Edit: Thủy Lưu Ly
Long Châu đại lục, mùa đông năm 978, hoàng cung Đại Sở gặp một kiếp nạn hủy thi diệt tích*! Hoàng thất Sở quốc điêu linh (thưa thớt, điêu tàn), một mảnh thê lương.
(*hủy thi thể, xóa dấu vết)
Từ hoàng đế Sở Dịch, đến tất cả các hoàng tử, nam tử trong hoàng thất đều không may mắn thoát khỏi.
Từ tẩm cung thái tử đến những cung của các hoảng tử khác, thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thái tử Sở Thiếu Thu trọng thương, từ nay về sau ngủ say không biết khi nào tỉnh lại. Nhị hoàng tử Sở Long xương cốt toàn thân vỡ vụn, tinh thần rối loạn, trở thành một kẻ phế vật, chỉ có thể nằm trên giường, còn mẫu thân hắn là Tư Đồ quý phi lại vô cớ mất tích. Những người còn lại thì bốn người chết, hai người ngốc, cả huyết mạch hoàng gia hầu như tiêu vong toàn bộ! Trong một đêm, Sở cung, máu tươi đầy đất, mỗi người đều cảm thấy bất an, từ trên xuống dưới nơi nơi đều là tiếng kêu khóc thê lương, kinh thiên động địa.
Còn Hoàng đế Sở Dịch, trong buổi sáng ngày hôm sau, đã bị người phát hiện hắn ngồi yên trên long ỷ, hai mắt mờ mịt, trước mặt lại chỉ có một quyển chiếu thư.
Lưu công công vội vàng mời ngự y đến nhìn xem, mới biết được, Hoàng đế Đại Sở cứ như vậy trở thành một người ngu ngốc! Mà trên chiếu thư còn để lại di mệnh mà Hoàng thượng tự tay viết: Tứ phong Liễu hiền vương thay quyền chấp chính, từ nay về sau chưởng quản triều chính.
Thân tính trong Sở cung đều đã chết sạch, Lưu công nhìn thấy liền biết cơ hội của mình đã đến, tâm cũng nhanh chóng hướng về phía Liễu hiền vương.
Trải qua xem xét, chứng thật, chiếu thư thật sự là do Hoàng đế tự tay viết, ngọc tỷ có hiệu lực, nên khi lâm triều, Lưu công lông liền tuyên đọc di chiếu. Liễu Kiếm trong sự bi thương khi biết Sở Thiếu Thu trọng thương không tỉnh lại, đột nhiên trên trời lại rớt xuống một miếng bánh ngọt lớn như vậy, thiếu chút nữa đem hắn đập đến không rõ phương hướng. Cho đến lúc xung quanh ồn ào kinh ngạc mà tôn kính, muốn hắn lên thay quyền chấp chính, ánh mắt hắn mới nổi lên biến hóa, lúc này Liễu Kiếm mới dại ra đi lên địa vị cao, tiếp nhận chiếu thư.
Từ nay về sau, thế lực của Liễu gia ở mặt ngoài càng trở nên cường đại, lớn mạnh! Trong Đại Sở, hay bên ngoài cũng không có người nào dám đối địch trực tiếp!
Tin tức vừa truyền ra, cả Sở kinh, thậm chí các quốc gia khác đều hiện vẻ kinh ngạc, khiếp sợ!
Không ai biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn người có thể đoán, hiểu được, chỉ biết một điều, bầu trời Đại Sở đã thay đổi!
Điều khiến người khác khó hiểu chính là, khi thu được tin tức thì Tư Đồ gia lại lựa chọn im lặng, ẩn nhẫn, mà hai vị thiếu chủ Lôi gia và Hoa gia cũng im lặng biến mất khỏi Sở kinh. Liễu gia được thế, còn bát tông còn lại cũng không đứng ra nói nửa chữ. Bởi vì trong lòng bát tông đều rõ ràng Sở Thiếu Thu là truyền nhân của Liễu Vân Cuồng, hiện giờ hắn lại trọng thương bất tỉnh, cho nên tổn thất của Liễu gia chắc chắn không ít hơn hoàng thất Đại Sở, lúc này, không thể nghi ngờ Liễu gia đã rơi xuống tầng dưới cùng của cửu đại tông môn. Mặc khác không ai hoài nghi Liễu gia không chỉ đơn giản là người bị hại.
Đông Tống, Tây Tống, Nam Lương, Bắc Triều Tiên, Yên, Tương, mấy quốc qua khác ở Long Châu đại lục, phái ra sứ giả khắp nơi, đến Đại Sở cũng người cầm quyền lá mặt lá trái (thăm dò, giả dối). Có điều Liễu hiền vương Liễu Kiếm không hổ là trấn quốc tướng quân, chuyện quốc gia rung chuyển chỉ là loạn nhất thời, rất nhanh đã được hắn ổn định xuống…
Mùa đông, gió lạnh gào thét, quốc gia đại biến (biến đổi lớn), họa phúc khó dò.
Hiền vương phủ, trong từ đường, thừa dịp Liễu Thanh và Liễu Kiếm bị cung vụ (việc trong hoàng cung) chụp mũ khiến cho choáng váng, ở chỗ này, lần đầu tiên Vân Cuồng mở cuộc thương nghị, phân phối nhiệm vụ.
Ba mươi sáu Huyết vệ đứng thành hai hàng, hai mắt không che dấu cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng mặc nam trang màu trắng trên kia, từng sợ tóc đen óng bay bay xung quanh bóng dáng nho nhỏ ấy.
Hôm nay Vân Cuồng không tiếp tục tô son, điểm phấn, mặt mày nàng như mỹ ngọc, mày liễu có thần, tuấn mỹ tuyệt luân, một đôi mắt đen trong suốt, trong sáng như có thể nhìn thấu tất cả, lại giống như thâm thúy vô cùng, cả người linh động, mỗi động tác tùy ý làm ra đều đẹp đẽ, hoàn mỹ khiến người khác đui mù. Trong lòng mọi người thầm than, chẳng qua nàng mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà đã toát ra thần thái tao nhã tuyệt thế như vậy, sau này nếu trưởng thành thì còn có thể như thế nào đây!
Những Huyết Sát vệ đều đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn độc ác, bá đạo, phong cách làm việc sạch sẽ lưu loát của Thiếu chủ, cùng với hiệu quả to lớn được tạo thành bây giờ, đã nảy sinh cảm xúc bội phục sát đất và sùng bái vạn phần. Ánh mắt mỗi người khi nhìn Vân Cuồng gần như là ánh mắt khi nhìn thấy thần tồn tại. Mỗi người đều tin tưởng một điều, chỉ cần có Thiếu chủ, cho dù là Lôi gia, bọn họ cũng có khả năng đối kháng lại!
Phía sau Vân Cuồng là hai thiếu niên tuấn mỹ, tuyệt sắc, sống lưng thẳng tắp chia ra đứng hai bên nàng, một người trầm ổn, nội liễm, trong mắt lại lóe ra ánh sáng cơ trí, một người với đôi mắt màu đỏ, mang theo sát khí, lãnh lẽo. Hai người đều có khí khái kiêu ngạo, khinh thị thiên hạ, trừ bỏ bóng dáng nho nhỏ trước mặt, cũng không thèm cho người nào sắc mặt tốt.
Ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt Vân Cuồng trầm như nước, ánh mắt nghiêm túc, không nhanh không chậm phát ra mệnh lệnh cho những người bên dưới.
“Huyết Y!”
“Có thuộc hạ!”
“Ta muốn Long Môn của Liễu gia trở thành một tổ chức sát thủ, vậy nên, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong Long Môn đều giao cho A Nhận quyết định. Còn ngươi trở thành môn chủ ngoài mặt. Lúc sau, ngươi đem toàn bộ kết cấu trong Long Môn nói cho hắn. Hơn nữa sau này, thế lực của Long Môn nhất định phải thu liễm lại, ở bên ngoài phải vờ biểu hiện Liễu gia không thể cứu vãn thất bại. Trước khi chúng ta có đủ thực lực, thì tuyệt đối không thể làm cho Lôi gia phát hiện động tĩnh của chúng ta, hiểu chưa?”
“Tuân lệnh, Thiếu chủ!” Đối với Liễu Nhận, ba mươi sáu người không người nào không phục, chỉ bằng một thân sát khí tận trời kia cũng đã đủ khiến bọn họ sợ hãi, huống chi hắn chỉ mới là một thiếu niên hơn mười tuổi mà đã khủng bố như vậy, thì khi hắn trưởng thành sẽ là bộ dạng gì nữa đây.
Liễu Nhận gật nhẹ đầu, đôi mắt màu lửa đỏ khi nhìn qua Vân Cuồng lại hiện lên vẻ cảm động. Long Môn đối với Liễu gia có ý nghĩa như thế nào, hắn cũng hiểu một hai, Vân Cuồng cứ như thế tin tưởng hắn, cho hắn quyền lực, trong khoảnh khắc khiến tâm hắn ấm áp vô cùng, cho dù vì nàng mà phải vượt lửa băng sông, hắn cũng tuyệt đối không hối hận.
“A Tường!”
“Có thuộc hạ!” Liễu Tường tiến lên, không yên lòng đáp. Hôm qua nhìn thấy thực lực chân chính của chủ nhân khiến hắn càng thêm khâm phục nàng, lại vô cùng chờ mong nhiệm vụ đầu tiên nàng giao cho.
“Muốn chân chính chống lại mưa gió không phải chỉ cần có sức chiến đấu, mà còn cần có hậu thuận vững chắc. Cái gọi là hẫu thuẫn chính là mạng lưới tình báo, cửa cải… Cơ nghiệp của Liễu gia mặc dù không tính là nông cạn, nhưng lại xa xa không đủ, huống hồ mặc dù tiền tài của Liễu gia không ít nhưng đều bị cửu tông nắm rõ. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta cũng không cho phép con bài chưa lật bị lộ rõ dưới ánh sáng mặt trời…” Nói tới đây, Vân Cuồng đột nhiên dừng một chút, thật sâu liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trong suốt. Liễu Tường vuốt vuốt cái cằm trơn bóng. Hắn đã hiểu rõ ý đồ của Vân Cuồng!.
Vân Cuồng mỉm cười, đáy mắt lóe ra tia sáng khiến người khác sợ hãi, khí phách, cuồng vọng, lớn tiếng nói: “Nhiệm vụ của ngươi là ở Sở kinh, cả Sở quốc, thậm chí cả Long Châu đại lục xây dựng một mạng lưới buôn bán, thu thập tình báo. Sòng bạc, thanh lâu, tửu lâu, ngân hàng tư nhân, đều cái cái mở ra, chậm rãi xâm nhập vào trong mỗi quốc gia. Ta muốn mỗi một quốc gia trên đại lục Long châu này đều có cọc ngầm của chúng ta mai phục. Ta muốn một nửa mạch máu kinh tế của đại lục phải nằm trong tay mình! Ta cũng cần đủ tài bảo, tạo nhiều cứ điểm trong thời gian mười năm. A Tường, ngươi có thể làm được không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người, bao gồm Liễu Nhận vốn cuồng ngạo lãnh khốc, đều đồng loạt hút vào một ngụm khí lạnh! Tất cả các ánh mắt kinh ngạc hoàn toàn khóa trên bóng dáng nho nhỏ của Vân Cuồng.
Dã tâm thật lớn! Mục tiêu thật ngông cuồng! Khá khen cho một người bá đạo như nàng!
Vân Cuồng bình tĩnh, hờ hững mỉm cười, ánh mắt kiên định lạ thường. Nàng, Liễu Vân Cuồng cũng không muốn tốn sức làm mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu phải làm thì phải làm sao cho kiêu ngạo, vang dội!
Ánh sáng u ám trong mắt Liễu Tường lưu chuyển, liên tục hít khí, hai tay dần dần nắm chặt, ánh mắt mê ly, cuồng nhiệt theo từng lời nói của Vân Cuồng. Hắn có thể nghe được, một cái nhiệm vụ lớn như vậy sẽ gặp khó khăn cỡ nào, nhiệm vụ này cũng vô cùng quan trọng! Vậy mà nàng lại không hề cố kỵ giao cho hắn làm! Nàng cứ như vậy xem trọng hắn, trọng dụng hắn! Chủ nhân, ơn tri ngộ của người, dù Liễu Tường có dâng cả đời cũng không thể báo đáp hết, chỉ có thể nguyện dùng cái mạng này, dốc sức tạo ra một thế giới mà người muốn!
Bình tĩnh, trầm ổn suy nghĩ một phen, Liễu Tường trầm giọng nói: “Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Còn có mạng lưới như vậy, nhân lực cũng là vấn đề đáng quan tâm, thuộc hạ cảm thấy nếu chủ nhân không có nhân lực có thể tin được thì mạng lưới khổng lồ như vậy sẽ thành chuyện không thực tế.”
Hắn không phải là một kẻ mất lý trí, kích động đến cái gì cũng không để ý đã lập tức chấp nhận, mà tất nhiên phải trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, đưa ra nghi vấn cần thực hiện. Câu trả lời của Liễu Tường khiến Vân Cuồng vô cùng vừa lòng, nàng cũng không phả là một kẻ nhiệt huyết nhưng đầu óc ngu ngốc, đần độn.
Gật đầu khen ngợi, Vân Cuồng nâng tay nói: “Vấn đề này ngươi có thể yên tâm, ta đã đưa yêu cầu cho mẫu thân ta, mời nàng ở trong dân gian của Sở quốc tiến hành quyên tiền, xây dựng “Cô nhi viện”, chuyên môn thu nhận, nhận nuôi những đứa nhỏ có cha mẹ đã qua đời. Rồi từ đó chọn ra những đứa có căn cơ, thông minh cơ trí, cẩn thận bồi dưỡng, trở thành ân nhân cứu mạng của bọn nó, để bọn nó nguyện ý trung thành, thay ta làm việc, đến lúc ấy còn lo không đủ nhân lực sao?”
Đám người Liễu Tường lại một phen trợn mắt há hốc mồm, chỉ kém giơ ngón tay cái lên khen ngợi Vân Cuồng lợi hại. Đúng là tới bây giờ bọn hắn mới có thể thấy rõ trí tuệ của ‘Thiếu gia’ đáng sợ như thế nào, cao! Thật cao minh!
Cách này khiến cho phu nhân có thể phát huy tấm lòng lương thiện của mình, còn có thể tranh cho Liễu hiền vương một danh tiếng tốt trong lòng dân chúng, trở thành trụ cột của dân chúng, đồng thời lại giải quyết được vấn đề về nhân lực. Một mũi tên trúng nhiều đích, sự ưu việc trong đó càng không thể đếm hết.
Đám người Huyết Y thiếu chút nữa trừng mắt tại chỗ, rống to: Thiếu chú, người thật sự không phải là thần chứ?
Không đợi bọn hắn rống lên, Vân Cuồng tiếp tục nói: “Về phần tiền tài, Trường Nhạc đỗ phường kia từ nay liền do ngươi quản lý đi, một trăm vạn lượng bạc ta thắng được, ngươi cũng có thể thùy tiện sử dụng.”
“Nếu vậy, Liễu Tường xin lấy đầu ra đảm bảo, mười năm sau sẽ trao lại cho chủ nhân một mạng lười buôn bán, tình báo lớn nhất Long Châu đại lục!” Nghe những lời ấy của Vân Cuồng, Liễu Tường cảm thấy trong ngực như sinh ra một cỗ hào khí, lớn tiếng, dõng dạt nói, trong lòng lại âm thầm thề, dù có phải mất mạng cũng tuyệt đối không thể khiến nàng thất vọng.
Vân Cuồng gật đầu, tỏ vẻ cỗ vũ, ánh mắt lập tức xoay chuyển, thẳng tắp rơi xuống người Huyết Y, lại phân phó:
“Mặc khác, Huyết Y, trước khi Liễu Tường xây dựng mạng lưới kia, ngươi dùng mạng lưới tình báo của Long Môn thời thời khắc khắc đều chú ý đại lục này cho ta, chú ý xem nơi nào có bạo động, nơi nào có loạn lạc, đặc biệt là loại bạo loạn do dân chúng gây nên, một khi phát hiện, lập tức nói cho ta biết.”
“Tuân lệnh!” Huyết Y lên tiếng trả lời, rồi lại cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Thiếu chủ, người chú ý những chuyện này để làm gì?”
Vân Cuồng thản nhiên quét mắt nhìn mấy người trong phòng: “Các ngươi có ai bất tử sao?”
Mọi người nghe thấy lời Vân Cuồng đều run lên, không nói ra lời, ánh mắt bọn hắn ảm đạm cũng đã nói rõ điều này là sự thật.
“Đừng nói các ngươi, ta cũng không thể! Đối mặt với thiên quân vạn mã, chỉ bằng thực lực của cá nhân để đối kháng là chuyện không thể thực hiện!” Ánh mắt Vân Cuồng thâm thúy như ánh sao, đưa mắt nhìn bầu trời trắng xóa ngoài cửa: “Trong trời đất này, rất lớn rất rộng, dân chúng trong thiên hạ sinh sôi đông đúc, tuy cửu đại tông môn có thể nắm giữ sinh tử của cá nhân nhưng nếu đối mặt với đại quân, bọn hắn cũng không có cách nào hoàn toàn thắng lợi được. Chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, tự mình tổ chức quân đội, có điều, ta lại có phương pháp khác khiến bọn hắn tự động trung thành với ta. Mục đích tuy rằng đê tiện nhưng muốn thành việc lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết (chi tiết nhỏ nhặt). Chuyện này dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, đối với bọn hắn cũng không có chỗ nào gây hại cả. Chúng ta nếu đã phải sinh sống trong thời buổi loạn lạc, thì phải biết không từ thủ đoạn nào để khiến mình trở nên mạnh mẽ…”
Nói đến đây, Vân Cuồng dừng lại nhìn toàn cảnh trong phòng một lần nữa, lại phát hiện mọi người đều trầm mặt, dùng ánh mắt cực kỳ rung động nhìn nàng, ánh mắt ấy, có cảm thán, có thuyết phục, có kính nể, có sợ hãi…
Một đứa bé như vậy mà lại có những ý tưởng, sắp xếp chu toàn, sâu xa như thế. Trí tuệ của nàng khiến người khác phải sợ hãi, than thở! Đây là Thiếu chủ của bọn hắn, đây là người bọn hắn nguyện trung thành! Có thể đi theo nàng là chuyện may mắn cỡ và vinh quang nào! Nghĩ đến đây, từ đáy lòng của mỗi người đều dâng lên một sự cuồng nhiệt không thể ngăn chặn được.
“Các ngươi có có gì không hiểu? Những chuyện ta nói các ngươi đã rõ hết chưa?” Nhìn xung quanh một vòng, Vân Cuồng tùy ý nói.
“Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng!” Mỗi người đều dõng dạt hô to, gần như khiến chim chóc trên bầu trời bị chấn động muốn rơi xuống dưới.
“Vậy, giải tán.” Thấy bọn họ có tinh thần như vậy, đôi mắt đen láy của Vân Cuồng xẹt qua một chút ý cười thản nhiên. Nàng thở phào một tiếng, mang theo Liễu Tường và Liễu Nhận nhẹ bước rời khỏi nơi hoang vắng, không người này.
Đêm qua tuyết rơi đầy đến hôm nay cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại. Trên đỉnh đầu một mảnh mông lung, ba người dẫm chân trên mặt tuyết, yên lặng theo đường nhỏ trở lại vương phủ. Những bông tuyết nghịch ngợm, bay lất phất trên người ba người, trong mưa tuyết, như mộng như ảo, tràn ngập cảm giác không chân thật.
Trên vai căn thẳng, một chiếc áo choàng bằng lông cừu được khoác trên vai nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của Liễu Tường xuất hiện trước mặt Vân Cuồng, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, tuyết lớn, mặc nhiều một chút.”
Liễu Nhận bên cạnh mặc dù không nói lời nào nhưng đôi mắt màu lửa đỏ cũng nổi lên vẻ lo lắng và thân thiết, dù chìm trong mưa tuyết bay đầy cũng không có cách nào xem nhẹ.
Nhìn chăm chú vào sự quan tâm của hai người, trong ngực Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, bên môi nhẹ nhàng nhiễm lên ý cười mềm mại, tựa như tiên tử, khiến người khác hoa mắt, trầm mê.
“Sau này, các ngươi có thể gọi ta là Vân Cuồng.”
Hai thiếu niên không hẹn mà cùng cảm thấy sửng sốt, đồng thời trên khuôn mặt tuấn tú cũng nổi lên vẻ kích động. Tuy rằng bọn hắn không biết có thể được nàng cho phép gọi têm mình là đại diện cho việc đã có thể đi qua bức tường, xâm nhập vào lòng nàng, nhưng bọn hắn vẫn như cũ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Vân Cuồng!” Hai thanh âm thanh thúy, vui sướng đồng thời hét lên.
Cô gái ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, tươi cười càng hiện rõ trên môi. Từng bông tuyết dừng trên mặt nàng, lạnh lẽo thấu xương, giống như có thể xua đuổi toàn bộ sự lười biếng chán chường trong lòng. Mở mắt, ánh mắt nàng linh hoạt kỳ ào, thanh âm kiên định, chậm rãi nói.
“Ta luôn luôn hiểu được, cho tới bây giờ ta cũng không phải là người tốt gì. Ta đê tiện vô sỉ, âm hiểm giả dối, thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí có đôi khi làm chuyện thương thiên hại lí. Chỉ là, ta muốn nói cho các ngươi, ở trong lòng ta, có một nơi, luôn chứa người ta để ý. Bọn hắn có một số là thật tâm đối tốt với ta, đáng để ta suy nghĩ, đáng cho ta trả giá, chỉ cần một ngày bọn hắn còn toàn tâm toàn ý để ý đến ta, ta liền đối với bọn hắn vĩnh viễn không rời không bỏ, cho nên, Thiếu Thu ca ca, bất kể thế nào, cho dù phải đối địch cùng thiên hạ, ta nhất định sẽ cứu hắn trở về!”
Cúi đầu, thật sâu liếc mắt nhìn hai người một cái.
“Nếu có một ngày, các ngươi giống như hắn bây giờ, ta cũng sẽ cố gắng cứu sống các ngươi!”
Con ngươi của hai thiếu niên đột nhiên phóng to lên, vốn dĩ tâm đã ấm áp nay càng giống như lửa nóng!
Vân Cuồng xoay người, đạp tuyết, bước vào trong viện của mình, dấu chân trước cửa rất nhanh bị mưa tuyết chôn vùi.
Khóe môi hiện lên ý cười cuồng ngạo, mặc dù nàng không có lòng nhòm ngó ngôi báu trong thiên hạ, nhưng chỉ cần lấy được Xích châu để cứu Sở Thiếu Thu, tất nhiên nàng sẽ không tiếc dấn thân vào trận chiến này, nếu thật sự không thể tránh né vậy thì hủy diệt đi!
Hết quyển một
=== ========
Lời tác giả: cảm khái một chút, viết tới đây, nội dung của quyển một cũng đã xong…
Nội dung, tình tiết nghiêm túc tới đây ngừng lại, chương tiếp theo, Vân Cuồng của chúng ta sẽ trưởng thành~
Ân ân, nói cách khác tai họa đối với mỹ nhân trong thiên hạ (không phân biệt giới tính), đảo lộn vô số dân chúng, Vân Cuồng đã muốn xuất hiên a ~~~~~
Oa kaka, phát tiết, hét lớn một tiếng, yêu nghiệt hiện thế!
Long Châu đại lục, mùa đông năm 978, hoàng cung Đại Sở gặp một kiếp nạn hủy thi diệt tích*! Hoàng thất Sở quốc điêu linh (thưa thớt, điêu tàn), một mảnh thê lương.
(*hủy thi thể, xóa dấu vết)
Từ hoàng đế Sở Dịch, đến tất cả các hoàng tử, nam tử trong hoàng thất đều không may mắn thoát khỏi.
Từ tẩm cung thái tử đến những cung của các hoảng tử khác, thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thái tử Sở Thiếu Thu trọng thương, từ nay về sau ngủ say không biết khi nào tỉnh lại. Nhị hoàng tử Sở Long xương cốt toàn thân vỡ vụn, tinh thần rối loạn, trở thành một kẻ phế vật, chỉ có thể nằm trên giường, còn mẫu thân hắn là Tư Đồ quý phi lại vô cớ mất tích. Những người còn lại thì bốn người chết, hai người ngốc, cả huyết mạch hoàng gia hầu như tiêu vong toàn bộ! Trong một đêm, Sở cung, máu tươi đầy đất, mỗi người đều cảm thấy bất an, từ trên xuống dưới nơi nơi đều là tiếng kêu khóc thê lương, kinh thiên động địa.
Còn Hoàng đế Sở Dịch, trong buổi sáng ngày hôm sau, đã bị người phát hiện hắn ngồi yên trên long ỷ, hai mắt mờ mịt, trước mặt lại chỉ có một quyển chiếu thư.
Lưu công công vội vàng mời ngự y đến nhìn xem, mới biết được, Hoàng đế Đại Sở cứ như vậy trở thành một người ngu ngốc! Mà trên chiếu thư còn để lại di mệnh mà Hoàng thượng tự tay viết: Tứ phong Liễu hiền vương thay quyền chấp chính, từ nay về sau chưởng quản triều chính.
Thân tính trong Sở cung đều đã chết sạch, Lưu công nhìn thấy liền biết cơ hội của mình đã đến, tâm cũng nhanh chóng hướng về phía Liễu hiền vương.
Trải qua xem xét, chứng thật, chiếu thư thật sự là do Hoàng đế tự tay viết, ngọc tỷ có hiệu lực, nên khi lâm triều, Lưu công lông liền tuyên đọc di chiếu. Liễu Kiếm trong sự bi thương khi biết Sở Thiếu Thu trọng thương không tỉnh lại, đột nhiên trên trời lại rớt xuống một miếng bánh ngọt lớn như vậy, thiếu chút nữa đem hắn đập đến không rõ phương hướng. Cho đến lúc xung quanh ồn ào kinh ngạc mà tôn kính, muốn hắn lên thay quyền chấp chính, ánh mắt hắn mới nổi lên biến hóa, lúc này Liễu Kiếm mới dại ra đi lên địa vị cao, tiếp nhận chiếu thư.
Từ nay về sau, thế lực của Liễu gia ở mặt ngoài càng trở nên cường đại, lớn mạnh! Trong Đại Sở, hay bên ngoài cũng không có người nào dám đối địch trực tiếp!
Tin tức vừa truyền ra, cả Sở kinh, thậm chí các quốc gia khác đều hiện vẻ kinh ngạc, khiếp sợ!
Không ai biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn người có thể đoán, hiểu được, chỉ biết một điều, bầu trời Đại Sở đã thay đổi!
Điều khiến người khác khó hiểu chính là, khi thu được tin tức thì Tư Đồ gia lại lựa chọn im lặng, ẩn nhẫn, mà hai vị thiếu chủ Lôi gia và Hoa gia cũng im lặng biến mất khỏi Sở kinh. Liễu gia được thế, còn bát tông còn lại cũng không đứng ra nói nửa chữ. Bởi vì trong lòng bát tông đều rõ ràng Sở Thiếu Thu là truyền nhân của Liễu Vân Cuồng, hiện giờ hắn lại trọng thương bất tỉnh, cho nên tổn thất của Liễu gia chắc chắn không ít hơn hoàng thất Đại Sở, lúc này, không thể nghi ngờ Liễu gia đã rơi xuống tầng dưới cùng của cửu đại tông môn. Mặc khác không ai hoài nghi Liễu gia không chỉ đơn giản là người bị hại.
Đông Tống, Tây Tống, Nam Lương, Bắc Triều Tiên, Yên, Tương, mấy quốc qua khác ở Long Châu đại lục, phái ra sứ giả khắp nơi, đến Đại Sở cũng người cầm quyền lá mặt lá trái (thăm dò, giả dối). Có điều Liễu hiền vương Liễu Kiếm không hổ là trấn quốc tướng quân, chuyện quốc gia rung chuyển chỉ là loạn nhất thời, rất nhanh đã được hắn ổn định xuống…
Mùa đông, gió lạnh gào thét, quốc gia đại biến (biến đổi lớn), họa phúc khó dò.
Hiền vương phủ, trong từ đường, thừa dịp Liễu Thanh và Liễu Kiếm bị cung vụ (việc trong hoàng cung) chụp mũ khiến cho choáng váng, ở chỗ này, lần đầu tiên Vân Cuồng mở cuộc thương nghị, phân phối nhiệm vụ.
Ba mươi sáu Huyết vệ đứng thành hai hàng, hai mắt không che dấu cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng mặc nam trang màu trắng trên kia, từng sợ tóc đen óng bay bay xung quanh bóng dáng nho nhỏ ấy.
Hôm nay Vân Cuồng không tiếp tục tô son, điểm phấn, mặt mày nàng như mỹ ngọc, mày liễu có thần, tuấn mỹ tuyệt luân, một đôi mắt đen trong suốt, trong sáng như có thể nhìn thấu tất cả, lại giống như thâm thúy vô cùng, cả người linh động, mỗi động tác tùy ý làm ra đều đẹp đẽ, hoàn mỹ khiến người khác đui mù. Trong lòng mọi người thầm than, chẳng qua nàng mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà đã toát ra thần thái tao nhã tuyệt thế như vậy, sau này nếu trưởng thành thì còn có thể như thế nào đây!
Những Huyết Sát vệ đều đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn độc ác, bá đạo, phong cách làm việc sạch sẽ lưu loát của Thiếu chủ, cùng với hiệu quả to lớn được tạo thành bây giờ, đã nảy sinh cảm xúc bội phục sát đất và sùng bái vạn phần. Ánh mắt mỗi người khi nhìn Vân Cuồng gần như là ánh mắt khi nhìn thấy thần tồn tại. Mỗi người đều tin tưởng một điều, chỉ cần có Thiếu chủ, cho dù là Lôi gia, bọn họ cũng có khả năng đối kháng lại!
Phía sau Vân Cuồng là hai thiếu niên tuấn mỹ, tuyệt sắc, sống lưng thẳng tắp chia ra đứng hai bên nàng, một người trầm ổn, nội liễm, trong mắt lại lóe ra ánh sáng cơ trí, một người với đôi mắt màu đỏ, mang theo sát khí, lãnh lẽo. Hai người đều có khí khái kiêu ngạo, khinh thị thiên hạ, trừ bỏ bóng dáng nho nhỏ trước mặt, cũng không thèm cho người nào sắc mặt tốt.
Ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt Vân Cuồng trầm như nước, ánh mắt nghiêm túc, không nhanh không chậm phát ra mệnh lệnh cho những người bên dưới.
“Huyết Y!”
“Có thuộc hạ!”
“Ta muốn Long Môn của Liễu gia trở thành một tổ chức sát thủ, vậy nên, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong Long Môn đều giao cho A Nhận quyết định. Còn ngươi trở thành môn chủ ngoài mặt. Lúc sau, ngươi đem toàn bộ kết cấu trong Long Môn nói cho hắn. Hơn nữa sau này, thế lực của Long Môn nhất định phải thu liễm lại, ở bên ngoài phải vờ biểu hiện Liễu gia không thể cứu vãn thất bại. Trước khi chúng ta có đủ thực lực, thì tuyệt đối không thể làm cho Lôi gia phát hiện động tĩnh của chúng ta, hiểu chưa?”
“Tuân lệnh, Thiếu chủ!” Đối với Liễu Nhận, ba mươi sáu người không người nào không phục, chỉ bằng một thân sát khí tận trời kia cũng đã đủ khiến bọn họ sợ hãi, huống chi hắn chỉ mới là một thiếu niên hơn mười tuổi mà đã khủng bố như vậy, thì khi hắn trưởng thành sẽ là bộ dạng gì nữa đây.
Liễu Nhận gật nhẹ đầu, đôi mắt màu lửa đỏ khi nhìn qua Vân Cuồng lại hiện lên vẻ cảm động. Long Môn đối với Liễu gia có ý nghĩa như thế nào, hắn cũng hiểu một hai, Vân Cuồng cứ như thế tin tưởng hắn, cho hắn quyền lực, trong khoảnh khắc khiến tâm hắn ấm áp vô cùng, cho dù vì nàng mà phải vượt lửa băng sông, hắn cũng tuyệt đối không hối hận.
“A Tường!”
“Có thuộc hạ!” Liễu Tường tiến lên, không yên lòng đáp. Hôm qua nhìn thấy thực lực chân chính của chủ nhân khiến hắn càng thêm khâm phục nàng, lại vô cùng chờ mong nhiệm vụ đầu tiên nàng giao cho.
“Muốn chân chính chống lại mưa gió không phải chỉ cần có sức chiến đấu, mà còn cần có hậu thuận vững chắc. Cái gọi là hẫu thuẫn chính là mạng lưới tình báo, cửa cải… Cơ nghiệp của Liễu gia mặc dù không tính là nông cạn, nhưng lại xa xa không đủ, huống hồ mặc dù tiền tài của Liễu gia không ít nhưng đều bị cửu tông nắm rõ. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta cũng không cho phép con bài chưa lật bị lộ rõ dưới ánh sáng mặt trời…” Nói tới đây, Vân Cuồng đột nhiên dừng một chút, thật sâu liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trong suốt. Liễu Tường vuốt vuốt cái cằm trơn bóng. Hắn đã hiểu rõ ý đồ của Vân Cuồng!.
Vân Cuồng mỉm cười, đáy mắt lóe ra tia sáng khiến người khác sợ hãi, khí phách, cuồng vọng, lớn tiếng nói: “Nhiệm vụ của ngươi là ở Sở kinh, cả Sở quốc, thậm chí cả Long Châu đại lục xây dựng một mạng lưới buôn bán, thu thập tình báo. Sòng bạc, thanh lâu, tửu lâu, ngân hàng tư nhân, đều cái cái mở ra, chậm rãi xâm nhập vào trong mỗi quốc gia. Ta muốn mỗi một quốc gia trên đại lục Long châu này đều có cọc ngầm của chúng ta mai phục. Ta muốn một nửa mạch máu kinh tế của đại lục phải nằm trong tay mình! Ta cũng cần đủ tài bảo, tạo nhiều cứ điểm trong thời gian mười năm. A Tường, ngươi có thể làm được không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người, bao gồm Liễu Nhận vốn cuồng ngạo lãnh khốc, đều đồng loạt hút vào một ngụm khí lạnh! Tất cả các ánh mắt kinh ngạc hoàn toàn khóa trên bóng dáng nho nhỏ của Vân Cuồng.
Dã tâm thật lớn! Mục tiêu thật ngông cuồng! Khá khen cho một người bá đạo như nàng!
Vân Cuồng bình tĩnh, hờ hững mỉm cười, ánh mắt kiên định lạ thường. Nàng, Liễu Vân Cuồng cũng không muốn tốn sức làm mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu phải làm thì phải làm sao cho kiêu ngạo, vang dội!
Ánh sáng u ám trong mắt Liễu Tường lưu chuyển, liên tục hít khí, hai tay dần dần nắm chặt, ánh mắt mê ly, cuồng nhiệt theo từng lời nói của Vân Cuồng. Hắn có thể nghe được, một cái nhiệm vụ lớn như vậy sẽ gặp khó khăn cỡ nào, nhiệm vụ này cũng vô cùng quan trọng! Vậy mà nàng lại không hề cố kỵ giao cho hắn làm! Nàng cứ như vậy xem trọng hắn, trọng dụng hắn! Chủ nhân, ơn tri ngộ của người, dù Liễu Tường có dâng cả đời cũng không thể báo đáp hết, chỉ có thể nguyện dùng cái mạng này, dốc sức tạo ra một thế giới mà người muốn!
Bình tĩnh, trầm ổn suy nghĩ một phen, Liễu Tường trầm giọng nói: “Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Còn có mạng lưới như vậy, nhân lực cũng là vấn đề đáng quan tâm, thuộc hạ cảm thấy nếu chủ nhân không có nhân lực có thể tin được thì mạng lưới khổng lồ như vậy sẽ thành chuyện không thực tế.”
Hắn không phải là một kẻ mất lý trí, kích động đến cái gì cũng không để ý đã lập tức chấp nhận, mà tất nhiên phải trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, đưa ra nghi vấn cần thực hiện. Câu trả lời của Liễu Tường khiến Vân Cuồng vô cùng vừa lòng, nàng cũng không phả là một kẻ nhiệt huyết nhưng đầu óc ngu ngốc, đần độn.
Gật đầu khen ngợi, Vân Cuồng nâng tay nói: “Vấn đề này ngươi có thể yên tâm, ta đã đưa yêu cầu cho mẫu thân ta, mời nàng ở trong dân gian của Sở quốc tiến hành quyên tiền, xây dựng “Cô nhi viện”, chuyên môn thu nhận, nhận nuôi những đứa nhỏ có cha mẹ đã qua đời. Rồi từ đó chọn ra những đứa có căn cơ, thông minh cơ trí, cẩn thận bồi dưỡng, trở thành ân nhân cứu mạng của bọn nó, để bọn nó nguyện ý trung thành, thay ta làm việc, đến lúc ấy còn lo không đủ nhân lực sao?”
Đám người Liễu Tường lại một phen trợn mắt há hốc mồm, chỉ kém giơ ngón tay cái lên khen ngợi Vân Cuồng lợi hại. Đúng là tới bây giờ bọn hắn mới có thể thấy rõ trí tuệ của ‘Thiếu gia’ đáng sợ như thế nào, cao! Thật cao minh!
Cách này khiến cho phu nhân có thể phát huy tấm lòng lương thiện của mình, còn có thể tranh cho Liễu hiền vương một danh tiếng tốt trong lòng dân chúng, trở thành trụ cột của dân chúng, đồng thời lại giải quyết được vấn đề về nhân lực. Một mũi tên trúng nhiều đích, sự ưu việc trong đó càng không thể đếm hết.
Đám người Huyết Y thiếu chút nữa trừng mắt tại chỗ, rống to: Thiếu chú, người thật sự không phải là thần chứ?
Không đợi bọn hắn rống lên, Vân Cuồng tiếp tục nói: “Về phần tiền tài, Trường Nhạc đỗ phường kia từ nay liền do ngươi quản lý đi, một trăm vạn lượng bạc ta thắng được, ngươi cũng có thể thùy tiện sử dụng.”
“Nếu vậy, Liễu Tường xin lấy đầu ra đảm bảo, mười năm sau sẽ trao lại cho chủ nhân một mạng lười buôn bán, tình báo lớn nhất Long Châu đại lục!” Nghe những lời ấy của Vân Cuồng, Liễu Tường cảm thấy trong ngực như sinh ra một cỗ hào khí, lớn tiếng, dõng dạt nói, trong lòng lại âm thầm thề, dù có phải mất mạng cũng tuyệt đối không thể khiến nàng thất vọng.
Vân Cuồng gật đầu, tỏ vẻ cỗ vũ, ánh mắt lập tức xoay chuyển, thẳng tắp rơi xuống người Huyết Y, lại phân phó:
“Mặc khác, Huyết Y, trước khi Liễu Tường xây dựng mạng lưới kia, ngươi dùng mạng lưới tình báo của Long Môn thời thời khắc khắc đều chú ý đại lục này cho ta, chú ý xem nơi nào có bạo động, nơi nào có loạn lạc, đặc biệt là loại bạo loạn do dân chúng gây nên, một khi phát hiện, lập tức nói cho ta biết.”
“Tuân lệnh!” Huyết Y lên tiếng trả lời, rồi lại cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Thiếu chủ, người chú ý những chuyện này để làm gì?”
Vân Cuồng thản nhiên quét mắt nhìn mấy người trong phòng: “Các ngươi có ai bất tử sao?”
Mọi người nghe thấy lời Vân Cuồng đều run lên, không nói ra lời, ánh mắt bọn hắn ảm đạm cũng đã nói rõ điều này là sự thật.
“Đừng nói các ngươi, ta cũng không thể! Đối mặt với thiên quân vạn mã, chỉ bằng thực lực của cá nhân để đối kháng là chuyện không thể thực hiện!” Ánh mắt Vân Cuồng thâm thúy như ánh sao, đưa mắt nhìn bầu trời trắng xóa ngoài cửa: “Trong trời đất này, rất lớn rất rộng, dân chúng trong thiên hạ sinh sôi đông đúc, tuy cửu đại tông môn có thể nắm giữ sinh tử của cá nhân nhưng nếu đối mặt với đại quân, bọn hắn cũng không có cách nào hoàn toàn thắng lợi được. Chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, tự mình tổ chức quân đội, có điều, ta lại có phương pháp khác khiến bọn hắn tự động trung thành với ta. Mục đích tuy rằng đê tiện nhưng muốn thành việc lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết (chi tiết nhỏ nhặt). Chuyện này dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, đối với bọn hắn cũng không có chỗ nào gây hại cả. Chúng ta nếu đã phải sinh sống trong thời buổi loạn lạc, thì phải biết không từ thủ đoạn nào để khiến mình trở nên mạnh mẽ…”
Nói đến đây, Vân Cuồng dừng lại nhìn toàn cảnh trong phòng một lần nữa, lại phát hiện mọi người đều trầm mặt, dùng ánh mắt cực kỳ rung động nhìn nàng, ánh mắt ấy, có cảm thán, có thuyết phục, có kính nể, có sợ hãi…
Một đứa bé như vậy mà lại có những ý tưởng, sắp xếp chu toàn, sâu xa như thế. Trí tuệ của nàng khiến người khác phải sợ hãi, than thở! Đây là Thiếu chủ của bọn hắn, đây là người bọn hắn nguyện trung thành! Có thể đi theo nàng là chuyện may mắn cỡ và vinh quang nào! Nghĩ đến đây, từ đáy lòng của mỗi người đều dâng lên một sự cuồng nhiệt không thể ngăn chặn được.
“Các ngươi có có gì không hiểu? Những chuyện ta nói các ngươi đã rõ hết chưa?” Nhìn xung quanh một vòng, Vân Cuồng tùy ý nói.
“Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng!” Mỗi người đều dõng dạt hô to, gần như khiến chim chóc trên bầu trời bị chấn động muốn rơi xuống dưới.
“Vậy, giải tán.” Thấy bọn họ có tinh thần như vậy, đôi mắt đen láy của Vân Cuồng xẹt qua một chút ý cười thản nhiên. Nàng thở phào một tiếng, mang theo Liễu Tường và Liễu Nhận nhẹ bước rời khỏi nơi hoang vắng, không người này.
Đêm qua tuyết rơi đầy đến hôm nay cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại. Trên đỉnh đầu một mảnh mông lung, ba người dẫm chân trên mặt tuyết, yên lặng theo đường nhỏ trở lại vương phủ. Những bông tuyết nghịch ngợm, bay lất phất trên người ba người, trong mưa tuyết, như mộng như ảo, tràn ngập cảm giác không chân thật.
Trên vai căn thẳng, một chiếc áo choàng bằng lông cừu được khoác trên vai nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của Liễu Tường xuất hiện trước mặt Vân Cuồng, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, tuyết lớn, mặc nhiều một chút.”
Liễu Nhận bên cạnh mặc dù không nói lời nào nhưng đôi mắt màu lửa đỏ cũng nổi lên vẻ lo lắng và thân thiết, dù chìm trong mưa tuyết bay đầy cũng không có cách nào xem nhẹ.
Nhìn chăm chú vào sự quan tâm của hai người, trong ngực Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, bên môi nhẹ nhàng nhiễm lên ý cười mềm mại, tựa như tiên tử, khiến người khác hoa mắt, trầm mê.
“Sau này, các ngươi có thể gọi ta là Vân Cuồng.”
Hai thiếu niên không hẹn mà cùng cảm thấy sửng sốt, đồng thời trên khuôn mặt tuấn tú cũng nổi lên vẻ kích động. Tuy rằng bọn hắn không biết có thể được nàng cho phép gọi têm mình là đại diện cho việc đã có thể đi qua bức tường, xâm nhập vào lòng nàng, nhưng bọn hắn vẫn như cũ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Vân Cuồng!” Hai thanh âm thanh thúy, vui sướng đồng thời hét lên.
Cô gái ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, tươi cười càng hiện rõ trên môi. Từng bông tuyết dừng trên mặt nàng, lạnh lẽo thấu xương, giống như có thể xua đuổi toàn bộ sự lười biếng chán chường trong lòng. Mở mắt, ánh mắt nàng linh hoạt kỳ ào, thanh âm kiên định, chậm rãi nói.
“Ta luôn luôn hiểu được, cho tới bây giờ ta cũng không phải là người tốt gì. Ta đê tiện vô sỉ, âm hiểm giả dối, thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí có đôi khi làm chuyện thương thiên hại lí. Chỉ là, ta muốn nói cho các ngươi, ở trong lòng ta, có một nơi, luôn chứa người ta để ý. Bọn hắn có một số là thật tâm đối tốt với ta, đáng để ta suy nghĩ, đáng cho ta trả giá, chỉ cần một ngày bọn hắn còn toàn tâm toàn ý để ý đến ta, ta liền đối với bọn hắn vĩnh viễn không rời không bỏ, cho nên, Thiếu Thu ca ca, bất kể thế nào, cho dù phải đối địch cùng thiên hạ, ta nhất định sẽ cứu hắn trở về!”
Cúi đầu, thật sâu liếc mắt nhìn hai người một cái.
“Nếu có một ngày, các ngươi giống như hắn bây giờ, ta cũng sẽ cố gắng cứu sống các ngươi!”
Con ngươi của hai thiếu niên đột nhiên phóng to lên, vốn dĩ tâm đã ấm áp nay càng giống như lửa nóng!
Vân Cuồng xoay người, đạp tuyết, bước vào trong viện của mình, dấu chân trước cửa rất nhanh bị mưa tuyết chôn vùi.
Khóe môi hiện lên ý cười cuồng ngạo, mặc dù nàng không có lòng nhòm ngó ngôi báu trong thiên hạ, nhưng chỉ cần lấy được Xích châu để cứu Sở Thiếu Thu, tất nhiên nàng sẽ không tiếc dấn thân vào trận chiến này, nếu thật sự không thể tránh né vậy thì hủy diệt đi!
Hết quyển một
=== ========
Lời tác giả: cảm khái một chút, viết tới đây, nội dung của quyển một cũng đã xong…
Nội dung, tình tiết nghiêm túc tới đây ngừng lại, chương tiếp theo, Vân Cuồng của chúng ta sẽ trưởng thành~
Ân ân, nói cách khác tai họa đối với mỹ nhân trong thiên hạ (không phân biệt giới tính), đảo lộn vô số dân chúng, Vân Cuồng đã muốn xuất hiên a ~~~~~
Oa kaka, phát tiết, hét lớn một tiếng, yêu nghiệt hiện thế!
/80
|