Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 17: Chiếc vòng cổ bạch kim

/143


Ta hít một hơi hơi lạnh. Mặc dù sớm biết số tiền Đái Tân Ni tham ô rất lớn, nhưng từ miệng Cát Linh Linh nói ra vẫn khiến ta rung động không thôi. Ta thầm nghĩ Đái Tân Ni quá lớn mật rồi.

“Sợ rồi sao? Nói những bí mật này cho ngươi là để ngươi biết ai đối tốt với ngươi.” Cát Linh Linh tựa hồ quyết lôi ta ra khỏi bên người Đái Tân Ni mới thôi.

“Ta chọc giận ngươi, ngươi tại sao còn đối tốt với ta? Chẳng lẽ ngươi thích ta?” Ta lộ vẻ cảm kích.

Cát Linh Linh nhìn ta phong tình vạn chủng:“ Trước kia ta không có chút cảm giác nào với ngươi. Bất quá, hôm nay ta lại có chút thích ngươi.”

“Hôm nay?” Ta vừa buồn bực lại vừa hiếu kỳ.

“Chính bởi vì cái vòng cổ bạch kim ngươi tặng ta. Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay không phải sinh nhật Phàn Ước mà là sinh nhật ta. Vốn dĩ chiếc vòng cổ này là ta muốn mua để tặng cho chính mình làm quà sinh nhật, không ngờ ngươi lại tới trước, càng không ngờ ngươi lại đưa cho ta. cảm giác mất đi rồi lại có được thật sự rất tuyệt, ta rất cao hứng.”

Cát Linh Linh còn đang say mê trong ký ức, vẻ mặt thì đang hiện lên vẻ hân hoan rực rỡ, còn ta lại giận tím mặt:“Nngươi đã thích nó như thế, vậy vì sao còn ném nó đi?”

“PHỤT.” Cát Linh Linh cười to, nàng cầm chiếc túi xách lên, rút ra một cái túi gấm, chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, một sợi dây chuyền bạch quang xuất hiện trước mắt ta. Sợi dây tinh mỹ hình tinh nguyệt nói cho ta biết đây chính là lễ vật ta tặng cho Cát Linh Linh.

Mắt của ta như muốn rớt ra, vội vàng hỏi:“Vậy thứ ngươi ném ra cửa sổ là cái gì?”

Cát Linh Linh che miệng bật cười:“Ha ha, chỉ là chút trứng cá muối thôi, ngươi thật ngốc nghếch, đến giờ còn chưa phát hiện được, vòng cổ xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể ném đi được chứ?””

“A!” Ta kinh hô. Đều nói nữ nhân đều giỏi đóng kịch, nữ nhân thành thục diễn lại càng tự nhiên, ta bội phục không thôi. Ta có chút mất hứng mà than phiền “Ngươi lừa ta thật khổ.”

Cát Linh Linh không thèm để ý, không thèm đap lại lời ta:“Vậy ngươi nói xem, ta deo cái vòng cổ này có thật là không bằng Tiểu Phàn sao?”

Ta rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Cát Linh Linh, lắc đầu liên tục:“Không, cái vòng cổ này ngoài ngươi ra không ai có thể xứng đáng đeo nó, ngươi đeo là đẹp nhất.”

Nghe lời nịnh nọt như vây, Cát Linh Linh làm sao có thể không ôn nhu được chứ, liền ngượng ngùng như một thiếu nữ nói với ta:“ Ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi có thể giúp ta đeo nó lên không?”

Ta lập tức gật đầu mãnh liệt:“Rất sẵn sàng, rất vinh hạnh được phục vụ đại mỹ nữ.”

Trong ánh đèn nhu hòa của căn phòng, da thịt Cát Linh Linh thật rực rõ. Trong đầu ta sinh ra một sự tưởng tượng điên rồ, phảng phất như là ta đang đeo nhẫn cưới cho tân nương của mình. Tay của ta run rẩy, ngập ngừng hồi lâu trước vùng cổ tuyết trắng của Cát Linh Linh, ta càng thêm thán phục vẻ mỹ mạo của nàng.

“Xem ta có đẹp không?” Cát Linh Linh xoay người nhìn ta.

“Có đẹp hay không chẳng lẽ ngươi không biết?” Ta ngơ ngác hỏi lại.

“Ta làm sao biết? Ở đây không có tấm gương nào, làm sao ta xem được.” Cát Linh Linh đột nhiên làm nũng, ta run sợ không thôi.

“Đi, chúng ta đến phòng ngủ, chỗ đó có một chiếc gương.” Ta đột nhiên chôp lấy tay Cát Linh Linh, kéo nàng chạy vào phòng.

Cát Linh Linh sửng sốt một chút, lập tức muốn bỏ ta tay ra, nhưng tay ta nắm rất chặt, nàng cố gắng hai lần cũng không thoát được, đành phải để hắn kéo đi. Kéo Cát Linh Linh vào phòng ngủ, ta liếc qua Phàn Ước trên giường thấy nàng đã chìm vào giấc ngủ, thân hình thon thả tạo thành hình một cánh cung. Có lẽ đang có giấc mộng đẹp, Phàn Ước vừa cười vừa phát ra tiếng lẩm bẩm đứt quãng. Cát Linh Linh nhịn không được cười khẽ, nàng lại liếc ta phảng phất như đang ám chỉ cho ta giai nhân ở đây, lúc nào cũng sẵn sàng chờ ngươi.

Ta không cười, chỉ phun ra hơi thở nặng nề. Lúc này trái tim của ta đập dồn dập, ta sợ há miệng ra thì tim gan đều vọt ra khỏi miệng. Ta kéo Cát Linh Linh đến trước gương lớn trên bàn trang điểm, lại bật chiếc đèn bàn, ánh sáng dịu dàng soi tỏa toàn bộ vẻ xinh đẹp của Cát Linh Linh.

Trong gương, Cát Linh Linh không cười, nhưng vẻ vui mừng kín vẻ đáo luôn ẩn hiện trong mắt, nàng tựa hồ rất hài lòng với chiếc vòng cổ này. Kỳ thật, chiếc vòng cổ này cũng không quá trân quý, càng chưa nói tới xa hoa. Nhưng cái vòng cổ này đeo trên người Cát Linh Linh lại tỏa ra khí chất tươi mát thoát tục, nàng phi thường hưởng thụ loại hình tượng này.

“Thật đẹp.” Ta thực lòng tán thưởng vẻ đẹp của nàng. Cát Linh Linh hướng ta nháy mắt mấy cái:“Ngươi nói về cái gì? Hay đang khen chiếc vòng cổ đó?”

Ta cúi người hôn một cái trên mặt nàng:“Đương nhiên là nói ngươi rồi.”

Cát Linh Linh chỉ tỏ vẻ hơi thẹn thùng, nàng tựa hồ đang chờ động tác này của ta:“Coi như ngươi biết nói chuyện. Ngươi trung thực nói cho ta biết, ta thật sự giống như mối tình đầu của ngươi sao?”

“Ngươi...... Làm sao ngươi biết?” Ta đột nhiên muốn cười, không thể tưởng được một câu chuyện bịa đặt của ta lại triệt để thu phục được Cát Linh Linh. Quyết không thể phá hỏng thời khắc kiều diễm này, ta đành bất đắc dĩ mà tiếp tục lừa gạt.

“Thật là đáng thương, trách không được ánh mắt ngươi nhìn ta lại làm ta cảm thấy rất đặc biệt.”

Cát Linh Linh trong lúc lơ đãng toát ra vẻ hiền dịu của người mẹ, càng làm ta cảm động thật sâu bởi ta từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ ruột. Ta thực sự xúc động, đây chính là hình tượng người phụ nữ ta ưa thích nhất, là một hình tượng nguyên thủy nhất, đẹp nhất. Ta run rẩy đè hai vai nàng xuống Cát Linh Linh:“Ngươi ngồi xuống, ta muốn nói cho ngươi biết phải an ủi một hài tử đáng thương như thế nào.”

Cát Linh Linh cũng không phản kháng, nàng chân thành ngồi xuống, ta đứng phía sau, chỉ thoáng mà cúi đầu xuống là có thể thấy được khunh cảnh khe núi sâu thẳm cùng hai quả đồi to.

“Ánh mắt ngươi đặt ở đâu đấy? Xem ra ngươi cũng không đáng thương chút nào, ngược lại rất đáng giận.” Cát Linh Linh từ trong gương phát hiện ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của ta, nàng cười lạnh không thôi.

“Ta thật sự rất đáng thương, ta rõ ràng còn không bằng một chiếc vòng cổ.” Tâm tư xấu xa bị vạch trần, ta cảm thấy trên mặt nóng lên..

“Hừ, quả thực là ta thích chiếc vòng cổ này hơn ngươi nhiều.” Cát Linh Linh tiếp tục giễu cợt ta.

Ta dùng lời ngon ngọt phản kích:“Ta đây tình nguyện biến thành một chiếc vòng cổ, lúc nào cũng ở trên cổ ngươi.”

Cát Linh Linh dường như hơi xúc động, đôi mắt đẹp như rơm rớm nước mắt. Hai tay ta thuận thế trượt xuống dọc theo bờ vai mềm mại, lướt qua phần xương quai xanh mất hồn, bắt lấy hai tòa nhũ phong cao ngất.

“Ngươi......” Cát Linh Linh hoàn toàn không kịp chuẩn bị, đến khi tây ta đặt lên hai tòa nhũ phong, nàng mới phát ra tiếng rên rỉ câu hồn. Vượt quá dự kiến, Cát Linh Linh cũng không phản kháng, dưới ánh đèn mờ ảo vẻ thẹn thùng của nàng thật rung động lòng người.

“Rất tốt.” Ta nhẹ nhàng văn vê hai tòa nhũ phong, càng sờ càng thấy thật là cực phẩm, càng lúc càng thấy thật đúng la ông trời không có mắt, để cho cực phẩm này rơi vào tay một con heo như vậy.

“Ngươi rất đáng ghét. Ta đã đồng ý cho ngươi làm như vậy sao?” Cát Linh Linh cắn cặp môi đỏ mọng, hung hăng trừng mắt với ta trong gương.

“Có một số việc nếu để cho nữ nhân đồng ý lại mất đi ý nghĩa.” Ta dùng ngón tay kẹp chặt hai hạt đào thô sáp.

Cát Linh Linh phản ứng mãnh liệt, thân thể của nàng càng ngày càng nóng lên, ngay cả lửa tình của ta cũng dâng lên mãnh liệt. Trên tấm lưng ngọc hoàn mỹ của Cát Linh Linh, cự vật nóng như lửa của ta đang tì lên đó, nàng vô ý thức dựa vào đằng sau, ta đoán là nàng đang muốn đo độ cứng cùng độ rộng cự vật của ta. Thế nhưng trên miệng nàng vẫn còn lải nhải:“Ngươi đừng làm càn đó.”

Ta làm càn sao? Tự trả lời chính mình, ta xác thực đang làm càn. Tay của ta kéo ra kéo căng chiếc áo ngực, nâng hai viên thịt nguyên vẹn ra khỏi áo, lại dùng ngón tay gảy nhẹ núm vú, Cát mỹ nhân mẫn cảm lập tức phát ra tiếng rên rỉ câu hồn.

“Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận.” Cát Linh Linh cắn cặp môi đỏ mọng, dường như đang cố nén sự dày vò.

“Dù ta chết ta cũng không hối hận.”

Hai tay ta rời khỏi cặp vú, trên mặt lưng ngọc rốt cục tìm được một cái nút thắt, chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, áo ngực của nàng đã rớt xuống, ta nhanh tay thừa dịp Cát Linh Linh còn đang lâm vào mê ly lập tức nhét chiếc nịt vú màu đen vào túi.

“Ừ, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận. Bởi vì ngoại trừ sờ, ngươi cũng không làm được cái gì.”

Cát Linh Linh nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ sự vuốt ve của ta. Nàng rất say mê, chỉ là sự trấn định của nàng làm ta giật mình, nghi hoặc khó hiểu.

“Vậy cũng không hẳn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta hiện tại rất cần sao?” Ta càng làm hạ thể càng cương lên. Ta tin tưởng một khi nhục côn nóng hổi của mình có thể vào huyệt động của nàng, thì sự thoải mái ta có thể đem lại sẽ hòa tan nữ nhân băng lãnh nhất. Hơn nữa, Cát Linh Linh hoàn toàn không băng lãnh, nàng cũng giống ta, thân thể đang sôi trào lên rồi.

“Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận. Ư, ư, ta đánh giá thấp ngươi, ngươi không thành thật chút nào.” Cát Linh Linh mở hai mắt ra, nàng nhìn ta trong gương, sau đó bắt được cánh tay của ta.

“Ta cũng tưởng lầm về ngươi, ta nghĩ ngươi rất lãnh đạm.” Hai tay ta hoàn toàn không ngừng lại, tiếp tục vân vê núm vú, thân thể nàng cơ hồ ngày càng thích ứng vói sự vuốt ve của ta.

“Ngươi đừng tưởng bở. Ngoại trừ Đại Duy, chưa có nam nhân nào chạm vào thân thể của ta. Còn ngươi, ngươi sẽ khó chịu đến chết, bởi vì ngươi không chiếm được ta.”

Cát Linh Linh tựa hồ không đành lòng, nàng dịu dàng mà ve mu bàn tay của ta, không biết đang khích lệ ta hay khuyên ta đừng uổng phí tâm cơ.

Ta quả thực phẫn nộ:“Lúc này nếu ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể dùng bạo lực .”

“A, ngươi dám sao?” Lông mày gảy nhẹ, Cát Linh Linh mặt mũi tràn đầy vẻ mỉa mai, nàng không ý thức được giọng điệu mỉa mai này sẽ chọc đến tối kỵ của nam nhân.

Ta nghiến răng nghiến lợi:“Đương nhiên dám.”

Cát Linh Linh cười cười:“Ngươi dám cũng không dùng được, hôm nay ta đã đến kỳ.”

“Cái gì?” Ta ảo não không thôi, quả thật như bóng to bị xì hơi, vịt đã đến miệng còn không ăn được, nỗi đau đớn này quả thực khó có thể hình dung.

“Cho nên ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ tay ra, miễn cho phải chịu thêm sự giày vò.” Cát Linh Linh kéo tay ta ra, hai chân thon dài lại không ngừng run rẩy. Tuy nói ta phải chịu sự tra tấn giày vò, thế nhưng nàng cũng không thể thoát được.

“Đã như vậy, thế thì dứt khoát mọi người cùng chịu hết sự giày vò coi sao.” Ta cúi người, cắn lên vành tai Cát Linh Linh.

“Đừng như vậy, Tiểu Phàn đang ở ngay bên cạnh đó.” Cát Linh Linh cố né tránh sự khiêu khích của ta nhưng không cách nào thoát khỏi cơn mưa hôn nồng nhiệt, trên vùng cổ tuyết trắng xuất hiện nhiều dấu đỏ tựa như đóa đóa mai hồng sau cơn mưa, cái này gọi là “ái lạc ấn”. Không biết Đỗ Đại Duy phát hiện những vết tích này có nổi giận hay không?

“Mười Phàn Ước cũng không bằng ngươi.” Ta say mê thưởng thức mùi thơm trên người Cát Linh Linh.

“Ngươi mau thả ta ra?” Vành tai và mái tóc bị kích thích triền miên lại khiến Cát Linh Linh khó có thể ức chế tình cảm của nàng, đôi chân vung vẩy, đá văng chiếc giầy, lộ ra phấn nộn bàn chân.

“Ta không thả.” Đầu lưỡi của ta liếm lên xương quai xanh của nàng, càng lúc càng hạ xuống thấp hơn.

“Ngươi đừng như vậy. Nếu như ngươi bây giờ buông tay, có lẽ về sau ta sẽ cho ngươi cơ hội.” Cát Linh Linh tựa hồ đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

“Ta không quan tâm đến về sau, ta chỉ quan tâm hiện tại thôi.” Thanh xuân vô giá, thời gian như thoi đưa, thêm một giây hưởng thụ mỹ nhân là hơn một phần hạnh phúc, làm sao còn quan tâm cái sau này nữa.

“Tiểu Phàn ở bên đó, vạn nhất nàng nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Nàng vẫn còn cố đưa ra những lí do hoang đường

“Thấy thì cũng thấy rồi.” Ta không cho là đúng. Nghĩ thầm tuy thanh xuân xinh đẹp Phàn Ước, nhưng so sánh với Cát mỹ nhân quả thực như cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương.

“Thực đáng giận, đừng có sờ nữa! Dù sao cũng không thể làm, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay?”

Cát Linh Linh cố ngăn bàn tay ngày càng lớn mật của ta, nhưng tay ta càng phát tác hơn, mấy lần trượt vào quần lót của nàng.

“Hôn ta.”Ta nỉ non.

“Không được, ta tuyệt đối sẽ không thân thiết với nam nhân nào ngoại trừ lão công của ta.” Cát Linh Linh mạnh mẽ lắc đầu.

“Vậy sao? Thế thì cũng không có nghĩa là nam nhân khác không thể thân thiết với ngươi.” Nói xong, ta đè nàng xuống cưỡng hôn.

“Ư A....” Cát Linh Linh phẫn nộ trốn tránh, còn ta cố truy đuổi cái miệng của nàng. Phản kháng cũng không kịch liệt như trong dự đoán của ta, ta từng chút một dùng đầu lưỡi cạy mở răng nàng. Cát Linh Linh cắn chặt hàm răng, cự tuyệt của ta xâm nhập.

Kỳ thật, nam nhân chỉ cần có thể hôn lên miệng của nữ nhân, nữ nhân cuối cùng cũng sẽ há miệng ra. Bởi vì nàng muốn hô hấp, chỉ hít thở qua mũi không cách nào kịp được, vì thế chỉ có biện pháp là há miệng ra.

Thế nhưng mãi mà Cát Linh Linh vẫn chưa chịu hé miệng ra, nàng rất có thể chịu, nhưng ta không thể nhẫn nhịn. Ta dùng ngón tay kẹp lấy núm vú nàng, ngón tay hung ác chà xát một hồi, Cát Linh Linh lập tức toàn thân run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở ra. Ta lựa đúng thời cơ, đưa đầu lưỡi vào rồi điên cuồng thôn phệ trong miệng nàng.

“Ô ô......”

Không có vị gì tuyệt hơn so giọt nước miếng của nữ nhân, với Cát Linh Linh càng là như thế, ta cố gắng nuốt vào tất cả, còn muốn ngậm lấy một chiếc lưỡi mềm mại. Đột nhiên, Cát Linh Linh ngậm miệng lại cắn đầu lưỡi của ta, ta kinh hãi, tranh thủ thời gian mở to mắt, trông thấy Cát Linh Linh giống như cười mà không phải cười. Ta tâm khẽ động, tay trái lướt qua nàng vùng rốn bằng phẳng, thăm dò xuống phía dưới.

“Ôi, đừng cắn.” Tay cũng bị bắt chặt, đầu lưỡi của ta cũng bị Cát Linh Linh dùng sức cắn, ta oa oa kêu to.

“Còn biết đau à? Còn không buông cái tay thúi của ngươi ra?”

Xóa đi nướt bọt trên môi, Cát Linh Linh nhìn thoáng qua Phàn Ước trên giường.

“Linh Linh tỷ, ngươi đừng lừa gạt ta. Có thể nói cho ta biết, ngươi có phải tới tháng thật hay không ?”

Buông lỏng hai tay ra, ta vẫn đang chưa từ bỏ ý định. Tuy nhiên ta biết có hỏi cũng như không, nhưng ta vẫn cố muốn hỏi.

“Ngươi không tin?” Cát Linh Linh chớp mí mắt, bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Ta chằm chằm vào bộ ngực no đủ mãnh liệt nuốt nước miếng:“Ta có chút không tin, ta muốn nhìn một chút.”

“Ngươi thực buồn nôn, cần thiết phải xem sao? ngươi là người thế nào của ta, ta dựa vào cái gì mà cần ngươi tin tưởng? Nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay đã rất quá mức, nhưng niệm tình ngươi hôm nay tặng quà sinh nhật chia cho ta nên tha thứ cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám làm càn, hừ !"”

Cát Linh Linh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, duy chỉ có thiếu một vật. Thấy nàng tìm kiếm khắp nơi, ta âm thầm buồn cười, bởi vì ta biết rõ nhất định nàng đang tìm áo ngực, mà nó đang ở ngay trong túi của ta.

“Trả nội y cho ta.” Cát Linh Linh trợn mắt.

“Không trả.” Ta kiên quyết không đưa.

“Đừng khiến ta nổi nóng.” Cát Linh Linh cười lạnh.

“Khiến ngươi nổi nóng thì sao? Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Ta cho ngươi biết, nội y của ngươi ở ngay trong túi áo của ta, nhưng ta không trả cho ngươi. Không chỉ như thế, ta còn muốn cởi sạch quần áo trên người ngươi.”

Cát Linh Linh mặt mũi tràn đầy mỉa mai:“Ngươi đừng hòng mơ tưởng.”

Ta thở dài, trước kia luân tuân thủ chính sách ôn nhu với nữ nhân là. Qua rất nhiều năm, ta phát bên người không có lấy một nữ nhân nào Mà ở trong nửa tháng này, ta chỉ cần ngang ngược vô lại thậm chí dùng thủ đoạn hèn hạ hạ lưu đã lấy được mấy tâm hồn thiếu nữ. Vô luận là Đái Tân Ni, Vương Di, hay là Tiểu Quân.

Ta một mực suy nghĩ, nếu như ta tiếp tục ôn nhu, có lẽ ta cả đời cũng chỉ F.A. Hôm nay ta đã không hề tin tưởng triết lí đó nữa, đây là một thế giới mạnh được yếu thua, cần phải chủ động tranh thủ. Ít nhất, ta không tin dùng ôn nhu có thể đạt được nữ nhân mình muốn, nữ nhân có đôi khi không cần phải ôn nhu, mà cần phải được chinh phục.

“Ngươi không cho ta xem, ta không cam tâm. Ta không cam tâm thì ta sẽ sử dụng bạo lực.” Ta lạnh lùng cảnh cáo Cát Linh Linh, khí thế lăng lệ ác liệt duệ.

Cát Linh Linh cảm giác được ngữ khí bất thiện của ta, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, hoàn toàn bị khí thế chấn nhiếp, tuy vẫn cố tỏ vẻ hung hãn:“Đừng ra vẻ bạo lực với ta, ta không sợ.”

“Ngươi có sợ không không trọng yếu, quan trọng là ta muốn đạt được mục đích của ta, mục đích của ta chính là cởi quần của ngươi.” Ta mỗi chữ mỗi câu nói đi ra đều âm vang hữu lực, khí thế chém đinh chặt sắt, hơn nữa tuyệt không cho thỏa hiệp.

Cát Linh Linh tư thế ngồi rất đẹp, nhưng ta biết rõ ràng tay chân nàng đã cứng lại, khí thế đang lui xuống. Nhìn lại phía cửa, xác nhận không thể có cơ hội chạy trốn; lại nhìn Phàn Ước đang ngủ say, tựa hồ bỏ đi ý định nhờ Phàn Ước giúp đỡ ý, do dự một lúc, Cát Linh Linh mới oán hận nói:“Lý Trung Hàn, ngươi tốt nhất nhớ kỹ hôm nay, ta sẽ hoàn trả gấp 10 lần.”

Ta cười lạnh:“Gấp 10 lần không đủ, gấp trăm lần còn thiếu. Là ta động thủ? Hay là chính ngươi cởi ra?”

“Không cần ngươi tới, tự ta cởi.”

Cát Linh Linh cúi đầu xuống, ngón tay mở mạnh cúc áo. Cởi quần áo nữ nhân là một chuyện vô cùng hưởng thụ. Tuy ta biết rõ Cát Linh Linh cỡi quần xong thì ta cũng không thể làm gì, nhưng ta vẫn rất kỳ vọng nàng cỡi quần trước mặt ta, ít nhất có thể nhìn xem cái mông của nàng, thỏa mãn nội tâm tham lam một chút. Có lẽ tương lai ta sẽ sẽ có một kỷ niệm ngọt ngào mà tự sướng, Cát đại mỹ nhân đã từng cởi quần trước mặt ta.

Giơ bờ mông lên, Cát Linh Linh cởi chiếc quần jean ra, lộ ra bờ mông hình cầu cùng quần lót viền tơ màu đen. Bao lấy bộ phận sinh dục địa phương là một đoạn băng vệ sinh màu trắng. Nàng thật sự đã đến kỳ, ta thất vọng đến cực điểm. Bất quá ngoài sự thất vọnglại là sự hưng phấn. Trong chiếc đồ lót xinh xắn, có mấy sợi lông xoắn leo ra ngoài, đồng dạng với chủ nhân của nó đều kiệt ngao bất tuần.

“Thất vọng rồi a? Lý Trung Hàn tiên sinh.”

Cát Linh Linh đắc ý cười lạnh, giống như một người cầm một cục xương trêu chọc một con chó con đói bụng, lại không để cho nó thè lưỡi ra liếm chút nào. Ta tựa như một con chó con vậy, bởi vì đói khát mà trở nên bực bội bất an. Xuất phát từ sự không cam lòng, ta tiếp tục gay gắt:“Tiếp tục cởi.”

“Thực buồn nôn, chẳng lẽ không nhìn thấy máu thì ngươi không hết hy vọng sao?” Cát Linh Linh giận tím mặt, dứt khoát tuột chiếc quần tới mắt cá chân. Dưới ánh đèn nhu hòa, một cặp đùi cân xứng thon dài làm ta muốn nghẹt thở.

“Đúng.” Ta lớn tiếng nói.

“Ngươi không sợ đánh thức Tiểu Phàn thì cứ tiếp tục. Ta nói rồi, ngươi sẽ không chiếm được thân thể ta, cả đời cũng đừng hòng.”

Cát Linh Linh đắc ý tiếp tục trêu chọc ta, càng khiến ta nổi cơn.

“Cả đồ lót cũng cởi ra. Đằng nào cũng xem, ta phải xem cẩn thận mới được.” Đây là một cái yêu cầu cuối cùng trước khi ta buông tha. Nhìn thời gian không cũng còn sớm, thị trường sắp mở cửa, ta nên trở lại công ty để chuẩn bị.

“Không biết ngươi buồn nôn như vậy, thế thì ngươi tới cởi đi.” Cát Linh Linh chán ghét nhìn ta, thái độ thù địch như hai cái võ sĩ, không ngừng chuyển đổi công thủ.

Ta cười lạnh một tiếng đi qua:“Tốt, ngươi đứng lên, ta cởi ra.”

“Bỉ ổi.” Cát Linh Linh giận dữ mắng to, đá rơi chiếc quần ra, sau đó thướt tha quay người, hai tay vịn lên bàn trang điểm, chân sau quỳ gối trên ghế, bờ mông hình cầu khẽ đung đưa. Cái tư thế này làm cho hạ thể của ta cực độ sung huyết, chẳng những cứng ngắc, còn cứng rắn đến lợi hại. Trong lòngminh bạch, Cát Linh Linh cố ý bày ra tư thế hấp dẫn, nàng đang muốn trêu đùa hí lộng ta, cố ý để ta dục hỏa đốt người.

Ta phát hiện trong gương Cát Linh Linh quả nhiên đang cười trộm. Phiền muộn đến cực điểm, ta vẫn đi tới, ngón tay cầm lấy quần lót gợi cảm tuột xuống hai bên.

“Ai !"” Thở dài một tiếng, ta rốt cục thấy được kinh nguyệt. Công bằng mà nói, bờ mông Cát Linh Linh nhỏ hơn của Đái Tân Ni một chút, nhưng bờ mông Cát Linh Linh rất tròn, quả thực như hai quả banh, đá lên một cước có lẽ sẽ gợn sóng. Càng nhìn ta càng muốn ân ái. Huống chi ta còn thấy được một khe thịt đóng chặt, chung quanh rất đầy đặn ướt át, bên cạnh vùng cấm là những sợi lông tơ thưa thớt phân tán. Nếu không phải băng vệ sinh tản mát ra một cổ mùi vị đầm đặc tanh tưởi khác thường, ta sẽ không chút do dự nhào tới. Nhưng đáng tiếc, giờ khắc này ta chỉ có thể thở dài tiếc nuối.

“Như thế nào? Hết hy vọng rồi sao? Ta không ngại ngươi nhìn thêm một chút đâu.”

Cát Linh Linh đong đưa cái mông của nàng, lại vểnh bờ mông lên, đây là đang khiêu khích ta, thị uy với ta. Thượng đế a, ngươi đối với ta thật không công bình, ta cực lực bình ổn dục hỏa trong lòng, rất nhẹ nhàng nhắc nhở Cát Linh Linh:“Được rồi, mặc quần vào đi. Coi chừng bị lạnh đó.”

“Ta không mặc đó. Ngươi nói mông ta có đẹp không?” Cát Linh Linh vẫn chổng mông lên, quay đầu cười quyến rũ với ta. Mị nhãn nhộn nhạo, ngón tay thon dài ngọc trượt lên bắp đùi, không ngừng lượn vòng vòng, mỗi lần sắp sửa trượt vào khe mông lúc lại dừng lại, tiếng rên rỉ hấp dẫn luẩn quẩn bên tai ta.

Trời ạ, ta sắp phát điên rồi. Ta dám khẳng định nữ nhân này có khuynh hướng ngược đãi, nàng cố ý tra tấn ta, trêu đùa hí lộng ta, khiêu khích ta, thế nhưng mà ta có thể nhìn. Ta sắp nổ tung ra mất.

“Lý tiên sinh, ngươi không phải rất bá đạo sao? Không phải rất hung sao? Ngươi không phải nói ngươi rất cần sao? Ngươi muốn làm cái gì thì làm đi.” Không biết có phải do men rượu hay không, Cát Linh Linh cực độ hung hăng càn quấy. Thấy ta im lặng, nàng càng đắc ý, lay động bờ mông phối hợp với tiếng rên rỉ, nhẹ uốn éo eo nhỏ vung vẩy cặp vú:“Ư, Tiẻu Hàn, tỷ tỷ nóng quá.”

Ta phát hiện Cát Linh Linh bày ra tư thế này thật muốn mạng người, sức hấp dẫn chênh lệch với Tiểu Quân một trời một vực. Nếu như không phải trong ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ hung ác, ta nhất định cho rằng Cát Linh Linh đang tình ý với ta. Thật khó tưởng tượng Cát Linh Linh thành thạo như thế, nàng hoàn toàn có thể diễn vai dâm phụ động dục.

“Nóng? Nóng thì đi tắm nước lạnh ấy.” Ta cười khổ.

“Ngươi có muốn cùng ta tắm tiên hay không?” Cát Linh Linh quyết không buông tha, tận lực dụ dỗ.

Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được đá một cước lên mông nàng. Nhưng một cước này vừa đá ra, ta lập tức hối hận, hối hận muốn chết. Cát Linh Linh sắc mặt lập tức đại biến, nàng ngay cả đồ lót cũng không mặc đã xông tới, trong miệng kêu to:“Ngươi dám đá ta? Tên hỗn đản này, đồ vương bát đản, đồ lưu manh, ta muốn giết ngươi.”

Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ta sợ tới mức té cứt té đái, chạy trối chết. Cát Linh Linh như ảnh tùy hình, đuổi theo ta từ phòng ngủ tới phòng trước, từ sảnh trước đuổi tới phòng tắm, lại từ phòng tắm truy tới phòng ngủ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc. Ta thử dò xét thành quả chiến đấu, phát hiện tổn thất thảm trọng, vết thương chồng chất, cả cúc áo sơmi đều bị giật xuống.

Cát Linh Linh hai tay vịn eo thon, miệng thở hổn hển, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước. Da đầu ta run lên, lá gan sắp nứt ra, lần này thật sự cảm nhận được vì sao Đỗ Đại Duy sợ Cát Linh Linh đến vậy.

Cát Linh Linh thở dốc một hồi, lại tiếp tục đi tới, ta tranh thủ thời gian lớn tiếng cầu xin tha thứ:“Linh Linh tỷ, Linh Linh tỷ chuyện gì cũng từ từ, lần này cho qua đi.”

“Cho qua? Hừ, hôm nay ta cho ngươi biết nữ nhân không phải có thể tùy tiện khi dễ .”

Cát Linh Linh bộ dạng rất quái dị, nàng chỉ mặc quần lót, xuân quang như ẩn như hiện, nhưng bộ thì thật hung thần ác sát, ta thật không biết là yêu nàng hay sợ nàng.

“Ta đâu có khi dễ ngươi, ta chỉ là...... nói giỡn vài câu thôi mà.” Ta thoạt vẫn có thể chấn định cợt nhả, kỳ thật nội tâm rất sợ hãi.

“Nói giỡn? Phi lễ thân thể ta, cởi quần ta còn dám đá ta, đây là nói giỡn hả? Lý Trung Hàn ngươi hôm nay có thể rời khỏi căn phòng này, ta liền sửa thành họ Lý.” Cát Linh Linh nộ khí trùng thiên.

“Ta xin lỗi, ta xin nhận trừng phạt, xin ngươi bớt giận.”

“Tốt, xoay người để ta đá mười cái, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Đá năm cái được không?” Ta cầu xin.

“Hai mươi cái, ta ghét cò kè mặc cả.” Cát Linh Linh lớn tiếng quát lên, cũng không sợ đánh thức Phàn Ước.

“Được rồi.” Ta thành thật xoay người chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.

“Ngươi là đi giày da đá ta, ngươi bây giờ cởi giầy ra, ta cũng muốn đi giày da đá ngươi.” Cát Linh Linh căm hận nói.

“Ta đi giầy to, ngươi đi không hợp.” Ta muốn cười, chân nàng có thể đi giày của ta sao?

“Ít nói nhảm, ngươi không thoát được đâu?” Cát Linh Linh trợn mắt phượng lên.

“Được. Ta cởi, ta cởi.” Ta cuống quít cởi bỏ giày da.


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status