Truy Tìm Ký Ức

Chương 53: Sự lựa chọn của cô ấy

/73


Tại sao? Tại sao bọn chúng lại ép mình lựa chọn. Mục đích của chúng là gì?

Ý nghĩ này vụt qua não bộ, Tô Miên ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời. Hàn Trầm vẫn phóng xe rất nhanh như thường lệ, còi cảnh sát ở trên nóc rú ầm ĩ, khiến không ít người qua đường quay đầu nhìn.

Tô Miên nắm chặt điện thoại đến mức lòng bàn tay đau buốt. Hàn Trầm liếc qua bên này. Bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của cô, trái tim anh nhói đau. Anh lên tiếng: “Chuyên gia gỡ bom đang ở trên xe cảnh sát phía sau. Anh ta sẽ đi cứu một người.”

Tô Miên lặng thinh. Có lẽ vẫn còn tia hy vọng, nhưng rất mong manh. Hai trái bom trên người hai dân thường ngừng hoạt động, cũng là lúc thời gian tử vong của hai người cảnh sát bắt đầu đếm ngược, hơn nữa còn do cô quyết định ai sống ai chết. Hành động lần này tàn nhẫn như vậy mới là sự trả thù và giễu cợt của đám sát thủ dành cho tổ Khiên Đen. Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đều là những người bạn thân thiết nhất của cô trong mấy năm qua, vậy mà chúng ép cô phải đưa ra sự lựa chọn tàn nhẫn.

Sau khi nhận được hai đoạn video, nhân viên kỹ thuật ở hiện trường đã lập tức dò tìm tín hiệu, chỉ mất vài phút đã xác định được vị trí cơ bản của hai người đàn ông. Hai vị trí đều nằm ở khu vực phía đông thành phố, nhưng ở hai hướng nam và bắc ngược nhau. Cũng có nghĩa là, nếu xuất phát từ công viên, Tô Miên sẽ đi về phía đông một đoạn rồi bắt buộc phải lựa chọn, trong khi thời gian chỉ đủ đi cứu một người mà thôi.

Phương pháp copy dấu vân tay cũng không ăn thua. Đúng lúc mọi người xem xong đoạn băng, Lải Nhải vừa vặn đến nơi. Anh ta lắc đầu: “Không được! Chúng dùng máy quét vân tay vô cùng tiên tiến, có thể nhận biết từng đường vân và nhiệt độ của làn da. Màng vân tay bình thường không được đâu, phải quay về cơ quan lấy dụng cụ của tôi. Nhưng nếu Tiểu Bạch theo tôi về Cục, đi lại cũng mất ít nhất hai mươi phút, sẽ không kịp cứu bọn họ.”

“Để em nghĩ đã.” Tô Miên nói nhỏ, đồng thời cúi xuống xem màn hình GPS. Cô vốn là người mù đường, không thể phân biệt đông tây nam bắc. Nhưng vào thời khắc này, tuyến đường đi tới hai địa điểm đã in sâu vào tâm trí cô.

Còn tám kilômét nữa là đến ngã rẽ. Với tốc độ lái xe của Hàn Trầm, cùng chỉ ba, bốn phút sau, cô buộc phải quyết định đi về hướng nam hay hướng bắc.

“Để anh quyết định.” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng.

Tô Miên ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn dõi đôi mắt về phía trước, gương mXộ vẻ sắc lạnh: “Anh sẽ quyết định thay em. Anh chọn ai, em đi cứu người đó. Cứ như vậy đi!”

Viền mắt Tô Miên cay cay. Nếu một trong hai người không được cứu sống thì ai đưa ra sự lựa chọn, người đó sẽ bị cắn rứt lương tâm suốt đời. Hàn Trầm muốn thay cô gánh trách nhiệm.

Tô Miên cắn môi, lắc đầu: “Không, để em tự quyết định. Bọn họ đều là bạn thân của em nên em sẽ tự lựa chọn.”

“Khỏi cần thương lượng.” Ngữ khí của Hàn Trầm vô cùng cứng rắn, anh cũng lái xe nhanh hơn.

Tô Miên nghiến răng: “Anh đúng là… khốn kiếp!”

Đúng lúc này, di động đổ chuông, cô lập tức bắt máy: “Mặt Lạnh, có chuyện gì vậy?”

Mặt Lạnh đang ở trên chiếc xe chỉ huy ở phía sau, giọng anh ta vẫn không chút xao động: “Tiểu Bạch, chúng tôi đã bắt được đường truyền tín hiệu, tôi sẽ phát cho cô ngay. Bây giờ, cô có thể nhìn thấy họ.”

“Được…”

Vừa rồi, nhân viên kỹ thuật đưa cho Tô Miên hai chiếc máy tính bảng, dùng để liên lạc. Trong lúc chờ tín hiệu được kết nối, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hình ảnh xuất hiện trên màn hình máy tính rõ hơn đoạn video mà Tô Miên nhận được. Máy ở tay trái là Châu Tiểu Triện, tay phải là Từ Tư Bạch.

Trước đó, khi tỉnh lại, Châu Tiểu Triện cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo. Vừa mở mắt, cậu ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ vừa cũ kỹ vừa sơ sài, thoang thoảng mùi long não và bụi bặm, có vẻ là một gian chứa đồ.

Cậu ta bị trói trên một chiếc ghế, trước ngực buộc quả bom nặng trĩu. Mười đầu ngón tay cậu ta vẫn có thể động đậy nhưng do cổ tay bị buộc chặt nên không thể di chuyển. A ngồi ở phía đối diện, vẫn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang như thường lệ. Tuy nhiên, Châu Tiểu Triện có thể thấy rõ nụ cười đắc ý trong đôi mắt hắn.

“Hi!” A nhổm người, đưa một chiếc máy tính bảng đến tay Châu Tiểu Triện: “Mày có muốn chào tạm biệt chị gái tao trước khi chết không?”

Lồng ngực tựa như có một luồng khí cuộn trào. Dù thân thể bất động. Châu Tiểu Triện vẫn há miệng, nhổ nước bọt vào mặt A: “Tao là cảnh sát nhân dân, chết thì chết, có gì ghê gớm đâu. Đừng tưởng mày có thể hù họa được tao, đồ khốn!”

Bị nhổ nước bọt đầy trán và khẩu trang, A trừng mắt, vừa giơ tay lau vừa đạp vào chiếc ghế Châu Tiểu Triện đang ngồi: “Đồ thần kinh!”

Châu Tiểu Triện nghiến răng: “Mày mới thần kinh thì có!”

Bị mắng, A đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn không còn tức giận nữa mà cúi xuống nhìn đối phương, nụ cười trong khóe mắt càng sâu hơn: “Châu Tiểu Triện, tao đã cài một trái bom trên người mày, cũng cài một trái tương tự trên người Từ Tư Bạch. Hai người ở hai vị trí trái ngược nhau, mật mã phá giải là dấu vân tay của chị gái tao. Lát nữa, chị ấy chỉ có đủ thời gian cứu một người thôi. Mày thử nói xem, giữa mày và Từ Tư Bạch, chị tao sẽ chọn ai?”

Châu Tiểu Triện đờ người trong giây lát. A không nói thêm điều gì, đứng dậy đi ra ngoài. Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Châu Tiểu Triện cúi đầu, nhìn máy tính bảng màn hình tối đen trong tay mình. Cậu ta miễn cưỡng cử động ngón tay, ra sức bấm nhưng không hề có động tĩnh. Chắc A đã làm gì đó để cậu ta không thể liên lạc với bên ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mấy chục phút sau, trong căn phòng thuộc tòa nhà nào đó cách chỗ Châu Tiểu Triện tương đối xa, Từ Tư Bạch cũng bị trói trên ghế, tay cũng được nhét một chiếc máy tính bảng tương tự. Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Lần này, A rất yên tĩnh. Hắn kéo vành mũi lưỡi trai xuống thấp, không nói chuyện với Từ Tư Bạch mà ngâm nga câu hát có giai điệu kỳ lạ. Đó chính là bài thơ mà R viết: Sự tồn tại đơn giản của nhất của vũ trụ, giao thoa xen kẽ. Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh, sáng mất tối được. Có thể bao trùm mỗi ngày. Có thể chiếm cứ mỗi năm…

Ngữ điệu của hắn có chút bi thương. Hát hết bài, hắn mỉm cười hỏi Từ Tư Bạch: “Có phải anh cũng cảm thấy, tôi là một thằng điên hay không…”

Từ Tư Bạch lặng thinh. A “hừ” một tiếng, đứng dậy, cất giọng lạnh nhạt: “Chỉ dấu vân tay của chị gái tôi mới có thể phá trái bom này. Nhưng chị ấy chỉ có đủ thời gian cứu một người. Anh cảm thấy giữa anh và Châu Tiểu Triện, chị ấy coi trọng ai hơn?” Hắn đột nhiên bật cười: “Không phải trong lòng chị ấy, anh không những không bằng Hàn Trầm, mà ngay cả Châu Tiểu Triện, anh cũng chẳng thể sánh bằng đấy chứ?”

Đi đến cửa ra vào, A lại nói một câu: “Chúng ta sẽ chờ xem sao.”

Sau khi cánh cửa khép lại, Từ Tư Bạch ngẩng đầu, đôi mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào khiến anh thấy ấm áp hơn một chút. Vết thương ở trán do bị đâm xe vẫn rất đau, đầu óc cũng váng vất, ngoài ra, anh còn ngửi thấy mùi máu tanh trên người.

Từ Tư Bạch cúi xuống quan sát thiết bị thông tin trong tay. Anh không thử mở như Châu Tiểu Triện, vì anh biết, chắc chắn A sẽ không cho mình cơ hội cầu cứu.

Anh chỉ có thể chờ đợi, đợi cô chọn anh hay Châu Tiểu Triện. Anh hít một hơi sâu. Cô sẽ chọn ai đây?

Người phụ nữ mà tôi yêu thương! Nếu vào thời khắc này, người phải đưa sự lựa chọn là tôi, chắc chắn tôi sẽ bất chấp tất cả lao về phía em.

Tô Miên nhìn hai người đàn ông trên màn hình. Châu Tiểu Triện ở trong an phòng tối tăm chật hẹp, vẫn mặc áo khoác màu vàng chanh nổi bật như trước khi mất tích. Trong đầu Tô Miên chợt vụt qua ý nghĩ không liên quan, khi gặp vụ án lớn, Châu Tiểu Triện thường thích mấy trò như diện đồ màu rực rỡ hay đến quán bà già làm một bát mì nóng hổi. Cậu ta thường nói: “Như vậy mới có tinh thần chiến đấu.”

Nhưng vào thời khắc này, nhìn cậu ta không ổn chút nào, đầu tóc lòa xòa, trên mặt có vết máu đã khô, mũi sưng vù. Ánh mắt cậu ta đờ đẫn dõi về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Tô Miên không chịu đựng nổi, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Triện!”

Hàn Trầm vừa lái xe vừa giơ tay ôm vai cô. Như có linh cảm, Châu Tiểu Triện đột nhiên cúi xuống, nhìn vào ống kính.

Giọt lệ đè nén đã lâu trong viền mắt cậu ta lập tức chảy dài xuống gò má: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”

Cũng lúc đó, Từ Tư Bạch ở màn hình bên cạnh tựa như cũng phát giác tín hiệu đã được kết nối, liền dõi mắt vào màn hình. Tình trạng của anh còn tệ hơn Châu Tiểu Triện. Trên trán xuất hiện vết thương đã khô, gương mặt trắng trẻo thường ngày đầy vết máu. Anh mặc áo khoác màu xám nhạt, cũng loang lổ máu đỏ. Anh nhìn màn hình chằm chằm, ánh mắt ẩn hiện một nỗi đau, tựa như có muôn vàn lời muốn thổ lộ.

“Cẩm Hi!” Anh khẽ gọi một tiếng, sau đó lặng thinh.

“Từ Tư Bạch!” Tô Miên nghẹn ngào.

Vào thời khắc này, xe ô tô của Hàn Trầm chỉ còn cách ngã tư đèn xanh đèn đỏ mấy trăm mét.

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Giọng Châu Tiểu Triện lại một lần nữa vang lên, Tô Miên nhìn qua màn hình bên trái. Nước mắt vẫn chảy giàn giụa xuống gò má nhợt nhạt của Châu Tiểu Triện, cậu ta cất giọng nghẹn ngào: “Tiểu Bạch! Lão đại! Hai người có nghe thấy em nói gì không? Em chẳng nghe thấy tiếng của hai người, chỉ có thể nhìn Tiểu Bạch mấp máy môi. Hãy nghe em! Tiểu Bạch, chị hãy đi cứu bác sĩ Từ, đừng đến cứu em!”

Tô Miên giơ tay ôm miệng, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở. Biết rõ Châu Tiểu Triện không nghe thấy nhưng cô vẫn không nhịn được, gầm lên: “Cậu nói gì thế?”

Sau khi thốt ra câu vừa rồi, Châu Tiểu Triện trở nên bình tĩnh, thậm chí mỉm cười: “Tiểu Bạch! Chúng ta là cảnh sát hình sự, còn Từ Tư Bạch chỉ là bác sĩ pháp y. Nếu nhất định phải có một người hy sinh thì hãy để em làm điều đó. Hơn nữa, bác sĩ Từ giỏi giang như vậy, giỏi hơn em nhiều, nếu thoát chết, sau này anh ấy có thể cứu nhiều mạng sống hơn. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi nhé!”

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của Tô Miên, cổ họng cô như bị mắc một cái dằm nhọn, há miệng là đau, không thể thốt ra thanh âm. Hàn Trầm tập trung lái xe, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Họ cách ngã tư ngày càng gần.

Từ Tư Bạch im lặng từ đầu đến cuối, trong khi Châu Tiểu Triện lại tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Bạch, chị có biết tại sao tổ của chúng ta được gọi là Khiên Đen không?”

“Tôi không biết” Tô Miên buột miệng trả lời.

Châu Tiểu Triện hít một hơi sâu rồi ngẩng đầu, ánh mắt tựa hồ trôi đi rất xa: “Có một chuyện em chưa kể với chị. Vào ngày thứ ba sau khi chúng ta gia nhập tổ Khiên Đen, em đã tình cờ gặp Cục trưởng khi tập thể dục buổi sáng ở dưới ký túc xá. Ông ấy cũng xuống sân tập thể dục”, cậu ta cười cười, “Lúc đó , em đã hỏi Cục trưởng một câu ngốc nghếch, con người em chẳng có tài cán gì, chỉ thi cử là khá hơn một chút, tại sao các lãnh đạo lại chọn em vào tổ? Chị có biết Cục trưởng nói thế nào không? Ông ấy bảo: “Tiểu Triện à, tên tổ Khiên Đen là do tôi đặt. Cậu có biết ý nghĩa của từ này không? Từ trước đến nay, người công an nhân dân luôn là tấm lá chắn bảo vệ cuộc sống của người dân. Phù hiệu của chúng ta chính là chiếc khiên. Một khi trong xã hội xuất hiện bất cứ sự tổn thương và nguy hại nào, chúng ta cũng phải giơ tấm khiên ra trước.” Em đáp: “Chúng cháu đã được học điều này ở trường cảnh sát.” Cục trưởng mỉm cười: “Tổ Khiên Đen các cậu phải đối mặt với những vụ án đáng sợ nhất, phải đối phó với những tên tội phạm tàn ác nhất. Các cậu là một tấm khiên kiên cố mà tôi đặt trên ranh giới tiếp xúc với thế giới tăm tối nhất. Thông minh cũng quan trọng, kinh nghiệm cũng quan trọng, nhưng quan trọng nhất là phải có ý chí sắt đá, vĩnh viễn không phai mờ, không khiến những người được các cậu bảo vệ thất vọng. Châu Tiểu Triện, tôi đã đồng ý để cậu gia nhập tổ Khiên Đen. Từ nay về sau, cậu có làm được điều này không?”

Châu Tiểu Triện lại nhìn vào màn hình, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Tiểu Bạch, em có thể làm được.”

Tiểu Bạch, em có thể làm được. Xin hãy để em hy sinh. Em là tấm khiên đen vĩnh viễn không bị đánh bại. Chỉ là từ nay về sau, em không thể tiếp tục ở bên chị. Chị cũng đừng quá đau buồn…

Tô Miên phát ra tiếng kêu thê lương, cuối cùng bật khóc nức nở. Khóe mắt Hàn Trầm cũng ươn ướt. Anh ngoảnh đầu về phía cửa sổ, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Chúng ta sẽ cứu cả hai người. Bảo chuyên gia gỡ bom phải cứu bằng được.”

Tô Miên nấc nghẹn, trong lòng vô cùng đau đớn. Ở hai gian phòng, Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch lặng lẽ nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của cô. Châu Tiểu Triện lại rơi lệ, hít hít mũi. Từ Tư Bạch không nghe thấy những lời nói của cậu ta và Tô Miên nhưng vẫn không thể rời mắt.

Còn hai mươi mét… mười lăm mét… mười mét nữa là đến ngã tư. Tô Miên giật mình, vội ngẩng đầu dõi mắt về phía trước rồi lại quay sang Hàn Trầm. Vào thời khắc này, anh như hóa thành một tảng băng lạnh lẽo, chỉ tập trung lái xe.

Con đường có tất cả ba làn. Làn ngoài cùng là rẽ sang bên trái, đi về phía bắc cứu Châu Tiểu Triện; làn trong cùng rẽ sang bên phải, đi về phía nam cứu Từ Tư Bạch. Lúc này, xe bọn họ đang đi ở làn giữa, họ buộc phải quyết định rẽ trái hay rẽ phải ngay tức thì.

Năm mét… ba mét… hai mét… Thấy Hàn Trầm nắm chặt vô lăng như muốn rẽ ngang. Tô Miên đột ngột túm lấy tay lái, ngăn cản anh: “Đừng mà!”

Tiếng bánh xe ma sát mặt đường chói tai. Hàn Trầm đồng thời phanh kít, dừng lại trước cột đèn xanh đèn đỏ.

Vào thời khắc này, hướng đi thẳng bật đèn xanh, rẽ trái cũng bật đèn xanh, chỉ có rẽ phải là đèn đỏ đến nhức mắt. Bây giờ là giờ cao điểm buổi sáng, dòng người nườm nượp qua đường khiến lối rẽ về bên phải hoàn toàn bị tắc nghẽn.

Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, tay đặt trên vô lăng, ngồi im bất động. Xe ô tô dường như chắn giữa đường, đằng sau vang lên tiếng còi và tiếng cằn nhằn: “Sao lại không đi?”, “Cảnh sát cũng không thể ngang ngược như vậy chứ?”

Ba mươi giây… năm mươi giây… một phút… hai phút… đèn đỏ bên phải lâu như một sự giày vò giữa ranh giới sống chết.

Vào thời khắc này, Tô Miên không nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Xe đạp và người đi bộ vẫn chen chúc nhau đi qua con đường bên phải, ô tô không thể nào đi qua. Trong khi đó, đường bên trái vẫn là đèn xanh, vô cùng thông thuận.

Nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống gò má Tô Miên. Vào giây phút này, cô hận nhóm sát thủ đến tận xương tủy. Di động đột nhiên đổ chuông, cô liền bấm loa ngoài, giọng Mặt Lạnh truyền tới: “Tiểu Bạch, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi, bây giờ mà chậm trễ một phút thì rất có thể không đến kịp.”

Tô Miên lập tức hét lên với người đàn ông bên cạnh: “Hàn Trầm, rẽ trái!” Vào thời khắc đó, Hàn Trầm cũng đã có quyết định, đánh tay lái về bên trái, phóng vụt đi.

Ngã tư đông đúc vào huyên náo ngày càng xa dần, phía trước là những tòa nhà cao tầng và người qua đường vội vã di chuyển dưới ánh nắng chói chang. Cảnh tượng vẫn thanh lịch như thường lệ. Tô Miên cúi đầu, nhìn hai người đàn ông trên màn hình.

Châu Tiểu Triện hết sức bình tĩnh. Chắc cậu ta không biết, cô đã có sự lựa chọn. Còn màn hình bên này… Tô Miên chỉ cảm thấy một nỗi đau cắt da cắt thịt tràn dâng trong lòng. Từ Tư Bạch im lặng nhìn cô như thể anh ở một nơi không xa, đang lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của cô.

Nhưng ngay sau đó, có lẽ cảm nhận được quyết định của Tô Miên, anh đột nhiên quay mặt sang một bên rồi nhắm nghiền hai mắt.

Tô Miên nấc nghẹn, không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào. Đúng lúc này, Từ Tư Bạch giơ tay, màn hình tối đen trong giây lát.

Anh đã tắt thiết bị liên lạc? Tô Miên ngơ ngẩn nhìn máy tính bảng. Vài giây sau, di động lại đổ chuông. Mặt Lạnh cất giọng sốt ruột: “Người của Chi cục đã đến tòa nhà có bác sĩ Từ nhưng tín hiệu đã bị cắt đứt. Bây giờ, họ không thể xác định vị trí cụ thể của anh ta.”

Căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, Từ Tư Bạch ngoảnh đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi dù không nghe thấy tiếng Tô Miên nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy khẩu hình của cô: “Rẽ trái!”

Rẽ trái là đi về phía Bắc, cứu Châu Tiểu Triện. Thông qua màn hình, anh cũng lờ mờ nhìn thấy cảnh vật dọc bên đường cô đang đi, chính là con đường về hướng Bắc.

Anh không sợ chết, bởi anh đã quá quen thuộc với sự chết chóc. Anh coi sinh tử là một vòng luân hồi mà bất cứ ai cũng phải trải qua. Vừa rồi, thậm chí anh còn nghĩ, nếu người chết là mình, không biết thi thể sẽ bị nổ vụn đến mức nào? Liệu có còn giá trị nghiên cứu hay không?

Nhưng hóa ra, vào thời khắc cô đưa ra quyết định, anh vẫn đau lòng như vậy. Hóa ra, cô thật sự không chọn anh.

Phía Bắc là một khu công nghiệp, gồm những tòa văn phòng, nhà kho, nhà máy nằm xen kẽ. Vào giờ đi làm buổi sáng, dòng người tấp nập. Bắt gặp mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở cổng nhà máy, đám công nhân tò mò ngó nghiêng.

Hàn Trầm vừa xuống xe đã có mấy cảnh sát hình sự ở Chi cục đi tới nghênh đón: “Chúng tôi tìm thấy người rồi, ở phòng chứa đồ phía sau. Cậu ấy tạm thời không có vấn đề gì. Chúng tôi cũng đã giải tán công nhân, phong tỏa nơi đó.”

Hàn Trầm gật đầu. Lúc này, Tô Miên cũng xuống ô tô, cô đã ngừng khóc nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe, thần sắc đờ đẫn. Nghe đối phương nói vậy, cô lập tức chạy về nơi giam giữ Châu Tiểu Triện.

Hàn Trầm nhanh chóng đuổi theo Tô Miên. Hai người chui qua sợi dây phong tỏa, lao nhanh về phía phòng chứa đồ. Nhìn thấy bọn họ, hai cảnh sát đứng ở cửa thở phào nhẹ nhõm: “Đến rồi! Đến rồi!”

Tô Miên chạy vào, liền nhìn thấy Châu Tiểu Triện đang ngồi giữa phòng. Cậu ta tròn mắt kinh ngạc: “Tiểu Bạch, lão đại! Sao hai người…”

Lúc này, tinh thần bị giày vò từ nãy đến của Tô Miện mới cảm nhận được một chút an ủi và ấm áp. Nhưng ngay sau đó, nỗi bi thương to lớn lại ùa vào lòng.

Bắt gặp vẻ mặt của cô, Hàn Trầm cũng cảm thấy lồng ngực nhói đau. Anh cố đè nén, cất giọng nghiêm nghị: “Mau giải mật mã trái bom.”

“Vâng.” Tô Miên ngồi xổm trước Châu Tiểu Triện, quan sát trái bom trên ngực cậu. Đồng hồ điện tử ở giữa hiển thị con số 4:49.

Vừa rồi ở trên ô tô, do thời gian cấp bách nên Tô Miên không dể ý đến kết cấu của máy quét. Bây giờ, cô mới nhìn rõ, bên dưới đồng hồ điện tử lắp một thiết bị quét vân tay như ở các công ty, nhưng nhỏ và tinh xảo hơn. Bên trái là một màn hình vuông trong suốt, bên dưới màn hình lờ mờ phát ra ánh sáng màu xanh lam. Bên phải là một bàn phím từ số 0 đến số 9.

Tô Miên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức giơ ngón áp út tay phải ấn vào màn hình. Một tia sáng vụt qua, đồng hồ điện tử dừng ở con số 4:42.

Châu Tiểu Triện vẫn đờ đẫn, tựa như không biết mình mới từ “Tử Môn Quan” trở về. Hàn Trầm lập tức giúp cậu ta tháo trái bom và dây rợ trên người, đồng thời ra hiệu cho đồng nghiệp ở ngoài cửa mang cáng y tế đến.

Tô Miên ngồi bệt xuống nền đất, toàn thân không còn một chút sức lực. Giây tiếp theo, cô bị Hàn Trầm kéo dậy. Anh túm cánh tay cô, ánh mắt tối thẫm như đáy biển: “Chúng ta đi thôi!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Miên liền lảo đảo theo anh chạy ra ngoài. Vừa nằm trên cáng, thấy bọn họ nhanh chóng lên xe rời đi, Châu Tiểu Triện lập tức ngồi dậy: “Tôi cũng muốn đến nơi đó! Hãy đưa tôi đi theo bọn họ! Đi cứu bác sĩ Từ!”

Liệu có kịp không? Có lẽ vẫn còn chút hy vọng. Không, làm sao có thể kịp cơ chứ?

Tô Miên túm chặt tay vịn, để mặc Hàn Trầm phóng xe như bay. Con đường phía trước đã được cảnh sát giao thông dẹp hết chướng ngại, Hàn Trầm tăng tốc từ một trăm bốn mươi lên một trăm tám mươi rồi hai trăm kilômét trên giờ… Mặc dù vậy, bọn họ cũng chỉ có bốn phút đồng hồ. Dù biết không kịp, nhưng họ không muốn bỏ cuộc, không muốn từ bỏ sinh mạng của Từ Tư Bạch.

Toàn thân Hàn Trầm tỏa ra sát khí, hai tay nắm chặt vô lăng, hoàn toàn tập trung lái xe. Tô Miên im lặng trong giây lát rồi rút điện thoại gọi cho Lải Nhải: “Lải Nhải, đã tìm thấy Từ Tư Bạch chưa?”

Có lẽ Lải Nhải vừa chạy nhanh nên thở hổn hển: “Chưa! Mẹ kiếp! Chuyên gia gỡ bom đã đến một lúc rồi nhưng bác sĩ Từ tắt hệ thống thông tin làm chúng tôi không thể xác định vị trí cụ thể của anh ta. Chúng tôi chỉ biết anh ta ở trong tòa nhà cao ốc Kiến Phong, bây giờ đang phải tìm từng tầng một!”

Tô Miên lặng thinh. Cô không ngờ Từ Tư Bạch lại cố chấp đến vậy. Anh tưởng cô sẽ chọn anh, đúng không?

Viền mắt cay cay nhưng Tô Miên cố đè nén. Cảm nhận được sự trầm mặc của cô, Lải Nhải ho khan hai tiếng: “Tiểu Bạch! Em hãy chuẩn bị tinh thần!”

Tô Miên dập máy, nhắm nghiền hai mắt, đồng thời nói nhỏ: “Hàn Trầm, chúng ta có kịp cứu anh ấy không?”

Vài giây sau, anh mới trả lời: “Không kịp. Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, anh sẽ không bỏ cuộc.”

Một, hai phút sau, như có linh cảm, Tô Miên liền mở mắt. Chỉ trong bốn phút, Hàn Trầm đã lái xe hơn chục cây số. Ở phía lối xuống của đường cao tốc trên không xuất hiện nhiều tòa nhà cao tầng, một trong số đó treo tấm biến “Cao ốc Kiến Phong” sáng lấp lánh.

Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, một tiếng nổ cực lớn phát ra từ một căn phòng thuộc tòa nhà, sau đó là khói lửa ngùn ngụt như nuốt chửng nơi ấy trong chốc lát. Tất cả những người đi bộ xung quanh tòa nhà và xe cộ ở đường cao tốc trên không đều chấn động, nhất thời không có phản ứng.

Hàn Trầm phanh gấp ô tô. Tô Miên ngồi im bất động. Anh dõi mắt về nơi phát ra tiếng nổ, không nói một lời.

Xung quanh đều là gạch đá, khói bụi mù mịt. Tô Miên rảo bước đi, Hàn Trầm đi theo sau cô. Bên cạnh có một cảnh sát hình sự đi tới, định nói điều gì đó nhưng bị anh phất tay ra hiệu rời đi.

Vừa vào trong, Tô Miên liền sững người. Căn phòng đã bị nổ tan tành, chẳng còn một thứ gì ngoài khung cửa sổ nham nhở. Trên mặt đất giữa phòng xuất hiện một cái lỗ lớn. Chắc đây là nơi trói Từ Tư Bạch, cũng là nơi xảy ra vụ nổ. Bây giờ, chỗ đó chỉ còn một đống mảnh vụn và bột phấn.

Trong lòng Tô Miên như bị đâm vô số nhát dao. Cô không nói một lời, cũng không chạm vào đâu mà quay người đi ra ngoài. Hàn Trầm lập tức kéo cô vào lòng.

Mặt Lạnh và Lải Nhải đứng bên cạnh, gương mặt đầy vẻ bi thương.

“Khó chịu lắm phải không em?” Hàn Trầm cất giọng vô cùng dịu dàng.

Đôi chân cô mềm nhũn, toàn thân mất hết sức lực. Vòng tay anh vô cùng ấm áp, tỏa ra mùi mồ hôi đặc trưng chỉ thuộc về riêng anh khiến cô cảm thấy yên lòng. Tô Miên liền giơ tay ôm thắt lưng anh, vùi đầu vào ngực anh. Hàn Trầm không lên tiếng, chỉ ôm chặt cô trong lòng, đồng thời vuốt ve mái tóc dài của cô.

Hàn Trầm đi xem xét hiện trường, Tô Miên đứng bất động bên ô cửa sổ đã bị phá hỏng. Vài phút sau, cô quay đầu nói với Lải Nhải: “Tôi muốn xuống xe đợi các anh.”

“Được!” Lải Nhải gật đầu.

Hàn Trầm còn bận công việc nên bảo anh ta chăm sóc Tô Miên. Từ Tư Bạch xảy ra chuyện, trong lòng Lải Nhải rất buồn, nhưng bây giờ bắt gặp bộ dạng yên tĩnh của Tô Miên, anh ta càng cảm thấy khó chịu hơn.

Ai mà chẳng biết mối quan hệ giữa cô và Từ Tư Bạch. Ai mà không nhận ra bác sĩ Từ có tình cảm với cô. Bằng không, Hàn lão đại cũng chẳng lạnh nhạt với bác sĩ Từ như vậy. Bởi bất kể đi đến đâu, bên cạnh có ai, trong mắt Từ Tư Bạch cũng chỉ có một Tô Miên mà thôi. Vậy mà hôm nay, cô bị ép phải lựa chọn.

Lải Nhải đưa Tô Miên đi ra cầu thang bộ. Sau khi xảy ra vụ nổ, tòa nhà đã bị phong tỏa, thang máy cũng ngừng hoạt động. Cầu thang bộ tối tăm chỉ có cảnh sát và nhân viên cứu hỏa lên xuống. Hai người trầm mặc đi xuống cầu thang, Lải Nhải không nhịn được mở miệng an ủi: “Tiểu Bạch, em cũng đừng quá đau lòng. Chẳng ai muốn xảy ra chuyện này. Tôi nghĩ, nếu có linh thiêng, chắc bác sĩ Từ cũng hy vọng em sống vui vẻ. Nhất định anh ta sẽ thông cảm với quyết định của em ngày hôm nay.”

Tô Miên dừng bước, cúi đầu nói nhỏ: “Anh sai rồi. Anh ấy không thông cảm đâu, đến chết anh ấy vẫn giận tôi.”

Nghe câu này, Lải Nhải không khỏi xót xa trong lòng. Cầu thang chỉ có mỗi ô cửa sổ ở trên cao, ánh nắng chiếu vào, hiện rõ lớp bụi bay tản mạn trong không khí. Tô Miên nhìn đến thất thần.

Sống mũi cay cay, Lải Nhải liền ai ủi: “Tiểu Bạch, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Em hãy về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc có được không? Em cứ thế này, lão đại sẽ đau lòng biết bao. Hơn nữa…”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên im bặt. Tô Miên vốn đang thẫn thờ, nhưng thấy Lải Nhải không nói tiếp, hô hấp trở nên gấp gáp, cô liền ngẩng đầu, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm phía dưới cầu thang. Tô Miên cũng thuận theo ánh mắt anh ta…

“Cẩm Hi.”


/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status