“Tiểu thư! Ô ô… Thực xin lỗi! Ô ô…” Hoan Hỷ nhìn vết sưng đỏ trên mặt Thiên Thanh Hoàng thì liền tự trách không thôi, đều do nàng chỉ vì muốn tiểu thư giúp nàng trút giận mà không phát hiện tiểu thư cũng bị thương.
“Được rồi! Không có việc gì, bôi thuốc xong rất nhanh sẽ không đáng ngại.” Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý, chút vết thương này đối nàng mà nói không tính là cái gì.
“Nhưng là…” Hoan Hỷ còn muốn nói tiếp, lại bị Thiên Thanh Hoàng đánh gãy: “Nếu ngươi thật sự đau lòng cho ta thì lần sau đừng để kẻ khác khi dễ, ai dám đánh ngươi ngươi liền đánh lại cho ta. Nhớ kỹ ngươi là người của ta, trừ bỏ ta ra ai cũng không có tư cách động vào ngươi, có biết không?”
“Ta đã biết!” Hoan Hỷ tuy mếu máo nhưng trong lòng thật ra rất ấm áp, tiểu thư nàng chính là người tốt như vậy.
“Tiểu thư! Ngươi cũng không nên quá sủng nàng, nếu không không biết ngày sau nha đầu này sẽ gây ra cái họa gì!” Làm tỷ tỷ, Hoan Lạc không chút do dự lên án muội muội nhà mình.
Nghe vậy, Hoan Hỷ nháy mắt tạc mao: “Hoan Lạc! Ngươi đừng ở trước mặt tiểu thư nói xấu ta!”
“Ta ăn ngay nói thật!”
“Tiểu thư! Hoan Lạc khi dễ ta!” Không chiếm được tiện nghi, Hoan Hỷ trong nháy mắt yếu thế, bổ nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng làm nũng, nàng biết tiểu thư nhà mình sủng nàng nhất, mà cái chiêu nũng nịu này đối tiểu thư cũng chính là hữu dụng nhất.
Quả nhiên, Thiên Thanh Hoàng xoa xoa cái đầu bánh bao của Hoan Hỷ cười nói: “Ta không sủng các ngươi thì còn sủng ai? Người của ta không thể bị người khác khi dễ, có biết không?”
“Tiểu thư đối chúng ta thật tốt!” Đây là Hoan Lạc thật lòng nói ra, đương nhiên lời này không chỉ là của các nàng mà còn là của một số huynh đệ tỷ muội đang ở gần đây hậu thuẫn. Đi theo Thiên Thanh Hoàng, là may mắn nhất trong cuộc đời các nàng.
Nàng cùng Hoan Hỷ là một đôi song thai, cùng rất nhiều đứa nhỏ không có cha mẹ khác được Vương bà bà què chân thu dưỡng, Vương bà bà không có tiền, cũng làm không được công, phải dựa vào sự hảo tâm của láng giềng mà gian nan nuôi sống bọn họ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu tiên khi gặp tiểu thư, ngày đó là vào dịp hội đèn lồng của Vũ Kinh, nàng cùng muội muội hai người đứng gần cầu nhìn những công tử tiểu thư lui đi lui lại, nhìn bọn họ cầm hoa đăng xinh đẹp trong tay mà trong mắt tất cả đều chất chứa hâm mộ, nhưng các nàng cũng chỉ có thể nhìn.
Hoan Hỷ từ nhỏ đã hiếu động, vì đuổi theo một vị tiểu thư xinh đẹp cầm hoa đăng mà không cẩn thận đụng phải một người, người nọ là một kẻ ăn chơi trác táng, vừa thấy Hoan Hỷ một thân bẩn thủi thì vẻ mặt liền hiện lên ghét bỏ, dương tay kêu gia đinh bên cạnh tiến lên đánh nàng. Làm tỷ tỷ, bản năng chính là bảo vệ muội muội, nhưng thân thể nàng nhỏ bé lại yếu đuối, căn bản không phải đối thủ của tên gia đinh. Vậy cho nên rất nhanh đã bị đánh cho thương tích đầy người.
Sau đó tiểu thư ở phía sau đột nhiên xuất hiện, nàng cũng một thân chật vật, rách nát quần áo không thể che kín thân thể nàng, hắc bùn lấm lem làm nàng nhìn không rõ bộ dáng, nhưng đôi mắt to sáng lại bức người, nàng một tay dơ lên, kéo các nàng hướng vào trong ngõ nhỏ chạy đi, nhưng là các nàng ba người đều là đứa nhỏ, chân gãy chân đứt trốn không nổi.
Tiểu thư đem các nàng giấu trong một góc, còn chính mình thì chạy ra đem những người đó dẫn dắt rời đi. Các nàng hai tỷ muội liền cứ như vậy lẳng lặng cùng đợi, một lúc lâu sau mới thấy nàng trở về, các nàng liền đem tiểu thư tới chỗ Vương bà bà. Sau khi tiểu thư thấy mọi người đều là đứa nhỏ không có nhà để về, liền nói một câu mà kể từ đó đã thay đổi số phận của bọn họ: “Ta tuy hiện tại không có tiền, nhưng ta cam đoan về sau sẽ trở thành kẻ vững chân đứng trên thiên hạ, cho các ngươi ngày ngày sống trong an lành, các ngươi nguyện ý đi theo ta không?”
“Nguyện ý!” Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ hai tỷ muội là người đầu tiên nói ra hai chữ này, bởi vì Thiên Thanh Hoàng liều chết cứu các nàng, cho nên các nàng trả lời không chút do dự.
Mà Thiên Thanh Hoàng cũng đã thực hiện lời của nàng, hiện tại huynh đệ tỷ muội bọn họ ai ai cũng đều cuộc sống rất khá, vô số đứa nhỏ không nhà cũng thành đồng bạn của các nàng. Khắp thiên hạ người người chỉ biết Thiên hạ đệ nhất Thanh Hoàng sơn trang là phú khả địch quốc, mà không biết nó tồn tại chỉ vì lời hứa của Thiên Thanh Hoàng đối với các nàng.
Sau đó các nàng mới biết được nàng là Thiên Gia ngu ngốc tiểu thư trong lời đồn đại, biết được ngày đó nàng bị ca ca quăng vào thâm sơn, thiếu chút nữa bị sói ăn, vì ngã vào vách núi mới có thể sống xót, cho nên ngày đó mới chật vật như vậy!
Thiên Thanh Hoàng xoa cái đầu bánh bao của Hoan Hỷ, mỗi lần nhìn đến nàng, Thiên Thanh Hoàng đều muốn đem nàng xoa xoa đến mỏi tay mới thấy thoải mái. Cái này cũng được cho là một loại thú vui ác độc đi!
“Tiểu thư! Có người đến!” Hoan Lạc sắc mặt trầm xuống nói.
“Ta biết!” Hoan Lạc đã có thể nghe được bên ngoài có người đến, nàng làm sao lại không biết. Hơn nữa không cần đoán cũng biết hẳn là đám nữ nhân kia đi cáo trạng.
“Là xú nữ nhân đó?” Hoan Hỷ oa nhi cũng xụ mặt, trong mắt xẹt qua hận ý.
“Ta sẽ để cho ngươi có thể hảo hảo báo thù, cùng lắm thì cuối cùng chúng ta cùng nhau rời đi!” Dù sao nàng sớm muộn cũng phải rời khỏi.
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ cảm động vô cùng, phải biết rằng đây chính là nhà tiểu thư a, vì nàng, tiểu thư ngay cả nhà cũng đều không cần, nàng như thế nào có thể không cảm động?
“Được rồi! Tiểu nha đầu!” Rất nhanh tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong đó còn kèm theo tiếng nữ nhân khóc lóc kêu khổ. Thanh âm mềm mại ra vẻ, vừa nghe đã biết là cái Lý Kỳ kia!
“Lão gia! Ô ô ô… Ngươi phải giúp ta a! Ta đã là nữ nhân của ngài, nghĩ đến Cửu tiểu thư là người ít tuổi nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, hơn nữa từ rất nhỏ đã không có nương, cho nên lòng ta thương cảm, muốn coi nàng như con mình mà yêu thương… Nhưng ai biết rằng nàng lại nói ta không xứng làm nương nàng, còn ra tay chặt đứt tay ta, đánh ta thêm hai cái bạt tai a!”
“Lão gia a… Mệnh của ta sao lại khổ như vậy a!” Lý Kỳ vừa nói vừa kêu đến bi thương, khóc đến mức ruột gan đứt khúc, ai nghe xong cũng nhịn không được một phen đồng tình.
“Hừ!” Thiên Dịch Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhìn sân hét lớn: “Thiên Thanh Hoàng, ngươi đi ra đây cho ta!”
Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Lạc và Hoan Hỷ đi ra, thình lình thấy trên sân viện của chính mình đứng rất nhiều người, ngoại trừ Lý Kỳ còn hai cái phu nhân ban nãy, phía sau còn một đôi nha hoàn, và vài kẻ khác, chắc hẳn khoảng mười người đi.
“Có việc?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Thiên Dịch Ngôn, từ sau buổi sáng hắn đánh nàng một bạt tai, thì nàng liền đối phụ thân này không còn nửa tia cảm tình!
“Ngươi có thái độ kia là sao? Đánh di nương như vậy là hợp tình?” Thái độ buổi sáng của Thiên Thanh Hoàng đã khiến hắn tức giận không nhẹ, hiện tại lại còn như thế này, làm cục hỏa Thiên Dịch Ngôn thật vất vả nuốt xuống lại tăng lên gấp bội.
“Đánh lại thì sao?” Thiên Thanh Hoàng nàng chính là thấy hợp tình đó!
“Được rồi! Không có việc gì, bôi thuốc xong rất nhanh sẽ không đáng ngại.” Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý, chút vết thương này đối nàng mà nói không tính là cái gì.
“Nhưng là…” Hoan Hỷ còn muốn nói tiếp, lại bị Thiên Thanh Hoàng đánh gãy: “Nếu ngươi thật sự đau lòng cho ta thì lần sau đừng để kẻ khác khi dễ, ai dám đánh ngươi ngươi liền đánh lại cho ta. Nhớ kỹ ngươi là người của ta, trừ bỏ ta ra ai cũng không có tư cách động vào ngươi, có biết không?”
“Ta đã biết!” Hoan Hỷ tuy mếu máo nhưng trong lòng thật ra rất ấm áp, tiểu thư nàng chính là người tốt như vậy.
“Tiểu thư! Ngươi cũng không nên quá sủng nàng, nếu không không biết ngày sau nha đầu này sẽ gây ra cái họa gì!” Làm tỷ tỷ, Hoan Lạc không chút do dự lên án muội muội nhà mình.
Nghe vậy, Hoan Hỷ nháy mắt tạc mao: “Hoan Lạc! Ngươi đừng ở trước mặt tiểu thư nói xấu ta!”
“Ta ăn ngay nói thật!”
“Tiểu thư! Hoan Lạc khi dễ ta!” Không chiếm được tiện nghi, Hoan Hỷ trong nháy mắt yếu thế, bổ nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng làm nũng, nàng biết tiểu thư nhà mình sủng nàng nhất, mà cái chiêu nũng nịu này đối tiểu thư cũng chính là hữu dụng nhất.
Quả nhiên, Thiên Thanh Hoàng xoa xoa cái đầu bánh bao của Hoan Hỷ cười nói: “Ta không sủng các ngươi thì còn sủng ai? Người của ta không thể bị người khác khi dễ, có biết không?”
“Tiểu thư đối chúng ta thật tốt!” Đây là Hoan Lạc thật lòng nói ra, đương nhiên lời này không chỉ là của các nàng mà còn là của một số huynh đệ tỷ muội đang ở gần đây hậu thuẫn. Đi theo Thiên Thanh Hoàng, là may mắn nhất trong cuộc đời các nàng.
Nàng cùng Hoan Hỷ là một đôi song thai, cùng rất nhiều đứa nhỏ không có cha mẹ khác được Vương bà bà què chân thu dưỡng, Vương bà bà không có tiền, cũng làm không được công, phải dựa vào sự hảo tâm của láng giềng mà gian nan nuôi sống bọn họ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu tiên khi gặp tiểu thư, ngày đó là vào dịp hội đèn lồng của Vũ Kinh, nàng cùng muội muội hai người đứng gần cầu nhìn những công tử tiểu thư lui đi lui lại, nhìn bọn họ cầm hoa đăng xinh đẹp trong tay mà trong mắt tất cả đều chất chứa hâm mộ, nhưng các nàng cũng chỉ có thể nhìn.
Hoan Hỷ từ nhỏ đã hiếu động, vì đuổi theo một vị tiểu thư xinh đẹp cầm hoa đăng mà không cẩn thận đụng phải một người, người nọ là một kẻ ăn chơi trác táng, vừa thấy Hoan Hỷ một thân bẩn thủi thì vẻ mặt liền hiện lên ghét bỏ, dương tay kêu gia đinh bên cạnh tiến lên đánh nàng. Làm tỷ tỷ, bản năng chính là bảo vệ muội muội, nhưng thân thể nàng nhỏ bé lại yếu đuối, căn bản không phải đối thủ của tên gia đinh. Vậy cho nên rất nhanh đã bị đánh cho thương tích đầy người.
Sau đó tiểu thư ở phía sau đột nhiên xuất hiện, nàng cũng một thân chật vật, rách nát quần áo không thể che kín thân thể nàng, hắc bùn lấm lem làm nàng nhìn không rõ bộ dáng, nhưng đôi mắt to sáng lại bức người, nàng một tay dơ lên, kéo các nàng hướng vào trong ngõ nhỏ chạy đi, nhưng là các nàng ba người đều là đứa nhỏ, chân gãy chân đứt trốn không nổi.
Tiểu thư đem các nàng giấu trong một góc, còn chính mình thì chạy ra đem những người đó dẫn dắt rời đi. Các nàng hai tỷ muội liền cứ như vậy lẳng lặng cùng đợi, một lúc lâu sau mới thấy nàng trở về, các nàng liền đem tiểu thư tới chỗ Vương bà bà. Sau khi tiểu thư thấy mọi người đều là đứa nhỏ không có nhà để về, liền nói một câu mà kể từ đó đã thay đổi số phận của bọn họ: “Ta tuy hiện tại không có tiền, nhưng ta cam đoan về sau sẽ trở thành kẻ vững chân đứng trên thiên hạ, cho các ngươi ngày ngày sống trong an lành, các ngươi nguyện ý đi theo ta không?”
“Nguyện ý!” Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ hai tỷ muội là người đầu tiên nói ra hai chữ này, bởi vì Thiên Thanh Hoàng liều chết cứu các nàng, cho nên các nàng trả lời không chút do dự.
Mà Thiên Thanh Hoàng cũng đã thực hiện lời của nàng, hiện tại huynh đệ tỷ muội bọn họ ai ai cũng đều cuộc sống rất khá, vô số đứa nhỏ không nhà cũng thành đồng bạn của các nàng. Khắp thiên hạ người người chỉ biết Thiên hạ đệ nhất Thanh Hoàng sơn trang là phú khả địch quốc, mà không biết nó tồn tại chỉ vì lời hứa của Thiên Thanh Hoàng đối với các nàng.
Sau đó các nàng mới biết được nàng là Thiên Gia ngu ngốc tiểu thư trong lời đồn đại, biết được ngày đó nàng bị ca ca quăng vào thâm sơn, thiếu chút nữa bị sói ăn, vì ngã vào vách núi mới có thể sống xót, cho nên ngày đó mới chật vật như vậy!
Thiên Thanh Hoàng xoa cái đầu bánh bao của Hoan Hỷ, mỗi lần nhìn đến nàng, Thiên Thanh Hoàng đều muốn đem nàng xoa xoa đến mỏi tay mới thấy thoải mái. Cái này cũng được cho là một loại thú vui ác độc đi!
“Tiểu thư! Có người đến!” Hoan Lạc sắc mặt trầm xuống nói.
“Ta biết!” Hoan Lạc đã có thể nghe được bên ngoài có người đến, nàng làm sao lại không biết. Hơn nữa không cần đoán cũng biết hẳn là đám nữ nhân kia đi cáo trạng.
“Là xú nữ nhân đó?” Hoan Hỷ oa nhi cũng xụ mặt, trong mắt xẹt qua hận ý.
“Ta sẽ để cho ngươi có thể hảo hảo báo thù, cùng lắm thì cuối cùng chúng ta cùng nhau rời đi!” Dù sao nàng sớm muộn cũng phải rời khỏi.
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ cảm động vô cùng, phải biết rằng đây chính là nhà tiểu thư a, vì nàng, tiểu thư ngay cả nhà cũng đều không cần, nàng như thế nào có thể không cảm động?
“Được rồi! Tiểu nha đầu!” Rất nhanh tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong đó còn kèm theo tiếng nữ nhân khóc lóc kêu khổ. Thanh âm mềm mại ra vẻ, vừa nghe đã biết là cái Lý Kỳ kia!
“Lão gia! Ô ô ô… Ngươi phải giúp ta a! Ta đã là nữ nhân của ngài, nghĩ đến Cửu tiểu thư là người ít tuổi nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, hơn nữa từ rất nhỏ đã không có nương, cho nên lòng ta thương cảm, muốn coi nàng như con mình mà yêu thương… Nhưng ai biết rằng nàng lại nói ta không xứng làm nương nàng, còn ra tay chặt đứt tay ta, đánh ta thêm hai cái bạt tai a!”
“Lão gia a… Mệnh của ta sao lại khổ như vậy a!” Lý Kỳ vừa nói vừa kêu đến bi thương, khóc đến mức ruột gan đứt khúc, ai nghe xong cũng nhịn không được một phen đồng tình.
“Hừ!” Thiên Dịch Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhìn sân hét lớn: “Thiên Thanh Hoàng, ngươi đi ra đây cho ta!”
Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Lạc và Hoan Hỷ đi ra, thình lình thấy trên sân viện của chính mình đứng rất nhiều người, ngoại trừ Lý Kỳ còn hai cái phu nhân ban nãy, phía sau còn một đôi nha hoàn, và vài kẻ khác, chắc hẳn khoảng mười người đi.
“Có việc?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Thiên Dịch Ngôn, từ sau buổi sáng hắn đánh nàng một bạt tai, thì nàng liền đối phụ thân này không còn nửa tia cảm tình!
“Ngươi có thái độ kia là sao? Đánh di nương như vậy là hợp tình?” Thái độ buổi sáng của Thiên Thanh Hoàng đã khiến hắn tức giận không nhẹ, hiện tại lại còn như thế này, làm cục hỏa Thiên Dịch Ngôn thật vất vả nuốt xuống lại tăng lên gấp bội.
“Đánh lại thì sao?” Thiên Thanh Hoàng nàng chính là thấy hợp tình đó!
/95
|