Edit: hongheechan
Không lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa.
"Ta nói cô nương này, vì một láng giềng, mà ngươi phải đi một chuyến khổ sở như vậy, đáng giá không?" Thật không nghĩ ra, tại sao nàng phải vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, không mệt mỏi sao?
"Sao lại không đáng giá, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Đỗ thúc thúc, ông ấy cũng không cần chịu khổ nữa, không chừng Tiểu Anh sẽ càng vui vẻ đó." Tô Tĩnh Nhã cười trả lời
Đỗ đại thúc đỡ chịu khổ là thật, còn Tiểu Anh vui vẻ? Có thể không nhìn ra rồi: "Cô nương sẽ ra tay tương trợ với bất cứ người gặp nạn nào sao?"
"Chỉ cần ta gặp được ta đều giúp, nhìn bọn họ gặp khó xử, ta liền kìm lòng không được nhớ lại năm đó tình cảnh ta và cha tới trong thành này, nhớ lại vô dụng khi đó của mình, cái loại vô dụng và sợ hãi đó đời này ta cũng không muốn nếm trải nữa, cũng không muốn để cho người khác nếm trải, nên ta sẽ cố gắng trợ giúp cho bọn họ." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Nhà Tiểu Anh đó? Ngươi giúp bọn họ bao lâu rồi?"
"Thân thể của Đỗ thúc thúc trước kia rất tốt, nhưng hai năm này, không biết tại sao, khí huyết bế tắc, tê liệt nằm trên giường, ta nhìn triệu chứng của ông ấy, là trúng gió, mà ta cũng điều dưỡng cho ông ấy hai năm rồi, nhưng luôn không thấy hiệu quả, thật sự rất kỳ quái." Trên tay mình không có bệnh nhân không chữa khỏi, Đỗ thúc thúc này chính là một ngoại lệ duy nhất.
"Bỗng nhiên bị sao? Triệu chứng gì cũng không có, đã không thể xuống giường sao?" Lý Dục hỏi, bệnh này đến cũng quá bất ngờ rồi.
"Đúng vậy, còn nhớ ban đầu Tiểu Anh mang theo Đỗ thúc thúc đi xung quanh cầu chữa bệnh, bộ dáng kia thật quá đáng thương." Nhớ đến Tiểu Anh khi đó giống như thấy được sự bất lực của mình năm đó, cho nên nàng mới đặc biệt tốt với Tiểu Anh.
"Vậy ngươi có phát hiện Tiểu Anh lúc này có cái gì không giốn như trước kia hay không?" Kết nối với tình huống Thanh Phong có được từ nơi đó, Lý Dục càng ngày càng cảm thấy Tiểu Anh có vấn đề.
"Không giống như trước? Hình như là xinh đẹp hơn trước kia, hiểu chuyện hơn rồi." Tô Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút nói.
"Hiểu chuyện? Hiểu chuyện thế nào."
"Trước kia nàng là người rất nhát gan, chưa bao giờ ra cửa, từ khi Đỗ thúc thúc xảy ra chuyện như vậy, nàng là trụ cột trong nhà, Tiểu Anh không có mẫu thân, cũng không có huynh đệ tỷ muội, dược phí của Đỗ thúc thúc và đồ dùng trong nhà đều là do nàng dựa vào bàn tay khéo léo của nàng, thêu thùa kiếm bạc có thể duy trì rồi, bức thêu tốt còn kiếm ra tiền lời, bán đồ cũng đổi chút đồ vật mình cần dùng về, với một tiểu cô nương chưa từng ra cửa mà nói, có thể làm những chuyện này đã cực kì tốt lắm rồi." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Vậy sao." Một người cái gì cũng không biết đột nhiên cái gì cũng biết, điều này không đáng hoài nghi sao?
"Đi thôi, đỉnh núi trước mặt kia khá nhiều thảo dược, có thể kiếm vật ta muốn về." Thu thập đồ một tí, Tô Tĩnh Nhã nói xong đứng lên, thời gian không còn sớm, nên đi về nhà sớm một thì tốt, trễ nữa có thể gặp nguy hiểm.
Lý Dục không có dị nghị, thu thập xong đồ rồi cùng đi lên
Cùng leo lên sườn núi, đến một đỉnh núi khác, quả nhiên Tô Tĩnh Nhã phát hiện mấy vị thảo dược mình muốn tìm, forum di ễnđ ànlê qu ýđô n cao hứng lấy xẻng ra đào thuốc, cẩn thận hái.
Không hiểu về thảo dược, Lý Dục không giúp đỡ được gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, nhìn cô nương không cẩn thận làm cho mặt dính bùn, nên muốn mang nước đên lau, lấy bình nước ra mới phát hiện đã không còn nước.
"Cô nương, ngươi ở đây chờ, ta đi tìm ít nước đến" Lý Dục nói, đường về còn rất dài, không có nước thì không được.
"Được, ngươi đi đi" Tô Tĩnh Nhã cũng không quay đầu lại, vội vàng quơ cái xẻng.
"Cô nương nếu hái xong rồi thì chờ ở nơi này, không cần đi loạn." Lý Dục giao phó, vùng núi hoang vu như thế này, đi lại rất có thể tìm không được người.
"Được." Tô Tĩnh Nhã trả lời cũng không ngẩng đầu lên, bây giờ trong mắt nàng trừ thảo dược, thì không nhìn thấy cái gì.
Lý Dục lắc đầu một cái, xem ra rất vội vã, nàng cũng không xong nhanh được, mình đi nhanh về nhanh, sẽ không có vấn đề gì.
Leo qua đỉnh núi, mới phát hiện được một dòng suối nhỏ, sau khi uống đủ lại lấy một bình đầy, mới theo đường cũ trở về.
Mới vừa đi tới chỗ Tô Tĩnh Nhã ở đỉnh núi, đã nghe thấy ồn ào một hồi, núi hoang như này thì ồn ào ở đâu ra? Không tốt, cô nương gặp nguy hiểm.
Ý thức được không ổn, vứt bình nước, Lý Dục bước nhanh chạy đến nơi ồn ào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc chạy đến phát hiện Tô Tĩnh Nhã bị một đám người áo đen vây, dẫn đầu là Lâm Tu Văn, đứng bên cạnh còn có Lâm Khải Thái, đang hả hê nhìn Tô Tĩnh Nhã bất lực.
Thật đúng là sợ điều gì thì gặp điều đó, núi lớn như vậy, mà cũng đụng phải nhau, Lý Dục nghĩ.
"Tiểu cô nương xinh đẹp, thúc thúc, nàng nhìn thấy thứ không nên thấy, để cho nàng rời đi sẽ bị lộ tin tức, nhưng thẳng tay giải quyết người đẹp như vậy thì thật đáng tiếc, không bằng trước hết để cho cháu hưởng thụ đã." Lâm Tu Văn chảy nước miếng nói, mấy ngày nay thúc thúc tìm cho hắn đều là gái lầu canh, nào có sức hút như bông hoa còn nguyên trước mặt này.
"Được, thúc thúc thành toàn cho ngươi." Lâm Khải Thái cười nói, thật là oan gia ngõ hẹp, Tô cô nương tửu lâu Như Ý này đã gây cho mình bao nhiêu phiền toái, hại bao nhiêu chuyện tốt của mình, nếu ông trời để nàng rơi vào trong tay mình, không trút cơn giận thì đâu được, không phải ngươi thanh cao, thiện lương lắm sao? Làm nhiều - chuyện tốt như vậy, xem hôm nay ai tới cứu ngươi.
Tô Tĩnh Nhã nắm thật chặt xẻng đào thuốc nho nhỏ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ đến xanh mét, mới vừa mình còn đang thái thuốc, những người này không biết từ đâu chợt hiện ra.
Thật sự không nghĩ tới, trong rừng núi hoang vắng này còn có thể gặp được kẻ thù, mình chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể đối phó được với những ác lang (sói) này? Nhị Khờ, rốt cuộc ngươi ở đâu? Tại sao còn chưa tới cứu ta?
Lâm Tu Văn bước tới từng bước một, những ngày ở phía tây rừng núi hoang vắng này, hắn đã sớm phiền đến nổi điên rồi, tiểu cô nương xinh đẹp này tới thật đúng lúc, vừa lúc có thể điều chỉnh một phen.
Không ra tay nữa thì có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng không thể để cho những thứ vô lại này khi dễ cô nương, Lý Dục nắm một ít bùn trên mặt đất, trát ở trên mặt, tên họ Lâm kia đã gặp hắn, không thể để cho hắn nhận ra, cũng lượm mấy cục đá nhỏ trên đất, d.d lequ yđ ôn.co m làm thành ám khí, bắn về phía đám người.
Người mặc đồ đen gần hắn vừa vặn bị trúng, giống như cái cọc gỗ ngã xuống đất, lúc tên kia ngã xuống Lý Dục như tên bắn chạy qua, kéo tay Tô Tĩnh Nhã: "Đi" Quay đầu chạy như điên.
Phản ứng kịp Lâm Tu Văn thấy thịt trong tay bay đi mất, nhất thời tức giận đến dậm chân: "Thất thần cái gì, mau đuổi theo cho ta".
Tiếng gió thổi qua bên tai vù vù, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục thục mạng chạy về phía trước, nghe thấy tiếng hét sau lưng càng ngày càng gần, Tô Tĩnh Nhã thật sự hận mình không có nhiều chân hơn nữa.
Dưới chân vấp một cái, Tô Tĩnh Nhã nằm trên đất, người phía sau cũng đuổi tới đúng lúc, Tô Tĩnh Nhã nhịn đau đứng lên: "Mau, chạy mau. . . . . ."
Lý Dục bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Không còn đường rồi."
Ngẩng đầu nhìn lên, thật đúng là như vậy, phía trước là sườn núi, thật sự không còn đường.
Hai người từ từ lui về phía sườn núi, Lâm Tu Văn mang theo người áo đen từng bước một tiến gần về phía sườn núi: "Tiểu mỹ nhân này, làm sao ngươi không chạy nữa, ta còn không đuổi theo thỏa thích đâu".
"Làm thế nào đây?" Tô Tĩnh Nhã hỏi Lý Dục, lúc này nàng đã xem Lý Dục trở thành cây cỏ cứu mạng.
"Không biết." Hai chữ của Lý Dục đã kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.
Không lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa.
"Ta nói cô nương này, vì một láng giềng, mà ngươi phải đi một chuyến khổ sở như vậy, đáng giá không?" Thật không nghĩ ra, tại sao nàng phải vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, không mệt mỏi sao?
"Sao lại không đáng giá, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Đỗ thúc thúc, ông ấy cũng không cần chịu khổ nữa, không chừng Tiểu Anh sẽ càng vui vẻ đó." Tô Tĩnh Nhã cười trả lời
Đỗ đại thúc đỡ chịu khổ là thật, còn Tiểu Anh vui vẻ? Có thể không nhìn ra rồi: "Cô nương sẽ ra tay tương trợ với bất cứ người gặp nạn nào sao?"
"Chỉ cần ta gặp được ta đều giúp, nhìn bọn họ gặp khó xử, ta liền kìm lòng không được nhớ lại năm đó tình cảnh ta và cha tới trong thành này, nhớ lại vô dụng khi đó của mình, cái loại vô dụng và sợ hãi đó đời này ta cũng không muốn nếm trải nữa, cũng không muốn để cho người khác nếm trải, nên ta sẽ cố gắng trợ giúp cho bọn họ." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Nhà Tiểu Anh đó? Ngươi giúp bọn họ bao lâu rồi?"
"Thân thể của Đỗ thúc thúc trước kia rất tốt, nhưng hai năm này, không biết tại sao, khí huyết bế tắc, tê liệt nằm trên giường, ta nhìn triệu chứng của ông ấy, là trúng gió, mà ta cũng điều dưỡng cho ông ấy hai năm rồi, nhưng luôn không thấy hiệu quả, thật sự rất kỳ quái." Trên tay mình không có bệnh nhân không chữa khỏi, Đỗ thúc thúc này chính là một ngoại lệ duy nhất.
"Bỗng nhiên bị sao? Triệu chứng gì cũng không có, đã không thể xuống giường sao?" Lý Dục hỏi, bệnh này đến cũng quá bất ngờ rồi.
"Đúng vậy, còn nhớ ban đầu Tiểu Anh mang theo Đỗ thúc thúc đi xung quanh cầu chữa bệnh, bộ dáng kia thật quá đáng thương." Nhớ đến Tiểu Anh khi đó giống như thấy được sự bất lực của mình năm đó, cho nên nàng mới đặc biệt tốt với Tiểu Anh.
"Vậy ngươi có phát hiện Tiểu Anh lúc này có cái gì không giốn như trước kia hay không?" Kết nối với tình huống Thanh Phong có được từ nơi đó, Lý Dục càng ngày càng cảm thấy Tiểu Anh có vấn đề.
"Không giống như trước? Hình như là xinh đẹp hơn trước kia, hiểu chuyện hơn rồi." Tô Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút nói.
"Hiểu chuyện? Hiểu chuyện thế nào."
"Trước kia nàng là người rất nhát gan, chưa bao giờ ra cửa, từ khi Đỗ thúc thúc xảy ra chuyện như vậy, nàng là trụ cột trong nhà, Tiểu Anh không có mẫu thân, cũng không có huynh đệ tỷ muội, dược phí của Đỗ thúc thúc và đồ dùng trong nhà đều là do nàng dựa vào bàn tay khéo léo của nàng, thêu thùa kiếm bạc có thể duy trì rồi, bức thêu tốt còn kiếm ra tiền lời, bán đồ cũng đổi chút đồ vật mình cần dùng về, với một tiểu cô nương chưa từng ra cửa mà nói, có thể làm những chuyện này đã cực kì tốt lắm rồi." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Vậy sao." Một người cái gì cũng không biết đột nhiên cái gì cũng biết, điều này không đáng hoài nghi sao?
"Đi thôi, đỉnh núi trước mặt kia khá nhiều thảo dược, có thể kiếm vật ta muốn về." Thu thập đồ một tí, Tô Tĩnh Nhã nói xong đứng lên, thời gian không còn sớm, nên đi về nhà sớm một thì tốt, trễ nữa có thể gặp nguy hiểm.
Lý Dục không có dị nghị, thu thập xong đồ rồi cùng đi lên
Cùng leo lên sườn núi, đến một đỉnh núi khác, quả nhiên Tô Tĩnh Nhã phát hiện mấy vị thảo dược mình muốn tìm, forum di ễnđ ànlê qu ýđô n cao hứng lấy xẻng ra đào thuốc, cẩn thận hái.
Không hiểu về thảo dược, Lý Dục không giúp đỡ được gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, nhìn cô nương không cẩn thận làm cho mặt dính bùn, nên muốn mang nước đên lau, lấy bình nước ra mới phát hiện đã không còn nước.
"Cô nương, ngươi ở đây chờ, ta đi tìm ít nước đến" Lý Dục nói, đường về còn rất dài, không có nước thì không được.
"Được, ngươi đi đi" Tô Tĩnh Nhã cũng không quay đầu lại, vội vàng quơ cái xẻng.
"Cô nương nếu hái xong rồi thì chờ ở nơi này, không cần đi loạn." Lý Dục giao phó, vùng núi hoang vu như thế này, đi lại rất có thể tìm không được người.
"Được." Tô Tĩnh Nhã trả lời cũng không ngẩng đầu lên, bây giờ trong mắt nàng trừ thảo dược, thì không nhìn thấy cái gì.
Lý Dục lắc đầu một cái, xem ra rất vội vã, nàng cũng không xong nhanh được, mình đi nhanh về nhanh, sẽ không có vấn đề gì.
Leo qua đỉnh núi, mới phát hiện được một dòng suối nhỏ, sau khi uống đủ lại lấy một bình đầy, mới theo đường cũ trở về.
Mới vừa đi tới chỗ Tô Tĩnh Nhã ở đỉnh núi, đã nghe thấy ồn ào một hồi, núi hoang như này thì ồn ào ở đâu ra? Không tốt, cô nương gặp nguy hiểm.
Ý thức được không ổn, vứt bình nước, Lý Dục bước nhanh chạy đến nơi ồn ào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc chạy đến phát hiện Tô Tĩnh Nhã bị một đám người áo đen vây, dẫn đầu là Lâm Tu Văn, đứng bên cạnh còn có Lâm Khải Thái, đang hả hê nhìn Tô Tĩnh Nhã bất lực.
Thật đúng là sợ điều gì thì gặp điều đó, núi lớn như vậy, mà cũng đụng phải nhau, Lý Dục nghĩ.
"Tiểu cô nương xinh đẹp, thúc thúc, nàng nhìn thấy thứ không nên thấy, để cho nàng rời đi sẽ bị lộ tin tức, nhưng thẳng tay giải quyết người đẹp như vậy thì thật đáng tiếc, không bằng trước hết để cho cháu hưởng thụ đã." Lâm Tu Văn chảy nước miếng nói, mấy ngày nay thúc thúc tìm cho hắn đều là gái lầu canh, nào có sức hút như bông hoa còn nguyên trước mặt này.
"Được, thúc thúc thành toàn cho ngươi." Lâm Khải Thái cười nói, thật là oan gia ngõ hẹp, Tô cô nương tửu lâu Như Ý này đã gây cho mình bao nhiêu phiền toái, hại bao nhiêu chuyện tốt của mình, nếu ông trời để nàng rơi vào trong tay mình, không trút cơn giận thì đâu được, không phải ngươi thanh cao, thiện lương lắm sao? Làm nhiều - chuyện tốt như vậy, xem hôm nay ai tới cứu ngươi.
Tô Tĩnh Nhã nắm thật chặt xẻng đào thuốc nho nhỏ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ đến xanh mét, mới vừa mình còn đang thái thuốc, những người này không biết từ đâu chợt hiện ra.
Thật sự không nghĩ tới, trong rừng núi hoang vắng này còn có thể gặp được kẻ thù, mình chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể đối phó được với những ác lang (sói) này? Nhị Khờ, rốt cuộc ngươi ở đâu? Tại sao còn chưa tới cứu ta?
Lâm Tu Văn bước tới từng bước một, những ngày ở phía tây rừng núi hoang vắng này, hắn đã sớm phiền đến nổi điên rồi, tiểu cô nương xinh đẹp này tới thật đúng lúc, vừa lúc có thể điều chỉnh một phen.
Không ra tay nữa thì có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng không thể để cho những thứ vô lại này khi dễ cô nương, Lý Dục nắm một ít bùn trên mặt đất, trát ở trên mặt, tên họ Lâm kia đã gặp hắn, không thể để cho hắn nhận ra, cũng lượm mấy cục đá nhỏ trên đất, d.d lequ yđ ôn.co m làm thành ám khí, bắn về phía đám người.
Người mặc đồ đen gần hắn vừa vặn bị trúng, giống như cái cọc gỗ ngã xuống đất, lúc tên kia ngã xuống Lý Dục như tên bắn chạy qua, kéo tay Tô Tĩnh Nhã: "Đi" Quay đầu chạy như điên.
Phản ứng kịp Lâm Tu Văn thấy thịt trong tay bay đi mất, nhất thời tức giận đến dậm chân: "Thất thần cái gì, mau đuổi theo cho ta".
Tiếng gió thổi qua bên tai vù vù, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục thục mạng chạy về phía trước, nghe thấy tiếng hét sau lưng càng ngày càng gần, Tô Tĩnh Nhã thật sự hận mình không có nhiều chân hơn nữa.
Dưới chân vấp một cái, Tô Tĩnh Nhã nằm trên đất, người phía sau cũng đuổi tới đúng lúc, Tô Tĩnh Nhã nhịn đau đứng lên: "Mau, chạy mau. . . . . ."
Lý Dục bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Không còn đường rồi."
Ngẩng đầu nhìn lên, thật đúng là như vậy, phía trước là sườn núi, thật sự không còn đường.
Hai người từ từ lui về phía sườn núi, Lâm Tu Văn mang theo người áo đen từng bước một tiến gần về phía sườn núi: "Tiểu mỹ nhân này, làm sao ngươi không chạy nữa, ta còn không đuổi theo thỏa thích đâu".
"Làm thế nào đây?" Tô Tĩnh Nhã hỏi Lý Dục, lúc này nàng đã xem Lý Dục trở thành cây cỏ cứu mạng.
"Không biết." Hai chữ của Lý Dục đã kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.
/47
|