Chương 13: Khách tới.
Đi tới tiền sảnh, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử đang nhàm chán ngủ gật trên bàn, vừa mới chuẩn bị bảo Đại Đầu và Trụ Tử đóng cửa lại, thì thấy một nam nhân mặc hoa phục tơ lụa màu xanh dương, mang theo bốn người hầu nghênh ngang vào tửu lâu Như Ý.
Trụ Tử và Đại Đầu vừa nhìn nam nhân này, liền vội vàng tiến lên, muốn ngăn hắn lại, thì bị hắn bốn người hầu chặn.
Thẳng tắp đi đến trước mặt Tô Tĩnh Nhã, nam nhân gảy nhẹ quạt mà nói: "Ai u, đây là không Tô muội tử sao? Mấy ngày không gặp, Tô muội tử càng thêm mặn mà nha".
Tô Tĩnh Nhã chán ghét quay đầu, như không nghe thấy, người này tới đây làm gì chứ? Chế giễu sao?
"Ta nói này Tô muội tử, ca ca ta tốt bụng mới tới thăm muội, làm sao muội lại không chào đón ca ca chứ?" Nam nhân cũng không tức giận, nói tiếp, ở bên ngoài tửu lâu Như Ý ngăn cản đánh người cả một ngày rồi, vừa tới buổi tối, hắn liền vội vã vào xem một chút nữ nhân cao ngạo này bây giờ có biểu tình gì.
Đi vào quầy, bắt đầu dọn dẹp sổ sách tính toán trên bàn, Tô Tĩnh Nhã đè nén lửa nóng trong lòng, định coi như cái người khiến người ta chán ghét này không tồn tại, đồng thời cũng hi vọng người này biết khó mà lui.
Nhưng nguyện vọng của nàng cực kì hiển nhiên đã thất bại.
Nam nhân kia cũng không thèm để ý nàng không nhìn, ngược lại càng nói càng hăng: "Tô muội tử à, sao lại làm ăn này như thế này nha, nhìn sắc mặt của ngươi không tốt, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không hả? Đã sớm nói một mình nữ nhân như ngươi khổ cực như vậy làm gì, tìm nam nhân mà gả, ngày ngày trải qua cuộc sống thiếu nãi nãi (thiếu phu nhân) tốt đẹp, cứ khổ cực như vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn tốn nhiều tâm như vậy, cẩn thận trên khuôn mặt sẽ sinh nếp nhăn đó, ha ha. . . . . ."
"Bốp." Tô Tĩnh Nhã vứt bàn tính trên bàn xuống, tiếng động khổng lồ này khiến Đại Đầu và Trụ Tử ở một bên sợ bắn lên, cũng làm cho Lý Dục mới từ trong phòng bếp ra ngoài dừng bước.
Bây giờ Tô Tĩnh Nhã đã có thể khẳng định, chuyện khách ăn cơm tại tửu lâu Như Ý bị đánh với người trước mắt này, con độc nhất của Lâm Khải Thái, Lâm Tường Nghiệp có liên quan, cũng chỉ có cái tên đầu heo này, sau khi làm xong chuyện thiếu kiên nhẫn, luôn nghĩ tới diễu võ dương oai.
Nhìn Lâm Tường Nghiệp cứng mặt, tâm Tô Tĩnh Nhã nảy sinh một kế: là hắn chọn lựa gây hấn trước, như vậy tổn thất của tửu lâu, dĩ nhiên cũng phải bù lại từ trên người hắn.
Thu hồi vẻ giận dữ, ôm bàn tính đặt lại trên quầy, Tô Tĩnh Nhã đổi lại khuôn mặt tươi cười cười nói tự nhiên, nói với Lâm Tường Nghiệp: "Xem ra là Lâm công tử quan tâm tiểu nữ tử, thật xa xôi mà còn tới chăm sóc buôn bán của tiểu nữ tử, công tử đối với tiểu nữ tử thật tốt." Giọng nói mềm mại vừa phát ra, con mắt Lý Dục trợn to, Đại Đầu Trụ Tử cùng nghĩ hôm nay cô nương ăn nhầm thuốc rồi hả?
Lâm Tường Nghiệp đã thấy Tô Tĩnh Nhã mặt lạnh nhiều lần, chợt thấy nụ cười lúm đồng tiền này, nhất thời bị mê mẩn không biết đông tây nam bắc, "Đó là đương nhiên, cũng chỉ có ta mới là thật sự quan tâm ngươi." Khoe khoang nói, từ hai năm trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái trước mắt này, vẫn nhớ mãi không quên, còn từng mượn thế lực của Lâm gia đến tửu lâu Như Ý để đề cập chuyện hôn sự, nhưng lại bị cự tuyệt, hắn tâm cao khí ngạo tới tửu lâu Như Ý tìm Tô Tĩnh Nhã lý luận, lại bị răng nanh sắc bén của Tô Tĩnh Nhã chê cười một trận còn bị công kích đến thương tích đầy mình, thẹn quá hóa giận sai gia đinh bắt nàng, muốn dùng sức mạnh, lại bị quả đấm của Tô lão cha quả đấm đánh ôm đầu chạy trốn, người chính là như vậy, không có được mới là tốt nhất, hắn luôn tâm tâm niệm niệm thỉnh thoảng gây loạn cho tửu lâu Như Ý, nhưng não người này quá phẳng, tất cả điều nghĩ ra đều không ăn nhập, đều để cho Tô Tĩnh Nhã khéo léo hóa giải, hôm nay, hắn theo mệnh lệnh của phụ thân, sai người đánh khách tửu lâu Như Ý, nhìn tửu lâu Như Ý trống rỗng, không nhịn được nghĩ đến nhìn chuyện cười của Tô Tĩnh Nhã.
"Tĩnh Nhã biết mà, người khác đối tốt với Tĩnh Nhã thì đều có mục đích, chỉ có ngươi mới thật tâm thương Tĩnh Nhã." Dùng âm điệu mình nghe cũng sẽ nổi da gà nói lời khen tặng.
Nghe lời nói thừa nhận đó, trong lòng Lâm Tường Nghiệp nổi lên nghi ngờ, trước kia không phải là không để ý, đối chọi gay gắt với mình hay sao, hôm nay lại làm sao rồi? Đổi tính à?
"Lâm công tử." Tô Tĩnh Nhã đi ra từ phía sau quầy: "Đều là Tĩnh Nhã không tốt, lúc trước không nhìn thấy lòng tốt của ngươi, ngươi là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng giận ta có được hay không?"
Lâm Tường Nghiệp bị lời này dụ dỗ quên đi băn khoăn trước đó, còn mừng thầm trong nội tâm, nữ nhân mình nhìn trúng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, biết mình tốt rồi.
"Có được hay không vậy. . . . . ." Lôi kéo tay áo Lâm Tường Nghiệp, bên dao động bên làm nũng.
Dao động khiến Lâm Tường Nghiệp mê mẩn đến choáng váng đầu óc, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy".
"Cho nên bây giờ, vì báo đáp ngài đã quan tâm tiểu muội, tiểu muội đặc biệt để lại những món ăn ngày mai mới bày cho ngài, ngài nhất định phải nếm thử một chút đó." Ném mồi ra.
"Được được." Đáp trong miệng, không hề nghĩ đến việc mình đã thành công mắc câu, còn cười lấy bàn tay quấy rối của mình đưa đến sờ khuôn mặt trắng noãn trước mắt, lại bị mỹ nhân trước mặt nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra.
Chỉ ngón tay: "Đại Đầu, còn không bưng món Phỉ Thúy bạch ngọc cha mới nghiên cứu lên, để Lâm công tử nếm thử một chút." Nói xong nháy mắt với Đại Đầu.
"A, Phỉ Thúy bạch ngọc?" Là cái gì? Đại Đầu ngây ngẩn cả người, Lý Dục một bên kéo hắn lại: "Chính là món ăn Tô lão cha mới làm đó, ta biết rất rõ, để ta xuống bưng lên hộ ngươi".
Chỉ chốc lát sau, Lý Dục bưng ra một đĩa sứ, phía trên là từng cục lớn chừng ngón cái, có trắng, có xanh, còn có đỏ, trắng trong suốt, xanh trong suốt, đỏ tươi mới, mặt trên còn có chút đậu nành làm phụ gia, chỉ nhìn dáng vẻ thì đây là một món ăn làm cho người ta muốn ăn.
"Thức ăn này thật là đẹp mắt." Lâm Tường Nghiệp kìm lòng không được nói.
Ở sau lưng giơ ngón tay cái lên với Lý Dục: "Đây chính là món ăn mới của tửu lâu Như Ý chúng ta, gọi là Phỉ Thúy bạch ngọc, dùng quả Thiên Sơn Tuyết Liên, thanh lê Tây Vực và hồng lần Trường Thành phía Bắc làm thành, không chỉ có vị mỹ, còn có tác dụng giải độc dưỡng nhan công hiệu thần kỳ, vật ít vì đắt, đồ tốt như vậy, tiểu muội ta cũng không được ăn, đã lấy ra cho Lâm công tử rồi."
"Vậy sao?" Tuyết Liên thì đã nghe nói qua, nhưng thanh lê và hồng lần là vật gì? Lâm Tường Nghiệp không biết, nhưng hắn cũng không hỏi ra lời, vì bên trong lòng hắn đều là mĩ vị, bất kể là thứ gì, chỉ cần mỹ nhân muốn lấy cho hắn, hắn liền cao hứng trong lòng, xem ra ôm được mỹ nhân về đã không phải là chuyện rất xa xôi rồi.
"Lão bản." Lý Dục mở miệng lúc Lâm Tường Nghiệp có ánh mắt mê ly nói: "Có muốn mang đồ ăn ngon nhất của chúng ta: râu rồng xào lăn cho vị công tử này một phần hay không?".
Râu rồng xào lăn? Nhìn con ngươi lóe lên tia sáng của Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã sáng tỏ gật gật đầu: "Lâm công tử có muốn nếm thử hay không?".
"Được." Mỹ nhân nói cái gì chính là cái đó, Lâm Tường nghiệp sảng khoái đồng ý.
Lý Dục đáp một tiếng, xoay người vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, lại bưng ra một bàn món ăn, đĩa trắng như tuyết, sợi màu vàng dài nhỏ uốn thành một nửa vòng tròn, bên cạnh còn có một bông hoa nhỏ trắng nõa để trang trí, dáng vẻ cũng không khác thường, nhưng lại có một hương vị khác, đặt đĩa để lên bàn, Lý Dục lại lấy ra một cái đĩa từ phía sau, bên trong là một phần màu trắng, cũng không quá tròn, mặt trên còn có rắc lạc thưa thớt: "Lâm công tử, ta tự chủ trương, mang phần não khỉ hấp cuối cùng trong tiểu điếm bưng lên cho ngươi, đây là não của con khỉ sống, rất có dinh dưỡng đó, ngươi sẽ không để ý chứ?".
Não con khỉ sống? Lâm Tường nghiệp còn chưa phản ứng kịp, giọng nói ngọt ngào của Tô Tĩnh Nhã đã vang lên : "Lâm công tử, đây chính là phần cuối cuối cùng đó, không ăn thì có thể không bao giờ được ăn nữa đâu."
"Ăn, ăn, đồ nhà muội tử, Bản công tử sẽ ăn" Lâm Tường Nghiệp vì lấy lòng mỹ nhân, hào phóng nói.
"Được rồi, Lâm công tử, Tĩnh Nhã đút cho ngươi ăn." Cầm cái muỗng lên, múc một muỗng não khỉ hấp: "Lâm công tử, há mồm nào."
Đi tới tiền sảnh, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử đang nhàm chán ngủ gật trên bàn, vừa mới chuẩn bị bảo Đại Đầu và Trụ Tử đóng cửa lại, thì thấy một nam nhân mặc hoa phục tơ lụa màu xanh dương, mang theo bốn người hầu nghênh ngang vào tửu lâu Như Ý.
Trụ Tử và Đại Đầu vừa nhìn nam nhân này, liền vội vàng tiến lên, muốn ngăn hắn lại, thì bị hắn bốn người hầu chặn.
Thẳng tắp đi đến trước mặt Tô Tĩnh Nhã, nam nhân gảy nhẹ quạt mà nói: "Ai u, đây là không Tô muội tử sao? Mấy ngày không gặp, Tô muội tử càng thêm mặn mà nha".
Tô Tĩnh Nhã chán ghét quay đầu, như không nghe thấy, người này tới đây làm gì chứ? Chế giễu sao?
"Ta nói này Tô muội tử, ca ca ta tốt bụng mới tới thăm muội, làm sao muội lại không chào đón ca ca chứ?" Nam nhân cũng không tức giận, nói tiếp, ở bên ngoài tửu lâu Như Ý ngăn cản đánh người cả một ngày rồi, vừa tới buổi tối, hắn liền vội vã vào xem một chút nữ nhân cao ngạo này bây giờ có biểu tình gì.
Đi vào quầy, bắt đầu dọn dẹp sổ sách tính toán trên bàn, Tô Tĩnh Nhã đè nén lửa nóng trong lòng, định coi như cái người khiến người ta chán ghét này không tồn tại, đồng thời cũng hi vọng người này biết khó mà lui.
Nhưng nguyện vọng của nàng cực kì hiển nhiên đã thất bại.
Nam nhân kia cũng không thèm để ý nàng không nhìn, ngược lại càng nói càng hăng: "Tô muội tử à, sao lại làm ăn này như thế này nha, nhìn sắc mặt của ngươi không tốt, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không hả? Đã sớm nói một mình nữ nhân như ngươi khổ cực như vậy làm gì, tìm nam nhân mà gả, ngày ngày trải qua cuộc sống thiếu nãi nãi (thiếu phu nhân) tốt đẹp, cứ khổ cực như vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn tốn nhiều tâm như vậy, cẩn thận trên khuôn mặt sẽ sinh nếp nhăn đó, ha ha. . . . . ."
"Bốp." Tô Tĩnh Nhã vứt bàn tính trên bàn xuống, tiếng động khổng lồ này khiến Đại Đầu và Trụ Tử ở một bên sợ bắn lên, cũng làm cho Lý Dục mới từ trong phòng bếp ra ngoài dừng bước.
Bây giờ Tô Tĩnh Nhã đã có thể khẳng định, chuyện khách ăn cơm tại tửu lâu Như Ý bị đánh với người trước mắt này, con độc nhất của Lâm Khải Thái, Lâm Tường Nghiệp có liên quan, cũng chỉ có cái tên đầu heo này, sau khi làm xong chuyện thiếu kiên nhẫn, luôn nghĩ tới diễu võ dương oai.
Nhìn Lâm Tường Nghiệp cứng mặt, tâm Tô Tĩnh Nhã nảy sinh một kế: là hắn chọn lựa gây hấn trước, như vậy tổn thất của tửu lâu, dĩ nhiên cũng phải bù lại từ trên người hắn.
Thu hồi vẻ giận dữ, ôm bàn tính đặt lại trên quầy, Tô Tĩnh Nhã đổi lại khuôn mặt tươi cười cười nói tự nhiên, nói với Lâm Tường Nghiệp: "Xem ra là Lâm công tử quan tâm tiểu nữ tử, thật xa xôi mà còn tới chăm sóc buôn bán của tiểu nữ tử, công tử đối với tiểu nữ tử thật tốt." Giọng nói mềm mại vừa phát ra, con mắt Lý Dục trợn to, Đại Đầu Trụ Tử cùng nghĩ hôm nay cô nương ăn nhầm thuốc rồi hả?
Lâm Tường Nghiệp đã thấy Tô Tĩnh Nhã mặt lạnh nhiều lần, chợt thấy nụ cười lúm đồng tiền này, nhất thời bị mê mẩn không biết đông tây nam bắc, "Đó là đương nhiên, cũng chỉ có ta mới là thật sự quan tâm ngươi." Khoe khoang nói, từ hai năm trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái trước mắt này, vẫn nhớ mãi không quên, còn từng mượn thế lực của Lâm gia đến tửu lâu Như Ý để đề cập chuyện hôn sự, nhưng lại bị cự tuyệt, hắn tâm cao khí ngạo tới tửu lâu Như Ý tìm Tô Tĩnh Nhã lý luận, lại bị răng nanh sắc bén của Tô Tĩnh Nhã chê cười một trận còn bị công kích đến thương tích đầy mình, thẹn quá hóa giận sai gia đinh bắt nàng, muốn dùng sức mạnh, lại bị quả đấm của Tô lão cha quả đấm đánh ôm đầu chạy trốn, người chính là như vậy, không có được mới là tốt nhất, hắn luôn tâm tâm niệm niệm thỉnh thoảng gây loạn cho tửu lâu Như Ý, nhưng não người này quá phẳng, tất cả điều nghĩ ra đều không ăn nhập, đều để cho Tô Tĩnh Nhã khéo léo hóa giải, hôm nay, hắn theo mệnh lệnh của phụ thân, sai người đánh khách tửu lâu Như Ý, nhìn tửu lâu Như Ý trống rỗng, không nhịn được nghĩ đến nhìn chuyện cười của Tô Tĩnh Nhã.
"Tĩnh Nhã biết mà, người khác đối tốt với Tĩnh Nhã thì đều có mục đích, chỉ có ngươi mới thật tâm thương Tĩnh Nhã." Dùng âm điệu mình nghe cũng sẽ nổi da gà nói lời khen tặng.
Nghe lời nói thừa nhận đó, trong lòng Lâm Tường Nghiệp nổi lên nghi ngờ, trước kia không phải là không để ý, đối chọi gay gắt với mình hay sao, hôm nay lại làm sao rồi? Đổi tính à?
"Lâm công tử." Tô Tĩnh Nhã đi ra từ phía sau quầy: "Đều là Tĩnh Nhã không tốt, lúc trước không nhìn thấy lòng tốt của ngươi, ngươi là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng giận ta có được hay không?"
Lâm Tường Nghiệp bị lời này dụ dỗ quên đi băn khoăn trước đó, còn mừng thầm trong nội tâm, nữ nhân mình nhìn trúng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, biết mình tốt rồi.
"Có được hay không vậy. . . . . ." Lôi kéo tay áo Lâm Tường Nghiệp, bên dao động bên làm nũng.
Dao động khiến Lâm Tường Nghiệp mê mẩn đến choáng váng đầu óc, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy".
"Cho nên bây giờ, vì báo đáp ngài đã quan tâm tiểu muội, tiểu muội đặc biệt để lại những món ăn ngày mai mới bày cho ngài, ngài nhất định phải nếm thử một chút đó." Ném mồi ra.
"Được được." Đáp trong miệng, không hề nghĩ đến việc mình đã thành công mắc câu, còn cười lấy bàn tay quấy rối của mình đưa đến sờ khuôn mặt trắng noãn trước mắt, lại bị mỹ nhân trước mặt nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra.
Chỉ ngón tay: "Đại Đầu, còn không bưng món Phỉ Thúy bạch ngọc cha mới nghiên cứu lên, để Lâm công tử nếm thử một chút." Nói xong nháy mắt với Đại Đầu.
"A, Phỉ Thúy bạch ngọc?" Là cái gì? Đại Đầu ngây ngẩn cả người, Lý Dục một bên kéo hắn lại: "Chính là món ăn Tô lão cha mới làm đó, ta biết rất rõ, để ta xuống bưng lên hộ ngươi".
Chỉ chốc lát sau, Lý Dục bưng ra một đĩa sứ, phía trên là từng cục lớn chừng ngón cái, có trắng, có xanh, còn có đỏ, trắng trong suốt, xanh trong suốt, đỏ tươi mới, mặt trên còn có chút đậu nành làm phụ gia, chỉ nhìn dáng vẻ thì đây là một món ăn làm cho người ta muốn ăn.
"Thức ăn này thật là đẹp mắt." Lâm Tường Nghiệp kìm lòng không được nói.
Ở sau lưng giơ ngón tay cái lên với Lý Dục: "Đây chính là món ăn mới của tửu lâu Như Ý chúng ta, gọi là Phỉ Thúy bạch ngọc, dùng quả Thiên Sơn Tuyết Liên, thanh lê Tây Vực và hồng lần Trường Thành phía Bắc làm thành, không chỉ có vị mỹ, còn có tác dụng giải độc dưỡng nhan công hiệu thần kỳ, vật ít vì đắt, đồ tốt như vậy, tiểu muội ta cũng không được ăn, đã lấy ra cho Lâm công tử rồi."
"Vậy sao?" Tuyết Liên thì đã nghe nói qua, nhưng thanh lê và hồng lần là vật gì? Lâm Tường Nghiệp không biết, nhưng hắn cũng không hỏi ra lời, vì bên trong lòng hắn đều là mĩ vị, bất kể là thứ gì, chỉ cần mỹ nhân muốn lấy cho hắn, hắn liền cao hứng trong lòng, xem ra ôm được mỹ nhân về đã không phải là chuyện rất xa xôi rồi.
"Lão bản." Lý Dục mở miệng lúc Lâm Tường Nghiệp có ánh mắt mê ly nói: "Có muốn mang đồ ăn ngon nhất của chúng ta: râu rồng xào lăn cho vị công tử này một phần hay không?".
Râu rồng xào lăn? Nhìn con ngươi lóe lên tia sáng của Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã sáng tỏ gật gật đầu: "Lâm công tử có muốn nếm thử hay không?".
"Được." Mỹ nhân nói cái gì chính là cái đó, Lâm Tường nghiệp sảng khoái đồng ý.
Lý Dục đáp một tiếng, xoay người vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, lại bưng ra một bàn món ăn, đĩa trắng như tuyết, sợi màu vàng dài nhỏ uốn thành một nửa vòng tròn, bên cạnh còn có một bông hoa nhỏ trắng nõa để trang trí, dáng vẻ cũng không khác thường, nhưng lại có một hương vị khác, đặt đĩa để lên bàn, Lý Dục lại lấy ra một cái đĩa từ phía sau, bên trong là một phần màu trắng, cũng không quá tròn, mặt trên còn có rắc lạc thưa thớt: "Lâm công tử, ta tự chủ trương, mang phần não khỉ hấp cuối cùng trong tiểu điếm bưng lên cho ngươi, đây là não của con khỉ sống, rất có dinh dưỡng đó, ngươi sẽ không để ý chứ?".
Não con khỉ sống? Lâm Tường nghiệp còn chưa phản ứng kịp, giọng nói ngọt ngào của Tô Tĩnh Nhã đã vang lên : "Lâm công tử, đây chính là phần cuối cuối cùng đó, không ăn thì có thể không bao giờ được ăn nữa đâu."
"Ăn, ăn, đồ nhà muội tử, Bản công tử sẽ ăn" Lâm Tường Nghiệp vì lấy lòng mỹ nhân, hào phóng nói.
"Được rồi, Lâm công tử, Tĩnh Nhã đút cho ngươi ăn." Cầm cái muỗng lên, múc một muỗng não khỉ hấp: "Lâm công tử, há mồm nào."
/47
|