Chị Nguyệt, chị tức giận? Sở Hạo thật cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Nhật Nguyệt.
Không có.
Thật sự không có?
Thật sự không có. Đi nhanh đi, nếu không đi sẽ bị muộn đấy. Cô thật sự không có tức giận.
Nhìn Lâm Nhật Nguyệt đang đi ở phía trước, Sở Hạo lại buồn nản lại hối hận, hung hăng vả vào miệng mình mấy cái, đều do cái miệng này hại! Hắn vẫn cho rằng Lâm Nhật Nguyệt tức giận.
Lâm Nhật Nguyệt đi được vài bước phát hiện Sở Hạo cũng không có theo kịp, nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy hắn đang tự đánh miệng mình, thở dài, cô đi quay lại đi đến trước mặt Sở Hạo, Hạo Hạo, chị Nguyệt đã lừa em bao giờ chưa?
Không có. Sở Hạo lắc đầu.
Vậy sao em còn tự tát chính mình?
Chị tức giận.
Chị không phải nói không có sao?
Nhưng chị không cười.
Chị thật sự không có tức giận. Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Nhật Nguyệt hướng Sở Hạo chứng minh cô thật là không có tức giận.
Thật sự?
Thật sự, đi nhanh đi! Lâm Nhật Nguyệt thật sự là chịu không nổi, vì không cho hắn có cơ hội nghi ngờ, liền lôi kéo tay hắn cùng nhau đi về phía trước.
Sở Hạo tâm lại bắt đầu nhảy Thịch thịch thịch — bởi vì Lâm Nhật Nguyệt lôi kéo tay hắn, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Nhật Nguyệt nắm tay hắn. Sở Hạo mê hoặc, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao vừa mới nhìn đến chị Nguyệt mặc áo ngực cùng quần lót nhỏ lại hồi hộp như vậy, còn muốn muốn ôm cô gần gũi cô, hiện tại chị Nguyệt cầm tay hắn lại khiến tâm hắn bắt đầu thùng thùng nhảy, sao lại thế này a? Trước kia lúc hắn cầm tay chị Nguyệt thì tâm hắn không nhảy, vì sao chị Nguyệt cầm tay hắn thì tâm hắn lại nhảy? Hơn nữa hắn giống như rất thích loại cảm giác tim đập này, vì sao lại như vậy?
Vấn đề này Sở Hạo suy nghĩ thời gian rất lâu đều không có suy nghĩ cẩn thận, cho đến khi khóa học TaeKwonDo kết thúc rồi hắn vẫn là không nghĩ không ra. Sau đó hắn lại quyết định không nghĩ nữa, dù sao chị Nguyệt không có tức giận, hắn cũng thích cái loại cảm giác tim đập này, nghĩ nhiều làm gì cho tế bào não bị tổn thương nha?
Chị Nguyệt, rời giường!
Chị Nguyệt?
Chị Nguyệt chị Nguyệt……
Aiz…… Lại tới nữa! Lâm Nhật Nguyệt khẽ cựa mình, dúi đầu vào ổ chăn, bất đắc dĩ rên rỉ.
Cô cùng Sở Hạo cùng nhau học TaeKwonDo đã hơn một năm. Sở Hạo học được thực khắc khổ, nguyên bản là người mới nhưng lại tiến bộ rất nhanh đã lên đai đen rồi, là môn sinh đắc ý của lão sư. Mà cô — Lâm Nhật Nguyệt, từ đó đến nay vẫn là đai trắng. Trừ bỏ có thể làm một cái tạm được là quật ngã ra, cô cái gì cũng không có học được, lão sư tức giận đến mức thiếu chút nữa đuổi cô ra khỏi nhà, may mắn Sở Hạo cầu tình mới có thể tiếp tục ở lại sư môn.
Kỳ thật cô là phi thường muốn lão sư đuổi cô ra khỏi sư môn, nhưng là trời không chiều lòng người nha!
Trong một năm này cứ đúng tám giờ là Sở Hạo đến kêu cô rời giường. Nhưng sau lần hắn xông vào phòng rồi lật chăn cô lên đến giờ, hắn không còn tự tiện xông vào trong phòng cô nữa, mỗi lần hắn đều gõ cửa sau đó đợi cho cô nói đi vào mới có thể đi vào.
Mà khi vào buổi sáng thứ Bảy nào đó biết là cô vẫn đang ngủ, hắn sẽ không vào.
Như vậy hắn đã dùng biện pháp gì kêu Lâm Nhật Nguyệt rời giường? Nói lên cái này Lâm Nhật Nguyệt liền đau đầu.
Mỗi lần hắn đều ở ngoài cửa phòng giống như niệm kinh càng không ngừng kêu: Chị Nguyệt chị Nguyệt chị Nguyệt…… Cùng với nó là tiếng gõ cửa y như hòa thượng đang gõ mõ, quả thực so với Đường Tăng còn kinh khủng hơn. Loại tạp âm này chỉ sau khi Lâm Nhật Nguyệt đứng lên mở cửa mới có thể chấm dứt.
Tựa như hiện tại.
Chị Nguyệt chị Nguyệt……
Lâm Nhật Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ a! Sau khi lật chăn lên mặc quần áo, đi tới mở cửa ra.
Chị Nguyệt – Sở Hạo nịnh nọt cười với cô, cười đến mức mắt híp lại thành đường thẳng.
Liếc trắng mắt, Lâm Nhật Nguyệt buồn ngủ quá! Ngáp một cái, cô quyết định trở lại trên giường ngủ tiếp 10 phút nữa.
Chị Nguyệt! Chị không thể ngủ tiếp! Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt lại hướng trên giường ngã xuống, Sở Hạo vội vàng đem cô kéo lên, sau đó lôi cô đến phòng tắm.
Ngủ tiếp sẽ đến muộn mất, lão sư đã muốn đối với chị thực bất mãn! Nhanh chút, đánh răng! Sở Hạo đem thuốc đánh răng cho vào bàn chải rồi đưa cho Lâm Nhật Nguyệt.
Tiếp nhận bàn chải đánh răng, Lâm Nhật Nguyệt nhắm mắt lại bắt đầu đánh răng.
Chị Nguyệt, chị lập tức sẽ thi vào trường cao đẳng, nhưng là chị bây giờ chỉ biết một chiêu là quật ngã, tương lai chị một người đi nội thành làm sao cho em yên tâm đây a? Càng gần thời gian thi vào trường cao đẳng, Sở Hạo càng ngày càng lo lắng.
Làm gì có nhiều người muốn bắt nạt mình như vậy chứ? Lâm Nhật Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
Chị Nguyệt, chị nói cái gì?
Chưa nói cái gì, tốt lắm, đi thôi!
À, được.
Chị Nguyệt, em hôm nay sẽ dạy chị mấy chiêu đơn giản.
A…… À…… được…… Lâm Nhật Nguyệt căn bản sẽ không muốn học, đối vài thứ kia cô một chút hứng thú cũng không có, nếu không phải do Sở Hạo lôi đi, cô sớm không đi rồi.
Sau khi thi vào trường cao đẳng, Lâm Nhật Nguyệt dựa theo ý nguyện của mình mà thuận lợi thi đậu đại học sư phạm, cô đối với con đường mình đi rất rõ ràng. Xem tính cách im lặng của mình, cô thích hợp nhất là làm giáo viên, hơn nữa là ở ở nông thôn mà không phải ở nội thành.
Nội thành rất ồn ào, người lại nhiều, cuộc sống tiết tấu cũng mau, là không thích hợp cho người ngốc như cô. Cô thích cuộc sống ở nông thôn, im lặng nhàn nhã, cho nên cô nhanh chóng quyết định thi đại học sư phạm, tốt nghiệp xong sẽ trở lại làm giáo viên.
Hôm nay là ngày Lâm Nhật Nguyệt đi học đại học sư phạm mà cô đã đăng ký. Đi cùng cô có vợ chồng Lâm Kiến Cường, vợ chồng Sở Phương Uy, đương nhiên còn có Sở Hạo.
Sau khi làm hết xong mọi việc, Lâm Kiến Cường bọn họ chuẩn bị đi trở về.
Nguyệt Nguyệt, một người ở trong này cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt, mọi việc đều phải cẩn thận a! Ngô Mĩ Lâm dặn dò con gái.
Có chuyện gì liền gọi điện thoại về, biết không? Lâm Kiến Cường cũng dặn.
Dạ, con biết.
Nguyệt Nguyệt, có người bắt nạt con thì con quật ngã luôn bọn họ, không cần khách khí có biết hay không? Trương Thục Viên mô tả động tác quật ngã nói với Lâm Nhật Nguyệt.
Con biết, mẹ nuôi. Lâm Nhật Nguyệt cười cười đáp.
Nguyệt Nguyệt, có muốn Hạo Hạo lại dạy cho con mấy chiêu nữa không? Sở Hạo học TaeKwonDo nhưng là Sở Phương Uy đại lực duy trì, từ sau khi Sở Hạo lấy được đai đen mang về, Sở Phương Uy không bao giờ mắng Sở Hạo không có khí khái nam tử hán nữa.
Ách, không cần, cha nuôi, Hạo Hạo đã dạy rất nhiều chiêu rồi. Chính là một chiêu cũng không học được.
Tốt lắm, chúng ta đi thôi, con nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt a!
Dạ, con biết rồi. Ba mẹ, cha nuôi mẹ nuôi hẹn gặp lại! Hạo Hạo? Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía Sở Hạo ở một bên thủy chung không nói được lời nào, từ khi cô làm thủ tục xong đến giờ, hắn cơ hồ không nói một câu nào.
Con tử tiểu tử này, bình thường con không có việc gì cũng nói rất nhiều mà, hôm nay như thế nào cũng không cạy ra được một câu vậy? Trương Thục Viên miệng không ngăn cản nói.
Mọi người đi về trước đi! Chút nữa con về sau! Sở Hạo rầu rĩ nói.
Vì sao?
Con muốn lại đi dạo nơi này, nhìn xem đại học này có cái gì để khích lệ khích lệ chính mình, sang năm cũng thì vào trường này.
Nhìn không ra tiểu tử ngươi đổ lại có suy nghĩ như vậy!Vậy được rồi, chúng ta đi về trước, con về muộn chút cũng được! Nhưng mà đừng muộn quá!
Đã biết, mọi người đi nhanh đi! Đi đi đi đi! Sở Hạo giống như đang đuổi gà, lùa bốn người lớn chạy về.
Hạo Hạo! Lâm Nhật Nguyệt nhìn Sở Hạo, cô biết đi dạo quanh trường này chỉ là cái cớ mà thôi, hắn là có chuyện muốn nói với mình cô.
Chị Nguyệt, em không muốn xa chị! Sở Hạo ai oán nhìn Lâm Nhật Nguyệt, giống như oán phụ chốn thâm cung.
Cũng không phải một năm không thể gặp mặt, cuối tuần chị đều sẽ về. Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn cười nhìn hắn.
Nhưng là một tuần em mới được gặp chị một lần, trước kia em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị! Sở Hạo khó chịu, khó chịu đến cực điểm.
Kia cũng không có biện pháp a!
Vì sao em lại sinh sau chị một năm chứ?
…… Lâm Nhật Nguyệt không nói gì, cái này cô cũng không biết giải thích thế nào.
Chị Nguyệt, chị ở đây một mình làm em rất lo lắng!
Lo lắng cái gì chứ?
Nếu có người bắt nạt chị thì làm sao bây giờ?
Sẽ không.
Chị làm sao mà biết không có? Nơi này so với ở nông thôn phức tạp hơn, người nào đều có, vạn nhất có loại hỗn đản như ‘Lương Thiện Ưu’, vậy chị phải làm sao bây giờ? Hắn còn vẫn còn nhớ ba người kia nha!
Nơi này là đại học, không phải nơi long xà hỗn tạp.
Đại học thì làm sao? Ở đại học chả lẽ không có người xấu hay sao?
Chị sẽ tự chăm sóc chính mình, sẽ không để cho người ta bắt nạt chị đâu, em yên tâm đi! Lâm Nhật Nguyệt nhẫn nại nói.
Chị chỉ biết một chiêu quật ngã, em làm sao yên tâm được?
Lão sư không phải đã nói sao? Chiêu quật ngã nếu dùng đúng là rất uy lực, hơn nữa thầy cũng nói là chiêu quật ngã của chị đúng mà đúng không?
Đó không phải do thầy nói. Sở Hạo thốt ra, lại lập tức hối hận muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Không phải em bảo là thầy nói sao? Lâm Nhật Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.
Ách…… Đúng vậy, đúng vậy, là lão sư nói. Sở Hạo lời nói lóe ra, chột dạ không dám nhìn Lâm Nhật Nguyệt.
Lão sư căn bản là chưa nói, là em gạt chị đúng không? Lâm Nhật Nguyệt thông minh hỏi.
Là lão sư nói thật mà, em không có…… Sở Hạo nói không được nữa, bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn hắn.
Đúng, là em lừa chị! Mắt thấy giấu giếm không nổi nữa, Sở Hạo đơn giản liền thừa nhận.
Vậy mấy lần em bị chị quật ngã đều do em nhường chị? Kỳ thật không cần hỏi cũng biết.
Không phải, có mấy lần là thật, không phải em cố ý nhường chị!
Kia không phải nói chiêu quật ngã của chị vẫn là có uy lực sao? Ít nhất chị có thể đem em vốn mang đai đen quật ngã được đúng không? Cho nên em không cần lo lắng.
Nhưng không phải lúc nào cũng bách phát bách trúng!
Hạo Hạo, phải như thế nào thì em mới không lo lắng? Lâm Nhật Nguyệt không muốn lại cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Dù thế nào em cũng không yên tâm được!
Vậy phải làm sao bây giờ? Chị không học đại học nữa, đi về với em được không?
Cái này……cái này không được.
Cái này không được, cái kia không được, như thế nào mới được?
Em……
Hạo Hạo, em mà còn như vậy nữa thì từ nay chị không thèm để ý đến em nữa! Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ a! Bắt đầu từ khi nào mà cô phải nói những câu như thế này?
Đừng mà! Nếu không như vậy đi! Về sau chị mỗi ngày đều phải gọi cho em một cuộc điện thoại, nói cho em biết những chuyện xảy ra ở đây của chị. Dưới tình thế cấp bách, Sở Hạo rốt cục nghĩ ra một cái biện pháp.
Được…… Được rồi! Trước dỗ hắn đã rồi tính sau.
Còn có, về sau vào cuối tuần chị vẫn phải học TaeKwonDo với em, cho đến khi em thi đại học mới thôi!
Còn phải học nữa? Hắn như thế nào lại không hết hy vong như vậy? Cô căn bản là không muốn học nha!
Đúng, còn phải học! Học đến lúc em thi xong đại học có thể ở bên cạnh chị bảo vệ chị mới thôi!
Aiz, được rồi! Đợi chút, ý em là em là em sẽ thi vào trường chị đang học?
Đúng vậy! Chị Nguyệt ở đâu thì em ở đó!
Đừng nói là em cả đời sẽ đi theo chị đó nha!
…… Sở Hạo không nói gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tách xa Lâm Nhật Nguyệt.
Em mặc kệ, dù sao em cũng sẽ thi đại học sư phạm, tương lai cũng muốn làm một giáo viên!
Ách…… Đối mặt với vẻ mặt kiên trì của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt không biết nên nói cái gì.
Được rồi, chị Nguyệt, chúng ta liền quyết định như vậy đi! em về đây! Chị cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt a!
Ừ, được rồi.
Còn có, khi nào em về đến nhà, em sẽ gọi điện thoại cho chị!
Ừm, được.
Nhìn bóng dáng Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt ẩn ẩn có chút lo lắng. Nhìn dáng vẻ của hắn giống như muốn đi theo cô cả đời, điều này làm sao có thể? Tương lai cô sẽ có cuộc sống của cô, mà hắn cũng sẽ có cuộc sống của hắn, không có khả năng cả đời sẽ giống như bây giờ được a!
Hơn nữa bây giờ Sở Hạo vì cô mới muốn thi đại học sư phạm, cũng không phải chính mình muốn thi, tương lai chờ hắn hiểu được bản thân chân chính muốn điều gì đó, hối hận sẽ không kịp!
Làm sao bây giờ? Lâm Nhật Nguyệt buồn rầu a!Sở Hạo này thực sẽ luôn gây phiền toái cho cô! Tính tính, dù sao còn có thời gian một năm, trong một năm này mình cố gắng khuyên hắn là được, đem hắn đang lầm đường lạc lối dẫn ra ánh sáng là được? Lâm Nhật Nguyệt tự mình suy nghĩ biện pháp tốt nhất!
Nhưng mà nếu cô không khuyên được Sở Hạo?
Sự thật chứng minh Lâm Nhật Nguyệt cũng không thể khuyên được Sở Hạo. Bởi vì một năm sau, Sở Hạo vẫn đăng ký thi đại học sư phạm. Đối Sở Hạo mà nói, nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học sư phạm là ngày vui vẻ nhất của hắn……Còn một khắc vui vẻ này đối Lâm Nhật Nguyệt mà nói là sự thất bại nhất của cô.
Hôm nay là ngày Sở Hạo đến trường đại học sư phạm làm thủ tục.
Sở Hạo rất vui vẻ a! Hắn rốt cục lại có thể cùng chị Nguyệt mỗi ngày cùng một chỗ!
Nhưng là, chuyện không ngờ được đã xảy ra!
Sau khi Sở Hạo làm thủ tục xong, thầy giáo làm thủ tục nói cho hắn, bọn họ muốn sinh viên mới đi học ở khu nhà mới của trường, cách khu nhà cũ là khu đại học thành N n km – khu đại học thành S. (n vs s gì đây =3=)
Này đối Sở Hạo mà nói không thể nghi ngờ chính là sét đánh giữa trời quang! Hắn thi trường này là vì cái gì nha? Không phải là vì cùng Lâm Nhật Nguyệt cùng một chỗ sao? Hiện tại lại bắt hắn đi khu nhà mới, mà Lâm Nhật Nguyệt ở khu nhà cũ, này không phải giống y như một năm vừa rồi sao? Vậy việc hắn thi đại học sư phạm không phải là không phải là vô ích sao?
Vì thế, Sở Hạo tức giận chất vấn thầy giáo: Vì sao lại muốn tôi đi khu nhà cũ?
Không phải mình em, là toàn bộ sinh viên mới!
Cái gì toàn bộ sinh viên mới, tôi hỏi thầy vì sao tôi muốn đi khu đại học thành quỷ cái gì đó?
Đây là trường học sắp xếp, bởi vì khu nhà cũ không thể chứa nhiều sinh viên mới như vậy! Còn có, đó là khu đại học thành S, không phải cái quỷ quái gì! Thầy giáo thấy Sở Hạo xưng hô về khu nhà đại học như vậy có chút bất mãn!
Tôi ngốc mới đi đến chỗ đó? Tôi không cần đi nơi quỷ quái đó, đi đến đó thì làm sao tôi gặp chị Nguyệt được đây a?
Vị đồng học này, em đừng nháo nữa được không? Thầy giáo kiên nhẫn sắp bị Sở Hạo bức điên.
Con xú tiểu tử này, không cần ở trong này càn quấy! Đi, theo mẹ đi ra ngoài! Trương Thục Viên nhìn không được, kéo lỗ tai Sở Hạo đem hắn lôi ra khỏi phòng làm thủ tục.
Lão mẹ làm gì vậy? Con còn chưa nói chuyện xong với ông già trong kia đâu! Bị lôi ra khỏi phòng làm thủ tục Sở Hạo có chút không cam lòng.
Nói chuyện cái gì? Con thế mà gọi là nói chuyện sao? Con là đang cố tình gây sự thì có! Trương Thục Viên sắp bị Sở Hạo làm cho tức chết.
Ai gây sự? Con chỉ là không muốn đến cái chỗ đại học thành quỷ quái gì đó mà thôi!
Đây là trường học sắp xếp, sinh viên mới đều đi, cũng không phải chỉ có một mình con đi! Nếu con không đi, một mình con ở lại chỗ này làm gì? Trương Thục Viên có đôi khi thật không hiểu được, trong óc đứa con của mình đang có cái gì? Toàn là cỏ? Hay là bông?
Con…… Sở Hạo nói không ra lời.
Con cái gì mà con! Chờ một chút con liền ngoan ngoãn lên xe đến khu nhà mới cho mẹ! Hôm nay may mắn cha con bận công vụ nên không đến, bằng không không đánh cho con một trận mới lạ!
Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con sẽ đưa em lên xe. Mẹ hãy đi về trước đi! Lâm Nhật Nguyệt trấn an Trương Thục Viên nói.
Nguyệt Nguyệt a, vậy phiền con rồi!
Không có.
Thật sự không có?
Thật sự không có. Đi nhanh đi, nếu không đi sẽ bị muộn đấy. Cô thật sự không có tức giận.
Nhìn Lâm Nhật Nguyệt đang đi ở phía trước, Sở Hạo lại buồn nản lại hối hận, hung hăng vả vào miệng mình mấy cái, đều do cái miệng này hại! Hắn vẫn cho rằng Lâm Nhật Nguyệt tức giận.
Lâm Nhật Nguyệt đi được vài bước phát hiện Sở Hạo cũng không có theo kịp, nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy hắn đang tự đánh miệng mình, thở dài, cô đi quay lại đi đến trước mặt Sở Hạo, Hạo Hạo, chị Nguyệt đã lừa em bao giờ chưa?
Không có. Sở Hạo lắc đầu.
Vậy sao em còn tự tát chính mình?
Chị tức giận.
Chị không phải nói không có sao?
Nhưng chị không cười.
Chị thật sự không có tức giận. Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Nhật Nguyệt hướng Sở Hạo chứng minh cô thật là không có tức giận.
Thật sự?
Thật sự, đi nhanh đi! Lâm Nhật Nguyệt thật sự là chịu không nổi, vì không cho hắn có cơ hội nghi ngờ, liền lôi kéo tay hắn cùng nhau đi về phía trước.
Sở Hạo tâm lại bắt đầu nhảy Thịch thịch thịch — bởi vì Lâm Nhật Nguyệt lôi kéo tay hắn, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Nhật Nguyệt nắm tay hắn. Sở Hạo mê hoặc, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao vừa mới nhìn đến chị Nguyệt mặc áo ngực cùng quần lót nhỏ lại hồi hộp như vậy, còn muốn muốn ôm cô gần gũi cô, hiện tại chị Nguyệt cầm tay hắn lại khiến tâm hắn bắt đầu thùng thùng nhảy, sao lại thế này a? Trước kia lúc hắn cầm tay chị Nguyệt thì tâm hắn không nhảy, vì sao chị Nguyệt cầm tay hắn thì tâm hắn lại nhảy? Hơn nữa hắn giống như rất thích loại cảm giác tim đập này, vì sao lại như vậy?
Vấn đề này Sở Hạo suy nghĩ thời gian rất lâu đều không có suy nghĩ cẩn thận, cho đến khi khóa học TaeKwonDo kết thúc rồi hắn vẫn là không nghĩ không ra. Sau đó hắn lại quyết định không nghĩ nữa, dù sao chị Nguyệt không có tức giận, hắn cũng thích cái loại cảm giác tim đập này, nghĩ nhiều làm gì cho tế bào não bị tổn thương nha?
Chị Nguyệt, rời giường!
Chị Nguyệt?
Chị Nguyệt chị Nguyệt……
Aiz…… Lại tới nữa! Lâm Nhật Nguyệt khẽ cựa mình, dúi đầu vào ổ chăn, bất đắc dĩ rên rỉ.
Cô cùng Sở Hạo cùng nhau học TaeKwonDo đã hơn một năm. Sở Hạo học được thực khắc khổ, nguyên bản là người mới nhưng lại tiến bộ rất nhanh đã lên đai đen rồi, là môn sinh đắc ý của lão sư. Mà cô — Lâm Nhật Nguyệt, từ đó đến nay vẫn là đai trắng. Trừ bỏ có thể làm một cái tạm được là quật ngã ra, cô cái gì cũng không có học được, lão sư tức giận đến mức thiếu chút nữa đuổi cô ra khỏi nhà, may mắn Sở Hạo cầu tình mới có thể tiếp tục ở lại sư môn.
Kỳ thật cô là phi thường muốn lão sư đuổi cô ra khỏi sư môn, nhưng là trời không chiều lòng người nha!
Trong một năm này cứ đúng tám giờ là Sở Hạo đến kêu cô rời giường. Nhưng sau lần hắn xông vào phòng rồi lật chăn cô lên đến giờ, hắn không còn tự tiện xông vào trong phòng cô nữa, mỗi lần hắn đều gõ cửa sau đó đợi cho cô nói đi vào mới có thể đi vào.
Mà khi vào buổi sáng thứ Bảy nào đó biết là cô vẫn đang ngủ, hắn sẽ không vào.
Như vậy hắn đã dùng biện pháp gì kêu Lâm Nhật Nguyệt rời giường? Nói lên cái này Lâm Nhật Nguyệt liền đau đầu.
Mỗi lần hắn đều ở ngoài cửa phòng giống như niệm kinh càng không ngừng kêu: Chị Nguyệt chị Nguyệt chị Nguyệt…… Cùng với nó là tiếng gõ cửa y như hòa thượng đang gõ mõ, quả thực so với Đường Tăng còn kinh khủng hơn. Loại tạp âm này chỉ sau khi Lâm Nhật Nguyệt đứng lên mở cửa mới có thể chấm dứt.
Tựa như hiện tại.
Chị Nguyệt chị Nguyệt……
Lâm Nhật Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ a! Sau khi lật chăn lên mặc quần áo, đi tới mở cửa ra.
Chị Nguyệt – Sở Hạo nịnh nọt cười với cô, cười đến mức mắt híp lại thành đường thẳng.
Liếc trắng mắt, Lâm Nhật Nguyệt buồn ngủ quá! Ngáp một cái, cô quyết định trở lại trên giường ngủ tiếp 10 phút nữa.
Chị Nguyệt! Chị không thể ngủ tiếp! Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt lại hướng trên giường ngã xuống, Sở Hạo vội vàng đem cô kéo lên, sau đó lôi cô đến phòng tắm.
Ngủ tiếp sẽ đến muộn mất, lão sư đã muốn đối với chị thực bất mãn! Nhanh chút, đánh răng! Sở Hạo đem thuốc đánh răng cho vào bàn chải rồi đưa cho Lâm Nhật Nguyệt.
Tiếp nhận bàn chải đánh răng, Lâm Nhật Nguyệt nhắm mắt lại bắt đầu đánh răng.
Chị Nguyệt, chị lập tức sẽ thi vào trường cao đẳng, nhưng là chị bây giờ chỉ biết một chiêu là quật ngã, tương lai chị một người đi nội thành làm sao cho em yên tâm đây a? Càng gần thời gian thi vào trường cao đẳng, Sở Hạo càng ngày càng lo lắng.
Làm gì có nhiều người muốn bắt nạt mình như vậy chứ? Lâm Nhật Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
Chị Nguyệt, chị nói cái gì?
Chưa nói cái gì, tốt lắm, đi thôi!
À, được.
Chị Nguyệt, em hôm nay sẽ dạy chị mấy chiêu đơn giản.
A…… À…… được…… Lâm Nhật Nguyệt căn bản sẽ không muốn học, đối vài thứ kia cô một chút hứng thú cũng không có, nếu không phải do Sở Hạo lôi đi, cô sớm không đi rồi.
Sau khi thi vào trường cao đẳng, Lâm Nhật Nguyệt dựa theo ý nguyện của mình mà thuận lợi thi đậu đại học sư phạm, cô đối với con đường mình đi rất rõ ràng. Xem tính cách im lặng của mình, cô thích hợp nhất là làm giáo viên, hơn nữa là ở ở nông thôn mà không phải ở nội thành.
Nội thành rất ồn ào, người lại nhiều, cuộc sống tiết tấu cũng mau, là không thích hợp cho người ngốc như cô. Cô thích cuộc sống ở nông thôn, im lặng nhàn nhã, cho nên cô nhanh chóng quyết định thi đại học sư phạm, tốt nghiệp xong sẽ trở lại làm giáo viên.
Hôm nay là ngày Lâm Nhật Nguyệt đi học đại học sư phạm mà cô đã đăng ký. Đi cùng cô có vợ chồng Lâm Kiến Cường, vợ chồng Sở Phương Uy, đương nhiên còn có Sở Hạo.
Sau khi làm hết xong mọi việc, Lâm Kiến Cường bọn họ chuẩn bị đi trở về.
Nguyệt Nguyệt, một người ở trong này cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt, mọi việc đều phải cẩn thận a! Ngô Mĩ Lâm dặn dò con gái.
Có chuyện gì liền gọi điện thoại về, biết không? Lâm Kiến Cường cũng dặn.
Dạ, con biết.
Nguyệt Nguyệt, có người bắt nạt con thì con quật ngã luôn bọn họ, không cần khách khí có biết hay không? Trương Thục Viên mô tả động tác quật ngã nói với Lâm Nhật Nguyệt.
Con biết, mẹ nuôi. Lâm Nhật Nguyệt cười cười đáp.
Nguyệt Nguyệt, có muốn Hạo Hạo lại dạy cho con mấy chiêu nữa không? Sở Hạo học TaeKwonDo nhưng là Sở Phương Uy đại lực duy trì, từ sau khi Sở Hạo lấy được đai đen mang về, Sở Phương Uy không bao giờ mắng Sở Hạo không có khí khái nam tử hán nữa.
Ách, không cần, cha nuôi, Hạo Hạo đã dạy rất nhiều chiêu rồi. Chính là một chiêu cũng không học được.
Tốt lắm, chúng ta đi thôi, con nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt a!
Dạ, con biết rồi. Ba mẹ, cha nuôi mẹ nuôi hẹn gặp lại! Hạo Hạo? Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía Sở Hạo ở một bên thủy chung không nói được lời nào, từ khi cô làm thủ tục xong đến giờ, hắn cơ hồ không nói một câu nào.
Con tử tiểu tử này, bình thường con không có việc gì cũng nói rất nhiều mà, hôm nay như thế nào cũng không cạy ra được một câu vậy? Trương Thục Viên miệng không ngăn cản nói.
Mọi người đi về trước đi! Chút nữa con về sau! Sở Hạo rầu rĩ nói.
Vì sao?
Con muốn lại đi dạo nơi này, nhìn xem đại học này có cái gì để khích lệ khích lệ chính mình, sang năm cũng thì vào trường này.
Nhìn không ra tiểu tử ngươi đổ lại có suy nghĩ như vậy!Vậy được rồi, chúng ta đi về trước, con về muộn chút cũng được! Nhưng mà đừng muộn quá!
Đã biết, mọi người đi nhanh đi! Đi đi đi đi! Sở Hạo giống như đang đuổi gà, lùa bốn người lớn chạy về.
Hạo Hạo! Lâm Nhật Nguyệt nhìn Sở Hạo, cô biết đi dạo quanh trường này chỉ là cái cớ mà thôi, hắn là có chuyện muốn nói với mình cô.
Chị Nguyệt, em không muốn xa chị! Sở Hạo ai oán nhìn Lâm Nhật Nguyệt, giống như oán phụ chốn thâm cung.
Cũng không phải một năm không thể gặp mặt, cuối tuần chị đều sẽ về. Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn cười nhìn hắn.
Nhưng là một tuần em mới được gặp chị một lần, trước kia em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị! Sở Hạo khó chịu, khó chịu đến cực điểm.
Kia cũng không có biện pháp a!
Vì sao em lại sinh sau chị một năm chứ?
…… Lâm Nhật Nguyệt không nói gì, cái này cô cũng không biết giải thích thế nào.
Chị Nguyệt, chị ở đây một mình làm em rất lo lắng!
Lo lắng cái gì chứ?
Nếu có người bắt nạt chị thì làm sao bây giờ?
Sẽ không.
Chị làm sao mà biết không có? Nơi này so với ở nông thôn phức tạp hơn, người nào đều có, vạn nhất có loại hỗn đản như ‘Lương Thiện Ưu’, vậy chị phải làm sao bây giờ? Hắn còn vẫn còn nhớ ba người kia nha!
Nơi này là đại học, không phải nơi long xà hỗn tạp.
Đại học thì làm sao? Ở đại học chả lẽ không có người xấu hay sao?
Chị sẽ tự chăm sóc chính mình, sẽ không để cho người ta bắt nạt chị đâu, em yên tâm đi! Lâm Nhật Nguyệt nhẫn nại nói.
Chị chỉ biết một chiêu quật ngã, em làm sao yên tâm được?
Lão sư không phải đã nói sao? Chiêu quật ngã nếu dùng đúng là rất uy lực, hơn nữa thầy cũng nói là chiêu quật ngã của chị đúng mà đúng không?
Đó không phải do thầy nói. Sở Hạo thốt ra, lại lập tức hối hận muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Không phải em bảo là thầy nói sao? Lâm Nhật Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.
Ách…… Đúng vậy, đúng vậy, là lão sư nói. Sở Hạo lời nói lóe ra, chột dạ không dám nhìn Lâm Nhật Nguyệt.
Lão sư căn bản là chưa nói, là em gạt chị đúng không? Lâm Nhật Nguyệt thông minh hỏi.
Là lão sư nói thật mà, em không có…… Sở Hạo nói không được nữa, bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn hắn.
Đúng, là em lừa chị! Mắt thấy giấu giếm không nổi nữa, Sở Hạo đơn giản liền thừa nhận.
Vậy mấy lần em bị chị quật ngã đều do em nhường chị? Kỳ thật không cần hỏi cũng biết.
Không phải, có mấy lần là thật, không phải em cố ý nhường chị!
Kia không phải nói chiêu quật ngã của chị vẫn là có uy lực sao? Ít nhất chị có thể đem em vốn mang đai đen quật ngã được đúng không? Cho nên em không cần lo lắng.
Nhưng không phải lúc nào cũng bách phát bách trúng!
Hạo Hạo, phải như thế nào thì em mới không lo lắng? Lâm Nhật Nguyệt không muốn lại cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Dù thế nào em cũng không yên tâm được!
Vậy phải làm sao bây giờ? Chị không học đại học nữa, đi về với em được không?
Cái này……cái này không được.
Cái này không được, cái kia không được, như thế nào mới được?
Em……
Hạo Hạo, em mà còn như vậy nữa thì từ nay chị không thèm để ý đến em nữa! Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ a! Bắt đầu từ khi nào mà cô phải nói những câu như thế này?
Đừng mà! Nếu không như vậy đi! Về sau chị mỗi ngày đều phải gọi cho em một cuộc điện thoại, nói cho em biết những chuyện xảy ra ở đây của chị. Dưới tình thế cấp bách, Sở Hạo rốt cục nghĩ ra một cái biện pháp.
Được…… Được rồi! Trước dỗ hắn đã rồi tính sau.
Còn có, về sau vào cuối tuần chị vẫn phải học TaeKwonDo với em, cho đến khi em thi đại học mới thôi!
Còn phải học nữa? Hắn như thế nào lại không hết hy vong như vậy? Cô căn bản là không muốn học nha!
Đúng, còn phải học! Học đến lúc em thi xong đại học có thể ở bên cạnh chị bảo vệ chị mới thôi!
Aiz, được rồi! Đợi chút, ý em là em là em sẽ thi vào trường chị đang học?
Đúng vậy! Chị Nguyệt ở đâu thì em ở đó!
Đừng nói là em cả đời sẽ đi theo chị đó nha!
…… Sở Hạo không nói gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tách xa Lâm Nhật Nguyệt.
Em mặc kệ, dù sao em cũng sẽ thi đại học sư phạm, tương lai cũng muốn làm một giáo viên!
Ách…… Đối mặt với vẻ mặt kiên trì của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt không biết nên nói cái gì.
Được rồi, chị Nguyệt, chúng ta liền quyết định như vậy đi! em về đây! Chị cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt a!
Ừ, được rồi.
Còn có, khi nào em về đến nhà, em sẽ gọi điện thoại cho chị!
Ừm, được.
Nhìn bóng dáng Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt ẩn ẩn có chút lo lắng. Nhìn dáng vẻ của hắn giống như muốn đi theo cô cả đời, điều này làm sao có thể? Tương lai cô sẽ có cuộc sống của cô, mà hắn cũng sẽ có cuộc sống của hắn, không có khả năng cả đời sẽ giống như bây giờ được a!
Hơn nữa bây giờ Sở Hạo vì cô mới muốn thi đại học sư phạm, cũng không phải chính mình muốn thi, tương lai chờ hắn hiểu được bản thân chân chính muốn điều gì đó, hối hận sẽ không kịp!
Làm sao bây giờ? Lâm Nhật Nguyệt buồn rầu a!Sở Hạo này thực sẽ luôn gây phiền toái cho cô! Tính tính, dù sao còn có thời gian một năm, trong một năm này mình cố gắng khuyên hắn là được, đem hắn đang lầm đường lạc lối dẫn ra ánh sáng là được? Lâm Nhật Nguyệt tự mình suy nghĩ biện pháp tốt nhất!
Nhưng mà nếu cô không khuyên được Sở Hạo?
Sự thật chứng minh Lâm Nhật Nguyệt cũng không thể khuyên được Sở Hạo. Bởi vì một năm sau, Sở Hạo vẫn đăng ký thi đại học sư phạm. Đối Sở Hạo mà nói, nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học sư phạm là ngày vui vẻ nhất của hắn……Còn một khắc vui vẻ này đối Lâm Nhật Nguyệt mà nói là sự thất bại nhất của cô.
Hôm nay là ngày Sở Hạo đến trường đại học sư phạm làm thủ tục.
Sở Hạo rất vui vẻ a! Hắn rốt cục lại có thể cùng chị Nguyệt mỗi ngày cùng một chỗ!
Nhưng là, chuyện không ngờ được đã xảy ra!
Sau khi Sở Hạo làm thủ tục xong, thầy giáo làm thủ tục nói cho hắn, bọn họ muốn sinh viên mới đi học ở khu nhà mới của trường, cách khu nhà cũ là khu đại học thành N n km – khu đại học thành S. (n vs s gì đây =3=)
Này đối Sở Hạo mà nói không thể nghi ngờ chính là sét đánh giữa trời quang! Hắn thi trường này là vì cái gì nha? Không phải là vì cùng Lâm Nhật Nguyệt cùng một chỗ sao? Hiện tại lại bắt hắn đi khu nhà mới, mà Lâm Nhật Nguyệt ở khu nhà cũ, này không phải giống y như một năm vừa rồi sao? Vậy việc hắn thi đại học sư phạm không phải là không phải là vô ích sao?
Vì thế, Sở Hạo tức giận chất vấn thầy giáo: Vì sao lại muốn tôi đi khu nhà cũ?
Không phải mình em, là toàn bộ sinh viên mới!
Cái gì toàn bộ sinh viên mới, tôi hỏi thầy vì sao tôi muốn đi khu đại học thành quỷ cái gì đó?
Đây là trường học sắp xếp, bởi vì khu nhà cũ không thể chứa nhiều sinh viên mới như vậy! Còn có, đó là khu đại học thành S, không phải cái quỷ quái gì! Thầy giáo thấy Sở Hạo xưng hô về khu nhà đại học như vậy có chút bất mãn!
Tôi ngốc mới đi đến chỗ đó? Tôi không cần đi nơi quỷ quái đó, đi đến đó thì làm sao tôi gặp chị Nguyệt được đây a?
Vị đồng học này, em đừng nháo nữa được không? Thầy giáo kiên nhẫn sắp bị Sở Hạo bức điên.
Con xú tiểu tử này, không cần ở trong này càn quấy! Đi, theo mẹ đi ra ngoài! Trương Thục Viên nhìn không được, kéo lỗ tai Sở Hạo đem hắn lôi ra khỏi phòng làm thủ tục.
Lão mẹ làm gì vậy? Con còn chưa nói chuyện xong với ông già trong kia đâu! Bị lôi ra khỏi phòng làm thủ tục Sở Hạo có chút không cam lòng.
Nói chuyện cái gì? Con thế mà gọi là nói chuyện sao? Con là đang cố tình gây sự thì có! Trương Thục Viên sắp bị Sở Hạo làm cho tức chết.
Ai gây sự? Con chỉ là không muốn đến cái chỗ đại học thành quỷ quái gì đó mà thôi!
Đây là trường học sắp xếp, sinh viên mới đều đi, cũng không phải chỉ có một mình con đi! Nếu con không đi, một mình con ở lại chỗ này làm gì? Trương Thục Viên có đôi khi thật không hiểu được, trong óc đứa con của mình đang có cái gì? Toàn là cỏ? Hay là bông?
Con…… Sở Hạo nói không ra lời.
Con cái gì mà con! Chờ một chút con liền ngoan ngoãn lên xe đến khu nhà mới cho mẹ! Hôm nay may mắn cha con bận công vụ nên không đến, bằng không không đánh cho con một trận mới lạ!
Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con sẽ đưa em lên xe. Mẹ hãy đi về trước đi! Lâm Nhật Nguyệt trấn an Trương Thục Viên nói.
Nguyệt Nguyệt a, vậy phiền con rồi!
/20
|