Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 2 - Chương 29: Đường lui

/173


Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN + TomoyoDouji

Tiếng bước chân của bọn họ xa dần cho đến khi không còn nghe được nữa, một lát sau mới thấy tiếng Triêu Thần chạy vào. Nàng cẩn thận mở cửa phòng ra, khẽ gọi: “Nương nương.”

Ta lên tiếng, cầm lấy y phục tự mặc vào sau đó mới nói: “Vào đi.”

Triêu Thần bước vào, nhẹ nhàng nhấc cánh cửa lên, lúc bước đến gần, nhìn thấy ta đang thắt đai lưng, mặt của nàng chợt đỏ ửng, hơi lúng túng nói: “Nương nương, Hoàng thượng người…”

Ta chỉ nói: “Dao Hoa cung xảy ra chút chuyện, Hoàng thượng phải đi xử lý.” Ta ngước mắt lên nhìn nàng, khẽ cười nói “Sau này đừng gọi ta là nương nương, ta không còn là Đàn phi nữa.”

Triêu Thần lắc đầu: “Không, ở trong lòng nô tì nương nương vĩnh viễn là nương nương. Chưa bao giờ thay đổi.”

Lời của Triêu Thần khiến cho lòng ta ấm áp, đưa tay cầm lấy tay nàng, một tay vỗ vỗ mép giường, mở miệng nói: “Triêu Thần, ngươi lại đây nói chuyện với ta.”

Nàng chần chờ một lát mới bước qua, ngồi xuống giường, lúc ngước mắt lên nhìn ta, bỗng nhiên cười: “Nương nương quả nhiên rất đẹp.”

Ta mới nhớ ra, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy mặt ta. Lúc này, lại nghe nàng nói vậy, ta chợt xoa xoa khuôn mặt mình, cười nói: “Chẳng qua là một lớp da mà thôi.” Ai lại thực sự quan tâm đến nó chứ? Ít ra, Hạ Hầu Tử Khâm không quan tâm. Mà hiện tại ta cũng không quan tâm.

Yêu hay không vốn không liên quan đến dung nhan.

Triêu Thần ngơ ngác, một lát sau mới nói: “Nương nương, Hoàng thượng để nô tì ở lại đây chăm sóc người, nhưng ban ngày nô tì vẫn chỉ là cung nữ đưa cơm, không thể gần gũi với nương nương.”

Ta gật đầu, chuyện này sao ta không rõ chứ.

Ta bây giờ chẳng qua chỉ là một phế phi bị tống vào lãnh cung, không có tư cách gọi cung nữ đến hầu hạ.

Mu bàn tay chạm vào y phục của Triêu Thần, bên ngoài trời mưa rất to, y phục của nàng không bị ướt, nhưng cũng có cảm giác ẩm ẩm. Ta thuận miệng hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm sao?”

Triêu Thần giật mình sau đó mới lắc đầu nói: “Không lạnh ạ, chỉ còn mấy ngày nữa là đến tháng tư, chỉ là một cơn mưa hơi lớn, sao mà lạnh được ạ?”

Nghe vậy, ta mới yên lòng.

Vãn Lương theo Tấn vương trở về đất phong, ta lại ở trong lãnh cung, bên cạnh chỉ có một mình Triêu Thần. Chúng ta có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau. Triêu Thần cũng không thể đi ra ngoài, trong cung ai cũng đều biết, nàng vì chuyện ta một mình xuất cung đã bị đánh đến chết.

Ta đưa tay khẽ đẩy tay nàng ra, trong lòng rối bời, thở dài một tiếng nói: “Không biết cô cô và mọi người thế nào rồi.” Ta nhìn thấy trong đôi mắt Triêu Thần rõ ràng hiện lên sự do dự, dường như đang cân nhắc điều gì đó rồi bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống.

Ta cảm thấy trong lòng chấn động, vội hỏi: “Bọn họ … đã xảy ra chuyện gì?” Có phải khi ta sụp đổ thì những kẻ tranh đấu với ta vùng lên, ngay cả cung nhân của Cảnh Thái cung ta cũng không buông tha hay không?

Triêu Thần lại lắc đầu: “Không, bọn họ không gặp chuyện gì không may cả. Hiện tại Cảnh Thái cung vẫn bình thường, Thái hậu cũng không điều bọn họ đi đâu cả.”

Thật không? Nhưng vì sao sắc mặt của Triêu Thần lại như vậy?

Ta nhìn thẳng vào Triêu Thần, nàng theo ta lâu như vậy, ta đương nhiên hiểu con người nàng. Chắc chắn là nàng gạt ta việc gì đó.

Bàn tay ta khẽ siết tay nàng, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nương nương…” Triêu Thần nhìn ta, muốn nói nhưng lại thôi.

“Bây giờ đã đến bước đường này, còn gì không thể nói được sao?”

Nghe giọng của ta hơi nặng nề hơn một chút, Triêu Thần bỗng nhiên đứng lên, quỳ xuống trước mặt ta nói: “Hôm nay, nô tì nói cho nương nương biết, chỉ vì muốn nói với nương nương, không nên trách Hoàng thượng. Triêu Thần là người của Hoàng thượng, nhưng người Hoàng thượng muốn giám sát vốn không phải là nương nương.”

Lời của Triêu Thần thốt ra khiến ta giật mình, người hắn muốn giám sát không phải ta?

Trong đầu ta hiện lên từng khuôn mặt, mở to hai mắt nhìn Triêu Thần, ta đã biết người đó là ai.

Người Hạ Hầu Tử Khâm muốn Triêu Thần giám sát là nàng!

Nàng lặng yên nhìn ta, thấy ta không nói gì, khẽ hít một hơi nói: “Hoàng thượng muốn nô tì giám thị cô cô.”

Quả nhiên…

Nàng là người Hạ Hầu Tử Khâm sắp xếp bên cạnh Phương Hàm, có điều hắn không hề biết trước Phương Hàm lại lựa chọn ta. Vì vậy, nàng mới trở thành cung nữ thân cận của ta.

Ta thốt lên hỏi: “Vì sao Hoàng thượng muốn ngươi giám thị cô cô?”Nói thật, đối với ta rất cảm kích Phương Hàm. Từ lúc vào cung cho tới nay, nàng luôn luôn ở bên cạnh trợ giúp ta, đến tận bây giờ cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với ta.

Nhưng ta không thể không quan tâm chuyện của Phương Hàm và Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta chợt nhớ ra, từ lúc qua lại với Phương Hàm, ta chưa từng hỏi nàng bất kỳ điều gì.

Triêu Thần vẫn quỳ dưới đất, ta đưa tay đỡ nàng đứng dậy, nói với nàng: “Không cần giữ lễ tiết với ta, ngươi ngồi xuống trước rồi nói. Ta sẽ không trách ngươi, Hoàng thượng làm như thế đương nhiên có lý do của người.” Ta tin tất cả những chuyện Hạ Hầu Tử Khâm làm đều có nguyên nhân của hắn. Nếu như hắn muốn giết Phương Hàm, sẽ không vòng vo cố ý an bài một người hoạt động ngầm bên cạnh nàng ấy như thế.

Nghe ta nói như thế, Triêu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát mới nói tiếp: “Phương Hàm cô cô là người của tiền triều.”

Ta nhớ tới khi đó ta hỏi chuyện của Phất Hi, Phương Hàm nói nàng không biết, chỉ vì nàng không phải là người đến từ phủ Thế tử. Không ngờ nàng lại là người của tiền triều, nhưng vì sao Thái hậu và Hoàng thượng lại giữ lại người của tiền? Cho dù có giữ lại cũng không trọng dụng, nhưng ở trong cung Phương Hàm dường như rất tự do.

Triêu Thần tiếp tục nói: “Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, toàn bộ cung nhân của tiền triều đều cho xuất cung, thay đổi toàn bộ người mới. Phương Hàm cô cô trước kia là cung nữ của Minh Vũ hoàng hậu, nương nương cũng biết Minh Vũ hoàng hậu và Thái hậu hiện nay là chị em ruột thịt. Nghe nói có một lần, Minh Vũ hoàng hậu và Thái hậu đi chùa dâng hương, Thái hậu không cẩn thận bị trượt chân, chính Phương Hàm cô cô đã kéo Thái hậu lại, nhưng lúc cô cô té xuống đã bị cái giá cắm nến cắt rách mặt.”

Ta giật mình, trong lòng chấn động. Ta nhớ rõ ràng, lúc ta mới vừa vào cung, Phương Hàm nói cho ta biết trong hoàng cung không có quyền lực sẽ không bảo vệ được chính mình. Nàng còn đưa tay chỉ vào vết sẹo trên cổ mình nói, như thế này vẫn còn nhẹ.

Cũng vì những lời này của nàng, khiến cho ta chưa đặt chân vào cung đấu đã cảm thấy hậu cung hiểm ác. Nhưng ta nào biết đâu vết sẹo trên cổ nàng có là vì nguyên nhân này!

Nhưng vì sao nàng phải giấu giếm? Những lời của nàng nếu nói là lừa gạt ta cũng không đúng, vì rõ ràng là nàng muốn ta phải dùng trí để mà tranh đấu, là muốn ta sống sót và sống thật tốt ở hậu cung.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Triêu Thần thấy ta im lặng nên lo lắng hỏi ta.

Ta bỗng nhiên hoàn hồn lại, vội lắc đầu nói: “Không sao. Sau đó thì sao?”

Triêu Thần nghe ta nói, mới thở phào một cái, nói tiếp: “Cung nhân tiền triều vốn phải xuất cung hết, nhưng ở bên ngoài Phương Hàm cô cô không có người thân, người em gái duy nhất đã biến mất trong trận cung biến kia.” Triêu Thần bỗng nhiên ngưng bặt lại, hoảng sợ nhìn ta.

Ta biết nàng đang lo sợ vì đã không cẩn thận nói ra hai chữ “Cung biến”. Đúng vậy, bây giờ đang ở trong cung, sao có thể nói ra hai chữ như vậy? Nhưng ta cũng không để ý, nhỏ giọng nói: “Nói tiếp đi.”

Triêu Thần vội gật đầu nói tiếp: “Cô cô đã khẩn cầu xin Thái hậu cho cô cô ở lại, Thái hậu niệm tình ngày xưa cô cô đã có công cứu giá nên cho phép cô cô ở lại trong cung. Chỉ là Hoàng thượng không yên lòng về cô cô, cho nên mới phái nô tì theo sát bên cô cô. Hoàng thượng cũng chỉ muốn nô tì giám sát cô cô, chứ cũng không muốn làm gì cô cô cả. Thái hậu vốn niệm tình cũ, huống chi cô cô đối với người có ân cứu mạng. Hơn nữa nhiều năm như vậy, nô tì cũng cảm thấy cô cô không có điều gì bất thường.”

Cung nữ của Hoàng hậu tiền triều, chủ động yêu cầu xin được ở lại. Đừng nói Hạ Hầu Tử Khâm nghi ngờ mà ngay cả ta cũng không tránh khỏi. Phương Hàm theo ta lâu như vậy, ta cũng có thể cảm giác được, một khi nàng trung thành với người nào đó thì sẽ trung thành suốt đời. Thế nhưng sau khi Minh Vũ hoàng hậu chết, giang sơn của Tuần gia bị phá hủy, nàng lại cầu xin được tiếp tục ở lại trong cung, chuyện này quả thật khiến cho người ta nghi ngờ.

Triêu Thần nhìn ta, dường như suy nghĩ thật lâu sau đó mới mở miệng: “Mãi đến khi nương nương tiến cung, cô cô chủ động tiếp cận với người …”

Lời của Triêu Thần khiến ta giật mình.

Ta nhớ lại thật cẩn thận từng câu chuyện lúc ban đầu, khi đó ta chẳng qua chỉ một cung nữ, nhưng Phương Hàm đối với ta quả thật có sự nâng đỡ rõ ràng. Thậm chí sau khi Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm Đàn phi, nàng lại cẩn thận sắp xếp cung nữ do chính tay mình dạy dỗ sang cho ta, còn chủ động tới tận cửa, nói rằng nguyện lòng hầu hạ ta…

Cả người ta khẽ run lên, ta nhìn Triêu Thần nói: “Nhưng ta cũng không biết cô cô.”

Ta không biết Phương Hàm, người của Tang phủ cũng không thể nào quen biết nàng được, nếu không người nàng nâng đỡ tuyệt đối không phải là ta mà sẽ là Thiên Phi và Thiên Lục. Nhưng nàng lại lựa chọn một người không quyền không thế như ta, hơn nữa lại là một người có khuôn mặt rất bình thường.

Trong lòng ta kinh ngạc, bật thốt: “Vì thế Hoàng thượng mới bắt đầu để ý đến ta phải không?”

Triêu Thần lại bật cười: “Sao nương nương lại quên rằng trước đó Hoàng thượng đã biết người rồi.”

Ta chợt ngẩn ngơ, đúng rồi ta thật là hồ đồ. Lúc ta còn là cung nữ ở Huyễn Nhiên các, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết ta rồi. Nhưng với tính tình đa nghi của hắn, lúc biết được Phương Hàm lựa chọn ta, nếu không để tâm đến ta thì ta mới cảm thấy kỳ lạ. 

Ta nhìn Triêu Thần, nói: “Những chuyện trước đây đều không quan trọng, sau khi cô cô ở Cảnh Thái cung, Hoàng thượng có nói gì với ngươi không?”

Triêu Thần hơi sửng sốt nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không, Hoàng thượng không nói gì, Hoàng thượng chỉ phái người điều tra thân thế của nương nương. Chẳng qua là Thái hậu hơi nghi ngờ nương nương.”

“Thái hậu …” Ta nhớ lại lúc mới bắt đầu, Thái hậu cũng không thích ta. Thậm chí lần đó bà còn cho rằng ta là mật thám của người khác, còn thăm dò nơi chốn của ta.

Nhưng khi ta hỏi người đó là ai, Thái hậu lại không nói.

Ta thậm chí không biết vì sao Thái hậu nghi ngờ ta rồi lại tin tưởng ta, chỉ vì chuyện này xảy ra trong chớp mắt, nó đến quá nhanh. Thái hậu cũng là người thông minh, có thể làm mọi chuyện thản nhiên đến vậy.

Nghĩ lại Hạ Hầu Tử Khâm đã biết, thì Thái hậu không thể không biết. Bằng không, người đánh Triêu Thần là Thái hậu, bà sẽ không nương tay giữ lại mạng sống cho nàng. Trong đầu ta nhớ lại từng câu từng chữ Thái hậu nói với ta khi Hạ Hầu Tử Khâm đem ta giam vào lãnh cung, bà còn nghiêm khắc hỏi rằng ta đã quên lời của bà rồi phải không.

Thì ra bà chỉ muốn nhắc nhở ta, nếu chưa quên thì hãy suy ngẫm lại thật kỹ.

Thái hậu không phải không tin tưởng ta, bà vẫn luôn tin ta.

Ta suy nghĩ tất cả mọi chuyện, chợt cảm thấy trong lòng phấn chấn.

Triêu Thần bước qua đỡ ta: “Nương nương, người không cần phải suy nghĩ gì cả, tất cả đều qua hết rồi. Ở đây sẽ không có ai làm hại người được nữa.”

Ta biết chứ, đây là lãnh cung, ai muốn đến đây. Chỉ cần Hạ Hầu Tử Khâm không đến thăm ta, tất cả phi tử trong hậu cung này đều mừng thầm, ước gì ta vĩnh viễn ở lại trong này không bao giờ ra ngoài nữa.

“Bây giờ không còn sớm nữa, nương nương sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Triêu Thần đỡ ta nằm xuống.

Ta đột nhiên hỏi: “Vậy cô cô đâu rồi?”

Triêu Thần giật mình, sau đó mới nói: “Đã nhiều năm như vậy mà không có chuyện gì, có lẽ cũng không sao đâu ạ. Hoàng thượng nói những chuyện từ trước tới giờ không cần quan tâm. Sau này, có những chuyện nương nương không cần phải nói với cô cô.”

Ta im lặng không nói gì, bây giờ ta và Hạ Hầu Tử Khâm cùng đi trên một con đường, đương nhiên ta sẽ đứng về phía hắn. Nếu như hắn còn hoài nghi Phương Hàm, thì ta cũng nên giữ khoảng cách với nàng.

Ta không nằm xuống mà kéo tay Triêu Thần hỏi: “Suốt đêm qua Hoàng thượng đến Dao Hoa cung, không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì. Ta ngủ nên cũng không rõ.”

Nét mặt Triêu Thần lộ vẻ khó xử: “Nhưng nô tì cũng không có cách nào hỏi thăm cả.”

Ta gật đầu, chuyện này đương nhiên ta biết, ta cũng không có ý định nói Triêu Thần ra ngoài tìm hiểu. Có điều ta cảm thấy lo lắng, hắn giam ta vào lãnh cung là vì bảo vệ ta, ta cũng hiểu, nhưng bây giờ bị giam ở trong này giống như cách ly ta với thế giới của hắn, làm cho ta tự dưng cảm thấy do dự và bất lực. Ta hy vọng, có thể đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Ít ra cũng dễ chịu hơn bây giờ, chuyện gì cũng phải chờ đợi.

Ta khẽ cười thầm trong lòng, thì ra ta không thích hợp sống trong yên lặng như vậy. Cho tới bây giờ ta cũng không phải là người con gái cần người khác nâng niu, che chở trong lòng bàn tay.

Triêu Thần lại ngồi xuống bên cạnh ta, thở dài: “Nương nương, cho tới bây giờ nô tì chưa từng gặp một người như nương nương.”

Ngước mắt nhìn nàng, ta cười hỏi: “Là sao?”

Triêu Thần cũng cười: “Người quá kiên cường, ở bên cạnh người làm cho nô tì cảm thấy an tâm. Người có thể là chỗ dựa vững chắc cho nô tì, trước đây và bây giờ cũng vậy. Chắc nương nương còn nhớ rõ nhưng lời nô tì đã nói với người lúc ở Thượng Lâm Uyển?”

Ta nghĩ lại, đương nhiên là ta vẫn còn nhớ.

Nàng nói, những cung nữ trong cung cũng đang quan sát và lựa chọn cho mình một chủ tử giỏi để làm chỗ dựa cho bọn họ.

Triêu Thần lại nói: “Nô tì cảm thấy thật may mắn vì có thể ở bên cạnh nương nương.” Trong đôi mắt của nàng chợt sáng lấp lánh, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ.

Ta biết khi đó Triêu Thần nói về thân thế của mình hoàn toàn là sự thật. Mặc dù nàng là người của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng cũng hy vọng có một cuộc sống tốt đẹp ở trong cung. Ta cảm thấy rất may mắn vì bây giờ nàng vẫn bình yên đứng trước mặt ta, nếu nàng cảm thấy ta có thể trở thành chỗ dựa cho nàng thì ta cũng sẽ đem hết khả năng của mình để bảo vệ nàng.

Ở bên ngoài cuối cùng mưa cũng nhỏ dần đi.

Bầu trời vốn âm u, tối đen dần dần trở nên sáng sủa hơn. Chí ít cũng có thể nhìn thấy rõ những cành cây chập chờn bên ngoài.

Ta khẽ cười nói: “Hôm nay may mắn là ngươi và Hoàng thượng tới, nếu không đêm nay thật là đáng sợ.” Mặc dù không biết có sét đánh hay không, nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ta thật sự sợ đến mức không dám ngủ.

Triêu Thần cau mày nói: “Nương nương sợ điều gì?”

Ta cười: “Ta cũng có chuyện phải sợ chứ, ta sợ sấm sét.”

Triêu Thần lặng yên một lát mới nói: “Hoàng thượng lâu như vậy mới đến thăm người, là vì muốn chờ cho sự việc đình đám kia lắng xuống, tránh thu hút sự chú ý của người khác.”

“Ta biết.” Chuyện gì ta cũng biết, thậm chí ta còn có thể đoán ra, mấy ngày nay, hắn cũng không nhàn rỗi.

Dù sao cũng phải lật bài tử của các cung, hắn sao có thể ngủ một mình hằng đêm được.

Nhưng ta cũng không cảm thấy khổ sở. Lựa chọn yêu một đế vương, nếu ngay cả khả năng chịu đựng những chuyện như vậy ta cũng không có, vậy thì ngay từ đầu không nên nói lời yêu.

Đế vương cũng là một con người, dù hắn cao cao tại thượng đến đâu cũng vẫn yếu đuối. Ta yêu hắn, đương nhiên sẽ bao dung cho hắn.

Ta đã nói rồi, ta không phải Dao phi, ta là Tang Tử.

Một lúc sau ta lại nghe Triêu Thần khuyên nhủ: “Nương nương nên đi ngủ thôi, nếu Hoàng thượng biết người lo lắng như thế sẽ đau lòng. Đêm nay, nô tì ở đây canh chừng cho người.”

Ta thở dài, cuối cùng nghiêng người nằm xuống giường.

Khẽ nhắm hai mắt lại, ta cảm giác được bàn tay của Triêu Thần đưa đến, kéo chăn đắp lên cho ta.

Ta không ngủ được, bởi vậy trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Nhớ tới túi gấm Tô Mộ Hàn đã đưa cho ta, nhớ tới những dòng chữ viết trên tờ giấy kia và cả lời về đồn đại về phụng thể.

Ta vốn cho rằng Triêu Thần đã chết, cho nên muốn mượn tay Thiên Lục diệt trừ Dao phi. Nhưng bây giờ Triêu Thần vẫn chưa chết, tất cả chỉ là kế hoãn binh của Hạ Hầu Tử Khâm.

Hai bàn tay ta khẽ siết chặt, nếu đã như vậy thì cái túi gấm kia, ta còn cần hay không?

Khi đó, ta chỉ nghĩ rằng bất kể ta làm tổn thương Dao phi, hay là đứa con trong bụng Thiên Phi cũng chỉ sợ khi đó Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tức giận đến lãnh cung tìm ta. Hôm nay, ta đã biết được đoạn tình cảm mà hắn phải đối diện cùng nỗi đau khổ trong lòng hắn, ta biết hắn cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Không phải ta không nhẫn tâm làm tổn thương Dao phi, mà ta chỉ không đành lòng làm tổn thương trái tim hắn. Chuyện Dao phi và Thanh Dương cấu kết bắt ta xuất cung, hắn cũng biết rất rõ, nhưng hắn lại nói, hắn nguyện lòng sủng nàng ta cả đời. Làm sao ta không biết hắn làm vậy là muốn bù đắp cho Dao phi, bù đắp vì hắn cảm thấy áy náy không thể đáp lại tình yêu của nàng ta.

Những chuyện này ta đều hiểu rõ.

Còn Thiên Phi, ta nhớ khi đó ta đã từng nói với hắn, chỉ cần đó là con của hắn, ta sẽ không bao giờ ra tay làm hại đứa bé.

Ta khẽ cắn môi, bây giờ hắn giam ta vào lãnh cung là vì bảo vệ ta, nhưng nếu ta lại làm dấy lên một trận tranh đấu đẫm máu trong hậu cung thì chỉ sợ khi hắn biết được sẽ hận ta.

Bây giờ là lúc triều chính loạn lạc, thù trong giặc ngoài bủa vây, ta không thể gây ra những chuyện khiến hắn phải bận tâm.

Bỗng nhiên, ta lại nghĩ tới một cái túi gấm khác Tô Mộ Hàn đã đưa cho ta. Y nói, chờ ta xem xong cái thứ nhất, sẽ biết nên mở cái thứ hai khi nào. Thực ra khi ta xem túi gấm thứ nhất đã đoán đúng những điều ẩn chứa trong túi gấm thứ hai kia.

Bất giác ta đưa tay luồn dưới gối, đầu ngón tay chạm đến một góc của túi gấm, đang tính rút ra thì chợt nhớ ra còn có Triêu Thần ở bên cạnh. Chuyện này vốn cũng không cần giấu diếm nàng. Có điều nàng là người của Hạ Hầu Tử Khâm, ta chỉ sợ hắn biết cái túi gấm này có liên quan đến Tô Mộ Hàn thì trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái.

Ta nghĩ ngợi rồi lại thôi. Đợi đến ngày mai xem cũng không muộn.

Đêm nay ta không hề chợp mắt.

Lúc gần sáng, ta nghe thấy tiếng Triêu Thần rón rén bước ra ngoài. Chắc chắn nàng nghĩ là ta đã ngủ, sợ làm ta thức giấc. Trời đã sáng, nàng lại là một tiểu cung nữ đưa cơm ở lãnh cung.

Ta vốn không ngủ, nhưng cũng không gọi nàng.

Đợi Triêu Thần đi ra, ta không chịu được nữa liền ngồi dậy. Đưa tay lấy cái túi gấm phía dưới gối lên, nhẹ nhàng mở ra, ở bên trong quả nhiên là một tờ giấy.

Ta nghĩ thật ra ta không cần phải xem bên trong nói gì vì ta là người được Tô Mộ Hàn dạy dỗ, tâm tư của y ta có thể đoán đúng mấy phần. Chỉ vì nhìn xong là phải tiêu hủy ngay lập tức, vì thế ta vẫn muốn nhìn thấy tận mắt.

Xem thử là đồ đệ do tiên sinh dạy dỗ, rốt cuộc ta đã học được bao nhiêu chân truyền của y?

Vừa nghĩ, khóe miệng lại bất giác mỉm cười.

Mở tờ giấy được xếp gọn gàng ra, nét chữ thanh tú, sâu sắc của y dần dần hiện lên.

Trên mặt tờ giấy viết rõ ràng: Phụng thể, duy nhất.

Chỉ có bốn chữ nhưng lại khiến cho ta cười thành lên tiếng.

Quả nhiên là tiên sinh của ta muốn sau khi tỷ muội Tang gia giành thế độc sủng trong hậu cung, dùng cách này để lật đổ các nàng. Hoàng hậu là duy nhất, ta muốn nhìn thử xem hai chị em bọn họ, ai sẽ là người rút lui. Chiêu này dùng cho Thiên Lục có lẽ không có tác dụng. Nhưng Thiên Phi ngu ngốc như vậy, chỉ cần chuyện này có động tĩnh nhỏ, nàng ta tự sẽ nhanh chóng sập bẫy.

Tô Mộ Hàn, y thật sự suy nghĩ mọi chuyện quá chu toàn.

Chỉ có điều y không hề nghĩ tới giữa chừng lại gặp phải Dao phi.

Y lại càng không nghĩ tới ta cũng không dùng đến cái túi gấm thứ nhất kia.

Ngày mở tờ giấy này lâu hơn rất nhiều so với lần trước ta đã xem.

Đưa mắt nhìn xuống dưới một chút, phía bên dưới vẫn còn một câu nói của Tô Mộ Hàn.

Ta bất chợt nhìn lướt qua hàng chữ đó.

Bỗng nhiên, cứng đờ cả người.

Đầu ngón tay ta khẽ run lên, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, ngay cả một tiếng động cũng không hề nghe thấy.

Ta không thể tin nổi cúi đầu nhìn lại một lần nữa, dòng chữ nho nhỏ kia vẫn hiện ra vô cùng rõ ràng.

Ta bất giác lui lại phía sau một bước. Ai nói Tô Mộ Hàn không suy nghĩ đến chuyện nửa đường gặp phải Trình Giảo Kim (*) chứ? Y… Y quả nhiên suy nghĩ vô cùng chu đáo! Ngay cả những thất bại ta có thể gặp phải trong cuộc tranh đấu ở hậu cung y cũng đều nghĩ đến.


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status