Ngày hôm sau bắt đầu đại hội luận võ. Tiêu Hồn Điện đứng đầu võ lâm, Nam Cung Quân ngồi ở vị trí minh chủ trên đài, Nam Cung Trụy Nguyệt cùng 2 đại hộ pháp thì ngồi ở bên cạnh.
Sau khi các môn phái quen biết gặp mặt, đều khách sáo hàn huyên vài câu, cũng có vài chưởng môn lớn mật đến chào đón Nam Cung Quân. Nam Cung Quân thần sắc lạnh lùng, chỉ gật đầu không nói nhiều.
Nhiều người lại bình tĩnh đáng giá bên này. Nam Cung Trụy Nguyệt biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, Nam Cung Quân chưa bào giờ xuất hiện trong giang hồ, hơn nữa còn có những tin đồn được truyền rất kỳ diệu. Nếu dùng lời nàng để hình dung, chính là ‘không cần yêu anh ta, anh ta chỉ là truyền thuyết.’ Đương nhiên, cũng có một bộ phận vì tin đồn gần đây mà liếc đến. Bọn họ chẳng những lặng lẽ dò xét Nam Cung Quân, càng không kiêng nể gì dò xét Nam Cung Trụy Nguyệt, có lẽ bọn họ còn có chút e sợ với Nam Cung Quân, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt chỉ là cô gái nhỏ, ánh mắt hình như có vẻ trực tiếp rõ ràng hơn.
Hình như Nam Cung Quân đã dự đoán được tình trạng này, trước khi ra khỏi cửa, đỉnh đầu của hắn và Nam Cung Trụy Nguyệt mỗi người đội một mũ sa. Nam Cung Trụy Nguyệt không khỏi cảm thấy quyết định của Nam Cung Quân rất đúng đắn, ít nhất bây giờ, nàng không cần bị loại ánh mắt không kiểng nể gì cả đánh giá.
Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi bên cạnh Nam Cung Quân, nàng phát hiện tâm tình của Nam Cung Quân hình như không tốt, khó coi. Không khí quanh người hắn hơi đông lạnh, không giống với ôn hòa cùng lười nhác lúc bình thường. Khó trách hắn không thích tham gia hoạt động giang hồ, cảm giác bị người ta dò xét như vậy thật sự rất khó chịu.
Đột nhiên có một người đi đến chính giữa võ đài, duỗi hai tay ra ý bảo yên lặng.
" Ta tuyên bố, luận võ bắt đầu."
Người nọ chắp tay hướng mọi người ở bốn phía, sau đó mới đi xuống võ đài.
Phàm là tuyển thủ đã báo danh, đều bốc số ngẫu nhiên, kêu lên số nào thì người số đó lên đài tỷ thí. Áp dụng chế độ đào thải.
Lục đại môn phái mặc dù 10 nằm trước nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, nhưng luôn luôn ầm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức, hình như đã khôi phục không tệ, số lượng dự thi lần này rất đông.
Nam Cung Trụy Nguyệt bốc trúng số 64, tạm thời không đến phiên nàng, nàng đành quan sát tỉ mĩ người tỷ thí trên đài, muốn tham khảo một chút kỹ xảo trước khi thi đấu.
Đến phiên Nam Cung Trụy Nguyệt, Nam Cung Quân nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
"Cẩn thận."
Hắn không nói nhiều lắm, nhưng lại khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, nàng bình tĩnh đánh giá người đàn ông đối diện. Nghe nói là phái Huyền Thiên, đối phương đang quan sát nàng, hơn nữa trong mắt có sự khinh thường rõ ràng.
Trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt cười thầm, bởi vì nàng là nữ, tuổi lại không lớn nên xem thường nàng, đó sẽ là một thiệt thòi lớn.
Quả nhiên, tỷ thí trong thời gian chưa hết ba chén trà,cũng đã xong. Trong 10 chiêu Nam Cung Trụy Nguyệt đã giải quyết đối phương.
Nàng nhẹ chắp tay, không đếm xỉa đến sắc mặt khó tin của đối phương, nhẹ nhàng lách người trở lại chỗ ngồi của mình.
“Sao không giải quyết trong 3 chiêu?”
Nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Quân, cách một cái khăn che mặt nàng không nhìn thấy mặt hắn.
“Không muốn quá tự đại.”
Lời này nếu là nàng trước kia, nhất định sẽ không nói. Kiếp trước, cho dù làm gì nàng cũng không chừa đường lui, vô cùng huênh hoang, cuối cùng lại nếm quả đắng do mình gieo.
Có lẽ bởi vì càng trưởng thành, có lẽ bởi vì tác dụng của ly tâm bí quyết, nàng đã ổn trọng và khiên tốn không ít.
Chú ý đến Nam Cung Quân mãi miết nhìn nàng, không có xoay người. Nàng khó hiểu hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Con đã trưởng thành."
Cái này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Lời này nghe thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có biện pháp phản bác lại. Kiếp trước rồi thêm kiếp này, nàng lớn tuổi hơn Nam Cung Quân a, chỉ là ở trước mặt Nam Cung Quân, chính nàng cũng không biết, luôn vô ý thức giống như một đứa trẻ.
" Nam Cung Quân......"
"Hả?"
" Không có gì."
Nam Cung Trụy Nguyệt rất muốn hỏi hắn một câu, nếu như ta không phải là con ruột của người, người có thể đối tốt với ta như vậy sao. Chỉ là, nàng lại không nói ra khỏi miệng, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng càng không dám đánh cuộc.
Không biết có phải Nam Cung Quân đã nhận ra tâm tình của Nam Cung Trụy Nguyệt, hoặc biết rõ nàng sợ hãi.
Đột nhiên Nam Cung Quân vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Nam Cung Trụy Nguyệt.
" Đừng sợ."
Nam Cung Trụy Nguyệt nhìn hai cánh tay giao nhau một chỗ, yên lặng cúi đầu xuống, tình cảm ấm áp trong lòng lại dần dần tràn ra.
Ngày luận võ đầu tiên, xem như vòng đấu loại.
Nam Cung Trụy Nguyệt dùng tư thái ngựa đen, trổ hết tài năng giữa một đống cao thủ.
Trận đấu bán kết ngày hôm sau, mặc dù kịch liệt hơn hôm trước rất nhiêu, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt vẫn phi thường thoài mái hạ đối thủ trong 10 chiêu, lúc này đây tất cả mọi người không hề dám xem thường nàng.
Cho dù Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi trên vị trí khách quý, vẫn có thể mơ hồ nghe được bàn luận nhỏ giọng phía dưới, ‘Tiểu thư Nam Cung gia’ ‘con gái minh chủ’ đủ loại thảo luận liên quan đến nàng, ở phía dưới tràn ra.
Nam Cung Trụy Nguyệt quay đầu nhìn Nam Cung Quân, hắn vẫn miễn cưỡng ngồi trên ghế, giống như không nghe được bất cứ bình luận gì ở phía dưới.
Thật ra khi Nam Cung Trụy Nguyệt báo danh dự thi, nàng đã hạ quyết định, nàng nhất định phải đứng thứ nhất. Không phải vì cái gì, chỉ thầm nghĩ muốn chứng minh mình xứng đáng đứng bên cạnh Nam Cung Quân, chỉ là lời đồn tiểu thư thật giả đó, lại khiến cho nàng càng quyết tâm muốn giành được vị trí thứ nhất, bây giờ nàng càng cấp bách muốn chứng minh mình có tư cách làm con gái Nam Cung Quân hơn cô gái kia.
Đang lúc mọi người chờ mong lại hơi khẩn trương, luận võ đã đến trận chung kết.
Nam Cung Trụy Nguyệt không hề lo lắng tham gia trận chung kết, đối thủ của nàng là đại sư huynh phái Huyền Thiên.
Nam Cung Trụy Nguyệt có chút ấn tượng với người đàn ông này, rất ít nói, càng ít biểu lộ, là dạng đàn ông đầu gỗ, nhưng là bang chủ đời kế tiếp của phái Huyền Thiên.
Hắn đứng đối diện Nam Cung Trụy Nguyệt, không nói lời nào cũng không động, giống như đang quan sát nàng. Nhưng đệ tử phái Huyền Thiên bị nàng đánh bại ở trân thứ nhất, lại không cam lòng kêu gào ở dưới đài.
“Mời.” Đột nhiên đối phương chắp tay với nàng, ý bảo bắt đầu luận võ.
Có lẽ do nàng chủ quan, có lẽ đối thủ trước kia thật sự quá yếu, người đàn ông lặng lẽ này, lại dũng mãnh khác thường.
Sau khi Nam Cung Trụy Nguyệt giao thủ với hắn, cảm thấy không thoải mái rõ ràng, đối phương cũng có một thân nội lực thâm hậu, người này chỉ sợ còn mạnh hơn Thương Khung Thương Hải.
Sau khi giao đấu mấy chiêu, hai người cũng không chừa đường lui, dốc hết toàn lực tấn công đối phương, hai người không ai nhường ai, trong nhất thời khó phân thắng bại.
Thương Khung và Thương Hải có vẻ có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên tiểu thư gặp đối thủ ngang tầm, nhưng kinh nghiệm trực chiến của tiểu thư rõ ràng không bằng đối phương, hai người này không tự giác đổ một mớ mồ hôi.
Tuy Nam Cung Quân vẫn lười nhác ngồi dựa vào ghế, nhưng con ngươi đen trong vắt kia một cái chớp mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm võ đài.
Sau khi các môn phái quen biết gặp mặt, đều khách sáo hàn huyên vài câu, cũng có vài chưởng môn lớn mật đến chào đón Nam Cung Quân. Nam Cung Quân thần sắc lạnh lùng, chỉ gật đầu không nói nhiều.
Nhiều người lại bình tĩnh đáng giá bên này. Nam Cung Trụy Nguyệt biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, Nam Cung Quân chưa bào giờ xuất hiện trong giang hồ, hơn nữa còn có những tin đồn được truyền rất kỳ diệu. Nếu dùng lời nàng để hình dung, chính là ‘không cần yêu anh ta, anh ta chỉ là truyền thuyết.’ Đương nhiên, cũng có một bộ phận vì tin đồn gần đây mà liếc đến. Bọn họ chẳng những lặng lẽ dò xét Nam Cung Quân, càng không kiêng nể gì dò xét Nam Cung Trụy Nguyệt, có lẽ bọn họ còn có chút e sợ với Nam Cung Quân, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt chỉ là cô gái nhỏ, ánh mắt hình như có vẻ trực tiếp rõ ràng hơn.
Hình như Nam Cung Quân đã dự đoán được tình trạng này, trước khi ra khỏi cửa, đỉnh đầu của hắn và Nam Cung Trụy Nguyệt mỗi người đội một mũ sa. Nam Cung Trụy Nguyệt không khỏi cảm thấy quyết định của Nam Cung Quân rất đúng đắn, ít nhất bây giờ, nàng không cần bị loại ánh mắt không kiểng nể gì cả đánh giá.
Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi bên cạnh Nam Cung Quân, nàng phát hiện tâm tình của Nam Cung Quân hình như không tốt, khó coi. Không khí quanh người hắn hơi đông lạnh, không giống với ôn hòa cùng lười nhác lúc bình thường. Khó trách hắn không thích tham gia hoạt động giang hồ, cảm giác bị người ta dò xét như vậy thật sự rất khó chịu.
Đột nhiên có một người đi đến chính giữa võ đài, duỗi hai tay ra ý bảo yên lặng.
" Ta tuyên bố, luận võ bắt đầu."
Người nọ chắp tay hướng mọi người ở bốn phía, sau đó mới đi xuống võ đài.
Phàm là tuyển thủ đã báo danh, đều bốc số ngẫu nhiên, kêu lên số nào thì người số đó lên đài tỷ thí. Áp dụng chế độ đào thải.
Lục đại môn phái mặc dù 10 nằm trước nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, nhưng luôn luôn ầm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức, hình như đã khôi phục không tệ, số lượng dự thi lần này rất đông.
Nam Cung Trụy Nguyệt bốc trúng số 64, tạm thời không đến phiên nàng, nàng đành quan sát tỉ mĩ người tỷ thí trên đài, muốn tham khảo một chút kỹ xảo trước khi thi đấu.
Đến phiên Nam Cung Trụy Nguyệt, Nam Cung Quân nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
"Cẩn thận."
Hắn không nói nhiều lắm, nhưng lại khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, nàng bình tĩnh đánh giá người đàn ông đối diện. Nghe nói là phái Huyền Thiên, đối phương đang quan sát nàng, hơn nữa trong mắt có sự khinh thường rõ ràng.
Trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt cười thầm, bởi vì nàng là nữ, tuổi lại không lớn nên xem thường nàng, đó sẽ là một thiệt thòi lớn.
Quả nhiên, tỷ thí trong thời gian chưa hết ba chén trà,cũng đã xong. Trong 10 chiêu Nam Cung Trụy Nguyệt đã giải quyết đối phương.
Nàng nhẹ chắp tay, không đếm xỉa đến sắc mặt khó tin của đối phương, nhẹ nhàng lách người trở lại chỗ ngồi của mình.
“Sao không giải quyết trong 3 chiêu?”
Nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Quân, cách một cái khăn che mặt nàng không nhìn thấy mặt hắn.
“Không muốn quá tự đại.”
Lời này nếu là nàng trước kia, nhất định sẽ không nói. Kiếp trước, cho dù làm gì nàng cũng không chừa đường lui, vô cùng huênh hoang, cuối cùng lại nếm quả đắng do mình gieo.
Có lẽ bởi vì càng trưởng thành, có lẽ bởi vì tác dụng của ly tâm bí quyết, nàng đã ổn trọng và khiên tốn không ít.
Chú ý đến Nam Cung Quân mãi miết nhìn nàng, không có xoay người. Nàng khó hiểu hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Con đã trưởng thành."
Cái này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Lời này nghe thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có biện pháp phản bác lại. Kiếp trước rồi thêm kiếp này, nàng lớn tuổi hơn Nam Cung Quân a, chỉ là ở trước mặt Nam Cung Quân, chính nàng cũng không biết, luôn vô ý thức giống như một đứa trẻ.
" Nam Cung Quân......"
"Hả?"
" Không có gì."
Nam Cung Trụy Nguyệt rất muốn hỏi hắn một câu, nếu như ta không phải là con ruột của người, người có thể đối tốt với ta như vậy sao. Chỉ là, nàng lại không nói ra khỏi miệng, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng càng không dám đánh cuộc.
Không biết có phải Nam Cung Quân đã nhận ra tâm tình của Nam Cung Trụy Nguyệt, hoặc biết rõ nàng sợ hãi.
Đột nhiên Nam Cung Quân vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Nam Cung Trụy Nguyệt.
" Đừng sợ."
Nam Cung Trụy Nguyệt nhìn hai cánh tay giao nhau một chỗ, yên lặng cúi đầu xuống, tình cảm ấm áp trong lòng lại dần dần tràn ra.
Ngày luận võ đầu tiên, xem như vòng đấu loại.
Nam Cung Trụy Nguyệt dùng tư thái ngựa đen, trổ hết tài năng giữa một đống cao thủ.
Trận đấu bán kết ngày hôm sau, mặc dù kịch liệt hơn hôm trước rất nhiêu, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt vẫn phi thường thoài mái hạ đối thủ trong 10 chiêu, lúc này đây tất cả mọi người không hề dám xem thường nàng.
Cho dù Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi trên vị trí khách quý, vẫn có thể mơ hồ nghe được bàn luận nhỏ giọng phía dưới, ‘Tiểu thư Nam Cung gia’ ‘con gái minh chủ’ đủ loại thảo luận liên quan đến nàng, ở phía dưới tràn ra.
Nam Cung Trụy Nguyệt quay đầu nhìn Nam Cung Quân, hắn vẫn miễn cưỡng ngồi trên ghế, giống như không nghe được bất cứ bình luận gì ở phía dưới.
Thật ra khi Nam Cung Trụy Nguyệt báo danh dự thi, nàng đã hạ quyết định, nàng nhất định phải đứng thứ nhất. Không phải vì cái gì, chỉ thầm nghĩ muốn chứng minh mình xứng đáng đứng bên cạnh Nam Cung Quân, chỉ là lời đồn tiểu thư thật giả đó, lại khiến cho nàng càng quyết tâm muốn giành được vị trí thứ nhất, bây giờ nàng càng cấp bách muốn chứng minh mình có tư cách làm con gái Nam Cung Quân hơn cô gái kia.
Đang lúc mọi người chờ mong lại hơi khẩn trương, luận võ đã đến trận chung kết.
Nam Cung Trụy Nguyệt không hề lo lắng tham gia trận chung kết, đối thủ của nàng là đại sư huynh phái Huyền Thiên.
Nam Cung Trụy Nguyệt có chút ấn tượng với người đàn ông này, rất ít nói, càng ít biểu lộ, là dạng đàn ông đầu gỗ, nhưng là bang chủ đời kế tiếp của phái Huyền Thiên.
Hắn đứng đối diện Nam Cung Trụy Nguyệt, không nói lời nào cũng không động, giống như đang quan sát nàng. Nhưng đệ tử phái Huyền Thiên bị nàng đánh bại ở trân thứ nhất, lại không cam lòng kêu gào ở dưới đài.
“Mời.” Đột nhiên đối phương chắp tay với nàng, ý bảo bắt đầu luận võ.
Có lẽ do nàng chủ quan, có lẽ đối thủ trước kia thật sự quá yếu, người đàn ông lặng lẽ này, lại dũng mãnh khác thường.
Sau khi Nam Cung Trụy Nguyệt giao thủ với hắn, cảm thấy không thoải mái rõ ràng, đối phương cũng có một thân nội lực thâm hậu, người này chỉ sợ còn mạnh hơn Thương Khung Thương Hải.
Sau khi giao đấu mấy chiêu, hai người cũng không chừa đường lui, dốc hết toàn lực tấn công đối phương, hai người không ai nhường ai, trong nhất thời khó phân thắng bại.
Thương Khung và Thương Hải có vẻ có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên tiểu thư gặp đối thủ ngang tầm, nhưng kinh nghiệm trực chiến của tiểu thư rõ ràng không bằng đối phương, hai người này không tự giác đổ một mớ mồ hôi.
Tuy Nam Cung Quân vẫn lười nhác ngồi dựa vào ghế, nhưng con ngươi đen trong vắt kia một cái chớp mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm võ đài.
/17
|