Truy Tìm Ký Ức

Chương 46: Xin chào chị gái

/73


Bờ sông bùn lầy, cây cối rậm rạp, cảnh sát đã tỏa ra tìm kiếm nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện thi thể của Hứa Nam Bách. Có lẽ hắn đã bị rơi xuống dòng sông.

Hàn Trầm chỉ huy hiện trường, liên tục đi lại. Tô Miên một mình đi một vòng, cuối cùng quay lại bờ sông. Từ phía xa, cô đã nhìn thấy Từ Tư Bạch đứng dưới dòng nước, ngập đến tận đầu gối. Dường như anh đang chìm trong suy tư.

Tô Miên ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng của Hàn Trầm mới nghênh ngang đi đến bên Từ Tư Bạch, vỗ vai anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”.

Từ Tư Bạch quay sang cô: “Anh đang nghĩ về Hứa Nam Bách”.

Cùng lúc đó, ở đằng sau một thân cây lớn cách đó khoảng mười mét, Hàn Trầm và hai người cảnh sát vừa kết thúc cuộc tìm kiếm ở bên dưới, đang trèo lên dốc. Anh ngẩng đầu, liền bắt gặp hành động nhìn ngang nhìn ngửa của Tô Miên. Sau đó, cô yên tâm chạy đến bên Từ Tư Bạch, hỏi chuyện anh ta.

Dáng vẻ lanh lợi của cô chỉ khiến lồng ngực Hàn Trầm đột nhiên có chút ngột ngạt. Trầm lặng trong giây lát, anh cười tủm tỉm. Chỉ cần không để ý là người phụ nữ này cho anh uống cả hũ “giấm”, uống đến mức anh hơi mềm lòng.

“Tổ trưởng Hàn, có cần đi qua bên kia tìm kiếm không?” Một người cảnh sát hỏi.

Hàn Trầm lại liếc Tô Miên một cái rồi cùng các đồng nghiệp rời đi.

“Anh nghĩ gì về Hứa Nam Bách?” Tô Miên hỏi.

“Con người này khiến anh rất phản cảm và khó chịu.” Từ Tư Bạch đáp.

Tô Miên có chút bất ngờ. Từ trước đến nay, anh luôn thờ ơ với mọi chuyện. Về những con người và sự việc không liên quan, anh thậm chí còn chẳng có hứng thú nhận xét, đánh giá. Bây giờ anh lại tỏ thái độ “căm ghét kẻ địch” như tổ Khiên Đen, điều này khiến cô cảm thấy được an ủi. Một người đàn ông luôn xa cách dường như đã bắt đầu trở nên gần gũi hơn.

“Chỉ đáng tiếc…” Từ Tư Bạch lấp lửng.

“Đáng tiếc gì cơ?”

Anh chau mày: “Trước khi chết, Hứa Nam Bách đã uống chất độc được hydro hóa, lại rơi từ trên cao xuống rồi bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. Bao nhiêu sự tổn thương cùng xuất hiện trên một thi thể là điều hiếm gặp. Đáng tiếc là họ vẫn chưa tìm thấy xác chết”.

Tô Miên không nhịn được cười.

Lúc này, cuộc tìm kiếm ở hiện trường đã tiến hành tương đối, Lải Nhải gọi mọi người lên xe. Tô Miên quay đầu, liền nhìn thấy Hàn Trầm cùng mấy đồng nghiệp từ sau rừng cây đi tới. Cô chẳng nói chẳng rằng, lập tức chạy đến bên anh.

Hàn Trầm liếc cô một cái rồi nói với mọi người: “Các cậu lên xe kia trước đi!”. Đợi các đồng nghiệp đi hết, anh liền khoác vai cô, đưa cô đi về chỗ đỗ xe của mình. Mối quan hệ của hai người không phải là điều bí mật, ở đây lại toàn người quen nên Tô Miên cũng không mấy bận tâm, để mặc anh ôm mình. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Bình thường, ở những nơi công cộng, về cơ bản anh đều giữ khoảng cách với cô, sao hôm nay tự dưng lại tỏ ra thân mật như vậy?

Cô ngoảnh đầu ngắm gương mặt nghiêng của Hàn Trầm. Sau một đêm bận rộn, đầu tóc anh hơi rối, áo sơ mi mặc bên trong cũng có chút nhàu nhĩ. Nhưng vòng ôm của anh vẫn ấm áp và dễ chịu như vậy. Tô Miên tựa hẳn vào người anh, ngón tay không an phận còn kéo vạt áo sơ mi trước ngực anh. Động tác vừa thân mật vừa có chút làm nũng, Hàn Trầm cúi xuống liếc cô một cái.

Ở bờ sông cách đó không xa, Từ Tư Bạch vừa quay người liền nhìn thấy bóng lưng của đôi nam nữ ôm nhau rời đi. Anh đứng yên một lát rồi đi về phía chiếc xe cảnh sát cách xa bọn họ nhất.

Mấy chiếc ô tô đỗ ở lối ra con đường núi. Đi đến nơi, Lải Nhải lên tiếng: “Lão đại, xe của anh còn lái được không? Hay là em giúp anh gọi xe đến kéo về nhé! Đằng sau còn một chiếc ô tô chỉ có mình bác sĩ Từ thôi”.

Nhìn chiếc Land Rover bị vỡ kính và bẹp đầu, Tô Miên định đồng ý, nhưng Hàn Trầm đã buông người cô, mở cửa, ngồi lên xe.

“Không cần. Cô ấy thích ngồi xe của tôi hơn. Đổi xe khác, cô ấy sẽ không vui.”

Tô Miên đờ ra, Lải Nhải lắc đầu: “Chậc… Chậc… Phụ nữ đúng là khó chiều”. Nói xong, anh ta liền quay người rời đi.

Trên con đường quay về nội thành, Hàn Trầm một tay lái xe, một tay gác lên cửa sổ, dõi mắt về phía trước. Tô Miên im lặng ngắm anh, trong đầu thầm nghĩ: Dù lái chiếc xe rúm ró này, trông anh vẫn đẹp trai như thường lệ.

Ban đầu, cô còn không nghĩ ra, sao tự nhiên anh lại cố chấp đến thế. Sau đó, cô mới ngửi thấy “vị” lạ thường. Tuy nhiên, cô không biết Hàn Trầm nhìn thấy cử chỉ của cô ở dưới bờ sông, mà chỉ nghĩ anh không muốn ngồi cùng xe với Từ Tư Bạch.

“Hàn Trầm, anh là “hũ giấm” đấy à?” Tô Miên đột nhiên mở miệng hỏi.

Hàn Trầm không thừa nhận cũng chẳng phản bác: “Thì ra em biết điều đó”. Anh cất giọng không mặn không nhạt: “Biết rồi còn cố tình làm?”.

Tô Miên hơi ngẩn người, phì cười thành tiếng. Cô ngẫm nghĩ rồi tháo dây an toàn, quay sang hôn chụt lên má anh một cái.

“Trong lòng em chỉ có duy nhất một người. Em không hề để ý đến những người khác. Em yêu anh!”

Hàn Trầm ngoái đầu hôn lên môi cô. Mặt hai người cách nhau rất gần. Nhìn vào đôi mắt hun hút cùa anh, tim Tô Miên loạn nhịp.

“Em ngồi cho tử tế, thắt dây an toàn lại đi!” Anh nói nhỏ.

“Vâng!”

Hai người im lặng. Không khí trong xe trở nên ấm áp và dễ chịu, Tô Miên tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, chợt nghe anh nói: “Tô Miên! Anh đang nghĩ, Hứa Nam Bách là người của tổ chức sát thủ, trong khi bản thân anh ta lại là chuyên gia tâm lý tội phạm. Nhà họ Hứa cũng có vai vế trong giới nghiên cứu và ngành công an. Việc phía cảnh sát để xảy ra sai sót trong hành động truy bắt tổ chức sát thủ năm năm trước liệu có liên quan đến Hứa Nam Bách hay không?”.

Ngày hôm sau, ngoài việc tiếp tục tìm kiếm thi thể của Hứa Nam Bách ở dưới sông, cảnh sát còn tiến hành điều tra toàn diện về cuộc sống của hắn. Kết quả đạt được đã chứng thực suy đoán của Hàn Trầm, đồng thời có thu hoạch bất ngờ.

Đầu tiên, năm năm trước, khi vụ án xảy ra, Hứa Nam Bách chỉ là trợ lý giáo sư ở trường đại học Công an quốc gia, nhưng bố hắn đã là một giáo sư đức cao vọng trọng cùa ngành Tâm lý tội phạm, không biết chừng Tô Miên cũng từng nghe ông giảng bài cũng nên. Trong gia tộc lại có mấy người họ hàng làm việc ở trường cảnh sát và ngành công an nữa. Vì thế, nếu hắn là kẻ phản bội từ lúc bấy giờ, đúng là có nhiêu khả năng mang lại phiền phức lớn cho tổ chuyên án.

Tiếp theo, thông qua đồng nghiệp của Hứa Nam Bách ở trường đại học Công an, tổ Khiên Đen tìm hiểu được, tuy khá có tiếng nhưng mối quan hệ xã giao của hắn ở trong trường lại không tốt lắm. Nhiều người cho rằng, thái độ của Hứa Nam Bách đối với học thuật là hơi cấp tiến, thường đưa ra những phương pháp thực nghiệm mà pháp luật không cho phép. Tuy nhiên, hắn cũng có những lý luận và quan điểm mới mẻ, nên mới được nhà trường dung nạp. Gần đây, lãnh đạo nhà trường có ý cho hắn nghỉ việc. Vì vậy, Hứa Nam Bách mới rời khỏi Bắc Kinh, đến tỉnh K phụ trách dự án nghiên cứu của trường cảnh sát.

Khi tiến hành khám xét nơi ở, đơn vị công tác và máy tính cá nhân của Hứa Nam Bách, cảnh sát không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào liên quan đến tổ chức sát thủ.

“Hứa Nam Bách rất bảo thủ và cố chấp trong lĩnh vực học thuật, lại không hòa đồng với các học giả khác nên điều này cũng có thể là một trong những lý do khiến anh ta gia nhập tổ chức tội phạm.” Tô Miên phân tích. “Ở cùng một đám người biến thái, là nhà tâm lý tội phạm, anh ta có thể thấu hiểu bọn chúng, có thể tìm được tiếng nói chung, được thừa nhận, thậm chí được kính trọng và tán thưởng. Điều này mang đến cho anh ta cảm giác đạt được thành tựu và kích thích, như câu nói của anh ta trước khi chết: mới thật sự đốt cháy bản thân. Về việc anh ta đảm nhận vai trò gì trong tổ chức? Là nội gián ở bên cạnh cảnh sát? Là trụ cột tinh thần? Thôi miên giúp chúng giết người hay cũng đích thân giết người như bọn chúng? Chúng ta tạm thời chưa biết được”.

Sau khi cuộc điều tra kết thúc, Tô Miên và Hàn Trầm về đến nhà đã là tầm chạng vạng.

Tô Miên đã rất buồn ngủ nhưng Hàn Trầm còn đang tắm nên cô đành nằm trên giường, gắng gượng chờ anh. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Hàn Trầm mặc bộ đồ ngủ, tay cầm dao cạo râu đi ra ngoài. Anh đứng bên bồn rửa mặt, vừa soi gương vừa cạo râu.

Tô Miên nảy ra một ý định, nhảy xuống giường chạy đến bên anh: “Để em cạo cho!”.

Hàn Trầm liếc cô một cái: “Em biết à?”.

“Không biết thì học chứ sao.” Tô Miên đáp rất sảng khoái nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

Hàn Trầm cười cười, quay người về phía Tô Miên rồi đưa con dao cạo râu cho cô. Anh chống một tay lên bức tường phía sau, một tay đút vào túi quần, cúi xuống nói với cô: “Em thử đi!”.

Không gian ở chỗ này vốn chật hẹp, anh lại áp sát như vậy, rõ ràng chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng đột nhiên trở thành… mờ ám và đầy cám dỗ.

Hai má nóng ran, Tô Miên nói một câu không đâu vào đâu: “Anh đúng là… Tiếu Hàn Trầm(*)”.

(*) Tiếu có nghĩa là xinh đẹp.

Tiếu Hàn Trầm hiển nhiên không thích cách gọi này, lập tức cúi đầu hôn cô. Nụ hôn mang tính chất trêu ghẹo và trừng phạt, anh ngậm môi cô, cắn khẽ. Cho đến khi Tô Miên lúng búng xin tha, anh mới buông người cô, để cô cạo râu cho mình.

Tuy bình thường Tô Miên tương đối tùy tiện nhưng lúc này, động tác rất tỉ mỉ và nhẹ nhàng. Sau khi phun bọt lên mặt Hàn Trầm, cô bắt đầu cạo dưới cằm anh. Cô rất tập trung, đôi mắt sáng lấp lánh. Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm, trong đầu chợt vang lên tiếng gọi “tiểu sư muội” của Hứa Nam Bách trước khi nhảy xuống vách núi.

Lồng ngực anh đột nhiên dâng trào cảm giác ngột ngạt và lạnh lẽo. Không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ trước mặt là một sự tồn tại đặc biệt đối với tổ chức sát thủ. Vì vậy, bọn chúng mới không giết cô. Vì vậy, Hứa Nam Bách trước khi chết còn gọi cô một tiếng “tiểu sư muội”.

Ngay từ ngày đầu tiên gặp lại cô, anh đã biết, cô có khả năng lý giải nỗi bức bí và khao khát của những kẻ tâm lý biến thái. Nhưng cô cũng rất kiên định và thuần khiết. Liệu đây có phải là phẩm chất riêng khiến cô thu hút bọn chúng? Chúng từng cướp cô ra khỏi anh, cướp đoạt cuộc đời vốn thuộc về cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn có thế tìm được cô. Lần này, chúng lại muốn tái diễn hay sao?

Hàn Trầm chìm trong suy tư, bàn tay đặt trên thắt lưng Tô Miên bất giác siết chặt.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Tô Miên hỏi.

Anh liền giật dao cạo râu khỏi tay cô, ném lên bồn rửa mặt rồi tiếp tục hôn cô, đồng thời hàm hồ đáp: “Anh nghĩ xem hôm nay có nên đánh dấu lên bảng không?”.

“Con người phải ăn no, ngủ đủ mói có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.” Tô Miên ra sức đẩy người anh: “Em buồn ngủ quá!”.

Hàn Trầm cười cười, tha cho cô, để cô quay về giường ngủ. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn tám giờ tối.

“Anh mang xe đi sửa đây!” Hàn Trầm thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi đi đến bên giường, xoa đầu cô: “Em ngủ trước đi!”

“Vâng, anh nhớ về sớm nhé!” Cô cất giọng nũng nịu.

Anh vừa đi ra cửa vừa đáp: “Khi nào về, anh sẽ đánh thức em dậy”.

Vài giây sau, Tô Miên mới hiếu ý. Hừm, người đàn ông này luôn giở trò lưu manh mà không biến sắc mặt.

Tô Miên ngủ rất say. Kể từ khi sống chung với Hàn Trầm, cô hiếm khi nằm mơ. Không biết bao lâu sau, vào một khoảnh khắc nào đó, chân cô đột nhiên co giật, tựa hồ cảm nhận thấy điều gì đó.

Tô Miên liên mở mắt. Căn phòng tối mờ mờ, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Vừa rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô dường như nghe thấy tiếng động, nhưng tựa hồ đó cũng chỉ là ảo giác.

“Tách.” Lại một tiếng động rất khẽ vang lên. Lần này, cô nghe thấy rõ ràng. Âm thanh từ cửa ra vào ở phòng khách vọng tới. Lòng bàn tay rịn mồ hôi, cô nằm trên giường bất động, quan sát bên ngoài qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ.

Tô Miên nhận ra âm thanh vừa rồi. Kể từ khi suýt nữa bị nhân vật thần bí, rất có thể là Hứa Nam Bách bóp chết, Hàn Trầm đã lắp thiết bị báo động hồng ngoại ở mọi cửa ra vào và cửa sổ. Chỉ cần có người đột nhập vào nhà, hệ thống sẽ lập tức báo động.

Âm thanh vừa rồi chứng tỏ có người đang tháo thiết bị báo động. Hắn sẽ âm thầm lẻn vào ngôi nhà này.

Nhưng chắc hắn không biết một điều, Hàn Trầm còn lắp hệ thống báo động thứ hai tân tiến hơn ở cửa phòng ngủ. Mỗi khi ra ngoài, anh đều khởi động cả hai hệ thống. Người ngoài mà đặt chân vào phòng ngủ, còi báo động sẽ reo vang, không chỉ kinh động đến bảo vệ của tòa nhà, mà tín hiệu cũng sẽ được gửi đến di động của Hàn Trầm và đồn công an khu vực.

Kẻ đột nhập có thể là thành viên của tổ chức sát thủ, chỉ cần sai một ly là sẽ sinh tử cách biệt. Bây giờ Hàn Trầm không ở nhà, Tô Miên chỉ có thể dựa vào bản thân. Cô hít một hơi sâu, nhắm rồi lại mở mắt, tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh.

Sau đó, cô lặng lẽ xuống đất, rón rén đi lấy cây gậy gỗ ở góc phòng rồi di chuyển đến sau cánh cửa, nép vào bờ tường chờ đợi.

Mười mấy giây sau, cô nghe thấy tiếng “cạch” rất khẽ. Cửa ra vào đã bị mở ra. Không có tiếng bước chân, cũng không có bóng người, nhưng cô có thể khẳng định, đối phương đã đột nhập vào nhà. Lại đợi thêm mười mấy giây, qua khe cửa, Tô Miên nhìn thấy một người đang đi đến cửa phòng ngủ.

Dù trong nhà không bật đèn nhưng Tô Miên vẫn có thể nhận ra, kẻ đột nhập có thân hình cao gầy. Hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt.

Chăn vẫn còn chất đống ở trên giường, trông giống có người đang nằm. Trống ngực đập thình thịch, Tô Miên nín thở. Sau đó, cô nhìn thấy một đôi giày thể thao bước vào phòng ngủ.

Đúng lúc này, tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp ngôi nhà. Kẻ đột nhập giật mình, lập tức dừng bước. Tô Miên nhanh như chớp, giáng cây gậy gỗ vào đầu hắn.

Một tiếng “bụp” vang lên, kẻ đột nhập “hự” một tiếng, vai bị trúng đòn. Tô Miên chẳng nói chẳng rằng, giơ cây gậy tiếp tục tấn công. Ai ngờ, đối phương không né tránh mà ngẩng đầu nói với cô: “Chị Tô Miên! Khó khăn lắm em mới tìm được chị. Sao vừa gặp mặt, chị đã đánh em rồi?”.

Giọng hắn rất trẻ trung và giòn giã, ngữ khí có phần tủi thân. Dù cảnh giác đến mấy, Tô Miên cũng không khỏi sững sờ trước câu nói của đối phương.

Chỉ trong một giây cô thất thần, người đàn ông nhanh như điện xẹt, lập tức vặn cổ tay cô. Tô Miên nhói đau, cây gậy rơi xuống đất.

Hắn cười khẽ một tiếng, cất giọng lãnh đạm, khác hẳn vừa rồi: “Tô Miên, năm đó chính chị dạy em chiêu giả ngây giả dại này. Chị quên rồi sao?”.

Tô Miên giật mình, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra bình thản: “Làm sao tôi quên được…”, trong lúc nói câu này, cô liền giơ chân đạp vào bụng đối phương, tay cũng giật mạnh, thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hai người tạm thời ở trạng thái ngang bằng.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi hụ của cảnh sát.

“Đến nhanh thật đấy!” Người đàn ông lẩn ra phòng khách. Tô Miên vừa định đuổi theo, hắn liền mở miệng: “Đứng lại! Nếu chị không muốn Hàn Trầm chết!”.

Tô Miên liền dừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông: “Ý cậu là gì?”.

Hắn lại cười khẽ một tiếng, giơ tay chỉnh lại cái mũ lưỡi trai: “Hôm nay em đến đây để đưa thư. Nhiệm vụ đã hoàn thành, em phải đi đây. Từ trước đến nay, em chưa bao giờ đánh thắng chị nên đã lắp trộm một trái bom trên xe ô tô của Hàn Trầm để làm bùa hộ thân, chính là chiếc xe hôm nay bọn chị đâm bẹp ấy. Chị mà tiến lên một bước, em sẽ khiến anh ta nổ tung cho mà xem”.

Những lời lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy mà hắn nói ra một cách thản nhiên. Tô Miên nhất thời không thể phân biệt thât giả, vì thế chẳng dám manh động. Người đàn ông đã đi tới cửa ra vào trong chớp mắt.

“Cậu là ai?” Tô Miên hỏi lớn tiếng.

Cứ tưởng hắn không trả lời, nào ngờ khi cánh cửa khép lại giọng nói ôn hòa lại một lần nữa vang lên: “Chị, em là A, người em trai chị từng yêu quý nhất!”.

Tô Miên lập tức lao ra cửa, nhưng ngoài hành lang trống không, chẳng còn bóng dáng đối phương. Tô Miên liền quay vào nhà, bật đèn, tìm điện thoại gọi điện cho Hàn Trầm. Bây giờ, cô mới phát hiện màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ của anh.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

“Anh không sao đấy chứ?”

“Tô Miên!”

Hai người đồng thời mở miệng, ngữ khí có chút sốt ruột.

Tô Miên vội nói: “Em không sao. Anh mau rời khỏi ô tô ngay, trên xe có bom đấy!”.

Hàn Trầm đáp: “Không thể có chuyện đó. Trước khi dùng xe, anh đã kiểm tra kỹ lưỡng. Vừa nãy đưa đến chỗ sửa chửa, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Anh sắp về đến nhà rồi, em hãy ở nguyên đó”.

Sau khi gác máy, Tô Miên ném di động xuống sofa, thầm chửi thề một câu. Đúng là quan tâm quá nên mất đi khả năng phán đoán, cô đã bị hắn lừa. Tuy nhiên, hắn là cao thủ về chất nổ, lại có tâm lý biến thái, bất kể thật hay giả, cô cũng không thể đem mạng sống của Hàn Trầm ra mạo hiểm.

Trong nhà bật đèn sáng trưng, chỉ mấy phút giao đấu ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến nội tâm của cô khó có thể bình tĩnh. Tô Miên vô thức đọc cái tên mà hắn để lại: “… A”.

Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy một phong bì màu trắng trên bàn uống nước. Vừa rồi A nói, hắn mang thư đến đây. Tô Miên vội đi lấy găng tay đeo vào rồi mới cầm phong thư.

Đó là một phong bì màu trắng viền vàng rất đẹp, thậm chí còn thoang thoảng mùi nước hoa. Trên phong bì xuất hiện bốn chữ viết tay bằng mực đen: Gửi tổ Khiên Đen.

Cô cẩn thận mở phong bì, bên trong là tờ giấy trắng tinh xảo tương tự. Bức thư vẫn là nét chữ đó, chỉ có hai hàng. Nhưng Tô Miên tròn mắt trong giây lát. Cô vô thức ngẩng đầu xem lịch, hôm nay đã là ngày 3.

Còn trong bức thư viết:

Chúng tôi sẽ đến.

Vào lúc 7 giờ 7 phút ngày 7.

Khi vào nhà, Hàn Trầm nhìn thấy Tô Miên đứng bất động dưới ánh đèn, tay cầm tờ giấy viết thư màu trắng. Anh liền đi đến, xoay vai Tô Miên về phía mình, quan sát cô từ đầu đến chân. Xác nhận cô bình an vô sự, anh mới yên tâm ôm cô vào lòng.

“Em không sao.” Tô Miên nói nhỏ rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng anh. Đến bây giờ, nỗi sợ hãi trong lòng cô mới vơi đi. Cô đưa lá thư cho Hàn Trầm. Anh liếc qua rồi lại cầm phong thư trên bàn lên xem, sắc mặt không đổi.

Đồng nghiệp ở phòng Giám định nhanh chóng đến nơi nhưng người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là A không để lại bất cứ dấu vân tay hay dấu vết nào. Camera giám sát trong khu chung cư cũng chẳng quay được hình ảnh của hắn, bởi hắn né tránh hầu hết camera, những cái còn lại đã bị phá hỏng.

Lúc các đồng nghiệp ở phòng Giám định rời đi, đã là ba, bốn giờ sáng. Tô Miên không hề buồn ngủ, ngồi ở sofa nghiền ngẫm từng câu nói của A. Hàn Trầm tiễn bọn họ ra thang máy. Lúc quay về, nhìn thấy đống chuông báo động bị tháo tung ở dưới đất, anh liền giơ chân, giẫm đạp mấy cái, gây tiếng động khá lớn. Tô Miên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy anh lạnh nhạt quay người đi vào thư phòng.

“Anh nổi nóng với chuông báo động làm gì vậy?” Tô Miên dõi theo bóng anh: “Nó cũng có muổn bị tháo ra đâu?”.

Cũng khó trách Hàn Trầm, bởi việc lắp chuông báo động là do một đồng nghiệp thân quen cùa phòng Giám định phụ trách. Lúc bấy giờ, anh ta vỗ ngực bảo đảm, đây là thiết bị tiên tiến nhất trong nước, chất lượng không có gì để nói bla bla…

Một lúc sau, Hàn Trầm đi ra ngoài, đến bên cô ngồi xuống. “Từ ngày mai trở đi, anh sẽ cùng em dọn vào ký túc”.

“Vâng.” Tô Miên đáp. Nghĩ đến chiếc giường đơn cót ca cốt két, cô có chút ủ rũ. Buổi tối, hai người ngủ bằng tư thế nào đây? Ngộ nhỡ giường sập thì sao?

Cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, Hàn Trầm đột nhiên rút một thứ từ túi quần, đặt vào lòng bàn tay cô. Đó là một chiếc còi nhỏ màu vàng, treo trên sợi dây chuyền bạc.

Tô Miên sáng mắt, cầm cái còi lên xem, hơi bĩu môi: “Thủ công không được tinh xảo cho lắm.”

Hàn Trầm vừa móc khoá sợ dây chuyền vừa nói: “Anh được nhận từ hồi tốt nghiệp trường Công an. Khoá đó có hơn hai nghìn sinh viên tốt nghiệp mà chỉ có mỗi một chiếc còi vàng này thôi đấy. Em cúi đầu đi.”

Tô Miên cúi đầu để anh đeo vào cổ mình. Một vật hàm chứa ý nghĩa như vậy, đương nhiên cô cũng muốn sở hữu.

Đợi anh đeo xong, cô kéo hết tóc ra đằng sau, lại bày ra mấy tư thế: “Anh xem! Sợi dây chuyên xấu xí nhưng em đeo nhìn vẫn đẹp đấy chứ”.

Hàn Trầm cười cười, cầm cái còi đưa lên miệng cô: “Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời khỏi phạm vi của tiếng còi cho đến khi bắt được tổ chức sát thủ. Nếu nguy hiểm trong khi anh không ở bên cạnh, em hãy lập tức thổi còi báo hiệu”.

Tô Miên chớp chớp mắt. Thì ra đây mới là mục đích của anh. Nhưng đúng là ở cự ly gần, còi là công cụ báo động nguyên thủy nhất, cũng hữu hiệu nhất.

Tô Miên ngậm chiếc còi, thổi mạnh một cái. Tiếng còi ngân vang khắp căn phòng. Cô cười hì hì, nhào vào lòng anh: “Vật này rất có ý nghĩa. Tại sao hồi xưa anh không tặng em?”.

Trên thực tế, Hàn Trầm cũng chẳng nhớ nổi. Khi về trường Công an, anh mới biết đến lai lịch của chiếc còi này. Có điều, anh thản nhiên đáp: “Anh làm sao biết được? Chắc năm xưa em chê nó xấu xí nên không thèm chăng?”.

Suy đoán này quả thực có sức thuyết phục, Tô Miên lập tức ngậm miệng. Hai người yên lặng một lúc, cô lại hỏi: “Một hôm nào đó em thổi còi, nếu anh không xuất hiện thì sao?”. Vấn đề này không phải cô muốn bới lông tìm vết, mà có nghĩa là: Nếu thất hẹn thì anh phải bù đắp cho em.

Nào ngờ Hàn Trầm đáp: “Em ở đâu, anh sẽ ở đó. Kể cả vực sâu vạn trượng, anh cũng sẽ nhảy xuống. Trừ khi anh chết đi rồi thì mới không xuất hiện”.

Tô Miên lập tức ôm cổ anh: “Anh nói vớ vẩn gì thế?”. Nói xong, cô liền ghé môi hôn anh.

Hàn Trầm thuận thế bế cô đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau, văn phòng tổ Khiên Đen đóng chặt cửa, năm thành viên ngồi quanh bàn. Hàn Trầm từ tốn kể lại một lượt chuyện quá khứ. Tô Miên ngồi bên cạnh anh. Lải Nhải, Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, thương xót và nghi hoặc.

Đến khi Hàn Trầm nói xong, mọi người nhất thời im lặng. Hàn Trầm vừa nắm tay Tô Miên vừa lên tiếng: “Tôi quyết định kể với các cậu chuyện này là bởi vì, một khi tham gia phá án, các cậu cũng có quyền nắm rõ mối quan hệ nhân quả trước sau, cũng như chúng ta đang phải đối mặt với kẻ địch như thế nào. Bọn chúng là tổ chức tội phạm khó nhằn nhất từ trước đến nay. Tôi cho rằng, một trong những nguyên nhân khiến chúng công khai thách thức tổ Khiên Đen là vì mối thù cá nhân với tôi và Tô Miên. Vì vậy, các cậu có thể rút khỏi vụ án này. Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác ở những lần sau”.

Anh nói rất bình thản, khiến mọi người tin rằng đây là những lời xuất phát từ đáy lòng, chứ không chỉ là khách sáo. Tô Miên cũng gật đầu: “Nếu mọi người cảm thấy ngại thì sau này, Mặt Lạnh nấu nhiều canh cho chúng tôi, Tiểu Triện đấm lưng cho tôi, Lải Nhải ít lời thôi là được”.

Thái độ của hai người rất chân thành, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đưa mắt nhìn nhau, còn Mặt Lạnh vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm vạn năm không đổi.

“Tôi không rút.” Mặt Lạnh lên tiếng trước, không một lời thừa thãi.

Châu Tiểu Triện túm cánh tay Tô Miên: “Tất nhiên em cũng không rút rồi. Tiểu Bạch, em là người của chị. Em sẽ mãi mãi chia sẻ hoạn nạn với chị!”.

Tô Miên nắm tay cậu ta: “Tiểu Triện, tôi biết thế nào cậu cũng nói vậy! Thật ra, tôi chỉ khách sáo với cậu một chút thôi. Tại Hàn Trầm bảo, nên cho mọi ngườiquyền lựa chọn”.

Mọi người đều cười. Lải Nhải còn đang nghiền ngẫm bài phát biểu ở trong đầu, liền cảm thấy bản thân quá thất sách, đồng thời không có nghĩa khí. Cậu ta vội lên tiếng: “Này, còn tôi nữa, tôi vẫn chưa phát biểu cơ mà. Kẻ thù của hai người cũng là kẻ thù chung của tổ Khiên Đen chúng ta, phân rạch ròi tôi với anh làm gì? Tôi cảm thấy, thu hoạch lớn nhất kể từ khi gia nhập ngành cảnh sát là cùng mọi người…”.

“Lão đại hãy giao nhiệm vụ đi!” Mặt Lạnh ngắt lời anh ta.

“Lão đại mau giao nhiệm vụ đi!” Châu Tiểu Triện cất giọng oang oang.

Lải Nhải liền “bắn” vèo vèo: “Thu hoạch lớn nhất là cùng mọi người bắt tội phạm hung ác nguy hiểm, có thêm nhiều sinh mệnh được giải cứu, khiến chính nghĩa mãi mãi chiến thắng. Hơn nữa, Hàn lão đại còn là nam thần trong lòng tôi. Vì vậy, lão đại hãy giao nhiệm vụ cho tôi đi!”.

Năm người đều cười. Tô Miên nhìn từng gương mặt kiên định, trong lòng vô cùng ấm áp. Vĩnh viễn không lùi bước, cùng chung hoạn nạn. Bọn họ là những người cảnh sát thân thiết như anh em, có những lúc không cần phải nhiều lời.

Hàn Trầm quay sang cô, khẽ gật đầu. Tô Miên đứng dậy, cầm túi đựng vật chứng, bên trong có phong thư ra trước bọn họ.

“Tối qua, đối tượng tình nghi tự xưng là “A” đã mang bức thư này đến nhà chúng tôi.” Cô viết lên bảng trắng chữ “A” rất lớn: “A vẫn còn trẻ. Từ giọng nói của hắn, có thể đoán ra, hắn không quá ba mươi tuổi. Hắn gọi tôi là chị, rất xảo quyệt, ngữ khí có lúc trẻ con, có lúc lại thâm hiểm, lãnh đạm. Hắn là người thích mạo hiểm nên mới đích thân đem thư đến nhà cảnh sát. Tất cả những điều này phù hợp với chân dung sơ bộ của tôi về tội phạm chuyên sử dụng chất nổ”.

Lải Nhải lên tiếng: “Tiểu Bạch, hắn gọi em là chị, trong khi năm xưa em lại là nội gián nên tên biến thái này có thể mang tâm trạng vừa yêu vừa hận đối với em. Em phải cẩn thận đấy!”.

Trước ánh mắt quan tâm của mọi người, Tô Miên xúc động gật đầu. Tuy nhiên, cô có một trực giác kỳ lạ, rằng A sẽ không hại mình. Dù tối qua cô và hắn ra tay đánh nhau, còn bị hắn lừa một vố, nhưng cô không thấy sự thù địch và uy hiếp toát ra từ hắn.

Tất nhiên, Tô Miên không nói ra suy nghĩ này mà tiếp tục phân tích: “Người viết bức thư chắc là tên sát thủ thứ hai. Kẻ giết người có khả năng tự kiềm chế cao và có tâm lý méo mó”.

“Tại sao lại là hắn?” Châu Tiếu Triện hỏi.

“Giấy viết thư được lựa chọn kỹ càng, nét chữ cũng rất đẹp.” Tô Miên giải thích: “Hắn dùng hình thức viết thư bỏ vào phong bì đàng hoàng để gửi cho chúng ta. Nội dung cùa bức thư khiêu chiến rất ngắn gọn, nhưng toát ra vẻ ngạo mạn. A sẽ không làm những chuyện như thế này, bởi hắn đâu có đủ lòng kiên nhẫn và sự tỉ mỉ. Tên sát thủ moi tim cũng không. Năm xưa, ngoài moi tim, hắn không có bất cứ hành động dư thừa nào, cũng chẳng để lại bất cứ dấu vết nào. Rất khó có chuyện, chỉ vài năm sau, hắn trở nên cầu kỳ và màu mè như vậy. Hơn nữa, bức thư này hoàn toàn phù hợp với đặc điểm hành vi của sát thủ thứ hai”.

Mọi người gật đầu tán thành. Lải Nhải mở miệng: “Nói như vậy, bây giờ chỉ còn lại tên sát thủ moi tim vẫn chưa xuất hiện?”.

“Còn tên thứ tư nữa.” Hàn Trầm tiếp lời. “Tân Giai tiết lộ có bảy người, vẫn còn thiếu một tên.”

Cả tổ đều trầm ngâm. Về nhân vật cuối cùng, bất kể là cảnh sát năm xưa hay bọn họ đều không có chút manh mối nào!

“Tôi nói xong rồi.” Tô Miên ngồi xuống. “Hiện tại, chúng ta có quá ít manh mối. Chỉ dựa vào một lá thư thì khó có thể dự liệu hành động tiếp theo của chúng.”

Hàn Trầm lấy lá thư từ tay Châu Tiểu Triện: “Chúng tôi sẽ đến, là đến nơi nào?”.

Mọi người hơi ngây ra. Bởi vì khi đọc câu này, ai cũng cho rằng, ý của đối phương là: “Chúng tôi sẽ chính thức gây án”, chứ không nghĩ đến mặt chữ nghĩa.

Hàn Trầm nói tiếp: “Thư là gửi cho tổ Khiên Đen, từ “đến” đương nhiên là nói với chúng ta. Đến Cục Công an tỉnh ư? Không thể có khả năng đó. Cơ quan chúng ta không mở cửa với bên ngoài, lại được bảo vệ nghiêm ngặt. Hơn nữa, vào ngày 7, xung quanh cơ quan sẽ bị giới nghiêm, một con nhặng cũng không lọt, chúng không có điều kiện gây án. Vậy thì từ “đến” sẽ mang một hàm nghĩa khác.” Anh đảo mắt một vòng: “Đến trong tầm mắt của chúng ta, đến nơi chúng ta có thể nhìn thấy. 7 giờ 7 phút ngày 7 là thời gian chính xác đến con số phút. Chúng làm thế nào để có thể bảo đảm, tội ác mà chúng gây ra vào thời điểm này sẽ được chúng ta nhìn thấy?”.

“Chia sẻ trực tiếp trên các trang web chăng?” Châu Tiếu Triện hít một hơi sâu.

“Rất có thể.” Hàn Trầm đáp. “Hoặc ở những nơi công cộng, cảnh sát sẽ chú ý ngay.”

Mấy ngày sau đó, lực lượng cảnh sát trong toàn thành phố rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. Các trang web chia sẻ video trực tuyến bị giám sát nghiêm ngặt, một khi xuất hiện hình ảnh phạm tội là sẽ lập tức khởi động phần mềm theo dõi, tiến hành khoanh vùng và truy bắt bọn chúng. Mặt khác, cảnh sát tăng cường lực lượng ở những nơi công cộng, tập trung đông người vào lúc bảy giờ sáng. Chỉ là trong thành phố có quá nhiều nơi như vậy, muốn hoàn toàn phòng ngừa tội phạm không phải là việc làm dễ dàng.

Ngày 7 cuối cùng cũng tới.


/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status