Ngày hôm sau, lính trong quân bộ đã sớm chờ trong viện.
Vẫn trong căn phòng tăm tối kia, Phồn Cẩm lặng yên nhìn Vũ Dã Thuần Nhất nhịn đau mặc từng món quân trang vào, bộ dáng trang nghiêm túc mục, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta khó mà thở được.
“Cầm lấy số tiền Sơn Bản đưa, sống cho tốt, không tất yếu phải phục vụ cho người Nhật Bản nữa.” Vũ Dã vừa nói vừa mang giày, tiếng bước chân nặng nề kia lại như cái dùi, đục vào tim Phồn Cẩm đau đớn…….
Cuối cùng, sau khi Vũ Dã Thuần Nhất bước ra tòa nhà, cô vội vàng chạy theo.
Trước ngưỡng cửa tòa nhà dừng ba chiếc xe màu đen có rèm cho, ba hiến binh với vẻ dữ tợn kính lễ, Vũ Dã bất vi sở động [không có hành động nào], vẫn như cũ đi về phía chiếc xe. Mà Phồn cùng đám người hầu lại lẳng lặng đứng ở một bên, bàn tay nắm chặt, vì cái gì mà lòng cô lại dâng lên một dự cảm rất xấu, đây giống như lần cuối cùng bọn họ gặp mặt…… Không, Phồn Cẩm không thể đối mặt được, cô nhịn xuống xúc động muốn lao ra khỏi đám người.
Khóe mắt đột nhiên lướt qua một hiến binh trong đám người đối diện, biểu tình của hắn ta có chút là lạ, hơn nữa tay đã sờ đến khẩu súng bên hông.
Phồn Cẩm hoảng sợ nhìn theo ánh mắt hắn, điều càng làm cho cô kinh ngạc là, Vũ Dã Thuần Nhất tựa hồ cũng cảm giác được, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu nhúc nhích, hơn nữa bên môi lại lộ ra một nụ cười mỉm tựa như được giải thoát, cô trơ mắt nhìn thấy hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
“Không–” Dường như khi tiếng súng vang lên, Phồn Cẩm nghe thấy tiếng thét đến chói tai của mình, mà sau lưng lại truyền đến sự đau đớn đến thấu tim. “Phồn Cẩm–” có người kêu cô, tiếng kêu chìm trong giận dữ, lại quen thuộc nhường vậy, cô cảm giác đươc mình rơi vào một vòng tay ấm áp. Cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt gương mặt kinh hoàng của Vũ Dã Thuần Nhất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt hắn trong ánh sáng, gương mặt gầy gò, tang thương, cả vết sẹo ở mép tai không thể xóa mờ kia nữa.
Hắn ôm chặt lấy cô: “Phồn Cẩm, vì sao lại là em? Vì sao lại là em?” Trên tay hắn đầy máu, tất cả đều là máu của cô, sau lưng bọn họ, đám hiến binh đã trở nên hỗn loạn.
Cô gom chút sức lực cuối cùng, vươn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn, nói: “Hứa với em, hãy sống, nhất định phải còn sống!” Trong mắt Vũ Dã tràn đầy phức tạp, rất nhiều lời muốn nói giờ đây đã thành cơn nghẹn ngào.
“Hãy sống, hứa với em–” Trước khi Phồn Cẩm lâm vào hôn mê, rốt cục cô cũng nghe được lời hứa chắc nịch kia: “Anh hứa.”……. Một cái nhìn cuối cùng, ánh mặt trời nhuộm đỏ chiếu trên đỉnh đầu, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất.
Vẫn trong căn phòng tăm tối kia, Phồn Cẩm lặng yên nhìn Vũ Dã Thuần Nhất nhịn đau mặc từng món quân trang vào, bộ dáng trang nghiêm túc mục, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta khó mà thở được.
“Cầm lấy số tiền Sơn Bản đưa, sống cho tốt, không tất yếu phải phục vụ cho người Nhật Bản nữa.” Vũ Dã vừa nói vừa mang giày, tiếng bước chân nặng nề kia lại như cái dùi, đục vào tim Phồn Cẩm đau đớn…….
Cuối cùng, sau khi Vũ Dã Thuần Nhất bước ra tòa nhà, cô vội vàng chạy theo.
Trước ngưỡng cửa tòa nhà dừng ba chiếc xe màu đen có rèm cho, ba hiến binh với vẻ dữ tợn kính lễ, Vũ Dã bất vi sở động [không có hành động nào], vẫn như cũ đi về phía chiếc xe. Mà Phồn cùng đám người hầu lại lẳng lặng đứng ở một bên, bàn tay nắm chặt, vì cái gì mà lòng cô lại dâng lên một dự cảm rất xấu, đây giống như lần cuối cùng bọn họ gặp mặt…… Không, Phồn Cẩm không thể đối mặt được, cô nhịn xuống xúc động muốn lao ra khỏi đám người.
Khóe mắt đột nhiên lướt qua một hiến binh trong đám người đối diện, biểu tình của hắn ta có chút là lạ, hơn nữa tay đã sờ đến khẩu súng bên hông.
Phồn Cẩm hoảng sợ nhìn theo ánh mắt hắn, điều càng làm cho cô kinh ngạc là, Vũ Dã Thuần Nhất tựa hồ cũng cảm giác được, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu nhúc nhích, hơn nữa bên môi lại lộ ra một nụ cười mỉm tựa như được giải thoát, cô trơ mắt nhìn thấy hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
“Không–” Dường như khi tiếng súng vang lên, Phồn Cẩm nghe thấy tiếng thét đến chói tai của mình, mà sau lưng lại truyền đến sự đau đớn đến thấu tim. “Phồn Cẩm–” có người kêu cô, tiếng kêu chìm trong giận dữ, lại quen thuộc nhường vậy, cô cảm giác đươc mình rơi vào một vòng tay ấm áp. Cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt gương mặt kinh hoàng của Vũ Dã Thuần Nhất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt hắn trong ánh sáng, gương mặt gầy gò, tang thương, cả vết sẹo ở mép tai không thể xóa mờ kia nữa.
Hắn ôm chặt lấy cô: “Phồn Cẩm, vì sao lại là em? Vì sao lại là em?” Trên tay hắn đầy máu, tất cả đều là máu của cô, sau lưng bọn họ, đám hiến binh đã trở nên hỗn loạn.
Cô gom chút sức lực cuối cùng, vươn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn, nói: “Hứa với em, hãy sống, nhất định phải còn sống!” Trong mắt Vũ Dã tràn đầy phức tạp, rất nhiều lời muốn nói giờ đây đã thành cơn nghẹn ngào.
“Hãy sống, hứa với em–” Trước khi Phồn Cẩm lâm vào hôn mê, rốt cục cô cũng nghe được lời hứa chắc nịch kia: “Anh hứa.”……. Một cái nhìn cuối cùng, ánh mặt trời nhuộm đỏ chiếu trên đỉnh đầu, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất.
/42
|