Cùng với việc Thẩm Tín khải hoàn, Định kinh nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Đầu tiên và khen Thẩm Tín anh dũng thiện chiến, bách chiến bách thắng, tay cầm hàng thư của địch, đợi đến Hồi triều yến, hoàng đế chắc chắn sẽ ban thưởng vô số, nhưng Thẩm Tín nay đã là quan cao nhất phẩm, thật sự không thể thăng nữa a, vì thế mọi người suy đoán, ban thưởng lần này có thể rơi trên người Thẩm Khâu, con trai trưởng Thẩm Tín.
Thứ hai là sự kiện diễn ra vào ngày Thẩm Tín hồi kinh, trùng hợp sinh thần Thẩm lão phu nhân, không ngờ từ đường lại xảy ra hỏa hoạn, thật không đúng lúc là Ngũ tiểu thư Thẩm gia bị vây ở trong từ đường. Mà thái độ người Thẩm gia hết sức thờ ơ, Thẩm Tín chính mắt nhìn thấy, Thẩm gia sau này chỉ sợ không còn thái bình.
Hai kiện sự ở Định kinh truyền đi ồn ào huyên náo, có người nghe xong cười cười bỏ qua, có người nghe xong, lại như kiến bò trên chảo nóng.
Tây viện Thẩm phủ, trong khuê phòng, Thẩm Diệu khoác quần áo đứng dậy, vợ chồng Thẩm Tín hôm nay được hoàng đế triệu kiến, lúc gần đi cố ý điều động hộ vệ trong quân đến bảo vệ Tây viện, rõ ràng là để cho người Thẩm gia nhìn, ta đề phòng chính là các ngươi a.
Hôm qua Thẩm Tín trở về vội vàng, lại gấp gáp đi tìm đại phu, sau đó Thẩm Diệu phải nghĩ ngơi, hắn không dám quấy rầy. Nên vẫn chưa cùng Thẩm Diệu trò chuyện.
“Tiểu thư thấy trong người có khỏe không?” Kinh Trập lo lắng nói, ánh mắt dừng trên cánh tay Thẩm Diệu đang quấn băng, trong mắt đau xót “Nếu hôm qua nô tỳ nhanh một chút, tiểu thư đã không phải chịu dày vò, giờ còn để lại sẹo…”
Vết bỏng kia quá sâu, đại phu nói chỉ có thể trị lành, không có khả năng làm vết sẹo biến mất. Con gái đều yêu quý dung mạo của mình, không muốn có một vết sẹo nào trên người, nay Thẩm Diệu bị phỏng một mảng lớn, Kinh Trập mỗi khi nhớ đến đều tự trách không thôi.
“Không sao” Thẩm Diệu nhìn nàng, mỉm cười nói “Hôm qua ngươi làm tốt lắm. Không vì nóng vội mà xông lên, nếu ngươi xông vào, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện của ta”
Kinh Trập cúi đầu, sau khi Thẩm Diệu ngất, vợ chồng Thẩm Tín nổi giận, nàng suy đi nghĩ lại, đã hiểu được trong lòng Thẩm Diệu muốn gì. Chính bởi như thế, Kinh Trập càng đau lòng Thẩm Diệu, chắc hẳn đã cùng đường, mới có thể không tiếc đem bản thân đẩy vào hiểm cảnh, làm cho vợ chồng Thẩm Tín thấy rõ bộ mặt thật của những người trong Thẩm gia.
Một tiểu thư khuê các, tuổi còn nhỏ như vậy, vốn phải như tiểu thư nhà khác suốt ngày đánh đàn, viết chữ, ngắm hoa, việc Thẩm Diệu làm, mỗi một chuyện đều liên quan đến tính mạng. Muốn cái gì, đều phải tự mình trù tính, giống như đi trên mũi đao, không cẩn thận ngã xuống một cái chính là vạn kiếp bất phục.
“Tiểu thư dặn dò thế nào, nô tỳ nhất định làm như vậy” Kinh Trập ấp úng nói.
Trong lòng Thẩm Diệu vui mừng, quả thật trong bốn nha đầu Kinh Trập là người lớn gan nhất, ngày sau nếu còn có chuyện như vậy, Kinh Trập sẽ có đất dụng võ, cũng cần chậm rãi bồi dưỡng thêm bọn Cốc Vũ. Nàng không phải cô gái khuê phòng Thẩm Diệu, mà là Thẩm hoàng hậu đứng đầu tam cung lục viện, tất nhiên cần có tâm phúc của mình, tương lai của nàng so với hiện tại hung hiểm hơn rất nhiều, nàng đã quen rồi, các nha hoàn bên mình cũng phải tập quen dần.
Đang nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng “Muội muội!”
Thẩm Diệu quay đầu, thấy Thẩm Khâu từ ngoài cửa bước vào. Cởi bỏ bộ áo giáp trên chiến trường, mặc lên bộ trang phục màu xanh, nhìn hắn khí khái hơn người. Làn da màu lúa mạch, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền làm giảm bớt dáng vẻ oai hùng của hắn, tăng thêm vài phần trẻ con. Hắn đến gần cẩn thận nhìn Thẩm Diệu hỏi “Muội muội có còn thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Thẩm Diệu đột nhiên nhắm mắt lại, trí nhớ kiếp trước ùn ùn kéo đến.
Khách quan mà nói, Thẩm Khâu làm ca ca hết sức tận tâm. Kiếp trước bất luận nàng đối với Thẩm Khâu lạnh nhạt thế nào, Thẩm Khâu đối với nàng vẫn nhiệt tình trước sau như một. Về sau xảy ra một sự kiện, Thẩm Khâu vấy bẩn cô nương trong sạch, buộc phải cưới nàng kia làm vợ. Từ đó tất cả liền thay đổi, hắn thường xuyên phạm sai lầm trong việc quân, rồi ngã ngựa gãy chân, sau đó vợ hắn ngoại tình, Thẩm Khâu giận dữ giết chết tên gian phu kia, không ngờ là đích tử duy nhất của Lại bộ Thượng thư, ông ta cáo ngự trạng, Thẩm Tín dồn hết gia tài mới bảo tồn mạng sống cho Thẩm Khâu, nhưng cuối cùng vào sáng sớm một ngày Đông, có người phát hiện thi thể của hắn trong hồ nước.
Khi đó Thẩm Diệu đã gả cho Phó Tu Nghi, đang trong thời điểm mấu chốt tranh đoạt hoàng vị. Nàng nghe tin dữ, vội chạy về phủ, thấy Thẩm Khâu chết đuối, xác đã biến dạng trương lên.
Kiếp trước mặc dù nàng không thân cận Thẩm Khâu, nhưng chung quy cũng là cùng chung dòng máu, nàng thương tâm thống khổ, sinh bệnh nặng một thời gian, Phó Tu Nghi lại để Thẩm Tín xuất chinh vào lúc này.
Ngày Đông hôm đó, trời rất lạnh, thi thể ướt nhẹp nằm bên bờ hồ, gương mặt Thẩm Khâu trắng nhợt không còn màu máu, cùng với hình ảnh nụ cười lấy lòng của thanh niên trước mắt chồng lên nhau, giống như một mũi kiếm sắc bén, đâm vào ngực nàng không thể thở nổi.
Thẩm Diệu gập người ôm ngực, hít lấy từng ngụm không khí.
“Muội muội!” Thẩm Khâu hoảng sợ, nâng nàng dậy, hướng ra ngoài rống lên “Gọi đại phu! Mau lên! Muội muội thân mình không khoẻ!”
Một bàn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Khâu, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Diệu cầm tay hắn cố gắng đứng dậy, nói với hạ nhân “Không cần, chỉ là có chút mệt mỏi!”
“Muội muội thân mình còn chưa tốt, vẫn nên thỉnh đại phu đến xem” Thẩm Khâu lắc lắc đầu, quan tâm nói.
“Ta không sao!” Thẩm Diệu nhìn Kinh Trập nói “Các ngươi đều lui xuống đi!”
Ngữ khí của nàng bình tĩnh kiên định, làm Thẩm Khâu sửng sốt.
“Muội muội, ngươi sao vậy?” Thẩm Khâu nóng vội hỏi xong, chợt thấy rầu rĩ vì mình quá lớn tiếng, thường ngày hắn ở trong quân đội đối mặt đều là những hán tử mạnh mẽ, lại quên tiểu cô nương thích nghe lời nhỏ nhẹ, vì vậy hắn thả chậm âm thanh “Hôm qua trở về gặp ngươi bị vây trong lửa, cha mẹ và ta đều sợ hãi, muội muội, sao ngươi lại ở trong từ đường, có phải là bị nhốt không?”
Thẩm Diệu lắc đầu, nhìn hắn cười nói “Một năm không gặp, đại ca có tốt không?”
Thẩm Khâu là kẻ không tim không phổi, nghe vậy gãi đầu cười nói “A, ta rất tốt, trong quân đội cũng chỉ có những chuyện như thế thôi, vài lần lập được công nhỏ, đợi khi bệ hạ ban thưởng, ta sẽ để muội muội chọn thứ ngươi thích” Nói xong vừa tựa hồ nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói “Đúng rồi, lúc trước cha săn được một con chuột lửa, lột da làm áo choàng, lát nữa ta bảo hạ nhân mang đến cho ngươi. Áo choàng kia rất tốt, không thấm nước, không bắt lửa, ngươi nếu có nó, hôm qua cũng không bị bỏng…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Khâu lập tức cứng đờ, bởi vì Thẩm Diệu đã tiến lên, ôm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn.
Mặc dù là huynh muội ruột thịt, nhưng dù sao cũng không còn là tiểu hài tử, nhất thời Thẩm Khâu có chút xấu hổ, lại có chút vui sướng. Thẩm Diệu lâu nay bất hòa với hắn, giờ lại thân cận như vậy, hắn vì được yêu thương mà có chút sợ hãi. Vừa cao hứng, suy nghĩ một chút, đáy lòng hắn lại trầm xuống, nghĩ đến Thẩm Diệu thay đổi như vậy, phá lệ thân cận hắn, có phải là đã gặp ủy khuất thật lớn.
Hắn vội vàng hỏi “Muội muội, có phải có người dễ ngươi, nếu như vậy, ngươi chỉ cần nói với ta, ta đánh chết hắn”
Hắn căm phẫn nói, Thẩm Diệu lại muốn cười. Mi phu nhân có một người ca ca, tài trí hơn người, ngày trước vì Phó Tu Nghi mà bày mưu tính kế, sau này Phó Tu Nghi sủng ái Mi phu nhân, chưa hẳn không có công lao của vị ca ca kia. Thẩm Diệu cũng từng hâm mộ, nhưng khi đó, Thẩm Khâu đã chết.
Dường như đã rất lâu, rất lâu, nàng không còn cảm giác được dựa dẫm vào người khác, được người khác bảo vệ. Cuộc sống làm nàng quen dần với việc một mình chiến đấu, một người đấu với vô số người, cuối cùng kiếp trước nàng thảm bại trong tay Mi phu nhân, có lẽ cũng bởi vì thế lực đơn bạc.
Nay có người che chở, vì mình mà ngăn sóng chắn gió, cảm giác tốt đẹp gần như không thật.
Nàng chậm rãi buông tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của Thẩm Khâu.
“Muội muội...” Thẩm Khâu cũng ngẩn ra. Thiếu nữ trước mặt con mắt sáng tỏ, lúc đối mặt hắn ánh mắt không hề có phiền muộn, mất kiên nhẫn giống ngày xưa, thay vào đó là một loại thâm trầm. Cảm giác này làm hắn thấy xa lạ, cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mặt, một năm không gặp, Thẩm Diệu gầy đi rất nhiều, gương mặt tròn trịa nay dần lộ ra ngũ quan thanh tú, làm cho dung mạo nàng tinh xảo rất nhiều. Sự non nớt không biết khi nào rời đi, giờ không còn nhìn ra dấu vết, khi nhìn hắn, ẩn ẩn lộ ra sự vui mừng, thản nhiên, lại có chút cô quạnh.
Thẩm Diệu than nhẹ, trên người Thẩm Khâu có một hương vị thiếu niên ngây ngô, sự ngây ngô này làm tính tình hắn mười phần đáng quý. Chân thành mà nhiệt tình, khó có thể tưởng tượng một người như vậy cuối cùng lại lưu lạc đến nỗi cô độc chết đuối trong hồ nước. Kiếp trước mọi người đều nói Thẩm Khâu vì mặc cảm tội ác nên mới tự sát, nhưng bây giờ ngẫm lại, với nghị lực cùng sự kiên cường của Thẩm Khâu, sao có thể vì người khác chỉ trỏ liền hủy mình. Về phần người khởi sướng, kẻ gọi là chị dâu của nàng, ngay từ đầu bò lên giường làm Thẩm Khâu không thể không cưới ả, nay xem ra, chưa chắc không có người khác bày mưu.
“Muội muội sao lại nhìn ta chằm chằm” Thẩm Khâu cảm thấy quái lạ “Có phải mặt ta dính cái gì không?” Hắn cảm thấy Thẩm Diệu hôm nay là lạ, không phải phát cáu, không phải lạnh băng xa cách, mà giống như đối mặt hắn không phải là một tiểu cô nương.
“Đại ca hôm nay không vào cung sao?” Thẩm Diệu nhẹ giọng hỏi.
“Bệ hạ chỉ triệu kiến cha mẹ” Thẩm Khâu cười nói “Ta tất nhiên không cần đi. Muội muội, ngươi còn chưa nói cho ta biết, hôm qua là xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bị vây trong lửa ở từ đường như vậy?”
Hắn tâm tâm niệm niệm muốn hỏi rõ việc này, cũng một lòng nhớ đến thương thế của Thẩm Diệu, không muốn qua loa bỏ qua như vậy.
“Lời ta nói, đại ca sẽ tin sao?” Thẩm Diệu mỉm cười “Nếu đại ca không tin, ta liền không nói”
“Sao ta lại không tin?” Thẩm Khâu vừa nghe, vội vàng bắt lấy cánh tay Thẩm Diệu “Ngươi là muội muội của ta, ta không tin ngươi thì tin ai ?”
“Ta có thể đem việc này nói với đại ca, nhưng đại ca phải đáp ứng ta một điều kiện, không được đem chuyện ta nói với ngươi hôm nay nói lại với cha mẹ, nếu nói, ta sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa”
“Vì sao không thể nói với cha mẹ?” Thẩm Khâu có chút hoang mang, nhưng lập tức tỉnh ngộ nói “Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Định vương điện hạ?” Thư từ Định kinh gửi qua Tây Bắc, từng nhắc tới chuyện Thẩm Diệu ái mộ Phó Tu Nghi. Nhưng Thẩm Diệu là nữ tử, không rõ trong cuộc chiến tranh đoạt giữa các hoàng tử, thần tử tốt nhất không nên lẫn vào, lẫn vào càng sớm thì chết càng sớm. Thẩm Diệu lại một lòng một dạ với Phó Tu Nghi, mấy người Thẩm Tín ở Tây Bắc xã xôi, tuy nóng lòng, nhưng cũng bó tay không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng bản thân Thẩm Diệu từ từ thông suốt mà buông bỏ Phó Tu Nghi.
“Không có liên quan đến hắn!” Thẩm Diệu dở khóc dở cười, Thẩm Khâu đang nghĩ cái quỷ gì thế. Nàng nói “Trước khi các ngươi về đây, Nhị thẩm mang theo ba tiểu thư đích nữ chúng ta đến Ngọa Long tự dâng hương. Ngày đó ta cùng Đại tỷ thay đổi phòng ngủ, Đại tỷ bị kẻ ác làm bẩn trong sạch, Nhị phòng cho rặng Đại tỷ thay ta chịu tội, còn nói ta là người khởi xướng, ta không thừa nhận, họ liền phạt ta cấm túc chép kinh”
Thẩm Khâu nghe kể, đầu tiên là toàn thân toát mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì người gặp chuyện không may là Thẩm Diệu chứ không phải Thẩm Thanh. Sau khi nghe xong lại cực kỳ phẫn nộ, việc này cùng Thẩm Diệu thì có liên quan gì, tại sao lại phạt Thẩm Diệu?
“Cái này rõ ràng là già mồm át lẽ phải!” Thẩm Khâu tức giận nói. Hắn đối Thẩm Thanh cũng không có ấn tượng tốt, đơn giản bởi vì Thẩm Thanh ỷ có ca ca là Thẩm Viên, thường xuyên không để Thẩm Khâu vào mắt, còn từng châm chọc Thẩm Khâu là kẻ vũ phu không thông văn vẻ.
“Không chỉ có vậy” Thẩm Diệu tiếp tục nói “Đúng lúc này Vệ gia Trung thư Thị lang đến cầu hôn ta, Hoàng gia Thiếu phủ giám cũng đến cầu hôn Đại tỷ”
Thẩm Khâu ngạc nhiên “Cầu hôn?” Bọn họ ở Tây Bắc nhận được thư nhà từ Thẩm gia bên này, nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện hôn nhân của Thẩm Diệu a. Chuyện này không phải là quá mức hoang đường sao, làm gì có con cái sắp thành hôn mà không báo cho cha mẹ biết, Thẩm gia làm ra việc này, thật sự quá đáng.
“Thiếu gia Vệ gia Vệ Khiêm là một thanh niên tài tuấn, thiếu gia Hoàng gia Hoàng Đức Hưng lại là một người đoạn tụ, ý đồ của Nhị thẩm muốn ta cùng Đại tỷ hoán đổi tân nương, ta biết cớ sự, đành phải nói chính mình không muốn lấy chồng, nếu đính thân, ta sẽ đào hôn. Vì thế bọn họ đem ta nhốt vào từ đường, hộ vệ hôm qua ngươi nhìn thấy, vốn không phải là người đến cứu hỏa, mà đó là đến canh chừng ta, không cho ta bỏ trốn”
Vẻ mặt Thẩm Khâu theo lời kể của Thẩm Diệu không ngừng biến hóa, cuối cùng nện lên bàn một quyền thật mạnh, tươi cười trên mặt đã biến mất không còn, ánh mắt đỏ lên nhìn Thẩm Diệu “Muội muội, lời ngươi nói là thật sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì” Thẩm Diệu nói “Thậm chí cơn hỏa hoạn kia cũng thật quái lạ, ta còn hoài nghi…” Nàng mỉm cười “Dù sao nếu ta chết, Đại tỷ gả thay, càng danh chính ngôn thuận”
“Khinh người quá đáng!” Thẩm Khâu gầm lên, xoay người muốn rời khỏi. Thẩm Diệu giữ chặt hắn, hỏi “Đại ca định đi đâu?”
“Ta đi tìm bọn họ, ai đụng đến ngươi, ta khiến họ nợ máu phải trả bằng máu!” Thẩm Khâu nói.
Thẩm Diệu nhìn hắn, bình tĩnh hỏi “Ngươi tìm họ làm gì, chứng cứ đâu, ngươi muốn mắng bọn họ một trận, hay là muốn giết hết bọn họ?”[Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi ---- Mai sẽ beta <3]
Giọng nói của nàng mang theo châm chọc làm cho Thẩm Khâu hơi thanh tỉnh, hắn quay đầu lại, nhìn Thẩm Diệu, nhíu mày hỏi “Muội muội nói lời này có ý gì?”
“Đại ca sao lại không nghĩ thử xem, ta vì sao không muốn nói việc này với cha mẹ” Thẩm Diệu thản nhiên nói “Cha mẹ đều là người thẳng thắn, cha lại dễ dàng xúc động, sẽ ra mặt bảo vệ ta, nhưng rồi tiếp theo sẽ như thế nào? Thẩm gia ở Minh Tề bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Hôm nay cha đòi lại công đạo cho ta, ngày mai liền có Ngự sử dùng bảy tất lưỡi đánh cha một quyền” Khóe môi nàng lại nâng lên “Thói đời là vậy, người đông thì thế mạnh, ai đông người, kẻ đó chiếm lý lẽ. Ba phòng ở Thẩm gia, Đại phòng đối đầu với Nhị phòng, Tam phòng, còn có lão phu nhân, ngươi cho là chúng ta có thể chiếm lý sao?”
Thẩm Khâu bị lời nói Thẩm Diệu làm cho kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn nữa là vẻ mặt Thẩm Diệu khi nói chuyện, bình thản phân tích, lời nói sắc bén đánh vào trọng tâm làm hắn hoảng sợ. Những điều này không giống như lời nói của một người con gái nhỏ tuổi như Thẩm Diệu, làm gì có một tiểu thư khuê các nào đánh giá tình đời một cách lạnh bạc như vậy. Hắn do dự một chút “Muội muội...”
Thẩm Diệu liếc mắt một cái đã biết trong lòng Thẩm Khâu nghĩ gì, Thẩm Khâu làm người quá quang minh lỗi lạc, nói đúng hơn là toàn bộ Đại phòng Thẩm gia đều quá mức quang minh lỗi lạc, mà thói đời này, người tốt thường gặp xui xẻo.
Nàng nói “Đại ca muốn hỏi tại sao ta lại biến thành như vậy” Thẩm Diệu hạ mắt “Ta thế này mới có thể đối mặt đến bây giờ”
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, là ai cũng sẽ thay đổi, đại ca, ta bây giờ không phải là ta của ngày trước, ngươi ngày trước cũng không phải là ngươi của bây giờ, ta chỉ hỏi một câu, nghe xong những chuyện mà ta vừa kể, ngươi có hận bọn họ không?”
Thẩm Khâu ngẩn ra, nhìn về phía Thẩm Diệu, từ từ cắn chặt răng “Hận!”
“Vì sao hận?”
“Bởi vì… Bọn họ sao có thể đối đãi ngươi như thế”
Thẩm Diệu lắc đầu “Ngươi muốn hận, không phải cái này”
Thẩm Khâu lại kinh ngạc, trong chớp mắt hắn phát hiện, muội muội càng nói càng làm cho hắn như bị lọt vào sương mù, nhưng mà từ trong chỗ u minh, lại cảm thấy bộ dạng Thẩm Diệu nói rất có đạo lý.
“Ngươi muốn hận, phải hận chúng ta dùng chân thành hết lòng đối đãi với họ, đổi lại họ xem chúng ta còn không bằng kẻ thù. Họ ích kỷ, vì chính mình, có thể hy sinh mạng của chúng ta, cái này nào phải người nhà, nếu là người xa lạ làm hại chúng ta như vậy, sớm đã thành huyết hải thâm thù, đây lại là thân nhân làm hại thân nhân, tội càng thêm nặng”
Thẩm Diệu nhìn ánh mắt Thẩm Khâu khẽ suy sụp, trong lòng thở dài. Nếu có thể, nàng hy vọng bảo vệ thanh niên trước mắt thật tốt, để hắn cả đời thỏa chí rong ruổi trên chiến trường, làm một anh hùng vạn dân kính ngưỡng. Nhưng mà, nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi sẽ có một ngày, cảnh tượng bên hồ nước tái diễn, vào lúc này nàng chỉ có thể làm cho trong lòng Thẩm Khâu có sự đề phòng. Nhỡ kỹ hận so với yêu thích, yêu mới làm tổn thương người nhất.
“Muội muội muốn nói cái gì?” Thẩm Khâu rốt cuộc nói.
Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Khâu không phải người ngu dốt. Một khi suy nghĩ cẩn thận, có một số việc liền dễ dàng hơn.
“Ta hận những người đó, đại ca muốn xả giận cho ta, nếu để cha mẹ ra tay, rốt cuộc cũng không thể giết hết bọn họ” Thẩm Diệu nói “Ta muốn tự mình đối phó, nhưng ta cần đại ca hỗ trợ” Thẩm Tín cùng La Tuyết Nhạn trên tay không có chứng cớ, nếu đem Nhị phòng giết đi, chiếu theo pháp luật Minh Tề giết hại anh em phải đền mạng. Vì nàng, nói không chừng Thẩm Tín có thể làm ra chuyện này, nàng có thể lấy tính mạng bản thân làm tiền đặt cược, nhưng sẽ không đồng ý để vợ chồng Thẩm Tín mạo hiểm.
Chết một cái thì quá dễ dàng đối với bọn họ, nếu có thể bảo toàn, dao cùn cắt thịt, dày vò từng chút. Hơn nữa, nàng cần mồi nhử để câu con cá lớn ở phía sau.
“Muội muội nghĩ như thế nào?” Thẩm Khâu hỏi.
Thẩm Diệu cười “Không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ”
Đầu tiên và khen Thẩm Tín anh dũng thiện chiến, bách chiến bách thắng, tay cầm hàng thư của địch, đợi đến Hồi triều yến, hoàng đế chắc chắn sẽ ban thưởng vô số, nhưng Thẩm Tín nay đã là quan cao nhất phẩm, thật sự không thể thăng nữa a, vì thế mọi người suy đoán, ban thưởng lần này có thể rơi trên người Thẩm Khâu, con trai trưởng Thẩm Tín.
Thứ hai là sự kiện diễn ra vào ngày Thẩm Tín hồi kinh, trùng hợp sinh thần Thẩm lão phu nhân, không ngờ từ đường lại xảy ra hỏa hoạn, thật không đúng lúc là Ngũ tiểu thư Thẩm gia bị vây ở trong từ đường. Mà thái độ người Thẩm gia hết sức thờ ơ, Thẩm Tín chính mắt nhìn thấy, Thẩm gia sau này chỉ sợ không còn thái bình.
Hai kiện sự ở Định kinh truyền đi ồn ào huyên náo, có người nghe xong cười cười bỏ qua, có người nghe xong, lại như kiến bò trên chảo nóng.
Tây viện Thẩm phủ, trong khuê phòng, Thẩm Diệu khoác quần áo đứng dậy, vợ chồng Thẩm Tín hôm nay được hoàng đế triệu kiến, lúc gần đi cố ý điều động hộ vệ trong quân đến bảo vệ Tây viện, rõ ràng là để cho người Thẩm gia nhìn, ta đề phòng chính là các ngươi a.
Hôm qua Thẩm Tín trở về vội vàng, lại gấp gáp đi tìm đại phu, sau đó Thẩm Diệu phải nghĩ ngơi, hắn không dám quấy rầy. Nên vẫn chưa cùng Thẩm Diệu trò chuyện.
“Tiểu thư thấy trong người có khỏe không?” Kinh Trập lo lắng nói, ánh mắt dừng trên cánh tay Thẩm Diệu đang quấn băng, trong mắt đau xót “Nếu hôm qua nô tỳ nhanh một chút, tiểu thư đã không phải chịu dày vò, giờ còn để lại sẹo…”
Vết bỏng kia quá sâu, đại phu nói chỉ có thể trị lành, không có khả năng làm vết sẹo biến mất. Con gái đều yêu quý dung mạo của mình, không muốn có một vết sẹo nào trên người, nay Thẩm Diệu bị phỏng một mảng lớn, Kinh Trập mỗi khi nhớ đến đều tự trách không thôi.
“Không sao” Thẩm Diệu nhìn nàng, mỉm cười nói “Hôm qua ngươi làm tốt lắm. Không vì nóng vội mà xông lên, nếu ngươi xông vào, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện của ta”
Kinh Trập cúi đầu, sau khi Thẩm Diệu ngất, vợ chồng Thẩm Tín nổi giận, nàng suy đi nghĩ lại, đã hiểu được trong lòng Thẩm Diệu muốn gì. Chính bởi như thế, Kinh Trập càng đau lòng Thẩm Diệu, chắc hẳn đã cùng đường, mới có thể không tiếc đem bản thân đẩy vào hiểm cảnh, làm cho vợ chồng Thẩm Tín thấy rõ bộ mặt thật của những người trong Thẩm gia.
Một tiểu thư khuê các, tuổi còn nhỏ như vậy, vốn phải như tiểu thư nhà khác suốt ngày đánh đàn, viết chữ, ngắm hoa, việc Thẩm Diệu làm, mỗi một chuyện đều liên quan đến tính mạng. Muốn cái gì, đều phải tự mình trù tính, giống như đi trên mũi đao, không cẩn thận ngã xuống một cái chính là vạn kiếp bất phục.
“Tiểu thư dặn dò thế nào, nô tỳ nhất định làm như vậy” Kinh Trập ấp úng nói.
Trong lòng Thẩm Diệu vui mừng, quả thật trong bốn nha đầu Kinh Trập là người lớn gan nhất, ngày sau nếu còn có chuyện như vậy, Kinh Trập sẽ có đất dụng võ, cũng cần chậm rãi bồi dưỡng thêm bọn Cốc Vũ. Nàng không phải cô gái khuê phòng Thẩm Diệu, mà là Thẩm hoàng hậu đứng đầu tam cung lục viện, tất nhiên cần có tâm phúc của mình, tương lai của nàng so với hiện tại hung hiểm hơn rất nhiều, nàng đã quen rồi, các nha hoàn bên mình cũng phải tập quen dần.
Đang nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng “Muội muội!”
Thẩm Diệu quay đầu, thấy Thẩm Khâu từ ngoài cửa bước vào. Cởi bỏ bộ áo giáp trên chiến trường, mặc lên bộ trang phục màu xanh, nhìn hắn khí khái hơn người. Làn da màu lúa mạch, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền làm giảm bớt dáng vẻ oai hùng của hắn, tăng thêm vài phần trẻ con. Hắn đến gần cẩn thận nhìn Thẩm Diệu hỏi “Muội muội có còn thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Thẩm Diệu đột nhiên nhắm mắt lại, trí nhớ kiếp trước ùn ùn kéo đến.
Khách quan mà nói, Thẩm Khâu làm ca ca hết sức tận tâm. Kiếp trước bất luận nàng đối với Thẩm Khâu lạnh nhạt thế nào, Thẩm Khâu đối với nàng vẫn nhiệt tình trước sau như một. Về sau xảy ra một sự kiện, Thẩm Khâu vấy bẩn cô nương trong sạch, buộc phải cưới nàng kia làm vợ. Từ đó tất cả liền thay đổi, hắn thường xuyên phạm sai lầm trong việc quân, rồi ngã ngựa gãy chân, sau đó vợ hắn ngoại tình, Thẩm Khâu giận dữ giết chết tên gian phu kia, không ngờ là đích tử duy nhất của Lại bộ Thượng thư, ông ta cáo ngự trạng, Thẩm Tín dồn hết gia tài mới bảo tồn mạng sống cho Thẩm Khâu, nhưng cuối cùng vào sáng sớm một ngày Đông, có người phát hiện thi thể của hắn trong hồ nước.
Khi đó Thẩm Diệu đã gả cho Phó Tu Nghi, đang trong thời điểm mấu chốt tranh đoạt hoàng vị. Nàng nghe tin dữ, vội chạy về phủ, thấy Thẩm Khâu chết đuối, xác đã biến dạng trương lên.
Kiếp trước mặc dù nàng không thân cận Thẩm Khâu, nhưng chung quy cũng là cùng chung dòng máu, nàng thương tâm thống khổ, sinh bệnh nặng một thời gian, Phó Tu Nghi lại để Thẩm Tín xuất chinh vào lúc này.
Ngày Đông hôm đó, trời rất lạnh, thi thể ướt nhẹp nằm bên bờ hồ, gương mặt Thẩm Khâu trắng nhợt không còn màu máu, cùng với hình ảnh nụ cười lấy lòng của thanh niên trước mắt chồng lên nhau, giống như một mũi kiếm sắc bén, đâm vào ngực nàng không thể thở nổi.
Thẩm Diệu gập người ôm ngực, hít lấy từng ngụm không khí.
“Muội muội!” Thẩm Khâu hoảng sợ, nâng nàng dậy, hướng ra ngoài rống lên “Gọi đại phu! Mau lên! Muội muội thân mình không khoẻ!”
Một bàn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Khâu, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Diệu cầm tay hắn cố gắng đứng dậy, nói với hạ nhân “Không cần, chỉ là có chút mệt mỏi!”
“Muội muội thân mình còn chưa tốt, vẫn nên thỉnh đại phu đến xem” Thẩm Khâu lắc lắc đầu, quan tâm nói.
“Ta không sao!” Thẩm Diệu nhìn Kinh Trập nói “Các ngươi đều lui xuống đi!”
Ngữ khí của nàng bình tĩnh kiên định, làm Thẩm Khâu sửng sốt.
“Muội muội, ngươi sao vậy?” Thẩm Khâu nóng vội hỏi xong, chợt thấy rầu rĩ vì mình quá lớn tiếng, thường ngày hắn ở trong quân đội đối mặt đều là những hán tử mạnh mẽ, lại quên tiểu cô nương thích nghe lời nhỏ nhẹ, vì vậy hắn thả chậm âm thanh “Hôm qua trở về gặp ngươi bị vây trong lửa, cha mẹ và ta đều sợ hãi, muội muội, sao ngươi lại ở trong từ đường, có phải là bị nhốt không?”
Thẩm Diệu lắc đầu, nhìn hắn cười nói “Một năm không gặp, đại ca có tốt không?”
Thẩm Khâu là kẻ không tim không phổi, nghe vậy gãi đầu cười nói “A, ta rất tốt, trong quân đội cũng chỉ có những chuyện như thế thôi, vài lần lập được công nhỏ, đợi khi bệ hạ ban thưởng, ta sẽ để muội muội chọn thứ ngươi thích” Nói xong vừa tựa hồ nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói “Đúng rồi, lúc trước cha săn được một con chuột lửa, lột da làm áo choàng, lát nữa ta bảo hạ nhân mang đến cho ngươi. Áo choàng kia rất tốt, không thấm nước, không bắt lửa, ngươi nếu có nó, hôm qua cũng không bị bỏng…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Khâu lập tức cứng đờ, bởi vì Thẩm Diệu đã tiến lên, ôm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn.
Mặc dù là huynh muội ruột thịt, nhưng dù sao cũng không còn là tiểu hài tử, nhất thời Thẩm Khâu có chút xấu hổ, lại có chút vui sướng. Thẩm Diệu lâu nay bất hòa với hắn, giờ lại thân cận như vậy, hắn vì được yêu thương mà có chút sợ hãi. Vừa cao hứng, suy nghĩ một chút, đáy lòng hắn lại trầm xuống, nghĩ đến Thẩm Diệu thay đổi như vậy, phá lệ thân cận hắn, có phải là đã gặp ủy khuất thật lớn.
Hắn vội vàng hỏi “Muội muội, có phải có người dễ ngươi, nếu như vậy, ngươi chỉ cần nói với ta, ta đánh chết hắn”
Hắn căm phẫn nói, Thẩm Diệu lại muốn cười. Mi phu nhân có một người ca ca, tài trí hơn người, ngày trước vì Phó Tu Nghi mà bày mưu tính kế, sau này Phó Tu Nghi sủng ái Mi phu nhân, chưa hẳn không có công lao của vị ca ca kia. Thẩm Diệu cũng từng hâm mộ, nhưng khi đó, Thẩm Khâu đã chết.
Dường như đã rất lâu, rất lâu, nàng không còn cảm giác được dựa dẫm vào người khác, được người khác bảo vệ. Cuộc sống làm nàng quen dần với việc một mình chiến đấu, một người đấu với vô số người, cuối cùng kiếp trước nàng thảm bại trong tay Mi phu nhân, có lẽ cũng bởi vì thế lực đơn bạc.
Nay có người che chở, vì mình mà ngăn sóng chắn gió, cảm giác tốt đẹp gần như không thật.
Nàng chậm rãi buông tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của Thẩm Khâu.
“Muội muội...” Thẩm Khâu cũng ngẩn ra. Thiếu nữ trước mặt con mắt sáng tỏ, lúc đối mặt hắn ánh mắt không hề có phiền muộn, mất kiên nhẫn giống ngày xưa, thay vào đó là một loại thâm trầm. Cảm giác này làm hắn thấy xa lạ, cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mặt, một năm không gặp, Thẩm Diệu gầy đi rất nhiều, gương mặt tròn trịa nay dần lộ ra ngũ quan thanh tú, làm cho dung mạo nàng tinh xảo rất nhiều. Sự non nớt không biết khi nào rời đi, giờ không còn nhìn ra dấu vết, khi nhìn hắn, ẩn ẩn lộ ra sự vui mừng, thản nhiên, lại có chút cô quạnh.
Thẩm Diệu than nhẹ, trên người Thẩm Khâu có một hương vị thiếu niên ngây ngô, sự ngây ngô này làm tính tình hắn mười phần đáng quý. Chân thành mà nhiệt tình, khó có thể tưởng tượng một người như vậy cuối cùng lại lưu lạc đến nỗi cô độc chết đuối trong hồ nước. Kiếp trước mọi người đều nói Thẩm Khâu vì mặc cảm tội ác nên mới tự sát, nhưng bây giờ ngẫm lại, với nghị lực cùng sự kiên cường của Thẩm Khâu, sao có thể vì người khác chỉ trỏ liền hủy mình. Về phần người khởi sướng, kẻ gọi là chị dâu của nàng, ngay từ đầu bò lên giường làm Thẩm Khâu không thể không cưới ả, nay xem ra, chưa chắc không có người khác bày mưu.
“Muội muội sao lại nhìn ta chằm chằm” Thẩm Khâu cảm thấy quái lạ “Có phải mặt ta dính cái gì không?” Hắn cảm thấy Thẩm Diệu hôm nay là lạ, không phải phát cáu, không phải lạnh băng xa cách, mà giống như đối mặt hắn không phải là một tiểu cô nương.
“Đại ca hôm nay không vào cung sao?” Thẩm Diệu nhẹ giọng hỏi.
“Bệ hạ chỉ triệu kiến cha mẹ” Thẩm Khâu cười nói “Ta tất nhiên không cần đi. Muội muội, ngươi còn chưa nói cho ta biết, hôm qua là xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bị vây trong lửa ở từ đường như vậy?”
Hắn tâm tâm niệm niệm muốn hỏi rõ việc này, cũng một lòng nhớ đến thương thế của Thẩm Diệu, không muốn qua loa bỏ qua như vậy.
“Lời ta nói, đại ca sẽ tin sao?” Thẩm Diệu mỉm cười “Nếu đại ca không tin, ta liền không nói”
“Sao ta lại không tin?” Thẩm Khâu vừa nghe, vội vàng bắt lấy cánh tay Thẩm Diệu “Ngươi là muội muội của ta, ta không tin ngươi thì tin ai ?”
“Ta có thể đem việc này nói với đại ca, nhưng đại ca phải đáp ứng ta một điều kiện, không được đem chuyện ta nói với ngươi hôm nay nói lại với cha mẹ, nếu nói, ta sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa”
“Vì sao không thể nói với cha mẹ?” Thẩm Khâu có chút hoang mang, nhưng lập tức tỉnh ngộ nói “Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Định vương điện hạ?” Thư từ Định kinh gửi qua Tây Bắc, từng nhắc tới chuyện Thẩm Diệu ái mộ Phó Tu Nghi. Nhưng Thẩm Diệu là nữ tử, không rõ trong cuộc chiến tranh đoạt giữa các hoàng tử, thần tử tốt nhất không nên lẫn vào, lẫn vào càng sớm thì chết càng sớm. Thẩm Diệu lại một lòng một dạ với Phó Tu Nghi, mấy người Thẩm Tín ở Tây Bắc xã xôi, tuy nóng lòng, nhưng cũng bó tay không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng bản thân Thẩm Diệu từ từ thông suốt mà buông bỏ Phó Tu Nghi.
“Không có liên quan đến hắn!” Thẩm Diệu dở khóc dở cười, Thẩm Khâu đang nghĩ cái quỷ gì thế. Nàng nói “Trước khi các ngươi về đây, Nhị thẩm mang theo ba tiểu thư đích nữ chúng ta đến Ngọa Long tự dâng hương. Ngày đó ta cùng Đại tỷ thay đổi phòng ngủ, Đại tỷ bị kẻ ác làm bẩn trong sạch, Nhị phòng cho rặng Đại tỷ thay ta chịu tội, còn nói ta là người khởi xướng, ta không thừa nhận, họ liền phạt ta cấm túc chép kinh”
Thẩm Khâu nghe kể, đầu tiên là toàn thân toát mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì người gặp chuyện không may là Thẩm Diệu chứ không phải Thẩm Thanh. Sau khi nghe xong lại cực kỳ phẫn nộ, việc này cùng Thẩm Diệu thì có liên quan gì, tại sao lại phạt Thẩm Diệu?
“Cái này rõ ràng là già mồm át lẽ phải!” Thẩm Khâu tức giận nói. Hắn đối Thẩm Thanh cũng không có ấn tượng tốt, đơn giản bởi vì Thẩm Thanh ỷ có ca ca là Thẩm Viên, thường xuyên không để Thẩm Khâu vào mắt, còn từng châm chọc Thẩm Khâu là kẻ vũ phu không thông văn vẻ.
“Không chỉ có vậy” Thẩm Diệu tiếp tục nói “Đúng lúc này Vệ gia Trung thư Thị lang đến cầu hôn ta, Hoàng gia Thiếu phủ giám cũng đến cầu hôn Đại tỷ”
Thẩm Khâu ngạc nhiên “Cầu hôn?” Bọn họ ở Tây Bắc nhận được thư nhà từ Thẩm gia bên này, nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện hôn nhân của Thẩm Diệu a. Chuyện này không phải là quá mức hoang đường sao, làm gì có con cái sắp thành hôn mà không báo cho cha mẹ biết, Thẩm gia làm ra việc này, thật sự quá đáng.
“Thiếu gia Vệ gia Vệ Khiêm là một thanh niên tài tuấn, thiếu gia Hoàng gia Hoàng Đức Hưng lại là một người đoạn tụ, ý đồ của Nhị thẩm muốn ta cùng Đại tỷ hoán đổi tân nương, ta biết cớ sự, đành phải nói chính mình không muốn lấy chồng, nếu đính thân, ta sẽ đào hôn. Vì thế bọn họ đem ta nhốt vào từ đường, hộ vệ hôm qua ngươi nhìn thấy, vốn không phải là người đến cứu hỏa, mà đó là đến canh chừng ta, không cho ta bỏ trốn”
Vẻ mặt Thẩm Khâu theo lời kể của Thẩm Diệu không ngừng biến hóa, cuối cùng nện lên bàn một quyền thật mạnh, tươi cười trên mặt đã biến mất không còn, ánh mắt đỏ lên nhìn Thẩm Diệu “Muội muội, lời ngươi nói là thật sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì” Thẩm Diệu nói “Thậm chí cơn hỏa hoạn kia cũng thật quái lạ, ta còn hoài nghi…” Nàng mỉm cười “Dù sao nếu ta chết, Đại tỷ gả thay, càng danh chính ngôn thuận”
“Khinh người quá đáng!” Thẩm Khâu gầm lên, xoay người muốn rời khỏi. Thẩm Diệu giữ chặt hắn, hỏi “Đại ca định đi đâu?”
“Ta đi tìm bọn họ, ai đụng đến ngươi, ta khiến họ nợ máu phải trả bằng máu!” Thẩm Khâu nói.
Thẩm Diệu nhìn hắn, bình tĩnh hỏi “Ngươi tìm họ làm gì, chứng cứ đâu, ngươi muốn mắng bọn họ một trận, hay là muốn giết hết bọn họ?”[Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi ---- Mai sẽ beta <3]
Giọng nói của nàng mang theo châm chọc làm cho Thẩm Khâu hơi thanh tỉnh, hắn quay đầu lại, nhìn Thẩm Diệu, nhíu mày hỏi “Muội muội nói lời này có ý gì?”
“Đại ca sao lại không nghĩ thử xem, ta vì sao không muốn nói việc này với cha mẹ” Thẩm Diệu thản nhiên nói “Cha mẹ đều là người thẳng thắn, cha lại dễ dàng xúc động, sẽ ra mặt bảo vệ ta, nhưng rồi tiếp theo sẽ như thế nào? Thẩm gia ở Minh Tề bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Hôm nay cha đòi lại công đạo cho ta, ngày mai liền có Ngự sử dùng bảy tất lưỡi đánh cha một quyền” Khóe môi nàng lại nâng lên “Thói đời là vậy, người đông thì thế mạnh, ai đông người, kẻ đó chiếm lý lẽ. Ba phòng ở Thẩm gia, Đại phòng đối đầu với Nhị phòng, Tam phòng, còn có lão phu nhân, ngươi cho là chúng ta có thể chiếm lý sao?”
Thẩm Khâu bị lời nói Thẩm Diệu làm cho kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn nữa là vẻ mặt Thẩm Diệu khi nói chuyện, bình thản phân tích, lời nói sắc bén đánh vào trọng tâm làm hắn hoảng sợ. Những điều này không giống như lời nói của một người con gái nhỏ tuổi như Thẩm Diệu, làm gì có một tiểu thư khuê các nào đánh giá tình đời một cách lạnh bạc như vậy. Hắn do dự một chút “Muội muội...”
Thẩm Diệu liếc mắt một cái đã biết trong lòng Thẩm Khâu nghĩ gì, Thẩm Khâu làm người quá quang minh lỗi lạc, nói đúng hơn là toàn bộ Đại phòng Thẩm gia đều quá mức quang minh lỗi lạc, mà thói đời này, người tốt thường gặp xui xẻo.
Nàng nói “Đại ca muốn hỏi tại sao ta lại biến thành như vậy” Thẩm Diệu hạ mắt “Ta thế này mới có thể đối mặt đến bây giờ”
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, là ai cũng sẽ thay đổi, đại ca, ta bây giờ không phải là ta của ngày trước, ngươi ngày trước cũng không phải là ngươi của bây giờ, ta chỉ hỏi một câu, nghe xong những chuyện mà ta vừa kể, ngươi có hận bọn họ không?”
Thẩm Khâu ngẩn ra, nhìn về phía Thẩm Diệu, từ từ cắn chặt răng “Hận!”
“Vì sao hận?”
“Bởi vì… Bọn họ sao có thể đối đãi ngươi như thế”
Thẩm Diệu lắc đầu “Ngươi muốn hận, không phải cái này”
Thẩm Khâu lại kinh ngạc, trong chớp mắt hắn phát hiện, muội muội càng nói càng làm cho hắn như bị lọt vào sương mù, nhưng mà từ trong chỗ u minh, lại cảm thấy bộ dạng Thẩm Diệu nói rất có đạo lý.
“Ngươi muốn hận, phải hận chúng ta dùng chân thành hết lòng đối đãi với họ, đổi lại họ xem chúng ta còn không bằng kẻ thù. Họ ích kỷ, vì chính mình, có thể hy sinh mạng của chúng ta, cái này nào phải người nhà, nếu là người xa lạ làm hại chúng ta như vậy, sớm đã thành huyết hải thâm thù, đây lại là thân nhân làm hại thân nhân, tội càng thêm nặng”
Thẩm Diệu nhìn ánh mắt Thẩm Khâu khẽ suy sụp, trong lòng thở dài. Nếu có thể, nàng hy vọng bảo vệ thanh niên trước mắt thật tốt, để hắn cả đời thỏa chí rong ruổi trên chiến trường, làm một anh hùng vạn dân kính ngưỡng. Nhưng mà, nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi sẽ có một ngày, cảnh tượng bên hồ nước tái diễn, vào lúc này nàng chỉ có thể làm cho trong lòng Thẩm Khâu có sự đề phòng. Nhỡ kỹ hận so với yêu thích, yêu mới làm tổn thương người nhất.
“Muội muội muốn nói cái gì?” Thẩm Khâu rốt cuộc nói.
Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Khâu không phải người ngu dốt. Một khi suy nghĩ cẩn thận, có một số việc liền dễ dàng hơn.
“Ta hận những người đó, đại ca muốn xả giận cho ta, nếu để cha mẹ ra tay, rốt cuộc cũng không thể giết hết bọn họ” Thẩm Diệu nói “Ta muốn tự mình đối phó, nhưng ta cần đại ca hỗ trợ” Thẩm Tín cùng La Tuyết Nhạn trên tay không có chứng cớ, nếu đem Nhị phòng giết đi, chiếu theo pháp luật Minh Tề giết hại anh em phải đền mạng. Vì nàng, nói không chừng Thẩm Tín có thể làm ra chuyện này, nàng có thể lấy tính mạng bản thân làm tiền đặt cược, nhưng sẽ không đồng ý để vợ chồng Thẩm Tín mạo hiểm.
Chết một cái thì quá dễ dàng đối với bọn họ, nếu có thể bảo toàn, dao cùn cắt thịt, dày vò từng chút. Hơn nữa, nàng cần mồi nhử để câu con cá lớn ở phía sau.
“Muội muội nghĩ như thế nào?” Thẩm Khâu hỏi.
Thẩm Diệu cười “Không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ”
/90
|