Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 3 - Chương 3

/26


Còn chưa đi vào viện, Cố Nam Châu đã nghe thấy tiếng rèn sắt bên trong, từng phát từng phát, trầm ổn vững vàng. Thẩm Trại Hoa đi ở phía trước, trực tiếp đẩy cửa viện ra, đứng ở cửa chờ Cố Nam Châu đi vào.

Viện này thoạt nhìn đơn sơ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng. Trong góc là một đống gang xếp chồng lên nhau, một nam tử cao lớn mồ hôi như mưa ngẩng đầu nhìn người tới, thuận miệng nói: Trại Hoa muội tử tự mình lấy ghế ngồi chờ một lát, ta sắp làm xong rồi! . Thẩm Trại Hoa đáp một tiếng, vào nhà lấy hai chiếc ghế ra ngoài đưa cho Cố Nam Châu cùng ngồi.

Chân tay Lý Thiết Tượng mau lẹ, chỉ hai ba lần đã gõ cho khối sắt đốt đỏ rực trên tay ra hình ra dạng, sau khi ngâm nước liền đặt ở một bên, tiện tay vuốt hết mồ hôi trên mặt, nhận lấy chén nước Thẩm Trại Hoa đưa tới, chưa kịp thở đã uống một hơi cạn sạch, lúc này mới chậm rãi nói: Tới lấy mũi tên? .

Thẩm Trại Hoa lắc đầu: Lần trước ngươi mài mũi tên giúp ta vẫn còn dùng rất tốt , gần đây không lên núi, không cần phải lấy thêm. Hôm nay tới đây là muốn mua một cái nồi cho người này, Tiểu Thụ nghịch ngợm, đập vỡ nồi của hắn, hai cha con người ta không có cách nào nấu ăn được! .

Lúc này Lý Thiết Tượng mới đưa mắt đánh giá Cố Nam Châu đang ngồi ở bên cạnh, rồi kéo Thẩm Trại Hoa sang một bên nhỏ giọng nói: Ta thấy người này dáng dấp không tệ, có vẻ như là người đọc sách. Có điều biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ngươi nhớ phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu là người tốt thì cùng nhau sống qua ngày thôi với diện mạo kia của hắn chắc chắn ngươi không phải thua thiệt đâu! .

Lý Thiết Tượng là một đại hán vạm vỡ tiêu chuẩn, hàng năm rèn sắt, bắp thịt cuồn cuộn, khí lực trên người lúc nào cũng dư thừa. Tuy là một đấng trượng phu vai năm thước rộng nhưng vào thời điểm nông nhàn rảnh rỗi thì lại lại chẳng khác nào tam cô lục bà thích đi tám chuyện, thích nối dây tơ hồng cho người khác. Ở trong mắt Lý Thiết Tượng, cho dù là ai, chỉ cần có một nam một nữ, là có thể ở chung một chỗ, thích hợp sống qua ngày. Thẩm Trại Hoa sống độc thân đã lâu nên càng trở thành một đối tượng quan trọng được Lý Thiết Tượng chú ý. Nhưng người nào đó tâm trí kiên định, những năm qua không biết Lý Thiết Tượng đã phí bao nhiêu công phu miệng lưỡi nhưng lại chẳng hề thành công. Hôm nay Cố Nam Châu này rõ ràng khác hẳn với những hán tử mặt đen phổ biến trong thôn, khiến Lý Thiết Tượng lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.

Từ lâu Thẩm Trại Hoa đã quen với hành động cứ thấy nam nhân ở đâu liền gán ghép cho mình của Lý Thiết Tượng nên cũng chẳng có cảm giác gì. Có điều câu nói sau cùng này thật ra mà nói thì không phải không có mùi vị. Thẩm Trại Hoa vỗ lên vai Lý Thiết Tượng, bất đắc dĩ cười nói: Nghĩ gì chứ! Không phải ngươi không biết Tiểu Thụ đâu, hai người bọn họ sáng hôm nay vừa chuyển đến sát vách nhà ta, có thể là trong lúc thu dọn đồ đạc đã đánh thức con bé nên nha đầu kia liền chạy qua đập nồi. Hắn vừa tới nơi này, lạ nước lạ cái nên ta liền thuận đường chỉ hắn tới đây mua nồi! .

Lý Thiết Tượng gãi đầu cười theo, mà Cố Nam Châu ngồi ở một bên rốt cuộc cũng nghe được trọng điểm. Trước kia hắn chỉ cảm thấy Tiểu Thụ xinh xắn đáng yêu người gặp người thích, lại hoàn toàn không ngờ cô nương này chỉ cần không thích liền động thủ, cũng chỉ là không cẩn thận quấy rầy giấc mộng của người ta thế mà lại lẳng lặng phá hủy cái nồi, thần không biết quỷ không hay, ha ha ha! Quả thật không thể đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài.

Cảm giác có gì đó không thỏa đáng lắm. Lúc này Cố Nam Châu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng. Dường như mới vừa rồi Tiểu Thụ bị Thẩm Trại Hoa sai đuổi theo Cố Đồi rồi. Mà thằng nhóc kia thỉnh thoảng nói chuyện lại châm chọc người khác, còn Tiểu Thụ kia theo cách nói của Thẩm Trại Hoa lại một thân võ lực không thể khinh thường. Liên tưởng đến cái nồi bị đập thủng một lỗ to tướng trong bếp nhà mình, sống lưng Cố Nam Châu chợt lạnh: không biết Cố Đồi có tùy tiện nói lung tung, chọc cho Tiểu Thụ mất hứng xem miệng thằng bé thành cái miệng nồi mà đấm thủng không?

Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, bồn chồn không yên, vụt đứng dậy, nói với Thẩm Trại Hoa: Cố Đồi đi ra ngoài đã lâu, ta có chút không yên lòng, chúng ta hãy nhanh nhanh trở về tìm bọn nhỏ xem sao! .

Thẩm Trại Hoa lơ đễnh đáp: Không có chuyện gì đâu, có Tiểu Thụ đi theo, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện! .

Cố Nam Châu thầm nghĩ cũng bởi vì đi cùng Tiểu Thụ nên ta mới lo lắng đấy. Hay là cứ trở về xem thử xem, đứa nhỏ này tính khí không tốt, vừa tới trong thôn, lỡ lại đắc tội với người thì không tốt! . Nói xong liền làm bộ phải đi.

Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ nói: Được rồi. Lý ca, ngươi cầm nồi ra đi, để ta mang về, người ta đang gấp gáp tìm nhi tử của mình! .

Lý Thiết Tượng thấy ngay cả cơ hội lôi kéo Thẩm Trại Hoa cũng không có, âm thầm thở dài, xoay người vào phòng, lúc đi ra liền cầm một cái nồi lớn đưa cho Thẩm Trại Hoa. Cố Nam Châu đang chuẩn bị vươn tay tiếp nhận cái nồi sắt có vẻ rất nặng kia, liền bị Thẩm Trại Hoa cướp mất giữa đường: Để ta đi. Chuyện như vậy nói cho cùng là Tiểu Thụ không phải, sao có thể để cho ngươi trả tiền. Ngươi đi trước đi, mau về tìm Cố Đồi, ta sẽ theo sau! .

Tuy Cố Nam Châu chưa bao giờ từng làm việc nặng, nhưng dù sao cũng là nam nhân, sao có thể để một phụ nhân như Thẩm Trại Hoa xách nồi, liền thò tay muốn đoạt lại từ tay người nào đó. Thẩm Trại Hoa thấy hắn không nghe lời mình khuyên, liền cầm nồi ra khỏi viện: Lý ca ta đi trước đây. Dạo gần đây




/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status