Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 5 - Kế Diệt Tống

/13


Nước Tống, Tống thành.

Cổ Hải và Cổ Hán đi bộ trên một con đường lớn ở Tống thành, quan sát người qua lại.

- Nghĩa phụ, phía trước chính là cửa hàng tiếp theo của chúng ta rồi, đều là người nhà cả! – Cổ Hán cười giới thiệu.

Cổ Hải khẽ gật, nhìn cảnh vật bốn phía rồi thốt lên:

- Tống thành bao nhiêu năm nay không thay đổi gì cả!

- Nghĩa phụ, con nghe nói ngày trước người cũng từng cầm quân, hơn nữa thiên hạ khó tìm ra địch thủ đấu lại được người, chỉ từ một đám tàn binh bại tướng mà phát triển thành đoàn quân đánh đâu thắng đó, vì sao người để đại ca tọa trấn ải Hổ Lao mà đến đây? – Cổ Hán nghi hoặc hỏi.

Cổ Hải lắc đầu:

- Cao Tiên Chi không phải người tầm thường, muốn dùng mười vạn quân ở ải Hổ Lao đánh bại y cần một chiến thuật trường kỳ, nhưng bây giờ thứ ta thiếu nhất chính là thời gian!

- Thời gian? Nếu nghĩa phụ dùng ải Hổ Lao để đánh bại quân Tống thì cần bao lâu?

- Một năm!

- Một năm? Dài ạ?

Cổ Hải lắc đầu nói:

- Nếu là cầm quân thì ta chưa từng sợ ai, sớm muộn gì cũng sẽ thắng, nhưng lần này Thanh Hà Tông nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của ta như vậy chứng tỏ có một nhân vật cỡ lớn đang quan sát trận chiến này, cho nên mới đẩy các đất nước trần thế vào chiến tranh làm trò chơi. Điều ta lo là nếu thời gian quá dài, nhân vật cỡ lớn kia chán bỏ đi thì không chắc Thanh Hà Tông còn giữ lời hứa không nữa.

- Hm? Nghĩa phụ, không phải Thanh Hà Tông chủ đã viết pháp chỉ đồng ý rồi sao ạ? – Cổ Hán kinh ngạc hỏi.

Cổ Hải khịt mũi:

- Con đã quên những gì ta nói rồi?

- Con hiểu rồi, lời hứa kiểu này chỉ có tác dụng khi địa vị hoặc thực lực hai bên ngang bằng, nếu thực lực và địa vị kém thì lời hứa này chỉ là một trò cười, có thể Thanh Hà Tông chủ sẽ thực hiện, hoặc cũng có thể hoàn toàn không để ý đến! – Cổ Hán đáp.

Cổ Hải gật đầu:

- Có thể coi ta đang mượn thế của nhân vật cỡ lớn kia, cho nên trước khi người đó rời đi phải làm xong hết mọi chuyện rồi mới có thể đạt được lời hứa này.

- Dạ con hiểu – Cổ Hán nặng nề đáp.

- Nhưng thưa nghĩa phụ, bây giờ sĩ khí quân Tống cao ngất trời, vua quan đồng lòng, quan dân đồng sức, dân quân đồng tâm, bền vững như sắt thép, là một sức mạnh không thể xoay chuyển được. Hai ngày nay người liên tục xem những tài liệu kia, liệu đã tìm ra cách chưa ạ? – Cổ Hán lo lắng hỏi.

- Vua quan đồng lòng thì ly gián quân tướng, quan dân đồng sức thì ly gián quan dân, dân quân đồng tâm thì ly gián dân quân! – Cổ Hải trầm giọng trả lời.

- Nghĩa phụ định làm gì ạ? – Cổ Hán mắt sáng lên hỏi.

- Kế hoạch ta đã soạn được kha khá rồi, gọi là Kế diệt Tống đi, cho dù là vua, quan, dân, quân đồng tâm nhất trí thì cũng có thể phá được, tách riêng ra để diệt. Ta muốn lòng vua, lòng quan, lòng dân, lòng quân của chúng lần lượt náo loạn rồi diệt vong, nước Tống tự nhiên sẽ sụp! – Cổ Hải trịnh trọng nói.

- Kế diệt Tống? Nghĩa phụ, phải làm như thế nào ạ? – Cổ Hán hơi kích động hỏi.

Từ nhỏ Cổ Hán đã thấy sự lợi hại của Cổ Hải, chì cần nhắc đến hai chữ “kế hoạch” thì chắc chắn là một chuỗi liên hoàn kế khó lường, từng “kế hoạch” đều giống nhe một trận đánh quy mô lớn, bao hàm tất cả các mặt, khiến đối thủ khó lòng phòng bị.

- Thật ra trên đường đến Tống ta cũng nghĩ được tương đối rồi, hai ngày nay xem những tài liệu liên quan đến các quý tộc nước Tống mà con đã thu thập được chỉ là để chọn những tình tiết quan trọng nhất mà thôi. Bây giờ còn thiếu một chốt nữa, ngày mai con mở một hội gặp mặt, mời một số người ta đã chọn sẵn đến yến hội Điền phủ để ta quan sát thêm – Cổ Hải nói.

- Dạ! – Cổ Hán gật đầu.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bỗng một tràng âm thanh từ xa truyền lại.

- Á!

- Cút ngay, đừng cản đường!

- Giá!

Ầm ầm ầm

………

…………..

…..

Đoạn đường phía trước bỗng náo loạn, người đi đường hốt hoảng nhảy tránh. Tầm hai mươi Cẩm Y Vệ đang cưỡi ngựa phi nước đại đến.

Crắc!

Á

Một người đàn ông không tránh kịp bị giẫm gãy chân, đau đớn kêu khóc.

Ầm ầm ầm

Hai mươi kỵ sĩ giữ nguyên tốc độ lao đến, đi đầu là một thanh niên tuấn tú cao quý, hai mắt phát lạnh như gặp phải chuyện gì không vui.

- Đây là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây, con trai đương kim Thái tử! Trong số tài liệu con đưa cho nghĩa phụ có nói đến gã, gã là một kẻ hung hăng càn quấy, cũng coi là một mối hại của Tống thành, tuổi còn trẻ mà thô bạo, đã làm hại rất nhiều dân nữ của Tống thành! – Cổ Hán giải thích.

- Gã là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây? – Cổ Hải nheo mắt hỏi.

- Giá đến, cút ngay, cút ngay! – Tống Chính Tây vung roi quất ngựa phi nhanh.

Rầm

Lại một người khác bị ngựa của Tống Chính Tây đá bay ra ngoài.

Soạt!

Cổ Hán đỡ được người đó.

- Hừ! – Tống Chính Tây nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng gã cũng không dừng lại mà tiếp tục thúc ngựa đi, hai mươi hộ vệ phía sau cũng vội vã đi theo, để lại cả một cảnh hỗn độn.

Tống Chính Tây đi khỏi, để lại phía sau ít nhất tám người bị thương đang kêu khóc thảm thiết.

- Đa tạ đa tạ nhiều! – Người bị đá ban nãy cảm kích nói.

- Ngươi đi tìm đại phu xem xương cốt có làm sao không – Cổ Hán khuyên.

- Dạ vâng, đa tạ, hình như bị thương thật rồi, đa tạ hai vị tôi đi trước vậy!

Người nọ đi rồi, Cổ Hán quay sang nhìn Cổ Hải. Cổ Hải đang nhìn theo bóng Tống Chính Tây khuất dần phía xa, khẽ nhíu mày nói:

- Đầy mùi máu tanh!

- Dạ?

- Góc áo Tống Chính Tây có dính máu, không, hai mươi lính hộ vệ của gã ai nấy đều ít nhiều gì cũng dính máu, hơn nữa trên người còn có một vết cháy, con lập tức cho người đi điều tra xem chúng vừa từ đâu về! – Cổ Hải trầm giọng nói.

- Dạ! – Cổ Hán vâng lệnh.

Hai canh giờ sau.

Cổ Hán, Cổ Hải đi vào một thôn nhỏ vắng vẻ bên ngoài Tống thành.

Đứng ở lối vào thôn, cả hai người cùng sầm mặt lại.

Thôn này có hơn mười hộ, trong đó có một hộ khá giả hơn một chút nhưng bây giờ tất cả chỉ còn là một đống phế tích, một mồi lửa đã thiêu rụi toàn bộ mười gia đình. Hộ khá giả hơn có một bảng hiệu bị cháy đen nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra hai chữ “Lâm phủ”.

- Đi đi, đi tìm xem có người nào còn sống không! – Cổ Hán ra lệnh cho bảy tám lính bảo vệ phía sau.

- Vâng!

Đám lính tiến lên, tản ra tìm kiếm, các thi thể cháy đen lần lượt được đưa ra ngoài.

- Trong miệng họ không có khói bụi, tức là bị giết trước rồi mới bị thiêu! – Một người lính nói.

- Chủ nhân, ở đây có người còn sống! – Một người kêu lên.

- Hả? – Tất cả mọi người cùng xô đến.

Chính là ở trong đám phế tích của Lâm phủ, có một cậu bé toàn thân đen kịt đang khẽ co giật.

- Kiếm đâm xuyên tim mà không chết? – Cổ Hán kinh ngạc nói.

- Không, trái tim của người này nằm bên phải nên anh ta mới may mắn thoát chết! – Cổ Hải trầm giọng nói.

Một người lính nhanh chóng làm sạch khói bụi trong miệng và mũi cậu bé rồi rót vào một ít nước.

Khụ khụ khụ khụ khụ

Cậu bé yếu ớt ho lên một tiếng rồi mở mắt nhìn, xung quanh chỉ toàn phế tích đổ nát.

- Tỷ, tỷ, tỷ ơi! – Cậu bé như phát điên, vùng dậy tìm kiếm khắp nơi.

- Tất cả thi thể đều ở bên ngoài rồi! – Cổ Hán khẽ thở dài.

Cậu bé nhanh chóng bò ra ngoài, cẩn thận tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm đến chỗ một cái xác nữ đã cháy đen thui.

Đầu cô gái hình như đã bị đánh vỡ, trên người còn có một vết thương loang đầy máu, quần áo tán loạn, nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều.

- Tỷ ơi tỷ không thể chết được, tỷ ơi! – Cậu bé không ngừng lay xác chết khóc lớn.

Nhưng cô gái sớm đã không còn sống nữa rồi.

- A, a, a Tống Chính Tây, a! – Cậu bé ôm xác chị đau đớn gào lên.

- Nghĩa phụ, con đã điều tra rõ rồi, nơi này là nhà của Lâm Xung – tiên phong số một của Cao Tiên Chi. Cô gái này tên Tiểu Điệp, vợ Lâm Xung, hai người mười phần ân ái, về sau không biết thế nào mà Tống Chính Tây nhìn thấy Tiểu Điệp, thèm muốn đã lâu, lần này chắc là nhân cơ hội Lâm Xung không ở nhà nên… - Cổ Hán nói.

- Đệ nhất tiên phong Lâm Xung của Cao Tiên Chi? – Cổ Hải nhìn cậu bé đang khóc lóc thảm thiết, hỏi.

- Người quyền quý đều như vậy, thảm kịch kiểu này không chỉ dừng lại ở đây. Hoàng thái tôn không chỉ một lần thế này, chỉ vì bọn chúng có thân phận cao quý, sai khiến được quan chức. Con dám chắc không bao lâu nữa quan phủ cũng sẽ dìm chuyện này vào quên lãng thôi! – Cổ Hán lắc đầu nói.

Cổ Hải nhíu chặt mày nói:

- Yến hội ngày mai hủy đi, không cần tìm nữa, đã có Tống Chính Tây rồi, nó tạo nghiệt thế nào cuối cùng cũng đến lúc trả rồi!

- Ngĩa phụ muốn dùng Tống Chính Tây làm mồi dẫn? Muốn gã chết? – Cổ Hán khẽ động dung hỏi.

- Không, ta muốn nó phải sống! – Đôi mắt Cổ Hải phát ra ánh sáng lạnh như băng.

…….

Hôm sau, ở một trang viên nhỏ ngoài Tống thành, Cổ Hải ra lệnh cho một đám người hầu dùng bồ cấu đưa thư. Cổ Hán đứng trước mặt Cổ Hải, tay cầm một chồng giấy, trang đầu tiên viết bốn chữ lớn “Kế hoạch diệt Tống”.

- Nghĩa phụ, đệ đệ Tiểu Điệp đã cùng đoàn buôn của chúng ta ra tiền tuyến rồi, không bao lâu nữa sẽ gặp được Lâm Xung! – Cổ Hán nói.

- Chỉ một Tiểu Điệp tất không đủ, tiếp theo con hãy thu thập tất cả các bằng chứng phạm tội của Tống Chính Tây, thảm trạng của người nhà các quân nhân cũng phải thu đủ, không có cũng phải tạo ra cho có, nhưng không được đả thương người ta, chỉ khiến họ biến mất một thời gian, chiến tranh chấm dứt lại thả họ ra – Cổ Hải ra lệnh.

- Nghĩa phụ yên tâm. À, tin từ tiền tuyến về cho hay nghe nói nghĩa phụ tọa trấn ải Hổ Lao, Cao Tiên Chi đã dừng bước hành quân rồi! – Cổ Hán tự hào nói.

- Không, Cao Tiên Chi dụng binh huyền bí, không phải người không dám mạo hiểm, đó chỉ là tin tức che mắt mọi người thôi. Nếu ta đoán không nhầm, không phải y dừng hành quân mà là mang theo một đội tinh binh âm thầm đến ải Hổ Lao rồi! – Cổ Hải trầm giọng nói.

- Sao cơ ạ? – Cổ Hán kinh ngạc.

- Cổ Tần bên đó còn có thể duy trì được một thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này cần dồn sức tiêu diệt tám mươi vạn quân của y! – Cổ hải trầm giọng nói.

- Con thấy trận đầu tiên trong kế hoạch diệt Tống của nghĩa phụ là Táng Quân Tâm! – Cổ Hán kính nể nói.

- Để bồ câu đưa thư bay đi đi, kế hoạch diệt Tống, bắt đầu!

Soạc!

Cửa lồng mở ra, một đàn bồ câu lao lên trời, nhằm hướng bắc bay thẳng.

/13

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status