"A, Liễu chủ nhiệm..."
Lương Quốc Thành lập tức ngừng tiếng khóc, kéo tay tôi.
Thật là hồ đồ, trực tiếp gọi con trai thành cha rồi, tôi thật không dám đi quá giới hạn như vậy.
"Lương sư phụ, cháu tên là Liễu Tuấn, là con trai của Liễu chủ nhiệm, cũng là học trò của Lương trưởng khoa."
"Đúng đúng, Liễu chủ nhiệm thật tốt, hôm qua còn đến thăm chú..."
Lương Quốc Thành có một số từ nói không mạch lạc.
Tôi hơi nhăn mày hỏi: "Lương sư phụ, con trai chú tên là Lương Kinh Vĩ phải không?"
"Đúng đúng, tên là Lương Kinh Vĩ..."
"Làm lính ở bộ đội nào? Làm lính gì ạ?"
"Làm lính ở phía nam."
Xem ra Lương Quốc Thành cũng không biết phiên hiệu bộ đội của con trai mình.
Lương trưởng khoa đã nói đến một phiên hiệu. Tôi cũng không biết rõ đơn vị bộ đội đấy có tham gia 'Tự vệ phản kích chiến' không. Nhưng lại là bộ đội chủ lực có danh tiếng lẫy lừng. Ở kiếp trước còn từng được xem giới thiệu tiểu sử của đơn vị bộ đội này.
"Kinh Vĩ là lính bộ binh. Là bộ đội chính quy dã chiến. Năm ngoái trong sư đoàn của nó có đấu võ. Nó đã xếp thứ hai. Bộ đội rất coi trọng nó, muốn cho nó làm cán bộ."
Lương trưởng khoa lại thêm vào một câu giải thích
Vậy thì đúng rồi, cũng cần phải có mãnh sĩ như thế, mới có thể bộc lộ hết tài năng trong tác chiến sắp tới, trưởng thành mà chiến đầu anh hùng. Trở thành niềm tự hào của huyện Hướng Dương chúng ta. Chỉ cần dựa vào điểm này thì chúng ta cũng nhất định giúp một tay, không phải là giúp Lương Quốc Thành mà là giúp Lương Kinh Vĩ.
"Chú yên tâm, chú Lương, chuyện này cháu nhất định sẽ giúp được."
Lương trưởng khoa lộ ra một vẻ vui mừng, nhưng vẫn có chút không yên tâm.
"Cháu sẽ đi nói với cha cháu là được, nếu vẫn không thành thì cháu sẽ trực tiếp đi nói với bác Nghiêm, quấy rầy họ đến khi nào họ hết cách, không nghe không được mới thôi."
Tôi cười hì hì, lộ ra thần thái giảo hoạt của mấy đứa nhỏ. Cứ như vậy làm cho Lương trưởng khoa yên tâm lại. Nếu như nói cho ông ấy chuyện tôi sớm đã có tư cách cùng ngồi thương thảo đại sự trong huyện cùng cha và Nghiêm Ngọc Thành thì sẽ chẳng ai tin cả, nói ngược lại thì mới có thể làm người khác tin.
Nếu đã quyết ý nhúng tay vào việc này thì bây giờ lại không cần phải nói nhiều.
"Lương sư phụ, tình hình gãy xương có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói cần bao nhiêu thời gian mới có thể xuất viện? Sẽ không để lại hậu di chứng chứ?"
Lương Quốc Thành trợn mắt há mồm, những câu hỏi này ông ấy cũng không có câu trả lời. Từ hôm qua đến hôm nay tâm trí của ông ấy đều đặt lên người con trai, ngay cả chân của mình cũng không để ý tới.
"Rất nghiêm trọng, bác sĩ nói phải cần một, hai tháng mới có thể xuống đất..."
Con gái Lương gia rụt rè nói chen vào. Con gái nhà nông hay thẹn, cho dù là nói chuyện với một cậu nhóc như thế này mà hai má cũng đỏ lên. Trên khuôn mặt đầy u sầu đột nhiên hiện ra một chút thẹn thùng, đặc biệt có một vẻ thuỳ mị.
Tôi gật gật đầu: "Thương gân động cốt phải 100 ngày, một hai tháng đã có thể xuống đất cũng coi là tốt lắm rồi."
Lương trưởng khoa lấy làm lạ nói: "Tiểu Tuấn, những điều cháu biết thật nhiều."
Tôi gãi gãi đầu, cười nói: "Đó đều là nghe người lớn nói thôi. À, đúng rồi, chị Tiểu Lương, chị tên là gì?"
Vừa gặp được có mấy phút mà đã hỏi tên cô con gái xinh đẹp nhà người ta, xem ra cái tính 'sắc sắc' từ kiếp trước vẫn không thấy tốt lên, may là tuổi vẫn còn nhỏ nên không làm người ta nghi ngờ.
"Tôi...tôi tên Lương Xảo."
Khuôn mặt Lương Xảo càng đỏ lên.
Ừ, vẫn tốt, tuy là rất bình thường nhưng tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với mấy cái tên kiểu 'Xuân Hoa', 'Lệ Lệ'.
"Anh Quốc Thành, tôi đến khá vội nên không mua được gì, chút tiền này anh cầm lấy mua chút đồ ăn nhé."
Lương trưởng khoa rút mười đồng đặt lên giường bệnh. Lương trưởng khoa là cán bộ cấp đặc biệt, lương tháng cũng chỉ 30 đến 40 đồng mà còn phải nuôi cả nhà, một lần rút ra 10 đồng cũng coi như là hào phóng lắm rồi.
Lương Quốc Thành luống cuống tay chân: "Việc này, việc này sao được, đã rất phiền cậu rồi. Quốc Cường, nhà cậu cũng chẳng khá giả gì..."
"Đúng vậy, người anh em Quốc Cường, cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi."
Vợ của Lương Quốc Thành nói xen vào, cầm lấy 10 đồng đưa lại vào tay Lương trưởng khoa.
"Ôi trờ, chị dâu, hoàn cảnh nhà chị tôi không phải là không biết, bác Tam (cha của Lương Quốc Thành) vẫn còn đang phải uống thuốc, bây giờ lại gặp phải chuyện này...việc tiền thuốc men, mỏ than Thất Nhất nói như thế nào?"
Lương trưởng khoa kiên quyết không nhận lại, lại hỏi chuyện tiền thuốc men.
Thực ra lời này cũng là dư thừa, chẳng qua chỉ là muốn chuyển chủ đề mà thôi. Lương Quốc Thành là một "tên trộm" khai thác tài nguyên than khoáng, bị đội bảo vệ hầm mỏ bắt được mà còn dùng vũ lực chống lại, bị đánh thương cũng là đáng đời, mỏ than Thất Nhất làm sao có thể trả tiền viện, thuốc cho chứ? Hơn nữa rạng sáng hôm qua còn đưa đến bệnh viện Đài Sơn Khu, tạm trả hộ trước một số tiền phí, đó chính là muốn truy cứu
Còn về có truy cứu được hay không thì còn phải chờ sau mới biết.
Lương Quốc Thành đang gục đầu xuống, tỏ ra rất hổ thẹn.
Vợ của Dương Quốc Thành lại nghẹn ngào nói: "Nói là muốn 200 đồng, đã đưa 50 đồng rồi, lúc nãy còn đến hối thúc..."
Lương trưởng khoa tỏ rõ vẻ khó xử. Chưa cần nói đến việc gia đình hắn cũng chẳng khá giả gì, cho dù là có rất nhiều tiền cũng phải để ý tới thân thiết xa gần. Một hai trăm đồng lúc đó rõ ràng là một con số lớn. Gia đình hai vợ chồng công chức bình thường và một đứa con, trừ đi những chi tiêu hàng ngày, một năm cũng chỉ có thể tiết kiệm được 200 đồng. Đem số tiền tích góp cả năm ra giúp một "tên trộm", cho dù là có thân thiết nhưng sợ cũng khó có thể.
"Chị Xảo Nhi, chị của chị đâu, sao lại không thấy chị ấy?"
Tôi hỏi Lương Xảo.
Lương Xảo nghẹn ngào, lắc đầu nói: "Chị ấy...chị ấy không đến..."
Tôi nhìn Lương trưởng khoa. Ông ấy không phải là nói con gái lớn của Lương gia đã được gả cho người có tiền rồi sao? Nhà nhạc phụ gặp phải chuyện lớn như vậy sao không thấy lộ diện? Lương trưởng khoa hiểu ý của tôi, lắc đầu, hiển nhiên là ông ấy cũng không biết rõ nội tình.
Lương Quốc Thành nuốt một miếng nước bọt, khó khăn nói: "Đại nha đầu đã mang bầu, cơ thể nặng nhọc."
Đang nói đến đây thì có một người phụ nữ với cái bụng hơi lồi ra mồm gọi "cha", vội vàng xông vào phòng.
Người phụ nữ này rất giống với Lương Xảo, khuôn mặt hạt dưa, dáng vẻ khéo léo, có thể vì đang mang bầu mà da hơi trắng một chút, rõ ràng là cũng khá đẫy đà. Chỉ có điều cái bụng lồi ra và sự ngây thơ còn tàn dư lại trên khuôn mặt so sánh với nhau thì làm cho người ta có chút không thoải mái.
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, người đẹp thì vẫn là người đẹp, tuyệt đối không vì mang bầu mà nhan sắc bị giảm bớt. Nhưng sau khi ánh mắt sáng lên thì lập tức kinh ngạc đến cực độ.
Nguyên nhân chính là ở người đàn ông phía sau cô ấy.
Người đàn ông ấy vóc dáng được gọi là cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, nếu nhìn từ phía sau thì có thể coi là một nhân tài, giống như Quách Đức Cương tiên sinh đã từng nói----tên tiểu tử này sinh ra có dáng vẻ giống như diễn viên đang che giấu khuôn mặt thật của mình!
Vấn đề là ở chỗ khuôn mặt của hắn không được giấu đi!
Đó là một khuôn mặt như thế nào nhỉ? Nếu như nhất định phải dùng một tính từ để nói thì từ vỏ quýt miễn cưỡng vẫn có thể dùng được, nhưng phải là vỏ quýt sấy khô, cái loại được ngâm nở ra thì không tính.
Rất rõ ràng, đây chính là hậu di chứng của bệnh đậu mùa để lại.
Chỉ cần nhìn thì bất kể ai cũng sẽ sửng sốt mạnh, trong lòng chợt rùng mình.
Chỉ không biết rằng chị của Lương Xảo ngày đên phải đối diện với khuôn mặt đó, cuộc sống chắc khổ sở lắm.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy một sự căm ghét đối với Lương Quốc Thành, bất luận như thế nào cũng không nên đem con gái bán đi cho một người như vậy. Huống hồ còn là một cô gái còn non trẻ như vậy. Bông hoa này thực tế không thể nhìn ra tuổi tác, nhưng chắc cũng sẽ không dưới 26, 27 tuổi.
Con gái Lương gia hiển nhiên không phải là người có chủ kiến gì, sau khi bước vào liền nhoài về phía bên giường khóc lóc, ngay cả lời cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Con rể Lương gia lại đi đến bên giường, đặt mấy thứ trong tay xuống, gọi mấy tiếng "cha mẹ", rồi gọi Lương Xảo là "em gái", gật gật đầu với Lương trưởng khoa, coi như là đã chào hỏi.
Lương Xảo hình như rất sợ hắn, lo lắng đứng nép người lại phía sau, nhưng vẫn phải đáp cho đúng lễ, rụt rè gọi "anh rể", có điều tiếng gọi đó cũng chẳng to hơn tiếng con muỗi vo ve là bao.
Người càng lúc càng nhiều, tôi không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa. Dù sao Lương Quốc Thành cũng là một "tên trộm". Tôi là con trai của cách uỷ phó chủ nhiệm huyện, không thể can thiệp vào quá sâu, ít nhất trên mặt cũng phải tỏ ra không quan tâm một chút. Điều này cũng có lợi cho hành động sau này. Việc quốc nội chính là như thế, nếu cứ xông lên phía trước quá thì thường sẽ mất đi quyền uy của lời nói.
Đặc biệt là tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt khó coi của con rể Lương gia nữa. Cho dù tôi biết không thể trách hắn, nói ra thì đó cũng là một chuyện không may mắn của tuổi thơ, nên đồng tình mới đúng. Tiếc rằng con người đều yêu đẹp ghét xấu, cảm giác trong lòng chỉ dựa vào lí trí có lúc thực sự không thể thay đổi được.
"Chú Lương, chúng ta đi về trước đi."
Lương trưởng khoa gật đầu, chào Lương Quốc Thành, cũng gật đầu lại với con rể Lương gia, đứng dậy bước đi.
Vợ của Lương Quốc Thành và Lương Xảo tiễn chúng tôi ra tận bên ngoài phòng bệnh.
"Người anh em Quốc Cường, xin cậu hãy giúp đỡ, đừng...đừng để ảnh hưởng tới Kinh Vĩ..."
Làm sao để nói chuyện Lương Quốc Thành với cha đây, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều. Trên lí thì Lương Quốc Cường có tội nên gánh, không đáng được đồng tình. Tôi cũng đã từng nghĩ tìm Chu tiên sinh nói chuyện này, thông qua ông ấy mà đi nói với Nghiêm Ngọc Thành, có lẽ càng có tác dụng hơn. Nhưng quyết định cuối cùng lại là trực tiếp tìm cha để nói chuyện thẳng thắn.
Trong lòng tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc tôi bây giờ có bao nhiêu phần ảnh hưởng tới quyết định của cha và Nghiêm Ngọc Thành. Tuy tôi mới bắt đầu có tư cách tham gia "mật nghị" trong phòng với Nghiêm Ngọc Thành, nhưng chung quy vẫn có chút mùi vị của sự ngưỡng mộ. Có kiến nghị gì cũng đều nói quanh co lòng vòng, khéo léo dẫn dắt.
Thẳng thắn nói chuyện với họ, đặc bệit là cha tôi, e rằng tạm thời cũng không cho rằng tôi có tư cách này?
Từ bệnh viện Nhân Dân trở về, tôi đến thẳng phòng làm việc của cha.
Cha đang phê duyệt công văn, Giang Hữu Tín cũng đang chỉnh lí một số tư liệu cho ông ấy. Khó mà không nhìn thấy những người khác, phòng làm việc của uỷ viên cấp huyện lúc bấy giờ không thể có một phòng riêng, Giang Hữu Tín cũng không phải là cả ngày từ sáng tới tối đi theo cha, giúp ông ấy chỉnh lý hết tài liệu, còn phải về mật khoa làm việc. May mà phòng làm việc của mật khoa ở cùng một tầng. Đương nhiên trở về mật khoa thì Giang Sĩ Tín cũng không có việc gì khác, ngoài việc hoàn thành những bản thảo mà cha viết ra, rồi đợi điện thoại dặn dò của ông ấy. Trưởng khoa của hắn vẫn là chính phó chủ nhiệm của phòng làm việc, đều sẽ không ngu ngốc mà phái hắn đi làm những chuyện khác.
Tôi ló đầu vào trong, Giang Hữu Tín rất cảnh giác, lập tức phát hiện ra, liền cười chào hỏi.
"Tiểu Tuấn, đến đây."
Nói ra thì Giang Hữu Tín lúc này cũng vẫn là người ngoài, nhưng nghe gọi tôi là Tiểu Tuấn thì lại rất tự nhiên. Ở kiếp trước, hắn đã gọi tôi như thế hơn 20 năm rồi.
Tôi cười nói "Anh Giang", rồi nói với cha: "Cha, con có chuyện muốn nói với cha, liên quan tới Lương Quốc Thành."
"Lương Quốc Thành nào?"
Cha nhất thời không tỉnh táo.
Tôi quả thật không khách sáo mà ngồi xuống ghế phía trước chiếc bàn trong phòng làm việc, đang muốn giải thích thì lại xảy ra một sai lầm. Bàn trong phòng rất cao, lại chất hàng đống văn kiện, còn tôi thì lại quá lùn, ngồi như thế này thì cho dù có cố gắng ngẩng cao cái cổ cũng không nhìn thấy khuôn mặt cha.
Cha cười rộ lên: "Có chuyện gì thì đến trước mặt cha mà nói."
Giang Hữu Tín cung kính nói với cha tôi: "Liễu chủ nhiệm, vậy tôi ra ngoài trước."
Cha chưa kịp trả lời thì tôi đã vội cướp lời nói: "Không sao, anh Giang đúng lúc ở đây thì có thể tham gia, xem việc này nên làm như thế nào."
Vẻ mặt của cha có chút nghiêm khắc, đứng dậy nhìn trừng trừng vào tôi: "Là chuyện công?"
"Đương nhiên, con sẽ không nói chuyện riêng ở nơi làm việc."
"Được."
Cha chuyển những văn kiện trước mắt ra chỗ khác, nhìn chăm chú vào tôi.
"Con nói đi, là chuyện gì?"
"Lương Quốc Thành chính là xã viên mà hôm qua bị đội bảo vệ mỏ khai thác Thất Nhất đánh bị thương, hoàn cảnh trong nhà đặc biệt khó khăn..."
Tôi bắt đầu mở lời thuật lại tình hình đã biết được trong bệnh viện hôm nay.
Càng nghe vẻ mặt của cha càng nghiêm túc, khi nghe thấy Lương Kinh Vĩ đạt được giải nhì cá nhân toàn năng của cuộc đại thi đấu võ cấp một thuộc sư đoàn bộ đội, lập tức được đề bạt lên làm cán bộ thì cha đột nhiên thay đổi sắc mặt, không kìm được mà "A" nhẹ một tiếng.
"Hắn là lính của đơn vị nào?"
Tôi đã nói phiên hiệu của đơn vị
Cha càng kinh ngạc hơn, tự nhủ: "Là đơn vị cũ của cha."
Trong lòng tôi mừng vô cùng, đây là việc không ngờ tới.
"Nói như vậy, anh ấy còn là chiến hữu của cha. Cha, đơn vị cũ của cha chính là bộ đội chủ lực có tiếng nhỉ!
Bộ đội chủ lực này trong đấu tranh giải phóng đã đánh từ phía bắc cho đến phía nam, lôi cuốn toàn quốc, chiến công hiển hách, vẫn là chủ lực tinh nhuệ không hề hổ thẹn với ai. Phàm những người đã làm lính ở đó đều không khỏi lấy làm vinh dự.
Cha hít một hơi nói: "Có thể đạt được giải nhì trong cuộc thi đấu võ ở đó, cái người Lương Kinh Vĩ này cũng thật là không bình thường."
Tôi tranh thủ thời cơ: "Cha, vậy cha giúp anh ấy đi? Ít nhất thì cũng đừng báo chuyện của Lương Quốc Thành cho đơn vị của anh ấy. Lương Kinh Vĩ...chính là hi vọng cuối cùng của gia đình anh ấy.
Lời này không những cha nghe xong hơi gật đầu mà thần sắc của Giang Hữu Tín cũng có chút xúc động. Hắn làm thư kí không lâu, còn chưa thể làm được giấu lại những cảm xúc hỉ nộ ái ố. Xuất thân con nhà nông cũng biết được tiền đồ của Lương Kinh Vĩ đối với gia đình nông có ý nghĩa như thế nào.
Cha ngẩng mặt lên nhìn Giang Hữu Tín, Giang Hữu Tín hơi gật đầu.
Đây lại là một phát hiện mới, họ phối hợp cũng chỉ có thời gian một tháng, lại có được sự hiểu ngầm ăn ý như vậy. Nhìn dáng vẻ thì cha rất coi trọng Giang Hữu Tín, với vấn đề này cũng sẽ trưng cầu ý kiến của hắn. Đó không phải là sự đãi ngộ mà những thư kí bình thường có được.
"Chuyện này cha không tiện tự động làm chủ."
Cha còn có chút do dự.
"Vậy bác Nghiêm thì sao? Bác ấy có thể làm chủ được không? Cha đi nói với bác ấy, bác ấy nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của cha."
"Sao con không tự đi nói với bác ấy?"
Cha cười nhạt nói.
"Con đi nói có tác dụng không?"
"Con vẫn chưa thử mà, sao biết là không có tác dụng?"
Thực ra chỉ cần thuyết phục được cha, thì đối với việc thuyết phục Nghiêm Ngọc Thành, tôi rất có niềm tin. Nghiêm Ngọc Thành tuy lớn tuổi hơn cha, kinh nghiệm phong phú hơn cha, nhưng có lúc lại bồng bột, xúc động hơn cha, càng dễ dùng tình cảm đánh vào tâm lý.
"Cha, con có thể đi nói với bác Nghiêm, hơn nữa có lẽ sẽ thuyết phục được bác ấy, nhưng còn có một người khác ở đó lại cần cha đi nói."
Cha nhíu mày một cái: "Ai?"
"Đến lúc đấy con sẽ nói cho cha."
Tôi mỉm cười, đã gỡ được một nút thắt.
--------------------------------------------------
Người đến bệnh viện tuyên bố quyết định xử lý vẫn là Trương đội trưởng và một dân cảnh, chỉ có điều thái độ lại thay đổi 180 độ, khách khí cười tít mắt, giống như không phải đến để xử lý Lương Quốc Thành mà là đến để thăm người bệnh vậy.
Trước lúc đó Nghiêm Ngọc Thành nghe xong sự tình tôi đã thuật, cơ hồ như không có chút do dự, lập tức cầm điện thoại gọi đến cục công an, trực tiếp tìm cục trưởng Nhan Tùng Bách, hỏi về vụ án. Vì Nghiêm Ngọc Thành và cha đã từng đích thân đến bệnh viện Thái Sơn để hiểu thêm tình hình, Nhan Tùng Bách rất chú tâm đến sự tiến triển của vụ án này, đối với tình tiết vụ án cũng hiểu tương đối rõ, cơ bản là giống như những gì tôi đã nói.
"Nếu đây là phạm pháp lần đầu thì tôi thấy vẫn nên cho người ta một cơ hội sửa đổi làm lại từ đầu, không thể thể đánh cho đến chết được, hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh Lương Quốc Thành này cũng quả thật là đáng được đồng tình. Tôi kiến nghị cơ quan công an cẩn thận xử lý."
Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện rất có quy tắc, không một chút thiên vị nào. Nhưng Nhan Tùng Bách đương nhiên cũng hiểu ngầm trong lòng.
Tôi đứng dậy nhìn Nghiêm Ngọc Thành, trong mắt lộ ra một vẻ khâm phục rõ ràng, giơ thẳng ngón tay cái lên.
"Tiểu tử thối, cháu đã thành sếp của chú rồi sao!"
Nghiêm Ngọc Thành mắng đùa tôi, rồi kêu tôi ra ngoài phòng làm việc.
Có chỉ thích chính miệng của Nghiêm Ngọc Thành thì thái độ Trương đội trưởng thay đổi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi vốn không muốn lại đến bệnh viện Nhân Dân nữa---không nghe được tiếng cảm ơn của người ta mà lại không chống lại được sự ép buộc của Lương trưởng khoa, chú ấy là người có kĩ năng võ thật sự, tôi không dám đọ công phu quyền cước với chú ấy.
Chú ấy vẫn không yên tâm, không phải là nghi ngờ tôi nói dối, chỉ là có chút lo lắng chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành đến khi cục công an chấp hành lại bị thay đổi. Có tôi ở đó, vạn nhất chuyện có biến thì cũng có thể kịp thời nghĩ ra cách xoay chuyển.
Thật ra sự lo lắng này là thừa, đây không phải là cái án lớn gì, Nghiêm chủ nhiệm đã đích thân chiếu cố đến thì Nhan cục trưởng sẽ không dám thờ ơ.
"....Thực tế thì thái độ nhận thức của Lương Quốc Thành khá tốt, lại là phạm tội lần đầu. Cục công an Huyện Hướng Dương quyết định đưa Lương Quốc Thành cho trị an tạm giam 7 ngày...đồng chí Lương Quốc Thành, đồng chí có ý kiến gì với cách xử lý này không?"
Lương Quốc Thành mơ hồ nhìn đội trưởng Trương, lại nhìn trưởng khoa Lương. Không biết trị an tạm giam là có ý gì.
Lương trưởng khoa thở dài một hơi, gật gật đầu với Lương Quốc Thành, nói với Trương đội trưởng: "Trương đội trưởng. Anh xem, chân của anh ấy vẫn chưa khỏi..."
Trương đội trưởng cười: "Lương trưởng khoa, anh cứ yên tâm, Nhan cục trưởng đã dặn dò rồi, trị an tạm giữ có thể tạm thời hoãn chấp hành. Đợi chân của anh Lương khỏi lại thì nói sau."
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Lương trưởng khoa rất vui mừng, một người không thích nói nhiều như chú ấy lại cũng không khỏi liên tục nói cảm ơn.
Lương Quốc Thành nhìn thấy dáng vẻ của Lương đội trưởng như vậy cũng biết rằng chuyện này cơ bản cũng đã qua, khuôn mặt gầy gò lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn còn một chút lo lắng, hỏi một câu: "Vậy, đơn vị bộ đội..."
Trương đội trưởng cười híp mắt nói: "Yên tâm, Nhan cục trưởng cũng đã dặn dò...Lương Quốc Thành, không giấu gì anh, vì chuyện này mà Nghiêm chủ nhiệm, Liễu chủ nhiệm đều đích thân gọi điện cho Nhan cục trưởng của chúng tôi. Liễu chủ nhiệm còn đặc biệt căn dặn không thể để chuyện này truyền đến đơn vị bộ đội đó. Nói đó là đơn vị cũ, thật không muốn bôi xấu huyện Hướng Dương chúng ta, ha ha ha. Những chuyện làm bôi nhọ huyện đương nhiên tôi sẽ không làm rồi..."
Lương Quốc Thành lập tức ngừng tiếng khóc, kéo tay tôi.
Thật là hồ đồ, trực tiếp gọi con trai thành cha rồi, tôi thật không dám đi quá giới hạn như vậy.
"Lương sư phụ, cháu tên là Liễu Tuấn, là con trai của Liễu chủ nhiệm, cũng là học trò của Lương trưởng khoa."
"Đúng đúng, Liễu chủ nhiệm thật tốt, hôm qua còn đến thăm chú..."
Lương Quốc Thành có một số từ nói không mạch lạc.
Tôi hơi nhăn mày hỏi: "Lương sư phụ, con trai chú tên là Lương Kinh Vĩ phải không?"
"Đúng đúng, tên là Lương Kinh Vĩ..."
"Làm lính ở bộ đội nào? Làm lính gì ạ?"
"Làm lính ở phía nam."
Xem ra Lương Quốc Thành cũng không biết phiên hiệu bộ đội của con trai mình.
Lương trưởng khoa đã nói đến một phiên hiệu. Tôi cũng không biết rõ đơn vị bộ đội đấy có tham gia 'Tự vệ phản kích chiến' không. Nhưng lại là bộ đội chủ lực có danh tiếng lẫy lừng. Ở kiếp trước còn từng được xem giới thiệu tiểu sử của đơn vị bộ đội này.
"Kinh Vĩ là lính bộ binh. Là bộ đội chính quy dã chiến. Năm ngoái trong sư đoàn của nó có đấu võ. Nó đã xếp thứ hai. Bộ đội rất coi trọng nó, muốn cho nó làm cán bộ."
Lương trưởng khoa lại thêm vào một câu giải thích
Vậy thì đúng rồi, cũng cần phải có mãnh sĩ như thế, mới có thể bộc lộ hết tài năng trong tác chiến sắp tới, trưởng thành mà chiến đầu anh hùng. Trở thành niềm tự hào của huyện Hướng Dương chúng ta. Chỉ cần dựa vào điểm này thì chúng ta cũng nhất định giúp một tay, không phải là giúp Lương Quốc Thành mà là giúp Lương Kinh Vĩ.
"Chú yên tâm, chú Lương, chuyện này cháu nhất định sẽ giúp được."
Lương trưởng khoa lộ ra một vẻ vui mừng, nhưng vẫn có chút không yên tâm.
"Cháu sẽ đi nói với cha cháu là được, nếu vẫn không thành thì cháu sẽ trực tiếp đi nói với bác Nghiêm, quấy rầy họ đến khi nào họ hết cách, không nghe không được mới thôi."
Tôi cười hì hì, lộ ra thần thái giảo hoạt của mấy đứa nhỏ. Cứ như vậy làm cho Lương trưởng khoa yên tâm lại. Nếu như nói cho ông ấy chuyện tôi sớm đã có tư cách cùng ngồi thương thảo đại sự trong huyện cùng cha và Nghiêm Ngọc Thành thì sẽ chẳng ai tin cả, nói ngược lại thì mới có thể làm người khác tin.
Nếu đã quyết ý nhúng tay vào việc này thì bây giờ lại không cần phải nói nhiều.
"Lương sư phụ, tình hình gãy xương có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói cần bao nhiêu thời gian mới có thể xuất viện? Sẽ không để lại hậu di chứng chứ?"
Lương Quốc Thành trợn mắt há mồm, những câu hỏi này ông ấy cũng không có câu trả lời. Từ hôm qua đến hôm nay tâm trí của ông ấy đều đặt lên người con trai, ngay cả chân của mình cũng không để ý tới.
"Rất nghiêm trọng, bác sĩ nói phải cần một, hai tháng mới có thể xuống đất..."
Con gái Lương gia rụt rè nói chen vào. Con gái nhà nông hay thẹn, cho dù là nói chuyện với một cậu nhóc như thế này mà hai má cũng đỏ lên. Trên khuôn mặt đầy u sầu đột nhiên hiện ra một chút thẹn thùng, đặc biệt có một vẻ thuỳ mị.
Tôi gật gật đầu: "Thương gân động cốt phải 100 ngày, một hai tháng đã có thể xuống đất cũng coi là tốt lắm rồi."
Lương trưởng khoa lấy làm lạ nói: "Tiểu Tuấn, những điều cháu biết thật nhiều."
Tôi gãi gãi đầu, cười nói: "Đó đều là nghe người lớn nói thôi. À, đúng rồi, chị Tiểu Lương, chị tên là gì?"
Vừa gặp được có mấy phút mà đã hỏi tên cô con gái xinh đẹp nhà người ta, xem ra cái tính 'sắc sắc' từ kiếp trước vẫn không thấy tốt lên, may là tuổi vẫn còn nhỏ nên không làm người ta nghi ngờ.
"Tôi...tôi tên Lương Xảo."
Khuôn mặt Lương Xảo càng đỏ lên.
Ừ, vẫn tốt, tuy là rất bình thường nhưng tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với mấy cái tên kiểu 'Xuân Hoa', 'Lệ Lệ'.
"Anh Quốc Thành, tôi đến khá vội nên không mua được gì, chút tiền này anh cầm lấy mua chút đồ ăn nhé."
Lương trưởng khoa rút mười đồng đặt lên giường bệnh. Lương trưởng khoa là cán bộ cấp đặc biệt, lương tháng cũng chỉ 30 đến 40 đồng mà còn phải nuôi cả nhà, một lần rút ra 10 đồng cũng coi như là hào phóng lắm rồi.
Lương Quốc Thành luống cuống tay chân: "Việc này, việc này sao được, đã rất phiền cậu rồi. Quốc Cường, nhà cậu cũng chẳng khá giả gì..."
"Đúng vậy, người anh em Quốc Cường, cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi."
Vợ của Lương Quốc Thành nói xen vào, cầm lấy 10 đồng đưa lại vào tay Lương trưởng khoa.
"Ôi trờ, chị dâu, hoàn cảnh nhà chị tôi không phải là không biết, bác Tam (cha của Lương Quốc Thành) vẫn còn đang phải uống thuốc, bây giờ lại gặp phải chuyện này...việc tiền thuốc men, mỏ than Thất Nhất nói như thế nào?"
Lương trưởng khoa kiên quyết không nhận lại, lại hỏi chuyện tiền thuốc men.
Thực ra lời này cũng là dư thừa, chẳng qua chỉ là muốn chuyển chủ đề mà thôi. Lương Quốc Thành là một "tên trộm" khai thác tài nguyên than khoáng, bị đội bảo vệ hầm mỏ bắt được mà còn dùng vũ lực chống lại, bị đánh thương cũng là đáng đời, mỏ than Thất Nhất làm sao có thể trả tiền viện, thuốc cho chứ? Hơn nữa rạng sáng hôm qua còn đưa đến bệnh viện Đài Sơn Khu, tạm trả hộ trước một số tiền phí, đó chính là muốn truy cứu
Còn về có truy cứu được hay không thì còn phải chờ sau mới biết.
Lương Quốc Thành đang gục đầu xuống, tỏ ra rất hổ thẹn.
Vợ của Dương Quốc Thành lại nghẹn ngào nói: "Nói là muốn 200 đồng, đã đưa 50 đồng rồi, lúc nãy còn đến hối thúc..."
Lương trưởng khoa tỏ rõ vẻ khó xử. Chưa cần nói đến việc gia đình hắn cũng chẳng khá giả gì, cho dù là có rất nhiều tiền cũng phải để ý tới thân thiết xa gần. Một hai trăm đồng lúc đó rõ ràng là một con số lớn. Gia đình hai vợ chồng công chức bình thường và một đứa con, trừ đi những chi tiêu hàng ngày, một năm cũng chỉ có thể tiết kiệm được 200 đồng. Đem số tiền tích góp cả năm ra giúp một "tên trộm", cho dù là có thân thiết nhưng sợ cũng khó có thể.
"Chị Xảo Nhi, chị của chị đâu, sao lại không thấy chị ấy?"
Tôi hỏi Lương Xảo.
Lương Xảo nghẹn ngào, lắc đầu nói: "Chị ấy...chị ấy không đến..."
Tôi nhìn Lương trưởng khoa. Ông ấy không phải là nói con gái lớn của Lương gia đã được gả cho người có tiền rồi sao? Nhà nhạc phụ gặp phải chuyện lớn như vậy sao không thấy lộ diện? Lương trưởng khoa hiểu ý của tôi, lắc đầu, hiển nhiên là ông ấy cũng không biết rõ nội tình.
Lương Quốc Thành nuốt một miếng nước bọt, khó khăn nói: "Đại nha đầu đã mang bầu, cơ thể nặng nhọc."
Đang nói đến đây thì có một người phụ nữ với cái bụng hơi lồi ra mồm gọi "cha", vội vàng xông vào phòng.
Người phụ nữ này rất giống với Lương Xảo, khuôn mặt hạt dưa, dáng vẻ khéo léo, có thể vì đang mang bầu mà da hơi trắng một chút, rõ ràng là cũng khá đẫy đà. Chỉ có điều cái bụng lồi ra và sự ngây thơ còn tàn dư lại trên khuôn mặt so sánh với nhau thì làm cho người ta có chút không thoải mái.
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, người đẹp thì vẫn là người đẹp, tuyệt đối không vì mang bầu mà nhan sắc bị giảm bớt. Nhưng sau khi ánh mắt sáng lên thì lập tức kinh ngạc đến cực độ.
Nguyên nhân chính là ở người đàn ông phía sau cô ấy.
Người đàn ông ấy vóc dáng được gọi là cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, nếu nhìn từ phía sau thì có thể coi là một nhân tài, giống như Quách Đức Cương tiên sinh đã từng nói----tên tiểu tử này sinh ra có dáng vẻ giống như diễn viên đang che giấu khuôn mặt thật của mình!
Vấn đề là ở chỗ khuôn mặt của hắn không được giấu đi!
Đó là một khuôn mặt như thế nào nhỉ? Nếu như nhất định phải dùng một tính từ để nói thì từ vỏ quýt miễn cưỡng vẫn có thể dùng được, nhưng phải là vỏ quýt sấy khô, cái loại được ngâm nở ra thì không tính.
Rất rõ ràng, đây chính là hậu di chứng của bệnh đậu mùa để lại.
Chỉ cần nhìn thì bất kể ai cũng sẽ sửng sốt mạnh, trong lòng chợt rùng mình.
Chỉ không biết rằng chị của Lương Xảo ngày đên phải đối diện với khuôn mặt đó, cuộc sống chắc khổ sở lắm.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy một sự căm ghét đối với Lương Quốc Thành, bất luận như thế nào cũng không nên đem con gái bán đi cho một người như vậy. Huống hồ còn là một cô gái còn non trẻ như vậy. Bông hoa này thực tế không thể nhìn ra tuổi tác, nhưng chắc cũng sẽ không dưới 26, 27 tuổi.
Con gái Lương gia hiển nhiên không phải là người có chủ kiến gì, sau khi bước vào liền nhoài về phía bên giường khóc lóc, ngay cả lời cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Con rể Lương gia lại đi đến bên giường, đặt mấy thứ trong tay xuống, gọi mấy tiếng "cha mẹ", rồi gọi Lương Xảo là "em gái", gật gật đầu với Lương trưởng khoa, coi như là đã chào hỏi.
Lương Xảo hình như rất sợ hắn, lo lắng đứng nép người lại phía sau, nhưng vẫn phải đáp cho đúng lễ, rụt rè gọi "anh rể", có điều tiếng gọi đó cũng chẳng to hơn tiếng con muỗi vo ve là bao.
Người càng lúc càng nhiều, tôi không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa. Dù sao Lương Quốc Thành cũng là một "tên trộm". Tôi là con trai của cách uỷ phó chủ nhiệm huyện, không thể can thiệp vào quá sâu, ít nhất trên mặt cũng phải tỏ ra không quan tâm một chút. Điều này cũng có lợi cho hành động sau này. Việc quốc nội chính là như thế, nếu cứ xông lên phía trước quá thì thường sẽ mất đi quyền uy của lời nói.
Đặc biệt là tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt khó coi của con rể Lương gia nữa. Cho dù tôi biết không thể trách hắn, nói ra thì đó cũng là một chuyện không may mắn của tuổi thơ, nên đồng tình mới đúng. Tiếc rằng con người đều yêu đẹp ghét xấu, cảm giác trong lòng chỉ dựa vào lí trí có lúc thực sự không thể thay đổi được.
"Chú Lương, chúng ta đi về trước đi."
Lương trưởng khoa gật đầu, chào Lương Quốc Thành, cũng gật đầu lại với con rể Lương gia, đứng dậy bước đi.
Vợ của Lương Quốc Thành và Lương Xảo tiễn chúng tôi ra tận bên ngoài phòng bệnh.
"Người anh em Quốc Cường, xin cậu hãy giúp đỡ, đừng...đừng để ảnh hưởng tới Kinh Vĩ..."
Làm sao để nói chuyện Lương Quốc Thành với cha đây, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều. Trên lí thì Lương Quốc Cường có tội nên gánh, không đáng được đồng tình. Tôi cũng đã từng nghĩ tìm Chu tiên sinh nói chuyện này, thông qua ông ấy mà đi nói với Nghiêm Ngọc Thành, có lẽ càng có tác dụng hơn. Nhưng quyết định cuối cùng lại là trực tiếp tìm cha để nói chuyện thẳng thắn.
Trong lòng tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc tôi bây giờ có bao nhiêu phần ảnh hưởng tới quyết định của cha và Nghiêm Ngọc Thành. Tuy tôi mới bắt đầu có tư cách tham gia "mật nghị" trong phòng với Nghiêm Ngọc Thành, nhưng chung quy vẫn có chút mùi vị của sự ngưỡng mộ. Có kiến nghị gì cũng đều nói quanh co lòng vòng, khéo léo dẫn dắt.
Thẳng thắn nói chuyện với họ, đặc bệit là cha tôi, e rằng tạm thời cũng không cho rằng tôi có tư cách này?
Từ bệnh viện Nhân Dân trở về, tôi đến thẳng phòng làm việc của cha.
Cha đang phê duyệt công văn, Giang Hữu Tín cũng đang chỉnh lí một số tư liệu cho ông ấy. Khó mà không nhìn thấy những người khác, phòng làm việc của uỷ viên cấp huyện lúc bấy giờ không thể có một phòng riêng, Giang Hữu Tín cũng không phải là cả ngày từ sáng tới tối đi theo cha, giúp ông ấy chỉnh lý hết tài liệu, còn phải về mật khoa làm việc. May mà phòng làm việc của mật khoa ở cùng một tầng. Đương nhiên trở về mật khoa thì Giang Sĩ Tín cũng không có việc gì khác, ngoài việc hoàn thành những bản thảo mà cha viết ra, rồi đợi điện thoại dặn dò của ông ấy. Trưởng khoa của hắn vẫn là chính phó chủ nhiệm của phòng làm việc, đều sẽ không ngu ngốc mà phái hắn đi làm những chuyện khác.
Tôi ló đầu vào trong, Giang Hữu Tín rất cảnh giác, lập tức phát hiện ra, liền cười chào hỏi.
"Tiểu Tuấn, đến đây."
Nói ra thì Giang Hữu Tín lúc này cũng vẫn là người ngoài, nhưng nghe gọi tôi là Tiểu Tuấn thì lại rất tự nhiên. Ở kiếp trước, hắn đã gọi tôi như thế hơn 20 năm rồi.
Tôi cười nói "Anh Giang", rồi nói với cha: "Cha, con có chuyện muốn nói với cha, liên quan tới Lương Quốc Thành."
"Lương Quốc Thành nào?"
Cha nhất thời không tỉnh táo.
Tôi quả thật không khách sáo mà ngồi xuống ghế phía trước chiếc bàn trong phòng làm việc, đang muốn giải thích thì lại xảy ra một sai lầm. Bàn trong phòng rất cao, lại chất hàng đống văn kiện, còn tôi thì lại quá lùn, ngồi như thế này thì cho dù có cố gắng ngẩng cao cái cổ cũng không nhìn thấy khuôn mặt cha.
Cha cười rộ lên: "Có chuyện gì thì đến trước mặt cha mà nói."
Giang Hữu Tín cung kính nói với cha tôi: "Liễu chủ nhiệm, vậy tôi ra ngoài trước."
Cha chưa kịp trả lời thì tôi đã vội cướp lời nói: "Không sao, anh Giang đúng lúc ở đây thì có thể tham gia, xem việc này nên làm như thế nào."
Vẻ mặt của cha có chút nghiêm khắc, đứng dậy nhìn trừng trừng vào tôi: "Là chuyện công?"
"Đương nhiên, con sẽ không nói chuyện riêng ở nơi làm việc."
"Được."
Cha chuyển những văn kiện trước mắt ra chỗ khác, nhìn chăm chú vào tôi.
"Con nói đi, là chuyện gì?"
"Lương Quốc Thành chính là xã viên mà hôm qua bị đội bảo vệ mỏ khai thác Thất Nhất đánh bị thương, hoàn cảnh trong nhà đặc biệt khó khăn..."
Tôi bắt đầu mở lời thuật lại tình hình đã biết được trong bệnh viện hôm nay.
Càng nghe vẻ mặt của cha càng nghiêm túc, khi nghe thấy Lương Kinh Vĩ đạt được giải nhì cá nhân toàn năng của cuộc đại thi đấu võ cấp một thuộc sư đoàn bộ đội, lập tức được đề bạt lên làm cán bộ thì cha đột nhiên thay đổi sắc mặt, không kìm được mà "A" nhẹ một tiếng.
"Hắn là lính của đơn vị nào?"
Tôi đã nói phiên hiệu của đơn vị
Cha càng kinh ngạc hơn, tự nhủ: "Là đơn vị cũ của cha."
Trong lòng tôi mừng vô cùng, đây là việc không ngờ tới.
"Nói như vậy, anh ấy còn là chiến hữu của cha. Cha, đơn vị cũ của cha chính là bộ đội chủ lực có tiếng nhỉ!
Bộ đội chủ lực này trong đấu tranh giải phóng đã đánh từ phía bắc cho đến phía nam, lôi cuốn toàn quốc, chiến công hiển hách, vẫn là chủ lực tinh nhuệ không hề hổ thẹn với ai. Phàm những người đã làm lính ở đó đều không khỏi lấy làm vinh dự.
Cha hít một hơi nói: "Có thể đạt được giải nhì trong cuộc thi đấu võ ở đó, cái người Lương Kinh Vĩ này cũng thật là không bình thường."
Tôi tranh thủ thời cơ: "Cha, vậy cha giúp anh ấy đi? Ít nhất thì cũng đừng báo chuyện của Lương Quốc Thành cho đơn vị của anh ấy. Lương Kinh Vĩ...chính là hi vọng cuối cùng của gia đình anh ấy.
Lời này không những cha nghe xong hơi gật đầu mà thần sắc của Giang Hữu Tín cũng có chút xúc động. Hắn làm thư kí không lâu, còn chưa thể làm được giấu lại những cảm xúc hỉ nộ ái ố. Xuất thân con nhà nông cũng biết được tiền đồ của Lương Kinh Vĩ đối với gia đình nông có ý nghĩa như thế nào.
Cha ngẩng mặt lên nhìn Giang Hữu Tín, Giang Hữu Tín hơi gật đầu.
Đây lại là một phát hiện mới, họ phối hợp cũng chỉ có thời gian một tháng, lại có được sự hiểu ngầm ăn ý như vậy. Nhìn dáng vẻ thì cha rất coi trọng Giang Hữu Tín, với vấn đề này cũng sẽ trưng cầu ý kiến của hắn. Đó không phải là sự đãi ngộ mà những thư kí bình thường có được.
"Chuyện này cha không tiện tự động làm chủ."
Cha còn có chút do dự.
"Vậy bác Nghiêm thì sao? Bác ấy có thể làm chủ được không? Cha đi nói với bác ấy, bác ấy nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của cha."
"Sao con không tự đi nói với bác ấy?"
Cha cười nhạt nói.
"Con đi nói có tác dụng không?"
"Con vẫn chưa thử mà, sao biết là không có tác dụng?"
Thực ra chỉ cần thuyết phục được cha, thì đối với việc thuyết phục Nghiêm Ngọc Thành, tôi rất có niềm tin. Nghiêm Ngọc Thành tuy lớn tuổi hơn cha, kinh nghiệm phong phú hơn cha, nhưng có lúc lại bồng bột, xúc động hơn cha, càng dễ dùng tình cảm đánh vào tâm lý.
"Cha, con có thể đi nói với bác Nghiêm, hơn nữa có lẽ sẽ thuyết phục được bác ấy, nhưng còn có một người khác ở đó lại cần cha đi nói."
Cha nhíu mày một cái: "Ai?"
"Đến lúc đấy con sẽ nói cho cha."
Tôi mỉm cười, đã gỡ được một nút thắt.
--------------------------------------------------
Người đến bệnh viện tuyên bố quyết định xử lý vẫn là Trương đội trưởng và một dân cảnh, chỉ có điều thái độ lại thay đổi 180 độ, khách khí cười tít mắt, giống như không phải đến để xử lý Lương Quốc Thành mà là đến để thăm người bệnh vậy.
Trước lúc đó Nghiêm Ngọc Thành nghe xong sự tình tôi đã thuật, cơ hồ như không có chút do dự, lập tức cầm điện thoại gọi đến cục công an, trực tiếp tìm cục trưởng Nhan Tùng Bách, hỏi về vụ án. Vì Nghiêm Ngọc Thành và cha đã từng đích thân đến bệnh viện Thái Sơn để hiểu thêm tình hình, Nhan Tùng Bách rất chú tâm đến sự tiến triển của vụ án này, đối với tình tiết vụ án cũng hiểu tương đối rõ, cơ bản là giống như những gì tôi đã nói.
"Nếu đây là phạm pháp lần đầu thì tôi thấy vẫn nên cho người ta một cơ hội sửa đổi làm lại từ đầu, không thể thể đánh cho đến chết được, hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh Lương Quốc Thành này cũng quả thật là đáng được đồng tình. Tôi kiến nghị cơ quan công an cẩn thận xử lý."
Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện rất có quy tắc, không một chút thiên vị nào. Nhưng Nhan Tùng Bách đương nhiên cũng hiểu ngầm trong lòng.
Tôi đứng dậy nhìn Nghiêm Ngọc Thành, trong mắt lộ ra một vẻ khâm phục rõ ràng, giơ thẳng ngón tay cái lên.
"Tiểu tử thối, cháu đã thành sếp của chú rồi sao!"
Nghiêm Ngọc Thành mắng đùa tôi, rồi kêu tôi ra ngoài phòng làm việc.
Có chỉ thích chính miệng của Nghiêm Ngọc Thành thì thái độ Trương đội trưởng thay đổi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi vốn không muốn lại đến bệnh viện Nhân Dân nữa---không nghe được tiếng cảm ơn của người ta mà lại không chống lại được sự ép buộc của Lương trưởng khoa, chú ấy là người có kĩ năng võ thật sự, tôi không dám đọ công phu quyền cước với chú ấy.
Chú ấy vẫn không yên tâm, không phải là nghi ngờ tôi nói dối, chỉ là có chút lo lắng chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành đến khi cục công an chấp hành lại bị thay đổi. Có tôi ở đó, vạn nhất chuyện có biến thì cũng có thể kịp thời nghĩ ra cách xoay chuyển.
Thật ra sự lo lắng này là thừa, đây không phải là cái án lớn gì, Nghiêm chủ nhiệm đã đích thân chiếu cố đến thì Nhan cục trưởng sẽ không dám thờ ơ.
"....Thực tế thì thái độ nhận thức của Lương Quốc Thành khá tốt, lại là phạm tội lần đầu. Cục công an Huyện Hướng Dương quyết định đưa Lương Quốc Thành cho trị an tạm giam 7 ngày...đồng chí Lương Quốc Thành, đồng chí có ý kiến gì với cách xử lý này không?"
Lương Quốc Thành mơ hồ nhìn đội trưởng Trương, lại nhìn trưởng khoa Lương. Không biết trị an tạm giam là có ý gì.
Lương trưởng khoa thở dài một hơi, gật gật đầu với Lương Quốc Thành, nói với Trương đội trưởng: "Trương đội trưởng. Anh xem, chân của anh ấy vẫn chưa khỏi..."
Trương đội trưởng cười: "Lương trưởng khoa, anh cứ yên tâm, Nhan cục trưởng đã dặn dò rồi, trị an tạm giữ có thể tạm thời hoãn chấp hành. Đợi chân của anh Lương khỏi lại thì nói sau."
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Lương trưởng khoa rất vui mừng, một người không thích nói nhiều như chú ấy lại cũng không khỏi liên tục nói cảm ơn.
Lương Quốc Thành nhìn thấy dáng vẻ của Lương đội trưởng như vậy cũng biết rằng chuyện này cơ bản cũng đã qua, khuôn mặt gầy gò lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn còn một chút lo lắng, hỏi một câu: "Vậy, đơn vị bộ đội..."
Trương đội trưởng cười híp mắt nói: "Yên tâm, Nhan cục trưởng cũng đã dặn dò...Lương Quốc Thành, không giấu gì anh, vì chuyện này mà Nghiêm chủ nhiệm, Liễu chủ nhiệm đều đích thân gọi điện cho Nhan cục trưởng của chúng tôi. Liễu chủ nhiệm còn đặc biệt căn dặn không thể để chuyện này truyền đến đơn vị bộ đội đó. Nói đó là đơn vị cũ, thật không muốn bôi xấu huyện Hướng Dương chúng ta, ha ha ha. Những chuyện làm bôi nhọ huyện đương nhiên tôi sẽ không làm rồi..."
/2140
|