Đông Phương Ngọc mượn chiến trường, tranh thủ báo thù riêng, giết chết Bách Quỷ, trong lòng không khỏi thoải mái. Chỉ có điều, người nhân cơ hội báo thù, không phải mỗi mình nàng.
- Trong Ma Cung, tại một rừng cây u ám -
Hách Liên Ưng từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình bị trói trên một thân cây. Hắn cố động đậy thì thấy cả người cứng ngắc, đau đớn. Xem ra, thời gian hắn bị trói không ngắn. Trên bầu trời, một mảng lớn bông tuyết bay xuống đầu, người hắn, đông kết lại thành một lớp băng. Mỗi khi có gió thổi qua đều khiến hắn lạnh thấu xương.
Rùng mình một cái, Hách Liên Ưng lập tức tỉnh táo lại, hắn không phải đang giết địch trên chiến trường sao? Làm thế nào mà lại bị trói ở cái nơi âm u quỷ quái này? Mơ mơ hồ hồ, hắn nhớ lại cảnh quân sư Thiên Hữu khiêu chiến Bách Quỷ lão nhân. Lúc ấy, khi hai người đang kịch chiến, hắn ngẩng đầu nhìn, sau đó…
Sau đó, trước mắt hắn tối sầm, tỉnh lại thì đã ở nơi này, còn bị người khác trói!
Hắn chuyển động cái cổ đang cứng đờ, nhìn quanh bốn phía. Dường như có bóng người vụt qua, rồi thì một âm thanh kì lạ truyền đến, không biết là tiếng chim gì, vừa thê lương vừa quỷ quái, cộng thêm không gian u ám trong rừng cây, dọa cho Hách Liên Ưng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người.
Cố gắng lấy lại tinh thần, Hách Liên Ưng la lớn: “Là lũ đạo chích phương nào? Mau ra đây! Các ngươi dám ám toán bổn hoàng tử như thế, Bắc Minh ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Mau ra đây!”
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Chẳng lẽ đối phương muốn trói chết mình ở chỗ này? Hách Liên Ưng đang định mở miệng la tiếp thì xung quanh bỗng có ánh đuốc sáng lên, cùng với tiếng cười duyên của nữ nhân: “Ôi cha, ai lại làm cho Hách Liên hoàng tử tức giận thế này? Đứng dưới tuyết lâu như vậy mà ngươi vẫn còn bốc hỏa được, thật là uổng phí tâm ý của người ta mà.”
Tiếng cười vừa dứt, một nữ nhân mặc áo đỏ đi tới, dáng người lả lướt, trên cái eo nhỏ còn được điểm xuyết bằng một chiếc thắt lưng màu vàng. Gương mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt long lanh chớp nhẹ nhàng, rung động lòng người. Người nam tử bên cạnh đang che dù cho nàng, cũng mặc một thân áo đỏ, mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt mê hoặc. Hai người song song đi tới, bất giác như thắp thêm ánh sáng cho khu rừng tối tăm.
Đúng vậy, hai người này, chính là Cổ Linh cùng “Như hoa nha hoàn” của nàng, Lãnh Dật Hàn.
“Là ngươi?” Hách Liên Ưng cẩn thận quan sát trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhận ra người kia chính là cô gái đã từng bị hắn vây bắt tại Ma Cung rừng rậm, Lăng cô nương. Hai mắt hắn híp lại, thanh âm nham hiểm vang lên, “Tại sao ngươi lại trói bổn hoàng tử lại như vậy? Ngươi luyến tiếc bổn hoàng tử sao?”
Cổ Linh bĩu môi, tên này thật đúng là trơ trẽn có thừa. Nàng đang định mở miệng đáp thì Lãnh Dật Hàn đột nhiên dùng sức ôm nàng vào lòng, đầu hơi tựa vào vai nàng, cất giọng u oán: “Nương tử, nàng nhìn hắn xem, bộ dạng xấu như vậy mà còn dám thầm thương trộm nhớ nàng! Nàng trăm ngàn lần không được luyến tiếc hắn, bằng không, người ta sẽ đau lòng lắm.” Thanh âm của hắn mềm mại động lòng người, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Ưng thì lại hằm hằm sát khí.
Hừ, dám giở trò với nương tử ta, để bản thiếu chủ đây cho ngươi học hỏi chút kiến thức, thế nào gọi là thủ đoạn chân chính của ma cung!
Hách Liên Ưng nghe xong lời này của Lãnh Dật Hàn, không khỏi ngạc nhiên, tên này là nam nhân sao? Đoạn, hắn liền nhếch miệng, khinh thường nói: “Thầm thương trộm nhớ? Hừ, ngươi đừng quá coi trọng, chẳng qua ả cũng chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi!”
Nữ nhân này trúng Mê Điệt Đào hương, phải trốn vào Ma Cung rừng rậm, vậy mà bây giờ vẫn bình an vô sự. Thế thì làm sao có thể giữ thân trong trắng?
Lãnh Dật Hàn nghe vậy liền giận dữ, nương tử của hắn có thể để tên khốn Hách Liên Ưng này nhục mạ được sao? Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, đang định ra tay thì một bàn tay trắng nõn, nhỏ bé giữ chặt tay hắn. Cảm giác tiếp xúc mềm mại làm cho hắn xao động trong lòng.
Sau khi ngăn Lãnh Dật Hàn lại, Cổ Linh liền nở nụ cười quyến rũ: “Chàng đừng tức giận, tức giận vì một kẻ như thế, không đáng. Dù sao,” Ánh mắt Cổ Linh lay động, nhìn về phía Lãnh Dật Hàn, “Hắn nói cũng không sai, ta hiện giờ…”
Chẳng những đã trao thân cho người, lại còn mang thêm một đứa nhỏ nữa.
Lãnh Dật Hàn không biết suy nghĩ trong lòng Cổ Linh, chỉ thấy nàng muốn nói lại thôi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu chu. Hắn nghĩ nàng đang đề cập đến chuyện oan ức, bị hãm hại lúc trước, vội vàng ôn nhu an ủi: “Được được, đều nghe theo nương tử, ta không thèm tức giận cùng người như hắn. Chỉ cần nàng không giận là tốt rồi.” Hắn lại liếc Hách Liên Ưng, ánh mắt rét lạnh. Hừ, tạm thời ta buông tha cho ngươi, đợi lát nữa, ngươi cứ chờ mà xem!
Hách Liên Ưng hừ lạnh: “Muốn liếc mắt đưa tình thì đến chỗ khác đi! Đừng làm bẩn mắt của bổn hoàng tử! Biết điều thì mau thả bổn hoàng tử ra, ta còn có thể khoan hồng độ lượng không truy cứu chuyện trước kia! Bằng không…”
“Bằng không thì như thế nào?” Đôi mắt to long lanh của Cổ Linh hơi hơi nheo lại, “Bằng không, sẽ giết bổn cô nương sao? Ai cha, tiểu nữ tử ta rất sợ đó nha.” Nàng vừa nói vừa cố ý khoa trương vỗ ngực, trong ánh mắt lại lộ ra rõ ràng vẻ trêu tức và đùa cợt.
“Ngươi!” Hách Liên Ưng giận dữ, “Bắc Minh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Phải không?” Lãnh Dật Hàn cười cười, chế nhạo Hách Liên Ưng ngu xuẩn, “Ngươi cho là, chúng ta đem ngươi từ trên chiến trường đến đây, lại còn có thể để cho ngươi trở về sao? Ta khuyên ngươi, Hách Liên hoàng tử, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở Ma Cung của ta đi. Với lại, Bắc Minh thật là của ngươi sao? Nếu thế, ngươi mất tích lâu như vậy, sao ở quân doanh Bắc Minh, một chút động tĩnh cũng không có?”
Hách Liên Ưng nghẹn lời, quả thật, Bắc Minh không phải là của đại hoàng tử hắn. Với dã tâm của Hách Liên Hồng, chắc hẳn chỉ mong hắn sớm biến mất. Chẳng lẽ hôm nay, hắn thật sự phải chết như thế này sao?
Nghĩ đến đây, bản năng sinh tồn rốt cuộc cũng khiến cho hắn tạm gạt đi sự kiêu ngạo của một vị hoàng tử. Hắn lên tiếng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Các ngươi muốn thế nào? Nếu giết bổn hoàng tử thì đối với các ngươi chẳng có chút ích lợi gì cả. Ngược lại, nếu đồng ý thả bổn hoàng tử, chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu, còn dâng vàng, bạc, châu báu cho các ngươi. Các ngươi muốn bao nhiêu đều được! Cho dù Hách Liên Hồng muốn ta chết, thì phụ hoàng nhất định sẽ không cho phép.”
Ừm, xem ra tên Hách Liên Ưng này cũng không phải là quá đần, Cổ Linh thầm nghĩ. Đáng tiếc, ngươi không nên dây vào bổn cô nương.
Nghĩ xong, nàng liền nở nụ cười tươi rói với Hách Liên Ưng, còn làm ra vẻ rất đỗi nuối tiếc: “Đa tạ ý tốt của Hách Liên hoàng tử. Nhưng mà, đáng tiếc, so với tiền tài, bổn cô nương cũng có hứng thú với ngươi.” Nói đến đây, giọng điệu của nàng lập tức thay đổi, “Đừng hiểu lầm, là có hứng thú tra tấn ngươi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hách Liên Ưng xanh mét, ánh mắt không che dấu được tia hoảng sợ. Nữ nhân này định đối phó hắn như thế nào?
Cổ Linh quay sang Lãnh Dật Hàn, không hề để tâm đến vẻ u oán trên mặt hắn, thản nhiên hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu được rồi.”
“Ừ, đều đã chuẩn bị xong.” Lãnh Dật Hàn gật gật đầu, nhìn ánh mắt hưng phấn của nương tử, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình. Tiểu nha đầu này, bắt hắn chuẩn bị nhiều thứ kì quái như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Sự hiếu kì của Lãnh thiếu chủ được thỏa mãn rất nhanh chóng. Bởi vì, lúc này, Cổ Linh đang tiến hành biểu diễn trên người Hách Liên Ưng, còn hỏi hắn cái nào có hiệu quả tốt hơn. Lãnh Dật Hàn thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà hắn đã nhanh tay điểm huyệt câm của Hách Liên Ưng. Bằng không, với tình hình thảm thiết hiện tại, hẳn là tiếng kêu của tên này đều có thể dọa cô hồn dã quỷ chạy hết. Ngẫm lại, ban nãy, Lãnh Dật Hàn còn sợ rằng Cổ Linh có chút luyến tiếc tên Hách Liên Ưng thật. Nhưng hiện tại, xem ra, quả là hắn đã lo lắng dư thừa.
Lúc trước, khi Cổ Linh bị hắn giữ lại ở Ma Cung, đã dùng đủ loại biện pháp để rời đi, gian manh vô cùng, làm cho hắn không khỏi cảm thán. Nay, nhìn thấy thủ đoạn tra tấn của nương tử, nhận thức của hắn lại tăng thêm một tầng. Thủ đoạn này, chậc chậc, hắn chỉ xem thôi mà mồ hôi hột đã chảy ròng ròng. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội nương tử, thật sự là quá đáng sợ!
Có điều, thủ đoạn thiên biến vạn hóa, vô cùng kì quái của nàng, thật sự là, rất phù hợp với phong cách Ma Cung! Lãnh Dật Hàn nhìn Cổ Linh đang đùa giỡn dã man trên người Hách Liên Ưng, nở một nụ cười rạng rỡ.
- Trong Ma Cung, tại một rừng cây u ám -
Hách Liên Ưng từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình bị trói trên một thân cây. Hắn cố động đậy thì thấy cả người cứng ngắc, đau đớn. Xem ra, thời gian hắn bị trói không ngắn. Trên bầu trời, một mảng lớn bông tuyết bay xuống đầu, người hắn, đông kết lại thành một lớp băng. Mỗi khi có gió thổi qua đều khiến hắn lạnh thấu xương.
Rùng mình một cái, Hách Liên Ưng lập tức tỉnh táo lại, hắn không phải đang giết địch trên chiến trường sao? Làm thế nào mà lại bị trói ở cái nơi âm u quỷ quái này? Mơ mơ hồ hồ, hắn nhớ lại cảnh quân sư Thiên Hữu khiêu chiến Bách Quỷ lão nhân. Lúc ấy, khi hai người đang kịch chiến, hắn ngẩng đầu nhìn, sau đó…
Sau đó, trước mắt hắn tối sầm, tỉnh lại thì đã ở nơi này, còn bị người khác trói!
Hắn chuyển động cái cổ đang cứng đờ, nhìn quanh bốn phía. Dường như có bóng người vụt qua, rồi thì một âm thanh kì lạ truyền đến, không biết là tiếng chim gì, vừa thê lương vừa quỷ quái, cộng thêm không gian u ám trong rừng cây, dọa cho Hách Liên Ưng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người.
Cố gắng lấy lại tinh thần, Hách Liên Ưng la lớn: “Là lũ đạo chích phương nào? Mau ra đây! Các ngươi dám ám toán bổn hoàng tử như thế, Bắc Minh ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Mau ra đây!”
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Chẳng lẽ đối phương muốn trói chết mình ở chỗ này? Hách Liên Ưng đang định mở miệng la tiếp thì xung quanh bỗng có ánh đuốc sáng lên, cùng với tiếng cười duyên của nữ nhân: “Ôi cha, ai lại làm cho Hách Liên hoàng tử tức giận thế này? Đứng dưới tuyết lâu như vậy mà ngươi vẫn còn bốc hỏa được, thật là uổng phí tâm ý của người ta mà.”
Tiếng cười vừa dứt, một nữ nhân mặc áo đỏ đi tới, dáng người lả lướt, trên cái eo nhỏ còn được điểm xuyết bằng một chiếc thắt lưng màu vàng. Gương mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt long lanh chớp nhẹ nhàng, rung động lòng người. Người nam tử bên cạnh đang che dù cho nàng, cũng mặc một thân áo đỏ, mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt mê hoặc. Hai người song song đi tới, bất giác như thắp thêm ánh sáng cho khu rừng tối tăm.
Đúng vậy, hai người này, chính là Cổ Linh cùng “Như hoa nha hoàn” của nàng, Lãnh Dật Hàn.
“Là ngươi?” Hách Liên Ưng cẩn thận quan sát trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhận ra người kia chính là cô gái đã từng bị hắn vây bắt tại Ma Cung rừng rậm, Lăng cô nương. Hai mắt hắn híp lại, thanh âm nham hiểm vang lên, “Tại sao ngươi lại trói bổn hoàng tử lại như vậy? Ngươi luyến tiếc bổn hoàng tử sao?”
Cổ Linh bĩu môi, tên này thật đúng là trơ trẽn có thừa. Nàng đang định mở miệng đáp thì Lãnh Dật Hàn đột nhiên dùng sức ôm nàng vào lòng, đầu hơi tựa vào vai nàng, cất giọng u oán: “Nương tử, nàng nhìn hắn xem, bộ dạng xấu như vậy mà còn dám thầm thương trộm nhớ nàng! Nàng trăm ngàn lần không được luyến tiếc hắn, bằng không, người ta sẽ đau lòng lắm.” Thanh âm của hắn mềm mại động lòng người, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Ưng thì lại hằm hằm sát khí.
Hừ, dám giở trò với nương tử ta, để bản thiếu chủ đây cho ngươi học hỏi chút kiến thức, thế nào gọi là thủ đoạn chân chính của ma cung!
Hách Liên Ưng nghe xong lời này của Lãnh Dật Hàn, không khỏi ngạc nhiên, tên này là nam nhân sao? Đoạn, hắn liền nhếch miệng, khinh thường nói: “Thầm thương trộm nhớ? Hừ, ngươi đừng quá coi trọng, chẳng qua ả cũng chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi!”
Nữ nhân này trúng Mê Điệt Đào hương, phải trốn vào Ma Cung rừng rậm, vậy mà bây giờ vẫn bình an vô sự. Thế thì làm sao có thể giữ thân trong trắng?
Lãnh Dật Hàn nghe vậy liền giận dữ, nương tử của hắn có thể để tên khốn Hách Liên Ưng này nhục mạ được sao? Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, đang định ra tay thì một bàn tay trắng nõn, nhỏ bé giữ chặt tay hắn. Cảm giác tiếp xúc mềm mại làm cho hắn xao động trong lòng.
Sau khi ngăn Lãnh Dật Hàn lại, Cổ Linh liền nở nụ cười quyến rũ: “Chàng đừng tức giận, tức giận vì một kẻ như thế, không đáng. Dù sao,” Ánh mắt Cổ Linh lay động, nhìn về phía Lãnh Dật Hàn, “Hắn nói cũng không sai, ta hiện giờ…”
Chẳng những đã trao thân cho người, lại còn mang thêm một đứa nhỏ nữa.
Lãnh Dật Hàn không biết suy nghĩ trong lòng Cổ Linh, chỉ thấy nàng muốn nói lại thôi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu chu. Hắn nghĩ nàng đang đề cập đến chuyện oan ức, bị hãm hại lúc trước, vội vàng ôn nhu an ủi: “Được được, đều nghe theo nương tử, ta không thèm tức giận cùng người như hắn. Chỉ cần nàng không giận là tốt rồi.” Hắn lại liếc Hách Liên Ưng, ánh mắt rét lạnh. Hừ, tạm thời ta buông tha cho ngươi, đợi lát nữa, ngươi cứ chờ mà xem!
Hách Liên Ưng hừ lạnh: “Muốn liếc mắt đưa tình thì đến chỗ khác đi! Đừng làm bẩn mắt của bổn hoàng tử! Biết điều thì mau thả bổn hoàng tử ra, ta còn có thể khoan hồng độ lượng không truy cứu chuyện trước kia! Bằng không…”
“Bằng không thì như thế nào?” Đôi mắt to long lanh của Cổ Linh hơi hơi nheo lại, “Bằng không, sẽ giết bổn cô nương sao? Ai cha, tiểu nữ tử ta rất sợ đó nha.” Nàng vừa nói vừa cố ý khoa trương vỗ ngực, trong ánh mắt lại lộ ra rõ ràng vẻ trêu tức và đùa cợt.
“Ngươi!” Hách Liên Ưng giận dữ, “Bắc Minh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Phải không?” Lãnh Dật Hàn cười cười, chế nhạo Hách Liên Ưng ngu xuẩn, “Ngươi cho là, chúng ta đem ngươi từ trên chiến trường đến đây, lại còn có thể để cho ngươi trở về sao? Ta khuyên ngươi, Hách Liên hoàng tử, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở Ma Cung của ta đi. Với lại, Bắc Minh thật là của ngươi sao? Nếu thế, ngươi mất tích lâu như vậy, sao ở quân doanh Bắc Minh, một chút động tĩnh cũng không có?”
Hách Liên Ưng nghẹn lời, quả thật, Bắc Minh không phải là của đại hoàng tử hắn. Với dã tâm của Hách Liên Hồng, chắc hẳn chỉ mong hắn sớm biến mất. Chẳng lẽ hôm nay, hắn thật sự phải chết như thế này sao?
Nghĩ đến đây, bản năng sinh tồn rốt cuộc cũng khiến cho hắn tạm gạt đi sự kiêu ngạo của một vị hoàng tử. Hắn lên tiếng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Các ngươi muốn thế nào? Nếu giết bổn hoàng tử thì đối với các ngươi chẳng có chút ích lợi gì cả. Ngược lại, nếu đồng ý thả bổn hoàng tử, chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu, còn dâng vàng, bạc, châu báu cho các ngươi. Các ngươi muốn bao nhiêu đều được! Cho dù Hách Liên Hồng muốn ta chết, thì phụ hoàng nhất định sẽ không cho phép.”
Ừm, xem ra tên Hách Liên Ưng này cũng không phải là quá đần, Cổ Linh thầm nghĩ. Đáng tiếc, ngươi không nên dây vào bổn cô nương.
Nghĩ xong, nàng liền nở nụ cười tươi rói với Hách Liên Ưng, còn làm ra vẻ rất đỗi nuối tiếc: “Đa tạ ý tốt của Hách Liên hoàng tử. Nhưng mà, đáng tiếc, so với tiền tài, bổn cô nương cũng có hứng thú với ngươi.” Nói đến đây, giọng điệu của nàng lập tức thay đổi, “Đừng hiểu lầm, là có hứng thú tra tấn ngươi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hách Liên Ưng xanh mét, ánh mắt không che dấu được tia hoảng sợ. Nữ nhân này định đối phó hắn như thế nào?
Cổ Linh quay sang Lãnh Dật Hàn, không hề để tâm đến vẻ u oán trên mặt hắn, thản nhiên hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu được rồi.”
“Ừ, đều đã chuẩn bị xong.” Lãnh Dật Hàn gật gật đầu, nhìn ánh mắt hưng phấn của nương tử, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình. Tiểu nha đầu này, bắt hắn chuẩn bị nhiều thứ kì quái như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Sự hiếu kì của Lãnh thiếu chủ được thỏa mãn rất nhanh chóng. Bởi vì, lúc này, Cổ Linh đang tiến hành biểu diễn trên người Hách Liên Ưng, còn hỏi hắn cái nào có hiệu quả tốt hơn. Lãnh Dật Hàn thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà hắn đã nhanh tay điểm huyệt câm của Hách Liên Ưng. Bằng không, với tình hình thảm thiết hiện tại, hẳn là tiếng kêu của tên này đều có thể dọa cô hồn dã quỷ chạy hết. Ngẫm lại, ban nãy, Lãnh Dật Hàn còn sợ rằng Cổ Linh có chút luyến tiếc tên Hách Liên Ưng thật. Nhưng hiện tại, xem ra, quả là hắn đã lo lắng dư thừa.
Lúc trước, khi Cổ Linh bị hắn giữ lại ở Ma Cung, đã dùng đủ loại biện pháp để rời đi, gian manh vô cùng, làm cho hắn không khỏi cảm thán. Nay, nhìn thấy thủ đoạn tra tấn của nương tử, nhận thức của hắn lại tăng thêm một tầng. Thủ đoạn này, chậc chậc, hắn chỉ xem thôi mà mồ hôi hột đã chảy ròng ròng. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội nương tử, thật sự là quá đáng sợ!
Có điều, thủ đoạn thiên biến vạn hóa, vô cùng kì quái của nàng, thật sự là, rất phù hợp với phong cách Ma Cung! Lãnh Dật Hàn nhìn Cổ Linh đang đùa giỡn dã man trên người Hách Liên Ưng, nở một nụ cười rạng rỡ.
/64
|