Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 41 - Chương 41

/75


CHƯƠNG 40

 

Lúc này vẻ mặt của cậu vừa hờ hững vừa lạnh lùng, lại đứng thẳng tắp, cổ hơi ngưỡng lên, một khí chất tự tin lại ngạo nghễ chợt tản ra.

Kiều Tân Hạo đang định đi tới một chút, hắn từ xa xa nhìn Dư Hạc như vậy, không biết sao trong lòng đột nhiên nổi lên một tình tự khó hiểu, gãi vào tim hắn, ngứa ngáy.

“Cậu tốt nhất là hãy nói xin lỗi, nếu không lần này tôi sẽ không bỏ qua.” Không biết vì cái gì, Dư Hạc khi nói những lời này biểu tình vô cùng nghiêm túc, cậu chăm chăm nhìn Lý Y Hiểu, “Còn nữa, bộ đồ trên người tôi là mới mua hôm nay, tổng cộng 1188 chẵn, giảm giá còn 950.4, số 4 sau tôi miễn cho cậu, mời cậu mau chóng bồi thường tôi 950, bằng không cậu phải mua trả tôi một bộ như đúc bộ này thì tôi sẽ bỏ qua.”

“Cậu…” Đôi môi Lý Y Hiểu càng không ngừng run run, nàng hơi kích động, nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ trấn định, “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi, là cậu ta khiêu khích tôi trước. Về phần quần áo của cậu, tại sao muốn tôi bồi thường chứ, rõ ràng là chính cậu đột nhiên vọt tới. Còn nữa, ai mà biết được quần áo của cậu có phải thật sự giá bao nhiêu đó không…”

“Hóa đơn vẫn còn, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa tới cho cậu.” Dư Hạc thản nhiên nói, sau đó xoay người nói với Giản Quân Khải, “Bọn mình về trước đi !”

Quân Khải cười gật đầu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lý Y Hiểu một cái, “Có những người cứ thích đổ lỗi của mình lên đầu người khác, thật sự là chút xấu hổ nhục nhã thường tình cũng không có.”

Nói rồi anh xoay người cùng rời đi với Dư Hạc.

Không khí ở hiện trường có một chút quỷ dị, Lý Y Hiểu cắn răng đứng tại chỗ, ngực liên tục phập phồng. Lý Y Dương đứng bên cạnh nàng, nhìn bóng dáng hai người rời đi, biểu tình hơi nghiêm trọng.

“Nhìn cái gì nữa, tránh ra hết cho tôi !” Lý Y Hiểu lớn tiếng quát to, sau đó xoay lưng nổi giận đùng đùng lên lầu.

Vừa ra khỏi phòng khách, Dư Hạc liền thở phào mấy hơi, ngón tay của cậu nhè nhẹ run rẩy, ánh mắt lập tức thay đổi ngay, “Hô, căng thẳng muốn chết.”

Cậu xoay mặt nhìn Quân Khải, “Em vừa rồi chắc không tính sai đi !” Nói xong cậu nhíu nhíu mày, cúi đầu cẩn thận nhẩm lại, “1188 nhân với 0.8, tám tám sáu mươi bốn…”

Giản Quân Khải ngẩn người, phụt một tiếng bật cười, “Ha ha, ha ha ha, tiểu Hạc em có cần phải như vậy không.”

Dư Hạc cúi đầu không thèm để ý anh, cậu cau mày, “Ừm, đích thật là 950.4”

“Ha ha ha.” Quân Khải ôm bụng cười không ngớt.

Dư Hạc nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn anh, “Cười cái gì ?”

Quân Khải khoát tay, vẫn như cũ cười không ngừng, “Không có gì, thật là không có gì.”

Dư Hạc trừng mắt nhìn, quả thật có chút không hiểu tại sao Quân Khải lại cười, cậu thầm thở dài, bỏ đi.

“Chúng ta về nhanh đi, dính dính khó chịu quá.”

Quân Khải bấy giờ mới thu hồi trên mặt, “Để anh qua đằng kia đón taxi.”

Mà trong phòng khách nhà Lý Y Hiểu, trải qua chuyện của hai người Dư Hạc, không khí trở nên có chút kỳ quái hẳn. Mọi người tốp năm tốp ba tụm lại bàn tán chuyện vừa rồi, trên mặt mang theo nụ cười bà tám.

“Hắc.” Kiều Tân Hạo vỗ vỗ vai Lý Y Dương, cau mày, ngữ khí có phần nghiêm túc, “Anh tốt nhất là trông coi em gái mình tốt một chút, đừng để nàng tìm Dư Hạc gây phiền toái hoài, đấy chính là muốn chết. Vừa rồi thái độ của nàng, nếu không phải nàng là em gái của anh, ông đây đã xông tới tẩn cho nàng một trận nhớ đời rồi.”

Biểu tình của Lý Y Dương hơi biến đổi, y mỉm cười, “Tôi nếu quản được nó thì còn cần gì cậu nói. À, đúng rồi, cậu với cái tên Dư Hạc gì kia quan hệ tốt lắm sao ? Chuyện này cũng kỳ lạ nhỉ, bạn bè của cậu chẳng phải tôi đều biết sao ? Vậy cậu ta với cậu bắt đầu quen từ khi nào.”

Kiều Tân Hạo nhịn không được mà cười, hắn làm ra một bộ ‘anh am hiểu quá’, “Mới quen gần đây, tôi đang theo đuổi cậu ta, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi thôi.”

Lý Y Dương sửng sốt, không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả chớp mắt cũng quên luôn.

“Sao vậy ?” Kiều Tân Hạo tỏ vẻ hơi nghi hoặc, hắn thu hồi nụ cười, “Chẳng lẽ nào anh kỳ thị đồng tính luyến ái chứ ! Không thể nào a, anh không phải đã từng chơi đùa với con trai rồi sao ?”

Lý Y Dương chưa kịp trả lời thì Kiều Tân Hạo lại vỗ vỗ vai y, “Yên tâm đi, tôi chỉ là vui đùa một chút thôi, sẽ không thật sự có cái gì với cậu ta đâu.”

Ánh mắt Lý Y Dương chợt lóe, y cười cười, “Chỉ là có điểm không hiểu, cậu trước giờ chưa từng sinh hứng thú với bất kỳ thằng con trai nào mà. Bất quá…”

Y quay đầu nhìn Kiều Tân Hạo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý, “Người kia trông có vẻ như không hề để ý cậu chút nào, nếu tôi đoán không sai, thì cậu ta với người bên cạnh là một đôi đi. Nghe nói người nọ tên là Giản Quân Khải, gia cảnh cũng không thua kém nhà cậu là bao. Cậu tự tin như vậy sao ?”

Kiều Tân Hạo châm chước cười cười, sau đó kề sát vào mặt y, “Bởi vậy tôi mới tới tìm anh. Anh chẳng phải là đã chơi đùa với vài người rồi sao, nghĩ giúp tôi xem phải làm thế nào mới có thể thu Dư Hạc vào trong tay.”

Lý Y Dương nhịn không được nở nụ cười, mang theo chút châm chọc, “Muốn tôi hỗ trợ ?”

“Đúng vậy, thế nào hử, người anh em không muốn sao !” Kiều Tân Hạo vờ giận dữ nhăn mày.

“Không có.” Lý Y Dương mỉm cười, “Tôi rất thích ý.”

“Vậy thì anh nhanh nói cho tôi đi.” Kiều Tân Hạo thoạt nhìn có chút nôn nóng.

“Xem hiện tại mà nói, cảm tình giữa Dư Hạc với Giản Quân Khải rất tốt, cậu hoàn toàn không có khả năng chen chân vào.” Lý Y Dương vuốt vuốt cằm, “Cậu lại cứ ấp ủ mục đích mãnh liệt như vậy mà tiếp cận cậu ta sẽ chỉ làm cho cậu ta phản cảm, không bằng trước tiên hãy giải thích với cậu ta đã, nói là cậu hay nói giỡn thôi, chứ kỳ thật không có ý gì với cậu ta hết, rồi sau đó dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh cậu ta, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.”

“Dùng thân phận bạn bè ?”

Lý Y Dương xoay người nhìn hắn, nhíu mày, giống như có thâm ý gì đó nói: “Đúng vậy, lấy thân phận bạn bè.”

 

Dư Hạc tắm xong, từ trong phòng tắm bước ra. Quân Khải ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng liền nhịn không được ngoái đầu, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người cậu.

“Muốn làm gì !” Mặt Dư Hạc đỏ lên, cậu ném cái khăn lên mặt Quân Khải.

Quân Khải nhịn không được mà cười, lấy khăn ra, nhìn Dư Hạc ngoan ngoãn ngồi bên anh chờ anh lau tóc giúp, nhếch miệng, “Em đã thành thói quen cứ hễ tắm xong là ngồi xuống cạnh anh a, không biết tự lau sao ?”

Dư Hạc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn anh, sau đó lấy cái khăn trên tay anh lại, tự mình lau lau tóc.

“Ài ài, đừng vậy mà, anh chỉ nói đùa thôi !” Quân Khải vội vã giật lại cái khăn trên tay cậu, sau đó vui sướng thỏa mãn giúp cậu lau khô tóc, “Đúng rồi, tiểu Hạc, vừa rồi em rất là khí phách đó, ha ha, thật sự là cực suất. Em biết không ? Anh thấy hai mắt của mấy cô bé nữ sinh cũng đều nổi hình trái tim mà nhìn em luôn.”

Nói tới đây anh lại có chút không vui, “Đôi khi thật không thích em đột nhiên trở nên hấp dẫn lực chú ý của người khác như vậy, có biết anh ăn giấm chua nhiều thế nào không ?”

Dư Hạc bĩu môi, quay đầu nhìn anh, “Sao lại gọi các nàng là cô bé, rõ ràng anh cũng đâu lớn hơn các nàng là bao đâu ? Còn nữa, rõ ràng lúc nói chuyện với anh, hai mắt bọn họ còn nhiều trái tim hơn mà.”

Giản Quân Khải sửng sốt, sau đó có hơi xấu hổ cười, “A ha… ha ha.”

“Giờ đã khuya rồi, anh không cần về nhà sao ?” Dư Hạc cảm thụ sự dịu dàng của Quân Khải khi lau tóc cho mình, mi mắt hơi cúi xuống.

Giản Quân Khải ngưng một lát, không nói gì, qua một lúc lâu anh mới khẽ thở dài một hơi, “Mấy ngày nữa sẽ là lễ mừng năm mới.”

Dư Hạc khẽ run lên, môi mím lại, nhẹ gật đầu, “Ừm.”

Đột nhiên một mảnh im lặng, không một ai lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh lan tràn.

Một lát sau, cảm giác tóc của Dư Hạc cũng coi như xong, Giản Quân Khải nhẹ nhàng cười, buông cái khăn trên tay xuống, “Anh về đây.”

“Ừ.” Dư Hạc gật đầu.

Giản Quân Khải ra khỏi căn nhà, anh xoay lại nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng kín, khe khẽ thở dài.

Vào những lúc như thế này, anh chỉ biết tự hỏi tại sao thời gian lại trôi qua chậm đến vậy, nếu bây giờ bọn họ đã tốt nghiệp đại học thì tốt biết mấy, như thế thì sẽ không còn ai có thể can thiệp vào chuyện giữa bọn họ nữa.

Những ngày gần đến cuối năm, những thứ như là họp thường niên ở công ty, yến tiệc buôn bán cũng bất giác nhiều hơn, Giản Hành Tri không biết có thật lòng hay không mà nay đã bắt đầu muốn bồi dưỡng Quân Khải, mỗi lần tham dự yến hội sẽ luôn mang anh theo, quả thật khiến anh phiền chán không thôi.

Anh bị ba lôi đi một vòng nghe giới thiệu, nhưng tới cuối cùng anh cũng đã quên mất người nào đã được ba mình giới thiệu qua, người nào là chưa, anh uống không ít rượu, đầu hơi có chút choáng váng.

“Ba, đầu con hơi choáng, con ra ban công chút cho tỉnh bớt rượu.”

“Được rồi, vậy con đi đi, nhớ mau quay lại.” Giản Hành Tri xoay đầu dặn dò một câu, sau đó lại tiếp tục tán gẫu huyên thuyên.

Quân Khải nhíu mày, đi về phía ánh nắng mặt trời rọi tới, lúc sắp đến gần, chợt phát hiện ngoài ban công hình như có một bóng dáng quen thuộc.

Người nọ đang đặt mông ngồi trên lan can, một tay không ngừng bóc đồ ăn trong chiếc đĩa bên cạnh, tay kia thì cầm di động.

Lúc này biểu tình trên mặt hắn giống như có điểm mất kiên nhẫn, hắn vừa nói chuyện điện thoại mà miệng lại không ngừng nhai nuốt thức ăn, cho nên giọng có vẻ hơi ngọng, “Được rồi được rồi, con đã biết, cho dù con có về thì ba cũng đâu có thì giờ trông nom con đâu ? Yên tâm, gần đến khai giảng con sẽ trở về. Biết rồi biết rồi.”

“Cảnh tượng này có gì đó thật là quen thuộc.” Quân Khải cười lên tiếng.

Hạ Hàm bị anh thình lình lên tiếng mà hoảng hốt, cơ thể khẽ run lên, suýt chút nữa là bật ngửa mà té. Hắn nghiêng ngả một chút rồi ngồi vững lại, ngơ ngác nhìn không chớp mắt, sau đó đưa tay lên xoa ngực, “Ôi cha má ơi, làm tôi sợ muốn chết khiếp.”

“Bộ tôi đáng sợ vậy sao ?” Quân Khải cười cười, đi qua đó.

“Không phải, mấu chốt là tôi đây đang ngồi ở nơi nguy hiểm đó ! Cậu vừa rồi lên tiếng suýt nữa đã hù tôi té rồi.” Hạ Hàm tới giờ vẫn còn chưa hoàn hồn, hắn vẫn không ngừng xoa ngực, cố gắng nuốt xuống mớ thức ăn trong họng.

“Ai kêu không dưng đi ngồi trên lan can chi, tôi còn tưởng rằng bất kể thế nào cậu cũng không ngã xuống chứ ! Cái lần trước chẳng phải là rất thong dong tiêu sái sao ?” Quân Khải nhịn không được chọc hắn.

“Ợ…” Hạ Hàm đang tính nói chuyện, vừa mở miệng thì no quá mà ợ một cái, “Cái đó là do tôi giả bộ thôi !”

Nói xong câu đó hắn mới chợt sững sờ, chết rồi chết rồi, cái hình tượng thiếu niên đơn độc tinh khiết khờ dại sáng sủa luôn ngụy trang trước mặt Giản Quân Khải đâu ! Á, chắc chắn là tại bữa nay uống rượu, nhất định là vì uống rượu.

Hắn âm thầm thở dài trong lòng một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười rạng rỡ, “Thế nào, cỡ như vậy đã đẹp trai chưa ?”

/75

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status