“Hoa Điệp, mau buông tay, muội sắp siết chết huynh rồi.” Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày, nhanh chóng xoay người, gỡ cánh tay nàng xuống, tránh cho mình bị nàng siết đến không thở được.
Hoa Điệp lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy biểu tình khố sở của hắn, lập tức buông tay, chột dạ nói: “Thực xin lỗi.”
Thấy vẻ mặt áy náy của nàng, cho dù Thẩm Tướng Khuyết có muốn tức giận cũng không giận được, nhìn thấy hai tròng mắt trong suốt của nàng tràn ngập nước mắt thì tim hắn khẽ động, tựa hồ ở nơi sâu nhất trong lòng bị ai đó chạm vào.
“Đừng khóc.” Thẩm Tướng Khuyết lau nước mắt nơi khoé mắt nàng, thanh âm khàn khàn. Nhìn nàng khóc sướt mướt, lồng ngực của hắn không hiểu vì sao lại nổi lên một trận đau đớn.
“Huynh có đau không?” Nhìn thấy vệt hằn trên cổ của hắn, có thể là do vừa rồi nàng dùng sức mà ra, nàng cảm thấy buồn vì “Kiệt tác” của chính mình.
“Huynh không đau.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói.
“Thực xin lỗi. . . . . . Muội không cố ý . . . . . .”
“Đã không cố ý thì muội cũng không cần khổ sở.” Hắn vụng về an ủi nàng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, bởi vì nàng dựa vào rất gần, gần đên nỗi hắn có thể phảng phất ngửi được mùi hương từ trên người nàng
“Tướng Khuyết ca, vì sao cơ thể của muội. . . . . . Rất nóng. . . . . . Hơn nữa. . . . . .” Gò má nàng đỏ bừng, hai chân nàng như nhũn ra, u cốc thần bí giữa hai chân chậm rãi tiết ra dịch mật, thấm ướt cả tiết khố.
“Hơn nữa cái gì?” Thấy nàng ngượng ngùng dường như có lời gì khó nói, Thẩm Tướng Khuyết nheo mắt hỏi.
Nàng cắn môi đỏ mọng, nhìn hắn bằng vẻ mặt đáng yêu.
“Muội cảm thấy thân thể rất kì quái. . . . . . Tướng Khuyết ca, huynh có thể giúp muội không?” Từ miệng nàng thoát ra hơi thở Như lan.
Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết trở nên thâm trầm, “Muội muốn ta giúp muội thế nào?”
“Muội. . . . . . Muội cũng không biết. . . . . .” Ánh mắt của nàng mù mịt, cầu khẩn nói: “Tướng Khuyết ca, huynh nhất định có biện pháp giúp muội, đúng không?”
Thẩm Tướng Khuyết chật vật quay đầu, ánh mắt tín nhiệm của nàng, làm cho hắn cảm thấy chột dạ.
Nàng trở thành như vậy, hắn phải chịu phần trách nhiệm rất lớn.
“Muội đừng xem huynh như thần, huynh không có cách.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Không bao lâu, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Hoa Điệp.
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Muội thật sự rất khổ sở, cầu huynh. . . . . .” Hoa Điệp cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ là vặn vẹo thân thể mềm mại, cảm giác được ngọn lửa không ngừng cháy trong thân thể, thật là thống khổ.
Nàng bắt được bàn tay của hắn liền xoa lên mặt của mình, cái cảm giác thoải mái này làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng thở dốc.
Trong lúc vô tình Thẩm Tướng Khuyết cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy vạt áo của nàng mở rộng, lộ ra cả bộ ngực sữa phiếm hồng, thoáng chốc, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
“Muội đang làm gì?” Thanh âm của hắn trầm thấp đến không thể thấp hơn, một cỗ xúc động chạy thẳng về phía bụng, làm dục vọng giữa hai chân hắn lặng lẽ thức tỉnh.
Ánh mắt của hắn có phần bối rối, nghiêng mình đi, không muốn để nàng nhìn thấy phản ứng của thân thể hắn.
Chính là không nghĩ tới nàng lại đem bàn tay của hắn kéo xuống, chạm đến hai khoả núi tròn trước ngực của nàng.
“Thật thoải mái. . . . . .”
Nàng nhẹ giọng thở dài, vẻ mặt giống như rất hưởng thụ, làm cho lý trí của Thẩm Tướng Khuyết thiếu chút nữa hỏng mất.
“Muội vốn là chơi với lửa.”
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Giúp muội . . . . .” Hoa Điệp bị dục hỏa đốt cháy căn bản không biết mình đang làm cái gì, chỉ có thể theo bản năng, kéo quần áo trên người xuống, trong nháy mắt, nửa người trên nàng chỉ còn lại cái yếm.
Thân mình Thẩm Tướng Khuyết trở nên cứng ngắc.
Nhìn dáng người uyển chuyển thon dài, bờ eo mảnh khảnh của nàng, da thịt tuyết trắng nhuộm đỏ, khỏa phấn nộn giống như quả đào ngon miệng, làm cho người ta nghĩ muốn cắn một ngụm.
Bất tri bất giác, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng dán vào, uốn éo trong lòng ngực hắn, ánh mắt đáng yêu tràn ngập dục vọng, môi anh đào hé mở, muốn nói lại thôi.
“Muội mà không dừng tay, nếu phát sinh chuyện gì, thì muội tự chịu trách nhiệm” Thanh âm của Thẩm Tướng Khuyết trở nên càng thêm thấp, bị nàng khơi mào trong đôi mắt tối tăm của hắn tràn ngập tình dục..
Hắn cố gắng khắc chế chính mình, không muốn thừa dịp người gặp nạn, hắn biết cho dù hắn chạm vào nàng, nàng tuyệt đối sẽ không có một tí oán hận, nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình như vậy tùy ý phụ thân và tỷ tỷ sắp đặt, hắn vẫn là không cam tâm tình nguyện.
“Muội biết. . . . . . Tướng Khuyết ca, cầu huynh. . . . . . Nhanh chút, muội chịu không nổi . . . . . .” Hoa Điệp phát ra tiếng khóc nức nở, ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo.
Cặp mông tròn xinh đẹp cọ xát đến dục vọng của hắn, làm cho hắn khàn giọng, thở hổn hển giọng điệu trở nên hung ác, “Nếu muội cầu huynh, đợi lát nữa muội nếu nói không muốn, huynh cũng sẽ không dừng tay.”
Trên thực tế, hắn đã không thể kiềm chế được dục vọng trong thân thể, đến lúc đó muốn hắn dừng tay cũng không có khả năng.
“Muội biết, cầu huynh nhanh lên. . . . . .” Hoa Điệp nhịn không được mở miệng khẩn cầu.
Nàng điềm đạm đáng yêu trong đôi mắt tràn đầy khô nóng, dục vọng cùng nước mắt, thân mình nhỏ bé yếu ớt run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi, hay là do Thẩm Tướng Khuyết tới gần.
Hơi thở nam nhân truyền đến, làm cho đầu óc Hoa Điệp càng thêm mê man.
Nàng có thể cảm giác cơ thể của hắn nóng rực, làm cho thân thể nàng lại nóng dọa người, hơi thở từ miệng nhỏ nhắn thở ra trở nên vô cùng lộn xộn.
“Đừng gấp.” Thẩm Tướng Khuyết cũng không vội muốn thân thể của nàng, bởi vì biết nàng còn là một xử nữ, hẳn là chậm rãi chỉ dẫn nàng. Nhưng xem nàng bộ dáng nôn nóng, hắn hoài nghi có biện pháp chậm lại sao?
“Tướng Khuyết ca, huynh đang làm gì? Tại sao không thoải mái chút nào?” Hoa Điệp khóc nức nở, nồng đậm hương vị làm nũng đủ để làm cho một đại nam nhân đầu hàng.
Xem nàng bị dục hỏa đốt người, bộ dạng thống khổ, Thẩm Tướng Khuyết híp lại mâu quang, nâng hàm dưới của nàng lên, được lợi thế bao trùm đôi môi của nàng.
Hai tròng mắt Hoa Điệp trừng to, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn nàng.
Đầu lưỡi trơn trợt xông vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tận tình hút lấy mật ngọt trong đó, như cổ vũ đầu lưỡi rụt rè của nàng, không ngừng quấy, dây dưa.
Nàng bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể bất lực bắt được cánh tay hắn, cả người ngồi phịch ở trong ngực của hắn.
Một dòng nước ấm ấm áp, không ngừng rót vào bụng, Hoa Điệp có thể cảm giác được giữa hai chân của nàng đã muốn ướt át, thân thể có một loại ham muốn.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Trong mắt nàng tràn ngập sương mù tình ý dạt dào nhìn hắn.
Nhìn gương mặt tuấn dật trước mắt này. Từ mười tuổi năm ấy, nàng gặp được hắn và khi hắn cứu vớt mạng nhỏ của nàng thì lòng của nàng cũng chỉ có sự hiện hữu của hắn.
Cho dù biết hắn chẳng qua xem nàng như một đứa nhỏ, nhưng trong thời gian ở cùng hắn, đã phát sinh ra tình yêu, mặc dù cách biệt bốn năm, trong lòng của nàng vẫn chỉ tồn tại hình bóng của hắn.
Thẩm Tướng Khuyết không ngừng cướp lấy nước bọt trong miệng nàng, chơi đùa cùng đầu lưỡi nàng. Nàng học được rất nhanh, lập tức cũng hôn trả lại hắn.
Hai cái đầu lưỡi vẫn nhảy múa, tách ra lại cuốn lấy, giống hạn hán gặp mưa phùng, hôn khó khăn chia lìa.
Cho đến khi hai người hít thở không thông thì bọn họ mới tách ra thở hổn hển, đôi môi Hoa Điệp bị hôn đến sưng lên, hai gò má đỏ tươi, ánh mắt trở nên quyến rũ hơn.
“Muội còn muốn. . . . . . Tiếp tục hôn . . . . . .” Nàng thích cảm giác hắn hôn nàng, như là được quý trọng.
Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện lên một chút dị sắc, tay vỗ về hai má đỏ bừng của nàng, khóe miệng cong lên, thấp giọng khẽ nói, “Xem ra huynh dạy hư muội rồi.”
“Muội học xấu sao?” Nàng nhìn hắn, thì thào hỏi.
“Cô nương tốt không nên chủ động đòi nam nhân hôn” Thẩm Tướng Khuyết một bên nói nhỏ, một bên hôn lên gáy nàng.
Hoa Điệp nhịn không được rên rỉ, nụ hôn của hắn làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy, giống như gieo xuống ngọn lửa, trong nháy mắt biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đại hỏa: hỏa hoạn.
“Nếu. . . . . .” Nàng ý loạn tình mê nói: “Nếu làm cô nương tốt không được huynh hôn, muội đây. . . . Tình nguyện làm một cô nương hư hỏng. . . . . .”
Thân thể trắng ngần của nàng cong lên, bộ ngực rắn chắc càng dán vào hắn.
Trong không khí tràn ngập một hương vị ngọt ngào, là từ trên người nàng truyền tới .
Thẩm Tướng Khuyết ngửi được mùi thơm nhàn nhạt toả ra từ trên người nàng, đầu lưỡi trượt trên da thịt non mềm, đôi môi liên tiếp hôn lên thân thể trắng noãn của nàng, gieo xuống một đám dấu vết rõ ràng, rất nhanh, trên da thịt tuyết trắng có vô số dấu hôn đậm màu.
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Muội rất khổ sở. . . . . .” Trong mắt Hoa Điệp tràn ngập sương mù, theo hành động của hắn, thân thể của nàng giống như một ngọn lửa. càng đốt càng tràn đầy, hoa huyệt chậm rãi tiết ra mật dịch, toàn bộ tiết khố bị ướt, thậm chí còn theo bắp đùi trượt ra ngoài.
Nàng cảm thấy quá mất mặt, càng thêm ngượng ngùng.
Thẩm Tướng Khuyết không nói hai lời dùng đôi môi bao trùm lên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng của nàng ra, làm cho hắn thuận lợi tiến vào miệng của nàng, tận tình dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho của nàng.
“A. . . . . .” Nàng bị hắn hôn đến tứ chi xụi lơ.
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng phủ lên bộ ngực tròn trịa của nàng, lấy tốc độ chậm chạp bóp nhẹ.
Hoa Điệp thẹn thùng, nụ hoa trước ngực được hắn nhẹ mơn trớn mà trở nên cứng hơn.
Trong cơ thể dâng lên một loại khoái cảm, khiến nàng ngâm nga ra tiếng, hắn khiêu khích làm cho nàng cảm thấy hưng phấn, thân thể tuyết trắng trong lòng hắn run rẩy kịch liệt
“Thích không?” Thẩm Tướng Khuyết thấy nàng kích động, ở bên tai nàng thổi khí nóng, nhẹ giọng hỏi.
“Thích. . . . . .” Hoa Điệp đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.
Tốc độ vuốt ve của hắn càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng tăng thêm làm khoái cảm trong cơ thể nàng dâng lên, nàng nhắm mắt lại, tùy ý chính mình nước chảy bèo trôi, cảm thụ được sự vui sướng không ngừng, từ bản năng nàng ngâm nga ra tiếng rên rỉ làm cho máu trong người hắn sôi trào.
“Vậy muội có muốn nhiều hơn nữa không?” Hắn cắn vành tai mượt mà của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, mang theo vô hạn dụ hoặc.
“Nhiều hơn?” Trong mắt nàng tràn ngập nghi ngờ.
“Đúng vậy, càng thích. Muội muốn không?” Cách cái yếm, hắn bóp chặt nhũ phong tròn trịa, nghe được nàng thở gấp một tiếng, sau đó cuồng loạn gật đầu.
“Muội muốn. . . . . .”
“Muốn cái gì?”
“Không phải huynh nói . . . . .” Hoa Điệp kinh ngạc nhìn hắn.
“Huynh muốn muội nói ra.”
Khuôn mặt Hoa Điệp càng thêm đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
“Muội không dám. . . . . .” Nàng thấp giọng ngập ngừng
“Vì sao không dám?” Hắn nâng hàm dưới của nàng lên, nhìn vẻ mặt đầy thẹn thùng của nàng, ánh mắt hắn trở nên u ám.
“Muội không biết phải nói gì.”
“Nói muội muốn ta, muốn ta sờ thân thể của muội, cho muội được thỏa mãn.”
Mỗi câu hắn đều nói rõ ràng, Hoa Điệp hận không thể tìm một cái động để chui vào.
Mà mấy câu nói của hắn, cũng làm cho thân thể của nàng nổi lên phản ứng, hạ thể không ngừng tuôn ra dịch mật.
Khi hắn nhìn thấy dòng chất lỏng trong suốt chảy ra giữa hai đùi trắng noãn của nàng thì liền lộ ra vẻ mặt hiển nhiên.
“Thân thể của muội đều có phản ứng, muội còn không nói sao?”
“Tướng Khuyết ca, huynh không cần trêu cợt muội.” Hoa Điệp ở trong lòng ngực của hắn thở gấp nói, thân mình tràn đầy thoả mãn đang run rẩy.
“Huynh sao lại đành lòng trêu cợt muội? Huynh chỉ muốn biết muội muốn hay không mà thôi.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, mí mắt Hoa Điệp buông xuống, dùng giọng điệu muỗi kêu nói ra lời thẹn thùng, “Muội muốn Tướng Khuyết ca. . . Muội muốn huynh. . . . . . Sờ. . . . . . Sờ cơ thể của muội, để cho muội được thỏa mãn. . . . . .”
Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng trở nên hồng nhuận, ngay cả hai bên tai đều đỏ lên.
Mâu quang Thẩm Tướng Khuyết chợt lóe, đột nhiên hắn đè nàng xuống giường.
Hoa Điệp kêu lên một tiếng, cả người choáng váng, chờ nàng định thần lại thì thân hình to lớn của hắn đã đè lên trên người nàng.
Đôi mắt hắn lấp lánh như những ngôi sao của bầu trời đêm, bàn tay thô to vỗ về chơi đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngón tay khẽ rẩy mạnh đôi môi hồng nhuận của nàng, “Muội sợ sao?”
“Muội không sợ, bởi vì muội tin tưởng Tướng Khuyết ca sẽ không làm tổn thương muội.” Đôi mắt thâm tình chân thành nói rõ ràng sự tin tưởng vô tận, nàng chém đinh chặt sắt tin tưởng hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tướng Khuyết tới gần nàng, đôi mắt híp lại, “Có lẽ. . . . Muội nghĩ sai rồi, nếu như huynh tổn thương muội thì sao?”
Nàng không hề hoài nghi mà tin tưởng hắn, trong đầu của hắn có một loại áp lực vô hình, làm cho hắn có một loại suy nghĩ muốn hung hăng làm thương tổn suy nghĩ của nàng.
Hoa Điệp nở nụ cười, cười thật ngọt ngào, “Nếu như huynh làm tổn thương muội, muội cũng không trách huynh, bởi vì muội biết Tướng Khuyết ca cũng không phải là cố ý muốn đả thương muội.”
“Muội tin tưởng huynh như vậy, làm cho huynh rất áp lực.”
“Thực xin lỗi. . . . . .”
“Vì sao xin lỗi ?”
“Muội không nghĩ tới sẽ gây áp lực cho huynh.” Ánh mắt của nàng trở nên mờ mịt.
Đột nhiên Thẩm Tướng Khuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Muội không cần xin lỗi, chỉ cần đợi lát nữa. . . . . .”
“Đợi lát nữa như thế nào?”
“Đợi lát nữa huynh có làm đau muội thì muội cũng đừng trách huynh.”
Nói hết lời, hắn xé cái yếm của nàng xuống, thoáng chốc, trước ngực của nàng chợt mát mẻ, hai khỏa gò núi tuyết trắng bật ra ngoài.
Hoa Điệp kêu một tiếng, không nghĩ tới hắn lại thô bạo như thế.
Theo bản năng nàng lấy tay che khuất bộ ngực, mặt đỏ lên.
“Muội thẹn thùng sao?” Bên tai truyền đến tiếng hắn trêu chọc.
“Muội . . . . .” Cổ họng một trận khô khan, hoa kính không ngừng co rút, hoa dịch ngọt ngào chảy xuống, theo bản năng nàng liền kẹp chặt hai chân.
Bàn tay hắn cầm lấy tay nàng ra, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn trên nhũ phong tuyết trắng của nàng.
Dưới ánh mắt nóng chảy của hắn, Hoa Điệp thở hổn hển, cảm giác quả mâm xôi trên nhũ phong càng thêm thẳng đứng, đỏ tươi.
Hắn cúi đầu, dùng miệng ngậm đầu vú của nàng.
“A. . . . . .” Từ nơi hắn khiêu khích có một làn sóng sung sướng lây lan khắp toàn thân, Hoa Điệp nhịn không được thét chói tai, thanh âm phóng đãng quanh quẩn trong phòng nhỏ hẹp.
Thẩm Tướng Khuyết không ngừng dùng đầu lưỡi liếm khối nhỏ tròn trên đầu ngực, hàm răng cắn lên ngực lưu lại vài vết cắn rõ ràng.
Hoa Điệp cũng không cảm thấy đau, ngược lại có một loại cảm giác kích thích.
“Ngực của muội thật đẹp.” Hắn dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá nhũ phong của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, nhìn thân hình nhạy cảm của nàng cong lên, móng tay đâm thật sâu vào cơ thể của hắn.
“Tướng Khuyết ca, cơ thể của muội rất tê. . . . . .” Nàng phát ra một tiếng khẽ nấc, cảm thấy thân thể hựu tô hựu ma.
Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt đen tối của hắn, mồ hôi cỡ hạt đậu từ thái dương của hắn chảy xuống.
“Muội như vậy liền không chịu nổi sao?” Hắn không ngừng khiêu khích thân thể của hắn, nhìn nàng ý loạn tình mê, không thể tự kềm chế dưới sự xoa nắn của hắn.
“Muội muốn. . . . . .” Nàng hò hét, nhưng không biết chính mình muốn là cái gì? Nước tràn đầy trong hốc mắt, răng gắt gao cắn lấy đôi môi đỏ mọng, từ miệng thở ra hơi thở nóng rực.
“Muốn huynh phải không?” Thẩm Tướng Khuyết tà mị tươi cười, ngón tay từ trên bụng bằng phẳng của nàng đi xuống, cho đến khi trên người của nàng chỉ còn lại tiết khố.
Hoa Điệp ngượng ngùng, không dám nhìn hắn.
Bàn tay hắn cách một tầng để khố mỏng, trêu đùa tiểu hoa hạch nhạy cảm của nàng.
Nàng thở hổn hển, khoái cảm truyền khắp cả người, nàng giãy dụa thân thể mềm mại.
“Thoải mái sao?” Hắn nhìn nàng đỏ mặt, trên mặt hiện đầy mồ hôi, toàn thân da thịt trắng như tuyết bởi vì kích tình mà nhiễm hồng.
“Thoải mái. . . . . .” Hoa Điệp rên rỉ, vịn bờ vai của hắn, vẻ mặt say mê. Khoái cảm ở trong thân thể chạy loạn từng nơi, đem nàng đẩy đến đỉnh.
Hắn không ngừng ép sát đế khố vào tiểu hoa hạch của nàng, cho đến khi hoa dịch từ trong để khố chảy ra, hắn nở nụ cười tà ác, nhìn nàng túng quẫn.
“Thân thể của muội so với tưởng tượng của huynh còn nhạy cảm hơn, nơi này cũng ướt như vậy, muội đã rất muốn phải không?”
“Tướng Khuyết ca, huynh biết rõ. . . . . .”
“Biết cái gì?” Hắn hơi khiêu mi hỏi.
“Muội. . . . . .” Nàng cắn môi đỏ mọng, khó khăn nói, “Huynh biết rõ tình cảm muội đối với huynh. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết lời, đôi môi đã bị cướp lấy.
Đầu lưỡi không ngừng quấn quít, hắn hôn làm cho đầu óc nàng choáng váng, một bàn tay xoa ngực nàng, cái tay còn lại là bắt đầu kéo đế khố của nàng xuống.
Cảm giác được phía dưới chợt lạnh, Hoa Điệp chợt thức tỉnh từ trong mê tình, nàng cúi đầu nhìn, nửa người dưới đã trần trụi phơi bày trước mặt hắn.
Thẩm Tướng Khuyết nhìn chằm chằm vào u cốc rậm rạp nữ tính của nàng, tròng mắt trở nên đen nhánh thâm thúy.
“Huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp dùng tay che đôi mắt hắn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn làm lòng nàng hoảng sợ.
“Vì sao đừng nhìn?” Hắn đem tay nhỏ bé của nàng kéo xuống, dò hỏi.
“Muội sẽ xấu hổ.” Mặt của nàng nóng lên.
“Thân thể của muội đã bị huynh xem sạch, bây giờ còn xấu hổ sao?” Bên tai nàng vang lên tiếng cười của hắn.
Hoa Điệp quay đầu, mắc cở không dám nhìn hắn, gương mặt tuyết trắng nhiễm đỏ trông vô cùng quyến rũ.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp hờn dỗi nói.
“Thế nào? Huynh nói không đúng sao?” Hắn lười biếng nói.
Bàn tay ấm áp của hắn mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tới bụng bằng phẳng, cuối cùng đi đến u cốc thần bí của phái nữ, màu đen tùng lâm còn dính một chút nước, đó là dịch mật của cơ thể nàng.
“Tướng Khuyết ca, huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp cực kì thẹn thùng. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm hoa huyệt của nàng, mà thân thể nàng cũng nổi lên phản ứng xa lạ.
Làm cho người ta xấu hổ vô cùng!
Hoa Điệp lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy biểu tình khố sở của hắn, lập tức buông tay, chột dạ nói: “Thực xin lỗi.”
Thấy vẻ mặt áy náy của nàng, cho dù Thẩm Tướng Khuyết có muốn tức giận cũng không giận được, nhìn thấy hai tròng mắt trong suốt của nàng tràn ngập nước mắt thì tim hắn khẽ động, tựa hồ ở nơi sâu nhất trong lòng bị ai đó chạm vào.
“Đừng khóc.” Thẩm Tướng Khuyết lau nước mắt nơi khoé mắt nàng, thanh âm khàn khàn. Nhìn nàng khóc sướt mướt, lồng ngực của hắn không hiểu vì sao lại nổi lên một trận đau đớn.
“Huynh có đau không?” Nhìn thấy vệt hằn trên cổ của hắn, có thể là do vừa rồi nàng dùng sức mà ra, nàng cảm thấy buồn vì “Kiệt tác” của chính mình.
“Huynh không đau.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói.
“Thực xin lỗi. . . . . . Muội không cố ý . . . . . .”
“Đã không cố ý thì muội cũng không cần khổ sở.” Hắn vụng về an ủi nàng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, bởi vì nàng dựa vào rất gần, gần đên nỗi hắn có thể phảng phất ngửi được mùi hương từ trên người nàng
“Tướng Khuyết ca, vì sao cơ thể của muội. . . . . . Rất nóng. . . . . . Hơn nữa. . . . . .” Gò má nàng đỏ bừng, hai chân nàng như nhũn ra, u cốc thần bí giữa hai chân chậm rãi tiết ra dịch mật, thấm ướt cả tiết khố.
“Hơn nữa cái gì?” Thấy nàng ngượng ngùng dường như có lời gì khó nói, Thẩm Tướng Khuyết nheo mắt hỏi.
Nàng cắn môi đỏ mọng, nhìn hắn bằng vẻ mặt đáng yêu.
“Muội cảm thấy thân thể rất kì quái. . . . . . Tướng Khuyết ca, huynh có thể giúp muội không?” Từ miệng nàng thoát ra hơi thở Như lan.
Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết trở nên thâm trầm, “Muội muốn ta giúp muội thế nào?”
“Muội. . . . . . Muội cũng không biết. . . . . .” Ánh mắt của nàng mù mịt, cầu khẩn nói: “Tướng Khuyết ca, huynh nhất định có biện pháp giúp muội, đúng không?”
Thẩm Tướng Khuyết chật vật quay đầu, ánh mắt tín nhiệm của nàng, làm cho hắn cảm thấy chột dạ.
Nàng trở thành như vậy, hắn phải chịu phần trách nhiệm rất lớn.
“Muội đừng xem huynh như thần, huynh không có cách.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Không bao lâu, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Hoa Điệp.
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Muội thật sự rất khổ sở, cầu huynh. . . . . .” Hoa Điệp cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ là vặn vẹo thân thể mềm mại, cảm giác được ngọn lửa không ngừng cháy trong thân thể, thật là thống khổ.
Nàng bắt được bàn tay của hắn liền xoa lên mặt của mình, cái cảm giác thoải mái này làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng thở dốc.
Trong lúc vô tình Thẩm Tướng Khuyết cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy vạt áo của nàng mở rộng, lộ ra cả bộ ngực sữa phiếm hồng, thoáng chốc, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
“Muội đang làm gì?” Thanh âm của hắn trầm thấp đến không thể thấp hơn, một cỗ xúc động chạy thẳng về phía bụng, làm dục vọng giữa hai chân hắn lặng lẽ thức tỉnh.
Ánh mắt của hắn có phần bối rối, nghiêng mình đi, không muốn để nàng nhìn thấy phản ứng của thân thể hắn.
Chính là không nghĩ tới nàng lại đem bàn tay của hắn kéo xuống, chạm đến hai khoả núi tròn trước ngực của nàng.
“Thật thoải mái. . . . . .”
Nàng nhẹ giọng thở dài, vẻ mặt giống như rất hưởng thụ, làm cho lý trí của Thẩm Tướng Khuyết thiếu chút nữa hỏng mất.
“Muội vốn là chơi với lửa.”
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Giúp muội . . . . .” Hoa Điệp bị dục hỏa đốt cháy căn bản không biết mình đang làm cái gì, chỉ có thể theo bản năng, kéo quần áo trên người xuống, trong nháy mắt, nửa người trên nàng chỉ còn lại cái yếm.
Thân mình Thẩm Tướng Khuyết trở nên cứng ngắc.
Nhìn dáng người uyển chuyển thon dài, bờ eo mảnh khảnh của nàng, da thịt tuyết trắng nhuộm đỏ, khỏa phấn nộn giống như quả đào ngon miệng, làm cho người ta nghĩ muốn cắn một ngụm.
Bất tri bất giác, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng dán vào, uốn éo trong lòng ngực hắn, ánh mắt đáng yêu tràn ngập dục vọng, môi anh đào hé mở, muốn nói lại thôi.
“Muội mà không dừng tay, nếu phát sinh chuyện gì, thì muội tự chịu trách nhiệm” Thanh âm của Thẩm Tướng Khuyết trở nên càng thêm thấp, bị nàng khơi mào trong đôi mắt tối tăm của hắn tràn ngập tình dục..
Hắn cố gắng khắc chế chính mình, không muốn thừa dịp người gặp nạn, hắn biết cho dù hắn chạm vào nàng, nàng tuyệt đối sẽ không có một tí oán hận, nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình như vậy tùy ý phụ thân và tỷ tỷ sắp đặt, hắn vẫn là không cam tâm tình nguyện.
“Muội biết. . . . . . Tướng Khuyết ca, cầu huynh. . . . . . Nhanh chút, muội chịu không nổi . . . . . .” Hoa Điệp phát ra tiếng khóc nức nở, ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo.
Cặp mông tròn xinh đẹp cọ xát đến dục vọng của hắn, làm cho hắn khàn giọng, thở hổn hển giọng điệu trở nên hung ác, “Nếu muội cầu huynh, đợi lát nữa muội nếu nói không muốn, huynh cũng sẽ không dừng tay.”
Trên thực tế, hắn đã không thể kiềm chế được dục vọng trong thân thể, đến lúc đó muốn hắn dừng tay cũng không có khả năng.
“Muội biết, cầu huynh nhanh lên. . . . . .” Hoa Điệp nhịn không được mở miệng khẩn cầu.
Nàng điềm đạm đáng yêu trong đôi mắt tràn đầy khô nóng, dục vọng cùng nước mắt, thân mình nhỏ bé yếu ớt run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi, hay là do Thẩm Tướng Khuyết tới gần.
Hơi thở nam nhân truyền đến, làm cho đầu óc Hoa Điệp càng thêm mê man.
Nàng có thể cảm giác cơ thể của hắn nóng rực, làm cho thân thể nàng lại nóng dọa người, hơi thở từ miệng nhỏ nhắn thở ra trở nên vô cùng lộn xộn.
“Đừng gấp.” Thẩm Tướng Khuyết cũng không vội muốn thân thể của nàng, bởi vì biết nàng còn là một xử nữ, hẳn là chậm rãi chỉ dẫn nàng. Nhưng xem nàng bộ dáng nôn nóng, hắn hoài nghi có biện pháp chậm lại sao?
“Tướng Khuyết ca, huynh đang làm gì? Tại sao không thoải mái chút nào?” Hoa Điệp khóc nức nở, nồng đậm hương vị làm nũng đủ để làm cho một đại nam nhân đầu hàng.
Xem nàng bị dục hỏa đốt người, bộ dạng thống khổ, Thẩm Tướng Khuyết híp lại mâu quang, nâng hàm dưới của nàng lên, được lợi thế bao trùm đôi môi của nàng.
Hai tròng mắt Hoa Điệp trừng to, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn nàng.
Đầu lưỡi trơn trợt xông vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tận tình hút lấy mật ngọt trong đó, như cổ vũ đầu lưỡi rụt rè của nàng, không ngừng quấy, dây dưa.
Nàng bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể bất lực bắt được cánh tay hắn, cả người ngồi phịch ở trong ngực của hắn.
Một dòng nước ấm ấm áp, không ngừng rót vào bụng, Hoa Điệp có thể cảm giác được giữa hai chân của nàng đã muốn ướt át, thân thể có một loại ham muốn.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Trong mắt nàng tràn ngập sương mù tình ý dạt dào nhìn hắn.
Nhìn gương mặt tuấn dật trước mắt này. Từ mười tuổi năm ấy, nàng gặp được hắn và khi hắn cứu vớt mạng nhỏ của nàng thì lòng của nàng cũng chỉ có sự hiện hữu của hắn.
Cho dù biết hắn chẳng qua xem nàng như một đứa nhỏ, nhưng trong thời gian ở cùng hắn, đã phát sinh ra tình yêu, mặc dù cách biệt bốn năm, trong lòng của nàng vẫn chỉ tồn tại hình bóng của hắn.
Thẩm Tướng Khuyết không ngừng cướp lấy nước bọt trong miệng nàng, chơi đùa cùng đầu lưỡi nàng. Nàng học được rất nhanh, lập tức cũng hôn trả lại hắn.
Hai cái đầu lưỡi vẫn nhảy múa, tách ra lại cuốn lấy, giống hạn hán gặp mưa phùng, hôn khó khăn chia lìa.
Cho đến khi hai người hít thở không thông thì bọn họ mới tách ra thở hổn hển, đôi môi Hoa Điệp bị hôn đến sưng lên, hai gò má đỏ tươi, ánh mắt trở nên quyến rũ hơn.
“Muội còn muốn. . . . . . Tiếp tục hôn . . . . . .” Nàng thích cảm giác hắn hôn nàng, như là được quý trọng.
Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện lên một chút dị sắc, tay vỗ về hai má đỏ bừng của nàng, khóe miệng cong lên, thấp giọng khẽ nói, “Xem ra huynh dạy hư muội rồi.”
“Muội học xấu sao?” Nàng nhìn hắn, thì thào hỏi.
“Cô nương tốt không nên chủ động đòi nam nhân hôn” Thẩm Tướng Khuyết một bên nói nhỏ, một bên hôn lên gáy nàng.
Hoa Điệp nhịn không được rên rỉ, nụ hôn của hắn làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy, giống như gieo xuống ngọn lửa, trong nháy mắt biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đại hỏa: hỏa hoạn.
“Nếu. . . . . .” Nàng ý loạn tình mê nói: “Nếu làm cô nương tốt không được huynh hôn, muội đây. . . . Tình nguyện làm một cô nương hư hỏng. . . . . .”
Thân thể trắng ngần của nàng cong lên, bộ ngực rắn chắc càng dán vào hắn.
Trong không khí tràn ngập một hương vị ngọt ngào, là từ trên người nàng truyền tới .
Thẩm Tướng Khuyết ngửi được mùi thơm nhàn nhạt toả ra từ trên người nàng, đầu lưỡi trượt trên da thịt non mềm, đôi môi liên tiếp hôn lên thân thể trắng noãn của nàng, gieo xuống một đám dấu vết rõ ràng, rất nhanh, trên da thịt tuyết trắng có vô số dấu hôn đậm màu.
“Tướng Khuyết ca. . . . . . Muội rất khổ sở. . . . . .” Trong mắt Hoa Điệp tràn ngập sương mù, theo hành động của hắn, thân thể của nàng giống như một ngọn lửa. càng đốt càng tràn đầy, hoa huyệt chậm rãi tiết ra mật dịch, toàn bộ tiết khố bị ướt, thậm chí còn theo bắp đùi trượt ra ngoài.
Nàng cảm thấy quá mất mặt, càng thêm ngượng ngùng.
Thẩm Tướng Khuyết không nói hai lời dùng đôi môi bao trùm lên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng của nàng ra, làm cho hắn thuận lợi tiến vào miệng của nàng, tận tình dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho của nàng.
“A. . . . . .” Nàng bị hắn hôn đến tứ chi xụi lơ.
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng phủ lên bộ ngực tròn trịa của nàng, lấy tốc độ chậm chạp bóp nhẹ.
Hoa Điệp thẹn thùng, nụ hoa trước ngực được hắn nhẹ mơn trớn mà trở nên cứng hơn.
Trong cơ thể dâng lên một loại khoái cảm, khiến nàng ngâm nga ra tiếng, hắn khiêu khích làm cho nàng cảm thấy hưng phấn, thân thể tuyết trắng trong lòng hắn run rẩy kịch liệt
“Thích không?” Thẩm Tướng Khuyết thấy nàng kích động, ở bên tai nàng thổi khí nóng, nhẹ giọng hỏi.
“Thích. . . . . .” Hoa Điệp đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.
Tốc độ vuốt ve của hắn càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng tăng thêm làm khoái cảm trong cơ thể nàng dâng lên, nàng nhắm mắt lại, tùy ý chính mình nước chảy bèo trôi, cảm thụ được sự vui sướng không ngừng, từ bản năng nàng ngâm nga ra tiếng rên rỉ làm cho máu trong người hắn sôi trào.
“Vậy muội có muốn nhiều hơn nữa không?” Hắn cắn vành tai mượt mà của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, mang theo vô hạn dụ hoặc.
“Nhiều hơn?” Trong mắt nàng tràn ngập nghi ngờ.
“Đúng vậy, càng thích. Muội muốn không?” Cách cái yếm, hắn bóp chặt nhũ phong tròn trịa, nghe được nàng thở gấp một tiếng, sau đó cuồng loạn gật đầu.
“Muội muốn. . . . . .”
“Muốn cái gì?”
“Không phải huynh nói . . . . .” Hoa Điệp kinh ngạc nhìn hắn.
“Huynh muốn muội nói ra.”
Khuôn mặt Hoa Điệp càng thêm đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
“Muội không dám. . . . . .” Nàng thấp giọng ngập ngừng
“Vì sao không dám?” Hắn nâng hàm dưới của nàng lên, nhìn vẻ mặt đầy thẹn thùng của nàng, ánh mắt hắn trở nên u ám.
“Muội không biết phải nói gì.”
“Nói muội muốn ta, muốn ta sờ thân thể của muội, cho muội được thỏa mãn.”
Mỗi câu hắn đều nói rõ ràng, Hoa Điệp hận không thể tìm một cái động để chui vào.
Mà mấy câu nói của hắn, cũng làm cho thân thể của nàng nổi lên phản ứng, hạ thể không ngừng tuôn ra dịch mật.
Khi hắn nhìn thấy dòng chất lỏng trong suốt chảy ra giữa hai đùi trắng noãn của nàng thì liền lộ ra vẻ mặt hiển nhiên.
“Thân thể của muội đều có phản ứng, muội còn không nói sao?”
“Tướng Khuyết ca, huynh không cần trêu cợt muội.” Hoa Điệp ở trong lòng ngực của hắn thở gấp nói, thân mình tràn đầy thoả mãn đang run rẩy.
“Huynh sao lại đành lòng trêu cợt muội? Huynh chỉ muốn biết muội muốn hay không mà thôi.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, mí mắt Hoa Điệp buông xuống, dùng giọng điệu muỗi kêu nói ra lời thẹn thùng, “Muội muốn Tướng Khuyết ca. . . Muội muốn huynh. . . . . . Sờ. . . . . . Sờ cơ thể của muội, để cho muội được thỏa mãn. . . . . .”
Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng trở nên hồng nhuận, ngay cả hai bên tai đều đỏ lên.
Mâu quang Thẩm Tướng Khuyết chợt lóe, đột nhiên hắn đè nàng xuống giường.
Hoa Điệp kêu lên một tiếng, cả người choáng váng, chờ nàng định thần lại thì thân hình to lớn của hắn đã đè lên trên người nàng.
Đôi mắt hắn lấp lánh như những ngôi sao của bầu trời đêm, bàn tay thô to vỗ về chơi đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngón tay khẽ rẩy mạnh đôi môi hồng nhuận của nàng, “Muội sợ sao?”
“Muội không sợ, bởi vì muội tin tưởng Tướng Khuyết ca sẽ không làm tổn thương muội.” Đôi mắt thâm tình chân thành nói rõ ràng sự tin tưởng vô tận, nàng chém đinh chặt sắt tin tưởng hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tướng Khuyết tới gần nàng, đôi mắt híp lại, “Có lẽ. . . . Muội nghĩ sai rồi, nếu như huynh tổn thương muội thì sao?”
Nàng không hề hoài nghi mà tin tưởng hắn, trong đầu của hắn có một loại áp lực vô hình, làm cho hắn có một loại suy nghĩ muốn hung hăng làm thương tổn suy nghĩ của nàng.
Hoa Điệp nở nụ cười, cười thật ngọt ngào, “Nếu như huynh làm tổn thương muội, muội cũng không trách huynh, bởi vì muội biết Tướng Khuyết ca cũng không phải là cố ý muốn đả thương muội.”
“Muội tin tưởng huynh như vậy, làm cho huynh rất áp lực.”
“Thực xin lỗi. . . . . .”
“Vì sao xin lỗi ?”
“Muội không nghĩ tới sẽ gây áp lực cho huynh.” Ánh mắt của nàng trở nên mờ mịt.
Đột nhiên Thẩm Tướng Khuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Muội không cần xin lỗi, chỉ cần đợi lát nữa. . . . . .”
“Đợi lát nữa như thế nào?”
“Đợi lát nữa huynh có làm đau muội thì muội cũng đừng trách huynh.”
Nói hết lời, hắn xé cái yếm của nàng xuống, thoáng chốc, trước ngực của nàng chợt mát mẻ, hai khỏa gò núi tuyết trắng bật ra ngoài.
Hoa Điệp kêu một tiếng, không nghĩ tới hắn lại thô bạo như thế.
Theo bản năng nàng lấy tay che khuất bộ ngực, mặt đỏ lên.
“Muội thẹn thùng sao?” Bên tai truyền đến tiếng hắn trêu chọc.
“Muội . . . . .” Cổ họng một trận khô khan, hoa kính không ngừng co rút, hoa dịch ngọt ngào chảy xuống, theo bản năng nàng liền kẹp chặt hai chân.
Bàn tay hắn cầm lấy tay nàng ra, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn trên nhũ phong tuyết trắng của nàng.
Dưới ánh mắt nóng chảy của hắn, Hoa Điệp thở hổn hển, cảm giác quả mâm xôi trên nhũ phong càng thêm thẳng đứng, đỏ tươi.
Hắn cúi đầu, dùng miệng ngậm đầu vú của nàng.
“A. . . . . .” Từ nơi hắn khiêu khích có một làn sóng sung sướng lây lan khắp toàn thân, Hoa Điệp nhịn không được thét chói tai, thanh âm phóng đãng quanh quẩn trong phòng nhỏ hẹp.
Thẩm Tướng Khuyết không ngừng dùng đầu lưỡi liếm khối nhỏ tròn trên đầu ngực, hàm răng cắn lên ngực lưu lại vài vết cắn rõ ràng.
Hoa Điệp cũng không cảm thấy đau, ngược lại có một loại cảm giác kích thích.
“Ngực của muội thật đẹp.” Hắn dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá nhũ phong của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, nhìn thân hình nhạy cảm của nàng cong lên, móng tay đâm thật sâu vào cơ thể của hắn.
“Tướng Khuyết ca, cơ thể của muội rất tê. . . . . .” Nàng phát ra một tiếng khẽ nấc, cảm thấy thân thể hựu tô hựu ma.
Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt đen tối của hắn, mồ hôi cỡ hạt đậu từ thái dương của hắn chảy xuống.
“Muội như vậy liền không chịu nổi sao?” Hắn không ngừng khiêu khích thân thể của hắn, nhìn nàng ý loạn tình mê, không thể tự kềm chế dưới sự xoa nắn của hắn.
“Muội muốn. . . . . .” Nàng hò hét, nhưng không biết chính mình muốn là cái gì? Nước tràn đầy trong hốc mắt, răng gắt gao cắn lấy đôi môi đỏ mọng, từ miệng thở ra hơi thở nóng rực.
“Muốn huynh phải không?” Thẩm Tướng Khuyết tà mị tươi cười, ngón tay từ trên bụng bằng phẳng của nàng đi xuống, cho đến khi trên người của nàng chỉ còn lại tiết khố.
Hoa Điệp ngượng ngùng, không dám nhìn hắn.
Bàn tay hắn cách một tầng để khố mỏng, trêu đùa tiểu hoa hạch nhạy cảm của nàng.
Nàng thở hổn hển, khoái cảm truyền khắp cả người, nàng giãy dụa thân thể mềm mại.
“Thoải mái sao?” Hắn nhìn nàng đỏ mặt, trên mặt hiện đầy mồ hôi, toàn thân da thịt trắng như tuyết bởi vì kích tình mà nhiễm hồng.
“Thoải mái. . . . . .” Hoa Điệp rên rỉ, vịn bờ vai của hắn, vẻ mặt say mê. Khoái cảm ở trong thân thể chạy loạn từng nơi, đem nàng đẩy đến đỉnh.
Hắn không ngừng ép sát đế khố vào tiểu hoa hạch của nàng, cho đến khi hoa dịch từ trong để khố chảy ra, hắn nở nụ cười tà ác, nhìn nàng túng quẫn.
“Thân thể của muội so với tưởng tượng của huynh còn nhạy cảm hơn, nơi này cũng ướt như vậy, muội đã rất muốn phải không?”
“Tướng Khuyết ca, huynh biết rõ. . . . . .”
“Biết cái gì?” Hắn hơi khiêu mi hỏi.
“Muội. . . . . .” Nàng cắn môi đỏ mọng, khó khăn nói, “Huynh biết rõ tình cảm muội đối với huynh. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết lời, đôi môi đã bị cướp lấy.
Đầu lưỡi không ngừng quấn quít, hắn hôn làm cho đầu óc nàng choáng váng, một bàn tay xoa ngực nàng, cái tay còn lại là bắt đầu kéo đế khố của nàng xuống.
Cảm giác được phía dưới chợt lạnh, Hoa Điệp chợt thức tỉnh từ trong mê tình, nàng cúi đầu nhìn, nửa người dưới đã trần trụi phơi bày trước mặt hắn.
Thẩm Tướng Khuyết nhìn chằm chằm vào u cốc rậm rạp nữ tính của nàng, tròng mắt trở nên đen nhánh thâm thúy.
“Huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp dùng tay che đôi mắt hắn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn làm lòng nàng hoảng sợ.
“Vì sao đừng nhìn?” Hắn đem tay nhỏ bé của nàng kéo xuống, dò hỏi.
“Muội sẽ xấu hổ.” Mặt của nàng nóng lên.
“Thân thể của muội đã bị huynh xem sạch, bây giờ còn xấu hổ sao?” Bên tai nàng vang lên tiếng cười của hắn.
Hoa Điệp quay đầu, mắc cở không dám nhìn hắn, gương mặt tuyết trắng nhiễm đỏ trông vô cùng quyến rũ.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp hờn dỗi nói.
“Thế nào? Huynh nói không đúng sao?” Hắn lười biếng nói.
Bàn tay ấm áp của hắn mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tới bụng bằng phẳng, cuối cùng đi đến u cốc thần bí của phái nữ, màu đen tùng lâm còn dính một chút nước, đó là dịch mật của cơ thể nàng.
“Tướng Khuyết ca, huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp cực kì thẹn thùng. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm hoa huyệt của nàng, mà thân thể nàng cũng nổi lên phản ứng xa lạ.
Làm cho người ta xấu hổ vô cùng!
/10
|