Phương pháp thưởng thức rượu mới?
Nhìn đôi mắt to mang chút tia giảo hoạt của Đông Phương Ngọc, trực giác Mộ Dung Lạc Cẩn liền mách bảo rằng có bẫy. Nhưng, trong lúc nhất thời, không rõ là do say hay do điều gì, hắn mơ hồ gật gật đầu, nghe theo ý của Đông Phương Ngọc, lấy ra mười mấy chén quý mà ngày thường hắn không dùng đến.
Những chiếc chén này có chất liệu, hình dạng khác nhau, nhưng đều được chế tác tinh xảo, đường cong khéo léo. Ngay cả Đông Phương Ngọc, người vốn không mấy để ý đến những vật này, cũng có thể nhận ra được những chiếc chén này không hề tầm thường. Nàng nhịn không được, khẽ cảm khái trong lòng. Kẻ có tiền quả nhiên có khác, mỗi việc uống rượu thôi mà cũng phải kì công, màu mè như vậy. Xem ra, lúc trước, khi nàng giải độc cho Tần nguyên soái chỉ chào giá năm vạn lượng, thật sự là quá ít rồi. Lẽ ra không nên nương tay!
Đông Phương Ngọc trong lòng thầm hối hận, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, lên tiếng: “Nói là phương pháp mới, thật ra chỉ là đem các loại rượu khác nhau trộn lẫn lại mà thôi. Như vậy, có thế khiến màu rượu đẹp hơn, vị cũng nặng hơn.” Dứt lời, nàng tiện tay lấy ra một cái chén sừng tê giác, đem chút rượu Thanh Điền cùng với rượu Thu Lộ Bạch, trộn lại với nhau rồi lắc nhẹ. Sau khi đợi dịch rượu hòa lẫn trọn vẹn, nàng đưa cho Mộ Dung Lạc Cẩn, nói: “Uống như vậy mùi sẽ càng thơm.”
Mộ Dung Lạc Cẩn vừa nhận lấy đã thấy, dịch rượu trong suốt có lẫn chút sắc xanh lá, hương thơm nức mũi. Hắn chậm rãi uống vào, dịch rượu mềm mại trôi vào miệng, nhịn không được mà cảm thán: “Rượu ngon”. Hắn vừa buông chén, đã thấy Đông Phương Ngọc đang xếp các chén rượu theo thứ tự một hàng ngang. Nàng như nhà ảo thuật điêu luyện, nhịp nhàng trộn lần lượt Thiên Nhật Túy cùng Trúc Diệp Thanh, La Phù Xuân, rượu Thanh Điền, Đỗ Khang, Hổ Phách lại với nhau theo một tỉ lệ nhất định. Chỉ một thoáng, hương rượu đã trở nên nồng đậm. Trong chén rượu, màu sắc rất phong phú, có chút vàng nhạt, chút hồng cùng chút xanh bích đan vào, dịch rượu đung đưa, hấp dẫn mê người.
“Đông Phương sao lại có thể nghĩ ra phương pháp như thế này? Thật là thần kỳ.” Mộ Dung Lạc Cẩn bưng một chén rượu lên, ra vẻ thuận miệng hỏi, nhưng trong lòng âm thầm nghi hoặc. Nhìn cử chỉ của Đông Phương, rõ ràng là tửu lượng rất cao, uống nhiều như thế mà không hề có vẻ say rượu. Hơn nữa, nàng còn bỏ sức nghiên cứu rượu, các loại rượu phối hợp nhìn như tùy ý, nhưng đều khiến cho cả màu, mùi lẫn vị của rượu tăng thêm nhiều lần, thậm chí ngay cả chén cũng chọn đúng loại phù hợp. Chẳng lẽ ý định của mình đã sớm bị nhìn thấu ngay từ đầu?
Đông Phương Ngọc biết hắn đang nghi ngờ, thản nhiên đáp: “Đây là thói quen của phu nhân ta. Nàng không có tửu lượng cao nhưng lại thích thưởng thức rượu nên đành nghĩ ra biện pháp này, nói là uống như vậy sẽ không dễ bị say.”
Đây rõ ràng là lời nói dối. Biện pháp chế rượu này là nàng dạy cho Cổ Linh. Hơn nữa, căn bản, không phải là uống không dễ say, mà hoàn toàn ngược lại. Đêm nay, rượu nàng điều chế, tuy rằng bề ngoài có vẻ rất tuyệt mĩ, hương vị lại còn có vẻ nhu hòa. Nhưng, khi đã uống vào, tuyệt đối rất dễ say, tác dụng rất mạnh, chưa kể, nàng còn cố ý bỏ thêm Thiên Nhật Túy.
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe vậy, bàn tay đang nắm chén lặng lẽ bóp chặt một chút, ánh mắt u ám, không hề tiếp tục đề tài này, chuyển sang vừa bàn rượu, vừa tán gẫu phong tục các nơi. Đông Phương Ngọc cũng uống tiếp, thỉnh thoảng còn điều chế một ít rượu mới. Chỉ là, trong rượu, tỉ lệ Thiên Nhật Túy càng ngày càng cao. Hai người cao hứng uống, lại mở thêm một vò Thiên Nhật Túy.
Lại thêm hai vò rượu không được vất ra bên cạnh, vẻ say rượu của Mộ Dung Lạc Cẩn đã hơi lộ ra. Tác dụng của rượu do Đông Phương Ngọc điều chế đang âm thầm bộc phát. Kiếp trước, nàng tham gia không ít tiệc rượu, đã từng thấy vẻ say rượu của không biết bao nhiêu người, tự nhận là hiểu biết rất sâu sắc. Thông thường, đàn ông và phụ nữ say rượu không giống nhau. Sau khi đàn ông uống rượu say, tia mắt đỏ lên, con ngươi u ám, bất kể là ngày thường có tuấn tú cỡ nào, thì đều sẽ lộ ra vài phần tệ hại. Còn phụ nữ khi choáng váng, hai má ửng hồng, ánh mắt phong tình như nước sông trong vắt, càng thêm quyến rũ mê người. Có điều, lúc này, Mộ Dung Lạc Cẩn trước mặt nàng, đã có ba bốn phần say, nhưng vẫn anh tuấn phóng khoáng, lộ ra vẻ phong lưu cuốn hút. Đông Phương Ngọc nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi cảm khái. Người này ngày thường luôn ra vẻ đạo mạo, nghiêm trang, phong thái lỗi lạc, khi uống rượu vào lại cũng có thể giữ vững hình tượng, không chút kệch cỡm, thật sự là hiếm có khó tìm.
Chỉ tiếc là, hắn không nên nghĩ đến chuyện chuốc say bổn cô nương. Đông Phương Ngọc cười nhạt, lại kính Mộ Dung Lạc Cẩn một ly, trong lòng đắc ý. Muốn chuốc say bà ư? Kiếp sau đi! Nàng không phải quá ngông cuồng, mà đó là do khả năng thật sự, ít nhất, là trong chuyện uống rượu này.
Năm đó, trong lúc hoảng hốt, nàng đã nuốt thẳng Hải Linh châu vào bụng, khiến cho cơ thể lưu lại hàn độc. Hậu di chứng là, cứ mỗi tháng khi chất độc phát tác, sẽ đau đớn vô cùng. Nhưng, không phải là không có điểm tốt, uống rượu chính là một trong số những ưu điểm đó. Sau khi nàng uống vào, chỉ cần vận nội công một cái thì có thể lợi dụng hàn độc làm tiêu rượu, khiến cho rượu cũng trở thành nước thường, chẳng qua là hơi nóng lên một chút. Huống chi, đây lại còn là Thiên Nhật Túy lừng danh, nếu muốn chuốc say người nào đó, hoàn toàn không thành vấn đề.
Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này quả thật đã ngà ngà say. Tửu lượng của hắn vốn rất tốt, lần này lại còn lén vận công để giảm bớt cảm giác say. Thật không nghĩ tới, lại có lúc hắn trở nên hoảng hốt trước cảnh tượng trước mắt. Hắn nhìn nàng, lúc này bởi vì uống rượu nên đôi mắt xinh đẹp ngày thường càng trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má vốn dĩ vẫn tái nhợt cũng hơi hơi ửng hồng, mất đi vài phần vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi môi anh đào mũm mĩm còn dính chút dịch rượu, quyến rũ khó cưỡng lại.
Ta thật muốn, thật muốn nếm thử đôi môi đó một chút…
Nghĩ như vậy, thân người Mộ Dung tướng quân bất giác hướng về phía trước, nhưng lại không phát hiện ra suy nghĩ và hành động của mình lúc này có chút kinh động, cũng không để tâm đến khả năng sẽ bị Đông Phương Ngọc cho một bài học nhớ đời. Trước mắt hắn bây giờ, chỉ có bóng hình xinh đẹp như hoa quỳnh mới nở, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, dụ dỗ hắn tiến đến gần, nhấm nháp.
Gần, càng gần…
Đông Phương Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt mơ màng của Mộ Dung Lạc Cẩn, thấy hắn đang chậm rãi đưa người về phía mình, bèn lách sang một bên, tránh đi. Nàng đem ngọc bội Mộ Dung Lạc Cẩn đã tặng lúc trước, ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Mộ Dung tướng quân, ngọc bội này…”
Mộ Dung Lạc Cẩn lắc lắc đầu mới nhìn rõ trước mắt là cái gì, thanh âm có chút hàm hồ, lên tiếng: “Ngọc bội này, là, là Mộ Dung gia tổ truyền, tặng cho…”
Lời còn chưa dứt, đầu hắn đã ngã quỵ trên bàn, mơ hồ không rõ đang nỉ non cái gì.
“Ê! Ngươi đừng ngủ.” Đông Phương Ngọc nhịn không được, nâng giọng lên, chợt nghe thấy Mộ Dung Lạc Cẩn hàm hàm hồ hồ mở miệng: “Ngọc nhi, đừng đi. Ngọc nhi, tay của ngươi…” Hắn quay đầu đi, hoàn toàn không phát ra tiếng gì nữa.
Không phải chứ? Đông Phương Ngọc nhìn người đang ngã trên bàn, nhịn không được tặng cho hắn một cái xem thường thật to. Ai là “Ngọc nhi”? Không phải nói ta đó chứ? Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy rõ là buồn nôn, nhịn không được, rùng mình một cái. Nói khách sáo với người say thật đúng là thất bại. Mình còn chưa bắt đầu mà nhân vật chính đã gục rồi, ngay cả một câu cũng chưa nói xong. Mộ Dung công tử, ngươi rốt cuộc là say thật hay là giả say đây? Chưa cho người ta cơ hội hỏi gì đã gục rồi là sao?
Nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn say đến nằm bẹp một chỗ, không tài nào dậy nổi, Đông Phương Ngọc thở dài, nhẹ giọng nói: “Nể tình ngươi đã đãi ta không ít rượu ngon, ta cho ngươi một lời khuyên, Mộ Dung tướng quân. Lần sau, ngươi muốn chuốc say người khác, trăm ngàn lần không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.” Ánh mắt kia, thật sự là tha thiết quá mức, nhìn thế nào cũng không ra ý tốt.
Dứt lời, nàng thuận tay lấy một vò Trân Châu Nhưỡng, xoay người rời đi, ánh mắt tỉnh táo, không hề có chút vẻ say rượu.
Đằng sau, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Lạc Cẩn đang nằm úp sấp trên bàn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười ấm áp nhu hòa.
Nhìn đôi mắt to mang chút tia giảo hoạt của Đông Phương Ngọc, trực giác Mộ Dung Lạc Cẩn liền mách bảo rằng có bẫy. Nhưng, trong lúc nhất thời, không rõ là do say hay do điều gì, hắn mơ hồ gật gật đầu, nghe theo ý của Đông Phương Ngọc, lấy ra mười mấy chén quý mà ngày thường hắn không dùng đến.
Những chiếc chén này có chất liệu, hình dạng khác nhau, nhưng đều được chế tác tinh xảo, đường cong khéo léo. Ngay cả Đông Phương Ngọc, người vốn không mấy để ý đến những vật này, cũng có thể nhận ra được những chiếc chén này không hề tầm thường. Nàng nhịn không được, khẽ cảm khái trong lòng. Kẻ có tiền quả nhiên có khác, mỗi việc uống rượu thôi mà cũng phải kì công, màu mè như vậy. Xem ra, lúc trước, khi nàng giải độc cho Tần nguyên soái chỉ chào giá năm vạn lượng, thật sự là quá ít rồi. Lẽ ra không nên nương tay!
Đông Phương Ngọc trong lòng thầm hối hận, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, lên tiếng: “Nói là phương pháp mới, thật ra chỉ là đem các loại rượu khác nhau trộn lẫn lại mà thôi. Như vậy, có thế khiến màu rượu đẹp hơn, vị cũng nặng hơn.” Dứt lời, nàng tiện tay lấy ra một cái chén sừng tê giác, đem chút rượu Thanh Điền cùng với rượu Thu Lộ Bạch, trộn lại với nhau rồi lắc nhẹ. Sau khi đợi dịch rượu hòa lẫn trọn vẹn, nàng đưa cho Mộ Dung Lạc Cẩn, nói: “Uống như vậy mùi sẽ càng thơm.”
Mộ Dung Lạc Cẩn vừa nhận lấy đã thấy, dịch rượu trong suốt có lẫn chút sắc xanh lá, hương thơm nức mũi. Hắn chậm rãi uống vào, dịch rượu mềm mại trôi vào miệng, nhịn không được mà cảm thán: “Rượu ngon”. Hắn vừa buông chén, đã thấy Đông Phương Ngọc đang xếp các chén rượu theo thứ tự một hàng ngang. Nàng như nhà ảo thuật điêu luyện, nhịp nhàng trộn lần lượt Thiên Nhật Túy cùng Trúc Diệp Thanh, La Phù Xuân, rượu Thanh Điền, Đỗ Khang, Hổ Phách lại với nhau theo một tỉ lệ nhất định. Chỉ một thoáng, hương rượu đã trở nên nồng đậm. Trong chén rượu, màu sắc rất phong phú, có chút vàng nhạt, chút hồng cùng chút xanh bích đan vào, dịch rượu đung đưa, hấp dẫn mê người.
“Đông Phương sao lại có thể nghĩ ra phương pháp như thế này? Thật là thần kỳ.” Mộ Dung Lạc Cẩn bưng một chén rượu lên, ra vẻ thuận miệng hỏi, nhưng trong lòng âm thầm nghi hoặc. Nhìn cử chỉ của Đông Phương, rõ ràng là tửu lượng rất cao, uống nhiều như thế mà không hề có vẻ say rượu. Hơn nữa, nàng còn bỏ sức nghiên cứu rượu, các loại rượu phối hợp nhìn như tùy ý, nhưng đều khiến cho cả màu, mùi lẫn vị của rượu tăng thêm nhiều lần, thậm chí ngay cả chén cũng chọn đúng loại phù hợp. Chẳng lẽ ý định của mình đã sớm bị nhìn thấu ngay từ đầu?
Đông Phương Ngọc biết hắn đang nghi ngờ, thản nhiên đáp: “Đây là thói quen của phu nhân ta. Nàng không có tửu lượng cao nhưng lại thích thưởng thức rượu nên đành nghĩ ra biện pháp này, nói là uống như vậy sẽ không dễ bị say.”
Đây rõ ràng là lời nói dối. Biện pháp chế rượu này là nàng dạy cho Cổ Linh. Hơn nữa, căn bản, không phải là uống không dễ say, mà hoàn toàn ngược lại. Đêm nay, rượu nàng điều chế, tuy rằng bề ngoài có vẻ rất tuyệt mĩ, hương vị lại còn có vẻ nhu hòa. Nhưng, khi đã uống vào, tuyệt đối rất dễ say, tác dụng rất mạnh, chưa kể, nàng còn cố ý bỏ thêm Thiên Nhật Túy.
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe vậy, bàn tay đang nắm chén lặng lẽ bóp chặt một chút, ánh mắt u ám, không hề tiếp tục đề tài này, chuyển sang vừa bàn rượu, vừa tán gẫu phong tục các nơi. Đông Phương Ngọc cũng uống tiếp, thỉnh thoảng còn điều chế một ít rượu mới. Chỉ là, trong rượu, tỉ lệ Thiên Nhật Túy càng ngày càng cao. Hai người cao hứng uống, lại mở thêm một vò Thiên Nhật Túy.
Lại thêm hai vò rượu không được vất ra bên cạnh, vẻ say rượu của Mộ Dung Lạc Cẩn đã hơi lộ ra. Tác dụng của rượu do Đông Phương Ngọc điều chế đang âm thầm bộc phát. Kiếp trước, nàng tham gia không ít tiệc rượu, đã từng thấy vẻ say rượu của không biết bao nhiêu người, tự nhận là hiểu biết rất sâu sắc. Thông thường, đàn ông và phụ nữ say rượu không giống nhau. Sau khi đàn ông uống rượu say, tia mắt đỏ lên, con ngươi u ám, bất kể là ngày thường có tuấn tú cỡ nào, thì đều sẽ lộ ra vài phần tệ hại. Còn phụ nữ khi choáng váng, hai má ửng hồng, ánh mắt phong tình như nước sông trong vắt, càng thêm quyến rũ mê người. Có điều, lúc này, Mộ Dung Lạc Cẩn trước mặt nàng, đã có ba bốn phần say, nhưng vẫn anh tuấn phóng khoáng, lộ ra vẻ phong lưu cuốn hút. Đông Phương Ngọc nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi cảm khái. Người này ngày thường luôn ra vẻ đạo mạo, nghiêm trang, phong thái lỗi lạc, khi uống rượu vào lại cũng có thể giữ vững hình tượng, không chút kệch cỡm, thật sự là hiếm có khó tìm.
Chỉ tiếc là, hắn không nên nghĩ đến chuyện chuốc say bổn cô nương. Đông Phương Ngọc cười nhạt, lại kính Mộ Dung Lạc Cẩn một ly, trong lòng đắc ý. Muốn chuốc say bà ư? Kiếp sau đi! Nàng không phải quá ngông cuồng, mà đó là do khả năng thật sự, ít nhất, là trong chuyện uống rượu này.
Năm đó, trong lúc hoảng hốt, nàng đã nuốt thẳng Hải Linh châu vào bụng, khiến cho cơ thể lưu lại hàn độc. Hậu di chứng là, cứ mỗi tháng khi chất độc phát tác, sẽ đau đớn vô cùng. Nhưng, không phải là không có điểm tốt, uống rượu chính là một trong số những ưu điểm đó. Sau khi nàng uống vào, chỉ cần vận nội công một cái thì có thể lợi dụng hàn độc làm tiêu rượu, khiến cho rượu cũng trở thành nước thường, chẳng qua là hơi nóng lên một chút. Huống chi, đây lại còn là Thiên Nhật Túy lừng danh, nếu muốn chuốc say người nào đó, hoàn toàn không thành vấn đề.
Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này quả thật đã ngà ngà say. Tửu lượng của hắn vốn rất tốt, lần này lại còn lén vận công để giảm bớt cảm giác say. Thật không nghĩ tới, lại có lúc hắn trở nên hoảng hốt trước cảnh tượng trước mắt. Hắn nhìn nàng, lúc này bởi vì uống rượu nên đôi mắt xinh đẹp ngày thường càng trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má vốn dĩ vẫn tái nhợt cũng hơi hơi ửng hồng, mất đi vài phần vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi môi anh đào mũm mĩm còn dính chút dịch rượu, quyến rũ khó cưỡng lại.
Ta thật muốn, thật muốn nếm thử đôi môi đó một chút…
Nghĩ như vậy, thân người Mộ Dung tướng quân bất giác hướng về phía trước, nhưng lại không phát hiện ra suy nghĩ và hành động của mình lúc này có chút kinh động, cũng không để tâm đến khả năng sẽ bị Đông Phương Ngọc cho một bài học nhớ đời. Trước mắt hắn bây giờ, chỉ có bóng hình xinh đẹp như hoa quỳnh mới nở, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, dụ dỗ hắn tiến đến gần, nhấm nháp.
Gần, càng gần…
Đông Phương Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt mơ màng của Mộ Dung Lạc Cẩn, thấy hắn đang chậm rãi đưa người về phía mình, bèn lách sang một bên, tránh đi. Nàng đem ngọc bội Mộ Dung Lạc Cẩn đã tặng lúc trước, ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Mộ Dung tướng quân, ngọc bội này…”
Mộ Dung Lạc Cẩn lắc lắc đầu mới nhìn rõ trước mắt là cái gì, thanh âm có chút hàm hồ, lên tiếng: “Ngọc bội này, là, là Mộ Dung gia tổ truyền, tặng cho…”
Lời còn chưa dứt, đầu hắn đã ngã quỵ trên bàn, mơ hồ không rõ đang nỉ non cái gì.
“Ê! Ngươi đừng ngủ.” Đông Phương Ngọc nhịn không được, nâng giọng lên, chợt nghe thấy Mộ Dung Lạc Cẩn hàm hàm hồ hồ mở miệng: “Ngọc nhi, đừng đi. Ngọc nhi, tay của ngươi…” Hắn quay đầu đi, hoàn toàn không phát ra tiếng gì nữa.
Không phải chứ? Đông Phương Ngọc nhìn người đang ngã trên bàn, nhịn không được tặng cho hắn một cái xem thường thật to. Ai là “Ngọc nhi”? Không phải nói ta đó chứ? Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy rõ là buồn nôn, nhịn không được, rùng mình một cái. Nói khách sáo với người say thật đúng là thất bại. Mình còn chưa bắt đầu mà nhân vật chính đã gục rồi, ngay cả một câu cũng chưa nói xong. Mộ Dung công tử, ngươi rốt cuộc là say thật hay là giả say đây? Chưa cho người ta cơ hội hỏi gì đã gục rồi là sao?
Nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn say đến nằm bẹp một chỗ, không tài nào dậy nổi, Đông Phương Ngọc thở dài, nhẹ giọng nói: “Nể tình ngươi đã đãi ta không ít rượu ngon, ta cho ngươi một lời khuyên, Mộ Dung tướng quân. Lần sau, ngươi muốn chuốc say người khác, trăm ngàn lần không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.” Ánh mắt kia, thật sự là tha thiết quá mức, nhìn thế nào cũng không ra ý tốt.
Dứt lời, nàng thuận tay lấy một vò Trân Châu Nhưỡng, xoay người rời đi, ánh mắt tỉnh táo, không hề có chút vẻ say rượu.
Đằng sau, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Lạc Cẩn đang nằm úp sấp trên bàn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười ấm áp nhu hòa.
/64
|