Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 23 - (Ca Khúc) Bỗng Dưng Nổi Tiếng

/87


Kỳ hạn một tháng càng ngày càng gần, nhưng ca khúc của Mông Hiểu Dương vẫn không nóng không lạnh, điều này làm cho Mông Hiểu Dương vốn tự tin ngày càng bất an.

Buổi sáng một ngày nào đó, Lâm Cẩn lôi Mông Hiểu Dương ra khỏi ổ chăn, nói một cách hoa mỹ là bởi vì mình quá buồn chán muốn rủ y cùng đi dạo phố. Kỳ thực chỉ là Lâm Cẩn thấy tâm tình y không tốt đã nhiều ngày, muốn kéo y đi ra ngoài chơi.

Chúng ta trực tiếp đi dạo phố trong quang não là được rồi, đi ra ngoài làm gì? Mông Hiểu Dương lầm bầm vài câu, nhưng vẫn thay quần áo theo Lâm Cẩn ra ngoài.

Hôm nay quả nhiên như Lâm Cẩn nói, bên ngoài ánh dương quang xán lạn.

Đại học Hoa Hạ thân là học phủ cao cấp, cộng thêm kiến trúc kiểu cổ danh tiếng ở Trái Đất, cảnh sắc trong trường tự nhiên là đẹp không sao tả xiết.

Đi tới rừng cây nhỏ phía sau đại học, đi qua đường mòn, đập vào mắt là thảm cỏ xanh mướt. Hôm nay là ngày nghỉ, sớm có tốp năm tốp ba đang chơi đùa ngoạn nháo. Lâm Cẩn cũng không có dừng bước, ngược lại lôi kéo y đi sâu vào trong rừng.

Tiểu Cẩn, cậu muốn mang tôi đi đâu, không thể đi quá sâu vào trong rừng. Rừng cây nhỏ này đương nhiên không có nguy hiểm gì lớn, nhưng sâu bên trong cũng không khác gì trong rừng xanh sâu thẳm, nên trường học quy định á thú và giống cái là không thể vào.

Thần bí cười cười, Yên tâm đi, nếu tớ dám mang cậu đi vào, tất nhiên không có việc gì. Sau đó lôi kéo Mông Hiểu Dương đi vào.

Đi không bao lâu, y liền hiểu vì sao Lâm Cẩn thần bí như vậy, hoá ra là Lâm Hô đang chờ ở đây. Trừng mắt nhìn hai anh em bọn họ, thế nhưng cũng không có xoay người bỏ đi, dù sao cũng ra ngoài rồi, cứ phơi nắng, hóng gió một chút đi.Cũng không biết là ai tìm được, sâu bên trong khu rừng này lại có bãi cỏ nhỏ bằng phẳng, hơn nữa bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ chảy thong thả.

Lâm Hô giống như làm ảo thuật lấy ra những vật dụng cần thiết khi đi dã ngoại, có lẽ thấy ánh mắt kinh ngạc của Mông Hiểu Dương, Lâm Cẩn vừa lôi kéo y bố trí, vừa giải thích với y, Nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón út tay phải của anh hai đi, đó chính là không gian trữ vật cực kỳ hi hữu.

Mông Hiểu Dương nghe vậy gật đầu, thỉnh thoảng ngắm nhìn vài lần, nguyên thân cũng không được Mông gia coi trọng, cũng khó trách sẽ không biết vật phẩm cao đoan như không gian trữ vật này.

9717 từng nói phiếu đổi có thể đổi được thứ y không tưởng tượng nổi, không biết có thể đổi được một cái nhẫn không gian hay không, tuyệt đối phải trâu bò hơn chiếc đang đeo trên tay Lâm Hô.

9717: Á thú nhân ngu ngốc, có gì đáng hâm mộ đâu, phiếu đổi vô sắc của anh có thể đổi một không gian trữ vật. Mặc dù là một túi đựng đồ cũ nát hình lập phương, nhưng đó cũng là vật phẩm trữ vật, 9717 nghĩ.

9717 nói làm cho ánh mắt của Mông Hiểu Dương sáng rực, phiếu đổi vô sắc đã đổi được, vậy còn phiếu đổi hồng sắc? Đáng tiếc nhiệm vụ lần này không chừng y sẽ thất bại rồi, phiếu đổi hồng sắc này chắc là không lấy được.

Mông Hiểu Dương: Kỳ quái, vì sao mình chỉ nghĩ đến phần thưởng, mà không phải trừng phạt? Lẽ nào mình rất chờ mong Lâm Hô hôn? (⊙_⊙)

Mông Hiểu Dương rõ ràng lại lâm vào quấn quýt cũng không nhìn thấy Lâm Hô đang đi về phía y, đợi đến lúc y biết, toàn bộ thân thể đã ở trong lòng Lâm Hô.

Nếu em thích, tôi tặng em một cái. Ôm chặt thắt lưng tinh tế của Mông Hiểu Dương, kề sát vào tai y nói khẽ.

Bất mãn bĩu môi, Anh hai, anh thiên vị quá đi, còn em? Lâm Cẩn hoàn toàn không có tự giác mình là bóng đèn đi tới bên cạnh bọn họ, xòe tay đưa tới trước mặt Lâm Hô lắc qua lắc lại, hỏi.

Không cần đâu, bình thường tôi cũng rất ít đi ra ngoài, cũng chưa dùng tới. Liếc mắt một cái, lúc này Mông Hiểu Dương đẩy Lâm Hô qua một bên, thuận tiện trừng mắt nhìn hắn một cái, người này cũng thật là, ban ngày ban mặt, làm trò ôm ôm ấp ấp người ta trước mặt em trai.

Em cần. Lâm Hô nhíu mày, nghĩ mang em trai đi theo trong buổi hẹn hò là việc không sáng suốt nhất, đặc biệt là tiểu á thú nhân của hắn lại dễ dàng xấu hổ như vậy.

Mông Hiểu Dương: Má nó, con mắt nào của anh nhìn thấy ông đây xấu hổ hả? Da mặt anh dày như vậy, mỗ mụ anh biết không?

Ba người ngồi kế bên nhau, bánh ngọt là Mông Hiểu Dương làm tối hôm qua. Cũng không phải phức tạp gì, là bánh mè và bánh bích quy, phức tạp y cũng không biết làm. 9717 cũng thật là, chỉ cho y tăng đẳng cấp, một cuốn sách hướng dẫn nấu ăn cũng không cho, quỷ keo kiệt, đồ vô tình...

9717: Đừng cho là hiện tại tôi không thể thăm dò suy nghĩ của anh thì không biết anh đang mắng tôi nhá, ←_←

Mình làm vất vả như vậy, Đương nhiên phải ăn thêm mấy cái bù lại. Mông Hiểu Dương một lần ăn một bánh bích quy, ăn liên tục năm sáu cái, đang thấy khô miệng, trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay to cầm ly nước.Tiếp nhận uống mấy ngụm, Cám ơn. Sau đó híp mắt tiếp tục uống từng ngụm nước.

Lâm Cẩn ngồi bên cạnh hai người quét mắt nhìn qua nhìn lại, sau đó ái muội 'À há' một tiếng.

Mông Hiểu Dương: Đừng nháo ←_←

Điền đầy bụng, gió thổi hiu hiu, có cảm giác mơ màng muốn ngủ. Lâm Hô đưa tay ra, ôm Mông Hiểu Dương vào lòng, Ngủ một lát đi.

Tuy không biết tiểu á thú gần đây ngủ mấy tiếng, nhưng nghỉ ngơi khẳng định không tốt, kỳ thực hắn rất muốn hỏi Mông Hiểu Dương, rốt cuộc bài hát thi đấu tên là gì, mình có thể giúp y, y hoàn toàn không cần khổ cực như vậy, đây là hắn thân là thú nhân vốn nên làm. Nhưng hắn không quên được ánh mắt của tiểu á thú vào ngày bị khiêu chiến đó.

Liếc mắt nhìn Lâm Hô, Mông Hiểu Dương cuối cùng vẫn không thoát khỏi Chu công triệu hoán, chuyển thân nằm nghiêng, đầu gối lên đùi Lâm Hô, nhắm mắt ngủ.

Thế giới thật sự rất nhỏ, Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên còn có Phượng Trạch Ngọc cứ như vậy vừa vặn đi tới bãi cỏ bằng phẳng này, Lâm Cẩn nằm nghiêng một bên đang đọc tiểu thuyết ăn bánh ngọt, Lâm Hô ngồi trên bãi cỏ, trong mắt ôn hòa cúi đầu nhìn Mông Hiểu Dương đang dựa vào đùi hắn ngủ ngon lành.

Một cảnh tượng vô cùng ấm áp hài hoà, nhưng trong mắt ba người đang đi tới nhìn thấy, đó chính là vô cùng đau đớn.

Thần kinh của thú nhân rất là mẫn cảm, đặc biệt cường thú nhân như Lâm Hô. Lúc mấy người Phượng Trạch Khiêm đi về phía này, hắn đã biết, nhưng hắn cũng không có lên tiếng ngăn cản, sợ đánh thức Mông Hiểu Dương đang ngủ say.

Cẩn thận đặt Mông Hiểu Dương lên thảm, mở lồng bảo hộ, lúc này Lâm Hô mới đứng dậy đi về phía mấy người Phượng Trạch Khiêm.

Anh Lâm Hô, không ngờ anh cũng ở đây. Phượng Trạch Ngọc bước lại gần, giọng nói nũng nịu động lòng người.

Tránh khỏi tay Phượng Trạch Ngọc đang đưa tới, nhìn lướt qua Phượng Trạch Khiêm, Vừa lúc chúng tôi phải đi rồi, ở đây cho các người. Sau đó liền trở lại thu thập đồ đạc, ôm lấy Mông Hiểu Dương, Tiểu Cẩn, đi thôi.

Dạ, tới liền. Nhảy đến bên cạnh Lâm Hô, dường như lúc này Lâm Cẩn mới thấy mấy người Phượng Trạch Ngọc, vừa cười toe toét vừa nói: Mọi người cũng tới đây chơi hả? Cái này cho mọi người ăn nè, chị dâu tôi làm đó, ăn rất ngon. Sau đó đem nửa hộp bánh bích quy còn sót lại nhét vào trong tay Phượng Trạch Ngọc.

Cậu... Phượng Trạch Ngọc cắn môi dưới, mắt ngập nước nhìn qua Lâm Hô.

Đáng tiếc Lâm Hô cũng không có nhìn gã, mà ôm Mông Hiểu Dương còn đang ngủ say xoay người rời đi. Lâm Cẩn đi theo phía sau hắn, đi mấy bước, quay đầu hướng bọn họ làm cái mặt quỷ.

Đợi không thấy bóng người, Phượng Trạch Ngọc dùng sức ném bánh bích quy trong tay xuống suối, Anh hai, anh xem cái con á thú ti tiện Lâm Cẩn kìa. Mang theo âm thanh nức nở lộ ra vô cùng ủy khuất.

Nhíu mày, Đó là em trai Lâm Hô, Lâm gia sủng nó đến cỡ nào không phải em không biết, lần sau không được nói người ta như vậy nữa, sau lưng cũng không được. Đi tới nhặt bánh bích quy lên, Còn có Lâm Hô nữa, hắn đã tuyên bố Mông Hiểu Dương là người của hắn, em thu liễm một chút cho anh, nếu để anh biết em lén động tay động chân, đừng trách anh vô tình.

Phượng Trạch Ngọc cúi đầu thật thấp không lên tiếng, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm. Gã là do trắc quân của Phượng gia gia chủ sinh, không cùng một mỗ mụ với Phượng Trạch Khiêm, chủ yếu nhất là giá trị dựng dục của gã chỉ có ba, giá trị đám hỏi giảm xuống thật nhiều, nên gã mới muốn trèo lên Lâm Hô như vậy, nhưng không ngờ, lại bị một á thú nhân ti tiện đắc thủ.

Không nói Phượng Trạch Ngọc, Mông Yên từ lúc đến nơi này không nói tiếng nào cũng đố kị đỏ mắt. Cũng không phải thấy Lâm Hô tốt hơn Phượng Trạch Khiêm, mà nghĩ á thú nhân bị gã đuổi ra khỏi nhà lại có thể tìm được người như hắn, điều này làm cho Mông Yên trước giờ vẫn xem mình tài trí hơn người cảm thấy bị vũ nhục.

Mặc kệ mấy người Mông Yên nghĩ như thế nào, bên này Mông Hiểu Dương tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong lòng Lâm Hô, thật muốn đâm đầu vào tường.

Má nó, bất quá chỉ ngủ có một giấc, tỉnh lại liền phát hiện bị người ôm đi dạo một vòng lớn ở trường đại học, thật sự làm cho người ta rất đau thương.

Vùi đầu vào trong lòng Lâm Hô, không phải y không muốn xuống dưới, nhưng với tình huống hiện tại, còn không bằng giả chết tốt hơn, cho nên, Mông Hiểu Dương tiếp tục giả bộ đang ngủ.

Lâm Hô ôm Mông Hiểu Dương thật chặt, đáy mắt hiện lên một tia tiếu ý, với cảnh giác của hắn làm sao lại không phát hiện Mông Hiểu Dương đã tỉnh lại, hô hấp rõ ràng nặng hơn, muốn lừa người cũng lừa không được.

Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó, một đời anh danh của ông đây! Thanh bạch của ông đây còn đâu! >_

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status