Lôi Liệt quay đầu nhìn về phía nàng,khóe miệng gợi lên sự khinh miệt,uy hiếp hắn,tốt lắm, “Tiêu Thanh Hàn hắn đến đây thì càng tốt,chỉ cần hắn dám đến,hắn sẽ không thể sống mà rời đi Nhan quốc”.Sau đó hắn xoay người cực nhanh,đá văng cửa bước ra ngoài.
Tâm Đỗ Thiên Lan hoàn toàn vỡ thành từng mảnh từng mảnh,nàng dùng khăn che đầu,tiếng khóc bị đè nén không ngừng truyền ra.
Một ngày một đêm,đã trôi qua,cùng thời gian,địa phương khác,một bóng trắng thanh lãnh đứng dưới ánh trăng,bên cạnh hắn cũng đi theo một con Lang vương màu trắng.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về ánh trăng trên cao,trăng khuyết,sẽ dần dần tròn,ở phía đông,ngôi sao nhỏ bên cạnh sao bản mạng của hắn hình như có chuyện gì,ánh sáng yếu dần như sắp tắt.
Nam tử y phục thanh tuyệt,mái tóc như tuyết dưới ánh trăng chiếu lên một mảnh quang mang lạnh lẽo.Hắn đứng một mình dưới ánh trăng,cô đơn như vậy,làm cho người ta khó có thể tiếp cận.Mà lang vương đang ngoan ngoãn cọ cọ chân hắn,giống như đang an ủi hắn,vạt áo trắng tung bay,trong mắt nam tử hiện lên một chút thâm trầm đau lòng.
Một tiếng bước chân,theo gió mà đến.
“Quốc sư”.Minh Phong đề khí một chút bay tới trước mặt hắn.
“Có tin tức không?”.Thanh âm Tiêu Thanh hàn nghe không ra vui buồn,nhưng lại thấy một chút lãnh ý.
“Ân”.Minh Phong trầm giọng trả lời, “Thân phận của nhóm tử sĩ này đại khái đã rõ ràng,bọn họ là người Nhan quốc”.
“Nhan quốc?” Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Thanh Hàn hiện lên một tầng băng,lại hiện xẹt qua một vệt quang mang màu đỏ,ma khí bị kích phát.
Tâm Minh Phong đột nhiên nhảy dựng,sát khí thật mạnh.“Đúng vậy,ta đã muốn dùng phi cáp trong truyền thuyết đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho sư đệ của ta là Viêm Huyên,lấy nhân mạch cùng năng lực của hắn,nhất định rất nhanh sẽ có tin tức tốt”.
Ánh trăng chiếu sáng toàn thân nam tử,như khoác cho hắn một tầng ánh sáng thánh khiết,trắng hơn cả tuyết,ngân phát như sương,lãnh đến cực điểm.
Hắn nhìn về phía Minh Phong,ngẩng đầu,mở miệng nói: “Chúng ta đi Nhan quốc”.
“Là”.Minh Phong trả lời vang dội.
Lang Vương cắn vạt áo của Tiêu Thanh Hàn,bảo thạch trên trán dưới ánh trăng phát ra một tầng ánh sáng trong suốt.Tiêu Thanh Hàn vỗ vỗ lưng nó,Lang Vương nức nở một tiếng,làm cho người ta nghe lòng vô cùng chua xót.
“Nguyệt,ngươi đang lo lắng cho nàng đi ?”Tiêu Thanh Hàn thấp giọng nói,con ngươi tràn ngập khó nén đau lòng.
Trong Hoàng cung Nhan quốc,Viêm Huyên mặc một bộ áo dài nguyệt sắc,lúc này hắn một tay cầm quạt,trên mặt không có sự háo sắc thường ngày,bước nhanh hướng ngự thư phòng đi đến.Hắn không ngừng âm thầm nói thầm,tại sao lại có loại sự tình như vậy phát sinh,là ai lá gan lớn như vậy,dám đem phu nhân Quốc sư bắt đi,Tiêu Thanh Hàn kia là người bình thường có thể động đến sao ?Tất nhiên là không phải,ai cũng không thể trêu vào.Hắn nhưng là trăm năm ma tinh,động không được,trêu vào hắn,hắn có thể lật ngược khiến thiên hạ náo loạn không yên.
“Phịch”một tiếng,hắn đi quá mức vội vàng,căn bản không có chú ý đường đi,va vào chạm vào người đang đi từ phía trước tới,một chậu nước đổ ập lên đầu hắn,khiến cho người hắn ướt đẫm toàn bộ.
Nước lạnh như băng.làm cho hắn nhịn không được đánh rùng mình một cái,chết tiệt,là ai.
“Là tên hỗn đản nào?”Hắn gầm nhẹ,giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.Quần áo của hắn,làm cho hắn làm sao đi gặp người khác được.
“Chính là một chậu nước,lại không chết người được,một đại nam nhân còn sợ một chậu nước hay sao?”Một giọng nữ có chút lạnh lung truyền vào trong tai hắn.Làm cho cơn tức của hắn bốc lên không ngừng.
Hắn lau nước trên mặt,nhìn đứng trước mặt mình nữ tử trông giống như một cung nữ,thanh âm lạnh như băng, “Là ngươi ?”
“Là ta,ta tên là Dịch Yên nếu công tử muốn báo thù,cứ việc tới tìm ta”.Khuôn mặt của nàng nhỏ nhắn,mặt không chút biểu tình,nhưng lại vô cùng dễ nhìn.Vàng trán trơn bóng,mi hơi cong cong,bờ môi hồng nhuận,đặc biệt là đôi mắt,như hắc ngọc tuyệt đẹp.
“Xú (xấu) nữ nhân” Viêm Huyên tức giận kêu to,bị những lời trách móc của nàng khiến cho giận sôi lên,hoàn toàn không còn một chút phong độ nào.Nếu để cho người khác nhìn đến vẫn lấy phong lưu tuấn tú Xuất Vân công tử có bộ dáng này,sẽ khiến người ta kinh ngạc rớt cằm.
“Xú (xấu) nam nhân”Nữ tử kêu Dịch Yên không chút khách khí nào mắng lại hắn.
Tâm Đỗ Thiên Lan hoàn toàn vỡ thành từng mảnh từng mảnh,nàng dùng khăn che đầu,tiếng khóc bị đè nén không ngừng truyền ra.
Một ngày một đêm,đã trôi qua,cùng thời gian,địa phương khác,một bóng trắng thanh lãnh đứng dưới ánh trăng,bên cạnh hắn cũng đi theo một con Lang vương màu trắng.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về ánh trăng trên cao,trăng khuyết,sẽ dần dần tròn,ở phía đông,ngôi sao nhỏ bên cạnh sao bản mạng của hắn hình như có chuyện gì,ánh sáng yếu dần như sắp tắt.
Nam tử y phục thanh tuyệt,mái tóc như tuyết dưới ánh trăng chiếu lên một mảnh quang mang lạnh lẽo.Hắn đứng một mình dưới ánh trăng,cô đơn như vậy,làm cho người ta khó có thể tiếp cận.Mà lang vương đang ngoan ngoãn cọ cọ chân hắn,giống như đang an ủi hắn,vạt áo trắng tung bay,trong mắt nam tử hiện lên một chút thâm trầm đau lòng.
Một tiếng bước chân,theo gió mà đến.
“Quốc sư”.Minh Phong đề khí một chút bay tới trước mặt hắn.
“Có tin tức không?”.Thanh âm Tiêu Thanh hàn nghe không ra vui buồn,nhưng lại thấy một chút lãnh ý.
“Ân”.Minh Phong trầm giọng trả lời, “Thân phận của nhóm tử sĩ này đại khái đã rõ ràng,bọn họ là người Nhan quốc”.
“Nhan quốc?” Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Thanh Hàn hiện lên một tầng băng,lại hiện xẹt qua một vệt quang mang màu đỏ,ma khí bị kích phát.
Tâm Minh Phong đột nhiên nhảy dựng,sát khí thật mạnh.“Đúng vậy,ta đã muốn dùng phi cáp trong truyền thuyết đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho sư đệ của ta là Viêm Huyên,lấy nhân mạch cùng năng lực của hắn,nhất định rất nhanh sẽ có tin tức tốt”.
Ánh trăng chiếu sáng toàn thân nam tử,như khoác cho hắn một tầng ánh sáng thánh khiết,trắng hơn cả tuyết,ngân phát như sương,lãnh đến cực điểm.
Hắn nhìn về phía Minh Phong,ngẩng đầu,mở miệng nói: “Chúng ta đi Nhan quốc”.
“Là”.Minh Phong trả lời vang dội.
Lang Vương cắn vạt áo của Tiêu Thanh Hàn,bảo thạch trên trán dưới ánh trăng phát ra một tầng ánh sáng trong suốt.Tiêu Thanh Hàn vỗ vỗ lưng nó,Lang Vương nức nở một tiếng,làm cho người ta nghe lòng vô cùng chua xót.
“Nguyệt,ngươi đang lo lắng cho nàng đi ?”Tiêu Thanh Hàn thấp giọng nói,con ngươi tràn ngập khó nén đau lòng.
Trong Hoàng cung Nhan quốc,Viêm Huyên mặc một bộ áo dài nguyệt sắc,lúc này hắn một tay cầm quạt,trên mặt không có sự háo sắc thường ngày,bước nhanh hướng ngự thư phòng đi đến.Hắn không ngừng âm thầm nói thầm,tại sao lại có loại sự tình như vậy phát sinh,là ai lá gan lớn như vậy,dám đem phu nhân Quốc sư bắt đi,Tiêu Thanh Hàn kia là người bình thường có thể động đến sao ?Tất nhiên là không phải,ai cũng không thể trêu vào.Hắn nhưng là trăm năm ma tinh,động không được,trêu vào hắn,hắn có thể lật ngược khiến thiên hạ náo loạn không yên.
“Phịch”một tiếng,hắn đi quá mức vội vàng,căn bản không có chú ý đường đi,va vào chạm vào người đang đi từ phía trước tới,một chậu nước đổ ập lên đầu hắn,khiến cho người hắn ướt đẫm toàn bộ.
Nước lạnh như băng.làm cho hắn nhịn không được đánh rùng mình một cái,chết tiệt,là ai.
“Là tên hỗn đản nào?”Hắn gầm nhẹ,giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.Quần áo của hắn,làm cho hắn làm sao đi gặp người khác được.
“Chính là một chậu nước,lại không chết người được,một đại nam nhân còn sợ một chậu nước hay sao?”Một giọng nữ có chút lạnh lung truyền vào trong tai hắn.Làm cho cơn tức của hắn bốc lên không ngừng.
Hắn lau nước trên mặt,nhìn đứng trước mặt mình nữ tử trông giống như một cung nữ,thanh âm lạnh như băng, “Là ngươi ?”
“Là ta,ta tên là Dịch Yên nếu công tử muốn báo thù,cứ việc tới tìm ta”.Khuôn mặt của nàng nhỏ nhắn,mặt không chút biểu tình,nhưng lại vô cùng dễ nhìn.Vàng trán trơn bóng,mi hơi cong cong,bờ môi hồng nhuận,đặc biệt là đôi mắt,như hắc ngọc tuyệt đẹp.
“Xú (xấu) nữ nhân” Viêm Huyên tức giận kêu to,bị những lời trách móc của nàng khiến cho giận sôi lên,hoàn toàn không còn một chút phong độ nào.Nếu để cho người khác nhìn đến vẫn lấy phong lưu tuấn tú Xuất Vân công tử có bộ dáng này,sẽ khiến người ta kinh ngạc rớt cằm.
“Xú (xấu) nam nhân”Nữ tử kêu Dịch Yên không chút khách khí nào mắng lại hắn.
/324
|