Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Chương 12: Hương ngộ

/22


Lãng nguyệt tinh không, xuân phong say mê, rền vang tác tác.

Ngồi ở trên ngự kiệu, tâm tình hoàng đế vốn cũng không vui sướng, cảm giác tiểu thái giám khiêng kiệu xóc nảy càng thêm lợi hại, càng tâm phiền ý loạn.

Hắn nhớ tới cung điện bị Bố tài nhân khiến cho mùi hôi tràn ngập, cùng hắn nói xin cả đời không thị tẩm, tư thái nàng uy hiếp hắn muốn cắn lưỡi tự sát, hắn chỉ có thể nói nàng thực sự là không biết phải trái!

Nếu không phải niệm tình anh cả Bố tài nhân Bố tướng quân trong quân đội là một tướng lĩnh đáng giá tài bồi niên kỉ lại thích hợp, hắn làm sao cần phải như vậy?

Người người đều nói, hậu cung đế vương ba nghìn giai lệ, nhưng những cô gái này mười người luôn luôn sẽ có bảy tám người là dựa vào giá trị phụ huynh mà tiến cung, chính hắn đối với những cô gái này không biết được bao nhiêu thật tình, các nàng đối với hắn làm sao không phải là mang theo mục đích tiếp cận?

Hoàng đế cười khổ, nhưng thật ra khó có được người như Bố tài nhân, bị cưỡng bách đưa vào cung, lại như vậy trinh liệt, liều chết không theo, đem cung thất của mình làm thối đến độ đó để đuổi hắn đi, thua thiệt nàng cũng nghĩ ra được.

Nếu như thế, liền trước cứ để mặc nàng, lúc cuối năm ăn tết phần thưởng cho hậu cung, cũng sẽ không thiếu phần Bố tài nhân, chỉ cần ở trong lòng ca ca của nàng, không cho rằng muội muội của hắn trong cung bị đối đãi không chu toàn là được.

Nhiều hay ít một phi tần, với hắn mà nói không có gì khác nhau quá nhiều.

Hoàng đế tối nay mặc một kiện sắc cẩm y ám long văn hắc, là Vĩnh Châu năm nay tân tiến cống thường sắc cẩm chế, may là ở trong cung Bố tài nhân không bao lâu, y phục dính vào mùi hôi không nhiều lắm, bây giờ bị gió mát thổi một trận, đã toàn bộ tán đi.

Bố tài nhân tuyển tú bị phong ban cho vị trí kháo hậu, bởi vậy đến thời điểm nàng được thị tẩm, cơ bản cung thất cũng không nhiều, hoàng đế lo lắng uy thế ca ca của nàng đang như mặt trời ban trưa trong quân, đặc biệt cho nàng Biển Tiêu quán cách điệu thanh nhã.

Biển Tiêu cung vị trí không được tốt, thiên được lợi hại, Vạn Kiền cung đi ra, dọc theo ngự hoa viên tối nam trắc ngự nói đi một canh giờ mới đến, nhưng mà thắng ở thanh u, một bên là thật cao cung tường, một bên là ngự hoa viên đêm lâm cây cỏ hải, tĩnh thấm vào ruột gan.

Không vui của Hoàng đế chậm rãi giải thoát đi ra.

Hắn thấy dịu dàng tú nguyệt dọc theo riêng quỹ tích trầm luân, chỉ có bầu trời đầy sao treo cao phía chân trời, lục lâm hồng hoa héo rũ héo tàn, năm sau lại nảy mầm mới sinh cơ, có thể nhường cho người không khỏi sinh ra chút hàng năm hàng tháng hoa tương tự, hàng năm hàng tháng người bất đồng thương cảm đến.

Hoàng đế nghĩ tới mẫu phi mình, nghĩ tới phụ hoàng, nghĩ tới tình cảnh khi còn bé của hoàng huynh, Tuấn Vương cùng chính hắn, thậm chí, hắn nghĩ đến lúc bị hoàng huynh cướp đi hồng tất da trống bỏi từng yêu thích. . .

Tâm tình của hắn càng ngày càng trầm thấp, giống như từ vạn trượng từ từ giảm xuống đến biển rừng vừa đen lại sâu thẳm, tâm tình phóng túng trầm luân, tuyệt vọng nhưng cũng sục sôi.

Hoàng đế cắn chặt răng, cố để cho mình tỉnh táo lại, hắn đây là thế nào?

Có lẽ là bởi vì gần đây triều chính bận rộn, có lẽ là bởi vì Ninh phi chết thảm, có lẽ là. . .

Hắn quá tịch mịch chút.

Bình ổn hơi thở một hồi, hắn ý thức được có một hương khí xa lạ từ trong rừng cây truyền ra ——

"Dừng kiệu ——" hoàng đế chợt hạ mệnh lệnh.

Bốn tên thái giám không hiểu buông cỗ kiệu, ngày hôm nay tổng quản thái giám trực ban Quách Thịnh Hải bước lên phía trước, "Hoàng thượng, buổi tối gió mát, nơi đây không thích hợp ở lâu a."

"Quách Thịnh Hải, ngươi có ngửi thấy mùi vị gì không?" Hoàng đế không để ý tới khuyên can, vẫn chỉ chú tâm đến điểm kì lạ vừa phát giác.

Nghe hoàng đế hỏi, Quách Thịnh Hải cong lưng, dùng sức mà đưa mũi, chuyển vòng ở bốn phía ngửi một lần, mới trở về đến phục mệnh, "Hồi bẩm hoàng thượng, lão nô tuổi cao, không ngửi thấy mùi gì cả."

Hoàng đế bẹt bẹt miệng, hơi có chút không nhẫn nại, do dự một trận, còn là hướng năm người phân phó, "Các ngươi ở chỗ này chờ, trẫm muốn đi một mình một lát, ai cũng không cần theo."

"Thế nhưng hoàng thượng ngài. . ."

"Ai —— ngươi muốn trẫm nhắc lại lần nữa?" Hoàng đế ra vẻ tức giận, cắt đứt Quách Thịnh Hải khuyên ngăn.

Hắn hạ kiệu, đạp cây cỏ dính giọt sương mỏng hướng rừng cây trong ngự hoa viên tiến bước.

Tâm An đình cách ngự hoa viên khoảng trăm bước, nguyên lai ngự trên đường có một cái đá cuội cửa hàng đường đá đi thông Tâm An đình, nhưng bởi vì vết người rất hiếm, này Tiểu Lộ hoang phế đã lâu, cỏ dại mọc thành bụi.

Hoàng đế nguyên là không biết điều này, hắn đi ba bốn mươi bộ, chỉ cảm thấy so với bình thường tìm sắp tới gấp ba khí lực, nhưng mà càng ngày càng đậm hương khí, rồi lại cho hắn lớn lao kích thích cùng cổ vũ, khiến hắn không dừng được, thật xem như là từng bước duy gian, rồi lại từng bước duy kiên.

Đi tới, hắn xa xa thấy một đình, nửa hoang phế trong đình có một ánh nến, thấp thoáng áo trắng.

Hoàng đế mi cốt, hắn từ trước không tin quỷ thần là cái gì, nhưng nếu không phải quỷ, hiện tại thời gian đã tối, còn có ai sẽ ở đây?

Theo hắn biết, trong cung cung phục thái giám, cung nữ, nữ quan cũng không có mặc bạch y, ngay cả cung phi mặc đồ trắng cũng chỉ là số ít.

Chẳng lẽ thật có nữ quỷ bị oan uổng tại đây vắng vẻ không người trong rừng ai oán địa du đãng, ám tố bản thân lâm nạn oan tình đi?

Nếu không nàng sao tản mát rahương khí bi thống như vậy ?

Phán đoán như vậy, tâm hoàng đế kịch liệt co rút lại lại lại mở, cái trán thần kinh huyệt thình thịch nhảy lên, trong đầu có câu chỉ lệnh yêu cầu mình trở lại, tay hắn cùng chân lại không nghe sai sử, càng không ngừng tiến về phía trước.

Từ lúc làm hoàng đế, thắt lưng hệ thương sinh linh an nguy, hắn liền trở nên cẩn thận rất nhiều, tính cách yêu mạo hiểm khiêu chiến bị cố đè nén, hắn lâu lắm rồi không có giống hiện tại đi khám phá nguy hiểm mà thần bí, loại này thể hội cho hắn là khẩn trương, đồng dạng cũng là hưởng thụ.

Một bóng người tới gần Tâm An đình trong bụi cỏ.

Miên Kỳ cùng An Xảo tránh ở nơi nào, vốn có Tinh Ngọc cùng Đồng Ngữ cũng nói muốn tới, nhưng Miên Kỳ nghĩ quá nhiều người cũng không cần thiết, còn có bại lộ nguy hiểm.

Nàng liền khiến Đồng Ngữ giúp nàng chiếu cố Vũ Châu các chư hạng công việc, Tinh Ngọc ban ngày làm một ngày đêm sai, nàng cũng để cho nàng sớm đi nghỉ ngơi không đồng ý cho theo.

"Tiểu chủ, ngài mau đi thôi! Ngài không phải là nhận được tin tức, nói hoàng thượng thấy Bố tài nhân nhất định không vui sao? Nô tỳ xem thời gian cũng không còn nhiều lắm, ngài nhanh đi trong đình hậu đi, nếu như một hồi hoàng thượng thật bị đưa tới, lại không thấy được người đi, chúng ta nhưng coi như mất toi công." An Xảo bất đắc dĩ thu quá Miên Kỳ uống xong gạo tẻ táo đỏ hoa quế điềm cháo, xốc lên giữ ấm dùng đoạn mặt tiểu chăn, đem chén không bỏ vào đến trong hộp đựng thức ăn.

Miên Kỳ lơ đễnh lau miệng, cười trở về, "Ngươi muốn cho ta một người cô linh linh địa đi chỗ đó trong đình bị lạnh, còn không có ngươi làm điềm phẩm uống, ngươi khi ngươi gia tiểu chủ ta khờ không được."

Chưa chừng hoàng đế còn muốn cùng Bố tài nhân nhiều đình lại một trận, nàng cũng không nóng nảy, hắn tới lại đi ra cũng không trễ, nghĩ như thế, bất luận An Xảo thế nào thúc giục nàng, nàng cũng không muốn đi ra.

Nếu như là vậy mua được ngự tiền công công đến bộ thủ hoàng đế tin tức sẽ ở ven đường chờ phương pháp Miên Kỳ thực sự chẳng đáng nếm thử.

Tuy rằng nàng không hoàn toàn biết sở thích của hoàng đế, nhưng dẫu sao ở đời trước vẫn có khoảng thời gian thân cận, nàng vẫn có thể nhận ra hoàng đế thích những thứ không thực dụng, tỷ như hương thuốc, thi họa, điêu khắc... Hoàng đế còn đam mê săn bắn, thích những chuyện có tính khiêu chiến, cho nên đối với hắn những việc như trên đường khiêu vũ, ca hát chẳng hạn tuy hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng hắn vẫn chỉ sẽ cảm thấy bình thản không có gì lạ, đều là mánh khóe của các cung phi tận lực mời sủng.

Cho nên nàng mới ở lúc Bố tài nhân cùng hoàng đế có hiềm khích, nghĩ đến phương pháp dùng hương mê người.

Nếu như lần này nàng hấp dẫn không được hoàng đế, nàng cũng không nghĩ rằng mình đã phí công vô ích, thứ nhất nàng đã có không ít huân lục hương mà mình yêu thích, thứ hai nha. . . Nàng chính là có thể ở đêm xuân tươi đẹp ăn được một chén cháo mỹ vị bí chế độc nhất vô nhị của An Xảo, ha ha, nàng cũng coi như không uổng công chuyến này! ( sống lại 1 lần nên chị ấy rất lạc quan với cuộc sống )

"Tiểu chủ!" An Xảo khẽ đụng cùi chỏ Miên Kỳ một chút.

Miên Kỳ thu hồi tâm tư, thấy cây rừng cách đó không xa có chút lay động, chắc hẳn là có người vào!

Hít thở sâu một hơi, Miên Kỳ nhẹ nhàng đứng lên, đem y phục làm rối loạn chút ít, để lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng trước ngực, đem làn váy kéo xuống đến một bên, lộ ra nửa đoạn chân nhỏ, lại xả rối loạn vài tóc mai, xong xuôi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bên này, hoàng đế đến gần mới nhìn rõ, trong đình đâu có cái gì bạch y nhân?

Mà là một mảnh vải trắng thắt ở cột đình, xa xa nhìn sang cũng thật giống một người.

Thua thiệt hắn còn nghĩ là một hương hồn ở đây, có một cố sự ( việc trong quá khứ ) hoặc thê mỹ ( đẹp nhưng buồn ) hoặc bi thảm muốn nói cùng hắn, một tràng xuân mộng tan biến, hoàng đế không khỏi có chút tiếc nuối cùng thất vọng.

Mà trên bàn cũng không phải ánh nến, mà là một đốt đèn khéo léo, hoàng đế tinh tế nghĩ đến, không khỏi bật cười, cách xa như vậy còn thấy được điểm sáng, sao có thể là ngọn nến được?

Hoàng đế lại nhìn xung quanh, thấy bên trong rất nhiều khỏa lạp thật nhỏ, chồng chất cùng một chỗ.

Khom lưng nhặt lên một cây ở trong tay, cái này chỉ chừng một tấc, nhưng mà không cần tiến đến chóp mũi, hắn liền nghe thấy được mùi cay nồng, mùi này so với lúc ngự trên đường nghe thấy đặc hơn gấp trăm lần, mà cái này bị gió núi thổi nhẹ trong không khí, hương vị tự nhiên sẽ nhạt không ít, đạo lý thật giống như gừng, gần bên cay độc, xa ngửi lại khó kìm nén.

Hoàng đế tự giễu hồi tưởng, mùi này so với mùi Bố tài nhân huân vẫn còn ít bá đạo. ( Bố tỉ dã man thật )

Nhưng mà hoàng đế là chỉ biết một mà không biết hai.

Cái này một túi nhỏ thơm ngát sao có thể tản mát ra hương vị bất phàm như vậy?

Miên Kỳ là mấy ngày trước trước hết thu được một bộ phận huân lục hương tinh thuần, mệnh tiểu cung nữ sao, chế thành huân lục hương chân chính. lại bảo Đồng Ngữ tìm 1 tấm vải da, nhuộm hương liệu vào, cột vào trên cây, tàm ti la theo gió phiêu động, phát tán mùi, hoàng đế quanh năm nghe thấy hương, khứu giác so với thường nhân đều mẫn cảm, mới có thể bị hấp dẫn đến.

Hoàng đế nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm, hắn hết sức tò mò là ai hái những hương thuốc này, lại tại sao lại đem hương thuốc vứt bỏ ở chỗ này mặc kệ?

Đang lúc khó hiểu, hắn đột nhiên nghe "A ——" một tiếng hét thảm, hắn cảnh giác hướng phương hướng của tiếng động chậm rãi bước đi, nhưng thấy một người co rúc ở một bụi tùng gai, quần áo tả tơi, tóc rối tung, trên lưng còn đeo một trúc la, khuôn mặt nửa chôn ở trong chân, một bộ đau đến không đứng nổi.

"Ngươi không sao chứ?" Hoàng đế nghiêng đầu quan sát người này, "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ở chỗ này?"

Giọng nói này.

Mặc kệ nàng có không trọng sinh, đều nhận biết được, không phải là hoàng đế thì là ai? ( chị gài bẫy mà chẳng lẽ chị không biết " nạn nhân " là ai )

"Ta, ta không sao." Nàng đem giọng ép tới thấp nhất, như là đã sắp khóc, "Ngươi là công công cung nào? Có thể hay không đưa ta về?"

"Trẫm. . . Ách, ta dựa vào cái gì giúp ngươi?" Hoàng đế vội vàng sửa lại tự xưng, phòng bị giảm xuống một chút.

"Cầu ngươi thương xót giúp ta một chút đi, ta là phương nhu hoàng thượng vừa phong, đi ra ngoài thải hương thuốc, ta tháng sau được lệ ngân, toàn bộ thưởng cho ngươi là được." Miên Kỳ hút mũi, lúc này ngược lại không phải là sắp xếp, nàng chỉ mong hoàng đế có thể nhanh lên một chút đem nàng ôm đến trong lòng, vì để giả bộ giống như thật, nàng thật phá hủy váy, hiện nay thực sự lạnh đến run người!

Nàng quả thật chính là người thải hương !

Hoàng đế trong lòng mừng rỡ, nhớ lại hắn tổng cộng phong chừng mười vị phương nhu, ngoại trừ Đỗ phương nhu, những người khác, khuôn mặt đều không nghĩ ra. ( anh cũng có nhớ mặt Đỗ tỷ đâu mà nói =.= )

Không nghĩ nhiều nữa, hoàng đế ôm lấy nữ tử trên đất liền hướng trong đình đi tới, trong lòng lại khẽ động, ngừoi trong tay mềm mại như vậy, như thể chỉ cần hắn hơi hơi dùng lực một chút sẽ vỡ vụn, nhưng hắn lại phải kiềm chặt nàng, đem đầu của nàng dựa vào trong ngực, bởi vì nữ nhân này đang không ngừng giãy dụa ——

Hắn chỉ cảm thấy bốc hỏa, nếu không phải vẫn chưa xác định thương thế của nàng, chỉ sợ hắn đã đè nàng xuống đất, ngay tại chỗ " xử lý ".

Miên Kỳ bị hắn đè xuống không ngẩng đầu được, thầm nghĩ bản thân vừa lúc nhìn không thấy hắn có hay không râu mép, người không biết không có tội, nàng liền xem như đã gặp 1 thái giám chẳng biết nặng nhẹ!

Nàng khoái trá thầm nghĩ, cơ hội hướng hoàng đế phát tiết, đời này khả năng chỉ lúc này đây, bỏ qua lần này thật là không biết còn dịp khác không, vì vậy nàng lại càng gia tăng sức lực, cũng hô to uy hiếp:

"Ngưoi mau buông, tự ta có thể đi, chỉ cần ngươi đỡ ta một chút là tốt rồi. . . !"

"Ngươi. . . dù ngươi có là công công, nhưng ta là người của hoàng thượng, ngươi không được . . . Hủy danh dự ta. . ."

"Ngươi không để ta xuống, ta liền hô!"

. . .

Hoàng đế thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là huyên náo!

Hắn bị nàng đánh đến đau, lại chịu đựng không rên một tiếng, trên mặt dần dần lộ ra một tia thần sắc vừa nguy hiểm lại mập mờ, hai cánh tay ôm Miên Kỳ chặt hơn.

Nữ nhân, giờ ngươi mới thật sự gặp nguy hiểm.

/22

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status