết rõ anh ấy là con một của vợ chồng Lãnh gia. Lúc Lệ Nhi bảy tuổi anh ấy là thiên tài có chỉ số thông minh vượt qua hai trăm vừa tốt nghiệp đại học ở Massachusetts Mỹ về nước đang chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn kinh doanh đa quốc gia của cha mình.
Tuy chưa từng nhìn kỹ chính diện nhưng cô có thể xác định anh ta và Lệ Nhi là người cùng một thế giới không phải nhân vật mà cô có khả năng tiếp cận.
Nữ chủ nhân Đỗ gia mẹ của Lệ Nhi thậm chí lén gọi anh ta là con rể tương lai.
"Đỗ Băng Nhi thì ra là cô luôn chiếu cố chó nhà hàng xóm như vậy khó trách nó lại thích chạy ra ngoài" Giọng điệu ôn hòa nghe không ra một tia tình cảm, cặp mắt đen như băng châu nhìn quét qua thân hình mảnh mai của Băng Nhi rồi lại chuyển qua nhìn thẳng chú chó nhỏ đứng ở bên cạnh cô.
"Tôi.... Lãnh thiếu gia." Băng Nhi có chút kinh ngạc, anh ta biết cô?!
"Thật bất ngờ tôi biết cô là ai sao?" Lãnh Tiêu muốn cười nhưng không cười nhìn cô cảm thấy bộ dáng quẫn bách của cô rất vui vẻ.
Bị đôi con ngươi đen bén nhọn nhìn thẳng đôi mắt Băng Nhi rủ xuống không biết làm sao.
“Phải có một chút, tôi với người hầu của Đỗ gia dù sao không khác biệt.” Âm điệu châm chọc hư chuyển có chút tự giễu.
"Nhưng cô xác thực là con gái của Đỗ Phong Thần" Bất kể địa vị hèn mọn bao nhiêu huyết thống vẫn không thể phủ nhận.
"Nếu như có thể tôi thà rằng mình không phải là con gái của ông ấy." Như vậy cô sẽ không cần phải ở lại cái trang viên cầm tù cô.
Tuy cô không lo ăn không lo mặc nhưng không có tự do thuộc về mình. Nếu như cô có thể không để ý lời hứa của mẹ có thể rời đi ..., thật là tốt biết bao!
Như vậy cơ hội đi học của cô tựu cũng không bị tước đoạt.
"Cô không nên nghĩ như vậy, chỉ cần trên người cô còn chảy dòng máu của ông ta, cô liền có quyền đi tranh thủ quyền lợi." Lãnh Tiêu nhìn không quen khí thế mềm yếu của cô.
Trong suy nghĩ của hắn từ trước đến nay phàm là chuyện hắn muốn, thứ nên thuộc về hắn hắn đều đi tranh đi đoạt, Đỗ Băng Nhi ủy khuất căn bản là hành động chèn nhát lấy cớ.
"Tranh thủ cái gì?" Đỗ gia căn bản không tha cho cô cô còn có thể tranh thủ cái gì?
Lời của Lãnh Tiêu làm cho cô bị mê hoặc khó có thể lý giải.
"Điều này là dựa vào bản thân mình suy nghĩ." Đơn giản và ngu dốt là bất lợi lớn nhất.
"Tôi không rõ ý của anh." Băng Nhi hoang mang lắc đầu.
"Qua một thời gian cô sẽ hiểu" Khóe miệng Lãnh Tiêu chứa đựng một vòng tàn ngược quang mang kỳ lạ, giờ khắc này hắn có chút muốn biết chú thỏ nhỏ đơn thuần một khi thay đổi tính tình sẽ làm thế nào để phản công trở lại.
"Tôi ....." Đang lúc Băng Nhi muốn hỏi lại cho rõ thì lúc này mới ý thức được anh ta đã đứng ở trước mặt cô rồi, gần đến cô có thể ngửi được mùi nước hoa trên cơ thể anh ta truyền đến.
Nhìn Lãnh Tiêu từ khoảng cách gần như vậy, Băng Nhi mới giật mình phát hiện ra bề ngoài anh tuấn của anh ta quả thực hoàn mỹ không thể soi mói.
Dáng người thon dài cao ngất phát ra khí thế nhiếp người, khuôn mặt tuấn mỹ khảm hé ra đôi môi mỏng gợi cảm cùng mũi cao thẳng tấp.
Nhưng điều duy nhất khiến Băng Nhi khó có thể dời tầm mắt chính là đôi mắt của hắn, đôi mắt hệt như hổ phách ánh sáng nhạt xuyên qua đẹp mê người nhìn chằm chằm đôi mắt hắn cơ hồ ngay cả linh hồn đều bị nhiếp tuyết xấu hổ.
Lại nữa rồi, lòng của cô lại bắt đầu thình thịch đập loạn không giải thích được.
"Chó vật dám uống đồ của nhà người ta quy củ đều đã quên sao? Đến đây!" Đột nhiên xuất hiện trách cứ như là vùng địa cực Hàn Phong làm người không rét mà run đồng thời cũng cắt đứt Băng Nhi xuất thần ngóng nhìn.
"Ô ô ô" Mal tế tư khuyển phát ra tiếng kêu sợ hãi lách mình chạy vội tới bên người Băng Nhi.
"Ách, Lãnh thiếu gia xin anh đừng dữ với Tiểu Bạch" Mắt thấy Tiểu Bạch tại Lãnh Tiêu quát run rẩy co lại trốn đến chân của mình Băng Nhi lập trường bạc nhược yếu kém tối nghĩa mở miệng cầu tình.
"Tôi quản giáo chó của nhà của tôi liên quan gì tới cô?" Lãnh Tiêu xem ra gương mặt tuấn mỹ chính tà khó phân biệt.
"Tiểu Bạch là bạn tốt của tôi." Cô cố lấy dũng khí đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
"Nó là chó của anhà tôi chẳng lẽ tôi quản thúc sủng vật nhà mình còn phải hỏi qua ý kiến của cô sao? Lãnh Tiêu nhíu mày trừng thấy tiểu cô nương này dám can đảm nhìn thẳng hắn.
Từ trước đến nay người bên ngoài vừa thấy được thần sắc lạnh lùng của chắn sẽ sợ tới mức liên tiếp phát run, chỉ có cô không sợ hắn.
"Tôi ... tôi không có ý đó nhưng mà Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nó hiện tại không chịu nổi dọa ... Khẩu khí nói chuyện của anh ... có thể đừng dữ như vậy không ... " Tuy hai tay toát mồ hôi lạnh Băng Nhi vẫn không chịu buông tha quyết tâm bảo vệ cho Tiểu Bạch.
"Tôi dữ hay không liên quan gì tới cô, cô cần gì lắm miệng" Thân hình thon dài kiện tráng của Lãnh Tiêu nhanh như báo ra tay nắm lên chú chó nhỏ đang tránh né hắn, đang tính toán trở về trừng trị một phen.
"Tiểu Bạch! Lãnh thiếu gia xin anh mau buông tay đừng dùng sức bắt nó!" Hoảng sợ khi thấy Tiểu Bạch bị Lãnh Tiêu cao cao mang theo, Lý trí Băng Nhi hoàn toàn biến mất, cô xông lên phía trước phấn đấu quên mình, đối với hắn khi dễ Tiểu Bạch loạn đã một trận.
Đối mặt Băng Nhi công kích căn bản không đau nhức không ngứa lãnh Tiêu không nhúc nhích, tùy ý cô vô lực nắm tay càng không ngừng rơi xuống, ánh mắt vốn không gợn sóng trong chớp mắt hiện lên một tia tán thưởng.
"Lá gan của cô không nhỏ!" Cho đến thế công của Băng Nhi giảm bớt Lãnh Tiêu nắm lấy cổ tay bé xíu của cô chỉ cần hắn dùng sức gập lại sẽ gãy.
"Tôi ... thực xin lỗi, Lãnh thiếu gia xin anh đừng tức giận, xin anh có gì từ từ nói Tiểu Bạch nó sẽ ngoan ngoãn theo anh trở về." Tiếp thu được Tiểu Bạch phát ra ánh mắt cầu cứu lúc này Băng Nhi mới ý thức được mình mới vừa làm gì.
Cô rõ ràng động thủ đánh người hơn là lại là Lãnh thiếu gia cao cao tại thượng!
"Nó là chó nhà tôi vốn nên nghe lời của tôi!" Thử hỏi có chủ nhân nào nhìn thấy vật cưng nhà mình được người khác ôm vào trong ngực mà cao hứng? Cho dù bọn họ nhiều năm không ở nhà thân là vật cưng không nên có hai lòng.
"Nhưng Tiểu Bạch nó ... nó mang thai đối với nó không thể quá thô lỗ" gom góp toàn bộ dũng khí trong nội tâm, Băng Nhi không sợ ánh mắt sắc bén của Lãnh Tiêu lại lần nữa vì Tiểu Bạch xin tha.
"Nó mang thai?! Thế nào cũng là loại chó hoang!" Lãnh Tiêu nộ khí trùng thiên lực tay không tự chủ tăng thêm, Tiểu Bạch đau đến buồn bã không ngừng.
"Không, không phải chó hoang. Thực xin lỗi, làm cho Tiểu Bạch mang thai chính là Tiểu Hắc nhà tôi" Băng Nhi hốc mắt phiếm hồng lo lắng tranh thủ thời gian giải thích.
"Hừ, thì ra là Tiểu Hắc coi như nó lợi hại!" Biết không phải là chó hoang bên ngoài làm cho nhà mình vật cưng mang thai, Lãnh Tiêu rốt cục chịu thả chú chó nhỏ trong tay ra.
Băng Nhi duỗi tay tranh thủ thời gian ôm lấy Tiểu Bạch, trấn an thân thể nho nhỏ của nó bất an run rẩy.
"Biết là Tiểu Hắc vậy anh cũng không cần tức giận Tiểu Bạch a!" Cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Tiêu cảm kích.
"Ai nói, không có sự đồng ý của chủ nhân liền vụng trộm trái cấm, nên phạt!" Chứa đựng một tà nịnh cười, hắn hết lần này tới lần khác không cho cô nhanh như vậy liền phóng hạ trong lòng lo lắng.
"Anh...anh muốn phạt Tiểu Bạch?" Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch một mảng.
"Đó là đương nhiên, nó nếu là vật cưng do nhà tôi nuôi dưỡng đương nhiên phải tuân thủ theo quy củ của nhà tôi." Thần sắc cô bối rối làm cho hắn cao hứng, một cỗ hào hứng trêu cợt cô.
"Nhưng mà tôi nghe mẹ anh nói. Thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, tôi nghe nói Lãnh phu nhân và phu nhân nhà tôi vốn có ý định cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lai giống, như vậy Tiểu Bạch cũng không tính là phạm sai làm lớn a!" Cô nhớ rõ từng nghe đầu bếp Đỗ gia đề cập nữ chủ nhân cố ý mượn từ tiểu Cẩu đám hỏi lai giống đến xúc tiến quan hệ hai nhà.
"Sự kiện đó còn chưa được cho phép" Lãnh Tiêu trả lời như là một chậu nước lạnh hung hăng giội tắt ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong lòng Băng Nhi.
"Nhưng mà ..." Trong đầu Băng Nhi một đoàn hỗn loạn lo lắng suy tư làm thế nào mới có thể để cho Lãnh thiếu gia bớt giận.
Lãnh Tiêu mày phong nhảy lên khéo miệng ranh mãnh giơ lên, ánh mắt sắc bén như mũi dao không lưu lại dấu vết đánh giá Băng Nhi.
Tóc cô ngắn chạm vai chải chỉnh tề ở sau tai, chân mày nhỏ nhắn cong cong tôn lên đôi mắt long lanh, phía dưới là lông mi dày vểnh lên như cánh quạt che lắp, dưới sống mũi khéo léo là môi trái tim cực kỳ giống một trái cà chua đỏ bọc đường ngọt, tổ hợp mặt hình trái xoan xem ra thật mát mẻ ngọt ngào, thân thể mặc dù hơi gầy yếu nhưng chỗ nên trổ mã cũng thật linh lung hấp dẫn.
Trong nháy mắt một cái ý nghĩ tà ác nảy sinh trong đầu hắn
"Muốn tôi không phạt Tiểu Bạch cũng được, bất quá tôi có một điều kiện." chăm chú dò xét ánh mắt cô Lãnh Tiêu nhẹ nhàng mở miệng.
"Điều kiện gì?! Lãnh thiếu gia anh cứ việc nói, chỉ cần có thể tôi đều đáp ứng anh" Vì Tiểu Bạch, Băng Nhi nói điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng Lãnh Tiêu.
"Mặc kệ điều kiện gì sao?" Hắn nở một nụ cười gian trá.
"Ừ, chỉ cần anh không dữ với Tiểu Bạch mặc kệ aanh muốn tôi làm cái gì tôi đều đáp ứng anh" Đôi đồng tử của Băng Nhi chiếu lấp lánh chờ đợi xem hắn như thiên thần cao quý.
"Phải không? Nếu như tôi nói muốn cô thay thế Tiểu Bạch làm vật cưng của tôi?" Nuôi chó có cái gì kỳ lạ quý hiếm, nuôi mọi tiểu ái nô mọi sự đều nghe lời không phải càng thú vị hơn sao.
"Tôi? Anh muốn ta làm ... làm vật cưng của anh?" Lông mày Băng Nhi nhẹ chau lại kinh ngạc không ngậm miệng được.
Ý của Lãnh thiếu gia là muốn cô làm người hầu của hắn sao?
"Không sai! Tôi thậm chí có thể cho cô Tiểu Bạch. Bất quá, cô phải trở thành vật vật chuyên chú của tôi, mặc tôi phân công." Lãnh Tiêu lại thêm chút ít mồi hấp dẫn Băng Nhi rơi vào cạm bẫy.
Vừa nghĩ tới Lãnh Tiêu muốn đem Tiểu Bạch cho cô, Băng Nhi không cần suy nghĩ liền bất cứ giá nào đáp ứng.
"Được, tôi đáp dứng anh" Hắn muốn đem Tiểu Bạch cho cô a! Băng Nhi hưng phấn mà gật đầu đáp ứng.
Đây quả thực là kinh hỉ từ trên trời rơi xuống, có thể có được Tiểu Bạch đối với cô mà nói giống như là ở trên đời này có thêm một người thân, cô cao hứng căn bản vô tâm nghĩ lại làm vật cưng của Lãnh Tiêu là chuyện thái quá cỡ nào.
"Đáp ứng như vậy dứt khoát, cô không sợ hối hận?" Khóe miệng chứa đựng cười đắc ý ngấn, đáy mắt thâm thúy chứa đầy nan giải quang mang.
"Sẽ không, tôi tuyệt sẽ không hối hận, bất quá tôi không thể đem Tiểu Bạch về Đỗ gia Phu nhân và tiểu thư sẽ tức giận" Tâm tình hưng phấn hơi thối Băng Nhi lúc này mới nhớ tới vấn đề tthật sự.
Tại Đỗ gia, cô căn bản cũng không có quyền lợi có thể nuôi vật cưng. Tuy cô cũng là con gái của Đỗ Phong Thần, Lệ Nhi có thể nuôi bất luận vật cưng gì cô ấy muốn nhưng cô không thể.
Lệ Nhi là tiểu thư, mà cô nếu không mang họ Đỗ, cô cũng chỉ mang thân phận con riêng.
"Vậy đơn giản, Tiểu Bạch vẫn ở nhà tôi, cô tùy cthời cũng có thể đến gặp nó dẫn nó đi chơi" Lãnh Tiêu thật là rộng rãi, dù sao con Mal tế tư khuyển này chẳng qua là công cụ hắn dùng đến câu một vật cưng khác.
"Thật vậy chăng?! anh nói đều là thật sao?" Băng Nhi vừa mừng vừa lo một đôi mắt mở vừa sáng vừa tròn.
"Đương nhiên." Hắn thoải mái đáp cứng.
"Được, tôi nguyện ý làm vật cưng của danh, nghe aanh phân công." Gặp phân cười đến rất là thân mật lập tức Băng Nhi rốt cuộc vô tâm rất muốn liền liên thanh đáp ứng, trong nội tâm thì đơn thuần cho rằng Lãnh Tiêu bất quá là muốn cô hầu hạ hắn như hầu hạ Lệ nhi.
"Như vậy từ nay về sau chỉ cần là tôi ra lệnh cô đều phải làm theo, ngay cả một tia do dự cũng không thể có, nếu không tôi liền đem Tiểu Bạch nhốt ở trong lồng không bao giờ cho nó ra cửa một bước nữa" Lãnh Tiêu giảo hoạt đem những lời cay độc nói trước.
"Tôi đáp ứng, nhất định đều chiếu theo mệnh lệnh của anh làm, chỉ cần anh đừng đem Tiểu Bạch giam giữ để tôi có thể thường gặp nó, mặc kệ anh nói cái gì tôi đều nhất định tuân theo công việc." Băng Nhi ôm sát Tiểu Bạch, chính miệng cam đoan.
"A, đây là cô chính miệng đáp ứng tôi" Con mồi dĩ nhiên cắn câu xem ra thời gian định cư sẽ không quá nhàm chán.
"Ừ." Băng Nhi cười híp mắt, cúi đầu hôn hít lấy Tiểu Bạch từ nay về sau hoàn toàn thuộc về cô.
Đối với Băng Nhi mà nói thời gian sáng sớm trước khi Đỗ Lệ Nhi ra cửa đến trường là khoảng thời gian thống khổ.
Cô phải tại trước lúc Đỗ Lệ Nhi rời giường đến trong phòng cô ta chờ đợi, nghe theo từng cái chỉ thị và phục tùng mỗi một đạo mệnh lệnh của cô ta.
Sau khi Đỗ Lệ Nhi lên cao trung, Băng Nhi không mảy may giảm bớt.
Đỗ Lệ Nhi tối hôm qua chơi đến rạng sáng hai giờ mới trở về, giờ phút này vẫn co rút trong chăn lông ấm áp, nhắm mắt làm xuân thu đại đầu mộng của cô, không có
"Tiểu Bạch, mau tới uống sữa tươi." ngữ khí nhẹ nhàng tràn đầy sung sướng.
Một con Mal tế tư khuyển Ling cao hứng lắc mạnh cái đuôi phi thân nhào vào trong lòng Băng Nhi, cái lưỡi màu hồng phấn nhiệt tình liếm láp gò má trắng nõn của cô.
"Sắp làm mẹ rồi còn làm nũng mê người như vậy." Băng Nhi nhẹ tay phủi đi bùn đất bám trên lông Mal tế tư khuyển, giọng ôn nhu vô cùng cưng chiều như đối đãi với người thân.
"Gâu!" Chú chó hưng phấn hướng cô mà sủa.
"Hư, đừng ồn bào bị người ta nghe thấy sẽ không hay." Băng Nhi dựng thẳng lên ngón trỏ phải tựa dở bên môi khẩn trương quát khẽ.
Tiểu Bạch là Mal tế tư khuyển vật cưng của Lãnh gia cùng Đỗ gia là hàng xóm, bởi vì chủ nhân nhiều năm cư trú ở nước ngoài đem nó cho những hạ nhân trong coi.
Sau hôm mẫu thân qua đời không lâu Băng Nhi lại bị Lệ Nhi kiêu căng khi dễ chịu ủy khuất chỉ có thể trốn đến nơi sâu trong hoa viên này mà thương tâm khóc.
Nhưng vào lúc này cô vô tình gặp Tiểu Bạch trốn ra.
Cô vốn rất thương tâm lại bị động tác giải trí tứ chi của chó con dẫn tới nét mặt tươi cười, từ đó về sau liền cùng nó làm bạn tốt chỉ cần cô rãnh sẽ tới chỗ này chờ gặp Tiểu Bạch cùng nó chơi đùa.
"Hahaha ...." Chó con nhắm bên gáy Băng Nhi chui cọ chọc cho cô tươi cười rạng rỡ "Được rồi được rồi, tao biết mày rất cao hứng, tao cũng rất cao hứng a!"
Băng Nhi ngăn lại Tiểu Bạch tâm tình vô cùng hưng phấn lấy ra sữa tươi đã chuẩn bị đổ vào trong chén nhỏ màu vàng.
"Rất ngoan, uống chậm một chút lại không có người giành với mày." Nhìn chó con lắc lư cái đuôi nhỏ vùi đầu vào chén liếm uống, biểu hiện thỏa mãn hiện trên mặt Băng Nhi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá chiếu rọi ra nhiều vệt sáng trắng, Băng Nhi vui vẻ vuốt bộ lông trắng của chú chó nhỏ hồn nhiên chưa phát giác ra một đạo thân ảnh cao to theo đuôi Tiểu Bạch tới.
"Thì ra là nó thường chạy tới nơi này!" Thân hình cao lớn dựa trên thân cây hai tay vòng ở trước ngực ngũ quan khắc sâu đối lập với quang cảnh lờ mờ thấp thoáng càng lộ vẻ lạnh lùng dọa người.
Con ngươi đen rủ xuống làm người ta không phát hiện được chút nhiệt độ nào, vành môi mỏng nhếch lên như không vui. Sau khi Lãnh Tiêu xem xét trọn vẹn một người một chó nhiệt tình hẹn hò hơn nữa canh giờ quyết định lên tiếng cắt đứt.
Đôi mắt kinh hoàng trong phút chốc nâng lên theo tiếng, trái tim thiếu nữ không khỏi chấn động lập tức gia tăng tốc độ nhảy không ngừng.
"Anh là Lãnh thiếu gia!" Vừa thấy người đến đúng là chủ nhân đích thực của Tiểu Bạch Băng Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Cô đã từng tránh ở góc rất xa xem qua anh Lãnh Tiêu trong miệng Lệ Nhi nhớ mãi không quên này, biết rõ anh ấy là con một của vợ chồng Lãnh gia. Lúc Lệ Nhi bảy tuổi anh ấy là thiên tài có chỉ số thông minh vượt qua hai trăm vừa tốt nghiệp đại học ở Massachusetts Mỹ về nước đang chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn kinh doanh đa quốc gia của cha mình.
Tuy chưa từng nhìn kỹ chính diện nhưng cô có thể xác định anh ta và Lệ Nhi là người cùng một thế giới không phải nhân vật mà cô có khả năng tiếp cận.
Nữ chủ nhân Đỗ gia mẹ của Lệ Nhi thậm chí lén gọi anh ta là con rể tương lai.
"Đỗ Băng Nhi thì ra là cô luôn chiếu cố chó nhà hàng xóm như vậy khó trách nó lại thích chạy ra ngoài" Giọng điệu ôn hòa nghe không ra một tia tình cảm, cặp mắt đen như băng châu nhìn quét qua thân hình mảnh mai của Băng Nhi rồi lại chuyển qua nhìn thẳng chú chó nhỏ đứng ở bên cạnh cô.
"Tôi.... Lãnh thiếu gia." Băng Nhi có chút kinh ngạc, anh ta biết cô?!
"Thật bất ngờ tôi biết cô là ai sao?" Lãnh Tiêu muốn cười nhưng không cười nhìn cô cảm thấy bộ dáng quẫn bách của cô rất vui vẻ.
Bị đôi con ngươi đen bén nhọn nhìn thẳng đôi mắt Băng Nhi rủ xuống không biết làm sao.
“Phải có một chút, tôi với người hầu của Đỗ gia dù sao không khác biệt.” Âm điệu châm chọc hư chuyển có chút tự giễu.
"Nhưng cô xác thực là con gái của Đỗ Phong Thần" Bất kể địa vị hèn mọn bao nhiêu huyết thống vẫn không thể phủ nhận.
"Nếu như có thể tôi thà rằng mình không phải là con gái của ông ấy." Như vậy cô sẽ không cần phải ở lại cái trang viên cầm tù cô.
Tuy cô không lo ăn không lo mặc nhưng không có tự do thuộc về mình. Nếu như cô có thể không để ý lời hứa của mẹ có thể rời đi ..., thật là tốt biết bao!
Như vậy cơ hội đi học của cô tựu cũng không bị tước đoạt.
"Cô không nên nghĩ như vậy, chỉ cần trên người cô còn chảy dòng máu của ông ta, cô liền có quyền đi tranh thủ quyền lợi." Lãnh Tiêu nhìn không quen khí thế mềm yếu của cô.
Trong suy nghĩ của hắn từ trước đến nay phàm là chuyện hắn muốn, thứ nên thuộc về hắn hắn đều đi tranh đi đoạt, Đỗ Băng Nhi ủy khuất căn bản là hành động chèn nhát lấy cớ.
"Tranh thủ cái gì?" Đỗ gia căn bản không tha cho cô cô còn có thể tranh thủ cái gì?
Lời của Lãnh Tiêu làm cho cô bị mê hoặc khó có thể lý giải.
"Điều này là dựa vào bản thân mình suy nghĩ." Đơn giản và ngu dốt là bất lợi lớn nhất.
"Tôi không rõ ý của anh." Băng Nhi hoang mang lắc đầu.
"Qua một thời gian cô sẽ hiểu" Khóe miệng Lãnh Tiêu chứa đựng một vòng tàn ngược quang mang kỳ lạ, giờ khắc này hắn có chút muốn biết chú thỏ nhỏ đơn thuần một khi thay đổi tính tình sẽ làm thế nào để phản công trở lại.
"Tôi ....." Đang lúc Băng Nhi muốn hỏi lại cho rõ thì lúc này mới ý thức được anh ta đã đứng ở trước mặt cô rồi, gần đến cô có thể ngửi được mùi nước hoa trên cơ thể anh ta truyền đến.
Nhìn Lãnh Tiêu từ khoảng cách gần như vậy, Băng Nhi mới giật mình phát hiện ra bề ngoài anh tuấn của anh ta quả thực hoàn mỹ không thể soi mói.
Dáng người thon dài cao ngất phát ra khí thế nhiếp người, khuôn mặt tuấn mỹ khảm hé ra đôi môi mỏng gợi cảm cùng mũi cao thẳng tấp.
Nhưng điều duy nhất khiến Băng Nhi khó có thể dời tầm mắt chính là đôi mắt của hắn, đôi mắt hệt như hổ phách ánh sáng nhạt xuyên qua đẹp mê người nhìn chằm chằm đôi mắt hắn cơ hồ ngay cả linh hồn đều bị nhiếp tuyết xấu hổ.
Lại nữa rồi, lòng của cô lại bắt đầu thình thịch đập loạn không giải thích được.
"Chó vật dám uống đồ của nhà người ta quy củ đều đã quên sao? Đến đây!" Đột nhiên xuất hiện trách cứ như là vùng địa cực Hàn Phong làm người không rét mà run đồng thời cũng cắt đứt Băng Nhi xuất thần ngóng nhìn.
"Ô ô ô" Mal tế tư khuyển phát ra tiếng kêu sợ hãi lách mình chạy vội tới bên người Băng Nhi.
"Ách, Lãnh thiếu gia xin anh đừng dữ với Tiểu Bạch" Mắt thấy Tiểu Bạch tại Lãnh Tiêu quát run rẩy co lại trốn đến chân của mình Băng Nhi lập trường bạc nhược yếu kém tối nghĩa mở miệng cầu tình.
"Tôi quản giáo chó của nhà của tôi liên quan gì tới cô?" Lãnh Tiêu xem ra gương mặt tuấn mỹ chính tà khó phân biệt.
"Tiểu Bạch là bạn tốt của tôi." Cô cố lấy dũng khí đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
"Nó là chó của anhà tôi chẳng lẽ tôi quản thúc sủng vật nhà mình còn phải hỏi qua ý kiến của cô sao? Lãnh Tiêu nhíu mày trừng thấy tiểu cô nương này dám can đảm nhìn thẳng hắn.
Từ trước đến nay người bên ngoài vừa thấy được thần sắc lạnh lùng của chắn sẽ sợ tới mức liên tiếp phát run, chỉ có cô không sợ hắn.
"Tôi ... tôi không có ý đó nhưng mà Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nó hiện tại không chịu nổi dọa ... Khẩu khí nói chuyện của anh ... có thể đừng dữ như vậy không ... " Tuy hai tay toát mồ hôi lạnh Băng Nhi vẫn không chịu buông tha quyết tâm bảo vệ cho Tiểu Bạch.
"Tôi dữ hay không liên quan gì tới cô, cô cần gì lắm miệng" Thân hình thon dài kiện tráng của Lãnh Tiêu nhanh như báo ra tay nắm lên chú chó nhỏ đang tránh né hắn, đang tính toán trở về trừng trị một phen.
"Tiểu Bạch! Lãnh thiếu gia xin anh mau buông tay đừng dùng sức bắt nó!" Hoảng sợ khi thấy Tiểu Bạch bị Lãnh Tiêu cao cao mang theo, Lý trí Băng Nhi hoàn toàn biến mất, cô xông lên phía trước phấn đấu quên mình, đối với hắn khi dễ Tiểu Bạch loạn đã một trận.
Đối mặt Băng Nhi công kích căn bản không đau nhức không ngứa lãnh Tiêu không nhúc nhích, tùy ý cô vô lực nắm tay càng không ngừng rơi xuống, ánh mắt vốn không gợn sóng trong chớp mắt hiện lên một tia tán thưởng.
"Lá gan của cô không nhỏ!" Cho đến thế công của Băng Nhi giảm bớt Lãnh Tiêu nắm lấy cổ tay bé xíu của cô chỉ cần hắn dùng sức gập lại sẽ gãy.
"Tôi ... thực xin lỗi, Lãnh thiếu gia xin anh đừng tức giận, xin anh có gì từ từ nói Tiểu Bạch nó sẽ ngoan ngoãn theo anh trở về." Tiếp thu được Tiểu Bạch phát ra ánh mắt cầu cứu lúc này Băng Nhi mới ý thức được mình mới vừa làm gì.
Cô rõ ràng động thủ đánh người hơn là lại là Lãnh thiếu gia cao cao tại thượng!
"Nó là chó nhà tôi vốn nên nghe lời của tôi!" Thử hỏi có chủ nhân nào nhìn thấy vật cưng nhà mình được người khác ôm vào trong ngực mà cao hứng? Cho dù bọn họ nhiều năm không ở nhà thân là vật cưng không nên có hai lòng.
"Nhưng Tiểu Bạch nó ... nó mang thai đối với nó không thể quá thô lỗ" gom góp toàn bộ dũng khí trong nội tâm, Băng Nhi không sợ ánh mắt sắc bén của Lãnh Tiêu lại lần nữa vì Tiểu Bạch xin tha.
"Nó mang thai?! Thế nào cũng là loại chó hoang!" Lãnh Tiêu nộ khí trùng thiên lực tay không tự chủ tăng thêm, Tiểu Bạch đau đến buồn bã không ngừng.
"Không, không phải chó hoang. Thực xin lỗi, làm cho Tiểu Bạch mang thai chính là Tiểu Hắc nhà tôi" Băng Nhi hốc mắt phiếm hồng lo lắng tranh thủ thời gian giải thích.
"Hừ, thì ra là Tiểu Hắc coi như nó lợi hại!" Biết không phải là chó hoang bên ngoài làm cho nhà mình vật cưng mang thai, Lãnh Tiêu rốt cục chịu thả chú chó nhỏ trong tay ra.
Băng Nhi duỗi tay tranh thủ thời gian ôm lấy Tiểu Bạch, trấn an thân thể nho nhỏ của nó bất an run rẩy.
"Biết là Tiểu Hắc vậy anh cũng không cần tức giận Tiểu Bạch a!" Cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Tiêu cảm kích.
"Ai nói, không có sự đồng ý của chủ nhân liền vụng trộm trái cấm, nên phạt!" Chứa đựng một tà nịnh cười, hắn hết lần này tới lần khác không cho cô nhanh như vậy liền phóng hạ trong lòng lo lắng.
"Anh...anh muốn phạt Tiểu Bạch?" Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch một mảng.
"Đó là đương nhiên, nó nếu là vật cưng do nhà tôi nuôi dưỡng đương nhiên phải tuân thủ theo quy củ của nhà tôi." Thần sắc cô bối rối làm cho hắn cao hứng, một cỗ hào hứng trêu cợt cô.
"Nhưng mà tôi nghe mẹ anh nói. Thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, tôi nghe nói Lãnh phu nhân và phu nhân nhà tôi vốn có ý định cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lai giống, như vậy Tiểu Bạch cũng không tính là phạm sai làm lớn a!" Cô nhớ rõ từng nghe đầu bếp Đỗ gia đề cập nữ chủ nhân cố ý mượn từ tiểu Cẩu đám hỏi lai giống đến xúc tiến quan hệ hai nhà.
"Sự kiện đó còn chưa được cho phép" Lãnh Tiêu trả lời như là một chậu nước lạnh hung hăng giội tắt ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong lòng Băng Nhi.
"Nhưng mà ..." Trong đầu Băng Nhi một đoàn hỗn loạn lo lắng suy tư làm thế nào mới có thể để cho Lãnh thiếu gia bớt giận.
Lãnh Tiêu mày phong nhảy lên khéo miệng ranh mãnh giơ lên, ánh mắt sắc bén như mũi dao không lưu lại dấu vết đánh giá Băng Nhi.
Tóc cô ngắn chạm vai chải chỉnh tề ở sau tai, chân mày nhỏ nhắn cong cong tôn lên đôi mắt long lanh, phía dưới là lông mi dày vểnh lên như cánh quạt che lắp, dưới sống mũi khéo léo là môi trái tim cực kỳ giống một trái cà chua đỏ bọc đường ngọt, tổ hợp mặt hình trái xoan xem ra thật mát mẻ ngọt ngào, thân thể mặc dù hơi gầy yếu nhưng chỗ nên trổ mã cũng thật linh lung hấp dẫn.
Trong nháy mắt một cái ý nghĩ tà ác nảy sinh trong đầu hắn
"Muốn tôi không phạt Tiểu Bạch cũng được, bất quá tôi có một điều kiện." chăm chú dò xét ánh mắt cô Lãnh Tiêu nhẹ nhàng mở miệng.
"Điều kiện gì?! Lãnh thiếu gia anh cứ việc nói, chỉ cần có thể tôi đều đáp ứng anh" Vì Tiểu Bạch, Băng Nhi nói điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng Lãnh Tiêu.
"Mặc kệ điều kiện gì sao?" Hắn nở một nụ cười gian trá.
"Ừ, chỉ cần anh không dữ với Tiểu Bạch mặc kệ aanh muốn tôi làm cái gì tôi đều đáp ứng anh" Đôi đồng tử của Băng Nhi chiếu lấp lánh chờ đợi xem hắn như thiên thần cao quý.
"Phải không? Nếu như tôi nói muốn cô thay thế Tiểu Bạch làm vật cưng của tôi?" Nuôi chó có cái gì kỳ lạ quý hiếm, nuôi mọi tiểu ái nô mọi sự đều nghe lời không phải càng thú vị hơn sao.
"Tôi? Anh muốn ta làm ... làm vật cưng của anh?" Lông mày Băng Nhi nhẹ chau lại kinh ngạc không ngậm miệng được.
Ý của Lãnh thiếu gia là muốn cô làm người hầu của hắn sao?
"Không sai! Tôi thậm chí có thể cho cô Tiểu Bạch. Bất quá, cô phải trở thành vật vật chuyên chú của tôi, mặc tôi phân công." Lãnh Tiêu lại thêm chút ít mồi hấp dẫn Băng Nhi rơi vào cạm bẫy.
Vừa nghĩ tới Lãnh Tiêu muốn đem Tiểu Bạch cho cô, Băng Nhi không cần suy nghĩ liền bất cứ giá nào đáp ứng.
"Được, tôi đáp dứng anh" Hắn muốn đem Tiểu Bạch cho cô a! Băng Nhi hưng phấn mà gật đầu đáp ứng.
Đây quả thực là kinh hỉ từ trên trời rơi xuống, có thể có được Tiểu Bạch đối với cô mà nói giống như là ở trên đời này có thêm một người thân, cô cao hứng căn bản vô tâm nghĩ lại làm vật cưng của Lãnh Tiêu là chuyện thái quá cỡ nào.
"Đáp ứng như vậy dứt khoát, cô không sợ hối hận?" Khóe miệng chứa đựng cười đắc ý ngấn, đáy mắt thâm thúy chứa đầy nan giải quang mang.
"Sẽ không, tôi tuyệt sẽ không hối hận, bất quá tôi không thể đem Tiểu Bạch về Đỗ gia Phu nhân và tiểu thư sẽ tức giận" Tâm tình hưng phấn hơi thối Băng Nhi lúc này mới nhớ tới vấn đề tthật sự.
Tại Đỗ gia, cô căn bản cũng không có quyền lợi có thể nuôi vật cưng. Tuy cô cũng là con gái của Đỗ Phong Thần, Lệ Nhi có thể nuôi bất luận vật cưng gì cô ấy muốn nhưng cô không thể.
Lệ Nhi là tiểu thư, mà cô nếu không mang họ Đỗ, cô cũng chỉ mang thân phận con riêng.
"Vậy đơn giản, Tiểu Bạch vẫn ở nhà tôi, cô tùy cthời cũng có thể đến gặp nó dẫn nó đi chơi" Lãnh Tiêu thật là rộng rãi, dù sao con Mal tế tư khuyển này chẳng qua là công cụ hắn dùng đến câu một vật cưng khác.
"Thật vậy chăng?! anh nói đều là thật sao?" Băng Nhi vừa mừng vừa lo một đôi mắt mở vừa sáng vừa tròn.
"Đương nhiên." Hắn thoải mái đáp cứng.
"Được, tôi nguyện ý làm vật cưng của danh, nghe aanh phân công." Gặp phân cười đến rất là thân mật lập tức Băng Nhi rốt cuộc vô tâm rất muốn liền liên thanh đáp ứng, trong nội tâm thì đơn thuần cho rằng Lãnh Tiêu bất quá là muốn cô hầu hạ hắn như hầu hạ Lệ nhi.
"Như vậy từ nay về sau chỉ cần là tôi ra lệnh cô đều phải làm theo, ngay cả một tia do dự cũng không thể có, nếu không tôi liền đem Tiểu Bạch nhốt ở trong lồng không bao giờ cho nó ra cửa một bước nữa" Lãnh Tiêu giảo hoạt đem những lời cay độc nói trước.
"Tôi đáp ứng, nhất định đều chiếu theo mệnh lệnh của anh làm, chỉ cần anh đừng đem Tiểu Bạch giam giữ để tôi có thể thường gặp nó, mặc kệ anh nói cái gì tôi đều nhất định tuân theo công việc." Băng Nhi ôm sát Tiểu Bạch, chính miệng cam đoan.
"A, đây là cô chính miệng đáp ứng tôi" Con mồi dĩ nhiên cắn câu xem ra thời gian định cư sẽ không quá nhàm chán.
"Ừ." Băng Nhi cười híp mắt, cúi đầu hôn hít lấy Tiểu Bạch từ nay về sau hoàn toàn thuộc về cô.
Đối với Băng Nhi mà nói thời gian sáng sớm trước khi Đỗ Lệ Nhi ra cửa đến trường là khoảng thời gian thống khổ.
Cô phải tại trước lúc Đỗ Lệ Nhi rời giường đến trong phòng cô ta chờ đợi, nghe theo từng cái chỉ thị và phục tùng mỗi một đạo mệnh lệnh của cô ta.
Sau khi Đỗ Lệ Nhi lên cao trung, Băng Nhi không mảy may giảm bớt.
Đỗ Lệ Nhi tối hôm qua chơi đến rạng sáng hai giờ mới trở về, giờ phút này vẫn co rút trong chăn lông ấm áp, nhắm mắt làm xuân thu đại đầu mộng của cô, không có
/16
|