Đông Phương Ngọc vừa rảnh rỗi một chút thì liền bị ngự y Vương Bình kéo đến lều trại của ông ấy, nói rằng muốn tham thảo y thuật. Đông Phương Ngọc thấy người này, dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn còn nhiệt tâm đối với sự nghiệp y học như thế nên cũng cố gắng đáp ứng. Nàng đến lều Vương Bình, vừa xem bệnh, bắt mạch cho binh lính vừa cùng Vương Bình trò chuyện vài câu.
Vương Bình đối với y thuật của Đông Phương Ngọc vô cùng bội phục, nói câu nào cũng đầy ý tán thưởng, hoàn toàn không làm ra vẻ của một ngự y chức cao quyền trọng. Hơn nữa, dù đã năm mươi tuổi nhưng ông còn tự xung phong đến chiến trường, điều này làm cho Đông Phương Ngọc vô cùng bội phục nên cũng nhiệt tình giải đáp những thắc mắc của Vương Bình. Quả thật, nàng rất muốn nói cho Vương Bình là nếu muốn y thuật thật sự có ích, ông nên sớm rời khỏi hoàng cung đi. Suốt ngày quanh quẩn với mấy thứ bệnh xoàng xĩnh như đau đầu, cảm mạo của các hoàng tử, nương nương thì y thuật sao có thể tiến bộ được? Dù cho thật sự có tài thì cũng sẽ bị hạn chế.
Cổ Linh mặc dù không tinh thông y dược nhưng cũng đến hỗ trợ. Nàng nói năng khôn khéo lại vui vẻ, đáng yêu, khiến cho Vương Bình ngự y nhanh chóng quý mến, luôn miệng khen quân sư có phúc.
Đông Phương Ngọc nhìn Cổ Linh ứng phó tự nhiên, cũng cảm thấy yên tâm. Nàng thầm xúc động trong lòng, sư tỷ a, danh dự cả đời này của muội, không, còn cả đời trước nữa chứ, đều nằm trong tay tỷ đó nha.
Sáng sớm hôm nay, người Hiên Viên Hạo Thiên mang đến, ngoại trừ thị vệ bên ngoài thì các nha hoàn, vũ cơ đều bị đưa đi, khiến cho nhị hoàng tử rất đỗi ai oán, nắm chặt không chịu buông. Cuối cùng, Tần Tĩnh phải đích thân đến, phán một câu: “Các nàng còn không chịu đi, ta sẽ cho binh lính tiễn các nàng đi.” thì hắn mới chịu thôi, thê thê thảm thảm buông tay.
Không cam lòng có người được đãi ngộ đặc biệt, Hiên Viên Hạo Thiên liền chỉ thẳng mũi dùi về phía Đông Phương Ngọc: “Nguyên soái, trong quân doanh không thể có nữ nhân, bổn hoàng tử có thể hiểu được, đem người của ta đưa đi là xong. Có điều, bên cạnh quân sư, chẳng phải còn có một vị tiểu mỹ nhân hay sao?”
Tần Tĩnh nghe hắn nói, thấy cũng không thể thiên vị, đành phải lên tiếng: “Đông Phương tiểu huynh đệ, ngươi xem chuyện này…”
Đông Phương Ngọc không nhanh không chậm trả lời: “Nguyên soái, không phải là Đông Phương cố ý, nhưng thật sự là,” Dừng một chút, gương mặt nàng lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, “Thật sự là không có cách nào khác. Người của nhị hoàng tử thì có thể trở về phủ hoàng tử, nhưng còn phu nhân của ta thì thật là không có nhà để về.” Đông Phương Ngọc vừa nói vừa trưng ra bộ dạng của Hứa Tiên khi nhìn Bạch nương tử bị Pháp Hải bắt đi, ánh mắt vô cùng thống khổ, khiến cho người nhìn thấy cũng đột nhiên không đành lòng.
Nàng đúng là đau khổ, nhưng là vì phải học theo chiêu của sư tỷ, phải gạt người, hơn nữa còn dùng tiết mục cũ rích này! Haizz, danh dự cái gì, đều như mây trôi.
Thấy mọi người có vẻ không hiểu, Đông Phương Ngọc tiếp tục giải thích: “Ta và phu nhân đều là cô nhi. Thuở nhỏ, cùng được sư phụ nuôi lớn. Năm năm trước, sư phụ qua đời, phu nhân theo Đông Phương hành tẩu khắp nơi, không có chỗ ở cố định. Cách đây không lâu, trên đường đi chúng tôi gặp sơn tặc, bị cướp sạch, hiện tại cũng chỉ còn lại cái thân vô dụng này thôi. Vì lần trước nhảy xuống sông, đến nay thân thể của phu nhân ta vẫn chưa bình phục. Đông Phương thật sự không nhẫn tâm để phu nhân một mình lưu lạc, thỉnh nguyên soái thông cảm!” Dứt lời, nàng khom lưng hướng về phía Tần Tĩnh, thành tâm thành ý làm cho người ta khó có thể cự tuyệt!
“Này…” Tần Tĩnh chần chừ, trong quân doanh đúng là không thể có nữ nhân. Nhưng, trước mặt, ân nhân cứu mạng của mình tình thâm ý trọng như vậy, sao có thể đành lòng đem phu nhân của hắn, người đang thương tích trên mình, lại không có nhà để về đuổi đi?
“Nếu nguyên soái không thể ân chuẩn, Đông Phương đành phải cùng phu nhân rời khỏi đây!” Thấy Tần Tĩnh chần chừ, Đông Phương Ngọc nắm cơ hội giáng thêm một đòn nữa.
Cuối cùng, nhờ vào bản tính trọng nhân tài của nguyên soái, cùng tài diễn kịch không chút sơ hở của Đông Phương Ngọc, Cổ Linh lại có đặc quyền được tiếp tục ở lại quân doanh. Chỉ là, hai người phải ở riêng hai lều. Dĩ nhiên, Đông Phương Ngọc hoàn toàn không phản đối, nàng tạ ơn Tần nguyên soái rồi rời đi.
Đi đến cửa, Hiên Viên Hạo Thiên đột nhiên lại gần nàng, thấp giọng nói: “Quân sự là đồng ý thật hay có mưu đồ gì, tối hôm qua hẳn là đã sung sướng hưởng thụ rồi?”
Đông Phương Ngọc đối với loại người coi nữ nhân như món đồ chơi này vô cùng chán ghét. Vừa nghe hắn nói xong, nàng liền hiểu được, hôm qua nhất định là tên nhị hoàng tử này phái người theo dõi nàng, chẳng trách mà nàng cảm nhận được hơi thở của cao thủ kia rất lợi hại. Kỹ thuật ẩn nấp siêu đẳng, quả nhiên là ám vệ của hoàng gia. Lập tức, nàng vờ như không biết, thản nhiên đáp: “Nhị hoàng tử nghiêm trọng rồi, bản quân sư dĩ nhiên là ăn ngay nói thật.” Nói xong, không thèm liếc nhìn Hiên Viên Hạo Thiên một cái, nàng bước đi thẳng.
Để lại Hiên Viên Hạo Thiên đứng yên tại chỗ, nở một nụ cười thích thú.
Tại lều trại của quân sư, Đông Phương Ngọc, Cổ Linh và Vương Bình, ba người đang trò chuyện vui vẻ. Nhân lúc thời tiết tốt, liền cùng đem thuốc ra phơi nắng.
Thời tiết tốt nhưng tâm tình người ta chưa chắc đã tốt như vậy. Trên bãi luyện binh, các binh lính oai vũ đang liều mạng tập luyện dưới ánh nắng gay gắt, tiếng hô vang rung trời nhưng dường như lại lộ ra điểm mỏi mệt.
Chẳng là, sáng sớm nay, họ bị tập hợp đến luyện binh. Bây giờ, đã qua buổi trưa nhưng vẫn chưa thấy tướng quân cho ngừng, cứ phải liều mạng đánh, có thể không mệt sao? Có điều, Mộ Dung tướng quân vẫn vững vàng như bàn thạch đứng trên đài cao, vẫn chỉ huy mọi người huấn luyện, một ngụm nước còn chưa uống, thì lính quèn như bọn họ có thể nói được gì?
Thị vệ Mạc Ly của Mộ Dung Lạc Cẩn lén lút lui về sau vài bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Trời biết, hắn hâm mộ những binh lính đang tập luyện dưới kia biết bao!
Cho dù họ có mệt mỏi thế nào cũng không cần phải nơm nớp lo sợ vị công tử đang muốn giết người kia. Haizz, mình thật đáng thương. Mạc Ly ca thán trong lòng.
Mấy ngày nay, cuộc sống của hắn thật quá khó khăn. Từ sau khi nhị hoàng tử đến đây, sắc mặt của công tử không hề tốt tí nào. Tuy lúc đọc được thư của lão hoàng đế, công tử có phấn chấn hơn một chút nhưng từ nửa đêm qua đột nhiên lại không bình thường. Công tử bắt hắn đi pha trà, hết bình này đến bình khác, đều là loại trà cao cấp nhất. Lạ nhất là, công tử từ trước đến nay vốn trọng trà hơn cả người, nhưng đêm qua lại uống trà như thể uống nước, dường như… Dường như muốn dùng trà tiêu sầu, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ, là công tử muốn kiềm chế chuyện đó? Không, không, công tử mà biết mình suy nghĩ như vậy thì khẳng định là sẽ chết vô cùng thê thảm. Haizz, tâm tư của đại nhân vật quả nhiên khó lý giải, tốt nhất là mình cứ nên cách xa chút đã. Nghĩ đến đây, Mạc Ly lại lén lút lùi về sau vài bước.
Nhưng mà, “Mạc Ly,” Tiếng nói của Mộ Dung Lạc Cẩn vang lên, chân Mạc Ly lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, quay đầu nhìn công tử nhà mình mà run cầm cập trong lòng: “Công tử có gì sai bảo ạ?”
“Ta xem ngươi có vẻ rất nhàn rỗi,” Mộ Dung Lạc Cẩn lạnh lùng nói, không thèm nhìn đến khuôn mặt sầu thảm của Mạc Ly: “Nếu đã rảnh như thế, ngươi mau đi mời quân sư đến đây cùng đến bàn bạc cách phá trận pháp của Bắc Minh.”
“Tuân lệnh!” Thì ra chỉ có vậy. Mạc Ly len lén thở phào một cái, lĩnh mệnh mà đi.
Vương Bình đối với y thuật của Đông Phương Ngọc vô cùng bội phục, nói câu nào cũng đầy ý tán thưởng, hoàn toàn không làm ra vẻ của một ngự y chức cao quyền trọng. Hơn nữa, dù đã năm mươi tuổi nhưng ông còn tự xung phong đến chiến trường, điều này làm cho Đông Phương Ngọc vô cùng bội phục nên cũng nhiệt tình giải đáp những thắc mắc của Vương Bình. Quả thật, nàng rất muốn nói cho Vương Bình là nếu muốn y thuật thật sự có ích, ông nên sớm rời khỏi hoàng cung đi. Suốt ngày quanh quẩn với mấy thứ bệnh xoàng xĩnh như đau đầu, cảm mạo của các hoàng tử, nương nương thì y thuật sao có thể tiến bộ được? Dù cho thật sự có tài thì cũng sẽ bị hạn chế.
Cổ Linh mặc dù không tinh thông y dược nhưng cũng đến hỗ trợ. Nàng nói năng khôn khéo lại vui vẻ, đáng yêu, khiến cho Vương Bình ngự y nhanh chóng quý mến, luôn miệng khen quân sư có phúc.
Đông Phương Ngọc nhìn Cổ Linh ứng phó tự nhiên, cũng cảm thấy yên tâm. Nàng thầm xúc động trong lòng, sư tỷ a, danh dự cả đời này của muội, không, còn cả đời trước nữa chứ, đều nằm trong tay tỷ đó nha.
Sáng sớm hôm nay, người Hiên Viên Hạo Thiên mang đến, ngoại trừ thị vệ bên ngoài thì các nha hoàn, vũ cơ đều bị đưa đi, khiến cho nhị hoàng tử rất đỗi ai oán, nắm chặt không chịu buông. Cuối cùng, Tần Tĩnh phải đích thân đến, phán một câu: “Các nàng còn không chịu đi, ta sẽ cho binh lính tiễn các nàng đi.” thì hắn mới chịu thôi, thê thê thảm thảm buông tay.
Không cam lòng có người được đãi ngộ đặc biệt, Hiên Viên Hạo Thiên liền chỉ thẳng mũi dùi về phía Đông Phương Ngọc: “Nguyên soái, trong quân doanh không thể có nữ nhân, bổn hoàng tử có thể hiểu được, đem người của ta đưa đi là xong. Có điều, bên cạnh quân sư, chẳng phải còn có một vị tiểu mỹ nhân hay sao?”
Tần Tĩnh nghe hắn nói, thấy cũng không thể thiên vị, đành phải lên tiếng: “Đông Phương tiểu huynh đệ, ngươi xem chuyện này…”
Đông Phương Ngọc không nhanh không chậm trả lời: “Nguyên soái, không phải là Đông Phương cố ý, nhưng thật sự là,” Dừng một chút, gương mặt nàng lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, “Thật sự là không có cách nào khác. Người của nhị hoàng tử thì có thể trở về phủ hoàng tử, nhưng còn phu nhân của ta thì thật là không có nhà để về.” Đông Phương Ngọc vừa nói vừa trưng ra bộ dạng của Hứa Tiên khi nhìn Bạch nương tử bị Pháp Hải bắt đi, ánh mắt vô cùng thống khổ, khiến cho người nhìn thấy cũng đột nhiên không đành lòng.
Nàng đúng là đau khổ, nhưng là vì phải học theo chiêu của sư tỷ, phải gạt người, hơn nữa còn dùng tiết mục cũ rích này! Haizz, danh dự cái gì, đều như mây trôi.
Thấy mọi người có vẻ không hiểu, Đông Phương Ngọc tiếp tục giải thích: “Ta và phu nhân đều là cô nhi. Thuở nhỏ, cùng được sư phụ nuôi lớn. Năm năm trước, sư phụ qua đời, phu nhân theo Đông Phương hành tẩu khắp nơi, không có chỗ ở cố định. Cách đây không lâu, trên đường đi chúng tôi gặp sơn tặc, bị cướp sạch, hiện tại cũng chỉ còn lại cái thân vô dụng này thôi. Vì lần trước nhảy xuống sông, đến nay thân thể của phu nhân ta vẫn chưa bình phục. Đông Phương thật sự không nhẫn tâm để phu nhân một mình lưu lạc, thỉnh nguyên soái thông cảm!” Dứt lời, nàng khom lưng hướng về phía Tần Tĩnh, thành tâm thành ý làm cho người ta khó có thể cự tuyệt!
“Này…” Tần Tĩnh chần chừ, trong quân doanh đúng là không thể có nữ nhân. Nhưng, trước mặt, ân nhân cứu mạng của mình tình thâm ý trọng như vậy, sao có thể đành lòng đem phu nhân của hắn, người đang thương tích trên mình, lại không có nhà để về đuổi đi?
“Nếu nguyên soái không thể ân chuẩn, Đông Phương đành phải cùng phu nhân rời khỏi đây!” Thấy Tần Tĩnh chần chừ, Đông Phương Ngọc nắm cơ hội giáng thêm một đòn nữa.
Cuối cùng, nhờ vào bản tính trọng nhân tài của nguyên soái, cùng tài diễn kịch không chút sơ hở của Đông Phương Ngọc, Cổ Linh lại có đặc quyền được tiếp tục ở lại quân doanh. Chỉ là, hai người phải ở riêng hai lều. Dĩ nhiên, Đông Phương Ngọc hoàn toàn không phản đối, nàng tạ ơn Tần nguyên soái rồi rời đi.
Đi đến cửa, Hiên Viên Hạo Thiên đột nhiên lại gần nàng, thấp giọng nói: “Quân sự là đồng ý thật hay có mưu đồ gì, tối hôm qua hẳn là đã sung sướng hưởng thụ rồi?”
Đông Phương Ngọc đối với loại người coi nữ nhân như món đồ chơi này vô cùng chán ghét. Vừa nghe hắn nói xong, nàng liền hiểu được, hôm qua nhất định là tên nhị hoàng tử này phái người theo dõi nàng, chẳng trách mà nàng cảm nhận được hơi thở của cao thủ kia rất lợi hại. Kỹ thuật ẩn nấp siêu đẳng, quả nhiên là ám vệ của hoàng gia. Lập tức, nàng vờ như không biết, thản nhiên đáp: “Nhị hoàng tử nghiêm trọng rồi, bản quân sư dĩ nhiên là ăn ngay nói thật.” Nói xong, không thèm liếc nhìn Hiên Viên Hạo Thiên một cái, nàng bước đi thẳng.
Để lại Hiên Viên Hạo Thiên đứng yên tại chỗ, nở một nụ cười thích thú.
Tại lều trại của quân sư, Đông Phương Ngọc, Cổ Linh và Vương Bình, ba người đang trò chuyện vui vẻ. Nhân lúc thời tiết tốt, liền cùng đem thuốc ra phơi nắng.
Thời tiết tốt nhưng tâm tình người ta chưa chắc đã tốt như vậy. Trên bãi luyện binh, các binh lính oai vũ đang liều mạng tập luyện dưới ánh nắng gay gắt, tiếng hô vang rung trời nhưng dường như lại lộ ra điểm mỏi mệt.
Chẳng là, sáng sớm nay, họ bị tập hợp đến luyện binh. Bây giờ, đã qua buổi trưa nhưng vẫn chưa thấy tướng quân cho ngừng, cứ phải liều mạng đánh, có thể không mệt sao? Có điều, Mộ Dung tướng quân vẫn vững vàng như bàn thạch đứng trên đài cao, vẫn chỉ huy mọi người huấn luyện, một ngụm nước còn chưa uống, thì lính quèn như bọn họ có thể nói được gì?
Thị vệ Mạc Ly của Mộ Dung Lạc Cẩn lén lút lui về sau vài bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Trời biết, hắn hâm mộ những binh lính đang tập luyện dưới kia biết bao!
Cho dù họ có mệt mỏi thế nào cũng không cần phải nơm nớp lo sợ vị công tử đang muốn giết người kia. Haizz, mình thật đáng thương. Mạc Ly ca thán trong lòng.
Mấy ngày nay, cuộc sống của hắn thật quá khó khăn. Từ sau khi nhị hoàng tử đến đây, sắc mặt của công tử không hề tốt tí nào. Tuy lúc đọc được thư của lão hoàng đế, công tử có phấn chấn hơn một chút nhưng từ nửa đêm qua đột nhiên lại không bình thường. Công tử bắt hắn đi pha trà, hết bình này đến bình khác, đều là loại trà cao cấp nhất. Lạ nhất là, công tử từ trước đến nay vốn trọng trà hơn cả người, nhưng đêm qua lại uống trà như thể uống nước, dường như… Dường như muốn dùng trà tiêu sầu, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ, là công tử muốn kiềm chế chuyện đó? Không, không, công tử mà biết mình suy nghĩ như vậy thì khẳng định là sẽ chết vô cùng thê thảm. Haizz, tâm tư của đại nhân vật quả nhiên khó lý giải, tốt nhất là mình cứ nên cách xa chút đã. Nghĩ đến đây, Mạc Ly lại lén lút lùi về sau vài bước.
Nhưng mà, “Mạc Ly,” Tiếng nói của Mộ Dung Lạc Cẩn vang lên, chân Mạc Ly lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, quay đầu nhìn công tử nhà mình mà run cầm cập trong lòng: “Công tử có gì sai bảo ạ?”
“Ta xem ngươi có vẻ rất nhàn rỗi,” Mộ Dung Lạc Cẩn lạnh lùng nói, không thèm nhìn đến khuôn mặt sầu thảm của Mạc Ly: “Nếu đã rảnh như thế, ngươi mau đi mời quân sư đến đây cùng đến bàn bạc cách phá trận pháp của Bắc Minh.”
“Tuân lệnh!” Thì ra chỉ có vậy. Mạc Ly len lén thở phào một cái, lĩnh mệnh mà đi.
/64
|