Toi rồi, cho dù với trí nhớ cường đại bây giờ của hắn cũng chỉ nhớ không tới một phần ba bản “Thánh Nhân Tu Thân Phú” này mà thôi.
Sau khi thời gian năm phút kết thúc, hắn lại phải nợ môn, không biết bài thi của “Đề Đao Thư Sinh” Tô Văn Khúc ở bàn bên cạnh có còn hay không nhỉ?
Nếu như bài thi của Tô Văn Khúc không còn nữa thì đến lúc đó hắn phải làm sao đây?
Vĩnh viễn lặp lại vòng tuần hoàn trong không gian này sao?
Đáng sợ quá!
Lúc này, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên:
- Viết chính tả toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú”, thời gian năm phút.
Trên bàn của Tống Thư Hàng cũng đồng thời có thêm một tờ giấy trắng, tờ giấy thi cũ thì bị gấp vào, đẩy đến góc bàn để không cản trở hắn viết lại từ đầu.
Nếu như không thể viết hết “Thánh Nhân Tu Thân Phú” ra, thì hắn sẽ bị nhốt trong phòng tốivô thời hạn mất.
Tống Thư Hàng chỉ đành phải nhấc bút lên, viết lại “Thánh Nhân Tu Thân Phú” lần nữa, lần này hắn viết giống như là vẽ tranh, vẽ hết một phần ba “Thánh Nhân Tu Thân Phú” bản văn cổ trong đầu ra.
Sau khi vẽ xong thì đã hết được ba phút.
Tống Thư Hàng càng thấy khổ não hơn, những chữ cổ này rất phức tạp, với tốc độ hiện tại, cho dù hắn nhớ hết toàn bộ bài văn cổ này thì cũng cần chín mười phút để vẽ hết.
Đây thật đúng là phương thức địa ngục mà.
Lúc này có thể nhờ người ở bên ngoài cứu viện được không?
Tống Thư Hàng vô thức giơ tay lên vói vào trong lòng, muốn lấy điện thoại hoặc pháp bảo thiên lý truyền âm. Nhưng khi hắn đút tay vào trong lòng thì phát hiện ra “túi thu nhỏ một tấc” của mình không thấy đâu nữa rồi.
“Không có túi thu nhỏ một tấc… Vậy có nghĩa là không phải nhục thân của mình đi vào không gian kỳ lạ này, mà là ý thức bị kéo vào đây sao?” Tống Thư Hàng thầm suy tư.
…
Năm phút nhanh chóng trôi qua.
Vách tường bên cạnh lại “ầm ầm ầm” hạ xuống.
Đợi vách tường biến mất, Tống Thư Hàng nóng lòng nhìn sang bên cạnh. Tốt quá rồi, bàn, ghế xung quanh và “Thánh Nhân Tu Thân Phú” mà Tô Văn Khúc viết vẫn còn.
Tống Thư Hàng lập tức nhìn chằm chằm vào bài thi của Tô Văn Khúc, liều mạng ghi nhớ.
Đồng thời, bên tai hắn lại vang lên giọng nói uy nghiêm kia:
- Những người đã viết chính tả xong có thể rời khỏi không gian này, lấy được nho bảo tam phẩm “Phong Thiện Bút”. Những người chưa viết xong, trong vòng hai mươi hơi thở nữa bắt đầu viết lại, thời gian năm phút.
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường lại nâng lên!
Trên mặt bàn của Tống Thư Hàng lại có thêm một tờ giấy nữa, tờ giấy cũ đã bị gấp lại, chuyển đi.
Tống Thư Hàng thử giơ tay lên bắt lấy tờ giấy thi cũ đã bị gấp lại nhưng tờ giấy thi cũ bị một tầng sức mạnh ngăn trở, Tống Thư Hàng không thể sờ được vào chúng.
- Đáng ghét, nếu như bài thi cũ không bị gấp lại thì tốt biết bao.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi, nói, như thế thì ít nhất hắn còn có thể chép nội dung từ bài thi cũ, nhanh hơn viết chính tả một chút.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Năm phút sau, bức tường lại hạ xuống.
Tống Thư Hàng vội vàng nhìn sang bài thi của Tô Văn Khúc, tiếp tục liều mạng ghi nhớ “Thánh Nhân Tu Thân phú”. Lần này, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng nhớ hết toàn bộ nội dung bài văn này rồi!
Cho dù không thể hiểu được ý nghĩa của những văn tự thượng cổ này nhưng hắn cố dựa vào năng lực trí nhớ, nhớ hết toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú” như nhớ đồ án.
Hơn nữa, có lần luyện viết lần trước, bây giờ tốc độ vẽ văn tự thượng cổ của hắn càng ngày càng nhanh.
Lần này nhất định phải thi qua!
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
…
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường lại nâng lên lần nữa.
Tống Thư Hàng cầm lấy bút lông nhúng vào trong mực nước. Đợi khi có giấy trắng thì Tống Thư Hàng nhanh chóng vẽ lên giấy.
Cả áng “Thánh Nhân Tu Thân Phú” được hắn viết ra một cách lưu loát, nói đúng hơn là được vẽ ra.
Bốn phút bốn mươi hai giây.
Tống Thư Hàng rốt cục cũng vẽ xong phù văn thượng cổ cuối cùng rồi.
- Thành công rồi! Hình thức thi lại vô hạn đáng chết này, ta thi qua rồi!
Tống Thư Hàng đặt bút lông xuống, cười ha ha.
Bây giờ chỉ còn đợi thời gian thi kết thúc là hắn có thể rời khỏi không gian này rồi.
Tiện thể còn lấy được Nho bảo tam phẩm Phong Thiện bút nữa. Thật đáng mừng, đáng mừng quá!
Thời gian năm phút vừa hết, vách tường lại hạ xuống.
Bên tai hắn lại vang lên giọng nói uy nghiêm kia:
- Những người đã viết chính tả xong có thể rời khỏi không gian này, lấy được nho bảo tam phẩm “Phong Thiện Bút”. Những người chưa viết xong, trong vòng hai mươi hơi thở nữa bắt đầu viết lại, thời gian năm phút.
- Ta muốn rời khỏi không gian này!
Tống Thư Hàng nhanh chóng đáp.
Nhưng chuyện khó xử đã xảy ra rồi, hắn không hề được đưa khỏi không gian này.
- Ta đã viết chính tả xong rồi, mau đưa ta ra ngoài đi.
Tống Thư Hàng lại lên tiếng.
Nhưng giọng nói uy nghiêm kia không trả lời.
Cả không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
- …
“Chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ ta còn chưa viết chính tả xong sao?” Hắn lập tức liếc sang bài thi của Tô Văn Khúc ở bên cạnh.
Không bỏ sót chỗ nào mà!
Từng cổ văn trên bài thi hắn đều vẽ theo bài thi của Tô Văn Khúc mà.
“Chẳng lẽ… trong khi chép chính tả ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ còn phải thầm đọc ý nghĩa của nó trong lòng sao? Nhưng bài thi của Tô Văn Khúc không có chức năng phiên dịch, Tống Thư Hàng nhìn không hiểu gì hết cả!
Làm thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ ta lại phải thi lại, cứ thế thi cho đến lúc chết luôn sao?”
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường vô tình lại tàn nhẫn kéo lên, ngăn cách Tống Thư Hàng với tất cả mọi thứ xung quanh.
Trước mặt Tống Thư Hàng lại xuất hiện một tờ giấy trắng mới, mà tờ giấy thi cũ lại bị gấp lại, chuyển tới góc bàn.
- Ta không muốn thi lại nữa đâu mà, thả ta ra ngoài đi!
Tống Thư Hàng đứng dậy, tóm lấy cái bàn, dùng sức lật nó lên. Hắn muốn thử xem, nếu như hắn lật cái bàn lên thì không gian này có phản ứng gì không?
Nhưng khi Tống Thư Hàng lật bàn lên thì lại … phát hiện cái bàn này nặng vô đối, hắn không thể lật nó lên được.
Xấu hổ quá.
Làm sao bây giờ?
Lúc này hắn lại không thể liên lạc được với bên ngoài. Rõ ràng đã viết xong “Thánh Nhân Tu Thân Phú” rồi nhưng cũng không thể thoát khỏi không gian này.
Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ bị nhốt trong không gian này vĩnh viễn sao?
- Hay là lúc viết ta đã viết sai chỗ nào đó chăng?
Tống Thư Hàng nắm cằm trầm tư.
Đợi thôi, đợi năm phút sau, hắn lại xem cẩn thận bài thi của Tô Văn Khúc một lần, đối chiếu tỉ mỉ với đồ án “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong não hải của mình xem xem có phải là mình nhớ nhầm nét nào đó không.
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ xem có chỗ nào mình viết sai thì phía trên bàn có một thanh phi kiếm màu đen xé rách không trung, bay đến phía trên hắn.
Nhưng lần này, phi kiếm màu đen không phóng ra sức mạnh đen nuốt trọn cả không gian.
Phi kiếm màu đen chỉ yên lặng bay lơ lửng trước mặt Tống Thư Hàng.
- Bạch tiền bối!
Tống Thư Hàng kêu lên đầy vui mừng, đây là một vị “Bạch tiền bối” khác, người này cũng có sức hấp dẫn vô hạn, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trong mộng của hắn.
Tuy rằng không biết lai lịch của vị “Bạch tiền bối” này nhưng có thể khẳng định, hắn là một sự tồn tại vô cùng cường đại. Vì để tiện phân biệt, có thể gọi hắn là “Bạch tiền bối two”.
Ngoài ra, từ lúc vị Bạch tiền bối này xuất hiện, Tống Thư Hàng lại càng thêm khẳng định, không phải là nhục thân của hắn đi vào không gian thi cử vô hạn này mà là ý thức bị kéo vào đây.
Phi kiếm bay xung quanh một vòng, hóa thành Bạch tiền bối màu đen.
Hôm nay hắn mặc quần áo ngủ màu đen, quần áo bao kín cả người hắn, chỉ lộ ra gương mặt tuấn mỹ. “Bạch tiền bối two” đang ngủ sao?
Bạch tiền bối màu đen mở mắt ra nhìn Tống Thư Hàng:
- …
- Hi, Bạch tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tống Thư Hàng vẫy tay.
Bạch tiền bối two nhíu mày lại:
- Ngươi lại bị cuốn vào mộng cảnh kỳ quái nào sao?
- Lần này không phải là mộng mà là bị cuốn vào một không gian thi cử kỳ quái.
Tống Thư Hàng trả lời:
- Không gian thi cử này yêu cầu ta trong vòng năm phút viết ra “Thánh Nhân Tu Thân Phú” bản văn cổ. Nếu như không viết được thì sẽ không thả ta ra ngoài
Bạch tiền bối two cười khà khà:
- Không gian này thú vị thật.
- Không thú vị tí tẹo nào đâu, Bạch tiền bối. Trong không gian này, đến cái bàn cũng không lật được. Điều đáng sợ hơn là, ta đã viết xong hết “Thánh Nhân Tu Thân Phú” rồi nhưng cái không gian này vẫn không thả ta ra, ta đang nghi ngờ không biết có phải có BUG hay không.
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Ánh mắt của Bạch tiền bối two nhìn về đằng xa, dường như ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua từng bức tường một, nhìn thẳng vào bức tượng đạo tử “mười ba đệ tử kiếp tiên của Thánh Nhân”.
Lúc nhìn thấy những bức tượng đạo tử đó, Bạch tiền bối two thầm thở dài một hơi.
Lúc này, Tống Thư Hàng khẩn cầu:
- Bạch tiền bối, ngươi có thể giúp ta một tay, xem hộ ta xem “Thánh Nhân Tu Thân Phú” mà ta viết rốt cuộc sai ở đâu không?
Bạch tiền bối two cười ha ha đáp:
- Tại sao ta phải giúp ngươi chứ?
Tống Thư Hàng:
- …
Vị Bạch tiền bối two này chắc chắn vẫn còn đang thù hắn. Bởi vì lần trước hắn không nói tình báo về “Bạch tiền bối” cho hắn biết, cho nên Bạch tiền bối two đang găm thù hắn đây mà!
Lúc này phải tung ra vũ khí sát thương rồi.
Khóe miệng Tống Thư Hàng giương lên, phương pháp để thoát khỏi không gian này rất nhiều, ngoại trừ cách viết chính xác toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong vòng năm phút ra thì bị một sức mạnh cường đại nào đó vứt ra khỏi không gian cũng được.
Mà cách chọc giận vị Bạch Tôn Giả two này quá là đơn giản!
Bất luận là Bạch tiền bối trong hiện thực hay là Bạch tiền bối two trong mộng cảnh, chỉ cần nói ra câu danh ngôn kinh điển này là đủ rồi.
Vì thế, Tống Thư Hàng vội vàng nói:
- Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài…
- Câm miệng.
Bạch tiền bối two nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng phát hiện ra miệng của mình không thể há ra được nữa, hắn bị cấm ngôn rồi.
Đây là chuyện nằm trong dự liệu, không có vấn đề gì cả. Hắn đã nghĩ đến trường hợp hắn bị cấm ngôn từ lâu rồi.
Hắn cầm lấy giấy và bút, bắt đầu viết trên giấy: “Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài tới eo…”
Lúc viết đến đây, Tống Thư Hàng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Bạch tiền bối two. Bởi vì nếu như viết tiếp mấy chữ “gả cho ta được không” thì đúng là tự tìm đường chết.
Tốt nhất là viết đến đây thì dừng bút, Bạch tiền bối two không nhịn được vứt hắn ra khỏi cái không gian quái lạ này là tốt nhất.
Sau khi thời gian năm phút kết thúc, hắn lại phải nợ môn, không biết bài thi của “Đề Đao Thư Sinh” Tô Văn Khúc ở bàn bên cạnh có còn hay không nhỉ?
Nếu như bài thi của Tô Văn Khúc không còn nữa thì đến lúc đó hắn phải làm sao đây?
Vĩnh viễn lặp lại vòng tuần hoàn trong không gian này sao?
Đáng sợ quá!
Lúc này, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên:
- Viết chính tả toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú”, thời gian năm phút.
Trên bàn của Tống Thư Hàng cũng đồng thời có thêm một tờ giấy trắng, tờ giấy thi cũ thì bị gấp vào, đẩy đến góc bàn để không cản trở hắn viết lại từ đầu.
Nếu như không thể viết hết “Thánh Nhân Tu Thân Phú” ra, thì hắn sẽ bị nhốt trong phòng tốivô thời hạn mất.
Tống Thư Hàng chỉ đành phải nhấc bút lên, viết lại “Thánh Nhân Tu Thân Phú” lần nữa, lần này hắn viết giống như là vẽ tranh, vẽ hết một phần ba “Thánh Nhân Tu Thân Phú” bản văn cổ trong đầu ra.
Sau khi vẽ xong thì đã hết được ba phút.
Tống Thư Hàng càng thấy khổ não hơn, những chữ cổ này rất phức tạp, với tốc độ hiện tại, cho dù hắn nhớ hết toàn bộ bài văn cổ này thì cũng cần chín mười phút để vẽ hết.
Đây thật đúng là phương thức địa ngục mà.
Lúc này có thể nhờ người ở bên ngoài cứu viện được không?
Tống Thư Hàng vô thức giơ tay lên vói vào trong lòng, muốn lấy điện thoại hoặc pháp bảo thiên lý truyền âm. Nhưng khi hắn đút tay vào trong lòng thì phát hiện ra “túi thu nhỏ một tấc” của mình không thấy đâu nữa rồi.
“Không có túi thu nhỏ một tấc… Vậy có nghĩa là không phải nhục thân của mình đi vào không gian kỳ lạ này, mà là ý thức bị kéo vào đây sao?” Tống Thư Hàng thầm suy tư.
…
Năm phút nhanh chóng trôi qua.
Vách tường bên cạnh lại “ầm ầm ầm” hạ xuống.
Đợi vách tường biến mất, Tống Thư Hàng nóng lòng nhìn sang bên cạnh. Tốt quá rồi, bàn, ghế xung quanh và “Thánh Nhân Tu Thân Phú” mà Tô Văn Khúc viết vẫn còn.
Tống Thư Hàng lập tức nhìn chằm chằm vào bài thi của Tô Văn Khúc, liều mạng ghi nhớ.
Đồng thời, bên tai hắn lại vang lên giọng nói uy nghiêm kia:
- Những người đã viết chính tả xong có thể rời khỏi không gian này, lấy được nho bảo tam phẩm “Phong Thiện Bút”. Những người chưa viết xong, trong vòng hai mươi hơi thở nữa bắt đầu viết lại, thời gian năm phút.
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường lại nâng lên!
Trên mặt bàn của Tống Thư Hàng lại có thêm một tờ giấy nữa, tờ giấy cũ đã bị gấp lại, chuyển đi.
Tống Thư Hàng thử giơ tay lên bắt lấy tờ giấy thi cũ đã bị gấp lại nhưng tờ giấy thi cũ bị một tầng sức mạnh ngăn trở, Tống Thư Hàng không thể sờ được vào chúng.
- Đáng ghét, nếu như bài thi cũ không bị gấp lại thì tốt biết bao.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi, nói, như thế thì ít nhất hắn còn có thể chép nội dung từ bài thi cũ, nhanh hơn viết chính tả một chút.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Năm phút sau, bức tường lại hạ xuống.
Tống Thư Hàng vội vàng nhìn sang bài thi của Tô Văn Khúc, tiếp tục liều mạng ghi nhớ “Thánh Nhân Tu Thân phú”. Lần này, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng nhớ hết toàn bộ nội dung bài văn này rồi!
Cho dù không thể hiểu được ý nghĩa của những văn tự thượng cổ này nhưng hắn cố dựa vào năng lực trí nhớ, nhớ hết toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú” như nhớ đồ án.
Hơn nữa, có lần luyện viết lần trước, bây giờ tốc độ vẽ văn tự thượng cổ của hắn càng ngày càng nhanh.
Lần này nhất định phải thi qua!
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
…
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường lại nâng lên lần nữa.
Tống Thư Hàng cầm lấy bút lông nhúng vào trong mực nước. Đợi khi có giấy trắng thì Tống Thư Hàng nhanh chóng vẽ lên giấy.
Cả áng “Thánh Nhân Tu Thân Phú” được hắn viết ra một cách lưu loát, nói đúng hơn là được vẽ ra.
Bốn phút bốn mươi hai giây.
Tống Thư Hàng rốt cục cũng vẽ xong phù văn thượng cổ cuối cùng rồi.
- Thành công rồi! Hình thức thi lại vô hạn đáng chết này, ta thi qua rồi!
Tống Thư Hàng đặt bút lông xuống, cười ha ha.
Bây giờ chỉ còn đợi thời gian thi kết thúc là hắn có thể rời khỏi không gian này rồi.
Tiện thể còn lấy được Nho bảo tam phẩm Phong Thiện bút nữa. Thật đáng mừng, đáng mừng quá!
Thời gian năm phút vừa hết, vách tường lại hạ xuống.
Bên tai hắn lại vang lên giọng nói uy nghiêm kia:
- Những người đã viết chính tả xong có thể rời khỏi không gian này, lấy được nho bảo tam phẩm “Phong Thiện Bút”. Những người chưa viết xong, trong vòng hai mươi hơi thở nữa bắt đầu viết lại, thời gian năm phút.
- Ta muốn rời khỏi không gian này!
Tống Thư Hàng nhanh chóng đáp.
Nhưng chuyện khó xử đã xảy ra rồi, hắn không hề được đưa khỏi không gian này.
- Ta đã viết chính tả xong rồi, mau đưa ta ra ngoài đi.
Tống Thư Hàng lại lên tiếng.
Nhưng giọng nói uy nghiêm kia không trả lời.
Cả không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
- …
“Chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ ta còn chưa viết chính tả xong sao?” Hắn lập tức liếc sang bài thi của Tô Văn Khúc ở bên cạnh.
Không bỏ sót chỗ nào mà!
Từng cổ văn trên bài thi hắn đều vẽ theo bài thi của Tô Văn Khúc mà.
“Chẳng lẽ… trong khi chép chính tả ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ còn phải thầm đọc ý nghĩa của nó trong lòng sao? Nhưng bài thi của Tô Văn Khúc không có chức năng phiên dịch, Tống Thư Hàng nhìn không hiểu gì hết cả!
Làm thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ ta lại phải thi lại, cứ thế thi cho đến lúc chết luôn sao?”
Hai mươi hơi thở sau…
Vách tường vô tình lại tàn nhẫn kéo lên, ngăn cách Tống Thư Hàng với tất cả mọi thứ xung quanh.
Trước mặt Tống Thư Hàng lại xuất hiện một tờ giấy trắng mới, mà tờ giấy thi cũ lại bị gấp lại, chuyển tới góc bàn.
- Ta không muốn thi lại nữa đâu mà, thả ta ra ngoài đi!
Tống Thư Hàng đứng dậy, tóm lấy cái bàn, dùng sức lật nó lên. Hắn muốn thử xem, nếu như hắn lật cái bàn lên thì không gian này có phản ứng gì không?
Nhưng khi Tống Thư Hàng lật bàn lên thì lại … phát hiện cái bàn này nặng vô đối, hắn không thể lật nó lên được.
Xấu hổ quá.
Làm sao bây giờ?
Lúc này hắn lại không thể liên lạc được với bên ngoài. Rõ ràng đã viết xong “Thánh Nhân Tu Thân Phú” rồi nhưng cũng không thể thoát khỏi không gian này.
Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ bị nhốt trong không gian này vĩnh viễn sao?
- Hay là lúc viết ta đã viết sai chỗ nào đó chăng?
Tống Thư Hàng nắm cằm trầm tư.
Đợi thôi, đợi năm phút sau, hắn lại xem cẩn thận bài thi của Tô Văn Khúc một lần, đối chiếu tỉ mỉ với đồ án “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong não hải của mình xem xem có phải là mình nhớ nhầm nét nào đó không.
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ xem có chỗ nào mình viết sai thì phía trên bàn có một thanh phi kiếm màu đen xé rách không trung, bay đến phía trên hắn.
Nhưng lần này, phi kiếm màu đen không phóng ra sức mạnh đen nuốt trọn cả không gian.
Phi kiếm màu đen chỉ yên lặng bay lơ lửng trước mặt Tống Thư Hàng.
- Bạch tiền bối!
Tống Thư Hàng kêu lên đầy vui mừng, đây là một vị “Bạch tiền bối” khác, người này cũng có sức hấp dẫn vô hạn, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trong mộng của hắn.
Tuy rằng không biết lai lịch của vị “Bạch tiền bối” này nhưng có thể khẳng định, hắn là một sự tồn tại vô cùng cường đại. Vì để tiện phân biệt, có thể gọi hắn là “Bạch tiền bối two”.
Ngoài ra, từ lúc vị Bạch tiền bối này xuất hiện, Tống Thư Hàng lại càng thêm khẳng định, không phải là nhục thân của hắn đi vào không gian thi cử vô hạn này mà là ý thức bị kéo vào đây.
Phi kiếm bay xung quanh một vòng, hóa thành Bạch tiền bối màu đen.
Hôm nay hắn mặc quần áo ngủ màu đen, quần áo bao kín cả người hắn, chỉ lộ ra gương mặt tuấn mỹ. “Bạch tiền bối two” đang ngủ sao?
Bạch tiền bối màu đen mở mắt ra nhìn Tống Thư Hàng:
- …
- Hi, Bạch tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tống Thư Hàng vẫy tay.
Bạch tiền bối two nhíu mày lại:
- Ngươi lại bị cuốn vào mộng cảnh kỳ quái nào sao?
- Lần này không phải là mộng mà là bị cuốn vào một không gian thi cử kỳ quái.
Tống Thư Hàng trả lời:
- Không gian thi cử này yêu cầu ta trong vòng năm phút viết ra “Thánh Nhân Tu Thân Phú” bản văn cổ. Nếu như không viết được thì sẽ không thả ta ra ngoài
Bạch tiền bối two cười khà khà:
- Không gian này thú vị thật.
- Không thú vị tí tẹo nào đâu, Bạch tiền bối. Trong không gian này, đến cái bàn cũng không lật được. Điều đáng sợ hơn là, ta đã viết xong hết “Thánh Nhân Tu Thân Phú” rồi nhưng cái không gian này vẫn không thả ta ra, ta đang nghi ngờ không biết có phải có BUG hay không.
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Ánh mắt của Bạch tiền bối two nhìn về đằng xa, dường như ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua từng bức tường một, nhìn thẳng vào bức tượng đạo tử “mười ba đệ tử kiếp tiên của Thánh Nhân”.
Lúc nhìn thấy những bức tượng đạo tử đó, Bạch tiền bối two thầm thở dài một hơi.
Lúc này, Tống Thư Hàng khẩn cầu:
- Bạch tiền bối, ngươi có thể giúp ta một tay, xem hộ ta xem “Thánh Nhân Tu Thân Phú” mà ta viết rốt cuộc sai ở đâu không?
Bạch tiền bối two cười ha ha đáp:
- Tại sao ta phải giúp ngươi chứ?
Tống Thư Hàng:
- …
Vị Bạch tiền bối two này chắc chắn vẫn còn đang thù hắn. Bởi vì lần trước hắn không nói tình báo về “Bạch tiền bối” cho hắn biết, cho nên Bạch tiền bối two đang găm thù hắn đây mà!
Lúc này phải tung ra vũ khí sát thương rồi.
Khóe miệng Tống Thư Hàng giương lên, phương pháp để thoát khỏi không gian này rất nhiều, ngoại trừ cách viết chính xác toàn bộ “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong vòng năm phút ra thì bị một sức mạnh cường đại nào đó vứt ra khỏi không gian cũng được.
Mà cách chọc giận vị Bạch Tôn Giả two này quá là đơn giản!
Bất luận là Bạch tiền bối trong hiện thực hay là Bạch tiền bối two trong mộng cảnh, chỉ cần nói ra câu danh ngôn kinh điển này là đủ rồi.
Vì thế, Tống Thư Hàng vội vàng nói:
- Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài…
- Câm miệng.
Bạch tiền bối two nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng phát hiện ra miệng của mình không thể há ra được nữa, hắn bị cấm ngôn rồi.
Đây là chuyện nằm trong dự liệu, không có vấn đề gì cả. Hắn đã nghĩ đến trường hợp hắn bị cấm ngôn từ lâu rồi.
Hắn cầm lấy giấy và bút, bắt đầu viết trên giấy: “Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài tới eo…”
Lúc viết đến đây, Tống Thư Hàng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Bạch tiền bối two. Bởi vì nếu như viết tiếp mấy chữ “gả cho ta được không” thì đúng là tự tìm đường chết.
Tốt nhất là viết đến đây thì dừng bút, Bạch tiền bối two không nhịn được vứt hắn ra khỏi cái không gian quái lạ này là tốt nhất.
/544
|