Biên tập: BộtTô An Hi vắt nửa người trên vai Từ Úc nghe được lời cảnh cáo này thì ngoan ngoãn trở lại.
Từ Úc thấy Tô An Hi không còn lộn xộn nữa mới đứng lại rồi đặt cô xuống, khi thấy mặt cô đỏ lên vì bị xốc ngược lên thì còn cong môi nở nụ cười.
Tô An Hi thấy Từ Úc cười đến thoải mái thì cũng đi theo, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tưởng ăn cơm mà?”
“Đi bê đồ ăn.” Hết lần này tới lần khác đều là Từ Úc dắt mũi Tô An Hi, sau đó anh đã xoay người định đi tới phòng bếp.
Ai ngờ một giây sau, trong không khí yên tĩnh mà mập mờ bỗng vang lên tiếng “bốp”. Tiếng động này không lớn nhưng lại khiến người đàn ông cứng người tại chỗ, sau đó chỉ biết đứng đó mà trơ mắt nhìn qua.
Anh dở khóc dở cười đứng đó nhìn theo bóng lưng nhanh như cá chạch chạy về phía phòng bếp kia. Anh vừa bị cô đánh lén đúng không?
Tốt lắm, đúng là lớn rồi có bản lĩnh.
Tô An Hi đứng ở bàn bếp mà nhịp tim đập như trống, cô không ngừng tự nhủ với mình rằng lúc nãy bị anh khiêng nên máu cả người dồn lên làm đầu óc mơ hồ, sau đó mới dám vỗ mông anh.
Không phải cố ý, không phải có ý nghĩ như vậy mà chỉ đơn thuần là tiện tay thôi.
Nhưng dường như cô đã quên có câu tục ngữ rằng không thể vuốt mông hổ.
Cô bình ổn lại nhịp thở rồi ngửi thử đồ ăn thơm ngào ngạt, sau đó hài lòng mà quên “hành động vô tâm” vừa rồi của mình mà chỉ chú ý tới đồ ăn ngon.
Ai ngờ vừa xoay người lại, đĩa đồ ăn trong tay đã bị một bàn tay lớn cướp đi mất, sau đó là tiếng thanh thúy của chiếc đĩa đáp xuống bàn bếp.
Tiếp đến, hai tay cô đã bị bắt chéo sau lưng với tốc độ ánh sáng, phía trước bị ai đó che khuất, gáy cũng bị bàn tay to khác đẩy về phía trước, trước mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, trong không khí là hơi thở mang mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa với vị đàn ông và chút mùi dầu mỡ.
Hơi thở nóng hổi vờn quanh chóp mũi cô, sau đó giọng trầm khàn của người đàn ông truyền ra từng câu chữ rõ ràng: “Còn có sở thích này nữa hả?”
Thắt lưng Tô An Hi dựa vào bàn bếp, người cũng bị ép vào tới luống cuống. Cô thử cựa quậy nhưng không được, lông mày đang cau lại bỗng giãn ra, dù trên miệng treo nụ cười lấy lòng nhưng giọng điệu lại là vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Mỗi người một lần, rất công bằng mà.”
Từ Úc trông thấy một loạt phản ứng vừa rồi của Tô An Hi, anh xoay người một cái rồi hơi tựa vào bàn bếp, đôi chân dài tách ra rồi kéo Tô An Hi đứng ở giữa hai chân mình. Sau đó anh kẹp hai chân lại khiến chân mình dính chặt lấy hai bên chân cô, lúc này mới hừ cười.
“Tính có thù tất báo này vẫn còn mạnh lắm.”
Tô An Hi gật đầu đồng tình: “Đây coi như một trong không nhiều khuyết điểm của em.”
“Từ đó mà suy ra…”
Trong mắt Từ Úc dần lộ ra ý cười xấu xa, anh ấn gáy Tô An Hi lên phía trước, sau đó lập tức cúi đầu xuống chiếm lấy cánh môi cô mà mút vào, mỗi lần mút vào hơi thở cũng sâu nặng hơn.
Đúng lúc này, anh bỗng buông lỏng ra rồi nhìn chằm chằm Tô An Hi đang thở tới hỗn loạn. Cùng với đó, trong không gian mười mấy mét vuông này cũng vang lên âm thanh chậm rãi mà mê ly: “Dựa theo lòng trả thù của em thì đến lúc ăn miếng trả miếng rồi đấy.”
Tô An Hi cắn môi cười rồi rướn lên cắn vào môi mỏng của Từ Úc.
Anh chậm rãi buông gông xiềng sau lưng cô rồi đưa một tay kéo eo nhỏ của cô lên phía trước. Mà Tô An Hi bị hôn tới động tình cũng tự nhiên đưa tay ôm cổ Từ Úc mà càng thân mật dán vào người anh. Hai chiếc lưỡi quấn chặt một chỗ rồi cướp đi hương vị chỉ thuộc về nhau, sau rồi hai hương vị khác biệt này cũng chợt hòa lại làm một.
Tô An Hi bị hôn tới thở cũng khó khăn, bàn tay của anh vờn quanh eo cô khiến từng tấc da thịt nóng lên, giữa răng môi cũng là từng âm thanh đứt quãng.
Tô An Hi chậm rãi mở hai mắt rồi hơi buông anh ra, sau khi bắt gặp anh ngước mắt lên với vẻ hỗn loạn chưa từng thấy thì trong lòng hơi động. Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Còn ăn cơm nữa không?”
Từ Úc cong môi cười một tiếng, mặt mày anh cũng nhuốm một tầng dục vọng rõ rệt. Đôi tay to đặt ở eo Tô An Hi bỗng dùng sức rồi xoay người đặt cô lên mặt bàn bếp, đổi lại thành anh đứng trước người cô, sau đó nắm cằm cô rồi dứt khoát mút vào.
“Ăn em.” Đôi môi mỏng đã sớm hôn dọc theo đường cổ mượt mà rồi lần tới tai cô. Giọng anh khàn khàn mà gợi cảm, đầu lưỡi cũng vươn ra liếm lên vành tai cô. Anh cười khẽ khi thấy Tô An Hi co lại, làn da trắng nõn bị giật mình tới nổi gay ốc, sau đó anh mau chóng nói nốt nửa câu sau: “Được không?”
Tô An Hi bị Từ Úc trêu chọc tới không chịu nổi, nếu gặp trường hợp này mà còn từ chối được thì chắc chắn là lãnh đạm mất rồi. Hai người họ rõ ràng củi khô bốc lửa nên càng đượm, cả hai đều không thể chối từ khát vọng chân thật nhất của cơ thể.
Cô gật đầu rồi đưa tay ôm mặt Từ Úc và nhìn khuôn mặt anh tuấn mà nhu tình của anh. Mặt cô lúc này đã đỏ tới nhỏ máu nhưng vẫn còn cứng miệng như nữ vương: “Muốn ngủ anh từ lâu rồi, anh nói xem có được không?”
Sắc mặt Từ Úc thâm trầm như biển sâu, cùng với đó là nụ cười khiến người ta trầm luân. Anh chỉ gật đầu một cái mà không nói, sau đó dùng hành động thực tế để trả lời Tô An Hi rằng có được hay không.
Bọn họ không còn thăm dò thận trọng mà là khát cầu chân thật nhất. Từ Úc thuận theo vành tai xuống dưới mà không bỏ qua tấc da thịt nào. Tay đang đặt trên lưng cô cũng không vừa lòng với việc chỉ lướt qua mà đã trượt vào theo vạt áo rồi hướng lên trên. Sau khi cảm nhận được cô gái trong lòng hơi run lên vì từng cử chỉ của mình thì anh lại lần nữa hôn lên bờ môi sớm sưng đỏ của cô.
Đôi tay to đặt lên bờ ngực tròn đầy của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn, khi nghe được tiếng nức nở nho nhỏ của cô thì nhẹ nhàng trêu ghẹo: “Nhạy cảm thế à?”
Tô An Hi dừng lại rồi cắn anh.
Vào thời khắc này, chuông cửa bỗng vang lên, kèm theo đó là tiếng gõ cửa.
Hai người họ đều dừng động tác như bị điểm huyệt, còn tiếng chuông cửa vẫn vang lên mãi.
“Ai thế?” Tô An Hi hỏi khẽ.
Từ Úc ngăn lại cơn khô nóng toàn thân, đợi dục vọng lui rồi mới hơi bực bội gãi đầu, xoay người ra mở cửa.
Tô An Hi quay lại nhìn bóng lưng Từ Úc biến mất ở cửa phòng bếp thì thầm cười một tiếng rồi nhảy khỏi bàn bếp. Sau khi sửa lại quần áo xốc xếch và buộc lại tóc rồi, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa đi ra tới phòng khách, cô đã tròn mắt kinh ngạc, mà Khâu Đông Viễn và một phụ nữ đứng trước mặt Từ Úc trông thấy cô cũng giật mình: “Bác sĩ… Tô?”
“Chỉ đạo viên… Khâu?” Tô An Hi nhếch môi nở nụ cười vì thấy hơi khó hiểu. Sau đó cô đột nhiên nhớ Từ Úc từng nói anh và Khâu Đông Viễn mua nhà đối diện nhau, thế nên đây là hàng xóm thông cửa à?
“Vào đây ngồi đi.”
Từ Úc mời hai người vào nhà, sau đó bốn người ngồi trên sofa anh nhìn tôi, tôi nhìn anh khiến bầu không khí khá tế nhị, lại thêm chút ừm… xấu hổ nữa.
Khâu Đông Viễn quan sát môi… của Tô An Hi một chút, sau đó như đoán được gì nên cười ha ha tới không tự nhiên: “Giới thiệu một chút nhé, đây là vợ tôi, Đăng Khiết.”
“Chào chị dâu.” Tô An Hi mỉm cười rồi gật đầu chào Đặng Khiết: “Em là Tô An Hi.”
“Vợ em.” Từ Úc ngồi bên cạnh Tô An Hi, một tay anh khoác lên lưng sofa, tuy hững hờ bổ sung danh xưng này nhưng giọng nói lại ẩn chứa chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Đặng Khiết làm về kết hôn ở cục dân chính nên chắc chắn có chút mắt nhìn ấy. Vừa rồi Từ Úc mở cửa không bình tĩnh và hiền hòa như mọi ngày, mà lại hơi mất kiên nhẫn.
Sau đó đi vào trông thấy cô gái xinh đẹp này, mặt cô hơi ửng đỏ mà miệng cũng sưng đỏ nữa. Lúc ngồi vào được nghe giới thiệu như thế thì mọi thứ dường như đều chỉ ra rằng cô ấy và chồng mình quấy rầy người ta rồi!
Rõ ràng là Khâu Đông Viễn đã nhận ra từ lâu rồi, anh ấy nhìn hai người rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chuẩn bị ăn…” Từ Úc cong môi cười nhạt nhưng lại có ý khác: “Thì hai người đến.”
Khâu Đông Viễn sao có thể không hiểu câu oán trách này chứ. Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật: “Chị dâu nói nghe thấy nhà cậu có tiếng động, lại trông thấy vườn hoa sáng đèn nên không hiểu thế nào mới sang xem thử.”
“Đúng vậy.” Đặng Khiết cũng cười, đôi vợ chồng này cười lên rất giống nhau, cực kỳ có tướng phu thê: “Chủ yếu là do nghe thấy nhà cậu có tiếng người mà lại không biết cậu về rồi, nên sợ có chuyện gì thôi.”
Lúc đầu đúng là nghe thấy tiếng động nên tốt bụng tới xem thử, cuối cùng xem xong lại thấy hối hận. Dáng vẻ này rõ là vợ chồng son đùa giỡn nhau mà?
“Đang bắt chuột thôi mà? Có điều vẫn cảm ơn chị dâu đã quan tâm.” Từ Úc vẫn luôn treo ý cười trên mặt. Lúc anh liếc mắt nhìn Tô An Hi thì thấy đối phương vẫn luôn lườm mình.
Đặng Khiết lén lấy vùi chỏ huých Khâu Đông Viễn, Khâu Đông Viễn hiểu ý ngay nên nói: “Con trai còn chưa ngủ, bọn tôi sang xem thử thôi, bây giờ phải về đây.”
“Chưa ăn thì cùng ăn đi!” Lúc này Từ Úc còn muốn giữ khách lại.
Khâu Đông Viễn thầm nghĩ chưa ăn cũng phải nói ăn rồi, chưa kể lúc này đã muộn thế nào rồi mà còn chưa ăn. Tưởng ai cũng giống đôi nam nữ cuồng nhiệt hai người, muốn ăn lúc nào là ăn lúc đấy chắc?
“Ăn rồi ăn rồi.” Nghĩ thì là vậy, nhưng lời nói ra vẫn đưa đẩy: “Không quấy rầy hai người nữa, hẹn gặp lại.”
Bốn người lại đứng dậy, hai người tiễn hai người. Đặng Khiết đi ở phía trước xua tay: “Đừng tiễn nữa, đừng tiễn nữa.”
Tô An Hi vẫn giữ phép tắc đi theo bên cạnh Từ Úc: “Chỉ đạo viên Khâu, chị dâu, hai người đi thong thả.”
Khâu Đông Viễn vỗ vỗ vào cánh tay Từ Úc, sau đó đi đến trước mặt anh nói thầm: “Đừng giày vò quá, mai người ta còn phải làm việc. Mà cậu cũng thế, mai chính ủy tới, đừng có đến muộn đấy.”
Từ Úc cười lạnh rồi không nhịn được mà đuổi người: “Đi đi, đi đi.” Không có hai người thì đã không rắc rối thế này rồi.
Cửa chống trộm đóng lại “ầm” một tiếng ngăn cách hai nhóm người giữa trong và ngoài cửa.
Tô An Hi nhìn chằm chằm Từ Úc rồi nhún vai, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đói lắm rồi, ăn cơm thôi!”
Từ Úc cũng chỉ có thể cười rồi dắt Tô An Hi vào trong: “Đồ ăn lạnh hết rồi, hâm nóng lại rồi ăn.”
Bị cắt ngang như thế, cái gì chẳng nguội lạnh chứ đâu chỉ có đồ ăn.
…
Tay nghề của Từ Úc thật sự rất tốt, Tô An Hi ăn đến ngon lành, sau đó vừa ăn vừa nhìn Từ Úc ở đối diện: “Trước kia anh rán trứng cũng cháy.”
“Em cũng nói là trước kia.” Từ Úc và một lượng đồ ăn lớn vào miệng. Ở trong quân lâu rồi thành quen, thói quen ăn cơm như gió cũng luyện thành như thế.
Tô An Hi chậm rãi chọn đồ mình thích rồi vừa nhai vừa gật đầu: “Cũng đúng, bây giờ có gì mà đội trưởng Từ không làm được đâu.”
Chẳng lẽ Từ Úc lại không hiểu một câu hai nghĩa này, thế nhưng anh chỉ hơi nhíu đầu lông mày rồi nhìn Tô An Hi mà không nói.
“Có điều ăn ngon thật đấy.” Tô An Hi cũng để lại chút thể diện cho anh nên lại hỏi: “Sao anh lại học được kĩ năng này?”
“Nằm vùng lâu ngày nên không dám ăn bừa, chỉ có thể tự nấu rồi ăn. Sau này về bộ đội rồi, không có việc gì sẽ luyện tay một chút.” Từ Úc trả lời nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Khóe miệng Tô An Hi chợt dừng lại, cô hơi nhíu mày rồi mới tiếp tục nhai nuốt. Dù anh nói nhàn nhạt là thế, nhưng cô hiểu chuyện đó khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu.
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Úc vang lên. Anh đứng dậy đi tới bàn trà nhận điện thoại, sau khi trầm giọng “ừ” hai tiếng thì dập máy.
Tô An Hi thấy anh quay lại bàn cơm mà không ăn nữa nên hỏi thử: “Có việc à?”
“Hỷ Lạc bị cảm mà không chịu ăn gì.” Từ Úc vừa xới cơm vừa nói.
“À.” Tô An Hi bỏ bát xuống rồi nhìn Từ Úc: “Thế anh về đi, lát nữa em tự về ký túc xá bệnh viện.”
“Trời tối rồi không an toàn, em ở lại đây đi, sáng mai lại đi.” Từ Úc lại dùng giọng ra lệnh.
“Được, em biết rồi.” Tô An Hi không thể làm gì ngoài cười với Từ Úc: “Em không đi nữa, được chưa!”
Từ Úc gật đầu rồi nhìn Tô An Hi: “Anh đi đây.”
Tô An Hi gật đầu: “Ừ.”
Từ Úc đứng dậy đi mặc áo khoác, Tô An Hi đưa di động và chìa khóa cho anh. Anh còn nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Em có phải trẻ con đâu.” Tô An Hi liếc Từ Úc.
Từ Úc cong môi cười nhẹ rồi đưa tay ngoéo chiếc mũi cao của Tô An Hi. Anh còn tiến lên rồi hôn lên trán cô, sau đó nói bằng giọng cưng chiều: “Em có thể trẻ con trước mặt anh. Anh đi đây.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại kia, Tô An Hi vẫn đứng nguyên trước cửa, mà nụ cười trên mặt cô cũng càng ngày càng dịu dàng. Cuối cùng thì con thuyền cô độc trong góc tim nào đó của cô đã phá tan màn sương và tìm được ngọn đèn hải đăng rực rỡ, mà đây cũng chính là kết cục duy nhất của cô.
Nhưng mà, điều em muốn trở thành nhất là vợ cơ mà!
Từ Úc thấy Tô An Hi không còn lộn xộn nữa mới đứng lại rồi đặt cô xuống, khi thấy mặt cô đỏ lên vì bị xốc ngược lên thì còn cong môi nở nụ cười.
Tô An Hi thấy Từ Úc cười đến thoải mái thì cũng đi theo, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tưởng ăn cơm mà?”
“Đi bê đồ ăn.” Hết lần này tới lần khác đều là Từ Úc dắt mũi Tô An Hi, sau đó anh đã xoay người định đi tới phòng bếp.
Ai ngờ một giây sau, trong không khí yên tĩnh mà mập mờ bỗng vang lên tiếng “bốp”. Tiếng động này không lớn nhưng lại khiến người đàn ông cứng người tại chỗ, sau đó chỉ biết đứng đó mà trơ mắt nhìn qua.
Anh dở khóc dở cười đứng đó nhìn theo bóng lưng nhanh như cá chạch chạy về phía phòng bếp kia. Anh vừa bị cô đánh lén đúng không?
Tốt lắm, đúng là lớn rồi có bản lĩnh.
Tô An Hi đứng ở bàn bếp mà nhịp tim đập như trống, cô không ngừng tự nhủ với mình rằng lúc nãy bị anh khiêng nên máu cả người dồn lên làm đầu óc mơ hồ, sau đó mới dám vỗ mông anh.
Không phải cố ý, không phải có ý nghĩ như vậy mà chỉ đơn thuần là tiện tay thôi.
Nhưng dường như cô đã quên có câu tục ngữ rằng không thể vuốt mông hổ.
Cô bình ổn lại nhịp thở rồi ngửi thử đồ ăn thơm ngào ngạt, sau đó hài lòng mà quên “hành động vô tâm” vừa rồi của mình mà chỉ chú ý tới đồ ăn ngon.
Ai ngờ vừa xoay người lại, đĩa đồ ăn trong tay đã bị một bàn tay lớn cướp đi mất, sau đó là tiếng thanh thúy của chiếc đĩa đáp xuống bàn bếp.
Tiếp đến, hai tay cô đã bị bắt chéo sau lưng với tốc độ ánh sáng, phía trước bị ai đó che khuất, gáy cũng bị bàn tay to khác đẩy về phía trước, trước mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, trong không khí là hơi thở mang mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa với vị đàn ông và chút mùi dầu mỡ.
Hơi thở nóng hổi vờn quanh chóp mũi cô, sau đó giọng trầm khàn của người đàn ông truyền ra từng câu chữ rõ ràng: “Còn có sở thích này nữa hả?”
Thắt lưng Tô An Hi dựa vào bàn bếp, người cũng bị ép vào tới luống cuống. Cô thử cựa quậy nhưng không được, lông mày đang cau lại bỗng giãn ra, dù trên miệng treo nụ cười lấy lòng nhưng giọng điệu lại là vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Mỗi người một lần, rất công bằng mà.”
Từ Úc trông thấy một loạt phản ứng vừa rồi của Tô An Hi, anh xoay người một cái rồi hơi tựa vào bàn bếp, đôi chân dài tách ra rồi kéo Tô An Hi đứng ở giữa hai chân mình. Sau đó anh kẹp hai chân lại khiến chân mình dính chặt lấy hai bên chân cô, lúc này mới hừ cười.
“Tính có thù tất báo này vẫn còn mạnh lắm.”
Tô An Hi gật đầu đồng tình: “Đây coi như một trong không nhiều khuyết điểm của em.”
“Từ đó mà suy ra…”
Trong mắt Từ Úc dần lộ ra ý cười xấu xa, anh ấn gáy Tô An Hi lên phía trước, sau đó lập tức cúi đầu xuống chiếm lấy cánh môi cô mà mút vào, mỗi lần mút vào hơi thở cũng sâu nặng hơn.
Đúng lúc này, anh bỗng buông lỏng ra rồi nhìn chằm chằm Tô An Hi đang thở tới hỗn loạn. Cùng với đó, trong không gian mười mấy mét vuông này cũng vang lên âm thanh chậm rãi mà mê ly: “Dựa theo lòng trả thù của em thì đến lúc ăn miếng trả miếng rồi đấy.”
Tô An Hi cắn môi cười rồi rướn lên cắn vào môi mỏng của Từ Úc.
Anh chậm rãi buông gông xiềng sau lưng cô rồi đưa một tay kéo eo nhỏ của cô lên phía trước. Mà Tô An Hi bị hôn tới động tình cũng tự nhiên đưa tay ôm cổ Từ Úc mà càng thân mật dán vào người anh. Hai chiếc lưỡi quấn chặt một chỗ rồi cướp đi hương vị chỉ thuộc về nhau, sau rồi hai hương vị khác biệt này cũng chợt hòa lại làm một.
Tô An Hi bị hôn tới thở cũng khó khăn, bàn tay của anh vờn quanh eo cô khiến từng tấc da thịt nóng lên, giữa răng môi cũng là từng âm thanh đứt quãng.
Tô An Hi chậm rãi mở hai mắt rồi hơi buông anh ra, sau khi bắt gặp anh ngước mắt lên với vẻ hỗn loạn chưa từng thấy thì trong lòng hơi động. Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Còn ăn cơm nữa không?”
Từ Úc cong môi cười một tiếng, mặt mày anh cũng nhuốm một tầng dục vọng rõ rệt. Đôi tay to đặt ở eo Tô An Hi bỗng dùng sức rồi xoay người đặt cô lên mặt bàn bếp, đổi lại thành anh đứng trước người cô, sau đó nắm cằm cô rồi dứt khoát mút vào.
“Ăn em.” Đôi môi mỏng đã sớm hôn dọc theo đường cổ mượt mà rồi lần tới tai cô. Giọng anh khàn khàn mà gợi cảm, đầu lưỡi cũng vươn ra liếm lên vành tai cô. Anh cười khẽ khi thấy Tô An Hi co lại, làn da trắng nõn bị giật mình tới nổi gay ốc, sau đó anh mau chóng nói nốt nửa câu sau: “Được không?”
Tô An Hi bị Từ Úc trêu chọc tới không chịu nổi, nếu gặp trường hợp này mà còn từ chối được thì chắc chắn là lãnh đạm mất rồi. Hai người họ rõ ràng củi khô bốc lửa nên càng đượm, cả hai đều không thể chối từ khát vọng chân thật nhất của cơ thể.
Cô gật đầu rồi đưa tay ôm mặt Từ Úc và nhìn khuôn mặt anh tuấn mà nhu tình của anh. Mặt cô lúc này đã đỏ tới nhỏ máu nhưng vẫn còn cứng miệng như nữ vương: “Muốn ngủ anh từ lâu rồi, anh nói xem có được không?”
Sắc mặt Từ Úc thâm trầm như biển sâu, cùng với đó là nụ cười khiến người ta trầm luân. Anh chỉ gật đầu một cái mà không nói, sau đó dùng hành động thực tế để trả lời Tô An Hi rằng có được hay không.
Bọn họ không còn thăm dò thận trọng mà là khát cầu chân thật nhất. Từ Úc thuận theo vành tai xuống dưới mà không bỏ qua tấc da thịt nào. Tay đang đặt trên lưng cô cũng không vừa lòng với việc chỉ lướt qua mà đã trượt vào theo vạt áo rồi hướng lên trên. Sau khi cảm nhận được cô gái trong lòng hơi run lên vì từng cử chỉ của mình thì anh lại lần nữa hôn lên bờ môi sớm sưng đỏ của cô.
Đôi tay to đặt lên bờ ngực tròn đầy của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn, khi nghe được tiếng nức nở nho nhỏ của cô thì nhẹ nhàng trêu ghẹo: “Nhạy cảm thế à?”
Tô An Hi dừng lại rồi cắn anh.
Vào thời khắc này, chuông cửa bỗng vang lên, kèm theo đó là tiếng gõ cửa.
Hai người họ đều dừng động tác như bị điểm huyệt, còn tiếng chuông cửa vẫn vang lên mãi.
“Ai thế?” Tô An Hi hỏi khẽ.
Từ Úc ngăn lại cơn khô nóng toàn thân, đợi dục vọng lui rồi mới hơi bực bội gãi đầu, xoay người ra mở cửa.
Tô An Hi quay lại nhìn bóng lưng Từ Úc biến mất ở cửa phòng bếp thì thầm cười một tiếng rồi nhảy khỏi bàn bếp. Sau khi sửa lại quần áo xốc xếch và buộc lại tóc rồi, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa đi ra tới phòng khách, cô đã tròn mắt kinh ngạc, mà Khâu Đông Viễn và một phụ nữ đứng trước mặt Từ Úc trông thấy cô cũng giật mình: “Bác sĩ… Tô?”
“Chỉ đạo viên… Khâu?” Tô An Hi nhếch môi nở nụ cười vì thấy hơi khó hiểu. Sau đó cô đột nhiên nhớ Từ Úc từng nói anh và Khâu Đông Viễn mua nhà đối diện nhau, thế nên đây là hàng xóm thông cửa à?
“Vào đây ngồi đi.”
Từ Úc mời hai người vào nhà, sau đó bốn người ngồi trên sofa anh nhìn tôi, tôi nhìn anh khiến bầu không khí khá tế nhị, lại thêm chút ừm… xấu hổ nữa.
Khâu Đông Viễn quan sát môi… của Tô An Hi một chút, sau đó như đoán được gì nên cười ha ha tới không tự nhiên: “Giới thiệu một chút nhé, đây là vợ tôi, Đăng Khiết.”
“Chào chị dâu.” Tô An Hi mỉm cười rồi gật đầu chào Đặng Khiết: “Em là Tô An Hi.”
“Vợ em.” Từ Úc ngồi bên cạnh Tô An Hi, một tay anh khoác lên lưng sofa, tuy hững hờ bổ sung danh xưng này nhưng giọng nói lại ẩn chứa chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Đặng Khiết làm về kết hôn ở cục dân chính nên chắc chắn có chút mắt nhìn ấy. Vừa rồi Từ Úc mở cửa không bình tĩnh và hiền hòa như mọi ngày, mà lại hơi mất kiên nhẫn.
Sau đó đi vào trông thấy cô gái xinh đẹp này, mặt cô hơi ửng đỏ mà miệng cũng sưng đỏ nữa. Lúc ngồi vào được nghe giới thiệu như thế thì mọi thứ dường như đều chỉ ra rằng cô ấy và chồng mình quấy rầy người ta rồi!
Rõ ràng là Khâu Đông Viễn đã nhận ra từ lâu rồi, anh ấy nhìn hai người rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chuẩn bị ăn…” Từ Úc cong môi cười nhạt nhưng lại có ý khác: “Thì hai người đến.”
Khâu Đông Viễn sao có thể không hiểu câu oán trách này chứ. Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật: “Chị dâu nói nghe thấy nhà cậu có tiếng động, lại trông thấy vườn hoa sáng đèn nên không hiểu thế nào mới sang xem thử.”
“Đúng vậy.” Đặng Khiết cũng cười, đôi vợ chồng này cười lên rất giống nhau, cực kỳ có tướng phu thê: “Chủ yếu là do nghe thấy nhà cậu có tiếng người mà lại không biết cậu về rồi, nên sợ có chuyện gì thôi.”
Lúc đầu đúng là nghe thấy tiếng động nên tốt bụng tới xem thử, cuối cùng xem xong lại thấy hối hận. Dáng vẻ này rõ là vợ chồng son đùa giỡn nhau mà?
“Đang bắt chuột thôi mà? Có điều vẫn cảm ơn chị dâu đã quan tâm.” Từ Úc vẫn luôn treo ý cười trên mặt. Lúc anh liếc mắt nhìn Tô An Hi thì thấy đối phương vẫn luôn lườm mình.
Đặng Khiết lén lấy vùi chỏ huých Khâu Đông Viễn, Khâu Đông Viễn hiểu ý ngay nên nói: “Con trai còn chưa ngủ, bọn tôi sang xem thử thôi, bây giờ phải về đây.”
“Chưa ăn thì cùng ăn đi!” Lúc này Từ Úc còn muốn giữ khách lại.
Khâu Đông Viễn thầm nghĩ chưa ăn cũng phải nói ăn rồi, chưa kể lúc này đã muộn thế nào rồi mà còn chưa ăn. Tưởng ai cũng giống đôi nam nữ cuồng nhiệt hai người, muốn ăn lúc nào là ăn lúc đấy chắc?
“Ăn rồi ăn rồi.” Nghĩ thì là vậy, nhưng lời nói ra vẫn đưa đẩy: “Không quấy rầy hai người nữa, hẹn gặp lại.”
Bốn người lại đứng dậy, hai người tiễn hai người. Đặng Khiết đi ở phía trước xua tay: “Đừng tiễn nữa, đừng tiễn nữa.”
Tô An Hi vẫn giữ phép tắc đi theo bên cạnh Từ Úc: “Chỉ đạo viên Khâu, chị dâu, hai người đi thong thả.”
Khâu Đông Viễn vỗ vỗ vào cánh tay Từ Úc, sau đó đi đến trước mặt anh nói thầm: “Đừng giày vò quá, mai người ta còn phải làm việc. Mà cậu cũng thế, mai chính ủy tới, đừng có đến muộn đấy.”
Từ Úc cười lạnh rồi không nhịn được mà đuổi người: “Đi đi, đi đi.” Không có hai người thì đã không rắc rối thế này rồi.
Cửa chống trộm đóng lại “ầm” một tiếng ngăn cách hai nhóm người giữa trong và ngoài cửa.
Tô An Hi nhìn chằm chằm Từ Úc rồi nhún vai, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đói lắm rồi, ăn cơm thôi!”
Từ Úc cũng chỉ có thể cười rồi dắt Tô An Hi vào trong: “Đồ ăn lạnh hết rồi, hâm nóng lại rồi ăn.”
Bị cắt ngang như thế, cái gì chẳng nguội lạnh chứ đâu chỉ có đồ ăn.
…
Tay nghề của Từ Úc thật sự rất tốt, Tô An Hi ăn đến ngon lành, sau đó vừa ăn vừa nhìn Từ Úc ở đối diện: “Trước kia anh rán trứng cũng cháy.”
“Em cũng nói là trước kia.” Từ Úc và một lượng đồ ăn lớn vào miệng. Ở trong quân lâu rồi thành quen, thói quen ăn cơm như gió cũng luyện thành như thế.
Tô An Hi chậm rãi chọn đồ mình thích rồi vừa nhai vừa gật đầu: “Cũng đúng, bây giờ có gì mà đội trưởng Từ không làm được đâu.”
Chẳng lẽ Từ Úc lại không hiểu một câu hai nghĩa này, thế nhưng anh chỉ hơi nhíu đầu lông mày rồi nhìn Tô An Hi mà không nói.
“Có điều ăn ngon thật đấy.” Tô An Hi cũng để lại chút thể diện cho anh nên lại hỏi: “Sao anh lại học được kĩ năng này?”
“Nằm vùng lâu ngày nên không dám ăn bừa, chỉ có thể tự nấu rồi ăn. Sau này về bộ đội rồi, không có việc gì sẽ luyện tay một chút.” Từ Úc trả lời nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Khóe miệng Tô An Hi chợt dừng lại, cô hơi nhíu mày rồi mới tiếp tục nhai nuốt. Dù anh nói nhàn nhạt là thế, nhưng cô hiểu chuyện đó khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu.
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Úc vang lên. Anh đứng dậy đi tới bàn trà nhận điện thoại, sau khi trầm giọng “ừ” hai tiếng thì dập máy.
Tô An Hi thấy anh quay lại bàn cơm mà không ăn nữa nên hỏi thử: “Có việc à?”
“Hỷ Lạc bị cảm mà không chịu ăn gì.” Từ Úc vừa xới cơm vừa nói.
“À.” Tô An Hi bỏ bát xuống rồi nhìn Từ Úc: “Thế anh về đi, lát nữa em tự về ký túc xá bệnh viện.”
“Trời tối rồi không an toàn, em ở lại đây đi, sáng mai lại đi.” Từ Úc lại dùng giọng ra lệnh.
“Được, em biết rồi.” Tô An Hi không thể làm gì ngoài cười với Từ Úc: “Em không đi nữa, được chưa!”
Từ Úc gật đầu rồi nhìn Tô An Hi: “Anh đi đây.”
Tô An Hi gật đầu: “Ừ.”
Từ Úc đứng dậy đi mặc áo khoác, Tô An Hi đưa di động và chìa khóa cho anh. Anh còn nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Em có phải trẻ con đâu.” Tô An Hi liếc Từ Úc.
Từ Úc cong môi cười nhẹ rồi đưa tay ngoéo chiếc mũi cao của Tô An Hi. Anh còn tiến lên rồi hôn lên trán cô, sau đó nói bằng giọng cưng chiều: “Em có thể trẻ con trước mặt anh. Anh đi đây.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại kia, Tô An Hi vẫn đứng nguyên trước cửa, mà nụ cười trên mặt cô cũng càng ngày càng dịu dàng. Cuối cùng thì con thuyền cô độc trong góc tim nào đó của cô đã phá tan màn sương và tìm được ngọn đèn hải đăng rực rỡ, mà đây cũng chính là kết cục duy nhất của cô.
Nhưng mà, điều em muốn trở thành nhất là vợ cơ mà!
/92
|