- Hờ?
Tống Thư Hàng đần mặt ra tại chỗ, hạn số phi kiếm? Phi kiếm chứ đâu phải xe hơi đâu mà hạn số?
Lệ Chi Tiên Tử cũng nghi hoặc:
- Hạn số phi kiếm là sao?
Nho sĩ trung niên xấu hổ giải thích:
- Thực sự không dám giấu giếm, là thế này… Qua hai tuần nữa là sắp sửa khai mạc một buổi lễ long trọng được tổ chức ba năm một lần của nho gia bọn ta, “lễ hội nho gia” năm nay đến lượt Bạch Vân thư viện bọn ta tổ chức. Cho nên các đệ tử nho gia ở khắp mọi nơi đều nhao nhao tụ hội ở “Bạch Vân thành” thuộc Bạch Vân thư viện của bọn ta. Hơn nữa một số đạo hữu muốn tham quan cũng dồn dập đến đây... Trong “Bạch Vân thành” bây giờ đã chật ních người, hơn nữa trên bầu trời của “Bạch Vân thành” có trận pháp phòng ngự, bầu trời cũng không cao. Vì vậy để phòng ngừa quá nhiều đạo hữu “Ngự kiếm phi hành” dẫn đến ách tắc giao thông, cho nên trong mấy ngày nay “Bạch Vân thành” bọn ta đành phải tiến hành phương pháp “hạn số phi hành” để giảm bớt áp lực.
- Vậy phải hạn số thế nào? Phi kiếm cũng không giống ô tô, đâu có bằng lái đâu.
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Việc này thì xin đạo hữu yên tâm, lúc mỗi một vị đạo hữu từ tứ phẩm trở lên tiến vào “Bạch Vân thành” đều sẽ có một tấm “biển số phi kiếm”, đến lúc đó, chỉ cần hạn chế phi hành theo biển số là được.
Vị nho sĩ trung niên này kiên nhẫn giải thích với đám người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp:
- Nếu đã hạn chế phi hành của phi kiếm thì hạn chế ra sao?
- Bọn ta áp dụng điều khoản hạn chế đi xe của người bình thường, sau đó đơn giản hoá. Bắt đầu bằng bảy chữ “Trị quốc, tề gia, bình thiên hạ”. Số của chữ “Trị” thì hạn chế đi lại vào thứ hai, số của chữ “Quốc” thì hạn chế vào thứ ba. Cứ như vậy mà suy ra. Ngoài ra... bọn ta khuyến khích việc khi mọi người xuất phát, một kiếm có thể chở thêm vài vị đạo hữu bay chung cho tiện.
Nho sĩ trung niên nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Lúc này, Bạch Tôn Giả nói:
- Được rồi, vậy phiền ngươi chuẩn bị một tấm biển số biển số cho ta và Lệ Chi Tiên Tử nhé.
Nho sĩ trung niên thấy Bạch Tôn Giả dễ nói chuyện như vậy bèn nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn ra thực lực cao cường của “Bạch Tôn Giả”, nếu như bởi vì “hạn chế phi kiếm” mà chọc giận đối phương thì lúc đó sẽ rất phiền phức.
- Xin hai vị giao phi kiếm thay cho việc đi bộ cho ta một lát, để ta in mã số phi kiếm cho hai vị đạo hữu.
Nho sĩ trung niên nói.
Sau đó, vị nho sĩ trung niên kia lấy ra một cái máy tính... và một thứ nhìn trông như máy đánh chữ. Nho sĩ trung niên đặt phi kiếm vào trong thứ như máy đánh chữ kia rồi gõ lên vi tính một cái.
Một thứ giống như con dấu in lên trên phi kiếm.
- Sau khi các vị đạo hữu rời khỏi “Bạch Vân thành”, những dấu ấn này sẽ biến mất, xin các vị đạo hữu yên tâm.
Trung niên nho sinh lại giải thích.
Mã vạch của Bạch Tôn Giả là số “Thiên 888”. Khi thấy số này của Bạch Tôn Giả, vị tu sĩ nho gia kia khen ngợi:
- Số thật là đẹp làm sao?
Dãy số chữ “Thiên” đến thứ sáu mới hạn chế di chuyển. Hôm nay mới thứ hai mà thôi, cách ngày hạn chế di chuyển còn sớm vô cùng.
- Cảm ơn.
Bạch Tôn Giả nói.
Sau đó chính là phi kiếm của Lệ Chi Tiên Tử, mã số phi kiếm là “Bình 2333”, Lệ Chi Tiên Tử luôn có cảm giác đó là mã số rất ư là châm biếm.
Bạch Tôn Giả dò hỏi:
- Như vậy bọn ta vào được chưa?
- Thủ tục đã xong hết rồi, xin các vị đạo hữu cứ vào thoải mái. Đúng rồi... Đạo hữu này, suýt chút nữa là quên. Trong “Bạch Vân thành”, tốc độ của phi kiếm không được vượt qua 160km/h, kính xin đạo hữu không nên đua phi kiếm trong thành.
Nho sĩ trung niên lại nhắc nhở.
Lúc Bạch Tôn Giả nghe đến đó bèn nhướng mày, niềm vui của việc cưỡi phi kiếm, không phải là để đua sao? Không đua thì chơi phi kiếm kiểu gì đây?
Nhưng cuối cùng, hắn đành thở dài một cách yếu ớt. Đây là địa bàn của Hằng Hỏa Chân Quân, không thể không nể mặt lão bằng hữu này được.
- Thư Hàng, A Thập Lục đạo hữu, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.
Bạch Tôn Giả nói. Sau đó hắn quay người lại bèn thấy Tống Thư Hàng đang giơ điện thoại, đang quét gì đó trên một tấm thông báo ở lối vào.
- Đang làm gì đấy?
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, cười nói:
- Ta mới thấy một thứ thú vị trên tờ thông báo, là một cái app điện thoại, ta quét cài đặt một cái, có lẽ sau này sẽ dùng đến.
Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục rụt đầu qua xem.
“App lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành Bạch Vân”
Quảng cáo: Ngươi muốn có kỹ xảo ngự kiếm phi hành thật ngầu không? Muốn ngự kiếm theo gió, tung hoành trên chín tầng mây không? Lớp ngự kiếm phi hành Bạch Vân của nho môn, lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành tốt nhất của ngươi!
Bạch tôn giả:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi:
- Thư Hàng tiểu hữu này, không phải là ngươi dùng đao sao? Đến lúc đó cũng có thể ngự đao phi hành mà... Đúng rồi, ta nghe Thất Tu tiền bối nhắc qua, ngươi đã đạt được một phương pháp ngự đao phi hành không tồi tên là “Đà Đao Thuật” thì phải. Tốc độ phi hành phải nhanh hơn gấp đôi so với phương pháp ngự đao phi hành bình thường. Cho nên ngươi thật sự không tính học ngự đao phi hành sao?
Nói đến “Đà Đao Thuật”, Tống Thư Hàng lập tức nhớ phương pháp ngự đao phi hành đao bay đằng trước, người bị kéo ở đằng sau. Tư thế kia thật sự thảm không tả được.
- Má mì Lệ Chi, chỉ cần không nói đến “Đà Đao Thuật” thì chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
Tống Thư Hàng nhấn mạnh hai chữ “má mì”.
Một lát sau, Tống Thư Hàng lập tức được thể nghiệm cảm giác “Cối xoay gió Đồng Quái Tiên Sư” tối hôm qua, cơ thể to lớn của hắn bị một tay của Lệ Chi Tiên Tử cầm lấy, vung như cối xoay gió.
Vung nhanh đến nỗi Tống Thư Hàng phải đầu váng mắt hoa.
Sau khi xoay đủ hơn trăm vòng, Lệ Chi Tiên Tử buông hắn xuống:
- Không nói hai chữ “Má mì” thì chúng ta vẫn là bạn tốt.
Tống Thư Hàng có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, đầu có chút choáng.
Vị nho sĩ trung niên kia ở đằng sau cũng có cảm giác chân mình có chút nhũn ra…
- Được rồi, đừng quậy nữa. Chúng ta vào “Bạch Vân thành” thôi.
Bạch Tôn Giả cười nói.
Hằng Hỏa Chân Quân đã từng nói qua, bây giờ Bạch Vân thành vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều thứ thú vị, Bạch Tôn Giả khó nén nổi tò mò.
Bạch Tôn Giả và Lệ Chi Tiên Tử lại ngự kiếm phi hành lần nữa, mang theo Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục vào trong “Bạch Vân thành”.
Sau khi vừa tiến vào kết giới của Bạch Vân thành, Tống Thư Hàng cảm giác lỗ tai của mình vang lên một tiếng “Ô... ô... n... g”, trong nháy mắt nhận được vô số âm thanh.
Sự náo nhiệt trong thành Bạch Vân không phải dạng vừa đâu!
Sau đó, Thư Hàng đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy trên trời Bạch Vân thành, khắp nơi đều là tu sĩ đang ngự kiếm phi hành. Có nho gia, Đạo tông cũng có, Phật môn cũng không thiếu.
Dưới mặt đát của Bạch Vân thành cũng là tình trạng đất chật người đông.
- Chẳng trách phải hạn số phi kiếm.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói. Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía trung tâm Bạch Vân thành ở xa xa.
Ở đó, có mười ba pho tượng cao lớn. Mười ba tòa pho tượng này đều mặc quần áo nho gia, khí chất đều không giống nhau.
Hoặc là nhẹ nhàng như ngọc, quân tử như trúc; hoặc là vẻ mặt hưng phấn, hào phóng không bị trói buộc...
Chất liệu của mỗi một pho tượng cũng không giống nhau, có pho là dùng ngọc thạch để điêu khắc, cũng có pho đúc bằng đá xanh bình thường, có pho tượng toàn thân đỏ thẫm, cũng có pho tượng toàn thân trắng noãn không nhiễm chút bụi trần.
Ánh mắt Tống Thư Hàng rơi xuống một pho tượng cả người như lưu ly trong suốt nằm trong số đó.
Hắn nhíu nhẹ lông mày, hỏi:
- Bạch tiền bối, những pho tượng kia là…?
- Ngươi đang hỏi mười ba pho tượng kia sao? Đó là “Mười ba đệ tử kiếp tiên của Thánh Nhân” nổi tiếng trong lịch sử nho môn. Nghe nói năm đó, tu vi Thánh Nhân nho môn vô cùng cao thâm, khai sáng ra trường sinh đạo thuộc về chính hắn. Hơn nữa, bản lĩnh dạy đồ đệ của hắn cũng rất lợi hại. Dưới trướng của hắn, tổng cộng đã xuất hiện mười ba vị kiếp tiên cửu phẩm, có thể nói lúc đó chính là thời đại cực thịnh của nho môn.
Bạch Tôn Giả giới thiệu.
- Đệ tử Thánh Nhân, mười ba kiếp tiên.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói, hắn lại lần nữa nhìn về phía pho tượng kiếp tiên được làm bằng ngọc lưu ly kia
Tuy rằng mặt mũi hoàn toàn khác nhau nhưng Tống Thư Hàng liếc cái liền có thể liên hệ “pho tượng thư sinh bằng ngọc lưu ly” kia và vị thư sinh trong suốt đã “mượn” linh quỷ của hắn đi. Không sai vào đâu được, người mượn linh quỷ của hắn lúc đó chính là thư sinh lưu ly đệ tử của Thánh Nhân, một trong mười ba vị kiếp tiên.
Nếu như vậy thì... cái câu “Vạn Thư sơn đảo lộn, hồ Thánh Tịch... ” của Lưu Ly thư sinh để lại cho hắn lúc đó, liệu có phải là ám chỉ “Vạn Thư sơn” bên ngoài Bạch Vân thư viện không nhỉ?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, một viên tinh thể như lưu ly trong “túi thu nhỏ một tấc” của hắn hơi hơi rung động.
Đây là do “Lưu Ly thư sinh” lúc trước không thể mang linh quỷ trở về bình an, nên lòng sinh áy náy. Lúc đó, hắn lấy mảnh vỡ bản mệnh pháp bảo của mình làm vật dẫn, truyền thân pháp nho môn “Thiên Hành Kiện” rồi đưa vào tay Tống Thư Hàng coi như bồi thường.
Về sau mảnh vỡ pháp bảo này cũng lưu lại trong tay Tống Thư Hàng.
Bạch Tôn Giả mang theo Tống Thư Hàng vào trong “Bạch Vân thành”, khi đến gần mười ba pho tượng kia, “mảnh vỡ pháp bảo” trên người Tống Thư sinh ra cộng hưởng.
Ngay sau đó, “Mười ba pho tượng đệ tử kiếp tiên của Thánh nhân” dường như bị kích hoạt, trên người chúng tỏa ra từng đợt ánh sáng dịu dàng, lại có giọng nói như sấm của Thánh Nhân truyền ra từ những pho tượng này.
Dưới ánh hào quang và lời sấm dậy của Thánh Nhân, đệ tử nho môn ngừng hết thảy hành động, bọn họ lẳng lặng lắng nghe giọng nói của Thánh Nhân.
Thánh Nhân lúc này giống như “Ngộ Đạo thạch bản cường hóa”, nơi lời sấm dậy truyền tới, mỗi một vị đệ tử nho môn đều nhận được sự lĩnh ngộ không nhỏ!
Trên mặt các vị đệ tử nho môn ở đây không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đây quả thực là món hời từ trên trời rơi xuống.
“Lời sấm dậy của Thánh Nhân” đến nhanh đi cũng nhanh, thời gian chỉ mới năm cái hô hấp đã biến mất không chút bóng dáng.
Hào quang trên pho tượng kiếp tiên cũng từ từ biến mất.
Thế nhưng, trong mười ba pho tượng kiếp tiên kia, trên pho tượng đứng đầu, anh sáng dịu dàng không hề biến mất, ngược lại ngày càng trở nên ngưng thực.
Khuôn mặt pho tượng này uy nghiêm nhưng trong sự uy nghiêm lại xen lẫn một tia ôn hòa. Hắn chính là đại đệ tử của Thánh Nhân nho môn năm đó, tên gọi là “Đạo Tử”.
Trên pho tượng của “Đạo Tử”, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng... Những ánh sang này ngưng tụ thành một bài văn màu vàng kim, trôi nổi trên bầu trời “Bạch Vân thành”.
Chữ viết trong bài văn màu vàng kim này là chữ của thời đại thượng cổ, mỗi một nét bút, mỗi một nét vẽ đều ẩn chứa sức mạnh huyền diệu.
- Đây là... Thánh Nhân Tu Thân Phú ư?
Bạch Tôn Giả nhìn vào những áng văn màu vàng kim chói mắt trên bầu trời, khẽ nói.
- “Thánh Nhân Tu Thân Phú“? Công pháp à?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Không phải công pháp, là một loại văn chương tu thân dưỡng tính của nho gia. Mỗi khi đệ tử nho gia lòng không yên, thân không tĩnh, sẽ viết đi viết lại bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” này, nghe nói rất có tác dụng.
Bạch Tôn Giả giải thích.
Tống Thư Hàng đần mặt ra tại chỗ, hạn số phi kiếm? Phi kiếm chứ đâu phải xe hơi đâu mà hạn số?
Lệ Chi Tiên Tử cũng nghi hoặc:
- Hạn số phi kiếm là sao?
Nho sĩ trung niên xấu hổ giải thích:
- Thực sự không dám giấu giếm, là thế này… Qua hai tuần nữa là sắp sửa khai mạc một buổi lễ long trọng được tổ chức ba năm một lần của nho gia bọn ta, “lễ hội nho gia” năm nay đến lượt Bạch Vân thư viện bọn ta tổ chức. Cho nên các đệ tử nho gia ở khắp mọi nơi đều nhao nhao tụ hội ở “Bạch Vân thành” thuộc Bạch Vân thư viện của bọn ta. Hơn nữa một số đạo hữu muốn tham quan cũng dồn dập đến đây... Trong “Bạch Vân thành” bây giờ đã chật ních người, hơn nữa trên bầu trời của “Bạch Vân thành” có trận pháp phòng ngự, bầu trời cũng không cao. Vì vậy để phòng ngừa quá nhiều đạo hữu “Ngự kiếm phi hành” dẫn đến ách tắc giao thông, cho nên trong mấy ngày nay “Bạch Vân thành” bọn ta đành phải tiến hành phương pháp “hạn số phi hành” để giảm bớt áp lực.
- Vậy phải hạn số thế nào? Phi kiếm cũng không giống ô tô, đâu có bằng lái đâu.
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Việc này thì xin đạo hữu yên tâm, lúc mỗi một vị đạo hữu từ tứ phẩm trở lên tiến vào “Bạch Vân thành” đều sẽ có một tấm “biển số phi kiếm”, đến lúc đó, chỉ cần hạn chế phi hành theo biển số là được.
Vị nho sĩ trung niên này kiên nhẫn giải thích với đám người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp:
- Nếu đã hạn chế phi hành của phi kiếm thì hạn chế ra sao?
- Bọn ta áp dụng điều khoản hạn chế đi xe của người bình thường, sau đó đơn giản hoá. Bắt đầu bằng bảy chữ “Trị quốc, tề gia, bình thiên hạ”. Số của chữ “Trị” thì hạn chế đi lại vào thứ hai, số của chữ “Quốc” thì hạn chế vào thứ ba. Cứ như vậy mà suy ra. Ngoài ra... bọn ta khuyến khích việc khi mọi người xuất phát, một kiếm có thể chở thêm vài vị đạo hữu bay chung cho tiện.
Nho sĩ trung niên nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Lúc này, Bạch Tôn Giả nói:
- Được rồi, vậy phiền ngươi chuẩn bị một tấm biển số biển số cho ta và Lệ Chi Tiên Tử nhé.
Nho sĩ trung niên thấy Bạch Tôn Giả dễ nói chuyện như vậy bèn nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn ra thực lực cao cường của “Bạch Tôn Giả”, nếu như bởi vì “hạn chế phi kiếm” mà chọc giận đối phương thì lúc đó sẽ rất phiền phức.
- Xin hai vị giao phi kiếm thay cho việc đi bộ cho ta một lát, để ta in mã số phi kiếm cho hai vị đạo hữu.
Nho sĩ trung niên nói.
Sau đó, vị nho sĩ trung niên kia lấy ra một cái máy tính... và một thứ nhìn trông như máy đánh chữ. Nho sĩ trung niên đặt phi kiếm vào trong thứ như máy đánh chữ kia rồi gõ lên vi tính một cái.
Một thứ giống như con dấu in lên trên phi kiếm.
- Sau khi các vị đạo hữu rời khỏi “Bạch Vân thành”, những dấu ấn này sẽ biến mất, xin các vị đạo hữu yên tâm.
Trung niên nho sinh lại giải thích.
Mã vạch của Bạch Tôn Giả là số “Thiên 888”. Khi thấy số này của Bạch Tôn Giả, vị tu sĩ nho gia kia khen ngợi:
- Số thật là đẹp làm sao?
Dãy số chữ “Thiên” đến thứ sáu mới hạn chế di chuyển. Hôm nay mới thứ hai mà thôi, cách ngày hạn chế di chuyển còn sớm vô cùng.
- Cảm ơn.
Bạch Tôn Giả nói.
Sau đó chính là phi kiếm của Lệ Chi Tiên Tử, mã số phi kiếm là “Bình 2333”, Lệ Chi Tiên Tử luôn có cảm giác đó là mã số rất ư là châm biếm.
Bạch Tôn Giả dò hỏi:
- Như vậy bọn ta vào được chưa?
- Thủ tục đã xong hết rồi, xin các vị đạo hữu cứ vào thoải mái. Đúng rồi... Đạo hữu này, suýt chút nữa là quên. Trong “Bạch Vân thành”, tốc độ của phi kiếm không được vượt qua 160km/h, kính xin đạo hữu không nên đua phi kiếm trong thành.
Nho sĩ trung niên lại nhắc nhở.
Lúc Bạch Tôn Giả nghe đến đó bèn nhướng mày, niềm vui của việc cưỡi phi kiếm, không phải là để đua sao? Không đua thì chơi phi kiếm kiểu gì đây?
Nhưng cuối cùng, hắn đành thở dài một cách yếu ớt. Đây là địa bàn của Hằng Hỏa Chân Quân, không thể không nể mặt lão bằng hữu này được.
- Thư Hàng, A Thập Lục đạo hữu, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.
Bạch Tôn Giả nói. Sau đó hắn quay người lại bèn thấy Tống Thư Hàng đang giơ điện thoại, đang quét gì đó trên một tấm thông báo ở lối vào.
- Đang làm gì đấy?
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, cười nói:
- Ta mới thấy một thứ thú vị trên tờ thông báo, là một cái app điện thoại, ta quét cài đặt một cái, có lẽ sau này sẽ dùng đến.
Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục rụt đầu qua xem.
“App lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành Bạch Vân”
Quảng cáo: Ngươi muốn có kỹ xảo ngự kiếm phi hành thật ngầu không? Muốn ngự kiếm theo gió, tung hoành trên chín tầng mây không? Lớp ngự kiếm phi hành Bạch Vân của nho môn, lớp huấn luyện ngự kiếm phi hành tốt nhất của ngươi!
Bạch tôn giả:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi:
- Thư Hàng tiểu hữu này, không phải là ngươi dùng đao sao? Đến lúc đó cũng có thể ngự đao phi hành mà... Đúng rồi, ta nghe Thất Tu tiền bối nhắc qua, ngươi đã đạt được một phương pháp ngự đao phi hành không tồi tên là “Đà Đao Thuật” thì phải. Tốc độ phi hành phải nhanh hơn gấp đôi so với phương pháp ngự đao phi hành bình thường. Cho nên ngươi thật sự không tính học ngự đao phi hành sao?
Nói đến “Đà Đao Thuật”, Tống Thư Hàng lập tức nhớ phương pháp ngự đao phi hành đao bay đằng trước, người bị kéo ở đằng sau. Tư thế kia thật sự thảm không tả được.
- Má mì Lệ Chi, chỉ cần không nói đến “Đà Đao Thuật” thì chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
Tống Thư Hàng nhấn mạnh hai chữ “má mì”.
Một lát sau, Tống Thư Hàng lập tức được thể nghiệm cảm giác “Cối xoay gió Đồng Quái Tiên Sư” tối hôm qua, cơ thể to lớn của hắn bị một tay của Lệ Chi Tiên Tử cầm lấy, vung như cối xoay gió.
Vung nhanh đến nỗi Tống Thư Hàng phải đầu váng mắt hoa.
Sau khi xoay đủ hơn trăm vòng, Lệ Chi Tiên Tử buông hắn xuống:
- Không nói hai chữ “Má mì” thì chúng ta vẫn là bạn tốt.
Tống Thư Hàng có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, đầu có chút choáng.
Vị nho sĩ trung niên kia ở đằng sau cũng có cảm giác chân mình có chút nhũn ra…
- Được rồi, đừng quậy nữa. Chúng ta vào “Bạch Vân thành” thôi.
Bạch Tôn Giả cười nói.
Hằng Hỏa Chân Quân đã từng nói qua, bây giờ Bạch Vân thành vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều thứ thú vị, Bạch Tôn Giả khó nén nổi tò mò.
Bạch Tôn Giả và Lệ Chi Tiên Tử lại ngự kiếm phi hành lần nữa, mang theo Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục vào trong “Bạch Vân thành”.
Sau khi vừa tiến vào kết giới của Bạch Vân thành, Tống Thư Hàng cảm giác lỗ tai của mình vang lên một tiếng “Ô... ô... n... g”, trong nháy mắt nhận được vô số âm thanh.
Sự náo nhiệt trong thành Bạch Vân không phải dạng vừa đâu!
Sau đó, Thư Hàng đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy trên trời Bạch Vân thành, khắp nơi đều là tu sĩ đang ngự kiếm phi hành. Có nho gia, Đạo tông cũng có, Phật môn cũng không thiếu.
Dưới mặt đát của Bạch Vân thành cũng là tình trạng đất chật người đông.
- Chẳng trách phải hạn số phi kiếm.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói. Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía trung tâm Bạch Vân thành ở xa xa.
Ở đó, có mười ba pho tượng cao lớn. Mười ba tòa pho tượng này đều mặc quần áo nho gia, khí chất đều không giống nhau.
Hoặc là nhẹ nhàng như ngọc, quân tử như trúc; hoặc là vẻ mặt hưng phấn, hào phóng không bị trói buộc...
Chất liệu của mỗi một pho tượng cũng không giống nhau, có pho là dùng ngọc thạch để điêu khắc, cũng có pho đúc bằng đá xanh bình thường, có pho tượng toàn thân đỏ thẫm, cũng có pho tượng toàn thân trắng noãn không nhiễm chút bụi trần.
Ánh mắt Tống Thư Hàng rơi xuống một pho tượng cả người như lưu ly trong suốt nằm trong số đó.
Hắn nhíu nhẹ lông mày, hỏi:
- Bạch tiền bối, những pho tượng kia là…?
- Ngươi đang hỏi mười ba pho tượng kia sao? Đó là “Mười ba đệ tử kiếp tiên của Thánh Nhân” nổi tiếng trong lịch sử nho môn. Nghe nói năm đó, tu vi Thánh Nhân nho môn vô cùng cao thâm, khai sáng ra trường sinh đạo thuộc về chính hắn. Hơn nữa, bản lĩnh dạy đồ đệ của hắn cũng rất lợi hại. Dưới trướng của hắn, tổng cộng đã xuất hiện mười ba vị kiếp tiên cửu phẩm, có thể nói lúc đó chính là thời đại cực thịnh của nho môn.
Bạch Tôn Giả giới thiệu.
- Đệ tử Thánh Nhân, mười ba kiếp tiên.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói, hắn lại lần nữa nhìn về phía pho tượng kiếp tiên được làm bằng ngọc lưu ly kia
Tuy rằng mặt mũi hoàn toàn khác nhau nhưng Tống Thư Hàng liếc cái liền có thể liên hệ “pho tượng thư sinh bằng ngọc lưu ly” kia và vị thư sinh trong suốt đã “mượn” linh quỷ của hắn đi. Không sai vào đâu được, người mượn linh quỷ của hắn lúc đó chính là thư sinh lưu ly đệ tử của Thánh Nhân, một trong mười ba vị kiếp tiên.
Nếu như vậy thì... cái câu “Vạn Thư sơn đảo lộn, hồ Thánh Tịch... ” của Lưu Ly thư sinh để lại cho hắn lúc đó, liệu có phải là ám chỉ “Vạn Thư sơn” bên ngoài Bạch Vân thư viện không nhỉ?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, một viên tinh thể như lưu ly trong “túi thu nhỏ một tấc” của hắn hơi hơi rung động.
Đây là do “Lưu Ly thư sinh” lúc trước không thể mang linh quỷ trở về bình an, nên lòng sinh áy náy. Lúc đó, hắn lấy mảnh vỡ bản mệnh pháp bảo của mình làm vật dẫn, truyền thân pháp nho môn “Thiên Hành Kiện” rồi đưa vào tay Tống Thư Hàng coi như bồi thường.
Về sau mảnh vỡ pháp bảo này cũng lưu lại trong tay Tống Thư Hàng.
Bạch Tôn Giả mang theo Tống Thư Hàng vào trong “Bạch Vân thành”, khi đến gần mười ba pho tượng kia, “mảnh vỡ pháp bảo” trên người Tống Thư sinh ra cộng hưởng.
Ngay sau đó, “Mười ba pho tượng đệ tử kiếp tiên của Thánh nhân” dường như bị kích hoạt, trên người chúng tỏa ra từng đợt ánh sáng dịu dàng, lại có giọng nói như sấm của Thánh Nhân truyền ra từ những pho tượng này.
Dưới ánh hào quang và lời sấm dậy của Thánh Nhân, đệ tử nho môn ngừng hết thảy hành động, bọn họ lẳng lặng lắng nghe giọng nói của Thánh Nhân.
Thánh Nhân lúc này giống như “Ngộ Đạo thạch bản cường hóa”, nơi lời sấm dậy truyền tới, mỗi một vị đệ tử nho môn đều nhận được sự lĩnh ngộ không nhỏ!
Trên mặt các vị đệ tử nho môn ở đây không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đây quả thực là món hời từ trên trời rơi xuống.
“Lời sấm dậy của Thánh Nhân” đến nhanh đi cũng nhanh, thời gian chỉ mới năm cái hô hấp đã biến mất không chút bóng dáng.
Hào quang trên pho tượng kiếp tiên cũng từ từ biến mất.
Thế nhưng, trong mười ba pho tượng kiếp tiên kia, trên pho tượng đứng đầu, anh sáng dịu dàng không hề biến mất, ngược lại ngày càng trở nên ngưng thực.
Khuôn mặt pho tượng này uy nghiêm nhưng trong sự uy nghiêm lại xen lẫn một tia ôn hòa. Hắn chính là đại đệ tử của Thánh Nhân nho môn năm đó, tên gọi là “Đạo Tử”.
Trên pho tượng của “Đạo Tử”, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng... Những ánh sang này ngưng tụ thành một bài văn màu vàng kim, trôi nổi trên bầu trời “Bạch Vân thành”.
Chữ viết trong bài văn màu vàng kim này là chữ của thời đại thượng cổ, mỗi một nét bút, mỗi một nét vẽ đều ẩn chứa sức mạnh huyền diệu.
- Đây là... Thánh Nhân Tu Thân Phú ư?
Bạch Tôn Giả nhìn vào những áng văn màu vàng kim chói mắt trên bầu trời, khẽ nói.
- “Thánh Nhân Tu Thân Phú“? Công pháp à?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Không phải công pháp, là một loại văn chương tu thân dưỡng tính của nho gia. Mỗi khi đệ tử nho gia lòng không yên, thân không tĩnh, sẽ viết đi viết lại bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” này, nghe nói rất có tác dụng.
Bạch Tôn Giả giải thích.
/544
|