Vạn Ngô Chi Linh

Chương 17 - Chương 17

/121


Phong lang chiến bại nằm trên đất thở hổn hển, chân phải phía sau vặn vẹo kỳ dị, hai chân trước cũng một mảnh máu chảy đầm đìa, nó vô pháp nhúc nhích, cho dù bị phong lang thắng lợi khiêu khích, nó cũng chỉ có thể thở phì phò trừng mắt nhìn. Phong lang thắng lợi một ngụm nuốt vào ma hạch, dẫm bước tiến thắng lợi, dự định đem đồng bạn chiến bại kéo về.

Ai biết vừa tới cạnh đồng bạn nằm trên đất, đang định cúi đầu há mồm cắn đồng bạn, đầu đột nhiên hiện một trận hoảng hốt, phần gáy của đồng bạn cư nhiên sản sinh bóng chồng, vẫy vẫy đầu, lại cúi đầu, thân thể đã ngã gục, lâm vào ngủ say.

Linh cùng Lỗ Tu không chần chờ, lập tức hành động, không cho phong lang thụ thương có thời gian hô hào đồng bạn, hai người mỗi người cầm một ma lao, tới cạnh phong lang, ngâm đọc chú ngữ, ma lao lập tức phát sinh một chùm sáng màu trắng, chiếu tới phong lang, chốc lát, hai phong lang bị Linh cùng Lỗ Tu thu vào ma lao. Linh rất nhanh trong không khí tung một nắm dược phấn, che đi mùi bọn họ, sau đó hướng nơi đội viên mạo hiểm tiểu đội tụ tập. Bọn họ không đi xem phong lang kia có thể bị bẩy rập khổn trụ hay không, thứ nhất, bọn họ không xác định nó đúng hay không bị nhốt, thứ hai, ở đây cách đại bản doanh của phong lang rất gần, bọn họ mạo hiểm không dậy nổi.

Sau khi cùng nhóm đội viên tụ tập, mấy đội viên đều triệu hồi phi hành ma thú, đoàn người rất nhanh ly khai Tử Vong Sâm Lâm, tuy vừa nãy đã tiêu trừ mùi, nhưng còn trong rừng một khắc tức là còn nguy hiểm một khắc, cho nên bọn họ một điểm không lơ là, dọc theo đường lui chuẩn bị tốt, tránh đi tất cả ma thú, hướng bên ngoài khu rừng hăng hái chạy. Tuy đường vòng tốn hao càng nhiều thời gian, thế nhưng nhóm đội viên đại bộ phận bị thương, hơn nữa, bọn họ bắt được phong lang, nếu như trong tranh đấu để phong lang chạy trốn hoặc trong hỗn loạn đem ma lao vứt bỏ, vậy cái được không bù nổi cái mất. Nhóm đội viên cũng không nguyện mạo hiểm, cẩn thận vi thượng là hiện tại mục đích duy nhất của bọn họ.

Linh vừa cùng nhóm đội viên hội tụ, liền lo lắng nên ly khai hay tiếp tục ở trong rừng? Không thể phủ nhận, nếu như tiếp tục lịch lãm trong rừng, cùng ma thú đối chiến, có thể đối ma lực tăng trưởng không thiếu chỗ tốt, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cũng như kinh nghiệm giới hạn cùng ma thú đối chiến. Thế nhưng, nếu như tới thế giới nhân loại, nếu như cùng nhân loại ma pháp sư đối chiến? Nội tâm Linh đối thế giới nhân loại tựa hồ có cực độ khát vọng, y muốn biết thế giới này rốt cuộc là dạng gì, muốn biết ma pháp sư của bọn họ là thế nào, muốn biết, bọn họ cùng chính mình, cùng người một thế giới khác, có gì bất đồng!

Cuối cùng, Linh vẫn đi theo đám người Lỗ Tu ly khai Tử Vong Sâm Lâm, trải qua gần hai giờ cấp tốc phi hành, bọn họ rốt cục ly khai Tử Vong Sâm Lâm. Sau đó mã bất đình đề cưỡi phương tiện giao thông hoàng lư xa chuyên dụng trong thành, chạy đến nơi ước định.

Lúc này, thái dương sắp bao phủ trên đường chân trời!



Ngọc Lâm trấn, Lão Quỷ tửu quán.

Trong tửu quán tụ tập rất nhiều mạo hiểm giả, ầm ĩ lại hỗn loạn, tiếng đánh bạc, tiếng mời rượu, tiếng mắng chửi, tiếng chơi đùa, đủ loại thanh âm hỗn hợp một chỗ, khiến kẻ khác từ đáy lòng cảm thấy khó chịu. Linh nhìn tửu quán hỗn loạn bất kham, lông mày hơi nhăn, không biết những người khác là từ lâu tập mãi thành thói quen hay là thích hoàn cảnh như vậy, chí ít nhóm đội viên của Liệp Ưng mạo hiểm tiểu đội không lộ biểu tình chán ghét, kinh ngạc cùng nhẫn nại. Thế nhưng Linh không thói quen, sinh mệnh một năm y tại thế giới này, bao hàm đời trước hai mươi bốn năm, ngoại trừ khi còn bé huấn luyện cùng một đám tiểu hài tử, y tới giờ đều thích hoàn cảnh thanh tĩnh. Cho dù sau khi lớn ra ngoài làm nhiệm vụ, y cũng không đi những nơi thanh sắc tràng hợp, chưa bao giờ đi, bởi vì y không thích.

Mặc dù bên trong tửu quán thoạt nhìn chướng khí mù mịt, nhưng Linh vẫn theo sau Lỗ Tu. Đám người Lỗ Tu vừa vào tửu quán, đám mạo hiểm giả vừa nãy còn ầm ĩ bất kham lập tức an tĩnh, bọn họ trừng mắt, có mắt mang kinh ngạc, có mắt mang trào phúng, có mắt mang khinh bỉ, còn có mắt mang lo lắng nhìn đám người chậm rãi bước vào.

Mắt mang trào phúng cùng khinh bỉ thấy nhóm đội viên xiêm y bất chỉnh, trên người vết thương băng bó bạch bố không nhịn được hừ lạnh; mắt mang lo lắng nhìn tình huống như vậy càng thêm lo lắng không yên, mà mắt mang kinh ngạc phảng phất thấy bọn họ là một chuyện cỡ nào bất khả tư nghị, đúng vậy! Một đội ngũ thực lực như vậy, đi vào khu vực giữa Tử Vong Sâm Lâm hai ngày một đêm, hơn nữa Ác Lang tiểu đội phía sau làm chuyện xấu, cư nhiên không toàn quân bị diệt, thực rất khiến kẻ khác kinh ngạc. Mặc kệ thế nào, mặc kệ là loại nhãn thần nào, đều là nhất phó phảng phất biết trước hạ tràng của Liệp Ưng mạo hiểm tiểu đội là bi kịch.

Mọi người của Liệp Ưng tiểu đội sắc mặt bất biến, đề khí mười phần hướng quầy rượu tửu quán, nơi đó, Ác Lang mạo hiểm tiểu đội đang mắt mang khinh miệt nhìn bọn họ, mọi người của Liệp Ưng tiểu đội tuy rất chán ghét đám đội viên của Ác Lang tiểu đội lộ nhất phó sắc mặt lệnh người tác ác, thế nhưng xét thấy hai con bài chưa lật, hai tứ cấp phong lang, tự tin tràn đầy chờ một khắc biểu tình bọn chúng tan biến! Hừ, đợi lát nữa bọn chúng không còn cơ hội lộ biểu tình ác tâm như vậy, quên đi, chúng ta để cho bọn chúng biểu diễn lần cuối, đội viên Liệp Ưng tiểu đội cho nhau nhãn thần thoải mái.

Đám người Liệp Ưng tiểu đội vừa đến quầy rượu, Ác Lang tiểu đội liền đi ra một người, vẻ mặt khinh thị nhìn Lỗ Tu đi trước, kêu gào nói: “Thế nào đều biến thành bộ dáng này, lúc xuất phát không phải nhân mô cẩu dạng, ừ? Đều là vẻ mặt muốn lên đoạn đầu đài, thế nào, làm tốt chuẩn bị nhận lấy cái chết?”

“Bằng không như vậy, nếu như hiện các ngươi chịu thua, quỳ xuống cho lão tử cầu tình, ta có thể lo lắng không truy cứu, đúng không, các huynh đệ!”

“Đúng!” Mọi người phụ họa. Linh ngẩng đầu nhìn nam tử cao cao gầy sấu, mặt nhọn tai khỉ, suy đoán hắn đúng hay không đội trưởng Ác Lang của Ác Lang mạo hiểm đội.

Lỗ Tu nghe xong Ác Lang khiêu khích, không có bất luận nổi giận, trái lại vẻ mặt lãnh tĩnh tự nhiên hồi phúng: “Ác Lang, ngoại trừ nói xằng nói bậy, chỉ nói không làm, ỷ thế hiếp người, ngươi có thể làm gì?”

Ác Lang nghe xong lời Lỗ Tu, sắc mặt vốn định tức giận tận trời nháy mắt chuyển biến, khinh bỉ nói: “Lỗ tu, ngươi vẫn thích hành động theo cảm tình, tự tôn cùng vân vân không có gì quan hệ, ngươi xem, ngươi phía sau còn nhiều đội viên như vậy, ngươi không vì bọn họ ngẫm lại sao? Nên ngoan ngoãn quỳ xuống cầu lão tử mới thực tế!”

“Bớt sàm ngôn đi, đem tứ cấp phong lang các ngươi bắt được lấy ra!” Huệ Mỹ đứng sau Lỗ Tu tiến lên một bước, nói.

“Yêu, nguyên lai là mỹ nhân, ha ha! Lỗ Tu, chúng ta nói trước, nếu như ngươi chịu thua những người khác ta có thể buông tha, mỹ nhân này ta nhưng không được, ta chưa từng thượng nữ nhân xinh đẹp như vậy!”

“Ngươi!” Huệ Mỹ khí phẫn, bị vũ nhục như vậy không phải lần đầu, thế nhưng mỗi lần nghe bản thân vẫn không thể nhịn được phẫn nộ, đội viên phía sau đều là vẻ mặt tức giận, chỉ bằng ngươi, cũng xứng!

Linh đứng một bên nhìn tất cả, có thể bởi y đời trước làm sát thủ, phong cách làm việc của y đều yêu cầu nhanh, ác, chuẩn, đến tận bây giờ không có dư thừa thời gian cho y nói chuyện, cho nên khi y nghe những lời khiêu khích buồn chán như vậy, y chỉ có hai suy nghĩ, một là Ác Lang rất thích lãng phí thời gian nói lời lời vô ích, hai là Ác Lang nói rất thấp kém.

Lỗ tu không tiếp tục cùng đám người Ác Lang nhiều lời, từ không gian giới chỉ móc ra ma lao trực tiếp đặt trước mặt bọn họ, cái này, ánh mắt khinh thị của đám người Ác Lang mạo hiểm đội nháy mắt ngây người, đều đình chỉ châm chọc, há to miệng, không thể nào, không có khả năng, lẽ nào Liệp Ưng mạo hiểm tiểu đội thực sự bắt được tứ cấp phong lang??

Ma lao không những đem ma lực của ma thú khống chế ở giá trị thấp nhất, còn mang sinh mệnh không gian, cho nên, ma lao chứa ma thú có thể bỏ vào không gian giới chỉ bình thường chính là loại không gian giới chỉ không có sinh mệnh không gian.

Lỗ Tu nhìn biểu tình không tin của đám người Ác Lang, vẻ mặt tự tin nói: “Không tin? Ngươi có thể tới gần nhìn!”

Bước tiến vốn bước ra của Ác Lang thu lại, tựa hồ nghĩ chính mình kiểm tra không quá thỏa đáng, đối phó đội trưởng nói: “Đi xem!”

Phó đội trưởng Ác Lang mạo hiểm đội tiến lên kiểm tra một phen, ánh mắt vốn khinh thị cùng khinh bỉ biến thành thấp thỏm lo âu, hình như, bên trong thật là tứ cấp phong lang! Làm sao bây giờ, nếu như bọn họ thua, mạo hiểm đội phải giải tán, vậy, những người trước đây bọn họ cậy thế khi dễ nhất định khi dễ trở lại, bọn họ, nên làm gì bây giờ?

Phó đội trưởng hé gương mặt thống khổ, trở lại đội ngũ, nhìn đội trưởng, gian nan nói: “Đội trưởng, thật là tứ cấp phong lang!”

Tiếng nói vừa dứt, tửu quán như mặt nước sôi trào nổi lên bọt khí: “Cái gì, thật là tứ cấp phong lang?”

“Thế nào khả năng? Một cái thái điểu trung cấp ma pháp sư vừa tấn cấp, mười mấy cái sơ cấp ma pháp sư có thể bắt được tứ cấp ma thú?”

“Trời ạ, ta đời này chưa thấy qua ma thú ngoài tam cấp, không nghĩ tới, thực sự có thể ở đây thấy được tứ cấp ma thú, vốn tưởng chỉ có thể đợi Ác Lang mạo hiểm đội lấy ra mới có cơ hội, không nghĩ tới, Liệp Ưng mạo hiểm đội cũng bắt được một con!”

“Liệp Ưng mạo hiểm đội đi vận cứt chó gì, nên sẽ không gặp phải phong lang thụ thương?” … Các thanh âm nghi vấn, suy đoán ùn ùn dựng lên, nhưng không cải biến được chuyện thực Liệp Ưng mạo hiểm đội xác thực lấy ra tứ cấp phong lang.

Ác Lang vừa nghe phó đội trưởng nói, cũng biết Liệp Ưng mạo hiểm đội xác thực bắt được một đầu tứ cấp phong lang, hắn chỉ có thể không cam lòng đem tứ cấp phong lang bản thân từ lâu chuẩn bị tốt lấy ra, thế nhưng, cứ như vậy, sẽ không thắng bại. Ác lang nhìn Huệ Mỹ phía đối diện, không cam lòng thịt đến miệng như thế bay, nên làm gì bây giờ?

Đột nhiên, Ác Lang nhìn Huệ Mỹ phía đối diện, hắc hắc cười ra tiếng, hắn nghĩ đến biện pháp! Hắn cười không hảo ý nhìn Lỗ Tu, nói: “Lỗ Tu, hai đội chúng ta đều bắt được tứ cấp phong lang, chúng ta ngang bằng, khiêu chiến thư ngươi hạ cũng mất hiệu lực, ngươi không cam lòng, đúng không! Ta bên này có một kiến nghị, có thể để song phương chúng ta phân ra thắng bại, thế nào?”

Mặc dù không biết Liệp Ưng là thế nào bắt được tứ cấp phong lang, thế nhưng theo hắn biết, người bọn họ phái đi dẫn dắt ma nghĩ là buổi chiều tam giờ mới về, khi đó Liệp Ưng xác định không bắt được phong lang, như vậy, nếu như dùng thời gian quyết định thắng bại, đó chính là hắn thắng.

Linh tuy không biết Ác Lang chuẩn bị đưa ra kiến nghị gì, bất quá vừa nhìn không phải chuyện tốt, hắn cho Liệp Ưng bên này không đường lui! Thanh âm thiếu niên thanh thúy vang lên: “Không cần kiến nghị tốt của Ác Lang đội trưởng, chúng ta tự có biện pháp phân ra thắng bại!”

/121

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status