"Nếu như Ngũ muội muội cảm thấy ngại, vậy thì ta sẽ xin của muội một vật, muội có bằng lòng hay không?"
Ánh mắt Hạ Trì Uyển lóe lên, chỉ là Hạ Vũ Hân đang chìm vào suy tư nên không nhìn thấy.
"Ha ha, chỉ cần là đồ mà muội có, chỉ cần Nhị tỷ tỷ mở miệng, muội tự nhiên là hai tay dâng lên."
Hạ Vũ Hân lập tức nói.
"Vậy thì tốt rồi, ta thấy chuỗi hạt châu san hô trên tay Ngũ muội muội cực kỳ xinh đẹp, không biết Ngũ muội muội có chịu từ bỏ thứ yêu thích không?"
Hạ Trì Uyển vừa nhắc tới chuỗi hạt châu san hô kia, Hạ Vũ Hân ngay lập tức rút tay của mình về, muốn giấu chuỗi hạt đi.
Hạ Trì Uyển nở nụ cười, "Nhìn Ngũ muội muội khẩn trương như vậy kìa, mới vừa rồi ta chỉ nói chơi thôi."
Hạ Trì Uyển lắc đầu, ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hân, "Xem ra, ở trong lòng Ngũ muội muội, Nhị tỷ tỷ còn không bằng một chuỗi san hô hạt châu đấy."
Sắc mặt Hạ Vũ Hân trắng bệch, giọng điệu yếu ớt nói ra.
"Kỳ thật chuỗi san hô hạt châu này chỉ là mặt hàng bình thường, cũng không quý báu, đưa cho tỷ tỷ muội sợ khó coi."
"Chỉ là, chuỗi hạt này muội mang theo cũng đã lâu rồi, ít nhiều cũng có cảm tình, nếu như Nhị tỷ tỷ nhìn trúng những vật khác của muội, muội nhất định không nói hai lời, đưa cho Nhị tỷ tỷ."
Hạ Trì Uyển lắc đầu, "Hóa ra Ngũ muội có tình cảm sâu sắc với chuỗi san hô này như vậy, đã như thế, ta cũng không nên ép buộc."
"Nhưng mà về sau Ngũ muội muội ít đi đến chỗ của ta một chút đi, tránh để cho ta mỗi lần nhìn thấy Ngũ muội muội, sẽ nhớ tới, ta ở trong mắt Ngũ muội muội, còn không bằng một chuỗi hạt châu."
Hạ Trì Uyển biến sắc, đã có ý tứ đuổi người.
Hạ Vũ Hân chán nản, "Nhị tỷ tỷ chớ có tức giận, không bằng tỷ đi đến trong phòng muội lựa chọn, chỉ cần Nhị tỷ tỷ nhìn trúng thứ gì, muội nhất định cũng sẽ đưa tặng."
Hạ Trì Uyển vẫn lắc đầu như cũ, "Vốn chỉ là thuận miệng nói một chút, thế mà ở trong mắt Ngũ muội muội, ta ngược lại trở thành một kẻ tham tài rồi."
"Trân bảo hiếm thấy, trong đồ cưới của mẫu thân ta còn nhiều mà, ta sở dĩ đề nghị, chẳng qua cũng chỉ là nhìn trúng phần tâm ý này của Ngũ muội muội mà thôi."
Hạ Trì Uyển không hề nhìn Hạ Vũ Hân, sắc mặt tự nhiên cũng khó coi.
"Ngũ muội muội không cần sợ, ngươi nếu như không muốn, ta cũng sẽ không để cho ngươi phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đâu."
"Nhị tỷ tỷ..." Hạ Vũ Hân muốn giải thích, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Được rồi, Ngũ muội muội, thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về đi." Thái độ của Hạ Trì Uyển rất kiên quyết.
Nếu Hạ Vũ Hân không nỡ bỏ chuỗi san hô hạt châu, như vậy về sau cũng khỏi phải nhắc đến cái gì là tỷ muội tình thâm nữa rồi.
"Nếu Nhị tỷ tỷ đã ưa thích như vậy, muội đưa tặng thì có sao đâu!"
Hạ Vũ Hân như là tráng sĩ chặt tay, hung hăng cắn răng một cái, liền gỡ chuỗi san hô hạt châu ra, giao cho Hạ Trì Uyển, sau đó rời đi cũng không quay đầu lại.
Hạ Trì Uyển cười thầm, đem chuỗi hạt vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hạ Vũ Hân đeo lên trên tay.
Bão Cầm và Thạch Tâm hai mặt nhìn nhau, nghĩ mãi mà không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại cần chuỗi hạt châu san hô này như vậy.
Đến buổi tối, Hạ Trì Uyển nhìn thấy Hạ Bá Nhiên liền vui sướng nở nụ cười, đương nhiên là lựa chọn bỏ qua Hạ Phù Dung bên cạnh Hạ Bá Nhiên.
Hạ Trì Uyển giơ tay trái của mình, quơ quơ ở trước mặt Hạ Bá Nhiên.
"Cha, người nhìn xem được không? Đây là Ngũ muội muội tặng cho con đó."
Đối mặt Hạ Trì Uyển nhiệt tình, trong lòng Hạ Bá Nhiên một trận buồn bực.
Vài ngày trước người làm cho hắn tối tăm mặt mũi chính là Hạ Trì Uyển, hôm nay lại tỏ vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn là Hạ Trì Uyển như mọi ngày.
Hạ Bá Nhiên phát hiện mình hoàn toàn không hiểu nổi, trong lòng nữ nhi này của mình đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt Hạ Trì Uyển lóe lên, chỉ là Hạ Vũ Hân đang chìm vào suy tư nên không nhìn thấy.
"Ha ha, chỉ cần là đồ mà muội có, chỉ cần Nhị tỷ tỷ mở miệng, muội tự nhiên là hai tay dâng lên."
Hạ Vũ Hân lập tức nói.
"Vậy thì tốt rồi, ta thấy chuỗi hạt châu san hô trên tay Ngũ muội muội cực kỳ xinh đẹp, không biết Ngũ muội muội có chịu từ bỏ thứ yêu thích không?"
Hạ Trì Uyển vừa nhắc tới chuỗi hạt châu san hô kia, Hạ Vũ Hân ngay lập tức rút tay của mình về, muốn giấu chuỗi hạt đi.
Hạ Trì Uyển nở nụ cười, "Nhìn Ngũ muội muội khẩn trương như vậy kìa, mới vừa rồi ta chỉ nói chơi thôi."
Hạ Trì Uyển lắc đầu, ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hân, "Xem ra, ở trong lòng Ngũ muội muội, Nhị tỷ tỷ còn không bằng một chuỗi san hô hạt châu đấy."
Sắc mặt Hạ Vũ Hân trắng bệch, giọng điệu yếu ớt nói ra.
"Kỳ thật chuỗi san hô hạt châu này chỉ là mặt hàng bình thường, cũng không quý báu, đưa cho tỷ tỷ muội sợ khó coi."
"Chỉ là, chuỗi hạt này muội mang theo cũng đã lâu rồi, ít nhiều cũng có cảm tình, nếu như Nhị tỷ tỷ nhìn trúng những vật khác của muội, muội nhất định không nói hai lời, đưa cho Nhị tỷ tỷ."
Hạ Trì Uyển lắc đầu, "Hóa ra Ngũ muội có tình cảm sâu sắc với chuỗi san hô này như vậy, đã như thế, ta cũng không nên ép buộc."
"Nhưng mà về sau Ngũ muội muội ít đi đến chỗ của ta một chút đi, tránh để cho ta mỗi lần nhìn thấy Ngũ muội muội, sẽ nhớ tới, ta ở trong mắt Ngũ muội muội, còn không bằng một chuỗi hạt châu."
Hạ Trì Uyển biến sắc, đã có ý tứ đuổi người.
Hạ Vũ Hân chán nản, "Nhị tỷ tỷ chớ có tức giận, không bằng tỷ đi đến trong phòng muội lựa chọn, chỉ cần Nhị tỷ tỷ nhìn trúng thứ gì, muội nhất định cũng sẽ đưa tặng."
Hạ Trì Uyển vẫn lắc đầu như cũ, "Vốn chỉ là thuận miệng nói một chút, thế mà ở trong mắt Ngũ muội muội, ta ngược lại trở thành một kẻ tham tài rồi."
"Trân bảo hiếm thấy, trong đồ cưới của mẫu thân ta còn nhiều mà, ta sở dĩ đề nghị, chẳng qua cũng chỉ là nhìn trúng phần tâm ý này của Ngũ muội muội mà thôi."
Hạ Trì Uyển không hề nhìn Hạ Vũ Hân, sắc mặt tự nhiên cũng khó coi.
"Ngũ muội muội không cần sợ, ngươi nếu như không muốn, ta cũng sẽ không để cho ngươi phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đâu."
"Nhị tỷ tỷ..." Hạ Vũ Hân muốn giải thích, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Được rồi, Ngũ muội muội, thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về đi." Thái độ của Hạ Trì Uyển rất kiên quyết.
Nếu Hạ Vũ Hân không nỡ bỏ chuỗi san hô hạt châu, như vậy về sau cũng khỏi phải nhắc đến cái gì là tỷ muội tình thâm nữa rồi.
"Nếu Nhị tỷ tỷ đã ưa thích như vậy, muội đưa tặng thì có sao đâu!"
Hạ Vũ Hân như là tráng sĩ chặt tay, hung hăng cắn răng một cái, liền gỡ chuỗi san hô hạt châu ra, giao cho Hạ Trì Uyển, sau đó rời đi cũng không quay đầu lại.
Hạ Trì Uyển cười thầm, đem chuỗi hạt vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hạ Vũ Hân đeo lên trên tay.
Bão Cầm và Thạch Tâm hai mặt nhìn nhau, nghĩ mãi mà không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại cần chuỗi hạt châu san hô này như vậy.
Đến buổi tối, Hạ Trì Uyển nhìn thấy Hạ Bá Nhiên liền vui sướng nở nụ cười, đương nhiên là lựa chọn bỏ qua Hạ Phù Dung bên cạnh Hạ Bá Nhiên.
Hạ Trì Uyển giơ tay trái của mình, quơ quơ ở trước mặt Hạ Bá Nhiên.
"Cha, người nhìn xem được không? Đây là Ngũ muội muội tặng cho con đó."
Đối mặt Hạ Trì Uyển nhiệt tình, trong lòng Hạ Bá Nhiên một trận buồn bực.
Vài ngày trước người làm cho hắn tối tăm mặt mũi chính là Hạ Trì Uyển, hôm nay lại tỏ vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn là Hạ Trì Uyển như mọi ngày.
Hạ Bá Nhiên phát hiện mình hoàn toàn không hiểu nổi, trong lòng nữ nhi này của mình đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
/136
|