Editor: Cynlia
"Đông phong." [1]
[1]: thuộc bộ "Tài phao" gồm Tứ phong: Đông, Nam, Tây, Bắc và ba quân Trung, Phát, Bạch.
"Phỗng!"
"Tám phán." *
"Coong!" *
(*Những thuật ngữ này khó mà giải thích ngắn ngọn được, nên nếu ai muốn tìm hiểu thêm về mạt chược thì mình để sẵn link ở phần comment nha.)
Yến Nam Thuần đẩy bốn thẻ bài lên bàn, đắc ý nhìn người đối diện, "Tam ca tìm được một chân chơi thay không tệ."
Nghe được lời trêu chọc của anh ta, gương mặt Quý Sênh Ca nóng lên. Trình mạt chược của cô còn non kém, lúc đánh bài không theo quy luật nào cả.
"Đến cô kìa."
Có người lên tiếng nhắc nhở, Quý Sênh Ca quét mắt nhìn mặt bài, hoàn toàn mù mờ không biết nên đánh quân nào. Cô vô thức liếc người đàn ông bên cạnh, tầm mắt vừa vặn dừng trên xương hàm của anh, "Tôi đánh con này được không?"
Tay trái của Cố Duy Thâm dừng trên thẻ bài, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng. Anh bất động, hiển nhiên cũng không định tiếp ứng cho cô.
Đầu óc trì trệ, Quý Sênh Ca không nhìn kĩ mà tiện tay đánh một thẻ bài.
"Phỗng!"
Người đối diện đột nhiên kêu lớn khiến cô rụt cổ, lòng bàn tay Quý Sênh Ca toát một lớp mồ hôi mỏng, bỗng nhiên cô chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Chỉ có điều, người đàn ông bên cạnh cô khí thế mạnh mẽ, trốn được đêm nay liệu có trốn được ngày mai?
Quý Sênh Ca buồn bực dẩu môi, không phải chỉ là trò tiêu khiển của nam nữ già trẻ nhân dịp trà dư tửu hậu thôi sao? Có thể khó đến mức nào chứ?
Phòng bao ấm áp như xuân khiến cả người Quý Sênh Ca lấm tấm mồ hôi, cô quyết định cởi áo khoác sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Bốp!
Mu bàn tay bị vỗ nhẹ, Quý Sênh Ca bất giác liếc mắt, chỉ thấy Cố Duy Thâm nheo mắt nhìn cô, "Xoa bài."
Một câu nhắc nhở của anh tựa như dời sự chú ý của Quý Sênh Ca, cô bốc một thẻ bài, sau khi lật xem thì đưa cho Cố Duy Thâm, "Tam thiếu, anh xem."
Chỉ cần người đàn ông này mách cho cô vài nước, chắc cô vẫn còn cơ hội chứ nhỉ.
"Ừ." Cố Duy Thâm nhìn cô lật bài, khóe miệng như có như không nhếch lên, "Vận may của Quý tiểu thư đến thần tiên cũng chẳng cứu được."
Này!
Suýt chút nữa Quý Sênh Ca đã nổi khùng lên, không giúp thì thôi, còn sợ người khác không biết anh không muốn giúp sao?
Những người ngồi quanh bàn bài đêm nay đều thuộc loại khôn khéo, Quý Sênh Ca hoàn toàn không hi vọng mấy người này sẽ tốt bụng giúp cô, dù sao cô cũng chẳng quen ai ở đây. Tuy đã từng gặp Yến Nam Thuần một lần nhưng giờ phút này anh ta chỉ nóng lòng muốn gỡ gạc chút mặt mũi, chắc chắn sẽ không nhường cô nước nào.
Não cô xoay như chong chóng, Quý Sênh Ca bắt đầu tính toán, một ván của bọn họ trị giá bao nhiêu? Sáu hay bảy con số...
"Người đẹp Lâm, em xoa bài đi." Bàn tay không đứng đắn của Yến Nam Thuần sờ soạng vòng eo của người phụ nữ bên cạnh, cô ta lập tức rướn người bốc bài thay anh ta. "Lục thiếu thấy thế nào?"
"Chậc chậc, bài đẹp lắm."
Không nói thì thôi, Yến Nam Thuần vừa dứt lời, sắc mặt Quý Sênh Ca liền trở nên khó coi. Cô cắn môi dưới, năm ngón tay vì lo lắng mà siết chặt, cả người như đứng bên đống lửa, ngồi trên đống than. Còn Cố Duy Thâm vẫn cúi đầu châm thuốc, mím môi nhìn bài của cô, thật đúng là ngứa mắt.
Cứ thế, mỗi lần ra một quân Quý Sênh Ca đều nơm nớp lo sợ, cả người căng thẳng. Những người khác đều ăn mặc mát mẻ, chỉ có cô vì khoác thêm áo ngoài mà áo lông cao cổ bên trong đã ướp đẫm một mảng.
Cái gì tới cũng sẽ tới thôi.
"Ù!" (là thắng rồi í)
Ngón cái của Yến Nam Thuần vân vê thẻ bài, kích động kêu to, "Ông đây ù rồi, ha ha ha."
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu, cuối cùng vận may của lục thiếu cũng đến, kiểu này chắc chắn thắng không ít.
Đáy lòng vang lên từng tiếng "lộp bộp", Quý Sênh Ca run tay, suýt chút đã làm rơi thẻ bài.
"Xòe bài xem nào."
Trên ghế sofa mềm mại, Cố Duy Thâm nhẹ giọng mở miệng, còn Yến Nam Thuần mặt mày hưng phấn, đẩy bài mình lên bàn, cười nói: "Tam ca, cậu còn muốn kiểm bài của tôi à!"
Đêm nay Yến lục thiếu ù bài gây nên một trận xôn xao. Cố Duệ mở cửa bước vào, khi đi đến trước bàn thì vừa lúc thấy Cố Duy Thâm kéo ghế, "Ai nói cậu ù?" Ngón tay Cố Duy Thâm lướt trên mặt bài của anh ta, đáy mắt hiện lên ý cười.
"Sao lại không ù?" Yến Nam Thuần buông mỹ nhân trong ngực, lúc nhìn kĩ thì lập tức ngẩn người.
"Ai da, lục thiếu ù nhầm rồi!"
Quý Sênh Ca ngước mắt, vừa nghiêng người nhìn trận bài trước mắt thì trong đầu thoáng qua một suy nghĩ.
May quá!
"Đệt!" Yến Nam Thuần nhìn chằm chằm bài mình, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, "Hai phán của tôi sao lại thành ba phán rồi."
"Ha ha ha, chắc chắc là đêm nay lục thiếu phải căng mắt quá mức nên hoa mắt rồi."
"Cút đi, thị lực của ông đây tốt lắm đấy."
Cố Duy Thâm xoay người cầm lấy áo khoác, nói: "Tiền thắng đêm nay cậu phải chia cho mọi người."
"Chia thì chia." Yến Nam Thuần phồng má, giọng điệu căm tức, "Nhưng ông đây không phục!"
"Lục thiếu, anh ù đã nhầm thì phải tay trắng quay về vạch xuất phát mới đúng."
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Mọi người cười đùa ầm ĩ, Cố Duy Thâm mặc áo khoác, lúc tay trái lướt qua góc bàn thì lặng lẽ vứt một thẻ bài xuống. (Thì ra anh mới là phường lưu manh trọng sắc khinh bạn =.=)
Cố Duệ đứng sau chứng kiến mọi hành động của anh.
"Đi thôi." Có Cố Duy Thâm lên tiếng, những người khác cũng không ồn ào nữa. Anh cất bước ra ngoài, còn Quý Sênh Ca lập tức cầm túi theo sau. Vào khoảnh khắc xoay người đó, cô lại quét mắt về phía bàn mạt chược. Quân bài ù nhầm của Yến Nam Thuần vẫn còn ở đó, cô cong môi, nhớ lại mình cũng thường ù nhầm như vậy.
Lúc Yến Nam Thuần ra đến nơi thì thấy còn mỗi Cố Duệ đứng đợi thang máy, bóng lưng kia thẳng tắp lạnh lùng.
Anh ta ngậm thuốc lá đứng cạnh Cố Duệ, cười trêu chọc, "Hiếm khi thấy tam ca bỏ cậu đi trước."
Cố Duệ đưa tay ấn nút thang máy, trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày.
****
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, cổ tay Quý Sênh Ca bị người đàn ông nắm lấy, hoàn toàn không thể giãy ra được.
Cô còn định mở miệng phản đối nhưng Cố Duy Thâm không cho cô cơ hội. Thang máy một đường đi thẳng xuống bãi đỗ xe phía sau Kim Khuyết. Lúc Cố Duy Thâm kéo cô ra ngoài từ cửa số 2 thì một đám nhà giàu cũng bước vào.
"Mỹ Âm, chúng ta lên tầng mấy?"
"Tầng sáu."
Quý Mỹ Âm quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa kính lay động bên kia. Người phụ nữ vừa bước ra ngoài chắc chắn là Quý Sênh Ca.
Đêm nay cô ta mượn thẻ của ba đưa bạn bè đến Kim Khuyết chơi, sao Quý Sênh Ca lại ở đây được?
Câu lạc bộ này phải có thẻ hội viên mới vào được, hơn nữa phí làm thẻ tuyệt đối không phải là số tiền Quý Sênh Ca có thể chi nổi.
"Các cậu lên trước đi."
Quý Mỹ Âm lấy thẻ hội viên đưa cho bạn, đẩy cửa số 2 chạy ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng vừa rồi đâu nữa.
Trời về đêm, ánh đèn điện chớp lóe không đủ soi sáng bãi giữ xe. Quý Mỹ Âm do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng bước vào bãi giữ xe. Cô chắc chắn không nhầm, người phụ nữ kia chính là Quý Sênh Ca.
HẾT CHƯƠNG 33.
"Đông phong." [1]
[1]: thuộc bộ "Tài phao" gồm Tứ phong: Đông, Nam, Tây, Bắc và ba quân Trung, Phát, Bạch.
"Phỗng!"
"Tám phán." *
"Coong!" *
(*Những thuật ngữ này khó mà giải thích ngắn ngọn được, nên nếu ai muốn tìm hiểu thêm về mạt chược thì mình để sẵn link ở phần comment nha.)
Yến Nam Thuần đẩy bốn thẻ bài lên bàn, đắc ý nhìn người đối diện, "Tam ca tìm được một chân chơi thay không tệ."
Nghe được lời trêu chọc của anh ta, gương mặt Quý Sênh Ca nóng lên. Trình mạt chược của cô còn non kém, lúc đánh bài không theo quy luật nào cả.
"Đến cô kìa."
Có người lên tiếng nhắc nhở, Quý Sênh Ca quét mắt nhìn mặt bài, hoàn toàn mù mờ không biết nên đánh quân nào. Cô vô thức liếc người đàn ông bên cạnh, tầm mắt vừa vặn dừng trên xương hàm của anh, "Tôi đánh con này được không?"
Tay trái của Cố Duy Thâm dừng trên thẻ bài, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng. Anh bất động, hiển nhiên cũng không định tiếp ứng cho cô.
Đầu óc trì trệ, Quý Sênh Ca không nhìn kĩ mà tiện tay đánh một thẻ bài.
"Phỗng!"
Người đối diện đột nhiên kêu lớn khiến cô rụt cổ, lòng bàn tay Quý Sênh Ca toát một lớp mồ hôi mỏng, bỗng nhiên cô chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Chỉ có điều, người đàn ông bên cạnh cô khí thế mạnh mẽ, trốn được đêm nay liệu có trốn được ngày mai?
Quý Sênh Ca buồn bực dẩu môi, không phải chỉ là trò tiêu khiển của nam nữ già trẻ nhân dịp trà dư tửu hậu thôi sao? Có thể khó đến mức nào chứ?
Phòng bao ấm áp như xuân khiến cả người Quý Sênh Ca lấm tấm mồ hôi, cô quyết định cởi áo khoác sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Bốp!
Mu bàn tay bị vỗ nhẹ, Quý Sênh Ca bất giác liếc mắt, chỉ thấy Cố Duy Thâm nheo mắt nhìn cô, "Xoa bài."
Một câu nhắc nhở của anh tựa như dời sự chú ý của Quý Sênh Ca, cô bốc một thẻ bài, sau khi lật xem thì đưa cho Cố Duy Thâm, "Tam thiếu, anh xem."
Chỉ cần người đàn ông này mách cho cô vài nước, chắc cô vẫn còn cơ hội chứ nhỉ.
"Ừ." Cố Duy Thâm nhìn cô lật bài, khóe miệng như có như không nhếch lên, "Vận may của Quý tiểu thư đến thần tiên cũng chẳng cứu được."
Này!
Suýt chút nữa Quý Sênh Ca đã nổi khùng lên, không giúp thì thôi, còn sợ người khác không biết anh không muốn giúp sao?
Những người ngồi quanh bàn bài đêm nay đều thuộc loại khôn khéo, Quý Sênh Ca hoàn toàn không hi vọng mấy người này sẽ tốt bụng giúp cô, dù sao cô cũng chẳng quen ai ở đây. Tuy đã từng gặp Yến Nam Thuần một lần nhưng giờ phút này anh ta chỉ nóng lòng muốn gỡ gạc chút mặt mũi, chắc chắn sẽ không nhường cô nước nào.
Não cô xoay như chong chóng, Quý Sênh Ca bắt đầu tính toán, một ván của bọn họ trị giá bao nhiêu? Sáu hay bảy con số...
"Người đẹp Lâm, em xoa bài đi." Bàn tay không đứng đắn của Yến Nam Thuần sờ soạng vòng eo của người phụ nữ bên cạnh, cô ta lập tức rướn người bốc bài thay anh ta. "Lục thiếu thấy thế nào?"
"Chậc chậc, bài đẹp lắm."
Không nói thì thôi, Yến Nam Thuần vừa dứt lời, sắc mặt Quý Sênh Ca liền trở nên khó coi. Cô cắn môi dưới, năm ngón tay vì lo lắng mà siết chặt, cả người như đứng bên đống lửa, ngồi trên đống than. Còn Cố Duy Thâm vẫn cúi đầu châm thuốc, mím môi nhìn bài của cô, thật đúng là ngứa mắt.
Cứ thế, mỗi lần ra một quân Quý Sênh Ca đều nơm nớp lo sợ, cả người căng thẳng. Những người khác đều ăn mặc mát mẻ, chỉ có cô vì khoác thêm áo ngoài mà áo lông cao cổ bên trong đã ướp đẫm một mảng.
Cái gì tới cũng sẽ tới thôi.
"Ù!" (là thắng rồi í)
Ngón cái của Yến Nam Thuần vân vê thẻ bài, kích động kêu to, "Ông đây ù rồi, ha ha ha."
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu, cuối cùng vận may của lục thiếu cũng đến, kiểu này chắc chắn thắng không ít.
Đáy lòng vang lên từng tiếng "lộp bộp", Quý Sênh Ca run tay, suýt chút đã làm rơi thẻ bài.
"Xòe bài xem nào."
Trên ghế sofa mềm mại, Cố Duy Thâm nhẹ giọng mở miệng, còn Yến Nam Thuần mặt mày hưng phấn, đẩy bài mình lên bàn, cười nói: "Tam ca, cậu còn muốn kiểm bài của tôi à!"
Đêm nay Yến lục thiếu ù bài gây nên một trận xôn xao. Cố Duệ mở cửa bước vào, khi đi đến trước bàn thì vừa lúc thấy Cố Duy Thâm kéo ghế, "Ai nói cậu ù?" Ngón tay Cố Duy Thâm lướt trên mặt bài của anh ta, đáy mắt hiện lên ý cười.
"Sao lại không ù?" Yến Nam Thuần buông mỹ nhân trong ngực, lúc nhìn kĩ thì lập tức ngẩn người.
"Ai da, lục thiếu ù nhầm rồi!"
Quý Sênh Ca ngước mắt, vừa nghiêng người nhìn trận bài trước mắt thì trong đầu thoáng qua một suy nghĩ.
May quá!
"Đệt!" Yến Nam Thuần nhìn chằm chằm bài mình, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, "Hai phán của tôi sao lại thành ba phán rồi."
"Ha ha ha, chắc chắc là đêm nay lục thiếu phải căng mắt quá mức nên hoa mắt rồi."
"Cút đi, thị lực của ông đây tốt lắm đấy."
Cố Duy Thâm xoay người cầm lấy áo khoác, nói: "Tiền thắng đêm nay cậu phải chia cho mọi người."
"Chia thì chia." Yến Nam Thuần phồng má, giọng điệu căm tức, "Nhưng ông đây không phục!"
"Lục thiếu, anh ù đã nhầm thì phải tay trắng quay về vạch xuất phát mới đúng."
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Mọi người cười đùa ầm ĩ, Cố Duy Thâm mặc áo khoác, lúc tay trái lướt qua góc bàn thì lặng lẽ vứt một thẻ bài xuống. (Thì ra anh mới là phường lưu manh trọng sắc khinh bạn =.=)
Cố Duệ đứng sau chứng kiến mọi hành động của anh.
"Đi thôi." Có Cố Duy Thâm lên tiếng, những người khác cũng không ồn ào nữa. Anh cất bước ra ngoài, còn Quý Sênh Ca lập tức cầm túi theo sau. Vào khoảnh khắc xoay người đó, cô lại quét mắt về phía bàn mạt chược. Quân bài ù nhầm của Yến Nam Thuần vẫn còn ở đó, cô cong môi, nhớ lại mình cũng thường ù nhầm như vậy.
Lúc Yến Nam Thuần ra đến nơi thì thấy còn mỗi Cố Duệ đứng đợi thang máy, bóng lưng kia thẳng tắp lạnh lùng.
Anh ta ngậm thuốc lá đứng cạnh Cố Duệ, cười trêu chọc, "Hiếm khi thấy tam ca bỏ cậu đi trước."
Cố Duệ đưa tay ấn nút thang máy, trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày.
****
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, cổ tay Quý Sênh Ca bị người đàn ông nắm lấy, hoàn toàn không thể giãy ra được.
Cô còn định mở miệng phản đối nhưng Cố Duy Thâm không cho cô cơ hội. Thang máy một đường đi thẳng xuống bãi đỗ xe phía sau Kim Khuyết. Lúc Cố Duy Thâm kéo cô ra ngoài từ cửa số 2 thì một đám nhà giàu cũng bước vào.
"Mỹ Âm, chúng ta lên tầng mấy?"
"Tầng sáu."
Quý Mỹ Âm quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa kính lay động bên kia. Người phụ nữ vừa bước ra ngoài chắc chắn là Quý Sênh Ca.
Đêm nay cô ta mượn thẻ của ba đưa bạn bè đến Kim Khuyết chơi, sao Quý Sênh Ca lại ở đây được?
Câu lạc bộ này phải có thẻ hội viên mới vào được, hơn nữa phí làm thẻ tuyệt đối không phải là số tiền Quý Sênh Ca có thể chi nổi.
"Các cậu lên trước đi."
Quý Mỹ Âm lấy thẻ hội viên đưa cho bạn, đẩy cửa số 2 chạy ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng vừa rồi đâu nữa.
Trời về đêm, ánh đèn điện chớp lóe không đủ soi sáng bãi giữ xe. Quý Mỹ Âm do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng bước vào bãi giữ xe. Cô chắc chắn không nhầm, người phụ nữ kia chính là Quý Sênh Ca.
HẾT CHƯƠNG 33.
/59
|